• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đệ nhất tiểu thần y (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6: Đứng hình mất năm giây

Tại một nơi khác.

Tần Khải đi theo Từ Vọng Đức vào một phòng bệnh VIP ở cùng tầng này.

Họ vừa vào trong thì đã thấy một người thanh niên tức tối mắng mỏ: “Chủ nhiệm Từ, ông đang kéo dài thời gian đấy à? Nếu hôm nay ông không nghĩ ra được cách chữa trị thì tôi sẽ bảo viện trưởng Vương đuổi việc ông”.

Người này đúng là xấu tính!

Tần Khải liếc anh ta một cái, lập tức có ấn tượng xấu.

Cậu ấm cô chiêu coi thường người khác đây rồi.

“Cậu Tôn, cậu cứ yên tâm, tôi đã mời một cao thủ đến. Chỉ cần cậu ấy ra tay thì chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho ông nhà mình”, Từ Vọng Đức hơi tái mặt, sau đó nhanh chóng tươi cười lấy lòng người thanh niên kia.

“Cao thủ? Đây á?”

Người thanh niên nhìn Tần Khải với vẻ coi thường rồi nói: “Ông móc đâu ra thằng nhà quê này đấy? Đừng bảo với tôi là nó định dùng cách cổ lỗ sĩ nào đó để chữa bệnh cho bố tôi nhé”.

Từ Vọng Đức nghe xong thì vô thức nhìn sang Tần Khải.

Ừ thì đúng là anh ăn mặc hơi lôi thôi, mặt mày thì vàng vọt, gầy gò như mấy ngày chưa được ăn uống gì.

Hơn nữa, trên người còn có mùi mồ hôi.

Nhất là chiếc ba lô trên lưng của Tần Khải khiến anh trông chẳng khác nào thằng bán thuốc giả.

Nhưng Từ Vọng Đức đã tận mắt chứng kiến y thuật tài tình của Tần Khải, điều này thì sao làm giả được?

Tần Khải giơ một tay lên vuốt cằm rồi cười nói: “Đừng quan tâm các tiểu tiết, cao thủ luôn rất khiêm tốn mà”.

Nhưng dáng vẻ này của anh càng khiến người thanh niên không tin tưởng hơn.

“Thôi đi, loại như anh thì cao thủ nỗi gì? Vừa nhìn đã biết là lừa đảo chuyên mở sạp hàng ở vỉa hè để lừa người ta rồi, định lừa ai chứ?”

“Anh ăn nói kiểu gì thế? Các cụ có câu đừng trông mặt mà bắt hình dung, anh không biết ca dao tục ngữ à?”

Tần Khải chẹp miệng, anh đến để chữa bệnh, chứ không phải phục dịch tên công tử này.

“Anh coi thường tôi thì tôi cũng chẳng thèm tiếp chuyện anh nữa. Nhưng tôi bảo này, đôi chân của bố anh e là sẽ không khỏi được đâu”.

Tần Khải nói một câu, sau đó chắp tay sau lưng, ra vẻ chuẩn bị bỏ đi.

Nhưng anh vừa đi được vài bước thì đã bị Từ Vọng Đức kéo lại.

“Cậu bạn, cậu đừng nóng! Đây là cậu Tôn của một trong bốn gia tộc lớn tại Trung Hải, chúng ta không thể đắc tội được, thôi cậu chịu thiệt một chút, xong việc, tôi sẽ thưởng hậu hĩnh”.

Cậu Tôn của một trong bốn gia tộc lớn ư? Liên quan quái gì đến anh?

Tần Khải mặc kệ, đừng nói là bốn gia tộc lớn, đến ông trời cũng không giữ anh lại được.

Người thanh niên thấy thế thì mặc kệ Tần Khải: “Kệ cho anh ta đi đi, tôi thấy chắc là chột dạ rồi. Thế mà còn đòi là thần y, buồn cười chết mất”.

“Nó bảo mình đi là mình đi, ơ thế mình mất hết thể diện à?”, Tần Khải nghĩ thầm.

Anh chợt dừng bước rồi ngoái lại, sau đó nhìn người thanh niên với vẻ khiêu khích: “Thế nếu tôi chữa khỏi chân cho bố anh tại đây thì anh định thế nào?”

Người thanh niên bị Tần Khải khiêu khích nên không chút do dự nói ngay: “Đùa nhau chắc! Loại nhà quê như anh mà cũng đòi ư?”

Tần Khải cười thầm, đúng là trẻ người non dạ.

“Nếu tôi chữa khỏi cho bố anh ngay bây giờ thì anh phải làm em tôi, thấy sao?”, Tần Khải khoanh tay trước ngực nói.

Chậc, nếu tên cậu ấm này thành em của anh thì sau này anh sẽ càng dễ sống ở cái đất Trung Hải này.

Người thanh niên tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng không hề biết mình đang bị gài.

Anh ta chỉ nghĩ Tần Khải không thể làm được điều mình nói.

Đến chuyên gia đầu ngành như Từ Vọng Đức còn bó tay thì Tần Khải làm được gì?

Vì thế, anh ta khinh bỉ nói: “Nếu không chữa khỏi thì tôi sẽ chặt chân anh”.

Từ Vọng Đức bị doạ cho sợ đứng hình, đang định ngăn cản thì Tần Khải đã tươi cười đồng ý mất.

“Được, nhớ giữ lời đấy, không lát lại hối hận”.

Người thanh niên lạnh giọng nói: “Người đừng hối hận là anh đấy”.

Tần Khải mặc kệ anh ta rồi lấy hộp châm cứu trong ba lô ra.

Đôi chân của người đàn ông trên giường bệnh sưng phù như cái chân lợn nướng than, các nốt nhọt bên ngoài còn đang bốc mùi hôi thối.

Tình trạng đã khiến các bác sĩ ở đây phải bó tay, nhưng với Tần Khải thì lại đơn giản.

“Cậu bạn, cậu có chắc chữa được không?”

Từ Vọng Đức hỏi dò với tâm trạng lo lắng.

Ông ấy cũng không biết tại sao mình lại tin tưởng y thuật của Tần Khải, chắc vì ban nãy nghe người nhà họ Triệu bảo anh là đệ tử của thần y, có thể cải tử hoàn sinh.

Nếu anh chữa khỏi cho bệnh nhân này thì tốt, nhưng nếu có bất kỳ sai sót gì thì đúng là ông ấy hại anh rồi.

Nghe thấy thế, Tần Khải từ tốn đáp: “Nếu tôi đoán không nhầm thì trước đó ông đã điều trị kháng sinh rồi, nhưng người bệnh bị dị ứng, thêm bệnh di truyền nữa nên khiến tình trạng nặng thêm, cuối cùng mới thành như bây giờ đúng không?”

Tần Khải vừa nói xong, Từ Vọng Đức đã đứng hình.

Cậu bạn này vừa nhìn đã biết được bệnh án mà không cần kiểm tra gì cả.

Đúng là thần y rồi!

Tần Khải hỏi tiếp: “Thật ra, vấn đề thật sự không nằm ở chân, mà là tim”.

Nói rồi, anh xé áo của bệnh nhân ra.

“Tim ư?”

Từ Vọng Đức tỏ vẻ ngạc nhiên.

Tim của bệnh nhân đâu có vấn đề gì, sao Tần Khải lại nói vậy?

Nhưng hấy Tần Khải nói có lý nên Từ Vọng Đức cũng đánh liều tin.

Ngay sau đó, Tần Khải lấy một cái kim châm cứu ra rồi cắm vào huyệt Ưng Song của bệnh nhân.

“A!”

Một tiếng hét vang lên.

Bệnh nhân đang ngủ say chợt ngồi bật dậy như cương thi, suýt nữa doạ cho người thanh niên và Từ Vọng Đức sợ chết khiếp.

“Mẹ kiếp!”

Người thanh niên đập bàn với vẻ phẫn nộ.

Tuy Tôn Tấn Khôn không biết Tần Khải đã làm gì, nhưng rõ ràng tình trạng của bố anh ta không hề tốt chút nào.

Trong cơn giận, anh ta đã tung một cú đấm tới.

Tần Khải ngoảnh lại rồi hét lên.

“Dừng tay, đang lúc mấu chốt, nếu xảy ra vấn đề gì thì anh tự chịu trách nhiệm”.

Tôn Tấn Khôn đang bừng sát khí chợt khựng lại.

Đúng là sự an nguy của bố anh ta đang nằm trong tay Tần Khải, nhỡ có chuyện gì thì hậu quả khó lường.

“Tôi nói cho anh biết, nếu bố tôi mà làm sao thì tôi sẽ cho anh sống không bằng chết, tôi nói được làm được đấy”.

Tôn Tấn Khôn nén giận rồi tiếp tục quan sát từng hành động của Tần Khải.

Từ Vọng Đức ở cạnh đó cũng nơm nớp lo sợ, ông ấy vừa lau mồ hôi vừa nhìn Tần Khải.

Nếu bệnh nhân có mệnh hệ gì thì ông ấy cũng xong đời.

Còn Tần Khải thì vẫn tiếp tục châm cứu.

Người đàn ông đang có vẻ đau đớn bỗng dãn cơ mặt ra như thể đang rất dễ chịu.

“Được rồi, ông thấy sao?”

Tần Khải búng tay, rất hài lòng với kiệt tác của mình.

“Đỡ nhiều rồi, toàn thân không còn đau nữa, cảm ơn cậu…”

Tôn Thần nằm trên giường bệnh thở dài một hơi, giọng nói có vẻ vừa kích động vừa cảm kích.

Tình trạng bệnh đã hành ông ấy lên bờ xuống ruộng, ngày nào cũng như có cả nghìn con kiến bò trên người, cảm giác ấy đúng như sống không bằng chết.

Không ngờ cậu bạn này chỉ châm cứu vài cái là ông ấy đã đỡ hẳn rồi, cứ như mơ vậy!

Còn Từ Vọng Đức và Tôn Tấn Khôn thì đứng hình mất năm giây.
Chương 7: Người ta đã muốn chết thì cản sao được

“Bố, bố khoẻ thật rồi chứ ạ?”

“Cậu bạn, cậu làm thế nào vậy?”

Từ Vọng Đức há hốc miệng với vẻ đầy khó tin.

“Vấn đề nhỏ thôi mà, có gì khó đâu?”

Tần Khải phủi tay rồi tươi cười nói: “Chân ông bị phù là do viêm cơ tim gây ra, vì cơ thể quá âm nên ảnh hưởng tới thận. Vì thế mới khiến máu huyết khó lưu thông, tôi đã đả thông huyệt vị cho ông rồi nên đương nhiên phải ổn thôi. Lát tôi sẽ kê thêm đơn thuốc, giải phóng máu tụ ở chân, ông theo dõi thêm vài ngày là có thể về nhà”.

“Thần y, cậu đúng là thần y!”

Từ Vọng Đức không khỏi hô lên.

“Trước đó tôi đã tổ chức hội chẩn cùng vài chuyên gia, nhưng không ai tìm được phương án chữa trị, không ngờ cậu vừa ra tay là đã trị được bệnh ngay, đúng là Hoa Đà tái thế!”

Tần Khải thầm thấy đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh rồi nói: “Lần sau còn gặp tình trạng này thì ông đừng chữa bằng thuốc tây, cứ dùng trung y ấy. Toàn kinh nghiệm mà tổ tiên bao đời để lại, không lệch được đâu…”

“Cậu nói phải, xin hỏi tên của cậu?”

Từ Vọng Đức gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn Tần Khải như thấy một cô gái dang nude.

Nhất định ông ấy phải giữ vị thần y này ở lại bệnh viện mới được.

Tôn Thần cúng vội nói: “Không biết ân nhân họ gì? Tôi nhất định sẽ gửi quà cảm ơn”.

Cảm ơn? Được đấy, anh đang thiếu tiền mà.

Tần Khải giơ tay xoa cằm rồi nói: “Tôi là Tần Khải”.

“Ra là anh Tần!”, Tôn Thần gật đầu, sau đó vô thức nhìn sang con trai mình là Tôn Tấn Khôn: “Tiểu Khôn, còn ngẩn ra đó làm gì, còn không mau cảm ơn anh Tần đây đi”.

Song, Tôn Tấn Khôn chỉ đen mặt.

Anh ta không ngờ là Tần Khải có thể chữa khỏi cho bố mình thật, theo giao hẹn thì anh ta phải gọi Tần Khải là anh ư?

Thế có khác nào tát vào mặt anh ta đâu cơ chứ!

Đường đường một cậu chủ nhà họ Tôn mà phải làm em một thằng nhà quê ư? Người ngoài mà biết được thì còn đâu là thể diện nữa.

“Bố, con…”

Tôn Tấn Khôn lắp bắp không biết nói gì.

Tôn Thần nhíu mày: “Ô hay cái thằng này, hay lại gây chuyện gì rồi?”

“Không đến mức ấy đâu ạ”, Tần Khải cười nói với vẻ đắc ý.

“Chuyện là con trai ông đã cá cược với tôi, nếu tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông thì anh ta phải gọi tôi là anh. Nhưng tôi đợi suốt từ nãy đến giờ mà chẳng thấy anh ta ho he gì”.

“Họ Tần kia, đừng có đắc ý sớm quá!”

Tôn Tấn Khôn nghiến răng với vẻ không phục.

“Bố, cô đừng nghe anh ta nói bừa, thật ra…”

Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu đã bị Tôn Thần cắt ngang lời.

“Khỏi phải giải thích nhiều, đã nói được thì phải làm được. Con trai, mau nhận anh đi”.

“Cái gì?”

Tôn Tấn Khôn tròn mắt ngạc nhiên vì nghĩ mình nghe nhầm.

“Bố, bố có nhầm không ạ?”

Anh ta là cậu chủ của một gia tộc lớn mà lại nhận một thằng nhà quê làm anh ư?

Không phục!

“Không!”, Tôn Thần lắc đầu, tỏ rõ vẻ kiên định.

“Đã là người nhà họ Tôn thì phải nói được làm được. Nếu con không chịu thì sau này đừng gọi bố là bố nữa”.

Tôn Thần thừa sức nhìn ra Tần Khải là một nhân tài.

Đương nhiên ông ấy phải móc nối quan hệ với anh rồi.

Con trai mình mà đi theo Tần Khải thì kéo lại hưởng được chút hào quang.

Tôn Tấn Khôn chẳng biết nói gì nữa.

Nhìn thấy vẻ đắc ý của Tần Khải, anh ta chỉ muốn phát điên.

Nhưng thấy bố mình định cắt đứt quan hệ cha con, anh ta đành thoả hiệp.

“Anh”, Tôn Tấn Khôn nhi nhí nói.

“Hả? Anh hơi nặng tai, không nghe thấy”, Tần Khải kéo tai ra.

Tôn Tấn Khôn nén giận rồi hét lên: “Anh! Được chưa?”

“Ừ, phải thế chứ!”, Tần Khải có vẻ rất hưởng thụ: “Oa, cảm giác có em trai là thế này à, biết thế đã nhận thêm vài đứa rồi! Nào, gọi thêm vài câu nữa cho anh nghe”.

“Mẹ cái thằng này…”

Tôn Tấn Khôn giận tím mặt, nếu bố mình không có ở đây thì anh ta đã táng chết Tần Khải rồi.

“Thằng này nhà tôi tính là vậy, tôi thay nó xin lỗi cậu”, Tôn Thần cười trừ nói với giọng chân thành.

“Không sao, tôi không chấp vặt với trẻ con”.

Tần Khải xua tay: “Hình như có người đang gọi tôi, tôi xin phép! Này chú em, hôm khác đi uống với anh nhé, anh sẽ dẫn chú đi chơi”.

Dứt lời, Tần Khải mặc kệ bố con họ rồi chuồn thằng.

Vì đúng là có người đang gọi anh ở ngoài.

“Họ Tần kia, có giỏi thì ra đây, đừng làm con rùa rụt cổ”.

Trần Hải nhăn nhở đứng gào ở ngoài hành lang, khiến bao người đi qua phải chú ý.

Ông ta đang muốn có nhiều người đến xem.

Ông ta phải chà đạp lên Tần Khải trước mặt đám đông thì mới hả giận được.

“Gì mà cuống lên thế, vội đi đầu thai à?”

Một giọng nói bỡn cợt vang lên, Tần Khải đi ra từ phòng bệnh VIP.

“Hừ! Cậu đòi gặp viện trưởng còn gì, tôi mời viện trưởng đến rồi đây, để tôi xem cậu định giở trò gì!”, Trần Hải đắc ý nhìn Tần Khải.

Song, Tần Khải chỉ tỉnh bơ nói: “Tôi tưởng ông thức thời nên định tha cho ông, không ngờ ông lại là hạng hâm đơ này. Nếu tôi là ông thì chắc chắn không dám mời viện trưởng đến cho thêm nhục đâu”.

Nhưng Trần Hải không hề hiểu ý của Tôn Khải cứ tưởng anh đang mắng mình nên càng tức hơn.

“Chết tới nơi rồi còn già mồm, tôi sẽ kiện cậu tội hành nghề trái phép, vô cơ gây sự, chờ mà ngồi bóc lịch đi”.

“Thế cơ à?”

Tần Khải khoanh tay cười, người ta đã muốn chết thì cản sao được.

Trần Hải căm phẫn nhìn anh, sau đó đi vào văn phòng trước: “Họ Tần kia, nếu là đàn ông thì vào đây với tôi”.

Úi chà, doạ nhau à? Tôi sợ ông chắc?

Tần Khải chắp tay sau lưng rồi tao nhã đi theo như đang đi doạ trong vườn hoa.

Viện trưởng Trương Huy và vợ chồng Triệu Diệu Quang đang ngồi ở đây.

Trần Hải vừa vào đã chỉ vào Tần Khải rồi mách ngay: “Viện trưởng, chính thằng oắt con này đã cố ý gây rối ở viện ta”.

Viện trưởng có mái tóc hoa râm quay lại rồi quan sát Tần Khải, sau đó nhíu mày.

Hình như nhìn anh hơi quen mắt.

“Viện trưởng, tôi đã kể với ông tình hình ban nãy rồi, họ đổ lỗi cho tôi, ông đừng tin họ”,

Trần Hải nhìn vợ chồng Triệu Diệu Quang rồi nói nhỏ gì đó với viện trưởng.

Cùng lúc đó, còn không quên nhìn Tần Khải với vẻ khiêu khích.

Thằng oắt, đấu với tao thì mày chỉ có thua thôi!

Ông ta nhìn Tần Khải với vẻ hả hê, như thể phần thắng đã nằm chắc trong tay.

Song không hề phát hiện Trương Huy không hề nghe ông ta nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Khải với vẻ kích động.

Ông ấy tháo kính xuống dụi mắt rồi lại đeo lên.

Đôi mắt ông ấy đỏ hoe, viện trưởng bỗng kích động như nhìn thấy bố mình.
Chương 8: Tiểu sư thúc

Lúc này, Tần Khải dựa người vào bàn làm việc rồi nói: “Tiểu Trương đấy à, không ngờ ông đã làm viện trưởng rồi, ban nãy tôi nhìn thấy ảnh của ông trên tường còn suýt không nhận ra đấy”.

“Tiểu Trương?”

Nghe thấy thế, vợ chồng Triệu Diệu Quang ngẩn ra.

Lẽ nào Tần Khải quen Trương Huy ư?

Nhưng mà sao nghe xưng hô cứ kiểu gì thế nhỉ!

Trần Hải cũng đần mặt ra, sau khi phản ứng lại thì chỉ thẳng vào mặt Tần Khải rồi mắng: “Viện trưởng, thằng này dám mắng ông, để tôi gọi bảo vệ tống cổ nó ra ngoài. Đúng là cái loại ngu dốt, ai cho cậu ăn nói như thế với viện trưởng hả?”

Tần Khải vẫn thản nhiên như không: “Tôi là sư thúc của ông ấy, không gọi thế thì gọi thế nào? Tiểu Trương, ông tin lời tôi hay tin lời lão già này?”

Dứt lời, Tần Khải nhìn về phía Trương Huy không chớp mắt.

“Sư thúc? Đúng là nực cười, sao cậu không bảo mình là sư phụ của viện trưởng luôn đi? Không biết là bệnh nhân trốn trại nào ra nữa, toàn ăn ngu nói dở”.

Trần Hải chửi Tần Khải một cách khí thế.

Tần Khải chắc bị điên thật rồi!

Viện trưởng Trương là ngôi sao sáng trong nền y thuật ở Trung Hải, một người rất có tiếng nói ở đây.

Làm sao ông ấy lại có một tên sư thúc quê mùa như Tần Khải được? Đúng là nực cười!

Đến vợ chồng Triệu Diệu Quang cũng đang nhíu mày.

Họ cũng bắt đầu hoài nghi Tần Khải bị tâm thần rồi, xem ra cần phải nghĩ lại chuyện chung thân đại sự của con gái!

Nhưng Tần Khải lại nhìn Trần Hải như một lão già điên, sau đó anh chẹp miệng nói với Trương Huy: “Tiểu Trương, ông già nên lú lẫn hay mắt mọc dưới mông mà lại tuyển cái thứ này vào làm việc ở viện hả? Có biết lão ta suýt hại chết một mạng người không?”

“Thằng kia, tao thấy mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi. Bảo vệ đâu, lôi nó ra ngoài cho tôi!”

Trần Hải tức phát điên rồi gào lên.

Tần Khải muốn tự sát thì đừng có trách ông ta.

“Tần Khải, rốt cuộc cháu đang làm gì thế? Đừng làm rối tung mọi chuyện lên nữa”, Triệu Diệu Quang đứng cạnh Tần Khải rồi bực dọc nói.

Đến họ cũng không đắc tội với viện trưởng Trương được đâu.

Nhưng ông ấy vừa nói dứt câu thì Trương Huy luôn im lặng nãy giờ đã lên tiếng.

“Tiểu sư thúc, người đến Trung Hải khi nào thế ạ?”, Trương Huy đứng dậy để nhường chỗ ngồi cho Tần Khải.

Hơn nữa, ông ấy còn khom lưng nói với giọng đầy kích động, còn trang trọng hơn cả nói chuyện với bố mình.

“Tiểu, tiểu sư thúc ư?”

Nghe thấy thế, cả ba người kia đều như hoá đá.

Nhất là Trần Hải, cằm ông ta sắp rụng xuống đất rồi.

“Cũng mới thôi…”, Tần Khải bật cười, sau đó ngồi thế xuống chỗ của Trương Huy.

“Sao không liên lạc với đệ tử, để đệ tử đi đón người”, Trương Huy cung kính nói chuyện với Tần Khải, mặc kệ ánh mắt soi mói của mọi người.

“Cũng tại điện thoại hết pin”.

Tần Khải lôi cái điện thoại cũ rích ra rồi nhún vai nói.

Hai người cứ thế trò chuyện vui vẻ, tuy có cách biệt rõ ràng về tuổi tác, nhưng hình như cũng không ảnh hưởng gì tới quan hệ của họ.

Vợ chồng Triệu Diệu Quang và Trần Hải thấy thế thì chỉ biết đứng như trời trồng, không nói một câu.

Thậm chí họ còn nghĩ mình đang nằm mơ hoặc mắt có vấn đề.

Thật sự không thể tưởng tượng nổi!

“Viện… viện trưởng, nó… nó là sư thúc của anh thật ạ?”

Trần Hải nuốt nước miếng rồi lắp bắp hỏi, giọng điệu vô cùng khẩn trương.

Nếu chuyện này là thật thì ông ta toi đời rồi.

“Thế tai ông cũng có vấn đề à? Không nghe thấy ông ấy gọi tôi là sư thúc hay sao?”

Tần Khải liếc xéo ông ta một cái, sau đó vỗ vai Trương Huy.

Anh cố ý kéo dài giọng nói: “Tiểu Trương, nay ông phải đòi lại công bằng cho tôi đấy!”

Trương Huy méo mặt, đầu đầy vạch đen nói: “Tiểu sư thúc, người đừng gọi đệ tử là Tiểu Trương nữa được không, giờ đệ tử là viện trưởng rồi”.

“Cũng đúng nhỉ, lần trược gặp ông thì đã là năm năm trước. Khi ấy, ông mới là bác sĩ chính thì phải, mới năm năm thôi mà đã lên thành viện trưởng rồi, xem ra y thuật của ông tiến bộ nhanh lắm nhỉ?”

Tần Khải bật cười ha hả, tới mức Trương Huy cũng phải liếc xéo anh.

Đột nhiên có hai người bảo vệ xuất hiện ở cửa phòng, họ cầm cái côn như chuẩn bị đánh nhau đến nơi.

“Bác sĩ Trần, ông gọi chúng tôi ạ?”

Song, Trần Hải lại đứng ngây ra như tượng gỗ, mặt lúc trắng lúc đó, mãi sau chẳng thấy nói gì.

Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ viện trưởng và Tần Khải lại là người quen thân của nhau.

Hơn nữa, hình như viện trưởng còn có thái độ rất cung kính với Tần Khải này.

Thôi thế là thôi, ông ta xong đời thật rồi.

Thấy Trần Hải không nói gì, Tần Khải cười nói: “Tiểu Trương, ông mà không lên tiếng là sư thúc của ông sẽ bị tống cổ ra ngoài đó”.

Trương Huy chẹp miệng, với tài năng của Tần Khải thì có ai dám đuổi anh ngoài sư phụ của anh chứ?

“Trần Hải! Ông đã bị đuổi, lời nói cùng hành vi của ông hôm nay đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của bệnh viện, ông không còn đủ tư cách làm việc ở đây nữa”.

Trương Huy hắng giọng rồi nghiêm túc nói với Trần Hải.

“Hai cậu đến đúng lúc lắm, mau lôi Trần Hải ra ngoài”.

Trương Huy vừa nói xong thì Trần Hải cũng bắt đầu hoảng loạn.

“Đừng mà viện trưởng, là tôi có mắt như mù, xin viện trưởng hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi đảm bảo sau này sẽ tận tuỵ với công việc…”

Trần Hải méo mặt, sợ đến mức liên tục xin tha lỗi, thậm chí còn suýt quỳ xuống dập đầu.

Chẳng dễ gì ông ta mới có được vị trí như hôm nay, nếu bị đuổi thì sau này phải sống thế nào?

Các bác sĩ và điều dưỡng đứng quanh thấy thế thì cũng bắt đầu bàn tán.

Vợ chồng Triệu Diệu Quang thì ngơ ngác nhìn nhau, họ cũng không ngờ Trần Hải vừa nãy còn ngông nghênh mà giờ đã khóc lóc sướt mướt như đàn bà.

Tần Khải này thật sự không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Trương Huy tỉnh bơ hất tay đẩy Trần Hải ra.

“Giờ ông có nói gì cũng vô dụng thôi, việc chẩn đoán nhầm bệnh có thể bỏ qua, nhưng ông dám vu oán cho sư thúc tôi là lừa đảo, vậy thì không thể chấp nhận được!”

Với y thuật của tiểu sư thúc thì đến các ngôi sao sáng trong làng y thuật gặp cũng phải tôn lên làm sư phụ.

Một Trần Hải cỏn ông thì chưa đủ tư cách vu oan cho anh.

Trần Hải cắn răng nói: “Viện trưởng, nhưng đúng là nó trị bệnh phi pháp mà, đó là sự thật, hơn nữa ông cũng không được đuổi tôi”.

Trần Hải vẫn cố thanh minh.

Nhất là khi nói ra câu cuối, ông ta còn trầm giọng xuống như đang ra hiệu gì đó với Trương Huy.

Trương Huy nghe xong thì không khỏi cau mày.

Có thể người khác không biết, nhưng ông ấy rất hiểu ý đồ của Trần Hải.

Cậu của Trần Hải là một trong các viện phó ở viện, hơn nữa còn là người nhà họ Lý.

Nếu không, có cho thêm mười lá gan thì Trần Hải cũng không dám ngông thế này.

“Trần Hải, ông đã làm những việc gì có cần tôi phải nhắc lại không?”

Triệu Diệu Quang bước lên rồi lạnh lùng nói.

“Bố tôi chỉ chết lâm sàng mà ông bảo không cứu được nữa, ông thật sự không phát hiện ra hay cố ý làm vậy?”

“Ông đừng có ngậm máu phun người!”, Trần Hải phản bác lại, nhưng giọng nói run rẩy đã tố giác sự chột dạ của ông ta.

“Tôi ngậm máu phun người? Tôi đoán ông đã nhận lệnh của ai đó rồi cố ý không cứu chữa cho bố tôi đúng không?”, Triệu Diệu Quang cũng bắt đầu vạch trần Trần Hải.

Trước đó, ông ấy đã thấy nghi nghi rồi.

Bố ông ấy chỉ bị ngã, không hề va chậm vào các bộ phận trọng yếu thì sao có thể nguy hiểm tới tính mạng được?

Chắc chắn nhà họ Lý đã nhúng tay vào chuyện này.

Nếu Tần Khải không đến kịp thì đám người xấu kia đã được như ý nguyện rồi.

“Ông… ông vu oan giáng doạ, tôi sẽ kiện ông”, Trần Hải tái mặt, tuy vẫn già mồm nhưng mồ hôi lạnh đã túa ra.
Chương 9: Ý tưởng hay hơn

“Kiện tôi ư?”, Triệu Diệu Quang bật cười nói: “Có giỏi thì ông kiện đi, nhà họ tôi không làm gì được nhà họ Lý thật, nhưng chẳng lẽ không xử lý được ông chắc? Nếu đến lúc đó, nhà họ Lý không ra mặt giúp ông thì ông cứ chuẩn bị sẵn tinh thần ngồi bóc lịch đi”.

Nghe thấy thế, toàn thân Trần Hải mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ.

Trong đầu ông ta chỉ có đúng một suy nghĩ: Thôi xong rồi!

“Trần Hải, ông còn gì để nói nữa không?”

Trương Huy sa sầm mặt hỏi.

Ông ấy biết rất rõ Trần Hải là hạng người gì, cho nên chuyện lần này khả năng cao là thật.

Ông ta đã làm một chuyện trái đạo đức và lương tâm như thế thì không xứng làm bác sĩ.

Tuyển loại người này vào làm việc trong bệnh viện đúng là vết nhơ trong sư nghiệp của Trương Huy.

“Trần Hải, mau cuốn xéo khỏi viện của tôi! Tôi dám chắc sẽ không còn một bệnh viện nào ở đây nhận ông vào làm nữa đâu, lo mà nghĩ cách kiếm tiền nuôi thân đi!”

Thái độ của Trương Huy rất cứng rắn, làm cho Trần Hải sợ tái mặt, sau đó lập tức ngã ngồi xuống đất.

“Lôi ông ta ra ngoài!”

Trương Huy hừ một tiếng rồi ra hiệu cho hai bảo vệ.

Bọn họ không nhiều lời mà lôi Trần Hải ra ngoài ngay.

Một Trần Hải vừa nãy còn huênh hoang giờ đã như con gà rù, để mặc cho hai người bảo vệ lôi đi.

Trước khi đi, ông ta vẫn lườm Tần Khải. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Tần Khải đã chết cả trăm lần rồi.

“Tiểu sư thúc, người đã hài lòng chưa?”

Xử lý xong Trần Hải, Trương Huy mới mỉm cười nhìn sang Tần Khải.

Tần Khải cười nói: “Được rồi, thành phần cặn bã này phải đuổi càng sớm càng tốt, để lại đây chỉ làm hại cho bệnh nhân”.

Trương Huy gật đầu đồng ý: “Tiểu sư thúc yên tâm, đệ tử đảm bảo sẽ không có một bệnh viện nào ở Trung Hải nhận Trần Hải nữa”.

Triệu Diệu Quang ở cạnh đó dè dặt nhìn Trương Huy, ban nãy ông ấy đã nghe cuộc trò chuyện giữa Trần Hải và Trương Huy nên thấy có gì đó là lạ.

Nhân lúc hai người đang ôn chuyện cũ, Triệu Diệu Quang đã nhanh nhẹn kéo vợ mình về phòng bệnh của bố.

Lúc này, tình cờ Triệu Băng Linh cũng không đang ở đây. Triệu Diệu Quang đã kể hết lại mọi chuyện vừa xảy ra cho bố mình nghe.

“Bố, xem ra người nhà họ Lý đã ra tay với mình rồi, thậm chí họ còn dùng tới cả cách thâm độc này nữa”.

Triệu Diệu Quang tỏ vẻ bực tức, nhưng hơn hết là cảm giác bất lực.

Nhà họ Lý quyền to thế mạnh, nếu họ mà ra tay thì nhà họ Triệu khó chống đỡ được.

Nếu nhà họ Lý ra đòn sát thủ thì nhà họ Triệu kiểu gì cũng phá sản.

Ông cụ Triệu nghe xong thì thở dài rồi nói: “Chuyện này không thể vội vàng được, nếu là trước đó thì có thể mình bị yếu thế, nhưng giờ thì khác rồi…”

“Bố đang nói đến Tần Khải ạ?”

Triệu Diệu Quang ngẩn ra rồi hiểu ý của bố mình ngay.

“Đúng rồi, nhưng lão thần y đã đi khắp nơi và tìm được nhiều mối hôn sự cho cậu ấy, toàn các nhà giàu có quyền quý thôi. Cậu ấy chính là con rùa vàng, chúng ta không thể để cậu ấy chạy mất được”.

Triệu Diệu Quang sáng mắt lên rồi nói với giọng gian xảo.

Song, Tống Nhan lại có vẻ không vui.

“Không được! Con gái bảo bối nhà mình sao có thể lấy một người quê mùa như vậy được, cậu ấy không xứng”.

Bà ấy luôn phản đối chuyện ông cụ Triệu sắp xếp hôn sự cho Triệu Băng Linh.

Hôm nay, sau khi gặp Tần Khải, bà ấy không hề có ấn tượng tốt về anh nên phản đối ngay.

“Ấu trĩ!”

Ai ngờ, ông cụ đã nổi giận rồi trách mắng.

“Bố nói cho con biết, đừng có coi thường Tần Khải. Bố vừa nhìn đã biết cậu ấy là nhân tài, tài nguyên cùng các mối quan hệ phía sau cậu ấy hơn hẳn nhà mình đấy”.

“Mà vừa nãy bố cũng nói chuyện với Băng Linh rồi, con bé đồng ý sẽ qua lại với cậu ấy một thời gian, nếu thật sự thấy không hợp thì từ hôn cũng chưa muộn. Nhưng nghe Diệu Quang nói thế, bố mới nghĩ chúng ta không nên để lỡ cơ hội này thôi”.

“Nhưng…”

Tống Nhan cau mày, định nói gì đó lại thôi.

Triệu Diệu Quang ho khan một tiếng rồi kiên quyết nói: “Quyết vậy đi, giờ mình gọi bọn trẻ vào nói luôn”.

Dứt lời, ông ấy gọi Triệu Băng Linh và Tần Khải vào phòng bệnh ngay.

“Ông Triệu có gì căn dặn nữa ạ?”

Tần Khải đi vào thì thấy bầu không khí hơi là lạ.

Ông cụ mỉm cười hiền hoà: “Tần Khải, trước đó Băng Linh đã đưa cho cháu chi phiếu một triệu đúng không? Cho ông xem một chút nhé?”

“Ớ…”

Tần Khải gật đầu, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà lấy tờ chi phiếu ra ngay.

Nhưng…

Ngay sau đó, ông cụ đã nhét tờ chi phiếu vào túi mình rồi nở một nụ cười gian xảo: “Tốt, Tiểu Khải, một triệu này coi như sính lễ cháu cưới băng Linh. Hai đứa mau tranh thủ đi đăng ký luôn đi, đừng để ông phải tiếc nuối”.

Đùa kiểu gì thế?

Tần Khải và Triệu Băng Linh đều nghe đến ngây người.

Đến vợ chồng Triệu Diệu Quang cũng như tượng đá.

Ông cụ chơi chiêu này hơi bị ác đấy.

“Chờ đã! Ông nói thế là sao ạ?”

Tần Khải suýt nhảy cẫng lên.

Anh đến để từ hôn mà, sinh lễ với đăng ký cái quá gì chứ?

Chuyện gì thế này?

Ông cụ chưa nói gì thì Triệu Diệu Quang đã giành lời trước: “Ý là chúng ta đồng ý việc hôn sự của hai đứa, cháu hãy huỷ hết các hôn sự khác đi. Chờ chú công bố ra bên ngoài rồi thì sau này cháu sẽ là con rể nhà chú”.

Triệu Băng Linh phản ứng lại ngay: “Con không đồng ý”.

“Cháu cũng thế”.

Tần Khải còn phản ứng lại mãnh liệt hơn Triệu Băng Linh.

“Dù nhà mình ưng cháu, nhưng cháu có ưng cô ấy đâu! Con gái gì mà chẳng có ngực, cũng không có mông, tính tình thì nóng nảy, nói chung không phải gu của cháu”.

Tần Khải liếc Triệu Băng Linh một cái rồi tỏ vẻ chê bôi.

“Anh…”

Thấy Tần Khải chê mình như vậy, Triệu Băng Linh tức đến mức giậm chân, chỉ muốn tát lật mặt Tần Khải.

“Này, tôi cũng chỉ sợ anh thích tôi thôi, chứ anh đừng có tự luyến! Mà anh đã từ hôn rồi còn gì, đã vậy rồi thì sao không mau lượn đi cho nước nó trong?”

Triệu Băng Linh chỉ muốn Tần Khải biến mất ngay lập tức.

Dám nói cô không ngực cũng không mông ư?

Chị đây ngực to mông vểnh, mắt mù rồi à?

Anh không thích tôi, thế tưởng tôi thích thằng nhà quê như anh chắc?

Đúng là tự luyến!

Thấy đôi trẻ cãi nhau, Triệu Diệu Quang không biết phải nói gì.

Ông cụ trừng mắt, suýt nữa tức ná thở.

Ông ho khụ khụ như sắp văng cả phổi ra ngoài.

Khi ông vừa định mắng bọn trẻ vài câu, nhưng dưới tình thế cấp bách, ông bỗng nghĩ ra một ý tưởng hay hơn…
Chương 10: Không nên động vào bà La Sát

“Khụ khụ!”

Ông cụ ho khù khụ khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.

“Bố đừng doạ con, có gì thì bình tĩnh nói ạ”.

Triệu Diệu Quang biết thừa bố mình đã giở trò.

Ông ấy phối hợp diễn xuất cùng rồi vuốt ngực cho ông cụ, sau đó còn giả vờ nổi giận rồi mắng Triệu Băng Linh: “Con có phản đối cũng vô dụng, nguyện vọng duy nhất của ông con trước khi gần đất xa trời chính là thấy con lấy chồng, lẽ nào con muốn ông tức chết mới hài lòng à?”

“Rõ là ông vẫn khoẻ mạnh bình thường mà?”, Triệu Băng Linh chỉ biết câm nín, diễn xuất của hai người kém quá.

“Thật!”.

Tần Khải liếc xéo, bố con nhà này chỉ giỏi diễn trò.

“Không thấy hôm nay ông con suýt không qua khỏi à? Nhỡ ngày nào đó chuyện tương tự lại xảy ra thì sao?”

Nghe xong, Triệu Băng Linh cũng bắt đầu băn khoăn.

“Nhưng… Nhưng anh ta hãm lắm, con không thể lấy một tên vừa nghèo vừa hèn như thế được. Ông ơi, ông xem xét lại đi ạ”.

Triệu Băng Linh cắn răng nói như sắp khóc đến nơi.

Cô thật sự không có một chút thiện cảm nào với Tần Khải cả.

“Mẹ, mẹ xin ông hộ con đi”.

Lúc trước, ông cụ đã nói chuyện riêng với Triệu Băng Linh, khuyên nhủ cô nên coi trọng Tần Khải, vì anh sẽ có tiền đồ tươi sáng.

Nhưng Triệu Băng Linh vẫn không đồng ý, cô không muốn hi sinh hôn nhân của mình cho lợi ích của gia tộc.

“Chuyện này mẹ cũng không quyết được…”

Tống Nhan chán nản xua tay.

Ông cụ thấy Triệu Băng Linh sắp thoả hiệp thì hài lòng, chuẩn bị tiếp tục tẩy não cô.

“Băng Linh này, tuy bây giờ Tần Khải chưa có gì trong tay, nhưng sau này chắc chắn cậu ấy sẽ khiến cháu được mở mang tầm mắt! Ngày xưa, ông cũng chỉ có hai bàn tay trắng, vất vả bao năm mới có cơ ngơi như hôm nay mà”.

Câu nói này rất có tính thuyết phục.

Tần Khải cười nói: “Ông Triệu, cảm ơn ông đã coi trọng cháu. Nhưng chắc cháu phải làm ông thất vọng rồi, lần này cháu đến để từ hôn. Giấy từ hôn cháu cũng chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần mọi người ký tên là xong”.

Cái gì?

Vợ chồng Triệu Diệu Quang ngẩn ra.

Nhất là Tống Nhan, suýt nữa bà ấy định liều mạng với Tần Khải.

Một tên quê mùa như anh mà dám chủ động từ hôn? Vậy là anh chê con gái bà ấy chứ gì?

Ông cụ cũng ngây ngẩn, sau đó nhìn Tần Khải rồi xua tay.

“Mọi người ra ngoài đi, để bố nói chuyện với Tiểu Khải”.

Vợ chồng Triệu Diệu Quang lừ mắt với Tần Khải rồi dẫn con gái ra ngoài.

Cả phòng bệnh rộng lớn chỉ còn lại Tần Khải và ông cụ Triệu.

“Tiểu Khải, chuyện hôm nay cháu cũng thấy rồi đó, thật ra ông làm vậy cũng là bất đắc dĩ”, ông cụ thở dài nói.

“Cháu biết”, Tần Khải mỉm cười.

Hiện giờ, nhà họ Triệu đang gặp phiền phức, ông cụ thấy anh có năng lực nên muốn lôi kéo anh về phe mình.

Nhưng…

“Ông Triệu, cháu cũng không giấu gì ông, nếu cháu mà làm rể nhà ông thật thì khéo còn mang lại nhiều rắc rối cho nhà ông hơn đấy”.

Tần Khải nói một cách nghiêm túc.

Những việc mà anh phải gánh vác quá nhiều, một nhà họ Triệu nhỏ bé khó có thể tưởng tượng được.

Anh từ hôn cũng vì không muốn liên luỵ đến ai khác.

“Tiểu Khải, ông tin cháu có thể bảo vệ nhà họ Triệu và Băng Linh”.

Ông cụ nhìn Tần Khải một cách chân thành, giọng nói cũng có vẻ cầu xin.

“Ông già rồi nên không thể gồng gánh gia tộc được nữa, điều duy nhất khiến ông không yên lòng là cô cháu gái. Coi như ông xin cháu hãy giúp cô cháu gái đáng thương của ông”.

“Chỉ cần cháu đảm bảo an toàn cho con bé là ông mãn nguyện lắm rồi”.

Tần Khải trầm mặc.

Anh nên từ chối ngay, nhưng giọng điệu cùng vẻ mặt của ông cụ khiến anh không nỡ.

Có lẽ ngày xưa, bố mẹ anh cũng rơi vào bước đường cùng thế này.

“Được rồi, cháu đồng ý! Nhưng chờ giải quyết chuyện của nhà họ Triệu xong, cháu vẫn từ hôn đấy nhé”.

Cuối cùng, Tần Khải đã thoả hiệp.

“Thật không?”, ông cụ sáng mắt lên, suýt nữa bật cả dậy.

Cùng với đó, ông đã trực tiếp bỏ qua câu cuối của Tần Khải.

“Được được, cháu mau ra gọi mọi người vào đây rồi xem ngày đẹp đi đăng ký đi, ha ha”.

Tần Khải méo miệng, thầm nghĩ thương nhân ai cũng cáo thật.

Thậm chí bây giờ anh bắt đầu thấy hối hận vì đến Trung Hải rồi.

Giờ anh đã bị mắc vào cái lưới của nhà họ Triệu.

Biết tin xong, vợ chồng Triệu Diệu Quang người vui kẻ buồn.

Triệu Băng Linh thì lườm Tần Khải cháy mặt: “Rốt cuộc anh đã nói gì với ông?”

Mẹ kiếp, lại thái độ gì nữa đây?

Tần Khải đang bực nên nói: “Tôi bảo sẽ nhanh sinh cháu cho ông bế”.

“Anh đúng là vô sỉ!”, Triệu Băng Linh đỏ mặt, chỉ muốn đấm chết Tần Khải.

“Chuyện này chốt vậy nhé, hai đứa nhớ phải đối xử tốt với nhau”.

Ông cụ lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vã của đôi trẻ.

“Tần Khải, Băng Linh hơi nóng tính, cháu nhường con bé một chút nhé”.

Tần Khải nhún vai rồi liếc Triệu Băng Linh, anh cũng khó tính lắm, không thể nhường bà chị này được.

Triệu Băng Linh thấy thế thì lườm lại Tần Khải.

Đúng là xui xẻo, không dưng lại dây vào tên hâm dở này.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan không khí sặc mùi thuốc súng.

Thấy là số lạ, Triệu Băng Linh đắn đo một hồi rồi mới nghe máy.

Không biết người trong điện thoại nói gì mà mặt cô tái dần đi.

Ánh mắt Triệu Băng Linh nhìn Tần Khải như muốn ăn thịt anh.

“Này, sao cô suốt ngày lườm tôi thế? Tôi sắp không nhường cô nữa rồi đấy”.

Tần Khải sợ phát khiếp trước ánh mắt hình viên đan của Triệu Băng Linh, không lẽ cô định quyết một phen sống mái với anh?

“Tần Khải, anh xem mình đã làm gì đi! Ai cho anh khoá cái xe ba bánh vào xe của người khác hả? Anh bị điên à?”

Triệu Băng Linh ngắt máy xong thì bắt đầu mắng Tần Khải té tát.

“Bãi đỗ xe không có chỗ khoá xe nên tôi mới phải làm vậy, gì mà làm quá lên thế…”

Ra là chuyện này!

Tần Khải cũng đấu khẩu lại.

Triệu Băng Linh siết chặt tay, chỉ muốn đánh chết tên đần này.

“Hừ! Thì anh đỗ tạm ở chỗ nào đó, cứ sao lại khoá lên con BMW của Tô Chí Bân? Anh muốn tôi tức điên lên phải không?”

“Cái gì? Xe của Tô Chí Bân ư?”

Triệu Diệu Quang nghe xong thì há hốc miệng.

Người này không dễ chọc vào đâu.

Tần Khải vừa đến đã gây ra chuyện rắc rối cho Triệu Băng Linh, đúng là hết chỗ nói.

“Băng Linh, bình tĩnh đã. Cháu dẫn Tần Khải đi cùng đi, ông tin cậu ấy có thể giải quyết phiền phức cho cháu”.

Ông cụ ngồi trên giường đưa ra ý kiến.

“Còn ngây ra đó làm gì, mau đi thôi”.

Triệu Băng Linh lườm Tần Khải, đúng là chỉ giỏi gây hoạ.

Tần Khải chẳng biết nói gì, đành ngậm ngùi đi theo Triệu Băng Linh.

Không nên động vào bà La Sát, nhất là khi mụ ta đang nổi điên.

Đây là châm ngôn sống của anh…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom