Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19-20
Chương 19
Lúc Mục Giang Lâm ăn sáng không thấy Kiều Tốc Tốc đâu, anh gọi người đến hỏi phu nhân đi đâu rồi.
Thím Lý nhanh chóng nói: “Chắc là ở trong vườn hoa.”
Thông thường thì mọi người cùng ăn bữa sáng, huống hồ đô thống với phu nhân mới kết hôn, càng nên như vậy mới đúng. Vú Triệu chỉ sợ vì thế này nên đô thống có suy nghĩ không tốt về phu nhân, vì thế bà vội bổ sung: “Chắc là muốn hái ít hoa tươi trang trí phòng nên đi chọn hoa rồi.”
Thím Lý nhìn bà ấy, tỏ ý bảo bà ấy không cần nói nhiều như vậy.
Theo thím Lý, đô thống là ai? Sao có thể không nhìn ra được đâu là nói thật đâu là nói dối chứ.
Quả nhiên, Mục Giang Lâm im lặng giây lát rồi nói với vú Triệu: “Tôi biết rồi, đợi cô ấy về rồi bảo cô ấy đến thư phòng tôi một chuyến.”
Thế này là đã nhận ra phu nhân đang trốn anh rồi, vú Triệu thở dài, cúi đầu nói: “Vâng.”
Thực ra bà ấy cũng nghĩ không ra, xét về ngoại hình, học thức hay thân phận thì đô thống có điểm nào không tốt? Nhưng phu nhân lại cứ xa lánh đô thống như vậy.
Ra khỏi nhà, thím Lý thấp giọng nói với vú Triệu: “Bà yên tâm đi, đô thống với phu nhân vẫn tốt, có gì cứ nói thật đi.”
Vú Triệu gật đầu.
Thực ra mấy người họ đều biết tình tính của đô thống đại nhân, bình thường bà cũng nói thật, dù sao thì ai mà dám nói dối đô thống chứ?
Nhưng đô thống hờ hững như vậy mà đối xử với phu nhân rất tốt, bà không muốn đôi vợ chồng trẻ này có khoảng cách, vì thế mới cố gắng giấu, cuối cùng lại biến khéo thành vụng.
Chuyện là do bà gây ra, bà định tự mình giải quyết. Vú Triệu đến vườn hoa tìm Kiều Tốc Tốc, nói lại lời dặn của đô thống rồi hiếm khi nhiều lời dặn dò thêm vài câu: “Hôm nay thấy tâm trạng của đô thống rất tốt, cô cẩn thận thì chắc không sao đâu.”
Kiều Tốc Tốc cầm một bó hoa, cười tươi rói: “Hôm nay anh ấy không ra ngoài mà cố ý ở thư phòng đợi tôi, ắt hẳn là có việc rất quan trọng nhỉ?
Vú Triệu vô cùng nóng ruột: “Phu nhân, cô mau đi đi.”
Nhưng Tốc Tốc lại không đi, cô cầm hoa về phòng ngủ của mình, cắm xong thì lại chơi hơn nửa tiếng, sau đó mới từ từ đi tới thư phòng của Mục Giang Lâm.
Mục Giang Lâm đang phê công văn, thấy Tốc Tốc đi vào, anh đặt bút trong tay xuống, mở ngăn kéo lấy một chiếc túi ra, đặt vào tay Tốc Tốc: “Em đến đại học Tây Nam một chuyến giúp anh đi.”
Tốc Tốc đẩy túi về tay anh: “Không đi.”
“Sao vậy?” Mục Giang Lâm cười nhìn cô.
Nói thật, người đàn ông này thật sự rất anh tuấn. Dáng người thẳng tắp, khuôn mặt cân đối, toát ra khí chất kiêu ngạo, lúc cười lên lại càng khôi ngô hơn, khiến người ta nhìn mà mê đắm.
Nhưng Tốc Tốc đã quyết định sẽ rời đi rồi, cho dù rung động với cái đẹp thì cũng không đến mức từ bỏ kế hoạch trước đó của mình.
“Trước khi cưới tôi, chắc đô thống Mục không hiểu rõ về tôi đúng không?” Tốc Tốc ngồi xuống ghế bành, nghiêng người dựa vào lưng ghế: “Tính tôi không tốt như trong tưởng tượng của anh đâu. Nói thật, thứ nhất là tôi không định báo hiếu ba mẹ, thứ hai là không định sinh con dưỡng cái, thứ ba là mười ngón tay của tôi không dính nước, công việc dù là lặt vặt thì cũng sẽ không làm.”
Cô cong mắt cười, nghiêng người tới trước hỏi Mục Giang Lâm: “Với tình hình như vậy, đô thống Mục cảm thấy tôi sẽ đi chuyến này sao?”
Mục Giang Lâm mở túi, lấy đồ bên trong ra: “Chắc chắn em sẽ đi, dù sao thì đây là đồ phải đưa cho hiệu trưởng Đường.”
“Không đâu.”
“Hiệu trưởng Đường nói vợ ông ấy chuẩn bị xong bánh hình bướm để ông ấy mang đến trường, lát nữa em cầm đồ sang thì có thể ăn được bánh hình bướm do Đường thái thái tự tay làm đấy.”
Không biết tại sao, vừa nghe thấy bánh hình bướm do Đường thái thái tự tay làm, trong lòng Tốc Tốc lại vô cùng trông đợi và mong muốn.
Thái độ của Tốc Tốc không khỏi dịu lại: “Vậy được rồi, để tôi đi đưa đồ.”
Cô thấy Mục Giang Lâm vẫn không đổi sắc, lại cố gắng nhắc nhở anh: “Này, chuyện tôi vừa nói với anh, anh thấy sao?”
“Chuyện gì?”
“Thì… không hiếu thảo với ba mẹ, không nuôi con dưỡng cái đồ đấy…”
“À.” Mục Giang Lâm lật xem tài liệu trong tay: “Không thích ở cùng với người lớn thì ở riêng, anh cũng không có thời gian ở nhà. Con cái thì anh sao cũng được, em vui là được. Trong nhà nhiều người làm, em không cần phải làm gì cả.”
Tốc Tốc không cam tâm: “Lấy vợ phải lấy vợ hiền, tôi không hợp tình hợp lẽ như vậy mà anh thật sự không để ý chút nào sao?”
“Đúng vậy.” Mục Giang Lâm ngước mắt nhìn sang: “Hễ là sự lựa chọn của em thì anh đều tôn trọng hết, anh chỉ hi vọng chúng vui vẻ bên nhau, không cưỡng cầu gì khác.”
Ánh mắt anh sâu lắng, lúc nhìn sang có vẻ mải mê và nghiêm túc.
Trái tim Tốc Tốc run lên vì dáng vẻ này của anh, vốn dĩ đã chuẩn bị những lời nói tuyệt tình rồi nhưng lại không thốt ra được.
Cô vốn không phải người có tính cách tàn nhẫn tuyệt tình, huống hồ đây là lần đầu tiên cô gặp được một người đàn ông thấu tình đạt lý, cái gì cũng nghĩ cho cô. Anh dịu dàng thế này khiến cô không thể nào lạnh lùng hờ hững với anh được.
“Vậy tôi đến đại học Tây Nam xem thử vậy.” Tốc Tốc nhìn Mục Giang Lâm lại bỏ đồ vào túi, cô cầm túi: “Anh làm việc trước đi, tối tôi mới có thể về được.”
“Được.” Mục Giang Lâm mỉm cười: “Đúng lúc hôm nay anh có việc, cũng phải đến tối mới về được, tối cùng ăn cơm nhé?”
Tốc Tốc lắc đầu: “Không được, tôi về muộn lắm, anh không cần đợi tôi.” Nói xong, cô xoay người chạy ra ngoài.
Mục Giang Lâm nhìn bóng lưng cô, khẽ thở dài.
Anh nhấc điện thoại lên, gọi vào một số nào đó: “Là Đường tiên sinh phải không? Đúng… là cháu. Cháu bảo Tốc Tốc mang đồ đi, chắc lát nữa là đến. Dạ? À, bánh hình bướm của phu nhân làm đã đưa tới rồi sao? Vâng, cảm ơn, phiền bác rồi.”
Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, giọng hiệu trưởng Đường ở đầu kia điện thoại lại vang lên: “Tiểu Mục này, cháu cần gì phải xa cách với bác như vậy? Lúc đó Tô Tô bệnh nặng, cháu vẫn kiên quyết muốn lấy con bé. Cháu đã làm rất tốt rồi, bọn bác rất cảm ơn cháu. Việc đến hôm nay, cháu tội gì phải một mình gánh hết lỗi lầm?”
Năm ngón tay cầm điện thoại của Mục Giang Lâm lập tức siết chặt: “Không còn việc gì khác thì cháu cúp trước ạ.” Anh thấp giọng nói: “Tạm biệt.”
Trong không trung vang lên tiếng khóc của túi trút giận vạn năng, nhưng âm thanh chỉ vang lên vài giây rồi biến mất.
Mục Giang Lâm biết tên đó đang nhớ đến Đường Tô. Cho dù Tô Tô quay lại rồi, nhưng cô đã quên mất họ. Không chỉ mỗi anh, ngay cả túi trút giận cũng đang buồn.
Kiều Tốc Tốc cầm đồ, ngồi xe đến đại học Tây Nam, tiện thể bỏ một lá thư vào hòm thư trên đường. Thư cô viết sau khi từ vườn hoa về phòng ngủ.
Trong thư cô tỏ ý rất vui khi có thể xuất bản sách, hỏi những chi tiết liên quan đến việc xuất bản. Hơn nữa cô còn bày tỏ rằng gần đây cô thường ra ngoài, không chắc có thể nhận được điện thoại, hi vọng có thể giữ liên lạc qua thư từ.
Đại học Tây Nam không lớn, chỉ hai con phố, lớn hơn viện tử kiểu cũ của nhà giàu một chút mà thôi.
Nhưng ở đây cây xanh rợp bóng, khắp nơi đều ngát hương hoa, cảnh xung quanh rất đẹp. Hơn nữa là kiến trúc kiểu cổ, đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng đọc sách, tràn ngập bầu không khí thư hương.
Tốc Tốc hỏi thăm vị trí phòng làm việc của hiệu trưởng Đường, đi một mạch vào trong.
Nhưng tiếc là, vì phòng giáo vụ xảy ra chút chuyện nên hiệu trưởng Đường đã đến phòng giáo vụ để xem xét vấn đề, vì thế ông không ở phòng làm việc.
Tốc Tốc đã đồng ý với Mục Giang Lâm rằng cô sẽ đích thân giao đồ cho hiệu trưởng Đường, đã vậy thì cô sẽ không tùy tiện để đồ trên bàn làm việc rồi đi được.
Trong phòng ngột ngạt cũng khó chịu, Tốc Tốc dứt khoát ra khỏi phòng làm việc, đi dạo ở bên ngoài.
Ở đây đều là các phòng kiểu Trung, không có tòa nhà cao tầng, hai bên đường trồng hoa cỏ, bầu không khí vô cùng trong lành.
Tốc Tốc bất giác đi đến một viện tử nhỏ có sáu bảy gian phòng, các học sinh đang học ở bên trong, tiếng đọc sách lanh lảnh. Trong viện tử chỉ có một ông lão đang cầm chổi quét sân.
Tốc Tốc nhìn xung quanh rồi chăm chú nhìn vào cây cối rậm rạp vây quanh, cô không khỏi cảm thán: “Cây cối ở đây to như vậy, chắc đã lâu lắm rồi.”
“Chẳng thế thì sao, mấy cái cây này đều có lịch sử trăm năm rồi.” Ông lão thở dài nói: “Tuổi không nhỏ.” Nói đoạn, ông lão cầm chổi đi đến viện tử bên cạnh.
Tốc Tốc không ngờ mấy cái cây này đã lâu năm đến thế, cô chạy đến bên cạnh chúng xem kỹ lại.
Chẳng biết sao lúc cô đi đến bên cạnh cây bách lớn, không hiểu sao lại muốn đào đất ở bên cạnh cây lên. Không được, trong sân trường của người khác mà đào đất lung tung thì ra thể thống gì chứ?
Tốc Tốc cố gắng kiềm chế kích động, xoay người quay về phòng làm việc của hiệu trưởng Đường, nhưng ông ấy vẫn chưa quay lại.
Tốc Tốc đi loanh quanh, bất giác lại đi đến dưới cây bách đó.
Bản thân cô cũng hơi ngạc nhiên, sao cứ cảm thấy bên dưới cây bách này có đồ gì đó.
Đào thì không hợp quy tắc. Cô chỉ đến đưa đồ mà thôi, dựa vào đâu mà đào đất của người ta?
Nhưng không đào thì trong lòng cứ nắm lấy một sợi dây cót, trong đầu không khỏi xuất hiện cảnh tượng đào ra một bình sứ trong đất, như thể đó là sự thật.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô không kiềm được lòng tò mò mà ngồi xổm xuống, lấy chìa khóa trong túi ra, đào vào chỗ mà cô nhìn chăm chú.
Đào mấy cái mà vẫn không thấy gì, Tốc Tốc đang định bỏ cuộc rồi lấp lại chỗ đất, không ngờ bàn tay đang cầm chìa khóa bỗng khựng lại… bên dưới thật sự có gì đó.
Trong lòng Tốc Tốc thấy lạ, cô dứt khoát đào tiếp. Chẳng lâu sau, một bình sứ nhỏ rộng khoảng mười phân xuất hiện trước mặt cô.
Tốc Tốc kinh ngạc không thôi, sau khi cô lấy bình sứ ra, cô mở nắp bình sứ, nhìn vào trong, không ngờ lại có hai lá thư.
Cả hai đều được gấp lại, bỏ trong phong bì. Một lá thư đề ba chữ “Nhóc dễ thương”, lá thư còn lại viết “Tô Tô”.
Chương 20
Nói thật, lúc này, ngay tại chỗ này, không hiểu sao lại xuất hiện một thứ như vậy, Tốc Tốc vô cùng bất ngờ nhưng cũng rất bài xích nó.
Thực ra cô không muốn tìm hiểu nhiều về quá khứ của cô ấy với Mục Giang Lâm, cũng không muốn xen vào quá khứ của hai người.
Dù sao thì đây chỉ là một lần xuyên sách, chẳng phải sao?
Nhưng thái độ và sự dịu dàng của Mục Giang Lâm khiến cô hơi do dự.
Tốc Tốc vẫn chưa kịp nghĩ rõ xem rốt cuộc tại sao cô lại do dự, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cô đã không kiềm được mà mở lá thư viết tên “Tô Tô” kia ra.
Bên trong chỉ có một tờ thư, bên trên viết một dòng chữ đầy mạnh mẽ có lực: “Tô Tô, sau này lớn lên, anh muốn cưới em!”
Mặc dù nét bút còn hơi non nớt, nhưng vừa nhìn cô đã nhận ra đó là nét bút của Mục Giang Lâm.
Tình cảm mãnh liệt của thiếu niên được thể hiện qua từng con chữ.
Tốc Tốc không khỏi nắm chặt tờ giấy, sau đó lại buông ra.
Rõ ràng tờ giấy này đã hơi lâu rồi, mặt giấy vốn dĩ màu trắng nay đã hơi ố vàng, vì vừa rồi cô nắm quá chặt nên gần như sắp rách rồi.
Tốc Tốc cẩn thận vuốt thẳng lại tờ giấy, đặt lại vào bì thư.
Cô nhìn chằm chằm vào lá thư còn lại trong ba phút, sau đó mới từ từ mở nó ra.
Bên trong cũng là một tờ giấy, nhưng trên giấy vô cùng sạch sẽ, không có chữ nào cả.
Tốc Tốc bỗng hơi hoảng hốt.
Lúc đó cô vẫn là ‘Đường Tô’, tại sao lại cùng chàng thiếu niên Mục Giang Lâm chôn hai bức thư?
Bức thư Mục Giang Lâm viết, rõ ràng là muốn ‘gửi’ cho cô của nhiều năm sau, vậy cô thì sao?
Anh thẳng thắn bày tỏ tình cảm của anh, tại sao cô của lúc đó lại không muốn để lại một chữ nào?
Có lẽ là cô chưa từng có tình cảm như vậy, hoặc có lẽ… từ đầu cô đã có thể biết mình xuyên sách mà đến, trong lòng cô rất tỉnh táo, ý thức được rằng hai người không thể bên nhau lâu dài được, thế nên cô của khi đó thà không nói gì.
Nghĩ đến hai bức thư hoàn toàn khác nhau này, trong lòng Tốc Tốc bỗng hơi khó chịu. Cô vội đặt hai bức thư về chỗ cũ, lấp đất lại rồi chôn kỹ. Thư vẫn còn ở đây, vậy thì chứng tỏ ‘thời gian đọc thư’ của Mục Giang Lâm và Đường Tô hẹn vẫn chưa đến.
Có thể khiến hai người cất lại kỷ niệm tại đây thì ít nhất nó khiến anh ôm hi vọng.
Tốc Tốc thu dọn ổn thỏa xong thì tiếng chuông tan học vang lên.
Thấy phòng học trong viện mở cửa ra, học sinh sắp ra, cô vội rời khỏi đây. Quay lại phòng làm việc của hiệu trưởng Đường, cuối cùng cũng không uổng công chạy một chuyến, lần này hiệu trưởng Đường ở bên trong.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Hiệu trưởng Đường nhiệt tình tiếp đãi cô, mời cô ngồi: “Vừa rồi đã gọi điện với đô thống Mục, nói với cậu ấy bánh hình bướm đã làm xong đưa tới rồi. Bên phòng giáo vụ của trường có việc tìm tôi, đi đi về về tốn khá nhiều thời gian, để Mục phu nhân đợi lâu rồi.”
Tốc Tốc ngạc nhiên: “Là đô thống Mục bảo vợ bác làm bánh hình bướm mang đến sao?”
“Đúng vậy.” Hiệu trưởng Đường sửng sốt: “Đô thống không nói với cháu sao?”
Tốc Tốc lắc đầu: “Không ạ.”
Hiệu trưởng Đường hơi hối hận và tự trách, đô thống Mục không nói thì chắc chắn là có lý do của anh, nhưng ông ấy lại nhiều lời làm hỏng việc rồi.
Hiệu trưởng Đường nhận ra quan hệ của đôi vợ chồng son này không thân mật cho lắm, ông vội nói: “Chắc Tiểu Mục cảm thấy dì Đường của cháu làm bánh không tệ nên bảo bà ấy cầm đến đấy.”
Nghe thấy hiệu trưởng Đường cố ý dùng cách xưng hô thân thiết hơn, Tốc Tốc mỉm cười: “Đường tiên sinh yên tâm ạ, cháu biết đô thống đại nhân có ý tốt, sẽ không hiểu lầm anh ấy đâu.”
Hiệu trưởng Đường thở phào, vịn ghế rồi từ từ ngồi xuống: “Cháu có thể nghĩ vậy thì tốt rồi, Tiểu Mục là đứa trẻ ngoan, có điều số khổ quá. Bình thường thằng bé một thân một mình, cũng không có ai nói chuyện, cháu ở bên nó nhiều vào.”
Tốc Tốc nghe xong, trong lòng nghẹn ứ. Đường Tô và Mục Giang Lâm quen nhau từ nhỏ, hiệu trưởng Đường là người nhìn anh lớn lên.
Hiệu trưởng Đường thân là cha đẻ vợ đầu của Mục Giang Lâm, có thể nói với vợ thứ tư của Mục Giang Lâm những lời này, chứng tỏ trong lòng người lớn, Mục Giang Lâm là một người rất tốt. Hơn nữa, chắc chắn Mục Giang Lâm rất cô đơn.
Nếu không, cách vài tầng quan hệ, trưởng bối sẽ không nhiều lời mà can thiệp vào chuyện của vợ chồng họ.
Dưới ánh mắt yêu mến của hiệu trưởng Đường, Tốc Tốc vô cùng áp lực, cũng rất chột dạ. Dù sao thì cô cũng định nhanh chóng ly hôn mà.
Nhưng hiệu trưởng Đường rất kiên nhẫn, ông nhìn cô chằm chằm, chờ đợi một đáp án.
Cuối cùng, để vị trưởng bối này yên tâm, Tốc Tốc gật đầu: “Bác yên tâm, cháu sẽ quan tâm chăm sóc cho anh ấy.”
Hiệu trưởng Đường thoải mái thở hắt ra: “Vậy thì tốt, thấy hai đứa hạnh phúc thì tôi cũng yên tâm rồi.” Ông lại thở dài: “Lúc đó Tô…”
Ông kịp thời dằn lại không nói, quay sang lấy bánh hình bướm ra đưa cho Tốc Tốc.
Lúc đẩy hộp bánh, hiệu trưởng Đường tùy ý xoay người, ánh mắt Tốc Tốc vô tình rơi trên mái tóc mai bạc trắng của ông.
Thực ra tuổi của hiệu trưởng Đường cũng không lớn lắm, tướng mạo ông nghiêm trang, học thức uyên bác, có phong thái của người tri thức, trông rất nho nhã.
Chỉ là sau khi con gái mất, ông ngày càng nhiều tóc bạc hơn, nếu chỉ nhìn vào tóc thì ông không khác gì một ông lão.
Tốc Tốc cắn môi, nhẹ giọng hỏi: “Đường tiên sinh, Tô Tô là cô gái thế nào?”
Hiệu trưởng Đường chỉ xem như cô muốn biết chuyện về người vợ đầu của Mục Giang Lâm, ông cười nói: “Tô Tô nhà tôi ấy à, trông không xinh đẹp bằng cháu, tính tình cũng không tốt lắm.”
Nói đến đây, mắt ông đỏ hoe, thở dài nói tiếp: “Cháu với Tiểu Mục vui vẻ mà sống là được, không cần lo những việc khác. Tô Tô nó… đúng là rất tốt, nhưng cháu tốt hơn. Vợ chồng hai đứa chắc chắn phải hạnh phúc.”
Trong lời nói có rất nhiều yêu thương quan tâm đến Tốc Tốc và Mục Giang Lâm. Mặc dù đã cố gắng che giấu nhưng tình yêu dành cô con gái đã mất cũng lặng lẽ lộ ra.
Không hiểu sao trong lòng Tốc Tốc thấy khó chịu. Rõ ràng không nhớ những gì đã trải qua ở những lần xuyên sách trước đây, nhưng lúc đối diện với hiệu trưởng Đường hòa nhã dễ gần này, cô vẫn bất giác thấy áy náy và đau lòng.
Thực ra ông là ba cô, người ba đã bị cô lãng quên.
“Bác cũng phải chú ý sức khỏe.” Tốc Tốc nghiêm túc nói.
Hiệu trưởng Đường khách sáo với cô vài câu, nhiệt tình mời cô hôm nay đến nhà họ Đường dùng bữa tối: “Phần lớn thời gian Cảnh Uẩn đều không ở nhà, tôi với dì của cháu bình thường ở nhà đều là trơ mắt nhìn nhau chẳng có việc gì làm. Tiểu Mục nhiều việc, thường không về nhà, cháu đến nhà tôi ăn cơm, thêm một người cũng náo nhiệt hơn.”
Câu này khiến Tốc Tốc cảm động.
Nói đến thì Mục Giang Lâm là người biết lo cho gia đình, anh có bận thế nào thì buổi tối cũng cố gắng về sớm ăn cơm và nói chuyện với cô, không phải thường không về nhà như hiệu trưởng Đường nghĩ.
Tốc Tốc khéo léo từ chối ý tốt của hiệu trưởng Đường: “… Hôm nay chưa bàn với đô thống nên không đến làm phiền bác, hôm khác cháu nhất định sẽ ghé thăm.”
Thái độ lịch sự của cô khiến hiệu trưởng Đường rất ấm lòng.
Không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này là ông đã cảm thấy cô rất ngoan ngoãn và đáng yêu, có cảm giác thân thiết như vãn bối nhà mình.
“Quyết định vậy nhé.” Hiệu trưởng Đường nói: “Hôm khác có thời gian thì phải đến đấy.”
Sau khi Tốc Tốc rời khỏi trường, cô vốn định đến quán cà phê xem thử. Nhưng sau khi nói chuyện với hiệu trưởng Đường, cô thay đổi quyết định, ngồi xe về thẳng nhà.
Tắm xong, Tốc Tốc cẩn thận mở hộp bánh hình bướm ra, nghiêm túc cầm một miếng lê, chậm rãi ăn.
Lúc ăn đến cái thứ tư, phía sau cô truyền đến tiếng cười trầm thấp của đàn ông: “Làm gì đấy? Ăn bánh à?”
“Ừm.” Trong lòng Tốc Tốc có tâm sự, cô tiện miệng đáp lại, đầu cũng chẳng ngẩng lên, tiếp tục ăn bánh.
Mục Giang Lâm cũng không để bụng, anh sải bước lớn đi vào phòng, đặt chiếc hộp trong tay xuống ghế bên cạnh Tốc Tốc rồi lại mở hộp ra.
“May cho em đấy, xem thử có thích không.” Mục Giang Lâm chỉ vào bộ lệ phục lộng lẫy trong hộp: “Hai ngày nữa tôi phải tham gia một buổi dạ hội, họ gửi cả thiệp mời của em đến chỗ tôi. Tôi chọn lễ phục cho em rồi, lát nữa xem thử có hợp không.”
“Dạ hội?” Tốc Tốc nhìn chiếc hộp, ngạc nhiên nói: “Còn đặc biệt mời tôi?”
“Đã mời anh rồi thì tất nhiên cũng phải mời em.” Mục Giang Lâm không nhịn được cười: “Là tiệc kiểu Tây thì tám phần sẽ có vũ hội, đàn ông thì không thể thiếu bạn nhảy nữ. Em là vợ anh, sao lại không mời em được?”
Tốc Tốc lườm anh, mím môi không lên tiếng.
Theo thói quen ở thế giới này, với thân phận và địa vị của cô, lúc chủ nhà mời khách thì chắc là nữ chủ nhân đến làm quen thăm hỏi cô trước mới đúng.
Nếu thật sự muốn mời cô thì ít nhất sẽ cử người đến đưa thiệp mời tận tay cô, rõ ràng đối phương không xem trọng cô.
Hôn lễ của họ cũng chỉ có một vài quan viên cấp cao tham gia, rất nhiều người hoàn toàn không có cơ hội vào được hôn lễ của hai người.
Bên ngoài vẫn đang lan truyền tin đồn ‘đô thống phu nhân là một người nhà quê vừa hèn vừa quê’. Tốc Tốc lập tức thấy hứng thú.
Nhìn cách Mục Giang Lâm làm việc, ắt hẳn anh cũng có nghe về những lời đồn này rồi. Nếu không, hôm nay anh cũng không đến nỗi bận đến thế, còn đặc biệt chạy đến phố thương mại chọn quần áo cho cô.
Lẽ nào người đàn ông này nghĩ vợ của mình rất xinh đẹp, chỉ cần vợ xuất hiện thì có thể khiến lời đồn chưa phá đã vỡ?… Tạm thời xem như anh là một người thương vợ vậy.
Không hiểu sao trong lòng Tốc Tốc thấy ngọt ngào. Vốn dĩ đã muốn ly hôn thì không nên xuất hiện cùng nhau ở nơi công cộng mới đúng.
Nhưng anh lại dịu dàng và ân cần như vậy khiến cô không thể nào nhẫn tâm từ chối được, huống hồ đối phương đã đưa riêng thiệp mời cho cô, cô mà không đi thì cũng mất thể diện của Mục Giang Lâm.
“Được, vậy thì tôi đi.”
Tốc Tốc nói xong rồi bỏ nửa miếng bánh còn lại vào miệng, cô đang định đứng lên rửa tay thử đồ thì nghe Mục Giang Lâm nhắc đến một việc khiến cô vô cùng hứng thú: “Nghe nói cấp quản lý <Báo Tân Thời> cũng sẽ tham gia dạ hội này, họ định tiện thể tuyên truyền cho cuốn sách sắp xuất bản.”
Bình luận facebook