Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37-38
Chương 37
Tốc Tốc đã từng gặp Ngô Vĩ Cương tiên sinh – hiệu trưởng của trường Mr.John.
Sau khi Kiều Dương thành công vào nhập học, cô đưa anh đến trường, từng đích thân đến thăm Ngô tiên sinh.
Đối phương cho cô cách thức liên lạc, chỉ có điều cô với Ngô tiên sinh không trao đổi riêng tư gì.
Tốc Tốc cảm thấy mình đột nhiên đi tìm đối phương thì thật sự quá đường đột, thế nên buổi tối sau khi Mục Giang Lâm về, cô quấn lấy anh đòi anh nghĩ cách cho cô, xem thử tìm cái cớ nào để đi thăm nhà họ Ngô thì thích hợp.
“Em nói xem em muốn đến nhà họ làm gì?” Mục Giang Lâm thong thả cởi áo khoác, nhìn cô rồi hỏi.
Tốc Tốc đáp: “Tất nhiên là cảm ơn hiệu trưởng Ngô Vĩ Cương đã đồng ý nhận anh trai vào học rồi.” Cô nói dối mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Tốc Tốc biết rất rõ, Trần Tuyền là bạn thân của La Tố Tố, cũng là vợ của Ngô Vĩ Cương, tất nhiên là Mục Giang Lâm cũng biết điều đó.
Anh cũng biết rõ cô đi chuyến này là để thăm Ngô Vĩ Cương hay là đi làm quen với Trần Tuyền.
Chỉ có điều, anh biết thì biết, nhưng có chịu thừa nhận với cô rằng anh đã nhìn thấu mục đích của cô hay không thì khó nói lắm.
Anh không nói, Tốc Tốc cũng dứt khoát giả ngốc.
Mục Giang Lâm cân nhắc, nói: “Em cũng đã nói là cảm ơn Ngô Vĩ Cương đã để Kiều Dương vào học rồi, vậy thì cứ cái này làm lý do đi.”
Tốc Tốc mỉm cười: “Khoảng thời gian trước tôi không cảm ơn anh ta, bây giờ mới nghĩ ra phải cảm ơn anh ta, cứ cảm thấy hơi muộn màng, làm thế nào bây giờ?”
Ngô Vĩ Cương là do nhà họ Kim liên hệ, lúc đó tất nhiên Tốc Tốc không tiện bỏ qua nhà họ Kim mà trực tiếp đi tìm anh ta để cảm ơn được, thế nên câu này của cô cũng không có gì đáng trách.
Mục Giang Lâm thở dài: “Hay là thế này.” Anh nói: “Em cứ bảo, nghe nói đại công tử nhà họ Ngô nói tiếng Anh rất tốt, muốn hỏi cậu ta bí quyết học tiếng Anh, tiện thể hỏi xem mua cuốn sách nào hay. Không biết lý do này thế nào?”
Tốc Tốc nghe xong thì hai mắt sáng lên.
Cô đã nghe ngóng tình hình nhà Ngô Vĩ Cương nên cũng biết đôi chút.
Ngô Vĩ Cương đã hơn bốn mươi, vợ mất sớm để lại một con trai là Ngô Nghị. Trần Tuyền hơn hai mươi, là người vợ thứ hai Ngô Vĩ Cương lấy sau khi vợ đầu qua đời.
Tốc Tốc không rõ lắm về Ngô Nghị, chỉ biết anh ta từng đi du học.
“Vừa khéo cậu ta đi du học Anh.” Mục Giang Lâm nói: “Cậu ta lớn hơn Kiều Dương một chút, nếu sau này có quan hệ thân thiết với nhà họ hơn thì Kiều Dương tự mình đi hỏi cậu ta cũng được.”
Việc này quyết định như vậy.
Tốc Tốc vô cùng vui vẻ, không kiềm được là khen anh: “Đô thống, anh đúng là tốt quá đi mất.”
Mục Giang Lâm không nhịn được cười: “Không thể đổi xưng hô được sao?”
“Phu quân tốt thật!”
Câu này khiến Mục Giang Lâm rất hài lòng.
Anh cười, ‘ừm’ một tiếng, cho đến tối trước khi đi ngủ, khóe miệng vẫn còn cong lên.
*
Ngô Vĩ Cương là hiệu trưởng của đại học Mr.John, con trai lại từng đi du học phương Tây, tất nhiên là sống ở khu biệt thự kiểu mới.
Nhà họ cách nhà Tốc Tốc không xa lắm, đi xe hơn mười phút là đến.
Tốc Tốc đã cho người đưa thiệp sang từ sớm, Trần Tuyền gửi thiệp lại cho cô, bảo hôm nay ở nhà, thế nên Tốc Tốc ngồi xe đến.
Cô vừa xuống xe thì Ngô phu nhân – Trần Tuyền đã ra đón, không ngừng nói xin lỗi.
“Vốn dĩ Vĩ Cương với Ngô Nghị đều ở nhà đợi cô, không ngờ giáo viên lúc Ngô Nghị du học ở Pháp đột ngột đến thành phố Chu. Sáng sớm họ mới nhận được tin này, giáo viên đã lớn tuổi rồi, hai người họ vội đi đón giáo viên, lát nữa mới có thể về, thật sự có lỗi quá.”
Trần Tuyền hơn hai mươi tuổi, dáng người cao ráo, ngoại hình không phải xuất sắc nhưng vô cùng khí chất.
“Không sao.” Tốc Tốc cười nói: “Tôi nói chuyện với cô trước cũng không vấn đề gì.”
Diện tích nhà họ Ngô không lớn lắm nhưng rất đẹp, một cành hoa một cái cây cũng được cắt tỉa vô cùng tinh tế.
“Đẹp quá.” Lúc Tốc Tốc đi vào trong với Trần Tuyền, cô nhìn cây cỏ bên đường, không khỏi khen ngợi.
“Vĩ Cương rất thích trồng hoa cỏ.” Trần Tuyền nói: “Bình thường rảnh rỗi anh ấy sẽ đích thân chỉ dẫn cho thợ hoa, những cái này đều do anh ấy thiết kế.”
Trong lời nói toát lên vẻ tự hào.
Tốc Tốc khen thật lòng: “Tiên sinh nhà cô thật sự là người biết hưởng thụ cuộc sống.”
“Đúng vậy.” Trần Tuyền cười: “Nhưng anh ấy có thế nào thì cũng không so được với đô thống. Uy phong và khí thế của đô thống Mục ai ai cũng biết.”
Khí thế và uy phong? Tốc Tốc nghĩ đế người đàn ông cả ngày cứ cười ngốc nghếch với cô ở nhà, không khỏi thở dài lắc đầu.
Cả quãng đường Tốc Tốc nói cười vui vẻ với Trần Tuyền rồi nhìn ngắm hoa cỏ xung quanh.
Cuối cùng lúc đến bên tòa nhà nhỏ, cô bất cẩn không để ý đến bậc thềm nên loạng choạng suýt chút nữa đã té ngã.
“Cẩn thận.” Trần Tuyền vội kéo cô lại.
Tốc Tốc cười khổ: “Cảm ơn cô, tôi bất cẩn quá.”
“Cũng không phải bất cẩn.” Trần Tuyền nói: “Là có người sẽ không chú ý đến chỗ này vì cảnh đẹp xung quanh.”
Tốc Tốc ngạc nhiên: “Còn có người khác mắc phải sai lầm này à?”
Câu này gợi lại ký ức của Trần Tuyền, ánh mắt cô ấy mờ mịt nhìn lên mây trên trời: “Ừm, rất nhiều năm trước, một người bạn thân của tôi, sau khi tôi kết hôn, lần đầu cô ấy đến nhà tôi cũng chỉ lo nhìn hoa cỏ rồi cuối cùng suýt chút là ngã…”
Ánh mắt Trần Tuyền khựng lại một lúc rồi như bừng tỉnh, nói: “Thật sự xin lỗi, tôi hơi thất thần. Chủ yếu là một vài thói quen của cô giống với cô ấy quá.”
Tốc Tốc như cảm nhận được gì đó, khẽ hỏi: “Không biết người bạn đó của cô là?”
Trần Tuyền lộ vẻ do dự, nhưng đối diện với đô thống phu nhân, cô ấy không dám nói dối.
“Là bạn thân trước đây của tôi.” Trần Tuyền nói: “Tên là La Tố Tố.” Nói xong, cô ấy cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tốc Tốc.
Tốc Tốc như thể không biết cái tên này là ai, cô gật đầu rồi sải bước lên bậc thêm đi vào trong nhà.
Vào trong rồi cô mới muộn màng ‘a’ một tiếng: “La Tố Tố? Là con gái của La tiên sinh – ông trùm báo chí sao?”
“Đúng vậy.” Trần Tuyền thở phào: “Tôi với cô ấy quen biết rất nhiều năm rồi.”
Lúc nói đến câu cuối, trong giọng nói Trần Tuyền đầy buồn bã.
Tốc Tốc nắm tay cô ấy, lúc này Trần Tuyền mới nén lại những giọt nước mắt đang chực trào.
Cách nhiều năm, đột nhiên gặp được một cô gái khác cũng giống với Tố Tố… Điều này khiến cô ấy nhớ đến người bạn cũ.
Buổi tối hôm đó, sau khi ngủ, trong lúc mê man Tốc Tốc nghe thấy có người gọi mình: “Tốc Tốc, Tốc Tốc, tỉnh lại đi, sao lại ngủ ngay lúc này?”
Giọng nói này hơi quen, Tốc Tốc mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt cô một cô gái thời thượng xinh đẹp đang cười với cô.
Người này rất quen, cứ cảm thấy đã từng thấy ở đâu rồi. Cô ấy kéo Tốc Tốc đứng lên: “Nhanh, nhanh! Đều đang đợi chúng ta đấy, mau lên.”
Nhìn thấy dáng vẻ cô ấy cười đến cong tít cả mắt, Tốc Tốc bỗng nhận ra đã từng gặp cô ấy ở đâu.
Đây rõ ràng là cô gái Trần Tuyền lúc còn trẻ!
Có lẽ vừa rồi Trần Tuyền gọi ‘Tố Tố’ chứ không phải ‘Tốc Tốc’!
Hiểu được điều này, không hiểu sao Tốc Tốc lại căng thẳng, và còn cảm thấy hơi phấn khích.
Đây là lần đầu tiên cô bước vào ‘giấc mơ’ có liên quan đến La Tố Tố.
Chương 38
Tốc Tốc theo Trần Tuyền bước vào cửa nhà, Trần Tuyền thần bí làm động tác ‘suỵt’ rồi mở cửa.
Bên trong hơi tối.
Lúc Tốc Tốc thò đầu vào trong nhìn thì bị Trần Tuyền bỗng nhiên đẩy vào, cô vừa định nói ở đây tối quá thì đột nhiên trong góc phòng sáng lên ánh nến, sau đó là ngọn nến thứ hai, thứ ba… Rất nhiều nến được đốt.
Dưới hơn hai mươi ánh nến, một chiếc bánh sinh nhật chầm chậm đẩy tới trước mặt cô.
“Mừng ngày sinh nhật của cậu, mừng ngày sinh nhật của cậu…”
Xung quanh vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật, mọi người đều đi về phía cô.
Tốc Tốc bắt đầu đưa mắt tìm kiếm quanh phòng, cuối cùng, khi tiếng hát sắp kết thúc, một bóng dáng cao lớn từ bên trái đi tới.
“Sinh nhật vui vẻ.” Anh cười nói.
Mục Giang Lâm của lúc này rất trẻ, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đang ở độ tuổi trẻ trung đầy sức lực. Vóc người thẳng tắp, dáng vẻ hiên ngang, trên mặt lộ rõ vẻ tự tin và kiêu ngạo. Quan trọng nhất là, anh của lúc này còn rất thích cười.
Tốc Tốc nhận lấy hoa anh đưa, vui vẻ nói: “Cảm ơn.”
Anh vươn tay ra: “Tiểu thư, kẻ hèn này có may mắn mời em khiêu vũ một điệu không?”
Mọi người xung quanh, bao gồm của Trần Tuyền reo hò: “Khiêu vũ! Khiêu vũ! Khiêu vũ!”
Không biết là ai lấy ra một cây violin, kéo một giai điệu du dương.
Tốc Tốc đặt tay vào lòng bàn tay anh, xoay người, hai người gần kề nhau, bắt đầu khiêu vũ.
Trong lúc ngẩn ngơ, Tốc Tốc như quay về lúc nhẹ nhàng khiêu vũ với anh ở tiệc sinh nhật của lãnh sự phu nhân vào mấy ngày trước.
Điệu nhảy lúc đó và điệu nhảy của lúc này như gần hòa vào nhau.
Cô bỗng không phân biệt rõ giấc mơ và hiện thực, cảm giác ‘hạnh phúc’ lan tràn nơi đáy tim.
Lúc cô đang đắm chìm trong niềm vui này thì cảnh tượng đột ngột thay đổi.
Xung quanh đầy cát bụi, khói mù khắp nơi, xám xịt không nhìn rõ con đường trước mắt.
Phía trên đầu vang lên tiếng đùng đoàng, theo đó là tiếng la hét của người xung quanh.
“Chạy mau!”
“Đạn tới rồi!”
“Chết người rồi! Chết người rồi!”
Tốc Tốc lo lắng muốn chạy đi nhưng khắp nơi đều là tiếng súng đạn, có thể chạy đi đâu được đây?
Cô mờ mịt lao về một hướng nào đó.
“Theo tôi!” Có một bà dì ở bên cạnh cô la lên.
Tốc Tốc đổi hướng, chạy theo dì ấy. Lúc đầu hai người đến một nơi rất an toàn, không có nhiều tiếng ồn.
Nhưng sau khi chạy bốn năm phút, đột nhiên có thay đổi. Dường như cách đó không xa vang lên tiếng ủng quân đội.
Là anh đến sao? Anh đến cứu cô sao?
Tốc Tốc mang theo chút mong đợi và vui mừng, chạy càng nhanh hơn.
“Không ổn rồi!” Bà dì hét lên: “Chạy mau!” Song, đã muộn rồi.
Lúc Tốc Tốc vừa định dừng lại thì mới phát hiện, trong làn khói bụi mênh mông, người đến không phải bóng dáng cô quen thuộc, cũng không phải quân trang cô quen thuộc, mà là quân trang kiểu khác.
Những người đó nhìn thấy cô rồi, nhưng cô đã mệt đến mức không chạy nổi nữa.
Pằng pằng pằng pằng pằng…
Rất nhiều đạn bay về phía cô, cô nhìn thấy máu trên người mình chảy ra.
Đau thật, còn đau hơn cả lần Thẩm Minh Thư bị trúng đạn, đã đau đến mức cô không muốn sống nữa…
Trước khi nhắm mắt, trong đầu cô tràn ngập tiếng cười thoải mái quen thuộc của anh.
…
Hô hấp khó khăn, không thể nào thở được, ngạt quá, không thở được, làm thế nào bây giờ?
Tốc Tốc đau đớn vùng vẫy, như thể cá đang giãy chết khi thiếu nước.
Ngay lúc cô cho rằng mình sắp chết, một làn hơi ấm áp từ tay cô truyền đến.
“Tốc Tốc, Tốc Tốc?” Anh lo lắng liên tục gọi cô: “Là anh, là anh, em tỉnh lại đi, mau tỉnh lại.”
Tốc Tốc thật sự rất mệt, không muốn tỉnh lại. Nhưng không biết thế nào, cô chợt nhớ đến tiếng cười thoải mái đó không ngừng vang vọng trong đầu trước khi cô hôn mê sau khi trúng đạn.
Cũng không biết cô đã kiên trì thế nào mà lại trụ được, từ từ mở mắt ra.
Cô tưởng rằng cô đã mở mắt rất lớn, nhưng cuối cùng cũng chỉ hé mở một chút, vừa đủ để nhìn thấy người bên giường. Là Mục Giang Lâm.
Lúc này anh không còn dáng vẻ bình tĩnh nghiêm túc bình thường nữa, tóc tai rối bù, sắc mặt hốc hác, quần áo trên người nhàu nhĩ, hoàn toàn không còn vẻ sạch sẽ thường ngày.
Tốc Tốc thấy anh như vậy thì không khỏi nở nụ cười, kết quả tiếng cười vừa phát ra thì cô cảm thấy đầu mình đau kinh khủng, thế là cô vội ngừng cười, cố gắng để mình giữ bình tĩnh.
“Anh…”
Cô khẽ thốt ra một chữ, sau đó mới nhận ra cổ họng mình như bị tổn thương, giọng nói ồm ồm khó nghe chết đi được, hệt tiếng chiêng bị hỏng, như thể bị ai đó bóp cổ.
“Anh rất ổn, em thế nào?” Mục Giang Lâm nhẹ nhàng dịu dàng vuốt tóc cô: “Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Tốc Tốc muốn nói từ đầu đến chân cô đều khó chịu muốn chết, không có chỗ nào là thoải mái cả. Nhưng cổ họng không thoải mái khiến cô không nói được.
May mà Mục Giang Lâm có vẻ hiểu được ý của cô: “Anh đi rót nước cho em.” Anh nói xong thì đứng lên.
Nhìn anh muốn rời đi, Tốc Tốc cố hết sức gọi: “Đừng…”
Mục Giang Lâm vội dừng lại, ngồi xuống ghế trước giường.
“Anh không đi rót, ở đây với em, em đừng lo.” Mục Giang Lâm nói.
Lúc này Tốc Tốc mới nhận ra bây giờ chắc đang ở bệnh viện. Một tay của cô vẫn đang truyền dịch, rất nhiều dịch thể lành lạnh truyền vào cơ thể cô nên cô mới cảm thấy hơi lạnh.
Có Mục Giang Lâm bên cạnh cô an tâm hơn nhiều.
Mặc dù bản thân Tốc Tốc không muốn đối diện, nhưng cô buộc phải thừa nhận rằng cô đã quen với sự quan tâm và chăm sóc của anh.
Thậm chí thỉnh thoảng cô không kiềm được mà nghĩ, nếu không phải mỗi lần đều chết thảm như vậy thì không ly hôn, ở đây sống cuộc đời hoàn hảo với anh cũng rất tốt. Nhưng, đây cũng chỉ có thể là ‘nếu’ mà thôi.
“Buổi tối em đột nhiên ngạt thở.” Mục Giang Lâm như biết cô đang muốn nói gì, anh chậm rãi giải thích cặn kẽ với cô: “Anh thấy em không ổn nên vội lái xe đưa em đến bệnh viện.”
Nói đến đây, giọng anh run rẩy, rõ ràng cũng đang sợ hãi: “Anh thật sự không nên để em chạy khắp nơi, rốt cuộc em đã trải qua chuyện gì? Sao tự dưng lại thế này?”
Tốc Tốc muốn nói với anh, cô không trải qua gì cả. Chỉ là cô nhớ lại rất nhiều chuyện quá khứ.
Vì không nói ra được cho nên cô cố gắng giơ tay, muốn đặt đầu ngón tay lên dấu vết đó.
Nếu khỏe lại thì có lẽ cô có thể nói với anh!
Tốc Tốc định như vậy, đang muốn làm theo kế hoạch nhưng sau khi nghiêng đầu thì đột nhiên ngẩn ra, sau đó cô quên mất những lời mình chuẩn bị nói với anh.
Lúc này, cô chợt hiểu ra, tại sao sau khi xuyên đến sức khỏe cô luôn rất tốt, đột nhiên mắc ‘bệnh nghiêm trọng’ như vậy, hơn nữa còn nghiêm trọng đến mức gần như muốn lấy cả mạng của cô.
Bên cạnh xương quai xanh, mỗi lần cô xuyên việt đều sẽ mang theo dấu vết đó, màu sắc đã trở nên nhạt hơn rồi! Điều này cho thấy cô sắp rời khỏi thế giới lần này cô xuyên tới.
Tốc Tốc đột nhiên có cảm giác như cả người mình bị nước đá dội qua, lạnh đến thấu xương.
Ngay lúc này, cô bừng tỉnh, tại sao mỗi đời cô đều gặp phải tình huống bất ngờ rồi chết đi. Không phải chuyện kết hôn với Mục Giang Lâm gây ra ‘cái chết’ của cô, mà là mỗi lần cô càng quyến luyến người đàn ông này thì cô sẽ không muốn quay về thế giới hiện thực vì cô không nỡ, khi đó ‘thời gian chết’ của cô sẽ đến!
Bình luận facebook