• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Đại Lão Vai Ác Luôn Muốn Cưới Ta Sủng Ta (3 Viewers)

  • Chương 43-44 - TOÀN VĂN HOÀN

Chương 43​



Người canh gác ở cổng ra vào công quán cũng nghe thấy tiếng súng.


Mọi người hơi lo lắng, không biết bên trong là chủ nhân bữa tiệc với khách khứa đang thử súng săn hay là súng ai đó cướp cò.


Bản thân họ cũng không có loại hàng cao cấp như súng, thế nên không thể phân biệt được là loại nào.


Vì mệnh lệnh của chủ nhân, họ cũng không dám tùy tiện hành động, chỉ đưa mắt nhìn nhau, căng thẳng sáp vào bên tường, định xem có gì bất thường thì nhanh chóng rời đi.


Người gác cổng biết Lục Li, thấy cậu ta thì không ngăn lại mà mời hai người vào trong.


Có một người yếu ớt nói: “Phu nhân, không biết bên trong…” Anh ta nuốt nước bọt: “Phu nhân có cần đợi một lát rồi hẵng vào không?”


Tốc Tốc lo lắng cho Mục Giang Lâm, cô nhanh chóng nói: “Không cần đâu, cảm ơn.” Sau đó xông vào trong.


Lục Li nhanh chóng nhìn xung quanh, nói: “Người của đô thống không ở bên ngoài.”


Tốc Tốc xách váy chạy vào công quán, Lục Li theo sau cô, cách hơn một mét.


Tốc Tốc lo đến nỗi cứ giục cậu ta: “Anh chạy nhanh lên, đi xem thử bên trong thế nào rồi!”


“Không được.” Lục Li cũng rất lo lắng cho đô thống, nhưng lúc từ chối, thái độ của cậu ta rất kiên quyết: “Đô thống đã nói rồi, an toàn của phu nhân là quan trọng nhất.”


Tốc Tốc hiểu, Mục Giang Lâm đã cử Lục Li bảo vệ cô, nhưng tình hình bây giờ khẩn cấp, rõ ràng an toàn của Mục Giang Lâm mới là vấn đề cấp bách nhất.


Tốc Tốc không khuyên được Lục Li nên dứt khoát không khuyên nữa, chỉ xông thẳng vào trong.


Chạy một mạch nhưng không nhìn thấy một bóng người nào, đầu tiên là sân, sau đó là hành lang, Tốc Tốc chạy năm sáu phút mới loáng thoáng nhìn thấy có người đang đi.


Hai người đó mặc áo đuôi tôm, cười nói: “Súng của John tiên sinh tuyệt thật.”


“Chẳng thế thì sao, nghe nói là loại mới nhất bên Anh đấy.”


Nghe tiếng cười nói thoải mái của họ, trái tim căng chặt của Tốc Tốc mới nhẹ nhõm đôi chút, nhưng cô không dám thả lỏng.


Dù sao thì Mục Giang Lâm thường sẽ sắp xếp người ở bên ngoài canh gác, lần này bên ngoài không có ai, cũng không biết Mục Giang Lâm cho người đến chỗ khác canh hay có nguyên nhân nào khác.


Tốc Tốc với Lục Li đưa mắt nhìn nhau.


Hai người nở nụ cười nhẹ nhõm, bước nhanh vào trong.


Trong sảnh tiệc, các khách khứa ăn vận đẹp đẽ đã tụ tập ở đây.


Ở đây như một bữa tiệc rượu, xung quanh có rất nhiều rượu Tây và các món điểm tâm kiểu Tây. Mọi người sôi nổi nói cười, hệt như tiếng súng vừa rồi chỉ là ảo giác của Tốc Tốc.


Để theo Tốc Tốc đến đây, Lục Li cũng đặc biệt thay một bộ vest. Cậu ta là quân nhân, cao to đẹp trai, thu hút ánh mắt của rất nhiều khách nữ.


“Hi anh đẹp trai.” Một cô gái nước ngoài uống say chào Lục Li bằng tiếng Hán không quá trôi chảy: “Có thể nhảy với tôi không?”


Lục Li lắc đầu từ chối : “Xin lỗi.”


Cô gái đó lẩm bẩm rồi rời đi.


Lục Li nhỏ giọng nói với Tốc Tốc: “Cô ta biết võ.”


Tốc Tốc: “…”


Ở đây không ổn, phải tìm được Mục Giang Lâm trước rồi tính tiếp.


Những người tụ họp ở đây đều là người từng ở nước ngoài, một số người đã về nước nhiều năm, hiện tại đang làm việc trong các ngành nghề hàng đầu trong nước, một số thì vẫn đang học ở nước ngoài.


Thậm chí rất nhiều người nói chuyện với nhau bằng tiếng nước ngoài mà không dùng tiếng Hán.


Không thấy chủ nhân của bữa tiệc đâu, ở đây Lục Li quen rất ít người, cậu ta không hỏi mọi người đô thống đi đâu mà nhanh chóng nhìn xung quanh, tìm người đô thống phái đến.


Với cậu ta mà nói, bảo vệ phu nhân là nhiệm vụ quan trọng thứ nhất, thứ hai mới là bảo vệ đô thống.


Đây là mệnh lệnh của đô thống, không thể làm trái được.


Lục Li không biết nhiều về tiếng nước ngoài, nhưng Tốc Tốc xuyên sách rất nhiều lần, cô có thể hiểu được nhiều.


Lúc cô và Lục Li đi quanh, cô vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người nước ngoài, họ nói tiếng Đức.


“… Tôi nghe nói John tiên sinh sắp đi Anh làm đại sứ rồi?”


“Đi gì chứ, là ‘ở lại’. Trước đây John tiên sinh du học ở Anh.”





Tốc Tốc không nghe những lời phía sau nữa, nghe thấy mấy chữ ‘đại sứ’ với ‘Anh’ xong, đầu cô ong lên.


Liệu những tin tức mà Kiều Liễu nghe được có phải là thật không?


Chỉ là trong đó xảy ra chút sai sót, ví dụ như không phải đại sứ Anh mà là đi Anh làm đại sứ?


Tốc Tốc đi tới bắt chuyện với hai người nước ngoài đó: “Xin hỏi đô thống Mục ở đâu?” Cô hỏi bằng tiếng Đức chính thống.


Hai người đó nhìn cô với vẻ rất ngạc nhiên, tiếp tục cười nói: “Tiểu thư, tiếng Đức của cô rất tốt.”


Tốc Tốc không muốn họ nhìn ra khác thường nên tiếp tục trò chuyện với họ vài câu: “Tôi nghe nói hôm nay đô thống Mục tiếng tăm lừng lẫy cũng đến, không biết anh ấy ở đâu?”


Từ thái độ của hai người dành cho cô, cô rất chắc chắn rằng hai người này không biết thân phận của cô, thế nên cô nói như vậy.


“Anh ấy à.” Một người trong đó chỉ về một phía: “Anh ấy với John tiên sinh ở thư phòng nói chuyện rồi.”


Lại là John tiên sinh! Tiếng súng ban nãy chính là súng của John tiên sinh!


Tốc Tốc cắn chặt răng, cảm ơn hai người rồi gọi Lục Li nhanh chóng đi vào trong.


“Đô thống gặp nguy hiểm.” Cô thấp giọng nói rồi chạy thẳng vào trong.


Lục Li kéo cô lại: “Phu nhân.” Cậu ta nhấn mạnh: “Lúc đô thống ở trong nguy hiểm thì ắt sẽ khả năng ứng biến với tình huống đột ngột xảy ra, đô thống từng nói, nếu có chuyện gì thì ưu tiên bảo vệ phu…”


“Tôi mặc kệ!” Tốc Tốc hất tay Lục Li ra: “Tôi chỉ muốn anh ấy không sao!”


Nhớ đến vẻ đắc ý của Kiều Liễu lúc đó, Tốc Tốc ý thức được, nguy hiểm lần này Mục Giang Lâm gặp phải chắc chắn vô cùng nghiêm trọng.


Nhất định cô phải thấy anh không sao mới được!


Tốc Tốc với Lục Li chạy nhanh vào trong.


Phía sau tòa nhà tổ chức bữa tiệc là một hoa viên nhỏ, băng qua hoa viên là một tòa nhà khác.


Từ trên cây cao lờ mờ nhìn thấy tòa nhà phía sau, Lục Li nhìn quanh rồi thấp giọng nói: “Có người của đô thống, đều đợi ở bên cạnh.”


“Nhiều không?”


“Không nhiều.”


“Ít là bao nhiêu?”


“Ở đây chỉ có khoảng ba phần.”


Tốc Tốc và Lục Li xông vào vị trí thư phòng của chủ nhân ngôi nhà ở phía sau, hai người còn chưa tới cửa thì đã gặp chủ nhân tổ chức bữa tiệc.


Người đó ngạc nhiên nhìn Lục Li: “Sao cậu lại đến đây?” Nói đoạn, anh ta cười lớn: “Vừa rồi tôi còn hỏi đô thống, tên nhóc trước đây đi theo bên cạnh đô thống đâu, đô thống nói tên nhóc này có nhiệm vụ quan trọng hơn nên đi làm rồi. Thì ra là cậu đến muộn à, may mà đô thống của các cậu đã che giấu giúp cậu rồi.”


Tốc Tốc vội hỏi: “Xin hỏi đô thống đâu?”


“Cô là…”


Lục Li cũng hỏi tung tích đô thống.


Chủ nhân căn nhà nói: “Ở trong thư phòng với John tiên sinh.”


“Chỉ hai người họ sao?”


“Đúng vậy, John tiên sinh nói có việc cần thương lượng với đô thống, thế nên chúng tôi đều ra ngoài. John tiên sinh là bạn cấp ba của đô thống, quan hệ của hai người rất tốt.”


Điều này chứng tỏ bên trong còn chẳng có vệ sĩ! Tốc Tốc nhìn gian phòng chủ nhân ngôi nhà chỉ, đi nhanh qua đó.


Lục Li không biết tại sao phu nhân lại khăng khăng chuyện này có vấn đề, cậu ta vội theo sau phu nhân chạy đến thư phòng.


Cửa khóa từ bên trong, Tốc Tốc ra lệnh cho Lục Li: “Đá nó ra đi.”


Lệnh của phu nhân, Lục Li dứt khoát chấp hành, một cước đá bay cửa ra.


Lúc Tốc Tốc xông vào trong, hai người bên trong đang cùng xem một tấm bản đồ.


Khóe miệng Mục Giang Lâm mím chặt đang suy nghĩ, nghe thấy tiếng cửa vang lên thì vô thức ngước mắt nhìn sang, ngạc nhiên nói: “Sao em lại đến đây? Khỏe hơn chưa?”


Tốc Tốc nuốt nước bọt: “Em muốn khiêu vũ nên đến tìm anh.”


Mục Giang Lâm cười, quay đầu nhìn John ở bên cạnh, nói: “Cô ấy là…”


Lúc anh đang nói, John đột nhiên đặt tay trong túi.


Mục Giang Lâm không nhận ra có gì bất thường, nói tiếp: “… vợ tôi.”


Lúc Mục Giang Lâm nói ba chữ cuối cùng, Tốc Tốc bỗng lao tới trước, dùng hết sức mình đẩy Mục Giang Lâm ra.


Cũng trong lúc này, một con dao sắc nhọn đâm vào cơ thể cô, máu lập tức trào ra, bắn tung tóe lên bàn ghế, tường và mặt đất, một mảng máu đỏ tươi.


Mục Giang Lâm xưa nay luôn điềm đạm bình tĩnh, lúc này anh hoàn toàn sững người, đứng trơ mắt như không dám chấp nhận hiện thực trước mắt.


Lục Li hét lên ‘phu nhân’, chạy tới đá John ra, vung tay tung mấy cú đấm, đánh cho gã ta tối mắt tối mũi, răng môi lẫn lộn, máu đặc chảy dài.


Lúc này Mục Giang Lâm mới hoàn hồn từ nỗi đau to lớn mà anh không thể nào chấp nhận được.


Anh hét lên thảm thiết ‘Tốc Tốc’, bế người vợ đang chảy máu không ngừng lên, lao ra ngoài như đã phát điên.


Chương 44 Hoàn​



Vào khoảnh khắc dao đâm vào, Tốc Tốc vô cùng hối hận với quyết định lúc đó của mình.


Lúc cơn đau ập đến, cô cũng không biết tại sao lúc này mình còn có thể nghĩ đến chuyện khác.


… Nếu khi đó Mục Giang Lâm nói ở nhà với cô không tham gia tiệc nữa, nếu cô tùy hứng đồng ý với anh, liệu có phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy?


Nhưng cuộc đời nào có nhiều nếu như đến thế. Lúc đó cô đột nhiên hiểu chuyện, tạo ra hậu quả thế này, hối hận cũng đã muộn.


Tốc Tốc cảm giác mình được bế lên, cô nghĩ chắc chắn bây giờ Mục Giang Lâm lo lắng cho cô lắm.


Đây là suy nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu, sau đó cơn đau ở nơi bị đâm khiến đầu cô trống rỗng rồi cô hoàn toàn ngất đi.


*


Đèn trong phòng phẫu thuật chiếu lên mặt, cô lờ mờ cảm thấy mình như đang lơ lửng trên không trung, không thấy rõ gì cả, chỉ có một đường viền mơ hồ.


Có đường viền của giường, bóng người, và cả bàn. Không nhìn thấy rõ dao phẫu thuật, chỉ có ánh sáng phản chiếu.


Tốc Tốc cảm giác mình như đang bị cách ly ở thế giới này, những người đang sống sờ sờ đó và mọi thứ xung quanh họ là cùng một chiều. Còn cô đang lơ lửng, là ở một chiều khác. Không can thiệp với nhau, cũng không dung hợp vào nhau.


Tốc Tốc chỉ nhớ tên mình, nhưng lại quên đi tất cả những thứ khác. Cô rất muốn biết mình là ai, đến đây làm gì, làm thế nào mới có thể dung nhập với thế giới của những người này.


Nhưng cô lơ lửng rất lâu, mọi thứ đều không có câu trả lời.


*


Mùa thu trời cao và mát mẻ, hôm nay mặt trời chói chang, tia nắng chói mắt chiếu vào vườn hoa trong căn nhà gỗ, khiến mọi thứ xung quanh trở nên rực rỡ vô cùng.


Lục Li đứng trong sân một lúc, thấy bác sĩ ra khỏi phòng, lúc này cậu ta mới nhanh chóng đi vào, gọi một người hầu: “Thím Lưu… thế nào rồi?”


“Vẫn vậy.” Thím Lưu liếc nhìn phòng ngủ, không khỏi thở dài: “Bác sĩ tiêm cho phu nhân rồi, đô thống vẫn ở bên cạnh. Lúc cậu vào thì cẩn thận một chút, tâm trạng đô thống không tốt lắm.”


“Vâng.” Lục Li gật đầu, câu ta biết tâm trạng đô thống không tốt.


Từ lúc phu nhân xảy ra chuyện đến giờ, tâm trạng chưa từng tốt.


Vết thương của phu nhân không sao, đã lành rồi. Nhưng từ hôm hôn mê đến giờ phu nhân chưa tỉnh lại lần nào, chỉ có chức năng cơ thể đều khỏe mạnh.


Người mà không ăn thì không được, mỗi ngày thím Lưu đều sẽ nấu món ngon mang đến cho đô thống, sau đó đô thống thử đút cho phu nhân nhưng chưa lần nào thành công cả.


May mà bác sĩ tây y có thuốc dinh dưỡng gì đó có thể tiêm, thông qua tĩnh mạch tiêm dịch thể vào trong người, vì thế phu nhân mới có thể không hề hấn gì.


Người bình thường không thể dùng thứ này để tiêm vào tĩnh mạch được, giá cả cũng rất đắt, thường chỉ có bệnh nhân bệnh nặng mới dùng.


Nhưng với tình trạng này của phu nhân, tỉnh còn không tỉnh được, hình như cũng chẳng khác gì bệnh nặng.”


Chỉ có điều không ai dám nhắc đến từ ‘bệnh nặng’ này trước mặt đô thống cả.


Đô thống kiên quyết nói rằng phu nhân chỉ đang tạm thời ngủ thôi, đợi hôm nào đó sẽ đột nhiên tỉnh lại.


Đừng nói là đô thống kiên quyết nói vậy, ngay cả khi có Lục Li thì cậu ta cũng cảm thấy phu nhân như thể không sao cả. Sắc mặt hồng hào, trông như một lúc nữa thôi sẽ tỉnh lại vậy.


Lục Li gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ‘vào đi’ rồi thì cậu ta mới đẩy cửa, từ từ đi vào.


Trong phòng kéo mở rèm cửa sổ, ánh mặt trời vàng rỡ chiếu vào bừng sáng cả căn phòng.


Mục Giang Lâm mặc thường phục ngồi bên giường, đang cầm khăn thấm ướt nhẹ nhàng lau mặt cho người trên giường.


Động tác của anh vô cùng khẽ khàng, như thể sợ quấy rầy cô hoặc là sợ làm cô đau, vô cùng cẩn thận dè dặt.


“Chuyện gì?” Mục Giang Lâm hỏi mà không hề ngẩng đầu lên.”


“Đô thống.” Lục Li cẩn thận hỏi: “Tên John kia…”


Tay Mục Giang Lâm bỗng dừng lại, anh không đáp, chỉ im lặng khoảng mười giây rồi chợt ngước mắt, lạnh lùng nhìn sang.


“… Đã hành hình rồi.” Lục Li nuốt nước bọt, khó khăn nói: “Quá trình làm theo anh dặn, không hề nương tay. Thi thể cũng xử lý như anh nói.”


Mục Giang Lâm hít sâu một hơi, phất tay: “Đừng nói nữa, thứ tanh máu đó không hợp nói ở đây”


Anh cúi đầu, khẽ vuốt tóc cô vợ nhỏ nhà mình, động tác tay vô cùng nhẹ nhàng: “Cô ấy nhát gan, không nghe được mấy chuyện này.”


Lục Li nghe thế thì mũi cay xè, suýt thì rơi nước mắt. Cậu ta vội ‘vâng’ một tiếng, nói tạm biệt với đô thống rồi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.


Mục Giang Lâm đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại mình với Tốc Tốc, lúc này anh mới cẩn thận lau gò má cho cô, sau đó lại dém góc chăn rồi mới đi tới bên tủ.


Tủ đã bị khóa, chỉ anh và cô có chìa khóa.


Mục Giang Lâm mở tủ ra, nhìn bát thủy tinh – thứ duy nhất được đặt bên trong, gọi: “Túi trút giận.”


“Túi trút giận vạn năng: Hu hu hu đô thống, người ta nhớ Tốc Tốc quá. Hu hu hu hức.”


Mục Giang Lâm từ từ đóng tủ, khóa lại.


Hôm đó ra khỏi phòng phẫu thuật, thấy Tốc Tốc không tỉnh, lại thấy bên cạnh cô không có túi trút giận, anh vội về nhà tìm.


Quả nhiên nhìn thấy túi trút giận đang canh thứ này. Nghe túi trút giận kể lại ngọn nguồn của thứ trong bát thủy tinh xong, xem như anh đã hiểu tại sao nha đầu đó lại nhất quyết bảo anh đi tham gia tiệc.


Thì ra là vậy, thì ra cô đã cố gắng để mãi mãi ở bên anh. Chỉ là cô sợ anh lo lắng nên không nói với anh.


Mục Giang Lâm đã nghĩ không chỉ một lần, liệu có phải vì không có thứ này nên cô không tỉnh lại nữa?


Anh nhanh chóng phủ định cách nghĩ của mình.


Nếu Tốc Tốc mang theo nó, có lẽ cô chưa ra khỏi phòng phẫu thuật thì đã chết rồi, hoàn toàn không còn trạng thái sống như bây giờ.


Trong lòng Mục Giang Lâm vô cùng buồn bã.


Anh lấy hai giá cắm nến trong ngăn kéo bên cạnh ra, châm hai ngọn nến đỏ rồi đặt ở trên bàn trước giường.


“Đây là nến long phượng, là nến trước đây mỗi lần kết hôn em đều dùng.” Anh thấp giọng thì thầm: “Lần này em từ bỏ cơ hội quay về để ở lại đây, có phải là muốn anh lấy em lần nữa không?”


“Hôm nay là bảy ngày đầu của em.” Anh nói rồi nói, hốc mắt rơm rớm: “Anh cũng biết trước đây kết hôn đều không lâu, lần này lại đốt nến long phượng, nếu em chịu gả cho anh thì quay lại nhìn xem, nhé?”


Cửa sổ mở ra, vốn dĩ hôm nay không có gió, lá cây bên ngoài gần như lặng yên.


Anh nói xong câu này thì đột nhiên trời nổi gió lớn, Mục Giang Lâm ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên không phải là đóng cửa sổ mà là vươn tay bảo vệ ngọn nến long phượng.


Ngoài dự liệu của anh, cơn gió lớn đó lại thổi thẳng vào giường.


“Tốc Tốc!” Mục Giang Lâm không màng gì cả, vô thức lao đến bên giường muốn chắn gió cho cô.


Cơ thể cô yếu, không thể chịu được lạnh nữa. Không ngờ anh muộn một bước, cơn gió đó thổi chăn của cô sang một bên.


Rất nhiều ngày rồi Tốc Tốc không có phản ứng, không ngờ lúc này lại bắt đầu ho dữ dội, hơn nữa hơi thở cũng trở nên nặng nề, như thể bị ai đó bóp cổ.


“Em sao vậy?” Mục Giang Lâm lo đến nỗi ôm cô vào lòng.


Mắt Tốc Tốc không nhìn được, túi trút giận hét lên.


“Túi trút giận vạn năng: A lạnh quá lạnh quá, tôi không thể nào sưởi ấm nó nữa! Nó hoàn toàn lạnh rồi!”


Lúc nói, dấu ấn trong bát thủy tinh đột nhiên sáng lên. Thậm chí ánh sáng của nó xuyên qua tủ gỗ, chiếu sáng cả căn phòng, sau đó bỗng biến mất trong không trung.


Trong không trung vang lên một câu rất xa xăm lúc rõ lúc không: “Tạm biệt, tôi về đây.” Tiếng nói như lời lải nhải của hệ thống.


Mục Giang Lâm ôm chặt lấy Tốc Tốc, ngẩng đầu nhìn về phía có tiếng nói: “Túi trút giận!”


Không hề có tiếng đáp lại, trái tim Mục Giang Lâm lập tức thắt lại.


Nếu túi trút giận đã không còn ở thế giới này nữa, và dấu ấn đó cũng rời khỏi cô…


Vậy, ngay cả khi cô khỏe lại, bình yên vô sự rời khỏi thế giới này, cho dù cô quay lại thì anh cũng không thể nào tìm được cô nữa!


Bây giờ chỉ có thể hi vọng cô tỉnh lại, nhưng xác suất này thực sự quá nhỏ. Sau khi trải qua bảy ngày vô vọng, anh không dám mong đợi kỳ tích xuất hiện nữa.


Mục Giang Lâm cảm nhận được tuyệt vọng khắc sâu tận xương tủy.


Anh sợ hãi đưa ngón tay ra để dưới mũi cô, sợ cô không còn thở nữa.


Ngón tay anh run lẩy bẩy, lần đầu tiên không cảm nhận được hơi thở, anh hoàn toàn sợ hãi.


Lúc anh đưa tay ra định thử lần thứ hai thì đột nhiên hàng mi cô động đậy.


Mục Giang Lâm sợ anh ôm cô lắc mạnh quá, vội khẽ khàng đặt cô nằm xuống giường, không ngờ sau khi cô nằm xuống thì môi cũng cử động


Mục Giang Lâm nín thở, ngay sau đó mắt cô hé mở.


“Sao em lại ở trong phòng ngủ?” Giọng cô khàn đặc.


Toàn thân Mục Giang Lâm như bị rút hết sức lực, đứng không vững. Anh từ từ quỳ bên giường, nắm chặt hai tay cô, nước mắt tuôn trào.


– TOÀN VĂN HOÀN –


CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ THEO DÕI TRUYỆN TẠI YEUNGONTINH.VN
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom