Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-42
Chương 41
Kiều Liễu ghét nhất là nhìn dáng vẻ kiêu ngạo đắc ý của Kiều Ni Nhi, chẳng qua là may mắn nhặt được một người chồng từ trên trời rơi xuống, dựa vào đâu mà hống hách như vậy?
Xem như Kiều Ni Nhi may mắn, người chồng từ trên trời rơi xuống vô cùng giỏi giang… Nhưng cũng đâu phải Kiều Ni Nhi giỏi chứ, tại sao Kiều Ni Nhi có thể không coi ai ta gì như vậy! Kiều Liễu càng nghĩ càng tức.
Dù sao tốt xấu gì cô ta cũng là người trọng sinh, nắm bắt được khí chất nên có là tốt rồi.
Kiều Liễu lại kiêu ngạo vênh cằm, khoanh tay trước ngực, bừng bừng khí thế nói: “Cô hỏi tôi thì tôi phải nói à? Cô nghĩ hay quá đấy.”
“Vậy sao.” Tốc Tốc khẽ cười, không thèm liếc nhìn Kiều Liễu: “Tôi còn tưởng cô thật sự biết gì đó… Nhưng không ngờ, cô chỉ tỏ vẻ mà đứng đó rêu rao thôi, hoàn toàn chẳng có cái ‘tai họa’ gì cả.”
Nói xong, cô làm động tác đẩy xe lăn, tỏ vẻ chuẩn bị đi.
Kiều Liễu nổi cơn tam bành.
Nói thật, là người trọng sinh, cô ta có thể ‘biết trước’ rất nhiều chuyện. Cũng chính vì dựa vào năng lực biết trước này nên cô ta mới đi từng bước từng bước đến tận bây giờ.
Rất ít người biết được năng lực này của cô ta, và hiện tại, Kiều Ni Nhi là người duy nhất biết được chuyện này.
Thấy người duy nhất biết chuyện lại bắt đầu nghi ngờ năng lực của cô ta… Kiều Liễu lập tức gạt đi vẻ bình tĩnh thường ngày, bước nhanh tới hai bước ngăn Tốc Tốc lại.
Tốc Tốc nâng mí mắt, mất kiên nhẫn giục: “Cô tránh ra.”
“Tôi không tránh.” Kiều Liễu nói: “Chắc anh ta đã gặp đại sứ Anh rồi nhỉ? Vốn dĩ anh ta là người nên trúng đạn trúng dao, nhưng bây giờ anh ta không sao, còn người gặp chuyện là cô, vậy chẳng phải là cô ngăn tại họa à?”
Tốc Tốc nghe giọng điệu lúc cô ta nói ‘trúng dao trúng đạn’ có hơi chột dạ, vì thế cô chọn chỗ này để chất vấn: “Rốt cuộc là trúng dao hay trúng đạn?”
Sao đó cô cười khẩy: “Kiều Liễu, đừng nói với tôi là cô không nhớ nhé.”
“Ai bảo tôi không nhớ!” Kiều Liễu nghe thấy lời mỉa mai của đối phương thì tức vô cùng: “Đô thống Mục là ai? Việc xảy ra rồi thì tôi mới nghe nói đến tin tức của anh ta, làm sao có thể biết được chính xác như vậy. Nhưng trước khi tôi trọng sinh quay lại nơi này, thực sự rất lâu rồi đô thống Mục không xuất hiện, nói không chừng là ‘sinh mệnh hấp hối’ như lời đồn.”
Vì Kiều Liễu cảm thấy Tốc Tốc ngăn tai họa, thế nên cô ta dứt khoát nói ra, không kiêng kị gì cả.
Tốc Tốc nghe xong thì bừng tỉnh.
Chẳng trách, chẳng trách Kiều Liễu cảm thấy chuyện có thể đã xảy ra rồi, nhưng thực tế thì Mục Giang Lâm chưa hề trải qua. Ắt hẳn Kiều Liễu cũng là sau ‘một khoảng thời gian’ mới nghe nói đến chuyện này.
Kiều Liễu dựa vào tin đồn rất lâu rất lâu trước đây để tính ra thời gian Mục Giang Lâm gặp bất trắc, thế nên suy ra trước thời gian hiện tại.
Nếu tin Kiều Liễu biết là thật, chỉ có thời gian là sai. Vậy có phải đã chứng tỏ, không bao lâu nữa Mục Giang Lâm thật sự sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng?
Tốc Tốc im lặng chốc lát rồi thở dài, vẫy tay với Kiều Liễu: “Bỏ đi, cô đi đi. Tôi đã bệnh thành thế này rồi, biết hay không biết chuyện cô nói cũng chẳng có tác dụng gì.”
Không ngờ cuộc nói chuyện gay gắt giữa hai người lại có kết quả như vậy, với Kiều Liễu mà nói, kết quả này xem như không thua nhưng cũng chẳng thắng. Tốt xấu gì thì nghe cô nói xong, Kiều Ni Nhi càng mất tinh thần hơn, vậy là đủ rồi.
Tốc Tốc hỏi: “Cô đến thành phố Chu là vì nói với tôi chuyện này à?”
Kiều Liễu giảo mồm: “Ai mà thèm đặc biệt đi nói với cô chuyện này chứ!” Nói xong, cô ta hất mái tóc xoăn: “Tôi với người yêu của tôi đi du lịch khắp nơi trong trước, vừa khéo đến đây, trùng hợp gặp cô mà thôi! Tôi cũng vừa nghĩ ra, hình như chuyện đó xảy ra ở thành phố Chu, thế nên nói vài câu.”
Lần này Tốc Tốc lười so đo với Kiều Liễu, cô chỉ muốn biết thêm nhiều tin từ chỗ Kiều Liễu mà thôi. Bây giờ chỉ cần Kiều Liễu không chọc tức cô thì cô chẳng có thời gian đâu mà đi quan tâm đến người này.
Thấy Tốc Tốc ngày càng im lặng, Kiều Liễu vui vẻ không thôi. Cô ta nhấc giày cao gót, cầm túi da, xoay người, hài lòng bỏ đi.
Thực ra Tốc Tốc chỉ đang suy nghĩ, lười quan tâm đến cô ta, thế nên cô giữ im lặng.
Những lời Kiều Liễu vừa nói, ngoài việc để Tốc Tốc biết Mục Giang Lâm sẽ gặp chuyện ra thì còn cho Tốc Tốc một góc độ suy nghĩ khác.
Ngăn tai họa? Nếu cô nhớ không nhầm, túi trút giận muốn quay về thế giới thực. Nhưng cô không thể dùng túi trút giận để ‘ngăn tai họa’ được, cô ở lại đây rồi để túi trút giận quay về sao? Đây thật sự là một ý tưởng không tồi.
*
Trên đường về, Mục Giang Lâm hỏi Tốc Tốc: “Vừa rồi người đó nói gì với em?”
Lúc đó xe lăn của Tốc Tốc cách xe hơi không xa lắm, Mục Giang Lâm trải chăn xong thì thấy Kiều Liễu đang đứng cạnh Tốc Tốc. Vốn dĩ anh muốn đi tới nhưng bị Tốc Tốc ra hiệu ngăn cản, thế nên anh mới dừng lại.
Tài xế là Lục Li.
Cho dù Lục Li là thân tín bên cạnh Mục Giang Lâm thì Tốc Tốc cũng không thể tùy tiện nói những tin đồn Kiều Liễu nghe được trước khi trọng sinh khi có cậu ta được.
Tốc Tốc cười nói: “Em nghe cô ta nói xong thì nghĩ đến túi trút giận.”
Nhắc đến túi trút giận, Mục Giang Lâm biết những lời này không tiện nói trước mặt người người, cho nên anh chỉ cười mà không nói gì thêm.
Sau khi đến nhà, Tốc Tốc nhắc đến chuyện đại sứ Anh với Mục Giang Lâm.
Mục Giang Lâm rất ngờ vực: “Dạo này anh không sắp xếp lịch trình đi gặp đại sứ Anh.”
Tốc Tốc nhớ đến chuyện Mục Giang Lâm đặc biệt chuẩn bị một bộ vest mới để gặp ai đó nên hỏi thử anh muốn gặp ai.
Kiều Liễu nói chuyện xảy ra ở thành phố Chu, phải đề phòng mới được.
“Một vài sinh viên du học về, còn cả một vài người trước đây từng đi du học giờ đang sống ở thành phố Chu nữa.” Mục Giang Lâm nói.
“Khi nào gặp họ?”
Hiếm khi Mục Giang Lâm không trả lời cô ngay.
Tốc Tốc không biết thế nào mà nghĩ đến một khả năng: “… Chắc không phải là hôm nay đấy chứ?”
Mục Giang Lâm cười, không nói gì.
Tốc Tốc hiểu ra, vậy là hôm nay rồi.
“Đô thống cứ đi đi.” Cô nói: “Đúng lúc em có chuyện muốn nói với túi trút giận, anh bận trước đi, lát về rồi nói tiếp.”
Tất nhiên Mục Giang Lâm không chịu, anh dém góc chăn cho Tốc Tốc: “Anh ở với em, không đi đâu hết.”
“Đô thống cứ đùa.” Tốc Tốc thôi cười, nghiêm túc nói với anh: “Anh đừng vì em mà để lỡ việc của anh, việc của anh không thể tách khỏi việc nước, liên quan đến tương lai của rất nhiều người. Tình hình hiện tại của em không có chuyển biến xấu, anh cứ yên tâm. Nếu có chuyện gì em sẽ bảo túi trút giận đi tìm anh.”
Túi trút giận là hệ thống, về cơ bản, chỉ cầm Mục Giang Lâm gọi nó thì nó có thể lập tức xuất hiện.
Lúc đầu Mục Giang Lâm không chịu, sau đó Tốc Tốc khuyên anh một lúc lâu anh mới thở dài, thay đồ rồi đi tham gia buổi gặp mặt mà anh vốn nên tham gia.
Trước khi đi, Mục Giang Lâm sắp xếp ba vệ sĩ và một người hầu hơn bốn mươi tuổi chăm sóc người khác rất chu đáo ở tầng một.
Tốc Tốc chỉ cần gọi họ thì họ có thể lập tức đến chăm sóc cô.
Sau khi Mục Giang Lâm đi, Tốc Tốc gọi túi trút giận ra.
Cô nằm trên giường, dùng giọng điệu thương lượng để nói với túi trút giận: “Cậu có muốn ngăn một ‘tai họa’ quan trọng nhất vì tôi không?”
“Túi trút giận vạn năng: Hu hu hu, Tốc Tốc, cô không yêu người ta. Không ngờ cô lại muốn tôi làm vật hi sinh!”
“Tôi chỉ đang thử nghiệm cách để cậu quay về còn tôi ở lại đây thôi.” Tốc Tốc nói: “Cậu có thể không chấp nhận, nhưng nếu cậu thật sự rất muốn quay về, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ đến kiến nghị của tôi.”
Túi trút giận đã theo Đường Tô đến, vậy chắc là sau khi Đường Tô quay về thế giới thực, nó cũng phải về theo mới đúng. Bây giờ nó ở đây, chắc chắn là có sự cố ở đâu đó.
Bây giờ, Tốc Tốc là Đường Tô ‘chuyển thế’ chính là hi vọng duy nhất của nó. Vì không ai dám đảm bảo sau khi Tốc Tốc về thế giới thực thì liệu cô có quay lại thế giới này nữa hay không.
Túi trút giận im lặng một lúc lâu.
Tốc Tốc cũng rất kiên nhẫn đợi câu trả lời của nó.
Thời gian trôi đi rất chậm, khoảng hơn hai mươi phút sau, cuối cùng, giọng của túi trút giận lại vang lên.
“Túi trút giận vạn năng: Được thôi, vậy tôi thử xem.”
Chương 42
Tốc Tốc ngồi trước bàn, nhìn vào con dao nhỏ sáng loáng trên bàn, lòng thấy hơi sợ.
Cô hít sâu một hơi, hơ con dao trên ngọn nến đã được chuẩn bị sẵn ở bên cạnh, đợi nguội rồi lại lấy cồn lau chùi cẩn thân.
Chuẩn bị xong tất cả những thứ này, cô hít sâu một hơi, kéo vạt áo ra, dùng mũi dao nhắm chuẩn vào dấu ấn, chuẩn bị đâm xuống…
Trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai.
“Túi trút giận vạn năng: A a a a! Tô Tô, cô định làm gì! A a a cô đừng tự tử! Đừng chết! Phải sống thật tốt!”
Tốc Tốc khó khăn lắm mới gom được chút can đảm, giờ đã bị tiếng thét này đánh vỡ tan tành.
Từ lần đầu tiên nói chuyện với túi trút giận, mỗi lần túi trút giận nói thì cô đều có thể nghe thấy, không cần phải làm hành động gì đặc biệt nữa.
“Sợ cái gì.” Cô phất tay cầm dao: “Tôi chỉ thử xem có thể gảy thứ này ra hay không thôi.”
“Túi trút giận vạn năng: Không được đâu! Như vậy cô sẽ chảy máu, chảy máu nhiều quá sẽ chết!”
Không đợi Tốc Tốc lên tiếng giải thích, nó lo lắng sợ hãi quá mà khóc lóc thảm thiết.
“Túi trút giận vạn năng: Nếu cô xảy ra chuyện, đô thống về sẽ tức giận. Anh ấy tức giận thì thiên hạ sẽ đại loạn! Tôi cũng sẽ bị anh ta mắng chết mất! A… Tôi không sống nữa!”
Tốc Tốc nghe mà đau đầu. Sau khi bắt được câu ‘nếu cô xảy ra chuyện anh sẽ tức giận đến mức làm cho thiên hạ đại loạn’ của túi trút giận, trái tim cô lại âm ỉ đau.
Mỗi lần cô rời khỏi thế giới anh, e là lần nào anh cũng rất buồn. Không biết có phải túi trút giận từng thấy dáng vẻ mất khống chế đó của anh nên mới nói ra câu này mà không hề nghĩ ngợi hay không.
“Cậu yên tâm.” Tốc Tốc hít sâu một hơi rồi lại nắm con dao trong tay: “Tôi không ngốc, tôi cũng không muốn chết. Tôi chỉ thử xem cách này có được hay không thôi.”
Nói xong, cô nhắm chuẩn mũi dao vào dấu ấn đó.
Cô đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, rốt cuộc làm thế nào mới có thể đạt được mục đích mà cô muốn trước đó.
Sau đó cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, tại sao mỗi lần cô muốn rời khỏi thế giới xuyên sách thì dấu ấn này đều từ từ nhạt đi?
Rốt cuộc là cô khống chế dấu ấn này, vì vậy khi cô sắp rời đi, nó sẽ dần biến mất. Hay là dấu ấn này khống chế cô, khi nó ‘quan sát’ thấy cô không muốn rời đi, nó sẽ trở nên nhạt đi, sau đó làm cho cô sắp chết đi?
Trước đó Tốc Tốc luôn cho rằng là tình huống đầu, lần này cô nghiêm túc suy nghĩ, liệu có khi nào là tình huống thứ hai?
Nhớ đến trước đây khi cơ thể cô không tốt hoặc là bệnh nặng, dấu ấn này còn có thể chữa trị giúp cô.
Vậy chứng tỏ ‘bản lĩnh’ của nó rất lớn, hễ là chuyện có liên quan đến sức khỏe của cô, chỉ cần nó muốn thì không có chuyện nó không làm được.
Thế này thì nó mạnh quá, cho dù Tốc Tốc cảm thấy có thể đối cách cư xử với nó, chi bằng xem xét đến tình huống thứ hai.
Thực ra Tốc Tốc cũng rất lo lắng, lỡ như cược thua thì không biết hậu quả sẽ thế nào.
Cô cố ý bảo Mục Giang Lâm đi cũng là vì chuyện này.
Người đàn ông này không thể nhìn thấy cô chịu chút đau khổ nào được, chắc chắn anh không muốn để cô ‘đâm’ con dao đó vào người cô.
Tốc Tốc nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy suy luận của mình vẫn ổn, thế nên cô hạ quyết tâm, đâm theo đường viền của dấu ấn.
Trong phòng vang lên âm thanh như tiếng còi báo động.
Lục Li ở bên ngoài nghe thấy tiếng thì lớn giọng hỏi: “Phu nhân, có cần giúp gì không?”
“Không cần.” Tốc Tốc nói: “Anh canh giúp tôi là được, tôi đang nghiên cứu vài thứ, lát nữa là xong.”
Lục Li biết phu nhân nhà mình có rất nhiều điểm kỳ lạ, hơn nữa trước đó đô thống đã dặn dò cậu ta, suy nghĩ của phu nhân có thể khác với những người xung quanh, tất cả mọi chuyện đều lấy niềm vui của phu nhân làm chuẩn.
Nghe giọng của phu nhân cũng vui vẻ, Lục Li chỉ xem như phu nhân thật sự đang làm thứ gì đó kỳ lạ nên yên tâm đáp lại một tiếng rồi tiếp tục canh cửa không để ai vào, tránh để người hầu không biết lời dặn của phu nhân, muốn vào quét dọn làm phiền phu nhân.
Trong phòng, Tốc Tốc cẩn thận né đi vị trí vừa đâm vào, thử lại ở chỗ cách đường viền một chút.
Lần này không có tiếng còi báo động nữa, chỉ có tiếng khe khẽ như tiếng dao rạch vào vải. Hơn nữa, quan trọng nhất là cô không hề chảy máu.
Cô phát hiện xung quanh dấu ấn có một điểm mù có cảm giác đau, nếu đâm vào dấu ấn đó hoặc là vị trí vừa đâm ở đường viền của dấu ấn thì cảm giác không đau lắm, cũng không chảy máu.
Lúc này, ngay cả túi trút giận cũng bắt đầu cảm thấy cô đúng.
“Túi trút giận vạn năng: Whoa Tô Tô, cô giỏi quá đấy!”
Sau đó nó không còn động tĩnh gì nữa, như thể đang nín thở nhìn chòng chọc vào.
Tốc Tốc hoàn toàn tập trung vào mũi dao trong tay, theo từng tấc da mà dao đi qua, trán cô cũng rịn lớp mồ hôi lo lắng.
Cuối cùng, nó rơi xuống.
Nó tách khỏi lớp da, chỗ da nơi nó tách ra lại nhanh chóng hồi phục. Bề mặt da lành lại, trong vòng hai giây nó hệt như chưa hề có thứ gì bị gảy ra.
Thứ này không lớn, trong suốt, khoảng hai centimet vuông vức, nhìn bằng mắt thường có thể lờ mờ nhìn thấy bề mặt của nó có hoa văn như chim phượng.
Tốc Tốc vội đặt nó vào trong bát thủy tinh đã chuẩn bị sẵn, không ngờ nó vừa rời khỏi cơ thể cô đã bắt đầu trở thành màu đen.
Nhìn bằng mắt thường có thể thấy tốc độ có nhanh chóng tối đi, Tốc Tốc cái khó ló cái khôn, không biết thế nào lại cầm dao cứa vào một ngón tay.
Máu lập tức chảy ra, rơi lên ‘dấu ấn’ đó. Nó sáng lên, sau đó lại tối đi.
Tốc Tốc vội dặn túi trút giận: “Cậu xem thử có thể đi vào trong nó không?”
Một lúc lâu mà túi trút giận vẫn không có động tĩnh gì.
May mà lúc này không hiểu sao dấu ấn không tiếp tục mờ đi nữa, Tốc Tốc nóng ruột: “Cậu thử xem, mau vào đi.”
Cô sợ sau khi dấu ấn hoàn toàn tối đi thì không còn tác dụng nữa, đến khi đó cơ thể cô sẽ trở nên thế nào thì vẫn chưa biết được.
“Túi trút giận vạn năng: Hu hu hu, người ta đã ở trong nó rồi.”
Tốc Tốc sửng sốt. Chỉ đơn giản như vậy?
Cũng phải, túi trút giận vạn năng là đồ công nghệ cao ở hiện thực, dấu ấn này cũng thế. Nói không chừng hai thứ này có thể khớp với nhau hơn.
Chẳng trách vừa rồi dấu ấn không mờ đi nữa, xem ra là lúc đó túi trút giận đã vào rồi.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, túi trút giận lại bắt đầu lải nhải.
“Túi trút giận vạn năng: Tô Tô, tôi nói với cô này, tôi cảm thấy ở bên trong nó lạnh quá, đang thêm độ ấm cho nó này! Cô xem có phải có ổn hơn nhiều rồi không?”
Câu này của túi trút giận đã nhắc nhở Tốc Tốc, dấu ấn luôn ở trong cơ thể cô, duy trì độ ấm bằng với nhiệt độ cơ thể cô, chắc là tốt hơn.
Tốc Tốc thở phào: “Vậy phiền túi trút giận rồi.”
“Túi trút giận vạn năng: Không có gì không có gì, tôi cũng muốn nhanh chóng quay về mà.”
Không biết có phải vì túi trút giận thêm độ ấm hay không mà máu luôn được giữ ở trạng thái lỏng, không bị đông lại.
Tốc Tốc băng bó ngón tay xong thì lại ngồi trên ghế một lúc. Cô vốn cho rằng, sau khi dấu ấn rời khỏi cơ thể cô thì cơ thể cô sẽ nhanh chóng yếu đi, còn lo lắng liệu mình có chết ngay không.
Nhưng cuối cùng không có, không có cảm giác gì khó chịu cả.
Thậm chí cô còn cảm thấy cơ thể mình bắt đầu hồi phục, còn khỏe hơn cả lúc sáng, cũng đỡ hoa mắt chóng mặt hơn.
Cô vô cùng vui mừng, ít nhất thì ván này cô cược không sai.
Tốc Tốc cẩn thận đặt bát thủy tinh vào tủ rồi khóa lại.
“Túi trút giận ngoan ngoãn ở nhà nghe lời.” Tốc Tốc vừa khóa vừa nói: “Tôi đi xem bên phía đô thống.”
Hôm nay Mục Giang Lâm không dẫn theo bạn nhảy nữa mà đi một mình, mặc dù là Tốc Tốc khuyên anh đi, nhưng những lời Kiều Liễu nói vẫn đang văng vẳng bên tai, Tốc Tốc rất lo lắng cho anh nên định tự mình tới đó.
Trên đường đến địa điểm buổi gặp mặt, Lục Li cười hỏi: “Phu nhân, cô đang làm thứ gì vậy? Tiếng động rất lớn đấy.”
Cậu ta nói tiếng động lớn là đang nói tiếng còi báo động dấu ấn phát ra.
Hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, cậu ta hoàn toàn không nghe thấy Tốc Tốc nói chuyện với túi trút giận.
Chỉ có tiếng còi báo động quá chói tai nên cậu ta ở bên ngoài mới nghe thấy.
“Không có gì.” Tốc Tốc nói: “Muốn cho đô thống một bất ngờ nên tự nghiên cứu một chút.”
Lục Li vốn cũng chỉ thuận miệng trò chuyện với phu nhân vài câu, đã là bất ngờ cho đô thống thì cậu ta cũng không tiện hỏi nữa.
Lục Li mỉm cười lái xe, chẳng bao lâu sau đã đến bên ngoài công quan tổ chức bữa tiệc, Lục Li xuống xe mở cửa cho phu nhân.
Lúc Tốc Tốc đang định xuống xe thì đột nhiên tiếng súng vang lên khiến cô ngồi lại chỗ.
Tốc Tốc nhìn về hướng phát ra tiếng súng.
Lục Li biến sắc: “Không hay rồi, là nơi đô thống với mọi người gặp mặt.
Bình luận facebook