Ôn Như Họa nói với bà Lục: “Được rồi, bác à, bác mau lên phòng nghỉ ngơi đi, để con dìu bác, ở đây để cho dì Trương giải quyết là được rồi.” Sau đó quay sang dặn dì Trương: “Dì Trương, mau đưa Uất Lam rời khỏi đây.”
Bà Lục vỗ vỗ lên tay Ôn Như Họa: “Vẫn là Như Họa chu đáo nhất.”
-----
Dì Trương nhìn Uất Lam đang nằm bò trên tấm thảm, bỗng hét lên với giọng hoảng hốt: “Cô Uất Lam.” Máu tuôn ra từ bên dưới người Uất Lam, nhanh chóng nhuộm đỏ cả tấm thảm màu xám bạc. Mặt Uất Lam xanh như tàu lá chuối, cô đưa tay đặt lên bụng mình.
Cùng là phụ nữ, dì Trương mới đầu hơi ngơ ngác, sau đó đột nhiên hiểu được chuyện gì đang xảy ra, liền lập tức dìu Uất Lam đứng dậy, lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, chuẩn bị dìu Uất Lam rời khỏi.
Chợt giọng của Ôn Như Họa vang lên sau lưng: “Dì Trương, dì vẫn muốn làm công việc này đó chứ? Nhà cửa dọn dẹp xong hết chưa?” Ôn Như Họa nhìn xuống vết máu trên tấm thảm, ngay lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trong lòng sinh đố kỵ. Tại sao Uất Lam có thể mang thai dễ dàng như vậy? Đã sinh cho Lục Chiến Thâm một đứa rồi, bây giờ lại mang thai nữa, may mà đứa bé này đã mất, may mà cô đã sớm quay về, nếu không thì…
Dì Trương nhìn Uất Lam với vẻ mặt khó xử, Ôn Như Họa tiến thêm vài bước về phía họ. Bây giờ trong phòng khách không còn ai khác, Ôn Như Họa cũng không ngụy trang tử tế và dịu dàng nữa, bất chấp cả hình tượng mà giơ tay ra tóm lấy tóc Uất Lam, đánh đấm túi bụi, rồi mở cửa đẩy Uất Lam yếu ớt ra ngoài. “Con đ*, cút khỏi đây cho tôi, tôi mới là mợ chủ danh chính ngôn thuận của nhà họ Lục. Nếu cô muốn đứa con hoang đó còn sống, tốt nhất đừng dụ dỗ Chiến Thâm! Bằng không, tôi sẽ cho nó chết!”
Uất Lam nằm bò bên ngoài cửa, toàn thân đau đớn, cầu xin thảm thiết: “Bé Nam, xin đừng…, xin đừng làm hại nó.”
Máu không ngừng tuôn ra từ bên dưới người, Uất Lam đã suy nhược đến cực điểm, Ôn Như Họa nhìn Uất Lam với vẻ đắc ý, ra lệnh cho hai bảo vệ trong sân: “Kéo cô ta ra ngoài cho tôi.”
Bên trong phòng khách.
Ôn Như Họa nhìn dì Trương, nói bằng giọng đe dọa: “Dì Trương, mau lau sạch các vết máu ở trong phòng khách và ngoài sân đi. Chuyện này không được phép cho Chiến Thâm biết, dì biết người mà Chiến Thâm ghét nhất chính là cô ta, nói ra chỉ làm anh ấy càng thấy phiền. Nếu dì muốn giữ lại công việc của mình, thì hãy ngoan ngoãn im cái miệng lại!”
Nhà họ Lục, trong phòng ngủ cho em bé ở tầng hai.
Bé Nam vẫn đang la khóc, không chịu uống sữa: “Mẹ ơi, con muốn mẹ con.”
Bà Lục dỗ dành thế nào cũng không được: “Đều tại con Uất Lam đó, dạy thằng nhỏ ra như vầy, nghĩ đến cô ta thì mẹ lại giận.” Bà ta nói với Lục Chiến Thâm đang đứng trước cửa sổ. “Bây giờ mẹ hối hận, hai năm trước, dù mất hết thể diện, cũng sẽ không cho con cưới người phụ nữ mà ngay cả một câu nói cũng không thể nói lưu loát đó. May mà bây giờ Như Họa đã về. Bác Ôn của con, hai ngày trước còn đến nhà để bàn bạc chuyện hợp tác giữa hai công ty nữa. Như Họa dịu dàng, hiền thục, có trí thức, hiểu lễ nghĩa, đó mới là con dâu của nhà họ Lục ta. Mẹ biết đã làm khó cho con trong hai năm qua, nhưng mà, con phải đề phòng Uất Lam, chắc chắn cô ta sẽ không ngoan ngoãn đồng ý ly hôn đâu. Ả đàn bà đó, chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện rất cao.”
Lục Chiến Thâm hơi cau mày lại, đúng là anh ta không yêu Uất Lam, nhưng cũng không biết tại sao, anh ta không thích người khác nói xấu Uất Lam, ngay cả khi người đó là mẹ của mình: “Con biết rồi, mẹ ra ngoài trước đi.”
Bà Lục rời khỏi phòng ngủ.
Bé Nam càng khóc dữ dội hơn.
Lục Chiến Thâm dựa lưng vào cửa sổ hút hai điếu thuốc, dập tắt khói rồi đi đến trước mặt bé Nam, hét lên: “Đừng khóc nữa. Khóc cái gì mà khóc? Có gì đáng để khóc hả?” Người phụ nữ này dạy con như vậy hay sao? Hỡ ra chút là khóc!
Bé Nam sợ thót tim, muốn khóc nhưng lại không dám, chỉ thút thít.
Lục Chiến Thâm nhìn bé Nam, cậu bé mập mạp trắng trẻo, mái tóc đen nhánh, đôi mắt rất sáng, không giống mình cũng không giống Uất Lam cho lắm. Nhưng từ trước đến nay, Lục Chiến Thâm chưa từng nghĩ đến việc liệu đứa bé này có phải là con ruột của mình không, bởi vì anh ta biết rằng Uất Lam yêu anh ta rất nhiều, cô sẽ không làm bất cứ điều gì có lỗi với anh ta.
Có lẽ vì tình yêu Uất Lam dành cho anh ta, nên đã làm cho anh ta ngày càng thay đổi.
Trong hơn hai năm qua, anh chưa bao giờ sống chung với thằng nhỏ này, thậm chí cả một sự tiếp xúc ngắn ngủi cũng không có. Anh ta không yêu Uất Lam, lại càng ghét việc Uất Lam bất chấp thủ đoạn để được mang thai con của mình.
-----
Hai người vệ sĩ ném Uất Lan xuống đường, trong đêm tuyết bay đầy trời, ánh sáng nhá nhem. Một trong hai người bảo vệ nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của Uất Lam, cũng thấy hơi bất nhẫn.
Anh ta lấy điện thoại ra, gọi 115.
Uất Lam nằm trên tuyết, bụng cô đau như bị dao cắt. Cô đưa tay lên sờ bụng mình, cảm nhận được đứa bé đang dần dần mất đi. Lục Chiến Thâm, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?
Cô từ từ nhắm mắt lại, máu vẫn không ngừng tuôn ra khỏi cơ thể cô, nhuộm đỏ một mảng tuyết lớn.
-----
Khi Lục Chiến Thâm xuống nhà dưới, dì Trương vừa mới lau xong tấm thảm.
Lục Chiến Thâm dặn dì Trương: “Bé Nam sẽ ở lại đây vài ngày, dì nhớ chăm sóc tốt cho nó.”
“Dạ.” Dì Trương gật đầu, rồi cầm lấy cây lâu nhà vội vàng đi về hướng phòng chứa đồ.
Lục Chiến Thâm nhìn theo dì Trương, rồi quay lại nhìn tấm thảm được lót trong phòng khách, nó vừa được thay mới. Anh ta cau mày: “Đang đêm đang hôm, tự nhiên lau nhà làm gì? Dì không biết mẹ tôi bị dị ứng với lông cừu à? Còn dùng thảm lông cừu nữa?”
Dì Trương cũng không còn cách nào khác, trên thảm dính đầy máu của Uất Lam, nhưng trong phòng chứa đồ chỉ còn mỗi một tấm thảm dự phòng đó, dì Trương bắt buộc phải thay, nhưng không ngờ cậu chủ lại nhớ rõ đến vậy.
“Cậu chủ, là cô Uất Lam, cô ấy…” Dì Trương lo cho Uất Lam, chảy nhiều máu như vậy, không biết có sao không nữa.
Lục Chiến Thâm nhìn dì Trương, buột miệng hỏi: “Cô ta làm sao?”
Bình luận facebook