Anh ta có thể nói gì?
Chất vấn cô tại sao đã biết từ lâu, đã phát hiện từ lâu việc Ôn Như Họa qua lại với Lục Hành Niên mà không nói với mình?
Sau đó liền nghĩ, dù Uất Lam nói cho mình biết, anh ta cũng sẽ không tin cô, sẽ chỉ nghĩ rằng cô vu oan cho Ôn Như Họa.
Dường như anh ta đã hiểu lầm cô rất nhiều, rất rất nhiều.
Trong lòng anh ta bỗng cảm thấy khó chịu.
------
Uất Lam không ngờ được rằng, cách một tháng sau lại nhìn thấy Lục Chiến Thâm. Tối đó, cô xem tivi thấy người ta đưa tin anh ta sắp đính hôn với Ôn Như Họa.
Cô đi ra ngoài bỏ rác.
Khi về đến nhà, nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đang đậu trước cầu thang.
Đó là xe của Lục Chiến Thâm.
Mặc dù Uất Lam rất ngạc nhiên nhưng không hề bất ngờ. Với thế lực của anh ta, muốn tìm được cô trong thành phố này không hề khó, cô cũng không có ý muốn trốn.
Dù sao cũng đã ly hôn rồi, cô thấy không cần phải trốn tránh anh ta nữa.
Khi cô đi ngang qua, cửa xe mở ra, Lục Chiến Thâm bước ra khỏi xe. Anh ta không nhịn được, đã một tháng rồi, anh ta không nhịn được, muốn đến tìm cô.
Uất Lam bước tới, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm. “Giám đốc Lục, chúc mừng nha.”
Nghe ra được sự nhạo báng trong câu nói của cô gái, Lục Chiến Thâm nhắm mắt lại. “Uất Lam, tôi không muốn đính hôn với Ôn Như Họa, tôi làm vậy là để dụ Lục Hành Niên ra mặt.”
Anh ta đến đây, muốn giải thích với cô.
Anh ta không thể lừa dối bản thân mình nữa, anh ta cứ tưởng mình đối với Uất Lam chỉ là áy náy, áy náy vì đã hiểu lầm cô. Nhưng, sau khi 1 tháng này trôi qua, cô đã ly hôn với mình một cách thực sự, bỏ đi để kết thúc mọi việc, anh mới biết rằng, thì ra, cô gái từ nhỏ luôn đi theo sau lưng mình, bây giờ đã xa mình đến như vậy.
Thì ra không phải là không quan tâm.
Chẳng qua do bản thân không nhận ra được.
Cô gái này luôn có mặt ở nơi sâu thẳm trong trái tim mình.
Anh ta muốn giải thích với Uất Lam, anh ta thực sự sẽ không đính hôn với Ôn Như Họa.
Chờ đến khi buổi lễ đính hôn vào tuần tới bắt đầu, chính là lúc Lục Hành Niên phải vào tù. Còn về Ôn Như Họa, anh ta sẽ tự giải quyết.
Uất Lam có chút ngạc nhiên, nhìn Lục Chiến Thâm bằng ánh mắt kỳ lạ. Người đàn ông này, giải thích với mình những chuyện đó làm gì?
“Xin lỗi giám đốc Lục, tôi không có hứng thú với việc của anh và Ôn Như Họa. Tôi còn bận chút chuyện, xin phép lên nhà trước. À phải rồi, tôi chúc anh và Ôn Như Họa, trăm năm hạnh phúc. Hai người, một người mù mắt, một người là hoa sen trắng, thực sự rất xứng đôi.”
Nói xong, Uất Lam đi vào trong cầu thang.
Khi đi ngang người Lục Chiến Thâm, anh ta giơ tay ra nắm chặt tay cô. Uất Lam giãy giụa vài cái nhưng không gỡ ra được, anh ta giữ quá chặt.
“Lục Chiến Thâm, anh làm vậy là ý gì?”
“Uất Lam, cô nghe tôi giải thích.” Lục Chiến Thâm không thích vẻ mặt bất cần của cô dành cho anh ta, càng không thích câu chúc của cô dành cho anh ta. Anh ta sẽ không cưới Ôn Như Họa.
“Giải thích?” Uất Lam bật cười. “Lục Chiến Thâm, có phải anh bị ấm đầu rồi không? Vậy anh nên đến bệnh viện đi, đừng chạy đến chỗ tôi nói giải thích gì đó với tôi. Tôi là Uất Lam, Uất Lam mà anh ghét nhất. Nửa đêm nửa hôm chạy đến nhà tôi để giải thích gì? Được, vậy anh giải thích đi.”
Lục Chiến Thâm nhìn Uất Lam, nhìn thấy rõ sự khinh miệt lộ ra trong mắt cô. Anh ta nắm chặt cổ tay cô, anh ta sợ nếu mình buông tay ra, cô sẽ đi mất.
Những lời định nói ra đó, anh ta không biết làm sao để mở miệng được. Anh ta lí nhí trong cổ họng: “Xin lỗi.”
Một làn gió lạnh thổi qua trên mặt, Uất Lam sững người ra, hình như không ngờ được rằng người đàn ông này sẽ nói xin lỗi mình. Người đàn ông này ghét mình như vậy, sao lại nói xin lỗi mình được chứ? Chắc do cô nghĩ nhiều rồi. Anh ta đã xem đoạn phim Ôn Như Họa ngủ với Lục Hành Niên rồi, vậy mà vẫn chọn đính hôn với Ôn Như Họa, chắc chắn là vì yêu Ôn Như Họa thật lòng chứ gì?
“Lục Chiến Thâm, tôi đã từng rất yêu anh, xem anh như tất cả của tôi, nhưng chuyện đó đã qua rồi.”
Uất Lam nói xong liền rút tay ra khỏi tay anh ta. “Lục Chiến Thâm, tôi không dám nhận lời xin lỗi của anh đâu, tôi cũng không biết tại sao anh đến tìm tôi, tôi sẽ không tự kỷ ám thị là vì anh yêu tôi, nhưng tôi biết, giữa hai chúng ta sẽ không có tương lai.”
------
Đêm muộn.
Ở quán rượu.
Anh ta không biết mình đã uống bao nhiêu rượu, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, trong lòng lại hơi trống trải. Anh ta của trước đây, chưa bao giờ xem Uất Lam quan trọng như vậy. Uất Lam, có hay không có ở bên cạnh mình cũng được, giống như không khí.
Nhưng, khi cô kiên quyết ký tên vào tờ thỏa thuận rồi bỏ đi, Lục Chiến Thâm mới phát hiện ra rằng, cô gái đó hoàn toàn không phải vờ tha để bắt thật, mà cô thực sự không thích mình nữa, là anh ta đã làm cô tổn thương quá nhiều. Không biết từ lúc nào, Uất Lam đã bước vào nơi sâu thẳm trong tim anh ta. Anh ta đã sai hoàn toàn.
Vốn dĩ cô đã biết tất cả, biết Ôn Như Họa cấu kết với Lục Hành Niên, biết Ôn Như Họa đã bắt tay với Lục Hành Niên bỏ thuốc vào rượu của cô ở buổi lễ đính hôn, để anh ta hiểu lầm cô.
Chính anh ta đã đẩy cô ra ngày một xa hơn.
Lục Chiến Thâm giơ tay lên đấm vào ngực mình. Chỗ này, buồn bực khó chịu quá.
Mãi đến 3 giờ sáng.
Anh ta bước loạng choạng ra khỏi quán rượu, ngồi vào xe và khởi động máy. Trước mắt mơ hồ như có gương mặt của Uất Lam xuất hiện, anh ta với tay ra cố gắng chạm vào.
Uất Lam, chờ anh giải quyết xong Lục Hành Niên, anh sẽ lại đến tìm em, hãy cho anh một cơ hội được không? Anh sẽ luôn chờ em, mãi mãi chờ em.
Anh sẽ không cưới Ôn Như Họa.
Uất Lam, chúng ta chắc chắn sẽ có tương lai.
Chiếc xe chạy như bay trên đường, một chiếc xe tải xuất hiện ở góc rẽ.
Ánh đèn pha chói đến mức làm anh ta không mở mắt ra được, một cú va chạm dữ dội. Vào thời khắc nhắm mắt lại đó, trong đầu Lục Chiến Thâm xuất hiện cảnh tượng lúc nhỏ, Uất Lam vừa đến nhà họ Lục, rụt rè đi theo sau lưng mình.
Khóe môi của anh ta cong lên. Kiếp này, anh ta có được rất nhiều. Trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, anh ta không nghĩ đến công việc của mình, không nghĩ đến các kế hoạch tính toán trong kinh doanh, điều duy nhất anh ta nghĩ đến, điều duy nhất hối hận, chính là không giữ chặt tay Uất Lam, đã hiểu lầm cô. Nếu có kiếp sau, Uất Lam, ở kiếp sau, anh sẽ bù đắp cho em.
Kiếp này, hãy cho anh nợ em kiếp này.
Bình luận facebook