Uất Lam chỉ mỉm cười. “Đúng vậy, tôi ghen rồi. Tôi yêu anh, tôi mong anh cũng có thể yêu tôi. Tôi mong Ôn Như Họa sẽ chịu quả báo, tôi ước gì cô ta đi chết đi. Tôi mong trong lòng anh chỉ có một mình tôi.”
Cô nghĩ đến việc Ôn Như Họa đã ngược đãi con mình ra sao, bé Nam của cô đã bị Ôn Như Họa hành hạ đến hôn mê bất tỉnh, còn người đàn ông này lại bao che cho cô ta.
Nghĩ đến trước kia, trong lòng vẫn đau như vậy!
“Cô độc ác đến vậy sao?” Lục Chiến Thâm vốn muốn giải thích với Uất Lam tối qua mình không hề ở bên Ôn Như Họa, nhưng không ngờ cô lại ác độc đến mức trù ẻo Ôn Như Họa chết, nên sắc mặt lập tức thay đổi.
“Uất Lam, cô làm tôi rất thất vọng!”
Lục Chiến Thâm đá cửa và rời khỏi phòng ngủ.
Uất Lam bước tới cạnh cửa sổ, nhìn thấy Ôn Như Họa đang đi theo anh ta rời khỏi, môi cô nhếch lên. Cô chỉ muốn rời khỏi đây.
Nếu cô không có thai, cô nhất định sẽ xử lý thật đẹp Ôn Như Họa. Năm xưa Ôn Như Họa đã ức hiếp cô thế nào, cô nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.
Tỏ vẻ tội nghiệp và vô tội, ai mà không biết.
Nhưng cô đang mang thai, bé Nam của cô đã quay về bên cô, cô nhất định phải bảo vệ bé Nam, không để nó phải chịu bất kỳ tổn hại nào nữa.
Vốn dĩ Uất Lam nghĩ rằng, Ôn Như Họa đã quay về, Lục Chiến Thâm sẽ ngay lập tức ly hôn với cô. Cô vốn không muốn chú ý đến Ôn Như Họa, nhưng hôm nay Ôn Như Họa đến khiêu khích cô, làm cho Uất Lam nhớ về đứa con tội nghiệp của mình, cô liền muốn cho Ôn Như Họa một bài học nho nhỏ để trừng phạt.
Nước cờ tiếp theo.
Bây giờ Ôn Như Họa và Lục Chiến Thâm đang ngồi chung trong một chiếc xe, với tính cách của Ôn Như Họa, lúc này chắc chắn đang tỏ vẻ yếu đuối trước mặt Lục Chiến Thâm, chắc chắn đang lo sợ mình đem chuyện cô ta đã ngủ với Lục Hành Niên nói cho Lục Chiến Thâm biết, nên lúc này dù liều cả mạng cũng phải nói xấu mình trước mặt Lục Chiến Thâm.
Nếu đã vậy, mình sẽ giúp cô ta một tay.
Cũng xem như giúp mình ly hôn một cách suôn sẻ.
Lấy điện thoại ra, Uất Lam soạn một tin nhắn và gửi cho Ôn Như Họa. “Tôi vừa đòi ly hôn với Chiến Thâm, nhưng Chiến Thâm không đồng ý. Người anh ấy yêu là tôi, dù biết tôi độc ác và đầy mưu mô, anh ấy vẫn thích tôi. Ôn Như Họa, nếu tôi là cô, biết điều một chút, cút đi cho sớm!”
Với tính cách của Ôn Như Họa, Uất Lam đã tính toán chính xác. Nếu muốn níu kéo Lục Chiến Thâm, còn gì ngoài cách khóc lóc kể lể, đòi sống đòi chết chứ?
Quả nhiên, đêm đó, Uất Lam vừa mới ăn tối xong, trong tay cầm một cuốn sách dạy con đọc được vài trang, rồi để xuống định xuống nhà ăn trái cây, liền nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên bên ngoài.
Tiếp đó là giọng nói gấp gáp của chị Từ: “Thưa cậu, thưa cậu, sao cậu lại quay lại? Mợ đang ở trên lầu, tôi sẽ lên gọi mợ liền.”
Uất Lam đứng trên cầu thang, nhìn Lục Chiến Thâm nổi giận đùng đùng đi lên.
Cô cong môi: “Chiến Thâm.”
“Uất Lam, sao cô lại độc ác đến vậy?” Lục Chiến Thâm giơ cái điện thoại của Ôn Như Họa lên, ném xuống chân Uất Lam. “Đây là tin nhắn cô gửi cho Ôn Như Họa, ép Như Họa phải tự tử! Cô là người đàn bà lòng dạ độc ác!”
Trong lòng Uất Lam bỗng thấy vui, Ôn Như Họa này đúng là tuýp người thích hành động, nói tự tử là tự tử liền. Cô nhìn vào Lục Chiến Thâm, cố gắng diễn tốt vai một người vợ chỉ biết đố kị. “Chiến Thâm, tôi không ngờ cô ta sẽ tự tử, biết đâu chừng cô ta gạt anh thôi, sáng nay cô ta còn muốn bóp cổ cho tôi chết nữa mà!”
“Đủ rồi, Uất Lam, tôi sẽ không bao giờ tin cô nữa.” Anh ta đúng là hồ đồ, tự nhiên không đành lòng ly hôn với Uất Lam, anh ta đúng là đã bị người phụ nữ này che mắt rồi. Cho dù cô đã bày mưu với anh ta, anh ta vẫn có chút không nhẫn tâm.
“Uất Lam, thỏa thuận ly hôn, ngày mai tôi sẽ sai người đem tới, cô đừng ở trước mặt tôi chơi mấy trò vờ tha để bắt thật này nữa.”
Uất Lam chụp lấy cánh tay của Lục Chiến Thâm, van xin khổ sở: “Chiến Thâm, đừng ly hôn được không? Tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa. Tôi yêu anh mà, đừng ly hôn.”
Cô nhận ra chỉ cần mình chủ động đề nghị ly hôn, người đàn ông này sẽ không đồng ý, ngược lại sẽ nói cô vờ tha để bắt thật. Được thôi, vậy cô sẽ giả vờ rằng cô không thể sống thiếu anh ta, cầu xin anh ta đừng ly hôn.
“Đủ rồi, Uất Lam!” Lục Chiến Thâm quay người lại, sải bước đi xuống cầu thang. “Ngày mai, cô hãy cút ra khỏi đây.”
Uất Lam nhếch môi.
Chị Từ tiến đến, nhìn thấy nụ cười trên mặt Uất Lam, tưởng rằng Uất Lam đang đau lòng quá độ, liền vội vã an ủi. “Mợ à, cậu chỉ nhất thời nóng giận, chỉ cần mợ nhận lỗi với cậu, cậu sẽ tha thứ cho mợ thôi, sao mà ly hôn được? Vợ chồng với nhau, lâu lâu xung đột cãi vã là chuyện bình thường!”
“Chị Từ, tôi ổn, chị không phải lo cho tôi.” Tôi chỉ vì vui quá thôi.
------
Ở bệnh viện.
Ôn Như Họa tỉnh dậy với vẻ yếu ớt, cô ta cứ tưởng Lục Chiến Thâm đang ở trong phòng bệnh, không ngờ đó là y tá. Ôn Như Họa ngay lập tức không vui. “Chiến Thâm đâu rồi?”
Cô y tá tiến đến. “Cô Ôn, cô tỉnh rồi hả? Tôi sẽ gọi điện cho anh Lục ngay.”
Khoảng nửa tiếng sau.
Lục Chiến Thâm có mặt ở phòng bệnh, đôi mắt đẹp của Ôn Như Họa rưng rưng lệ, đầy vẻ tủi thân. “Chiến Thâm, em vốn định chúc phúc cho anh và Uất Lam, nhưng vì em quá yêu anh, nên em không làm được. Chỉ khi chết đi rồi, em mới có thể từ bỏ anh.”
Lục Chiến Thâm đi đến trước giường bệnh và ngồi xuống. “Như Họa, em đừng suy nghĩ nhiều, lo nghỉ ngơi đi.”
“Không, Chiến Thâm. Không có anh, chẳng thà em chết.” Ôn Như Họa nhìn thấy nét mặt của Lục Chiến Thâm đã thả lỏng hơn, ngay lập tức nói. “Chiến Thâm, anh tha thứ cho em được không? Chúng ta đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, chúng ta còn định kết hôn nữa, tại em quá cố chấp nên mới rời xa anh, nhưng em nhận ra mình không thể sống thiếu anh được.”
Ôn Như Họa nước mắt lã chã, nói với vẻ vô cùng đau khổ.
Trong lòng Lục Chiến Thâm chỉ cảm thấy nặng nề, trong đầu lóe lên gương mặt xinh đẹp và bình yên của Uất Lam khi đang ngủ, anh ta vỗ vỗ lên tay Ôn Như Họa. “Như Họa, có một số chuyện, quá khứ chính là quá khứ, dù tốt đẹp cũng vẫn là quá khứ.”
Ôn Như Họa lặng người, cô ta không ngờ mình đã cắt cổ tay tự tử, vậy mà Lục Chiến Thâm vẫn không hề có chút động lòng.
------
Ngày hôm sau.
Uất Lam nhanh chóng ký tên vào thỏa thuận ly hôn được luật sư đem tới. Luật sư ngạc nhiên nhìn cô như thể cô không hề có chút do dự nào, ký luôn không thèm đọc lại, ước gì được rời khỏi đây ngay lập tức.
Rõ ràng giám đốc Lục đã nói, mợ Lục rất tham lam, ra đi với hai bàn tay trắng chắc chắn là điều không thể, nên ông ta đã cố tình chuẩn bị sẵn một mớ lý do để từ chối cô.
Ai ngờ...
Uất Lam biết cô đã tỏ ra quá hạnh phúc. Cô đi vào phòng ngủ lấy hành lý, trước khi rời đi, cô mở máy tính chép đoạn phim lúc trước quay được vào máy, đoạn phim quay cảnh Ôn Như Họa và Lục Hành Niên làm tình trong phòng vệ sinh, gửi mail cho Lục Chiến Thâm.
Cô cũng muốn xem thử, anh ta rất thích đóa hoa sen trắng đó, kiếp trước Ôn Như Họa đối xử với cô và bé Nam như vậy, anh ta đều lờ đi, không biết lần này xem được đoạn phim, anh ta sẽ có phản ứng thế nào.
Ôn Như Họa, tôi đã nói, cô sẽ bị quả báo mà!
Sau đó, Uất Lam lấy ra chai thuốc nhỏ mắt đã được chuẩn bị trước nhỏ vào dưới mí mắt, khi xách hành lý xuống lầu, nước mắt lã chã, làm ra vẻ rất đau buồn.
Đi ra khỏi biệt thự.
Uất Lam nhẹ nhõm trong lòng.
Cô hít một hơi thật sâu.
Cảm giác này thật tốt, trong không khí dường như có hơi thở của ánh mặt trời.
Bình luận facebook