Bé Nam vẫn đang la khóc, Uất Lam ôm chặt lấy cậu bé, mở miệng nhưng không nói câu nào, liền quay người đi ra ngoài.
Giọng nói dịu dàng của Ôn Như Họa vang lên như một bà chủ nhà rộng lượng: “Chiến Thâm, mời Uất Lam ở lại đây đi anh, cùng dùng bữa tối, dù sao cũng đâu có thiếu một đôi đũa.”
Uất Lam không muốn ở lại đây, lúc này cô chỉ muốn rời đi, nhất là khi Ôn Như Họa đã lên tiếng giữ cô ở lại, cô càng cảm thấy bị bẽ mặt hơn.
Lục Chiến Thâm thấy cô không nói gì, cúi đầu đi thẳng ra ngoài cửa, liền tiến lên phía trước vài bước nắm lấy cổ tay cô: “Như Họa kêu cô ở lại, cô không nghe thấy hả?”
-----
Lúc đang ăn cơm, Ôn Như Họa nhìn Uất Lam, nói như bạn thân: “Uất Lam, cám ơn cô đã chăm sóc Chiến Thâm trong hai năm qua. Ít lâu nữa tôi và Chiến Thâm sẽ đính hôn, đến lúc đó cô nhớ đến dự nha.”
Bàn tay đang cầm đũa của Uất Lam như cứng lại.
Cô biết, chẳng bao lâu nữa, cô sẽ phải đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân hai năm qua. Nhưng cô không ngờ được rằng, Ôn Như Họa lại nói với cô một cách công khai đến vậy. Theo phản xạ, cô liếc nhìn Lục Chiến Thâm, anh ta cũng đang nhìn cô chằm chằm, giống như muốn tỏ ý chỉ cần cô nói một câu không đúng ý, anh ta sẽ trừng phạt cô thật nặng.
Ôn Như Họa mỉm cười rồi nắm lấy tay Uất Lam giống như hai chị em tốt: “Uất Lam, tôi hy vọng sẽ nhận được lời chúc phúc của cô. Chỉ khi nhận được lời chúc của cô, tôi mới vui vẻ được.”
Uất Lam cúi mắt xuống, trong lòng cô đau đến mức không thở được, muốn cô vui vẻ chúc phúc cho Ôn Như Họa và Lục Chiến Thâm, cô thật sự không làm được.
-----
Ăn cơm xong, Uất Lam mượn cớ để đi vào phòng vệ sinh.
Vừa định đóng cửa phòng vệ sinh, Lục Chiến Thâm đã bước vào. Dồn cô vào một góc, mặt anh ta sa sầm lại: “Tôi nhớ tôi đã từng nói với cô, không được làm Như Họa không vui, nếu không tôi sẽ không tha cho cô. Tôi thấy cô muốn bị đòn thật rồi. Như Họa vừa về, nếu cô còn dám làm cho cô ấy không vui, tôi nhất định sẽ cho cô một bài học nhớ đời.”
Uất Lam cắn chặt môi: “Em không có.” Cô thực sự không thể chúc phúc cho Lục Chiến Thâm và Ôn Như Họa, cô không làm được.
Lục Chiến Thâm đè cô nằm ngửa lên trên bệ bồn rửa tay, hai tay anh ta xé rách áo cô, đẩy về phía trước một cái thật mạnh, rồi cắn chặt đôi môi mềm mại của cô. Uất Lam đau đến nỗi cả người run rẩy.
“Chiến Thâm, đừng mà, anh thả em ra.” Cô nghẹn ngào chống cự.
Anh ta ra sức vỗ một cái vào mông cô, sau đó xoay mặt cô lại để cho cô nhìn vào gương: “Thả cô ra? Cô nhìn đi, cô như vầy không phải dễ chịu lắm sao? Ngoài miệng nói không cần, trong lòng lại ti tiện hết chỗ nói.”
Uất Lam nhìn cảnh tượng khiến ai nhìn thấy cũng phải đỏ mặt tía tai ở trong gương, xấu hổ quay mặt sang hướng khác, một dòng lệ chảy xuống. Anh ta nhất định phải làm nhục cô như vậy hay sao?
Người đàn ông sau khi thỏa mãn cho bản thân liền mặc kệ Uất Lam giống như vứt bỏ một miếng giẻ rách, lo sửa lại quần áo. Anh ta chỉ bị một vài nếp gấp nhẹ trên áo, còn Uất Lam, rũ rượi ngồi dưới nền nhà, toàn thân bê bối.
“Chiến Thâm, Chiến Thâm, anh đang ở đâu vậy?” Giọng của Ôn Như Họa vang lên từ bên ngoài cửa, Uất Lam vội vã vịn tường đứng dậy, nhưng hai chân mềm nhũn rồi quỳ rạp dưới nền nhà.
Lục Chiến Thâm liếc nhìn Uất Lam: “Nhớ kỹ những gì tôi nói!” Sau đó mở cửa và đi ra ngoài. “Như Họa, tìm anh có chuyện gì?”
Cánh cửa phòng vệ sinh vẫn còn mở he hé, nhưng Ôn Như Họa không nhìn vào bên trong, chỉ ôm lấy eo của anh ta một cách dịu nhàng: “Chiến Thâm, bác Lục tìm anh đó, chúng ta mau đi thôi.”
-----
Uất Lam cảm thấy bụng hơi đau, máu chảy ra ở phần dưới, nhưng cô không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng vì anh ta mạnh bạo quá nên làm chỗ đó của mình bị tổn thương. Cô vệ sinh sơ qua, sau đó thay quần áo, chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.
Ôn Như Họa bước vào, cô ta đóng cửa lại và nhìn Uất Lam, trên mặt không còn vẻ dịu dàng, thấu hiểu người khác như trong bữa cơm trước đó. Cô ta nhìn Uất Lam chằm chằm với ánh mắt hung dữ, vung tay giáng một cái tát lên mặt Uất Lam: “Con đ, ai cho cô quyến rũ Chiến Thâm? Con đ, tránh xa Chiến Thâm một chút. Cô đừng tưởng sinh con cho Chiến Thâm rồi thì có thể giữ được trái tim của anh ấy, người anh ấy yêu là tôi. Hai năm trước, cô bất chấp thủ đoạn để trèo lên giường của Chiến Thâm, cô không biết Chiến Thâm ghê tởm, căm ghét cô thế nào đâu. Dù cô đã sinh con cho anh ấy, cũng vô ích thôi.”
Uất Lâm nắm chặt nắm tay. Cô giơ tay lên che má lại, sự đau rát làm tim cô cũng nhói đau. Đối mặt với những lời lăng mạ, chất vấn của Ôn Như Họa, Uất Lam cảm thấy vô cùng bất lực, cô nhắm mắt lại: “Cô yên tâm, tôi sẽ không làm phiền cô và Chiến Thâm nữa.”
Bình luận facebook