-
Chương 641-645
Chương 641: Muốn gả ngay lập tức luôn ấy!
Rất nhiều người kích động vô cùng.
Vốn tưởng rằng không nhìn thấy khuôn mặt cô dâu nên rất tò mò, ai ngờ...
Tất nhiên là Phượng Nguyên vẫn rất đẹp. Gien của tộc Phượng Hoàng sao lại không đẹp được chứ. Phượng Nguyên còn là người nổi bật trong tộc.
Chỉ riêng khuôn mặt thì vẫn không bằng Hách Liên Tô, Tần Lưu Ly và Ninh Tư, nhưng cũng không chênh lệch là mấy. Hơn nữa, cô ta trang điểm vô cùng chăm chút, nên cũng xinh đẹp hẳn lên, khiến người ta vô cùng hài lòng.
Vốn dĩ tộc Phượng Hoàng chỉ là một chủng tộc nhỏ, vậy mà lại leo lên được Côn Thương, khiến rất nhiều người trong liên minh Hoang Thần rất khó chịu. Họ cảm thấy tộc Phượng Hoàng quả thật là trèo cao quá mức, không xứng!
Giờ nhìn thấy khuôn mặt Phượng Nguyên rồi mới hơi vừa lòng chút.
"Tiểu Thương cứ thích tùy hứng", ông lão Côn U cười nói, trong giọng nói không có chút trách cứ nào mà ngược lại, vô cùng cưng chiều thanh niên lớp sau này.
"Tiền bối, chàng trai lớp sau này của người là thanh niên yêu nghiệt nhất mà đời này bà lão như tôi gặp được đấy", Nhị phó điện chủ chân thành tha thiết mở miệng. Bà ta phát hiện mình thế mà không thể nhìn thấu Côn Thương.
Thật đáng sợ. Còn có người bà ta không thể nhìn thấu ư?
Chẳng mấy chốc, Côn Thương và Phượng Nguyên đã bước lên sân thủy tinh.
Đúng lúc này.
"May quá, vẫn chưa trễ", một giọng nói rất êm tai khiến người nghe ngẩn ngơ của một cô gái vang lên.
Sau đó, một bóng người chợt xuất hiện trên sân thủy tinh.
Trong phút chốc, đám đông lập tức trở nên yên tĩnh. Bởi vì cô gái này, quá đẹp!
Cực kỳ đẹp. Cho dù không có đánh phấn trang điểm và chỉ mặc một chiếc váy dài màu xanh rất đơn giản. Thế nhưng cô ta cũng đã đẹp đến nỗi rung động lòng người. Khiến người ta tự ti.
Mấy phút trước, đám đông còn cảm thấy Phượng Nguyên đã rất đẹp rồi, nhưng giờ phút này nhìn thấy cô gái vừa xuất hiện bất thình lình trên sân thủy tinh này, Phượng Nguyên đã bị dìm, trở nên vô cùng bình thường, và làm nền cho người ta.
Ngay cả Hách Liên Tô, Tần Lưu Ly và Ninh Tư cũng đều kém hơn một bậc.
Cô gái này chẳng những là một mỹ nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành mà còn giống như một ngôi sao, vừa xuất hiện đã tỏa sáng, thu hút hàng tỷ ánh sáng thần thánh xung quanh. Ngay cả Côn Thương cũng ngẩn ngơ nhìn chăm chú về phía cô gái kia.
Ngay sau đó, điều khiến người khác kinh ngạc sợ hãi chính là... ông lão Côn U đứng lên.
"Cô Đạm Đài tự mình đến, thật là vinh hạnh cho liên minh Hoang Thần", ông lão Côn U mở miệng nói.
Cảnh tượng ấy quá kinh khủng!
Phải biết rằng trước đó cho dù là Phó Nhị Điện Chủ của điện Hoàng Tuyền đích thân đến ông lão Côn U cũng chỉ là mở miệng nói chuyện mà thôi, chứ không hề đứng lên. Mà giờ phút này, ông ta lại đứng dậy.
Điều đó chứng tỏ trong lòng ông lão Côn U, Phó Nhị Điện Chủ của điện Hoàng Tuyền còn lâu mới so được với vị Đạm Đài này.
Thoáng chốc, tất cả mọi người đã biết được thân phận của Đạm Đài Vô Tình. Đẹp tới cực hạn, cộng thêm thái độ của ông lão Côn U, lại còn là họ Đạm Đài. Như vậy chỉ có người xếp hạng nhất trên bảng Tiên Nữ, lại thần bí tới cực điểm, Đạm Đài Vô Tình mà thôi.
Côn Vô Vi nhanh nhẹn nhiệt tình chạy ra tiếp đón Đạm Đài Vô Tình, lại sắp xếp chỗ ngồi tốt nhất trên sân thủy tinh cho Đạm Đài Vô Tình.
Lúc này, Côn Thương mới hoàn hồn, trong lòng không khỏi xuất hiện một chút khát vọng. Hắn cảm thấy chỉ có cô gái như Đạm Đài Vô Tình mới có thể xứng với mình! Còn Phượng Nguyên ấy à, cưới Phượng Nguyên chẳng qua vì ngọn lửa Hỗn Độn Ly Hoả và cái bẫy muốn tiêu diệt Tô Minh kia mà thôi.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Phượng Nguyên lóe lên chút ghen ghét, nhưng lại không có cách nào. Loại con gái như Đạm Đài Vô Tình, ngay cả ghen tỵ cô ta cũng chỉ dám lộ ra xíu xiu, chứ không dám lại ghen tỵ tiếp nữa.
Hiện trường yên tĩnh hơn mười giây rồi mới dần dần có một chút phản ứng. Có thể thấy được Đạm Đài Vô Tình đẹp nhường nào.
Côn Thương hít sâu một hơi bình tĩnh lại, nở một nụ cười tươi rồi nói: "Cảm ơn mọi người đã đến buổi kết hôn của tôi và Phượng Nguyên, xin cảm ơn!"
Hắn vừa nói xong.
Bốp, bốp, bốp...
Tiếng vỗ tay rền vang.
Mà lúc này giữa đám người, Tô Minh đã tới. Anh lẳng lặng nhìn Côn Thương và Phượng Nguyên trên sân thủy tinh.
Tô Minh cũng không sốt ruột, nhưng lại có người sốt ruột.
Ánh mắt của Côn Thương thế mà lại lập tức từ khoảng cách rất xa, giữa đám người đông đúc nhìn thẳng vào Tô Minh.
"Anh Tô cũng đến đây à? Sao lại khiêm tốn như thế? Với thực lực và tư chất của anh, hẳn là phải sắp xếp chỗ ngồi trên sân thủy tinh mới đúng chứ", Côn Thương cười nói, mà đằng sau nụ cười kia lại là sự phấn khích và tàn nhẫn.
Mà theo Côn Thương mở miệng nói, trong phút chốc, Tô Minh đã trở thành tiêu điểm của đám đông xung quanh.
Phượng Nguyên cũng nhìn về phía Tô Minh. Cô ta rất hưng phấn! Thứ con hoang kia quả nhiên đến đây.
"Diệp Mộ Cẩn, cô nhìn thấy không? Người đàn ông cô yêu sâu đậm nhất đã đến đây nộp mạng rồi!", Phượng Nguyên kích động thầm hét lên trong lòng.
Côn Thương còn biết kiềm chế, nhưng Phượng Nguyên lại không thèm che giấu sự phấn khích và tàn nhẫn của mình.
Thậm chí Phượng Nguyên còn mở miệng trào phúng: "Anh Thương, anh cũng đừng làm người ta khó xử chứ? Sợ là người ta không dám đi lên sân thủy tinh đâu. Người phụ nữ mình âu yếm cũng đã chết, một mình côi cút. Anh ta lại đến từ một nơi đê tiện như trần thế, cũng chẳng có cô gái ưu tú nào nhìn trúng anh ta đâu. Để anh ta nhìn chúng ta kết hôn là đang xát muối vào tim đấy".
Cái gọi là "người phụ nữ mình âu yếm cũng đã chết rồi" của cô ta chính là đang nói đến Diệp Mộ Cẩn đã chết. Cô ta cho rằng Diệp Mộ Cẩn đã chết.
Phượng Nguyên cà khịa không kiêng nể gì! Nhưng mà giọng nói châm biếm của cô ta vừa mới dứt... ai cũng không ngờ chính là.
"Không có cô gái ưu tú nào nhìn trúng anh ấy ư?", Đạm Đài Vô Tình thế mà lại mở miệng.
Không ngờ cô ta lại mở miệng!
Ai ai cũng chấn động.
"Không biết Đạm Đài Vô Tình tôi có được xem là một cô gái như trong miệng cô dâu mới đây không nhỉ? Nếu Tô Minh bằng lòng thì bây giờ tôi có thể gả cho anh ấy ngay lập tức", Đạm Đài Vô Tình nói như thật, không hề có chút đùa giỡn hay trêu chọc nào.
Phút chốc, mọi tiếng động biến mất. Mà sắc mặt Phượng Nguyên lại trở nên trắng bệch.
"Tần Lưu Ly tôi cũng muốn gả cho Tô Minh nè. Muốn ngay lập tức lập gia đình luôn ấy! Cô dâu mới, Tần Lưu Ly tôi có thể xem như một cô gái ưu tú như trong miệng cô không vậy?", tiện đà, trong rung động và yên tĩnh vô tận, Tần Lưu Ly cũng mở miệng, khinh bỉ liếc nhìn Phượng Nguyên với ánh mắt như đang nhìn rác rưởi.
Chương 642: Anh không nên đến
Vẻ mặt Phượng Nguyên trở nên cực kỳ khó coi, thậm chí còn hơi vặn vẹo. Cơn giận xông thẳng lên đầu khiến đôi mắt xinh đẹp của cô ta hơi đỏ lên. Cô ta không dám có chút oán độc gì với Tần Lưu Ly và Đạm Đài Vô Tình. Cho nên đều trút hết lên người Tô Minh, hận không thể uống máu, ăn thịt anh.
Giờ phút này, không khí tại hiện trường rất quỷ dị.
Trước không nói Tần Lưu Ly và Tô Minh có quan hệ từ bao giờ. Chỉ nói đến Đạm Đài Vô Tình thôi. Cô ta thế mà lại trực tiếp làm Phượng Nguyên bẽ mặt vì Tô Minh. Cũng chẳng khác gì làm Côn Thương và cả tộc Côn Hỗn Độn, thậm chí là cả liên minh Hoang Thần bẽ mặt.
Quả thật không thể tưởng tượng nổi!
Chẳng lẽ người xếp hạng nhất bảng Tiên Nữ Đạm Đài Vô Tình lại là người quen của Tô Minh? Thậm chí hai người từng có một đoạn tình cảm?
Mọi người không kìm nổi hóng hớt.
Dù sao thì đó cũng là Đạm Đài Vô Tình, nữ thần độc chiếm hạng nhất của bảng Tiên Nữ rất nhiều lần, còn là mỹ nhân tuyệt sắc có nhiều truyền kỳ, lại là Thất công chúa của hoàng triều Bất Tử thần bí khiêm tốn đến nỗi gần như không hề lộ mặt.
Cô ta làm sao có thể có quan hệ với Tô Minh chứ?
Côn Thương khẽ nheo mắt lại, đáy lòng cũng đang kinh ngạc, nhưng lại giận dữ cùng ghen tỵ nhiều hơn.
Hắn đã rung động trước Đạm Đài Vô Tình. Thậm chí còn có cảm thấy rằng cũng chỉ có mình mới xứng đôi với Đạm Đài Vô Tình, không ngờ...
"Lão tổ, Thất công chúa này có phải sẽ...", tộc trưởng Côn Vô Vi của tộc Côn Hỗn Độn ngồi bên cạnh ông lão Côn U không khỏi lo lắng nhỏ giọng hỏi. Ông ta lo rằng Đạm Đài Vô Tình sẽ vả mặt tộc Côn Hỗn Độn vì Tô Minh, không chừng còn sẽ làm rối loạn kế hoạch diệt trừ Tô Minh lúc sau cũng nên! Nếu thật sự là như thế thì sẽ rất phiền toái.
"Sẽ không", nhưng mà không đợi Côn Vô Vi nói xong, ông lão Côn U đã nhàn nhạt ngắt lời: "Cho dù cô ta nhúng tay vào cũng sẽ không thể thay đổi được kết cục đâu. Đại đạo đang nhìn thì không ai có thể thoát được khỏi tính toán của Đại đạo".
Côn Vô Vi thở phào nhẹ nhõ một hơi.
Ngay sau đó.
"Nếu anh Côn Thương đã mời tôi lên ngồi thì nếu từ chối lại thành bất kính rồi", Tô Minh gật đầu với Đạm Đài Vô Tình, lại nhìn thoáng qua Tần Lưu Ly, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông đi về phía sân thủy tinh.
"Tô Minh, ngồi bên cạnh tôi này", Đạm Đài Vô Tình mở miệng nói, lại một lần nữa khiến đám đông chấn động. Dù sao thì vừa rồi cô ta giúp Tô Minh làm Phượng Nguyên bẽ mặt cũng đã khiến tộc Côn Hỗn Độn có chút mất mặt. Kết quả bây giờ Đạm Đài Vô Tình lại còn mời Tô Minh ngồi cạnh cô ta. Điều này lại lần nữa vả vào mặt tộc Côn Hỗn Độn. Giống như nói cho mọi người biết quan hệ của Tô Minh và cô ta không hề cạn.
Cũng khá bá đạo.
Nhìn thấy điều này, ngay cả vẻ mặt của ông lão Côn U cũng có hơi khó coi, liếc Đạm Đài Vô Tình.
"Vô Tình, cô đùa như vậy sẽ đắc tội với tộc Côn Hỗn Độn đó", Tô Minh cũng không chối từ, đi tới ngồi xuống chỗ ngồi Đạm Đài Vô Tình giữ cho mình, nhịn không được cười khổ nói.
"Không sao đâu", Đạm Đài Vô Tình nở nụ cười, chẳng qua chỉ là lóe lên rồi lại biến mất. Cô ta cũng không thích cười, bởi vì đẹp quá cho nên chỉ cần hơi cười một cái cũng dễ dàng khiến rất nhiều người ngây ngẩn, hồn vía lên mây nhìn chằm chằm cô ta, cô ta không thích.
Tiếp đó Đạm Đài Vô Tình lại nhướng mày rồi nói: "Tô Minh, anh không nên tới, đây là một cái bẫy".
Cô ta vừa nói vừa liếc chú rể Côn Thương ở phía xa: "Côn Thương cũng không đơn giản".
"Không sao", Tô Minh lại cười. Ngay cả Đại Đạo cũng đều tính kế mình và Thiên Nữ tiền bối, sao còn sợ một tên Côn Thương chứ? Huống chi mấy tiếng dọc đường, anh đã có thu hoạch rất lớn!
Bia Huyền Diệu đã trở thành pháp bảo bản mạng của Tô Minh. Trái với lúc trước, bây giờ Tô Minh sử dụng bia Huyền Diệu về tốc độ hay độ linh hoạt đều không chỉ đáng sợ hơn gấp mười!
Có thể nói là vừa nghĩ, bia Huyền Diệu đã thực hiện.
Bia Huyền Diệu tự do tự tại giữa mọi không gian, không gì cản nổi.
Đơn giản là bia Huyền Diệu trở thành pháp bảo bản mạng nên toàn bộ sức chiến đấu của Tô Minh đã tăng lên ít nhất gấp ba. Cực kỳ khoa trương. Hơn nữa, điều khiến anh kinh ngạc và vui vẻ hơn chính là...
Vì bia Huyền Diệu trở thành pháp bảo bản mạng của Tô Minh nên Tô Minh cũng chiếm được một ít chỗ tốt từ bia Huyền Diệu, chủ yếu là về sức mạnh và phòng ngự. Sức mạnh của Tô Minh đã tang lên tới 900 triệu kg. Lực phòng ngự cũng tăng hơn gấp đôi.
Đạm Đài Vô Tình không nói gì, đáy lòng lại quyết tâm, nếu Tô Minh tới giây phút sống còn, cô ta chắc chắn sẽ đứng về phía Tô Minh! Cho dù có phải đánh nhau không chết không ngừng với liên minh Hoang Thần.
Còn nguyên nhân thì không chỉ riêng một tầng quan hệ với Hỗn Độn Long Quy. Mà lúc trước, sau khi rời khỏi vách núi Vấn Thiên trở lại hoàng triều Bất Tử, cô ta đã đi tìm lão tổ của hoàng triều Bất Tử, sử dụng chú thuật tiên đoán một trong những chú thuật đại đạo cấm kỵ để đoán con đường võ đạo tương lai của Tô Minh.
Kết quả là... bị cắn trả!
Lão tổ kia của hoàng triều Bất Tử bị cắn trả. Hơn nữa, lão tổ còn cho cô ta ba đánh giá: không thể suy đoán, khó lường, cực kỳ khủng bố.
Chính vì nguyên nhân này mà Đạm Đài Vô Tình quyết định liều lĩnh trả giá lớn để qua lại thân thiết với Tô Minh.
Giờ phút này, Phượng Nguyên đã ghen tỵ, giận dữ đến nỗi suýt không giữ nổi bình tĩnh. Cô ta cẩn thận huých nhẹ Côn Thương bên cạnh: "Anh Thương, khi nào cái tên Tô Minh kia mới có thể chết?", cô ta thật sự không chờ nổi nữa.
"Bình tĩnh, đừng làm mất mặt", Côn Thương thản nhiên nói. Trong lòng hắn lại hết sức khó chịu với sự thất lễ vừa rồi của Phượng Nguyên.
Chẳng có chút lòng dạ hay nhẫn nhịn gì cả, suýt thì thành trò cười rồi.
"Vâng", cơ thể Phượng Nguyên run lên, bình tĩnh lại rất nhiều. Mặc dù Côn Thương quát lớn và khó chịu với Phượng Nguyên nhưng cũng ngày càng muốn giết Tô Minh.
Phượng Nguyên quá ngu.
Chương 643: Nghe bảo anh là yêu nghiệt đứng đầu hiện nay?
Còn vô dụng và mất mặt.
Nhưng đó cũng là người với tư cách sắp trở thành vợ của hắn.
Mà vì Tô Minh, Phượng Nguyên lại lần lượt bị Tần Lưu Ly và Đạm Đài Vô Tình vả mặt.
Đây cũng đồng nghĩa là đang vả lên mặt Côn Thương.
Thế nên, hắn chỉ có thể tính sổ hết lên người Tô Minh.
"Người đời đồn rằng, anh Tô Minh là yêu nghiệt đứng đầu hiện nay, không biết là thật hay giả?", Côn Thương quay đầu nhìn Tô Minh, hỏi.
Hắn quyết định giết Tô Minh trước rồi tiến hành buổi lễ sau.
Dùng máu của Tô Minh để làm món quà chúc mừng.
"Đúng vậy", Tô Minh đáp.
Ầm.
Đầu óc hàng tỷ con người có mặt ở đây như nổ ầm ầm.
Đù!
Sợ ngây người...
Chưa nói tới việc Tô Minh có phải là yêu nghiệt đứng đầu hiện nay hay không.
Dù là được công nhận thì chắc Tô Minh cũng là người đầu tiên từ trước đến nay trực tiếp thừa nhận cái tên tuổi "Yêu nghiệt đứng đầu" kia.
Cái sự tự tin và kiêu ngạo kia có hơi lố nhỉ?
Ngay cả Đạm Đài Vô Tình cũng không khỏi liếc nhìn Tô Minh với ánh mắt kỳ lạ, tự dưng cảm thấy đàn ông mà tự tin cũng khá đẹp trai.
Không chỉ Đạm Đài Vô Tình mà Tần Lưu Ly, Hách Liên Tô, Ninh Tư cũng không nhịn được liếc nhìn anh.
"Chảnh thật", Nhị phó điện chủ cười lạnh khinh bỉ nói.
Bà ta khá hiểu biết Côn Thương, càng hiểu thì càng cảm thấy sự kiêu căng của Tô Minh thật buồn cười.
"Y Nhân, cậu thấy sao?", Trần Ngu Lễ liếc Tô Minh, sau đó hỏi chàng trai cụt một tay đằng sau mình.
"Cũng không thể nhìn thấu", Tùy Y Nhân đáp.
Con ngươi Trần Ngu Lễ co rút lại, không nói gì nữa.
"Tôi cũng tự cảm thấy mình là thiên tài, muốn đấu với anh Tô một trận, sao?", Côn Thương cười lạnh nói.
Sát khí không chút che giấu phóng thẳng ra.
"Không chết không ngừng, mời", Tô Minh cũng đứng lên, vươn tay mời.
Trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng phấn khích.
Bởi vì ban nãy, Thiên nữ tiền bối có nói: "Nhóc Tô, giết Côn Thương thì kho tàng huyết mạch của anh có thể kích hoạt thêm một phần".
Cô ta vừa nói ra câu đó đã khiến Tô Minh giật mình kinh ngạc!
Không thể nào?
Giết Côn Thương và kho tàng huyết mạch thì liên quan quái gì đến nhau?
Sau đó, Thiên nữ Tạo Hóa giải thích: "Trên người Côn Thương có số mệnh thiên đạo, số mệnh ấy có của hắn, nhưng càng nhiều là do ý chí đại đạo cho hắn. Côn Thương chính là một trong những đứa con đại đạo mà nó chọn".
"Giết Côn Thương thì số mệnh trên người hắn sẽ biến mất, trở về quỹ đạo thế giới Đại Thiên, giúp thế giới Đại Thiên hơi thoát khỏi bị ý chí đại đạo ràng buộc".
"Khi sự ràng buộc ấy giảm đi thì kho tàng huyết mạch của anh có thể kích hoạt thêm một phần".
"Nếu bổn Thiên nữ không đoán sai thì ý chí đại đạo đã biết chuyện anh có được kho tàng huyết mạch, vả lại đấy còn là cái đinh trong mắt nó, nhưng nó lại không cướp đi được".
"Vì vậy, nó chỉ có thể phong ấn khi anh còn yếu, dựa vào mức độ ràng buộc của nó với toàn bộ nền văn minh Xương, chèn ép anh kích hoạt kho tàng huyết mạch".
...
Tin tức ấy khiến Tô Minh kinh ngạc ngây người.
Anh nói mà, rõ ràng có thể cảm giác được kho tàng huyết mạch như là một đảo vàng. Nhưng mình lại không kiếm chác, đào móc được bao nhiêu.
Giống như bị thứ gì đó giam giữ và trói buộc.
Hóa ra là do ý chí đại đạo giở trò.
Dựa theo lời nói của Thiên nữ Tạo Hóa thì trong thế giới Đại Thiên, ngoài Côn Thương ra còn những đứa con đại đạo khác, cũng có thể gọi họ là con cờ của đại đạo.
Xem ra, trong tương lai mình lại có thêm một chuyện nữa đó là giết chết đứa con đại đạo.
Trên sân thủy tinh.
Cô dâu Phượng Nguyên đã lùi sang bên cạnh, để lại vị trí chính giữa cho Tô Minh và Côn Thương.
Mà giờ phút này, hàng tỷ con người đang có mặt ở đây cũng thầm phấn khích.
Nhiều người còn lấy đá giữ ảnh ra để quay lại.
Một người là Tô Minh - ngôi sao mới nổi gần đây, bỗng nhảy ra đánh học viện Tiên Lạc bầm dập, còn giết chết Thất điện tử của điện Hoàng Tuyền.
Người còn lại là một trong những yêu nghiệt bí ẩn đứng đầu thế hệ trẻ với vô số kỳ tích, đã không ra tay hơn 100 ngàn năm.
Cả hai đối đầu với nhau, chắc chắn sẽ khiến cho người ta mong đợi.
"Tô Minh...", Côn Thương đứng đối diện anh, định nói gì đó đã thấy Tô Minh giơ nắm đấm lên, không chút chần chừ đấm ra một quyền.
Ầm!
Một quyền vừa đấm ra thì không gian như hủy diệt, quy vu trần ai.
Thái cổ như tái hiện, vị thần sức mạnh hạ xuống trần gian.
900 triệu kg đáng sợ đến nỗi khiến lòng người rét lạnh...
Một quyền đó vừa đấm ra, cả bầu trời thành Hoang Thần đều sụp đổ, xuất hiện vô số hố đen tràn ngập khí tức hỗn độn.
Chỉ một quyền tức thì đã khiến cho rất nhiều người trên sân thủy tinh thay đổi sắc mặt.
Ví dụ như Côn Vô Vi.
"Chẳng phải nói chỉ có 600 triệu kg thôi ư?"
Không cập nhật kịp à?
Kia rõ ràng gần cả 1 tỷ kg rồi.
Ánh mắt Tùy Y Nhân lóe lên, tràn ngập ý chí chiến đấu.
"Tên biến thái này...", Tần Lưu Ly hơi há hốc miệng, cánh môi khẽ run, sợ ngây người. Lần trước ở học viện Tiên Lạc, tuy sức mạnh mà Tô Minh thể hiện ra khiến người ta kinh ngạc, nhưng chỉ có 5- 600 triệu kg thôi, nhưng giờ mới bao lâu chứ? Chắc chưa tới một tháng nhỉ? Vậy mà sức mạnh đã tăng lên gấp đôi?
Tần Lưu Ly thật sự muốn văng tục.
Cứ cảm thấy sau khi Tô Minh xuất hiện, cô ta đã bị dìm xuống thành rác rưởi.
"Vỡ", nhưng mà, trước sự chấn động của hàng tỷ người ở đây, Côn Thương chỉ lộ ra ánh mắt hơi nghiêm trọng, lại không chút sợ hãi. Bỗng nhiên, một vệt sáng sắc lạnh hiện lên trong tay hắn.
Đó là một thanh đao, quét ngang cả trăm ngàn mét.
Hút hết khí lạnh trong đất trời, ngưng tụ sức mạnh, rồi chém một phát.
Thoáng chốc, mọi thứ như bị đông cứng.
Ngay cả não bộ và tư duy cũng bị đông lại!
Chương 644: Tháp Tù Thần
Đao này nếu tính về sức mạnh thuần túy thì tất nhiên không thể đạt đến 900 triệu kg, cùng lắm là 500 triệu kg.
Cách biệt quá lớn.
Nhưng đao ý thì ở cấp bậc cảnh giới Thăng Hoa hậu kỳ, hơn nữa trong đao quang cũng có quy luật băng hàn, cộng với việc đao này dùng đến thần thông đao pháp.
Những cái này chồng chéo lên nhau nhưng lại có cách biệt lớn về sức mạnh.
Chớp mắt một cái, trong không trung và trong dòng sông hỗn độn, đao quang như làm vỡ tan quyền cước ‘hoang cổ tịch diệt’ và ‘vạn thế quy hư’ nhưng đồng thời đao quang này cũng vỡ vụn.
Có thể nói là ngang tài ngang sức.
Nhưng trong lúc mọi người đều tưởng là ngang tài thì đao quang vỡ vụn kia lại như nhập hồn, khí tức luân hồi lại sục sôi, từ trạng thái vỡ vụn đột nhiên ngưng tụ lại.
Đúng là chẳng khác nào chọc mù mắt của tất cả mọi người.
Hàng tỷ người có người mặt ở đây đều đờ người ra…
Họ đang nhìn thấy gì thế này?
Quy luật luân hồi trong truyền thuyết? Chính là quy luật luân hồi thần bí nhất? Hơn nữa, còn dùng cả thần thông đao pháp?
Wao!
Quá chấn động!
Ngay cả Đạm Đài Vô Tình cũng không kìm nổi mà sáng mắt lên, lẩm bẩm một câu: “Thú vị đó!”
Ngay cả cô ta cũng vậy thì nói gì đến người khác.
“Hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy”, Nhị Phó Điện Chủ hít một hơi thật sâu, cảm thán nói.
Ông lão Côn U cũng khẽ vuốt râu, ít nhiều cũng có chút tự hào và đắc ý.
Trong chớp mắt, đao quang chứa quy luật luân hồi đột nhiên bổ nhào về phía Tô Minh.
Vì nó đến quá đột ngột, hơn nữa cách Tô Minh cũng gần nên lúc này thoạt nhìn Tô Minh không thể né tránh.
Mọi người nhìn thấy, dường như Tô Minh sắp tan xác dưới đao quang đó.
“Chết dễ vậy sao? Đúng là dễ cho thằng nhóc đó quá?”, Phượng Nguyên cũng kích động nhưng nhiều hơn là sự tiếc nuối.
Nhưng…
Thoắt cái…
Mắt thấy đao quang khủng khiếp và thuần túy đó chỉ còn cách Tô Minh một đoạn ngắn nữa thì đột nhiên, Tô Minh giơ tay lên rồi làm một động tác ngay trước mặt.
Sau đó…
Và không có sau đó nữa…
Đao quang đó… Đao quang tưởng chừng mạnh đến nỗi có thể hủy diệt mọi thứ, lúc này bỗng nhiên biến mất.
Cảnh tượng đó khiến hàng tỷ người kinh hãi.
Tất cả mọi người đều yên lặng, thậm chí còn không nghe thấy tiếng tim đập.
“Quy luật không gian? Quy luật không gian đoạn thứ 4?”, ông lão Côn U đột nhiên đứng lên, trong đôi mắt già nua đều là vẻ kinh hãi.
Ông lão Côn U cũng kinh hãi đứng dậy.
Không nói cũng biết quy luật không gian đoạn thứ 4 ở cấp bậc như thế nào.
Chính xác là nhờ có quy luật không gian đoạn thứ 4 mà Tô Minh tùy ý tạo ra một không gian chồng chéo làm phòng ngự cho mình.
Vì vậy mà đao quang kia bổ nhào tới phía anh cũng bị biến mất khỏi quy luật không gian. Chỉ vậy thôi, vô cùng đơn giản.
“Chỉ có vậy thôi sao? Đúng là yếu đến mức đáng thương, tôi còn chưa kết thúc quá trình khởi động mà”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh đột nhiên lên tiếng. Anh nói với vẻ thất vọng, không phải là giả mà anh thất vọng thật sự.
Quyền ban nãy đúng là anh còn chưa tung ra 1/10 sức lực của mình.
“Kiếm!”, Tô Minh đột nhiên hét lên.
Khí thế trên người là vô cùng mạnh, có thể trấn áp mọi thế lực, dường như một ma thần, kiếm trong tay cũng với khí tức sục sôi.
Kiếm này với hàn quang vô tận, kiếm ý đạt đến cảnh giới Thăng Hoa đỉnh phong kỳ cộng với sức mạnh ngưng tụ và quy luật không gian, còn phối hợp với 900 triệu kg sức mạnh thuần túy.
Sau đó Tô Minh còn dùng đến ‘Sinh Tử Chớp Ảnh’, ‘Kiếm Nhị Thập Tam Đại Nhật Phong Bạo’, ‘Thập Kiếm Vĩnh Hằng’ và ‘Cửu Kiếm Kinh Tiên’.
Sau đó là 999 kiếm tung ra.
Liên hoàn kiếm…
Kiếm ý kết hợp hình thành nên một thanh kiếm thần cực lớn.
Kiếm thần như chiếc khóa khóa chặt không gian và thời gian.
Kiếm chém ra như bao trùm cả nhật nguyệt trăng sao, mạnh đến nỗi khiến mọi người cảm thấy ngạt thở.
Đúng là mạnh vô cùng. Tất cả những người có mặt ở đây đều như nín thở.
Ngay cả đám lão quái vật siêu cấp như Nhị Phó Điện Chủ, Trần Ngu Lễ đều không kìm nổi mà chớp chớp mắt. Họ đã hoàn toàn bị chấn động bởi kiếm này.
“Thực lực của Tô Minh tăng lên hơn chục lần so với hôm đó rồi”, Đạm Đài Vô Tình hít một hơi thật sâu, nói. Khuôn mặt vốn xinh đẹp nhưng giờ đây do thay đổi cảm xúc quá mạnh nên lúc này càng làm rung động lòng người. Tiếc rằng lúc này không ai nhìn cô ta mà tất cả mọi người đang tập trung sự chú ý về phía Tô Minh.
“Anh…”, sắc mặt Côn Thương tái nhợt đi, không do dự gì mà đột nhiên hét lớn: “Tô Minh! Nghe nói anh có một Linh Bảo Hỗn Độn, tôi cũng có một cái tên là tháp Tù Thần”.
Âm thanh vang vọng.
Vô cùng bá đạo.
Trong lời nói tự tin còn chứa đầy vẻ đắc ý.
Lời nói vừa dứt thì một tòa tháp chín tầng xuất hiện.
Nó có màu vàng óng, chứa vật thể hỗn độn.
Lấy đá đại đạo làm đá chống giữ.
Lấy trận pháp viễn cổ làm xích sắt.
Các ký tự cứ bồng bềnh trôi nổi trên tháp đó.
Sự hoang tàn và cổ xưa như bao trùm vạn vật.
Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, tháp trong lòng bàn tay đột nhiên lớn dần lên bao trùm Côn Thương ở trong đó.
Đồng thời lúc này…
“Cheng!”
999 đường kiếm quang của Tô Minh xếp chồng lên nhau rồi rơi trên tháp Tù Thần và phát ra tiếng gầm rú.
Kiếm quang vỡ vụn.
Tháp Tù Thần cũng mờ đi một chút nhưng một lát sau lại khôi phục lại.
Không phải là 999 kiếm xếp chồng lên nhau của Tô Minh không mạnh mà ngược lại, nó mạnh đến nỗi không thể tả nổi.
Nhưng tháp Tù Thần lại mạnh hơn.
Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm cơ mà.
Cả thế giới Đại Thiên không thể tìm nổi mấy cái như này, chứ đừng nói đến việc khống chế nó.
Vậy mà Côn Thương lại có thể dễ dàng khống chế được Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm như tháp Tù Thần, chỉ dựa vào mỗi điểm này cũng có thể chứng tỏ điểm đặc biệt của hắn rồi.
Chương 645: Thương Khung Nghịch Chuyển Thuật
“Tô Minh! Nghe nói anh có một Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, tại sao lại không lấy ra thử đấu với nhau xem?”, Côn Thương quát lớn, trong đôi mắt đều là sự tàn nhẫn và mong đợi, nhiều hơn cả là sự đố kỵ và sát ý.
Thực lực của Tô Minh mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Vì vậy Tô Minh nhất định phải chết.
Tô Minh không chết thì hắn không yên tâm.
“Anh chắc chắn muốn tôi lấy ra?”, thần sắc của Tô Minh có chút quái dị.
“Tất nhiên rồi! Sao? Không dám à?”, Côn Thương hừ lạnh một tiếng, nói với giọng chế giễu.
“Bia Huyền Diệu! Trấn áp cho ta!”, một giây sau Tô Minh đột nhiên hét lên.
Tiếng hét vừa dứt thì bia thần hạ xuống.
Bia thần màu tím từ trên trời hạ xuống như trấn áp long mạch.
Vô cùng cổ xưa, vừa ảo vừa thật.
Nó giống như dòng sông dài ở thời viễn cổ trấn áp về phía Côn Thương. Nói một cách chính xác là trấn áp về phía tháp Tù Thần đang bao trùm xung quanh Côn Thương.
Lúc đó, Côn Thương suýt nữa ngạt thở.
Sắc mặt hắn trở nên điên cuồng, cổ họng khàn khàn quát lớn: “Anh… Anh… Thần bia này của anh… Không phải là Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm mà là bán bộ Hỗn Độn chí bảo?”
Giọng nói Côn Thương đanh thép, dường như sắp phát điên.
Đó là sự kinh ngạc, đố kỵ, không dám tin, như đang nằm mơ…
Ban nãy hắn vẫn còn đắc ý, yên tâm, kiêu ngạo, nhưng dường như giờ đây mọi thứ đều tan vỡ.
Thoạt nhìn dường như Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm và bán bộ Hỗn Độ chí bảo không khác nhau là mấy nhưng trên thực tế thì khác nhau một trời một vực.
Bán bộ Hỗn Độ chí bảo thì cũng gần chạm đến ngưỡng Hỗn Độ chí bảo rồi. Chạm một tí thì cũng đủ để trấn áp rồi.
Lúc này, tất cả mọi người ở trên sân thủy tinh đều đứng cả dậy.
Đạm Đài Vô Tình, Nhị Phó Điện Chủ, ông lão Côn U hay Trần Ngu Lễ đều nhìn với ánh mắt run rẩy. Họ đều đờ đẫn cả người ra.
Họ chỉ từng nghe qua về bán bộ Hỗn Độ chí bảo.
Trong chớp mắt…
“Cheng!”, bia Huyền Diệu đập lên trên tháp Tù Thần.
Nhất thời, thành Hoang Thần như vỡ tan.
Hư không xung quanh phạm vi gần đều hóa thành hư vô.
Ánh sáng hỗn độn cũng bay lên vị trí xa.
Mặt trăng cũng mờ nhạt, vì sao cũng lúc ẩn lúc hiện.
Chỉ cảm thấy thế giới như bước vào ngày tận thế.
Âm thanh lớn đến nỗi không thể lớn hơn, nếu không thì chỉ chút sóng âm cũng có thể nhấn chìm tất cả những người ở đây rồi.
Dưới những ánh mắt chăm chú quan sát, tháp Tù Thần bị nghiền nát.
Đúng vậy!
Nó đã bị nghiền nát như thế.
Nó bị nghiền thành đá đại đạo mờ ảo.
Nó bị nghiền thành những ký tự tan nát của tộc Vu.
Sau đó, bia Huyền Diệu toát ra ánh sáng thần bí bao trùm lấy những mảnh vỡ vụn của tháp Tù Thần, sau đó nhẹ nhàng nuốt trọn những mảnh vỡ của tháp Tù Thần đó.
Cả quá trình đó cũng chỉ mất mấy hơi thở. Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm một phương giờ đây cũng không còn nữa.
Đây chắc hẳn là Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm thê thảm và biến thành hư vô nhanh nhất trong lịch sử.
Vốn là bảo vật trấn giữ gia tộc với thế lực siêu nhiên, vốn là bảo vật siêu cấp chục triệu mới gặp được một lần, vậy mà lại có kết cục như vậy.
Đúng là khiến người khác kinh hãi chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình.
“Phụt”, Côn Thương phun ra ngụm máu tươi.
Bởi vì hắn là chủ nhân của tháp Tù Thần. Tháp bị nghiền nát thì tất nhiên hắn cũng chịu tổn thất.
Côn Thương lùi về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Trong lòng đều là sự tuyệt vọng và không cam tâm, dường như sắp bước vào trạng thái nhập ma.
Sao có thể thế được?
Làm sao hắn có thể bị Tô Minh trấn áp cho thê thảm như vậy được?
Rõ ràng là hắn ẩn mình rất kỹ, rõ ràng là hắn rất yêu nghiệt.
Rõ ràng là…
Con ngươi của Côn Thương có chút ửng đỏ, trong mắt toàn là màu máu.
Cảm giác như một phát rơi xuống đáy vực sâu.
“A! Thương Khung Nghịch Chuyển Thuật!”, trong lúc tâm ý như sụp đổ, tâm lý sốt sắng chỉ muốn thành công, Côn Thương hét lớn một tiếng. Hắn cũng không bận tâm đến vết thương trên người, giơ hai tay lên, toàn thân sục sôi khí tức vô cùng mạnh.
Lúc này sấm sét đầy trời.
Trời đất hỗn loạn.
Mặt đất rung chuyển.
Địa mạch nổi lên.
Núi lửa phun trào.
Sóng biển gào thét…
…
Tất cả các dị tượng trong trời đất đều diễn ra hòa chung với không gian hỗn độn.
…
“Nghịch chuyển thương khung!”
Âm dương hỗn loạn, luân hồi đảo ngược.
Nhất thời, hàng tỷ người có mặt ở đây đều vô cùng kinh hãi, con ngươi như sắp nổ tung. Cảnh tượng kinh khủng không thể diễn tả nổi.
Bởi vì lúc này, ngoại trừ những tu giả võ đạo có thực lực mạnh thì mỗi người có mặt ở đây dường như đều cảm thấy mình nhìn thấy kiếp này và kiếp sau của mình.
Ai cũng nhìn thấy địa ngục và thiên đường.
Ai cũng đều nghịch chuyển được sinh tử, đẩy lùi số mệnh và thần hồn hỗn loạn…
Dường như ai cũng bị hút vào hố đen vận mệnh thương khung, không ngừng giãy dụa nhưng không thể nào thoát ra được. Tất cả đều bị trầm mê trong đó.
‘Thương Khung Nghịch Chuyển Thuật’ trong mười đạo thuật cấm kỵ đúng là vô cùng khủng khiếp.
Trong chớp mắt, thuật nhãn trong ‘Thương Khung Nghịch Chuyển Thuật’ giáng xuống nhìn về phía Tô Minh.
Cứ mỗi thuật là một nhãn!
Ngay lập tức, một đạo thuật quang bổ nhào về phía Tô Minh.
Không có âm thanh nhưng nó ảo diệu khiến người ta không biết đó là ảo hay là thật.
Còn Tô Minh lúc này thì chỉ khẽ lắc đầu.
“Một trong mười đạo thuật cấm kỵ trong truyền thuyết? Hình như cũng khiến người ta khá thất vọng. Không biết là do anh dùng không được hay là bản thân đạo thuật này đã không ổn”, Tô Minh thở dài, nói.
Trong giọng nói của anh đầy vẻ thất vọng và khinh bỉ.
Lời nói vừa dứt thì Tô Minh vẫn không nhúc nhích.
Anh cứ để mặc thuật nhãn đó hạ xuống trước người mình.
Thậm chí anh còn chả thèm dùng bia Huyền Diệu để chắn. Mà chỉ dùng không gian ‘cắt đoạn’ trong quy luật không gian.
Đối với Tô Minh mà nói, đạo thuật cấm kỵ đó chả là cái gì sất.
‘Cắt đoạn’ là một loại thần thông không gian đơn giản mà Tô Minh sáng tạo ra.
Anh lợi dụng khe nứt không gian rồi tăng thêm không gian chồng chéo, cuối cùng dùng đến hố đen không gian. Từ đó dễ dàng tạo nên thần thông không gian ‘cắt đoạn’ như này.
“Không! Không! Không!”, Côn Thương trừng mắt lên, con ngươi như bay ra ngoài.
Tiếng hét lớn đầy tuyệt vọng.
Hắn không dám tin! Tâm ý lại một lần nữa sụp đổ, dường như sắp bước vào nhập ma.
Đạo thuật cấm kỵ mà hắn tự tin nhất và tự hào nhất lại có kết cục như này sao?
Làm sao chấp nhận được?
Côn Thương như phát điên. Khí tức toàn thân cũng không ngừng sục sôi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhập ma.
Rất nhiều người kích động vô cùng.
Vốn tưởng rằng không nhìn thấy khuôn mặt cô dâu nên rất tò mò, ai ngờ...
Tất nhiên là Phượng Nguyên vẫn rất đẹp. Gien của tộc Phượng Hoàng sao lại không đẹp được chứ. Phượng Nguyên còn là người nổi bật trong tộc.
Chỉ riêng khuôn mặt thì vẫn không bằng Hách Liên Tô, Tần Lưu Ly và Ninh Tư, nhưng cũng không chênh lệch là mấy. Hơn nữa, cô ta trang điểm vô cùng chăm chút, nên cũng xinh đẹp hẳn lên, khiến người ta vô cùng hài lòng.
Vốn dĩ tộc Phượng Hoàng chỉ là một chủng tộc nhỏ, vậy mà lại leo lên được Côn Thương, khiến rất nhiều người trong liên minh Hoang Thần rất khó chịu. Họ cảm thấy tộc Phượng Hoàng quả thật là trèo cao quá mức, không xứng!
Giờ nhìn thấy khuôn mặt Phượng Nguyên rồi mới hơi vừa lòng chút.
"Tiểu Thương cứ thích tùy hứng", ông lão Côn U cười nói, trong giọng nói không có chút trách cứ nào mà ngược lại, vô cùng cưng chiều thanh niên lớp sau này.
"Tiền bối, chàng trai lớp sau này của người là thanh niên yêu nghiệt nhất mà đời này bà lão như tôi gặp được đấy", Nhị phó điện chủ chân thành tha thiết mở miệng. Bà ta phát hiện mình thế mà không thể nhìn thấu Côn Thương.
Thật đáng sợ. Còn có người bà ta không thể nhìn thấu ư?
Chẳng mấy chốc, Côn Thương và Phượng Nguyên đã bước lên sân thủy tinh.
Đúng lúc này.
"May quá, vẫn chưa trễ", một giọng nói rất êm tai khiến người nghe ngẩn ngơ của một cô gái vang lên.
Sau đó, một bóng người chợt xuất hiện trên sân thủy tinh.
Trong phút chốc, đám đông lập tức trở nên yên tĩnh. Bởi vì cô gái này, quá đẹp!
Cực kỳ đẹp. Cho dù không có đánh phấn trang điểm và chỉ mặc một chiếc váy dài màu xanh rất đơn giản. Thế nhưng cô ta cũng đã đẹp đến nỗi rung động lòng người. Khiến người ta tự ti.
Mấy phút trước, đám đông còn cảm thấy Phượng Nguyên đã rất đẹp rồi, nhưng giờ phút này nhìn thấy cô gái vừa xuất hiện bất thình lình trên sân thủy tinh này, Phượng Nguyên đã bị dìm, trở nên vô cùng bình thường, và làm nền cho người ta.
Ngay cả Hách Liên Tô, Tần Lưu Ly và Ninh Tư cũng đều kém hơn một bậc.
Cô gái này chẳng những là một mỹ nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành mà còn giống như một ngôi sao, vừa xuất hiện đã tỏa sáng, thu hút hàng tỷ ánh sáng thần thánh xung quanh. Ngay cả Côn Thương cũng ngẩn ngơ nhìn chăm chú về phía cô gái kia.
Ngay sau đó, điều khiến người khác kinh ngạc sợ hãi chính là... ông lão Côn U đứng lên.
"Cô Đạm Đài tự mình đến, thật là vinh hạnh cho liên minh Hoang Thần", ông lão Côn U mở miệng nói.
Cảnh tượng ấy quá kinh khủng!
Phải biết rằng trước đó cho dù là Phó Nhị Điện Chủ của điện Hoàng Tuyền đích thân đến ông lão Côn U cũng chỉ là mở miệng nói chuyện mà thôi, chứ không hề đứng lên. Mà giờ phút này, ông ta lại đứng dậy.
Điều đó chứng tỏ trong lòng ông lão Côn U, Phó Nhị Điện Chủ của điện Hoàng Tuyền còn lâu mới so được với vị Đạm Đài này.
Thoáng chốc, tất cả mọi người đã biết được thân phận của Đạm Đài Vô Tình. Đẹp tới cực hạn, cộng thêm thái độ của ông lão Côn U, lại còn là họ Đạm Đài. Như vậy chỉ có người xếp hạng nhất trên bảng Tiên Nữ, lại thần bí tới cực điểm, Đạm Đài Vô Tình mà thôi.
Côn Vô Vi nhanh nhẹn nhiệt tình chạy ra tiếp đón Đạm Đài Vô Tình, lại sắp xếp chỗ ngồi tốt nhất trên sân thủy tinh cho Đạm Đài Vô Tình.
Lúc này, Côn Thương mới hoàn hồn, trong lòng không khỏi xuất hiện một chút khát vọng. Hắn cảm thấy chỉ có cô gái như Đạm Đài Vô Tình mới có thể xứng với mình! Còn Phượng Nguyên ấy à, cưới Phượng Nguyên chẳng qua vì ngọn lửa Hỗn Độn Ly Hoả và cái bẫy muốn tiêu diệt Tô Minh kia mà thôi.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Phượng Nguyên lóe lên chút ghen ghét, nhưng lại không có cách nào. Loại con gái như Đạm Đài Vô Tình, ngay cả ghen tỵ cô ta cũng chỉ dám lộ ra xíu xiu, chứ không dám lại ghen tỵ tiếp nữa.
Hiện trường yên tĩnh hơn mười giây rồi mới dần dần có một chút phản ứng. Có thể thấy được Đạm Đài Vô Tình đẹp nhường nào.
Côn Thương hít sâu một hơi bình tĩnh lại, nở một nụ cười tươi rồi nói: "Cảm ơn mọi người đã đến buổi kết hôn của tôi và Phượng Nguyên, xin cảm ơn!"
Hắn vừa nói xong.
Bốp, bốp, bốp...
Tiếng vỗ tay rền vang.
Mà lúc này giữa đám người, Tô Minh đã tới. Anh lẳng lặng nhìn Côn Thương và Phượng Nguyên trên sân thủy tinh.
Tô Minh cũng không sốt ruột, nhưng lại có người sốt ruột.
Ánh mắt của Côn Thương thế mà lại lập tức từ khoảng cách rất xa, giữa đám người đông đúc nhìn thẳng vào Tô Minh.
"Anh Tô cũng đến đây à? Sao lại khiêm tốn như thế? Với thực lực và tư chất của anh, hẳn là phải sắp xếp chỗ ngồi trên sân thủy tinh mới đúng chứ", Côn Thương cười nói, mà đằng sau nụ cười kia lại là sự phấn khích và tàn nhẫn.
Mà theo Côn Thương mở miệng nói, trong phút chốc, Tô Minh đã trở thành tiêu điểm của đám đông xung quanh.
Phượng Nguyên cũng nhìn về phía Tô Minh. Cô ta rất hưng phấn! Thứ con hoang kia quả nhiên đến đây.
"Diệp Mộ Cẩn, cô nhìn thấy không? Người đàn ông cô yêu sâu đậm nhất đã đến đây nộp mạng rồi!", Phượng Nguyên kích động thầm hét lên trong lòng.
Côn Thương còn biết kiềm chế, nhưng Phượng Nguyên lại không thèm che giấu sự phấn khích và tàn nhẫn của mình.
Thậm chí Phượng Nguyên còn mở miệng trào phúng: "Anh Thương, anh cũng đừng làm người ta khó xử chứ? Sợ là người ta không dám đi lên sân thủy tinh đâu. Người phụ nữ mình âu yếm cũng đã chết, một mình côi cút. Anh ta lại đến từ một nơi đê tiện như trần thế, cũng chẳng có cô gái ưu tú nào nhìn trúng anh ta đâu. Để anh ta nhìn chúng ta kết hôn là đang xát muối vào tim đấy".
Cái gọi là "người phụ nữ mình âu yếm cũng đã chết rồi" của cô ta chính là đang nói đến Diệp Mộ Cẩn đã chết. Cô ta cho rằng Diệp Mộ Cẩn đã chết.
Phượng Nguyên cà khịa không kiêng nể gì! Nhưng mà giọng nói châm biếm của cô ta vừa mới dứt... ai cũng không ngờ chính là.
"Không có cô gái ưu tú nào nhìn trúng anh ấy ư?", Đạm Đài Vô Tình thế mà lại mở miệng.
Không ngờ cô ta lại mở miệng!
Ai ai cũng chấn động.
"Không biết Đạm Đài Vô Tình tôi có được xem là một cô gái như trong miệng cô dâu mới đây không nhỉ? Nếu Tô Minh bằng lòng thì bây giờ tôi có thể gả cho anh ấy ngay lập tức", Đạm Đài Vô Tình nói như thật, không hề có chút đùa giỡn hay trêu chọc nào.
Phút chốc, mọi tiếng động biến mất. Mà sắc mặt Phượng Nguyên lại trở nên trắng bệch.
"Tần Lưu Ly tôi cũng muốn gả cho Tô Minh nè. Muốn ngay lập tức lập gia đình luôn ấy! Cô dâu mới, Tần Lưu Ly tôi có thể xem như một cô gái ưu tú như trong miệng cô không vậy?", tiện đà, trong rung động và yên tĩnh vô tận, Tần Lưu Ly cũng mở miệng, khinh bỉ liếc nhìn Phượng Nguyên với ánh mắt như đang nhìn rác rưởi.
Chương 642: Anh không nên đến
Vẻ mặt Phượng Nguyên trở nên cực kỳ khó coi, thậm chí còn hơi vặn vẹo. Cơn giận xông thẳng lên đầu khiến đôi mắt xinh đẹp của cô ta hơi đỏ lên. Cô ta không dám có chút oán độc gì với Tần Lưu Ly và Đạm Đài Vô Tình. Cho nên đều trút hết lên người Tô Minh, hận không thể uống máu, ăn thịt anh.
Giờ phút này, không khí tại hiện trường rất quỷ dị.
Trước không nói Tần Lưu Ly và Tô Minh có quan hệ từ bao giờ. Chỉ nói đến Đạm Đài Vô Tình thôi. Cô ta thế mà lại trực tiếp làm Phượng Nguyên bẽ mặt vì Tô Minh. Cũng chẳng khác gì làm Côn Thương và cả tộc Côn Hỗn Độn, thậm chí là cả liên minh Hoang Thần bẽ mặt.
Quả thật không thể tưởng tượng nổi!
Chẳng lẽ người xếp hạng nhất bảng Tiên Nữ Đạm Đài Vô Tình lại là người quen của Tô Minh? Thậm chí hai người từng có một đoạn tình cảm?
Mọi người không kìm nổi hóng hớt.
Dù sao thì đó cũng là Đạm Đài Vô Tình, nữ thần độc chiếm hạng nhất của bảng Tiên Nữ rất nhiều lần, còn là mỹ nhân tuyệt sắc có nhiều truyền kỳ, lại là Thất công chúa của hoàng triều Bất Tử thần bí khiêm tốn đến nỗi gần như không hề lộ mặt.
Cô ta làm sao có thể có quan hệ với Tô Minh chứ?
Côn Thương khẽ nheo mắt lại, đáy lòng cũng đang kinh ngạc, nhưng lại giận dữ cùng ghen tỵ nhiều hơn.
Hắn đã rung động trước Đạm Đài Vô Tình. Thậm chí còn có cảm thấy rằng cũng chỉ có mình mới xứng đôi với Đạm Đài Vô Tình, không ngờ...
"Lão tổ, Thất công chúa này có phải sẽ...", tộc trưởng Côn Vô Vi của tộc Côn Hỗn Độn ngồi bên cạnh ông lão Côn U không khỏi lo lắng nhỏ giọng hỏi. Ông ta lo rằng Đạm Đài Vô Tình sẽ vả mặt tộc Côn Hỗn Độn vì Tô Minh, không chừng còn sẽ làm rối loạn kế hoạch diệt trừ Tô Minh lúc sau cũng nên! Nếu thật sự là như thế thì sẽ rất phiền toái.
"Sẽ không", nhưng mà không đợi Côn Vô Vi nói xong, ông lão Côn U đã nhàn nhạt ngắt lời: "Cho dù cô ta nhúng tay vào cũng sẽ không thể thay đổi được kết cục đâu. Đại đạo đang nhìn thì không ai có thể thoát được khỏi tính toán của Đại đạo".
Côn Vô Vi thở phào nhẹ nhõ một hơi.
Ngay sau đó.
"Nếu anh Côn Thương đã mời tôi lên ngồi thì nếu từ chối lại thành bất kính rồi", Tô Minh gật đầu với Đạm Đài Vô Tình, lại nhìn thoáng qua Tần Lưu Ly, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông đi về phía sân thủy tinh.
"Tô Minh, ngồi bên cạnh tôi này", Đạm Đài Vô Tình mở miệng nói, lại một lần nữa khiến đám đông chấn động. Dù sao thì vừa rồi cô ta giúp Tô Minh làm Phượng Nguyên bẽ mặt cũng đã khiến tộc Côn Hỗn Độn có chút mất mặt. Kết quả bây giờ Đạm Đài Vô Tình lại còn mời Tô Minh ngồi cạnh cô ta. Điều này lại lần nữa vả vào mặt tộc Côn Hỗn Độn. Giống như nói cho mọi người biết quan hệ của Tô Minh và cô ta không hề cạn.
Cũng khá bá đạo.
Nhìn thấy điều này, ngay cả vẻ mặt của ông lão Côn U cũng có hơi khó coi, liếc Đạm Đài Vô Tình.
"Vô Tình, cô đùa như vậy sẽ đắc tội với tộc Côn Hỗn Độn đó", Tô Minh cũng không chối từ, đi tới ngồi xuống chỗ ngồi Đạm Đài Vô Tình giữ cho mình, nhịn không được cười khổ nói.
"Không sao đâu", Đạm Đài Vô Tình nở nụ cười, chẳng qua chỉ là lóe lên rồi lại biến mất. Cô ta cũng không thích cười, bởi vì đẹp quá cho nên chỉ cần hơi cười một cái cũng dễ dàng khiến rất nhiều người ngây ngẩn, hồn vía lên mây nhìn chằm chằm cô ta, cô ta không thích.
Tiếp đó Đạm Đài Vô Tình lại nhướng mày rồi nói: "Tô Minh, anh không nên tới, đây là một cái bẫy".
Cô ta vừa nói vừa liếc chú rể Côn Thương ở phía xa: "Côn Thương cũng không đơn giản".
"Không sao", Tô Minh lại cười. Ngay cả Đại Đạo cũng đều tính kế mình và Thiên Nữ tiền bối, sao còn sợ một tên Côn Thương chứ? Huống chi mấy tiếng dọc đường, anh đã có thu hoạch rất lớn!
Bia Huyền Diệu đã trở thành pháp bảo bản mạng của Tô Minh. Trái với lúc trước, bây giờ Tô Minh sử dụng bia Huyền Diệu về tốc độ hay độ linh hoạt đều không chỉ đáng sợ hơn gấp mười!
Có thể nói là vừa nghĩ, bia Huyền Diệu đã thực hiện.
Bia Huyền Diệu tự do tự tại giữa mọi không gian, không gì cản nổi.
Đơn giản là bia Huyền Diệu trở thành pháp bảo bản mạng nên toàn bộ sức chiến đấu của Tô Minh đã tăng lên ít nhất gấp ba. Cực kỳ khoa trương. Hơn nữa, điều khiến anh kinh ngạc và vui vẻ hơn chính là...
Vì bia Huyền Diệu trở thành pháp bảo bản mạng của Tô Minh nên Tô Minh cũng chiếm được một ít chỗ tốt từ bia Huyền Diệu, chủ yếu là về sức mạnh và phòng ngự. Sức mạnh của Tô Minh đã tang lên tới 900 triệu kg. Lực phòng ngự cũng tăng hơn gấp đôi.
Đạm Đài Vô Tình không nói gì, đáy lòng lại quyết tâm, nếu Tô Minh tới giây phút sống còn, cô ta chắc chắn sẽ đứng về phía Tô Minh! Cho dù có phải đánh nhau không chết không ngừng với liên minh Hoang Thần.
Còn nguyên nhân thì không chỉ riêng một tầng quan hệ với Hỗn Độn Long Quy. Mà lúc trước, sau khi rời khỏi vách núi Vấn Thiên trở lại hoàng triều Bất Tử, cô ta đã đi tìm lão tổ của hoàng triều Bất Tử, sử dụng chú thuật tiên đoán một trong những chú thuật đại đạo cấm kỵ để đoán con đường võ đạo tương lai của Tô Minh.
Kết quả là... bị cắn trả!
Lão tổ kia của hoàng triều Bất Tử bị cắn trả. Hơn nữa, lão tổ còn cho cô ta ba đánh giá: không thể suy đoán, khó lường, cực kỳ khủng bố.
Chính vì nguyên nhân này mà Đạm Đài Vô Tình quyết định liều lĩnh trả giá lớn để qua lại thân thiết với Tô Minh.
Giờ phút này, Phượng Nguyên đã ghen tỵ, giận dữ đến nỗi suýt không giữ nổi bình tĩnh. Cô ta cẩn thận huých nhẹ Côn Thương bên cạnh: "Anh Thương, khi nào cái tên Tô Minh kia mới có thể chết?", cô ta thật sự không chờ nổi nữa.
"Bình tĩnh, đừng làm mất mặt", Côn Thương thản nhiên nói. Trong lòng hắn lại hết sức khó chịu với sự thất lễ vừa rồi của Phượng Nguyên.
Chẳng có chút lòng dạ hay nhẫn nhịn gì cả, suýt thì thành trò cười rồi.
"Vâng", cơ thể Phượng Nguyên run lên, bình tĩnh lại rất nhiều. Mặc dù Côn Thương quát lớn và khó chịu với Phượng Nguyên nhưng cũng ngày càng muốn giết Tô Minh.
Phượng Nguyên quá ngu.
Chương 643: Nghe bảo anh là yêu nghiệt đứng đầu hiện nay?
Còn vô dụng và mất mặt.
Nhưng đó cũng là người với tư cách sắp trở thành vợ của hắn.
Mà vì Tô Minh, Phượng Nguyên lại lần lượt bị Tần Lưu Ly và Đạm Đài Vô Tình vả mặt.
Đây cũng đồng nghĩa là đang vả lên mặt Côn Thương.
Thế nên, hắn chỉ có thể tính sổ hết lên người Tô Minh.
"Người đời đồn rằng, anh Tô Minh là yêu nghiệt đứng đầu hiện nay, không biết là thật hay giả?", Côn Thương quay đầu nhìn Tô Minh, hỏi.
Hắn quyết định giết Tô Minh trước rồi tiến hành buổi lễ sau.
Dùng máu của Tô Minh để làm món quà chúc mừng.
"Đúng vậy", Tô Minh đáp.
Ầm.
Đầu óc hàng tỷ con người có mặt ở đây như nổ ầm ầm.
Đù!
Sợ ngây người...
Chưa nói tới việc Tô Minh có phải là yêu nghiệt đứng đầu hiện nay hay không.
Dù là được công nhận thì chắc Tô Minh cũng là người đầu tiên từ trước đến nay trực tiếp thừa nhận cái tên tuổi "Yêu nghiệt đứng đầu" kia.
Cái sự tự tin và kiêu ngạo kia có hơi lố nhỉ?
Ngay cả Đạm Đài Vô Tình cũng không khỏi liếc nhìn Tô Minh với ánh mắt kỳ lạ, tự dưng cảm thấy đàn ông mà tự tin cũng khá đẹp trai.
Không chỉ Đạm Đài Vô Tình mà Tần Lưu Ly, Hách Liên Tô, Ninh Tư cũng không nhịn được liếc nhìn anh.
"Chảnh thật", Nhị phó điện chủ cười lạnh khinh bỉ nói.
Bà ta khá hiểu biết Côn Thương, càng hiểu thì càng cảm thấy sự kiêu căng của Tô Minh thật buồn cười.
"Y Nhân, cậu thấy sao?", Trần Ngu Lễ liếc Tô Minh, sau đó hỏi chàng trai cụt một tay đằng sau mình.
"Cũng không thể nhìn thấu", Tùy Y Nhân đáp.
Con ngươi Trần Ngu Lễ co rút lại, không nói gì nữa.
"Tôi cũng tự cảm thấy mình là thiên tài, muốn đấu với anh Tô một trận, sao?", Côn Thương cười lạnh nói.
Sát khí không chút che giấu phóng thẳng ra.
"Không chết không ngừng, mời", Tô Minh cũng đứng lên, vươn tay mời.
Trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng phấn khích.
Bởi vì ban nãy, Thiên nữ tiền bối có nói: "Nhóc Tô, giết Côn Thương thì kho tàng huyết mạch của anh có thể kích hoạt thêm một phần".
Cô ta vừa nói ra câu đó đã khiến Tô Minh giật mình kinh ngạc!
Không thể nào?
Giết Côn Thương và kho tàng huyết mạch thì liên quan quái gì đến nhau?
Sau đó, Thiên nữ Tạo Hóa giải thích: "Trên người Côn Thương có số mệnh thiên đạo, số mệnh ấy có của hắn, nhưng càng nhiều là do ý chí đại đạo cho hắn. Côn Thương chính là một trong những đứa con đại đạo mà nó chọn".
"Giết Côn Thương thì số mệnh trên người hắn sẽ biến mất, trở về quỹ đạo thế giới Đại Thiên, giúp thế giới Đại Thiên hơi thoát khỏi bị ý chí đại đạo ràng buộc".
"Khi sự ràng buộc ấy giảm đi thì kho tàng huyết mạch của anh có thể kích hoạt thêm một phần".
"Nếu bổn Thiên nữ không đoán sai thì ý chí đại đạo đã biết chuyện anh có được kho tàng huyết mạch, vả lại đấy còn là cái đinh trong mắt nó, nhưng nó lại không cướp đi được".
"Vì vậy, nó chỉ có thể phong ấn khi anh còn yếu, dựa vào mức độ ràng buộc của nó với toàn bộ nền văn minh Xương, chèn ép anh kích hoạt kho tàng huyết mạch".
...
Tin tức ấy khiến Tô Minh kinh ngạc ngây người.
Anh nói mà, rõ ràng có thể cảm giác được kho tàng huyết mạch như là một đảo vàng. Nhưng mình lại không kiếm chác, đào móc được bao nhiêu.
Giống như bị thứ gì đó giam giữ và trói buộc.
Hóa ra là do ý chí đại đạo giở trò.
Dựa theo lời nói của Thiên nữ Tạo Hóa thì trong thế giới Đại Thiên, ngoài Côn Thương ra còn những đứa con đại đạo khác, cũng có thể gọi họ là con cờ của đại đạo.
Xem ra, trong tương lai mình lại có thêm một chuyện nữa đó là giết chết đứa con đại đạo.
Trên sân thủy tinh.
Cô dâu Phượng Nguyên đã lùi sang bên cạnh, để lại vị trí chính giữa cho Tô Minh và Côn Thương.
Mà giờ phút này, hàng tỷ con người đang có mặt ở đây cũng thầm phấn khích.
Nhiều người còn lấy đá giữ ảnh ra để quay lại.
Một người là Tô Minh - ngôi sao mới nổi gần đây, bỗng nhảy ra đánh học viện Tiên Lạc bầm dập, còn giết chết Thất điện tử của điện Hoàng Tuyền.
Người còn lại là một trong những yêu nghiệt bí ẩn đứng đầu thế hệ trẻ với vô số kỳ tích, đã không ra tay hơn 100 ngàn năm.
Cả hai đối đầu với nhau, chắc chắn sẽ khiến cho người ta mong đợi.
"Tô Minh...", Côn Thương đứng đối diện anh, định nói gì đó đã thấy Tô Minh giơ nắm đấm lên, không chút chần chừ đấm ra một quyền.
Ầm!
Một quyền vừa đấm ra thì không gian như hủy diệt, quy vu trần ai.
Thái cổ như tái hiện, vị thần sức mạnh hạ xuống trần gian.
900 triệu kg đáng sợ đến nỗi khiến lòng người rét lạnh...
Một quyền đó vừa đấm ra, cả bầu trời thành Hoang Thần đều sụp đổ, xuất hiện vô số hố đen tràn ngập khí tức hỗn độn.
Chỉ một quyền tức thì đã khiến cho rất nhiều người trên sân thủy tinh thay đổi sắc mặt.
Ví dụ như Côn Vô Vi.
"Chẳng phải nói chỉ có 600 triệu kg thôi ư?"
Không cập nhật kịp à?
Kia rõ ràng gần cả 1 tỷ kg rồi.
Ánh mắt Tùy Y Nhân lóe lên, tràn ngập ý chí chiến đấu.
"Tên biến thái này...", Tần Lưu Ly hơi há hốc miệng, cánh môi khẽ run, sợ ngây người. Lần trước ở học viện Tiên Lạc, tuy sức mạnh mà Tô Minh thể hiện ra khiến người ta kinh ngạc, nhưng chỉ có 5- 600 triệu kg thôi, nhưng giờ mới bao lâu chứ? Chắc chưa tới một tháng nhỉ? Vậy mà sức mạnh đã tăng lên gấp đôi?
Tần Lưu Ly thật sự muốn văng tục.
Cứ cảm thấy sau khi Tô Minh xuất hiện, cô ta đã bị dìm xuống thành rác rưởi.
"Vỡ", nhưng mà, trước sự chấn động của hàng tỷ người ở đây, Côn Thương chỉ lộ ra ánh mắt hơi nghiêm trọng, lại không chút sợ hãi. Bỗng nhiên, một vệt sáng sắc lạnh hiện lên trong tay hắn.
Đó là một thanh đao, quét ngang cả trăm ngàn mét.
Hút hết khí lạnh trong đất trời, ngưng tụ sức mạnh, rồi chém một phát.
Thoáng chốc, mọi thứ như bị đông cứng.
Ngay cả não bộ và tư duy cũng bị đông lại!
Chương 644: Tháp Tù Thần
Đao này nếu tính về sức mạnh thuần túy thì tất nhiên không thể đạt đến 900 triệu kg, cùng lắm là 500 triệu kg.
Cách biệt quá lớn.
Nhưng đao ý thì ở cấp bậc cảnh giới Thăng Hoa hậu kỳ, hơn nữa trong đao quang cũng có quy luật băng hàn, cộng với việc đao này dùng đến thần thông đao pháp.
Những cái này chồng chéo lên nhau nhưng lại có cách biệt lớn về sức mạnh.
Chớp mắt một cái, trong không trung và trong dòng sông hỗn độn, đao quang như làm vỡ tan quyền cước ‘hoang cổ tịch diệt’ và ‘vạn thế quy hư’ nhưng đồng thời đao quang này cũng vỡ vụn.
Có thể nói là ngang tài ngang sức.
Nhưng trong lúc mọi người đều tưởng là ngang tài thì đao quang vỡ vụn kia lại như nhập hồn, khí tức luân hồi lại sục sôi, từ trạng thái vỡ vụn đột nhiên ngưng tụ lại.
Đúng là chẳng khác nào chọc mù mắt của tất cả mọi người.
Hàng tỷ người có người mặt ở đây đều đờ người ra…
Họ đang nhìn thấy gì thế này?
Quy luật luân hồi trong truyền thuyết? Chính là quy luật luân hồi thần bí nhất? Hơn nữa, còn dùng cả thần thông đao pháp?
Wao!
Quá chấn động!
Ngay cả Đạm Đài Vô Tình cũng không kìm nổi mà sáng mắt lên, lẩm bẩm một câu: “Thú vị đó!”
Ngay cả cô ta cũng vậy thì nói gì đến người khác.
“Hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy”, Nhị Phó Điện Chủ hít một hơi thật sâu, cảm thán nói.
Ông lão Côn U cũng khẽ vuốt râu, ít nhiều cũng có chút tự hào và đắc ý.
Trong chớp mắt, đao quang chứa quy luật luân hồi đột nhiên bổ nhào về phía Tô Minh.
Vì nó đến quá đột ngột, hơn nữa cách Tô Minh cũng gần nên lúc này thoạt nhìn Tô Minh không thể né tránh.
Mọi người nhìn thấy, dường như Tô Minh sắp tan xác dưới đao quang đó.
“Chết dễ vậy sao? Đúng là dễ cho thằng nhóc đó quá?”, Phượng Nguyên cũng kích động nhưng nhiều hơn là sự tiếc nuối.
Nhưng…
Thoắt cái…
Mắt thấy đao quang khủng khiếp và thuần túy đó chỉ còn cách Tô Minh một đoạn ngắn nữa thì đột nhiên, Tô Minh giơ tay lên rồi làm một động tác ngay trước mặt.
Sau đó…
Và không có sau đó nữa…
Đao quang đó… Đao quang tưởng chừng mạnh đến nỗi có thể hủy diệt mọi thứ, lúc này bỗng nhiên biến mất.
Cảnh tượng đó khiến hàng tỷ người kinh hãi.
Tất cả mọi người đều yên lặng, thậm chí còn không nghe thấy tiếng tim đập.
“Quy luật không gian? Quy luật không gian đoạn thứ 4?”, ông lão Côn U đột nhiên đứng lên, trong đôi mắt già nua đều là vẻ kinh hãi.
Ông lão Côn U cũng kinh hãi đứng dậy.
Không nói cũng biết quy luật không gian đoạn thứ 4 ở cấp bậc như thế nào.
Chính xác là nhờ có quy luật không gian đoạn thứ 4 mà Tô Minh tùy ý tạo ra một không gian chồng chéo làm phòng ngự cho mình.
Vì vậy mà đao quang kia bổ nhào tới phía anh cũng bị biến mất khỏi quy luật không gian. Chỉ vậy thôi, vô cùng đơn giản.
“Chỉ có vậy thôi sao? Đúng là yếu đến mức đáng thương, tôi còn chưa kết thúc quá trình khởi động mà”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh đột nhiên lên tiếng. Anh nói với vẻ thất vọng, không phải là giả mà anh thất vọng thật sự.
Quyền ban nãy đúng là anh còn chưa tung ra 1/10 sức lực của mình.
“Kiếm!”, Tô Minh đột nhiên hét lên.
Khí thế trên người là vô cùng mạnh, có thể trấn áp mọi thế lực, dường như một ma thần, kiếm trong tay cũng với khí tức sục sôi.
Kiếm này với hàn quang vô tận, kiếm ý đạt đến cảnh giới Thăng Hoa đỉnh phong kỳ cộng với sức mạnh ngưng tụ và quy luật không gian, còn phối hợp với 900 triệu kg sức mạnh thuần túy.
Sau đó Tô Minh còn dùng đến ‘Sinh Tử Chớp Ảnh’, ‘Kiếm Nhị Thập Tam Đại Nhật Phong Bạo’, ‘Thập Kiếm Vĩnh Hằng’ và ‘Cửu Kiếm Kinh Tiên’.
Sau đó là 999 kiếm tung ra.
Liên hoàn kiếm…
Kiếm ý kết hợp hình thành nên một thanh kiếm thần cực lớn.
Kiếm thần như chiếc khóa khóa chặt không gian và thời gian.
Kiếm chém ra như bao trùm cả nhật nguyệt trăng sao, mạnh đến nỗi khiến mọi người cảm thấy ngạt thở.
Đúng là mạnh vô cùng. Tất cả những người có mặt ở đây đều như nín thở.
Ngay cả đám lão quái vật siêu cấp như Nhị Phó Điện Chủ, Trần Ngu Lễ đều không kìm nổi mà chớp chớp mắt. Họ đã hoàn toàn bị chấn động bởi kiếm này.
“Thực lực của Tô Minh tăng lên hơn chục lần so với hôm đó rồi”, Đạm Đài Vô Tình hít một hơi thật sâu, nói. Khuôn mặt vốn xinh đẹp nhưng giờ đây do thay đổi cảm xúc quá mạnh nên lúc này càng làm rung động lòng người. Tiếc rằng lúc này không ai nhìn cô ta mà tất cả mọi người đang tập trung sự chú ý về phía Tô Minh.
“Anh…”, sắc mặt Côn Thương tái nhợt đi, không do dự gì mà đột nhiên hét lớn: “Tô Minh! Nghe nói anh có một Linh Bảo Hỗn Độn, tôi cũng có một cái tên là tháp Tù Thần”.
Âm thanh vang vọng.
Vô cùng bá đạo.
Trong lời nói tự tin còn chứa đầy vẻ đắc ý.
Lời nói vừa dứt thì một tòa tháp chín tầng xuất hiện.
Nó có màu vàng óng, chứa vật thể hỗn độn.
Lấy đá đại đạo làm đá chống giữ.
Lấy trận pháp viễn cổ làm xích sắt.
Các ký tự cứ bồng bềnh trôi nổi trên tháp đó.
Sự hoang tàn và cổ xưa như bao trùm vạn vật.
Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, tháp trong lòng bàn tay đột nhiên lớn dần lên bao trùm Côn Thương ở trong đó.
Đồng thời lúc này…
“Cheng!”
999 đường kiếm quang của Tô Minh xếp chồng lên nhau rồi rơi trên tháp Tù Thần và phát ra tiếng gầm rú.
Kiếm quang vỡ vụn.
Tháp Tù Thần cũng mờ đi một chút nhưng một lát sau lại khôi phục lại.
Không phải là 999 kiếm xếp chồng lên nhau của Tô Minh không mạnh mà ngược lại, nó mạnh đến nỗi không thể tả nổi.
Nhưng tháp Tù Thần lại mạnh hơn.
Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm cơ mà.
Cả thế giới Đại Thiên không thể tìm nổi mấy cái như này, chứ đừng nói đến việc khống chế nó.
Vậy mà Côn Thương lại có thể dễ dàng khống chế được Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm như tháp Tù Thần, chỉ dựa vào mỗi điểm này cũng có thể chứng tỏ điểm đặc biệt của hắn rồi.
Chương 645: Thương Khung Nghịch Chuyển Thuật
“Tô Minh! Nghe nói anh có một Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, tại sao lại không lấy ra thử đấu với nhau xem?”, Côn Thương quát lớn, trong đôi mắt đều là sự tàn nhẫn và mong đợi, nhiều hơn cả là sự đố kỵ và sát ý.
Thực lực của Tô Minh mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Vì vậy Tô Minh nhất định phải chết.
Tô Minh không chết thì hắn không yên tâm.
“Anh chắc chắn muốn tôi lấy ra?”, thần sắc của Tô Minh có chút quái dị.
“Tất nhiên rồi! Sao? Không dám à?”, Côn Thương hừ lạnh một tiếng, nói với giọng chế giễu.
“Bia Huyền Diệu! Trấn áp cho ta!”, một giây sau Tô Minh đột nhiên hét lên.
Tiếng hét vừa dứt thì bia thần hạ xuống.
Bia thần màu tím từ trên trời hạ xuống như trấn áp long mạch.
Vô cùng cổ xưa, vừa ảo vừa thật.
Nó giống như dòng sông dài ở thời viễn cổ trấn áp về phía Côn Thương. Nói một cách chính xác là trấn áp về phía tháp Tù Thần đang bao trùm xung quanh Côn Thương.
Lúc đó, Côn Thương suýt nữa ngạt thở.
Sắc mặt hắn trở nên điên cuồng, cổ họng khàn khàn quát lớn: “Anh… Anh… Thần bia này của anh… Không phải là Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm mà là bán bộ Hỗn Độn chí bảo?”
Giọng nói Côn Thương đanh thép, dường như sắp phát điên.
Đó là sự kinh ngạc, đố kỵ, không dám tin, như đang nằm mơ…
Ban nãy hắn vẫn còn đắc ý, yên tâm, kiêu ngạo, nhưng dường như giờ đây mọi thứ đều tan vỡ.
Thoạt nhìn dường như Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm và bán bộ Hỗn Độ chí bảo không khác nhau là mấy nhưng trên thực tế thì khác nhau một trời một vực.
Bán bộ Hỗn Độ chí bảo thì cũng gần chạm đến ngưỡng Hỗn Độ chí bảo rồi. Chạm một tí thì cũng đủ để trấn áp rồi.
Lúc này, tất cả mọi người ở trên sân thủy tinh đều đứng cả dậy.
Đạm Đài Vô Tình, Nhị Phó Điện Chủ, ông lão Côn U hay Trần Ngu Lễ đều nhìn với ánh mắt run rẩy. Họ đều đờ đẫn cả người ra.
Họ chỉ từng nghe qua về bán bộ Hỗn Độ chí bảo.
Trong chớp mắt…
“Cheng!”, bia Huyền Diệu đập lên trên tháp Tù Thần.
Nhất thời, thành Hoang Thần như vỡ tan.
Hư không xung quanh phạm vi gần đều hóa thành hư vô.
Ánh sáng hỗn độn cũng bay lên vị trí xa.
Mặt trăng cũng mờ nhạt, vì sao cũng lúc ẩn lúc hiện.
Chỉ cảm thấy thế giới như bước vào ngày tận thế.
Âm thanh lớn đến nỗi không thể lớn hơn, nếu không thì chỉ chút sóng âm cũng có thể nhấn chìm tất cả những người ở đây rồi.
Dưới những ánh mắt chăm chú quan sát, tháp Tù Thần bị nghiền nát.
Đúng vậy!
Nó đã bị nghiền nát như thế.
Nó bị nghiền thành đá đại đạo mờ ảo.
Nó bị nghiền thành những ký tự tan nát của tộc Vu.
Sau đó, bia Huyền Diệu toát ra ánh sáng thần bí bao trùm lấy những mảnh vỡ vụn của tháp Tù Thần, sau đó nhẹ nhàng nuốt trọn những mảnh vỡ của tháp Tù Thần đó.
Cả quá trình đó cũng chỉ mất mấy hơi thở. Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm một phương giờ đây cũng không còn nữa.
Đây chắc hẳn là Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm thê thảm và biến thành hư vô nhanh nhất trong lịch sử.
Vốn là bảo vật trấn giữ gia tộc với thế lực siêu nhiên, vốn là bảo vật siêu cấp chục triệu mới gặp được một lần, vậy mà lại có kết cục như vậy.
Đúng là khiến người khác kinh hãi chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình.
“Phụt”, Côn Thương phun ra ngụm máu tươi.
Bởi vì hắn là chủ nhân của tháp Tù Thần. Tháp bị nghiền nát thì tất nhiên hắn cũng chịu tổn thất.
Côn Thương lùi về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Trong lòng đều là sự tuyệt vọng và không cam tâm, dường như sắp bước vào trạng thái nhập ma.
Sao có thể thế được?
Làm sao hắn có thể bị Tô Minh trấn áp cho thê thảm như vậy được?
Rõ ràng là hắn ẩn mình rất kỹ, rõ ràng là hắn rất yêu nghiệt.
Rõ ràng là…
Con ngươi của Côn Thương có chút ửng đỏ, trong mắt toàn là màu máu.
Cảm giác như một phát rơi xuống đáy vực sâu.
“A! Thương Khung Nghịch Chuyển Thuật!”, trong lúc tâm ý như sụp đổ, tâm lý sốt sắng chỉ muốn thành công, Côn Thương hét lớn một tiếng. Hắn cũng không bận tâm đến vết thương trên người, giơ hai tay lên, toàn thân sục sôi khí tức vô cùng mạnh.
Lúc này sấm sét đầy trời.
Trời đất hỗn loạn.
Mặt đất rung chuyển.
Địa mạch nổi lên.
Núi lửa phun trào.
Sóng biển gào thét…
…
Tất cả các dị tượng trong trời đất đều diễn ra hòa chung với không gian hỗn độn.
…
“Nghịch chuyển thương khung!”
Âm dương hỗn loạn, luân hồi đảo ngược.
Nhất thời, hàng tỷ người có mặt ở đây đều vô cùng kinh hãi, con ngươi như sắp nổ tung. Cảnh tượng kinh khủng không thể diễn tả nổi.
Bởi vì lúc này, ngoại trừ những tu giả võ đạo có thực lực mạnh thì mỗi người có mặt ở đây dường như đều cảm thấy mình nhìn thấy kiếp này và kiếp sau của mình.
Ai cũng nhìn thấy địa ngục và thiên đường.
Ai cũng đều nghịch chuyển được sinh tử, đẩy lùi số mệnh và thần hồn hỗn loạn…
Dường như ai cũng bị hút vào hố đen vận mệnh thương khung, không ngừng giãy dụa nhưng không thể nào thoát ra được. Tất cả đều bị trầm mê trong đó.
‘Thương Khung Nghịch Chuyển Thuật’ trong mười đạo thuật cấm kỵ đúng là vô cùng khủng khiếp.
Trong chớp mắt, thuật nhãn trong ‘Thương Khung Nghịch Chuyển Thuật’ giáng xuống nhìn về phía Tô Minh.
Cứ mỗi thuật là một nhãn!
Ngay lập tức, một đạo thuật quang bổ nhào về phía Tô Minh.
Không có âm thanh nhưng nó ảo diệu khiến người ta không biết đó là ảo hay là thật.
Còn Tô Minh lúc này thì chỉ khẽ lắc đầu.
“Một trong mười đạo thuật cấm kỵ trong truyền thuyết? Hình như cũng khiến người ta khá thất vọng. Không biết là do anh dùng không được hay là bản thân đạo thuật này đã không ổn”, Tô Minh thở dài, nói.
Trong giọng nói của anh đầy vẻ thất vọng và khinh bỉ.
Lời nói vừa dứt thì Tô Minh vẫn không nhúc nhích.
Anh cứ để mặc thuật nhãn đó hạ xuống trước người mình.
Thậm chí anh còn chả thèm dùng bia Huyền Diệu để chắn. Mà chỉ dùng không gian ‘cắt đoạn’ trong quy luật không gian.
Đối với Tô Minh mà nói, đạo thuật cấm kỵ đó chả là cái gì sất.
‘Cắt đoạn’ là một loại thần thông không gian đơn giản mà Tô Minh sáng tạo ra.
Anh lợi dụng khe nứt không gian rồi tăng thêm không gian chồng chéo, cuối cùng dùng đến hố đen không gian. Từ đó dễ dàng tạo nên thần thông không gian ‘cắt đoạn’ như này.
“Không! Không! Không!”, Côn Thương trừng mắt lên, con ngươi như bay ra ngoài.
Tiếng hét lớn đầy tuyệt vọng.
Hắn không dám tin! Tâm ý lại một lần nữa sụp đổ, dường như sắp bước vào nhập ma.
Đạo thuật cấm kỵ mà hắn tự tin nhất và tự hào nhất lại có kết cục như này sao?
Làm sao chấp nhận được?
Côn Thương như phát điên. Khí tức toàn thân cũng không ngừng sục sôi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhập ma.
Bình luận facebook