-
Chương 601-605
Chương 601: Tôi muốn di chết học viện Tiên Lạc
Yếu không? Dư Thiên Hành yếu không?
Theo như Tô Minh thấy thì đúng là yếu thật.
Nhưng trên thực tế, Dư Thiên Hành là yêu nghiệt mạnh nhất đứng sau Chu Huyền- người được xếp hạng nhất trong bảng xếp hạng yêu nghiệt của học viện Tiên Lạc nhưng đã mất tích khá lâu.
Hơn nữa còn phải suy xét đến, bản thân học viện Tiên Lạc là một trong bốn thánh địa võ đạo lớn trong thế giới Đại Thiên, là nơi tập trung nhiều yêu nghiệt trẻ tuổi nhất trong thế giới Đại Thiên. Có thể vào được học viện Tiên Lạc đã là kỳ tích lắm rồi, vậy mà Dư Thiên Hành còn là kỳ tích siêu cấp trong những kỳ tích.
Vì vậy, khi Tô Minh đánh giá Dư Thiên Hành là ‘yếu một cách quá mức’ đủ thấy anh mạnh đến mức nào. Điều quan trọng là dường như… Tô Minh hoàn toàn có tư cách nói lời này.
Thấy vậy mà đám người vây xung quanh đều không ngừng run rẩy. Tô Minh giết Dư Thiên Hành trong tích tắc, dùng thực tế để chứng minh và định nghĩa lại thế nào là yêu nghiệt, thế nào là thiên tài?
“Học viện của các người không còn ai ra ứng chiến nữa sao?”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn về phía đám lãnh đạo cấp cao như Viên Châm của học viện Tiên Lạc, hỏi.
Còn các học viên của học viện Tiên Lạc và cả 8 học viên đến tham gia trận giao lưu võ đạo thì lúc này chỉ còn biết run rẩy, không ai thiết tha gì nữa.
“Chàng trai! Hôm đó là do chúng tôi suy nghĩ không chu toàn về chuyện liên quan đến Diệp Mộ Cẩn. Tôi xin ở đây xin lỗi cậu và Diệp Mộ Cẩn, chúng tôi có thể giết Ngô Thanh Thương ngay trước mặt cậu, cậu thấy thế nào?”, Viên Châm hít một hơi thật sâu, nói.
Chịu thua rồi sao?
Đường đường là viện trưởng của học viện Tiên Lạc mà chịu thua…
Wao!
Đúng là gặp ma rồi!
Chuyện này…
Khiếp quá đi!
Một trong bốn học viện lớn mà chịu thua, chuyện này đúng là lần đầu xảy ra trong suốt mấy tỷ năm.
Nhất thời, đừng nói là đám người vây xung quanh mà ngay cả những trưởng lão hay chấp sự đứng bên cạnh Viên Châm đều toàn thân run rẩy. Có người sốt sắng định lại khuyên viện trưởng nhưng lại thấy viện trưởng giơ tay lên ngăn họ lại.
Viên Châm chăm chú nhìn Tô Minh. Thật ra, trong lòng ông ta đã dấy lên sát ý từ lâu.
Tô Minh giết Dư Thiên Hành trong tích tắc làm gián đoạn trận giao lưu võ đạo, sỉ nhục học viện Tiên Lạc, chuyện nào cũng đáng chết nhiều lần, chuyện nào cũng làm mất thể diện cả học viện Tiên Lạc, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của họ.
Vì vậy, theo như Viên Châm thấy, kết cục của Tô Minh nhất định phải là chết. Hơn nữa, đó còn phải là cái chết thê thảm ở trước mặt tất cả mọi người. Nhưng sẽ không phải là hôm nay.
Lý do rất đơn giản, hôm nay những tiền bối của học viện Tiên Lạc không thể ra tay ở trước mặt bao nhiêu người như này, nếu không sẽ gây đàm tiếu.
Một khi truyền đi ‘lấy lớn bắt nạt bé’ thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng, dần dần sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của học viện Tiên Lạc, thậm chí còn ảnh hưởng đến việc học viện Tiên Lạc trở thành một trong bốn thánh địa võ đạo lớn.
Nhưng nếu những tiền bối kia không ra tay mà chỉ trông cậy vào những người trẻ tuổi thì cả học viện Tiên Lạc sẽ không có ai là đối thủ của Tô Minh. Dư Thiên Hành đã là mạnh nhất rồi, vậy mà còn bị giết trong tích tắc. Vậy thì bảo những học viên khác đứng ra tự tìm cái chết thì ai dám?
Viên Châm rất bình tĩnh. Là người có tuổi đời lớn, có phong ba nào mà ông ta chưa từng trải qua. Ông ta bình tĩnh cân bằng mọi việc, cuối cùng quyết định trấn an Tô Minh trước.
Chỉ cần trấn an được Tô Minh thì sau hôm nay sẽ ngầm mời sát thủ, sẽ nhờ trưởng lão thậm chí là thái thượng trưởng lão ngầm giết chết Tô Minh chắc cũng không thành vấn đề, chỉ cần yên ổn qua được hôm nay thôi.
Kể cả phải trả giá là chịu thua Tô Minh ngày hôm nay, mất chút hể diện, kể cả phải giết chết Ngô Thanh Thương để Tô Minh xả giận.
Còn Ngô Thanh Thương đứng ở phía sau một đoạn, lúc này chân đã mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.
Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Viện trưởng muốn vứt bỏ mình?
Nếu như đây là quyết định của viện trưởng, vậy thì kể cả phía sau ông ta là thái thượng trưởng lão thì cũng vô ích. Dù sao thì thái thượng trưởng lão mạnh nhưng trong học viện không chỉ có một vị thái thượng trưởng lão.
Một lát sau…
“Tiền bối ngoại hình không đẹp nhưng nghĩ chu đáo đó”, Tô Minh phụt cười, nói.
Lời nói không chút kiêng kị như sỉ nhục Viên Châm.
Anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng….
Đừng thấy Viên Châm là lão tiền bối dễ nói chuyện, ha ha… Tô Minh có thể nhìn ra tâm cơ sâu nặng và sát ý kìm nén của người này.
Càng huống hồ, đây là chuyện mà Ngô Thanh Thương phải chịu tội oan?
Đùa gì vậy?
Có lẽ, ngay từ ban đầu người gây ngòi nổ sự việc là Ngô Thanh Thương nhưng lệnh truy sát sau đó thì sao?
Đây đâu phải do Ngô Thanh Thương quyết định.
Không được viện trưởng và lãnh đạo cấp cao đồng ý thì ai dám ban lệnh truy sát?
Vì vậy…
Không ai trong những lãnh đạo cấp cao của học viện Tiên Lạc vô tội cả, đặc biệt là viện trưởng ở trước mặt Tô Minh lúc này.
Vậy mà định lấy Ngô Thanh Thương để xóa bỏ mọi chuyện, đúng là nực cười.
“Tôi muốn di chết, thậm chí là diệt học viện Tiên Lạc của các người”, Tô Minh thầm nghĩ trong lòng. Nếu người khác mà biết được suy nghĩ này của anh thì khéo sợ chết khiếp. Dù sao học viện Tiên Lạc cũng đứng trong thế giới Đại Thiên bao nhiêu năm rồi, từ lúc xuất hiện nền văn minh Xương đến ngày hôm nay, chưa từng bị đứt đoạn. Một thế lực cổ xưa siêu cấp bán bộ siêu nhiên như này làm sao bị tiêu diệt được?
“…”, sắc mặt Viên Châm sầm lại, không ngừng run rẩy. Tận sâu ánh mắt già nua đều là sát ý.
Chương 602: Chu Huyền trong truyền thuyết
“Ha ha… Chàng trai! Tôi thích cậu rồi đó”, đồng thời lúc này, viện trưởng của học viện Thiên Uyên là Triệu Phong Niên cười lớn, tâm trạng vui vẻ. Tô Minh chế giễu Viên Châm ở trước mặt bao nhiêu người như này, hì hì, đúng là đã thật. Triệu Phong Niên muốn làm chuyện này, muốn nói câu này rất lâu rồi nhưng đều phải kiêng kị và không làm được, thật không ngờ… Một người trẻ tuổi 20 tuổi đã làm được, ha ha….
Tiếng cười của Triệu Phong Niên như tát lên mặt Viên Châm khiến sắc mặt ông ta càng run rẩy.
Ông ta hít một hơi thật sâu, nói: “Chàng trai! Nếu như cậu chê chưa đủ thì tôi có thể tặng cho cậu một số tài nguyên võ đạo, những bảo vật trong trời đất, thậm chí là mật pháp thần thông của học viện Tiên Lạc tặng hết cho cậu coi như làm bồi thường. Cậu thấy sao?”
Phải nói rằng, sức nhẫn nại và độ bình tĩnh của Viên Châm là vô cùng kinh khủng.
Đến nước này mà ông ta vẫn không mất kiểm soát.
“Ha ha…”, Tô Minh chỉ cười ha hả rồi nói: “Làm ơn đừng nhiều lời nữa được không? Tôi đến khiêu chiến là muốn một mất một còn. Nếu học viên của học viện Tiên Lạc đều sợ thì để các lão tiền bối ứng chiến cũng được. Trước đó tôi nói rồi, không từ chối bất cứ ai”.
Đúng là ép người vào chân tường!
Tô Minh lúc này đang cố ép đối phương. Đây chính là phong cách của anh. Anh không tự gây sự, cũng không sợ gì cả. Nhưng nếu dây vào anh thì nhất định phải chịu đòn phản công của anh.
“Viện trưởng…”, đám trưởng lão đứng bên cạnh Viên Châm đã bứt rứt chân tay lắm rồi. Họ thật sự rất muốn ra tay.
Đám trưởng lão đó có thực lực không hề yếu, yếu nhất cũng ở cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ bảy thứ tám, còn mạnh thì thậm chí đã đến cảnh giới bán bộ Văn Đạo.
Trên cảnh giới Thiên Diễn chính là cảnh giới Văn Đạo.
Vì nền văn minh Xương từng chịu sự xâm chiếm nghiêm trọng của nền văn minh khác, dẫn đến khu vực Hỗn Độn hay thế giới Đại Thiên thậm chí là thế giới Tiểu Thiên trong nền văn minh Xương đều bị chịu tổn thất, vì vậy võ đạo không rõ ràng lắm. Vì vậy, nền văn minh Xương mà muốn bước vào cảnh giới Văn Đạo là hơi khó.
Ngoại trừ những yêu nghiệt tuyệt thế phần lớn sống đến hàng tỷ năm thậm chí là những lão quái vật đã sống ở thời thượng cổ đến viễn cổ đều đã đạt đến cảnh giới Văn Đạo.
Vì vậy lúc này những trưởng lão kia mới không kìm nổi mà muốn giết chết Tô Minh.
Nhưng Viên Châm lại lắc đầu từ chối.
Chưa bị ép đến bước đường cùng thì ông ta tuyệt đối không thể đồng ý cho học viện Tiên Lạc ỷ thế bắt nạt người khác, chuyện này ảnh hưởng quá nghiêm trọng.
“Chàng trai! Thật sự không thể thương lượng chút sao. Tôi thường nghe thấy câu nói: “Cứng quá thì gãy”, Viên Châm vẫn không từ bỏ, vẫn tiếp tục khuyên can Tô Minh: “Chàng trai! Chi bằng cậu hãy nói cho tôi biết cậu cần điều kiện gì thì mới chịu hóa giải thù hận?”
Theo như Viên Châm thấy thì bất cứ thù hận nào cũng đều có thể hóa giải được. Nếu không thể hóa giải được thì chỉ bởi vì điều kiện chưa đủ lớn mà thôi.
“Ha ha…”, nhưng Tô Minh không thèm suy nghĩ mà vẫn cười với vẻ chế giễu.
Đúng là muốn quyết chiến đến cùng?
Viên Châm trầm ngâm không nói gì.
Một hồi lâu, trong tay ông ta xuất hiện một bùa ngọc.
“Chàng trai! Cậu đúng là yêu nghiệt tuyệt thế hàng tỷ năm mới thấy, kể cả đặt cậu ở thời viễn cổ và thượng cổ trong thời đại đỉnh phong của võ đạo thì cậu vẫn là thiên tài tuyệt thế. Nhưng điều đó không có nghĩa cậu là vô địch trong lứa tuổi thanh niên. Núi cao còn có núi cao hơn, tôi không muốn đi nước cờ này đâu nhưng tại cậu ép người quá đáng. Nếu đã như vậy thì tôi cũng chỉ có thể…”, Viên Châm bóp nát bùa ngọc.
Một đường ánh sáng đột nhiên biến mất, dường như chui vào hư không với tộc độ cực nhanh.
“Tôi có một đồ đệ tên là Chu Huyền”, sau đó Viên Châm nói một câu rồi lại nhắm mắt lại.
Lời nói vừa dứt, trong lúc yên tĩnh thì mọi người như hóa đá.
What?
Chu Huyền?
Chính là Chu Huyền đã mất tích một trăm ngàn năm chỉ còn lại là thần tích và truyền thuyết sao?
Chính là Chu Huyền đứng đầu bảng xếp hạng yêu nghiệt của học viện Tiên Lạc sao?
Chính là người giữ 1/3 kỷ lục thi trong học viện Tiên Lạc sao?
Nhất thời, tất cả mọi người đều vô cùng kích động, kích động đến phát điên. Đặc biệt là những lãnh đạo cấp cao và học viên của học viện Tiên Lạc.
Cuối cùng cũng có tung tích của Chu Huyền rồi.
Hóa ra, Chu Huyền không hề mất tích. Hóa ra Chu Huyền ngầm được viện trưởng nhận làm đệ tử và không ngờ viện trưởng vẫn có thể liên lạc được với hắn.
“Ẩn mình kỹ thật”, Triệu Phong Niên lẩm bẩm nói, tâm trạng nặng nề.
Năm đó Chu Huyền thể hiện thực lực ở trước mặt mọi người là vô cùng khủng khiếp.
Vậy thì Chu Huyền của một trăm ngàn năm sau đó còn kinh khủng đến mức nào?
“Để xem cậu còn hống hách được đến mức nào?”, Hách Liên Tô lẩm bẩm một câu, phẫn nộ nhìn Tô Minh. Người phụ nữ này vẫn đang tức giận vì câu nói mà trước đây Tô Minh coi thường mình: “Nghe không hiểu tiếng người sao?”
Hách Liên Tô đã bao giờ bị người khác chỉ trích và coi thường như vậy đâu?
Lúc đó ánh mắt coi thường và khinh bỉ của Tô Minh như đâm xuyên tim của Hách Liên Tô nên tâm thái cũng bị ảnh hưởng đôi chút.
Hiện giờ Hách Liên Tô rất muốn nhìn thấy cảnh tượng Tô Minh bị đánh bại.
Đến lúc đó để xem Tô Minh lấy đâu ra sự hống hách để coi thường và chế giễu người khác?
Sau đó…
Trầm ngâm một lúc lâu thì tất cả mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi.
Họ đều đợi Chu Huyền trong truyền thuyết xuất hiện.
Một lát sau, đột nhiên trong không gian trên không của hồ Tiên Lạc xuất hiện một vết nứt.
Sau đó là một đôi nam nữ bước ra từ trong khe nứt không gian đó.
Chương 603: Hôn ước 300 năm trước
Người con trai này cũng không phải quá tuấn tú nhưng các đường nét cũng khá hài hòa. Hơn nữa, trên người toát ra khí tức trầm tĩnh, tự tin như nắm chắc mọi thứ; bộ võ phục giản dị màu xanh nhạt cộng với mái tóc dài và chòm râu lâu không tỉa cắt cũng không khiến cho người khác thấy người con trai này luộm thuộm. Ánh mắt người con trai có chút hương vị thăng trầm, rõ ràng mới hơn 100 ngàn tuổi, chưa đến 110 ngàn, ở thế giới Đại Thiên tất cả những người dưới 1 triệu tuổi thì đều được coi là thuộc lứa thanh niên. Vì vậy độ tuổi của người con trai này là rất trẻ nhưng lại toát ra khí tức trưởng thành và như nhìn thấu mọi thứ.
Ngoài ra, vũ khí của người con trai này cũng rất đặc biệt. Không phải là kiểu đao kiếm mà là một cái móc màu đỏ đen đeo ở thắt lưng.
Tất nhiên, thứ khủng khiếp nhất vẫn là cảnh giới của người này.
“Cảnh giới bán bộ Văn Đạo”.
Triệu Phong Niên hít một hơi thật sâu, lòng nặng trĩu như rơi xuống đáy vực.
Hay cho học viện Tiên Lạc, hay cho Chu Huyền, ẩn mình kỹ thật, đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Cảnh giới bán bộ Văn Đạo!
Ở cả thế giới Đại Thiên, kể cả lôi hết những lão quái thai chuyển thế ở thời viễn cổ và cả một số truyền nhân ở thế lực bán bộ siêu nhiên và siêu nhiên thật sự, liệu có được mấy người có thể bước vào cảnh giới bán bộ Văn Đạo khi mới 100 ngàn tuổi?
Quá khoa trương rồi chăng?
Sự xuất hiện của Chu Huyền đúng là làm chấn động cả thế giới. Nhiều người yếu tim còn rơi vào trạng thái hôn mê ngất xỉu.
Nhưng cũng có nhiều người đổ dồn ánh mắt về phía cô gái đứng song song với Chu Huyền.
Cô gái này thật sự quá đẹp!
Đẹp mê hồn!
Mọi người cứ tưởng rằng trên thế gian này không thể nào có cô gái đẹp hơn Hách Liên Tô nữa nhưng cô gái đến cùng Chu Huyền lúc này dường như còn đẹp hơn Hách Liên Tô.
Vẻ đẹp này có thể gọi là nghiêng nước nghiêng thành, gần như là hoàn hảo.
Cô gái xa lạ đẹp hơn cả Hách Liên Tô, nhất là về khí chất.
Khí chất cao quý toát lên vẻ sang trọng.
Đúng vậy! Chính là khí chất cao quý tự nhiên thuần túy. Đó là vẻ cao quý khiến người khác không dám nhìn thẳng, chỉ sợ sẽ trầm mê trong vẻ đẹp đó.
Ngoài ra, cô gái này chỉ có hơn 3000 tuổi vậy mà đã ở cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ 7, đúng là khủng khiếp.
Có thể thấy, ở cả thế giới Đại Thiên gần như chỉ tìm được mấy người hơn 3000 tuổi ở cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ 7.
Hơn nữa, có người tinh ý còn ngầm cảm nhận được sức chiến đấu thực tế của cô ta còn cao hơn cả cảnh giới.
“Tần… Tần Lưu Ly…”.
Cuối cùng cũng có người nhận ra.
Đây chính là con gái nhỏ của minh chủ liên minh Hoang Thần, là Tần Lưu Ly đứng thứ hai trên bảng xếp hạng tiên nữ vạn năm không đổi trong truyền thuyết.
Sao cô ta lại xuất hiện cùng với Chu Huyền?
“Anh Viên! Chu Huyền và cô Tần đây…”, Triệu Phong Niên không thể kìm được, trong lòng run rẩy nhìn về phía Viên Châm có chút chấn động và kinh hãi.
“300 năm trước cô Tần và Huyền Nhi đã có hôn ước, hiện giờ cô Tần chính là vợ chưa cưới của Huyền Nhi”, Viên Châm ngẩng đầu lên nói.
Một thông tin khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Tần Lưu Ly và Chu Huyền có hôn ước?
Trời đất ơi!
Chưa nói đến việc Tần Lưu Ly đẹp đến mức nào, dù sao cũng là nữ thần trong mộng của nhiều anh tài mà. Mà nói ngay thân phận của Tần Lưu Ly là con gái nhỏ của minh chủ liên minh Hoang Thần cũng đủ dọa người lắm rồi.
Phải biết rằng, mặc dù liên minh Hoang Thần chưa đủ đoàn kết, có chút tan tác nhưng dù sao cũng là một trong ba thế lực siêu nhiên lớn.
Chỉnh thể của liên minh Hoang Thần còn mạnh hơn bốn học viện lớn.
Chu Huyền và Tần Lưu Ly có hôn ước, có nghĩa là học viện Tiên Lạc và liên minh Hoang Thần liên minh với nhau.
Chuyện này…
Triệu Phong Niên cắn chặt răng, sắc mặt có chút khó coi, đối với ông ta thì đây là tin không tốt lành gì.
Mặc dù bốn học viện lớn có thực lực nhưng trước nay cũng chỉ ngang bằng với học viện Thiên Uyên. Nếu về xếp hạng thì kẻ tám lạng người nửa cân; có lúc học viện Tiên Lạc còn xếp sau.
Hiện giờ học viện Tiên Lạc đột nhiên xuất chiêu này, vậy thì sau này học viện Thiên Uyên chỉ có thể đứng sau rồi.
“Sư tôn!”, một lát sau Chu Huyền giẫm trên không trung đến bục cung kính khom người với Viên Châm, sau đó chào hỏi các vị trưởng lão.
Còn Tần Lưu Ly đứng bên cạnh Chu Huyền cũng khẽ khom người, nói: “Xin chào viện trưởng Viên”.
Tần Lưu Ly thể hiện ra vẻ gần gũi, khiêm tốn, cao quý nhưng cũng có cảm giác khiến người khác khó dám đến gần.
Trên thực tế, mặc dù Tần Lưu Ly và Chu Huyền cùng đến nhưng nhìn mối quan hệ cũng không phải quá thân mật, kể cả Chu Huyền đã là chồng sắp cưới của cô ta.
Hai người đến giờ còn chưa nắm tay, chưa có tiếp xúc cơ thể nào.
Lý do rất đơn giản, cô ta và Chu Huyền không thân thiết lắm. Thậm chí, 300 năm trước khi bố cô ta hứa hôn với học viện Tiên Lạc cô ta còn một mực phản đối.
Cũng chính vì vậy mà 300 năm nay cô ta luôn tìm cơ hội rời khỏi liên minh Hoang Thần để đi tìm Chu Huyền. Nếu như Chu Huyền không hợp ý cô ta thì cô ta sẽ từ hôn, kể cả phải chết thì cô ta cũng ép bố mình từ hôn.
Vừa hay nửa tháng trước cô ta tìm được cơ hội rời khỏi liên minh Hoang Thần. Sau đó không tốn quá nhiều công sức tìm được chỗ Chu Huyền tu luyện. Trên thực tế thì đó là một vùng đất hỗn độn của thế giới Đại Thiên, một thành trì vô cùng tàn khốc và đầy máu tanh. Chu Huyền ở đó, nhiệm vụ tu luyện mỗi ngày đều là giết, giết và giết.
Chương 604: Người đàn ông nào cũng yêu cái đẹp
Nửa tháng nay cô ta luôn ở bên cạnh Chu Huyền, dần dần cảm thấy Chu Huyền cũng được.
Thứ nhất, Chu Huyền rất giữ quy tắc. Không phải vì cô ta là vợ sắp cưới mà hắn dám có hành vi hay lời nói gì quá đà. Có thể nói là nhân phẩm tốt.
Thứ hai, thiên phú võ đạo của Chu Huyền thật sự khủng khiếp. Cô ta đã tận mắt chứng kiến hắn giết từng lão quái vật mấy chục triệu tuổi ở cùng cảnh giới với hắn mà không tốn quá nhiều sức lực.
Chỉ dựa vào hai điểm này cũng có thể so với vô số anh tài ở liên minh Hoang Thần luôn tự mình tài giỏi rồi mặt dày theo đuổi cô ta.
Vì vậy, dần dần Tần Lưu Ly cũng không phản đối hôn ước giữa mình và Chu Huyền nữa.
Thậm chí, hiện giờ cô ta và Chu Huyền còn trở thành bạn.
Theo như cách nói của cô ta thì tình cảm cần được nuôi dưỡng dần, phải bắt đầu từ tình bạn.
Cũng chính vì khá hài lòng với Chu Huyền nên lúc này Tần Lưu Ly cũng cung kính với Viên Châm. Vì dù sao Viên Châm cũng là sư tôn của hắn.
Nếu không, dựa vào tính cách thường ngày và thân phận cao quý của Tần Lưu Ly thì cô ta không nhất thiết phải khom người với Viên Châm.
“Cô Tần! Bố cô vẫn khỏe chứ, mọi thứ vẫn tốt chứ?”, Viên Châm cười nói, tâm trạng rất tốt. Ông ta có thể nhìn ra mối quan hệ giữa Tần Lưu Ly và Chu Huyền rất tốt. Đây đúng là khởi đầu thuận lợi, dù sao cũng không gay gắt như lúc hứa hôn vào 300 năm trước.
“Mọi thứ đều ổn”, Tần Lưu Ly nói, sau đó tò mò hỏi: “Viện trưởng Viên sốt sắng gọi Chu Huyền quay về học viện, không biết là có chuyện gì?”
Trong lúc nói, cô ta nhìn về phía đám Triệu Phong Niên, còn phớt lờ Tô Minh. Cũng khó trách, bởi vì cảnh giới của Tô Minh quá yếu.
Vì dù sao thì vừa nhìn đám Triệu Phong Niên đã biết là lai lịch không nhỏ.
Nhưng kể cả như vậy thì cũng không thể uy hiếp được học viện Tiên Lạc.
Vậy thì tại sao lại bắt Chu Huyền quay về?
Đúng là kỳ lạ!
Tần Lưu Ly thầm suy đoán trong lòng.
“Có một chàng trai có chút hiểu nhầm với học viện Tiên Lạc nên mới đến khiêu chiến”, Viên Châm nhìn Tô Minh, nói.
Lúc này Tần Lưu Ly có chút tò mò nhìn về phía Tô Minh, ánh mắt với vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.
Tự tìm cái chết ư?
20 tuổi cảnh giới Bất Tử tầng thứ 5, đúng là yêu nghiệt. Nhưng cũng không có tư cách đến khiêu chiến học viện Tiên Lạc chứ? Cùng lắm là có tư cách vào học viện Tiên Lạc thôi.
Điều quan trọng là, không chỉ đến khiêu chiến mà Viên Châm còn vì người trẻ tuổi này mà gọi Chu Huyền về gấp…
“Cậu ta tên là Tô Minh, thực lực rất mạnh, là yêu nghiệt tỷ năm hiếm có. Trước đó cậu ta đã giết chết Dư Thiên Hành và Cao Lâm”, Viên Châm thản nhiên nói nhưng sát ý và lửa giận trong lời nói đã thể hiện rõ.
Tần Lưu Ly còn đỡ, vì dù sao cô ta cũng không biết Dư Thiên Hành và Cao Lâm. Nhưng Chu Huyền lại biết. Đặc biệt là còn rõ về thực lực của Dư Thiên Hành.
Vậy mà bị thằng nhóc 20 tuổi giết chết?
Nếu như không phải là sư tôn nói nghiêm túc với mình thì khéo hắn còn không tin.
Chu Huyền ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Minh, trong ánh mắt đục ngàu toát lên sát ý.
Bất luận là ai dám giết học viên của học viện Tiên Lạc thì đều đáng chết.
“Thôi! Chuyện cũ nói đến đây thôi, chiến đấu được chưa?”, Tô Minh nói có chút chán nản, đám người này tưởng hôm nay đến đây để hàn huyên tâm sự à?
Lời nói vừa dứt thì không khí ở hồ Tiên Lạc trở nên quái dị.
Lúc mà Chu Huyền ở cảnh giới bán bộ Văn Đạo xuất hiện trước mặt mọi người thì ai cũng nghĩ Tô Minh chắc phải nhận thua hoặc sợ đến nỗi muốn bỏ trốn.
Nhưng nào ngờ…
“Ha ha... Thú vị đấy”, trong không khí yên tĩnh, tiếng cười giòn tan của Tần Lưu Ly vang vọng, đôi mắt đẹp nhìn về phía Tô Minh, nói: “Chàng trai! Thú vị đấy! Có phải là thất tình bị tổn thương nên chỉ muốn chết không? Con gái nhà ai lại khiến anh si tình đến thế hả?”, Tần Lưu Ly nói với giọng giễu cợt.
Cô ta cảm thấy khá thú vị, mặc dù Viên Châm rất coi trọng chuyện này. Nhưng cô ta không cảm thấy người thanh niên 20 tuổi này có thể là đối thủ của Chu Huyền, thậm chí còn không có tư cách đứng trước mặt Chu Huyền. Cô ta cảm thấy, Viên Châm và học viện Tiên Lạc gọi Chu Huyền về đúng là ‘giết gà dùng dao mổ trâu’.
Cũng khó trách cô ta nghĩ như vậy vì độ tuổi và cảnh giới của Tô Minh khiến người khác nghĩ không thể nghĩ hơn.
“Xin lỗi nha”, Tô Minh cũng cười rồi nhìn về phía Tần Lưu Ly, nói.
Xin lỗi?
Tại sao?
“Sao lại nói xin lỗi?”
“Sắp tới chồng cô sẽ chết trong tay tôi, tôi phá hôn sự của cô thì tất nhiên phải xin lỗi rồi”, nụ cười của Tô Minh càng nghiêm túc hơn.
Tần Lưu Ly ngây người ra, sau đó lại cười ha hả.
Nhất thời, nhiều người ở hồ Tiên Lạc đều nuốt nước bọt ừng ực. Tần Lưu Ly thật sự quá đẹp, từng cử chỉ động tác đều vô cùng thu hút, chứ chưa nói đến nụ cười mê hồn lúc này.
Cười sảng khoái rồi, Tần Lưu Ly đột nhiên thu lại nụ cười, nói: “Nếu chồng sắp cưới của tôi còn không phải là đối thủ của cậu nhóc 20 tuổi thì đúng là đáng chết, không xứng làm chồng của Tần Lưu Ly này”.
Tần Lưu Ly cũng không nói đùa.
Cô ta từng thề, người đàn ông sau này của cô ta phải là người có thể trấn áp cả một thời đại.
“Mời!”, Chu Huyền ngắt lời Tô Minh và Tần Lưu Ly.
Mặc dù thoạt nhìn hắn là người si mê võ đạo, một lòng luyện võ và tính cách lạnh lùng. Nhưng hắn vẫn yêu thích Tần Lưu Ly.
Làm gì có người đàn ông nào có thể kháng cự lại vẻ đẹp mê hồn của Tần Lưu Ly.
Hắn cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều tâm ý của hắn vững vàng hơn, suy xét nhiều hơn và biết kìm chế hơn mà thôi. Vì vậy mà nửa tháng qua hắn không dám có chút gì quá đà về cử chỉ lời nói với Tần Lưu Ly. Hắn thật sự muốn bắt đầu từ tình bạn với Tần Lưu Ly và hiệu quả khá ổn.
Nhưng cuộc đối thoại của Tô Minh và Tần Lưu Ly lúc này như chạm phải giới hạn của hắn.
Hắn không thích vợ sắp cưới của mình nói đùa với người đàn ông khác.
“Mời!”, Tô Minh cất bước, lên trước một bước, mặt đối mặt với Chu Huyền.
“Giết đi! Đừng nương tay”, Viên Châm căn dặn, trong lời nói đều là vẻ tàn nhẫn.
Tần Lưu Ly lùi về sau một bước nhường lại vị trí chính giữa cho Tô Minh và Chu Huyền.
Chương 605: Đế huyết thần uy
“Không biết sống chết là gì”, Tần Lưu Ly nhìn Tô Minh thật lâu rồi hừ lạnh một tiếng. Nửa tháng nay cô ta hiểu quá rõ Chu Huyền mạnh đến mức nào.
Sức mạnh đó có thể khiến người khác tuyệt vọng.
“Anh Triệu! Anh nghĩ Huyền Nhi có thể giải quyết thằng nhóc kia trong mấy chiêu?”, Viên Châm nhìn Chu Huyền và Tô Minh rồi khẽ cười hỏi Triệu Phong Niên đứng ở cách đó không xa.
Lúc này tâm trạng của ông ta vô cùng tốt, vì vậy mới có hứng thú nói chuyện với Triệu Phong Niên.
“Chắc là mười chiêu!”, Triệu Phong Niên đoán.
“Tôi đoán là ba chiêu”, Viên Châm cười, nói.
“Không thể nào!”, Triệu Phong Niên lắc đầu, nói: “Tô Minh không yếu đâu”.
Tất nhiên là không yếu rồi. Chỉ dựa vào một chiêu là có thể giết chết Dư Thiên Hành trong tích tắc đủ thấy thực lực không yếu rồi?
“Chi bằng đánh cược đi! Cược một hecta đất linh thạch cực phẩm thì thế nào?”, Viên Châm vuốt râu, nói.
Còn Triệu Phong Niên thì trầm ngâm không nói gì.
“Có phải là anh Triệu không dám?”, Viên Châm nói với vẻ kích tướng.
“Cược thì cược”, Triệu Phong Niên hừ lạnh một tiếng, nói.
“Ha ha…”, Viên Châm cười ha hả rồi đột nhiên thấp giọng nói: “Nếu đã cược thì tôi sẽ tiết lộ cho anh một bí mật. Huyền Nhi đã hoàn toàn tiếp nhận được huyết mạch đế huyết của vị tổ thứ 4 thời viễn cổ của học viện Tiên Lạc rồi”.
Cái gì?
Sắc mặt Triệu Phong Niên biến đổi.
Học viện đẳng cấp như học viện Tiên Lạc mặc dù hiện giờ chưa xuất hiện Đại Đế, cũng không có pháp môn Chứng Đạo Đại Đế nhưng ở thời viễn cổ thì học viện Tiên Lạc không chỉ xuất hiện một Đại Đế.
Vị tổ thứ 4 của thời viễn cổ chính là một vị Đại Đế trong đó.
Vậy mà Chu Huyền hoàn toàn tiếp nhận được huyết mạch của vị Đại Đế đó?
Đó chẳng phải là dung hòa được đế huyết rồi sao?
Quá kinh khủng.
“À phải rồi! Phải tiết lộ với anh Triệu một tin nữa. Chẳng phải học viện Tiên Lạc của chúng tôi có một môn đạo thuật cấm kỵ sao? Huyền Nhi đã tu luyện đến mức Tiểu Thành rồi”, Viên Châm lại nói: “Hiện giờ anh cảm thấy Huyền Nhi có cần đến mười chiêu mới giải quyết được thằng nhóc đó không?”
Sắc mặt Triệu Phong Niên càng khó coi hơn, thậm chí là vẻ kiêng kị.
Tên Chu Huyền kia quá mạnh!
“Ha ha…”, Tần Lưu Ly nghe thấy rõ cuộc đối thoại và đánh cược giữa Viên Châm và Triệu Phong Niên. Cô ta không kìm nổi mà quét nhìn Triệu Phong Niên một cái, trong lòng thầm thấy khinh bỉ. Viện trưởng học viện Thiên Uyên cơ đấy, thế mà chả có chút đầu óc nào.
Đồng thời lúc này, dưới vô số ánh mắt, Chu Huyền đột nhiên ra tay mà không khách khí với Tô Minh.
“Móc tiên!”, vừa bước lên hắn đã dùng đến móc câu màu đỏ đen thường dắt ở hông.
Lúc này trời đất rung chuyển, đại đạo thần lôi gào thét.
Hình ảnh móc câu sáng lấp lánh màu đỏ đen tạo nên không gian sát ý cổ xưa. Ánh sáng này như khóa chặt lấy Tô Minh.
Không gian mà Tô Minh đang đứng ngay lập tức bị đánh thành mớ hỗn độn hư vô.
Khí tức sắc bén, gợn sóng từ phía trước móc câu màu đỏ đen, chỉ cảm thấy móc câu đang bao trùm vạn giới.
Nó tràn đầy sát ý, sáng quắc rồi đâm về phía Tô Minh.
Không chỉ vậy, đại đạo thần lôi trên trời sau một vòng xoay chuyển thì từ trên trời bao trùm xuống toàn bộ móc câu đó.
Nhất thời, cả hồ Tiên Lạc đều có cảm giác vỡ vụn.
Ngay cả học viện Tiên Lạc cũng như bị đánh thành đống hoang tàn.
Cũng may, trong lúc quan trọng Viên Châm sử dụng đại trận Tiên Lạc nên mới có thể khiến cả không gian không bị sụp xuống.
“Chuyện này…”, hàng tỷ ánh mắt đờ đẫn cả ra.
Mạnh quá!
Triệu Phong Niên hít một hơi lạnh…
Từ trước đến nay ông ta luôn cảm thấy Lôi Ma Phùng Thiên Lệ đứng đầu yêu nghiệt học viện Thiên Uyên có cơ hội đuổi kịp Chu Huyền, thậm chí còn thường xuyên lấy Chu Huyền ra để khích lệ Phùng Thiên Lệ.
Nhưng hiện giờ….
Nói không khoa trương thì Chu Huyền dùng một tay cũng có thể bóp chết Phùng Thiên Lệ. Cách biệt là quá lớn…
“Kinh khủng quá đi!”, Hách Liên Tô co rúm người lại, kể cả đòn tấn công của Chu Huyền đã khóa chặt Tô Minh và cô ta chỉ cảm nhận được một chút khí tức từ xa nhưng vẫn cảm thấy nguy hiểm và uy hiếp chí mạng.
Sao lại có thể mạnh đến nỗi vậy được?
Sao thế giới Đại Thiên lại xuất hiện một tên yêu nghiệt trở thành nỗi bi thương của tất cả mọi người ở cùng thời đại như này?
Còn cô ta không cần nghĩ đến kết cục của Tô Minh nữa. Chỉ cần là người có chút đầu óc thì đều biết, Tô Minh đã phạm phải tội chết.
“Quy luật Tử Vong còn mạnh hơn nhiều so với quy luật Tử Vong của tôi”.
“Lôi Lực! Không ngờ lại dùng đến đại đạo thần phạt này, đúng là bất ngờ”.
…
Trong chớp mắt, Tô Minh đúng là cảm nhận được chút nguy hiểm và áp lực nhưng anh không những không sợ mà ngược lại còn có chút hứng thú, trong lòng lẩm bẩm một câu.
“Xoẹt!”, Tô Minh lấy kiếm ra.
450 triệu kg sức mạnh cộng với quy luật không gian, quy luật Tử Vong và cả sức mạnh ngưng tụ.
Hơn nữa anh còn dùng cả ‘Kiếm Nhị Thập Tam Đại Nhật Phong Bạo’, ‘Thập Kiếm Vĩnh Hằng’, ‘Cửu Kiếm Kinh Tiên’ và ‘Sinh Tử Chớp Ảnh’.
Anh không hề nương tay. Lúc này Long Ngục Kiếm đã bước vào nhập thần, ánh sáng lấp lánh.
Kiếm chém ra, không đợi mọi người phản ứng lại thì…
“Cheng!”, chỉ nghe thấy một âm thanh kim loại giòn tan vang lên.
Sau đó chiếc móc câu như trấn áp cả đất trời lúc này cũng vỡ vụn.
Ngay cả đại đạo thần lôi bao trùm bên trên cũng bị xé tan.
Đồng thời lúc này, Chu Huyền lùi mạnh về sau nửa bước, thậm chí khóe miệng còn chảy máu.
“Anh…”, Chu Huyền kinh hãi hô lên.
Đã lâu hắn không ở tâm thế run rẩy như vậy rồi.
“Có chiêu bài hay chiêu thức gì thì dùng đi. Nếu chỉ có chút này thì thất vọng quá đấy”, Tô Minh nói.
Lời nói vừa dứt thì…
“Xoẹt…”, lại xuất hiện từng kiếm quang giống với ban nãy.
Các đường kiếm quang xuất hiện liên tiếp không ngừng.
Chu Huyền cứ tưởng kiếm ban nãy của Tô Minh là mạnh nhất và khủng khiếp nhất rồi và tưởng chỉ có thể dùng một lần. Tất nhiên chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến hắn chấn động rồi.
Nhưng nào ngờ…
Thoắt cái, trước mặt lại xuất hiện hàng trăm, hàng ngàn thậm chí là chục ngàn đường kiếm quang?
Chu Huyền đã cảm nhận được sự uy hiếp sinh tử, đâu còn do dự gì nữa.
Lúc này hắn hét rống lên: “Đế huyết thần uy!”
Ngay lập tức một luồng khí tức sục sôi trong cơ thể hắn.
Yếu không? Dư Thiên Hành yếu không?
Theo như Tô Minh thấy thì đúng là yếu thật.
Nhưng trên thực tế, Dư Thiên Hành là yêu nghiệt mạnh nhất đứng sau Chu Huyền- người được xếp hạng nhất trong bảng xếp hạng yêu nghiệt của học viện Tiên Lạc nhưng đã mất tích khá lâu.
Hơn nữa còn phải suy xét đến, bản thân học viện Tiên Lạc là một trong bốn thánh địa võ đạo lớn trong thế giới Đại Thiên, là nơi tập trung nhiều yêu nghiệt trẻ tuổi nhất trong thế giới Đại Thiên. Có thể vào được học viện Tiên Lạc đã là kỳ tích lắm rồi, vậy mà Dư Thiên Hành còn là kỳ tích siêu cấp trong những kỳ tích.
Vì vậy, khi Tô Minh đánh giá Dư Thiên Hành là ‘yếu một cách quá mức’ đủ thấy anh mạnh đến mức nào. Điều quan trọng là dường như… Tô Minh hoàn toàn có tư cách nói lời này.
Thấy vậy mà đám người vây xung quanh đều không ngừng run rẩy. Tô Minh giết Dư Thiên Hành trong tích tắc, dùng thực tế để chứng minh và định nghĩa lại thế nào là yêu nghiệt, thế nào là thiên tài?
“Học viện của các người không còn ai ra ứng chiến nữa sao?”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn về phía đám lãnh đạo cấp cao như Viên Châm của học viện Tiên Lạc, hỏi.
Còn các học viên của học viện Tiên Lạc và cả 8 học viên đến tham gia trận giao lưu võ đạo thì lúc này chỉ còn biết run rẩy, không ai thiết tha gì nữa.
“Chàng trai! Hôm đó là do chúng tôi suy nghĩ không chu toàn về chuyện liên quan đến Diệp Mộ Cẩn. Tôi xin ở đây xin lỗi cậu và Diệp Mộ Cẩn, chúng tôi có thể giết Ngô Thanh Thương ngay trước mặt cậu, cậu thấy thế nào?”, Viên Châm hít một hơi thật sâu, nói.
Chịu thua rồi sao?
Đường đường là viện trưởng của học viện Tiên Lạc mà chịu thua…
Wao!
Đúng là gặp ma rồi!
Chuyện này…
Khiếp quá đi!
Một trong bốn học viện lớn mà chịu thua, chuyện này đúng là lần đầu xảy ra trong suốt mấy tỷ năm.
Nhất thời, đừng nói là đám người vây xung quanh mà ngay cả những trưởng lão hay chấp sự đứng bên cạnh Viên Châm đều toàn thân run rẩy. Có người sốt sắng định lại khuyên viện trưởng nhưng lại thấy viện trưởng giơ tay lên ngăn họ lại.
Viên Châm chăm chú nhìn Tô Minh. Thật ra, trong lòng ông ta đã dấy lên sát ý từ lâu.
Tô Minh giết Dư Thiên Hành trong tích tắc làm gián đoạn trận giao lưu võ đạo, sỉ nhục học viện Tiên Lạc, chuyện nào cũng đáng chết nhiều lần, chuyện nào cũng làm mất thể diện cả học viện Tiên Lạc, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của họ.
Vì vậy, theo như Viên Châm thấy, kết cục của Tô Minh nhất định phải là chết. Hơn nữa, đó còn phải là cái chết thê thảm ở trước mặt tất cả mọi người. Nhưng sẽ không phải là hôm nay.
Lý do rất đơn giản, hôm nay những tiền bối của học viện Tiên Lạc không thể ra tay ở trước mặt bao nhiêu người như này, nếu không sẽ gây đàm tiếu.
Một khi truyền đi ‘lấy lớn bắt nạt bé’ thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng, dần dần sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của học viện Tiên Lạc, thậm chí còn ảnh hưởng đến việc học viện Tiên Lạc trở thành một trong bốn thánh địa võ đạo lớn.
Nhưng nếu những tiền bối kia không ra tay mà chỉ trông cậy vào những người trẻ tuổi thì cả học viện Tiên Lạc sẽ không có ai là đối thủ của Tô Minh. Dư Thiên Hành đã là mạnh nhất rồi, vậy mà còn bị giết trong tích tắc. Vậy thì bảo những học viên khác đứng ra tự tìm cái chết thì ai dám?
Viên Châm rất bình tĩnh. Là người có tuổi đời lớn, có phong ba nào mà ông ta chưa từng trải qua. Ông ta bình tĩnh cân bằng mọi việc, cuối cùng quyết định trấn an Tô Minh trước.
Chỉ cần trấn an được Tô Minh thì sau hôm nay sẽ ngầm mời sát thủ, sẽ nhờ trưởng lão thậm chí là thái thượng trưởng lão ngầm giết chết Tô Minh chắc cũng không thành vấn đề, chỉ cần yên ổn qua được hôm nay thôi.
Kể cả phải trả giá là chịu thua Tô Minh ngày hôm nay, mất chút hể diện, kể cả phải giết chết Ngô Thanh Thương để Tô Minh xả giận.
Còn Ngô Thanh Thương đứng ở phía sau một đoạn, lúc này chân đã mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.
Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Viện trưởng muốn vứt bỏ mình?
Nếu như đây là quyết định của viện trưởng, vậy thì kể cả phía sau ông ta là thái thượng trưởng lão thì cũng vô ích. Dù sao thì thái thượng trưởng lão mạnh nhưng trong học viện không chỉ có một vị thái thượng trưởng lão.
Một lát sau…
“Tiền bối ngoại hình không đẹp nhưng nghĩ chu đáo đó”, Tô Minh phụt cười, nói.
Lời nói không chút kiêng kị như sỉ nhục Viên Châm.
Anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng….
Đừng thấy Viên Châm là lão tiền bối dễ nói chuyện, ha ha… Tô Minh có thể nhìn ra tâm cơ sâu nặng và sát ý kìm nén của người này.
Càng huống hồ, đây là chuyện mà Ngô Thanh Thương phải chịu tội oan?
Đùa gì vậy?
Có lẽ, ngay từ ban đầu người gây ngòi nổ sự việc là Ngô Thanh Thương nhưng lệnh truy sát sau đó thì sao?
Đây đâu phải do Ngô Thanh Thương quyết định.
Không được viện trưởng và lãnh đạo cấp cao đồng ý thì ai dám ban lệnh truy sát?
Vì vậy…
Không ai trong những lãnh đạo cấp cao của học viện Tiên Lạc vô tội cả, đặc biệt là viện trưởng ở trước mặt Tô Minh lúc này.
Vậy mà định lấy Ngô Thanh Thương để xóa bỏ mọi chuyện, đúng là nực cười.
“Tôi muốn di chết, thậm chí là diệt học viện Tiên Lạc của các người”, Tô Minh thầm nghĩ trong lòng. Nếu người khác mà biết được suy nghĩ này của anh thì khéo sợ chết khiếp. Dù sao học viện Tiên Lạc cũng đứng trong thế giới Đại Thiên bao nhiêu năm rồi, từ lúc xuất hiện nền văn minh Xương đến ngày hôm nay, chưa từng bị đứt đoạn. Một thế lực cổ xưa siêu cấp bán bộ siêu nhiên như này làm sao bị tiêu diệt được?
“…”, sắc mặt Viên Châm sầm lại, không ngừng run rẩy. Tận sâu ánh mắt già nua đều là sát ý.
Chương 602: Chu Huyền trong truyền thuyết
“Ha ha… Chàng trai! Tôi thích cậu rồi đó”, đồng thời lúc này, viện trưởng của học viện Thiên Uyên là Triệu Phong Niên cười lớn, tâm trạng vui vẻ. Tô Minh chế giễu Viên Châm ở trước mặt bao nhiêu người như này, hì hì, đúng là đã thật. Triệu Phong Niên muốn làm chuyện này, muốn nói câu này rất lâu rồi nhưng đều phải kiêng kị và không làm được, thật không ngờ… Một người trẻ tuổi 20 tuổi đã làm được, ha ha….
Tiếng cười của Triệu Phong Niên như tát lên mặt Viên Châm khiến sắc mặt ông ta càng run rẩy.
Ông ta hít một hơi thật sâu, nói: “Chàng trai! Nếu như cậu chê chưa đủ thì tôi có thể tặng cho cậu một số tài nguyên võ đạo, những bảo vật trong trời đất, thậm chí là mật pháp thần thông của học viện Tiên Lạc tặng hết cho cậu coi như làm bồi thường. Cậu thấy sao?”
Phải nói rằng, sức nhẫn nại và độ bình tĩnh của Viên Châm là vô cùng kinh khủng.
Đến nước này mà ông ta vẫn không mất kiểm soát.
“Ha ha…”, Tô Minh chỉ cười ha hả rồi nói: “Làm ơn đừng nhiều lời nữa được không? Tôi đến khiêu chiến là muốn một mất một còn. Nếu học viên của học viện Tiên Lạc đều sợ thì để các lão tiền bối ứng chiến cũng được. Trước đó tôi nói rồi, không từ chối bất cứ ai”.
Đúng là ép người vào chân tường!
Tô Minh lúc này đang cố ép đối phương. Đây chính là phong cách của anh. Anh không tự gây sự, cũng không sợ gì cả. Nhưng nếu dây vào anh thì nhất định phải chịu đòn phản công của anh.
“Viện trưởng…”, đám trưởng lão đứng bên cạnh Viên Châm đã bứt rứt chân tay lắm rồi. Họ thật sự rất muốn ra tay.
Đám trưởng lão đó có thực lực không hề yếu, yếu nhất cũng ở cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ bảy thứ tám, còn mạnh thì thậm chí đã đến cảnh giới bán bộ Văn Đạo.
Trên cảnh giới Thiên Diễn chính là cảnh giới Văn Đạo.
Vì nền văn minh Xương từng chịu sự xâm chiếm nghiêm trọng của nền văn minh khác, dẫn đến khu vực Hỗn Độn hay thế giới Đại Thiên thậm chí là thế giới Tiểu Thiên trong nền văn minh Xương đều bị chịu tổn thất, vì vậy võ đạo không rõ ràng lắm. Vì vậy, nền văn minh Xương mà muốn bước vào cảnh giới Văn Đạo là hơi khó.
Ngoại trừ những yêu nghiệt tuyệt thế phần lớn sống đến hàng tỷ năm thậm chí là những lão quái vật đã sống ở thời thượng cổ đến viễn cổ đều đã đạt đến cảnh giới Văn Đạo.
Vì vậy lúc này những trưởng lão kia mới không kìm nổi mà muốn giết chết Tô Minh.
Nhưng Viên Châm lại lắc đầu từ chối.
Chưa bị ép đến bước đường cùng thì ông ta tuyệt đối không thể đồng ý cho học viện Tiên Lạc ỷ thế bắt nạt người khác, chuyện này ảnh hưởng quá nghiêm trọng.
“Chàng trai! Thật sự không thể thương lượng chút sao. Tôi thường nghe thấy câu nói: “Cứng quá thì gãy”, Viên Châm vẫn không từ bỏ, vẫn tiếp tục khuyên can Tô Minh: “Chàng trai! Chi bằng cậu hãy nói cho tôi biết cậu cần điều kiện gì thì mới chịu hóa giải thù hận?”
Theo như Viên Châm thấy thì bất cứ thù hận nào cũng đều có thể hóa giải được. Nếu không thể hóa giải được thì chỉ bởi vì điều kiện chưa đủ lớn mà thôi.
“Ha ha…”, nhưng Tô Minh không thèm suy nghĩ mà vẫn cười với vẻ chế giễu.
Đúng là muốn quyết chiến đến cùng?
Viên Châm trầm ngâm không nói gì.
Một hồi lâu, trong tay ông ta xuất hiện một bùa ngọc.
“Chàng trai! Cậu đúng là yêu nghiệt tuyệt thế hàng tỷ năm mới thấy, kể cả đặt cậu ở thời viễn cổ và thượng cổ trong thời đại đỉnh phong của võ đạo thì cậu vẫn là thiên tài tuyệt thế. Nhưng điều đó không có nghĩa cậu là vô địch trong lứa tuổi thanh niên. Núi cao còn có núi cao hơn, tôi không muốn đi nước cờ này đâu nhưng tại cậu ép người quá đáng. Nếu đã như vậy thì tôi cũng chỉ có thể…”, Viên Châm bóp nát bùa ngọc.
Một đường ánh sáng đột nhiên biến mất, dường như chui vào hư không với tộc độ cực nhanh.
“Tôi có một đồ đệ tên là Chu Huyền”, sau đó Viên Châm nói một câu rồi lại nhắm mắt lại.
Lời nói vừa dứt, trong lúc yên tĩnh thì mọi người như hóa đá.
What?
Chu Huyền?
Chính là Chu Huyền đã mất tích một trăm ngàn năm chỉ còn lại là thần tích và truyền thuyết sao?
Chính là Chu Huyền đứng đầu bảng xếp hạng yêu nghiệt của học viện Tiên Lạc sao?
Chính là người giữ 1/3 kỷ lục thi trong học viện Tiên Lạc sao?
Nhất thời, tất cả mọi người đều vô cùng kích động, kích động đến phát điên. Đặc biệt là những lãnh đạo cấp cao và học viên của học viện Tiên Lạc.
Cuối cùng cũng có tung tích của Chu Huyền rồi.
Hóa ra, Chu Huyền không hề mất tích. Hóa ra Chu Huyền ngầm được viện trưởng nhận làm đệ tử và không ngờ viện trưởng vẫn có thể liên lạc được với hắn.
“Ẩn mình kỹ thật”, Triệu Phong Niên lẩm bẩm nói, tâm trạng nặng nề.
Năm đó Chu Huyền thể hiện thực lực ở trước mặt mọi người là vô cùng khủng khiếp.
Vậy thì Chu Huyền của một trăm ngàn năm sau đó còn kinh khủng đến mức nào?
“Để xem cậu còn hống hách được đến mức nào?”, Hách Liên Tô lẩm bẩm một câu, phẫn nộ nhìn Tô Minh. Người phụ nữ này vẫn đang tức giận vì câu nói mà trước đây Tô Minh coi thường mình: “Nghe không hiểu tiếng người sao?”
Hách Liên Tô đã bao giờ bị người khác chỉ trích và coi thường như vậy đâu?
Lúc đó ánh mắt coi thường và khinh bỉ của Tô Minh như đâm xuyên tim của Hách Liên Tô nên tâm thái cũng bị ảnh hưởng đôi chút.
Hiện giờ Hách Liên Tô rất muốn nhìn thấy cảnh tượng Tô Minh bị đánh bại.
Đến lúc đó để xem Tô Minh lấy đâu ra sự hống hách để coi thường và chế giễu người khác?
Sau đó…
Trầm ngâm một lúc lâu thì tất cả mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi.
Họ đều đợi Chu Huyền trong truyền thuyết xuất hiện.
Một lát sau, đột nhiên trong không gian trên không của hồ Tiên Lạc xuất hiện một vết nứt.
Sau đó là một đôi nam nữ bước ra từ trong khe nứt không gian đó.
Chương 603: Hôn ước 300 năm trước
Người con trai này cũng không phải quá tuấn tú nhưng các đường nét cũng khá hài hòa. Hơn nữa, trên người toát ra khí tức trầm tĩnh, tự tin như nắm chắc mọi thứ; bộ võ phục giản dị màu xanh nhạt cộng với mái tóc dài và chòm râu lâu không tỉa cắt cũng không khiến cho người khác thấy người con trai này luộm thuộm. Ánh mắt người con trai có chút hương vị thăng trầm, rõ ràng mới hơn 100 ngàn tuổi, chưa đến 110 ngàn, ở thế giới Đại Thiên tất cả những người dưới 1 triệu tuổi thì đều được coi là thuộc lứa thanh niên. Vì vậy độ tuổi của người con trai này là rất trẻ nhưng lại toát ra khí tức trưởng thành và như nhìn thấu mọi thứ.
Ngoài ra, vũ khí của người con trai này cũng rất đặc biệt. Không phải là kiểu đao kiếm mà là một cái móc màu đỏ đen đeo ở thắt lưng.
Tất nhiên, thứ khủng khiếp nhất vẫn là cảnh giới của người này.
“Cảnh giới bán bộ Văn Đạo”.
Triệu Phong Niên hít một hơi thật sâu, lòng nặng trĩu như rơi xuống đáy vực.
Hay cho học viện Tiên Lạc, hay cho Chu Huyền, ẩn mình kỹ thật, đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Cảnh giới bán bộ Văn Đạo!
Ở cả thế giới Đại Thiên, kể cả lôi hết những lão quái thai chuyển thế ở thời viễn cổ và cả một số truyền nhân ở thế lực bán bộ siêu nhiên và siêu nhiên thật sự, liệu có được mấy người có thể bước vào cảnh giới bán bộ Văn Đạo khi mới 100 ngàn tuổi?
Quá khoa trương rồi chăng?
Sự xuất hiện của Chu Huyền đúng là làm chấn động cả thế giới. Nhiều người yếu tim còn rơi vào trạng thái hôn mê ngất xỉu.
Nhưng cũng có nhiều người đổ dồn ánh mắt về phía cô gái đứng song song với Chu Huyền.
Cô gái này thật sự quá đẹp!
Đẹp mê hồn!
Mọi người cứ tưởng rằng trên thế gian này không thể nào có cô gái đẹp hơn Hách Liên Tô nữa nhưng cô gái đến cùng Chu Huyền lúc này dường như còn đẹp hơn Hách Liên Tô.
Vẻ đẹp này có thể gọi là nghiêng nước nghiêng thành, gần như là hoàn hảo.
Cô gái xa lạ đẹp hơn cả Hách Liên Tô, nhất là về khí chất.
Khí chất cao quý toát lên vẻ sang trọng.
Đúng vậy! Chính là khí chất cao quý tự nhiên thuần túy. Đó là vẻ cao quý khiến người khác không dám nhìn thẳng, chỉ sợ sẽ trầm mê trong vẻ đẹp đó.
Ngoài ra, cô gái này chỉ có hơn 3000 tuổi vậy mà đã ở cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ 7, đúng là khủng khiếp.
Có thể thấy, ở cả thế giới Đại Thiên gần như chỉ tìm được mấy người hơn 3000 tuổi ở cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ 7.
Hơn nữa, có người tinh ý còn ngầm cảm nhận được sức chiến đấu thực tế của cô ta còn cao hơn cả cảnh giới.
“Tần… Tần Lưu Ly…”.
Cuối cùng cũng có người nhận ra.
Đây chính là con gái nhỏ của minh chủ liên minh Hoang Thần, là Tần Lưu Ly đứng thứ hai trên bảng xếp hạng tiên nữ vạn năm không đổi trong truyền thuyết.
Sao cô ta lại xuất hiện cùng với Chu Huyền?
“Anh Viên! Chu Huyền và cô Tần đây…”, Triệu Phong Niên không thể kìm được, trong lòng run rẩy nhìn về phía Viên Châm có chút chấn động và kinh hãi.
“300 năm trước cô Tần và Huyền Nhi đã có hôn ước, hiện giờ cô Tần chính là vợ chưa cưới của Huyền Nhi”, Viên Châm ngẩng đầu lên nói.
Một thông tin khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Tần Lưu Ly và Chu Huyền có hôn ước?
Trời đất ơi!
Chưa nói đến việc Tần Lưu Ly đẹp đến mức nào, dù sao cũng là nữ thần trong mộng của nhiều anh tài mà. Mà nói ngay thân phận của Tần Lưu Ly là con gái nhỏ của minh chủ liên minh Hoang Thần cũng đủ dọa người lắm rồi.
Phải biết rằng, mặc dù liên minh Hoang Thần chưa đủ đoàn kết, có chút tan tác nhưng dù sao cũng là một trong ba thế lực siêu nhiên lớn.
Chỉnh thể của liên minh Hoang Thần còn mạnh hơn bốn học viện lớn.
Chu Huyền và Tần Lưu Ly có hôn ước, có nghĩa là học viện Tiên Lạc và liên minh Hoang Thần liên minh với nhau.
Chuyện này…
Triệu Phong Niên cắn chặt răng, sắc mặt có chút khó coi, đối với ông ta thì đây là tin không tốt lành gì.
Mặc dù bốn học viện lớn có thực lực nhưng trước nay cũng chỉ ngang bằng với học viện Thiên Uyên. Nếu về xếp hạng thì kẻ tám lạng người nửa cân; có lúc học viện Tiên Lạc còn xếp sau.
Hiện giờ học viện Tiên Lạc đột nhiên xuất chiêu này, vậy thì sau này học viện Thiên Uyên chỉ có thể đứng sau rồi.
“Sư tôn!”, một lát sau Chu Huyền giẫm trên không trung đến bục cung kính khom người với Viên Châm, sau đó chào hỏi các vị trưởng lão.
Còn Tần Lưu Ly đứng bên cạnh Chu Huyền cũng khẽ khom người, nói: “Xin chào viện trưởng Viên”.
Tần Lưu Ly thể hiện ra vẻ gần gũi, khiêm tốn, cao quý nhưng cũng có cảm giác khiến người khác khó dám đến gần.
Trên thực tế, mặc dù Tần Lưu Ly và Chu Huyền cùng đến nhưng nhìn mối quan hệ cũng không phải quá thân mật, kể cả Chu Huyền đã là chồng sắp cưới của cô ta.
Hai người đến giờ còn chưa nắm tay, chưa có tiếp xúc cơ thể nào.
Lý do rất đơn giản, cô ta và Chu Huyền không thân thiết lắm. Thậm chí, 300 năm trước khi bố cô ta hứa hôn với học viện Tiên Lạc cô ta còn một mực phản đối.
Cũng chính vì vậy mà 300 năm nay cô ta luôn tìm cơ hội rời khỏi liên minh Hoang Thần để đi tìm Chu Huyền. Nếu như Chu Huyền không hợp ý cô ta thì cô ta sẽ từ hôn, kể cả phải chết thì cô ta cũng ép bố mình từ hôn.
Vừa hay nửa tháng trước cô ta tìm được cơ hội rời khỏi liên minh Hoang Thần. Sau đó không tốn quá nhiều công sức tìm được chỗ Chu Huyền tu luyện. Trên thực tế thì đó là một vùng đất hỗn độn của thế giới Đại Thiên, một thành trì vô cùng tàn khốc và đầy máu tanh. Chu Huyền ở đó, nhiệm vụ tu luyện mỗi ngày đều là giết, giết và giết.
Chương 604: Người đàn ông nào cũng yêu cái đẹp
Nửa tháng nay cô ta luôn ở bên cạnh Chu Huyền, dần dần cảm thấy Chu Huyền cũng được.
Thứ nhất, Chu Huyền rất giữ quy tắc. Không phải vì cô ta là vợ sắp cưới mà hắn dám có hành vi hay lời nói gì quá đà. Có thể nói là nhân phẩm tốt.
Thứ hai, thiên phú võ đạo của Chu Huyền thật sự khủng khiếp. Cô ta đã tận mắt chứng kiến hắn giết từng lão quái vật mấy chục triệu tuổi ở cùng cảnh giới với hắn mà không tốn quá nhiều sức lực.
Chỉ dựa vào hai điểm này cũng có thể so với vô số anh tài ở liên minh Hoang Thần luôn tự mình tài giỏi rồi mặt dày theo đuổi cô ta.
Vì vậy, dần dần Tần Lưu Ly cũng không phản đối hôn ước giữa mình và Chu Huyền nữa.
Thậm chí, hiện giờ cô ta và Chu Huyền còn trở thành bạn.
Theo như cách nói của cô ta thì tình cảm cần được nuôi dưỡng dần, phải bắt đầu từ tình bạn.
Cũng chính vì khá hài lòng với Chu Huyền nên lúc này Tần Lưu Ly cũng cung kính với Viên Châm. Vì dù sao Viên Châm cũng là sư tôn của hắn.
Nếu không, dựa vào tính cách thường ngày và thân phận cao quý của Tần Lưu Ly thì cô ta không nhất thiết phải khom người với Viên Châm.
“Cô Tần! Bố cô vẫn khỏe chứ, mọi thứ vẫn tốt chứ?”, Viên Châm cười nói, tâm trạng rất tốt. Ông ta có thể nhìn ra mối quan hệ giữa Tần Lưu Ly và Chu Huyền rất tốt. Đây đúng là khởi đầu thuận lợi, dù sao cũng không gay gắt như lúc hứa hôn vào 300 năm trước.
“Mọi thứ đều ổn”, Tần Lưu Ly nói, sau đó tò mò hỏi: “Viện trưởng Viên sốt sắng gọi Chu Huyền quay về học viện, không biết là có chuyện gì?”
Trong lúc nói, cô ta nhìn về phía đám Triệu Phong Niên, còn phớt lờ Tô Minh. Cũng khó trách, bởi vì cảnh giới của Tô Minh quá yếu.
Vì dù sao thì vừa nhìn đám Triệu Phong Niên đã biết là lai lịch không nhỏ.
Nhưng kể cả như vậy thì cũng không thể uy hiếp được học viện Tiên Lạc.
Vậy thì tại sao lại bắt Chu Huyền quay về?
Đúng là kỳ lạ!
Tần Lưu Ly thầm suy đoán trong lòng.
“Có một chàng trai có chút hiểu nhầm với học viện Tiên Lạc nên mới đến khiêu chiến”, Viên Châm nhìn Tô Minh, nói.
Lúc này Tần Lưu Ly có chút tò mò nhìn về phía Tô Minh, ánh mắt với vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.
Tự tìm cái chết ư?
20 tuổi cảnh giới Bất Tử tầng thứ 5, đúng là yêu nghiệt. Nhưng cũng không có tư cách đến khiêu chiến học viện Tiên Lạc chứ? Cùng lắm là có tư cách vào học viện Tiên Lạc thôi.
Điều quan trọng là, không chỉ đến khiêu chiến mà Viên Châm còn vì người trẻ tuổi này mà gọi Chu Huyền về gấp…
“Cậu ta tên là Tô Minh, thực lực rất mạnh, là yêu nghiệt tỷ năm hiếm có. Trước đó cậu ta đã giết chết Dư Thiên Hành và Cao Lâm”, Viên Châm thản nhiên nói nhưng sát ý và lửa giận trong lời nói đã thể hiện rõ.
Tần Lưu Ly còn đỡ, vì dù sao cô ta cũng không biết Dư Thiên Hành và Cao Lâm. Nhưng Chu Huyền lại biết. Đặc biệt là còn rõ về thực lực của Dư Thiên Hành.
Vậy mà bị thằng nhóc 20 tuổi giết chết?
Nếu như không phải là sư tôn nói nghiêm túc với mình thì khéo hắn còn không tin.
Chu Huyền ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Minh, trong ánh mắt đục ngàu toát lên sát ý.
Bất luận là ai dám giết học viên của học viện Tiên Lạc thì đều đáng chết.
“Thôi! Chuyện cũ nói đến đây thôi, chiến đấu được chưa?”, Tô Minh nói có chút chán nản, đám người này tưởng hôm nay đến đây để hàn huyên tâm sự à?
Lời nói vừa dứt thì không khí ở hồ Tiên Lạc trở nên quái dị.
Lúc mà Chu Huyền ở cảnh giới bán bộ Văn Đạo xuất hiện trước mặt mọi người thì ai cũng nghĩ Tô Minh chắc phải nhận thua hoặc sợ đến nỗi muốn bỏ trốn.
Nhưng nào ngờ…
“Ha ha... Thú vị đấy”, trong không khí yên tĩnh, tiếng cười giòn tan của Tần Lưu Ly vang vọng, đôi mắt đẹp nhìn về phía Tô Minh, nói: “Chàng trai! Thú vị đấy! Có phải là thất tình bị tổn thương nên chỉ muốn chết không? Con gái nhà ai lại khiến anh si tình đến thế hả?”, Tần Lưu Ly nói với giọng giễu cợt.
Cô ta cảm thấy khá thú vị, mặc dù Viên Châm rất coi trọng chuyện này. Nhưng cô ta không cảm thấy người thanh niên 20 tuổi này có thể là đối thủ của Chu Huyền, thậm chí còn không có tư cách đứng trước mặt Chu Huyền. Cô ta cảm thấy, Viên Châm và học viện Tiên Lạc gọi Chu Huyền về đúng là ‘giết gà dùng dao mổ trâu’.
Cũng khó trách cô ta nghĩ như vậy vì độ tuổi và cảnh giới của Tô Minh khiến người khác nghĩ không thể nghĩ hơn.
“Xin lỗi nha”, Tô Minh cũng cười rồi nhìn về phía Tần Lưu Ly, nói.
Xin lỗi?
Tại sao?
“Sao lại nói xin lỗi?”
“Sắp tới chồng cô sẽ chết trong tay tôi, tôi phá hôn sự của cô thì tất nhiên phải xin lỗi rồi”, nụ cười của Tô Minh càng nghiêm túc hơn.
Tần Lưu Ly ngây người ra, sau đó lại cười ha hả.
Nhất thời, nhiều người ở hồ Tiên Lạc đều nuốt nước bọt ừng ực. Tần Lưu Ly thật sự quá đẹp, từng cử chỉ động tác đều vô cùng thu hút, chứ chưa nói đến nụ cười mê hồn lúc này.
Cười sảng khoái rồi, Tần Lưu Ly đột nhiên thu lại nụ cười, nói: “Nếu chồng sắp cưới của tôi còn không phải là đối thủ của cậu nhóc 20 tuổi thì đúng là đáng chết, không xứng làm chồng của Tần Lưu Ly này”.
Tần Lưu Ly cũng không nói đùa.
Cô ta từng thề, người đàn ông sau này của cô ta phải là người có thể trấn áp cả một thời đại.
“Mời!”, Chu Huyền ngắt lời Tô Minh và Tần Lưu Ly.
Mặc dù thoạt nhìn hắn là người si mê võ đạo, một lòng luyện võ và tính cách lạnh lùng. Nhưng hắn vẫn yêu thích Tần Lưu Ly.
Làm gì có người đàn ông nào có thể kháng cự lại vẻ đẹp mê hồn của Tần Lưu Ly.
Hắn cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều tâm ý của hắn vững vàng hơn, suy xét nhiều hơn và biết kìm chế hơn mà thôi. Vì vậy mà nửa tháng qua hắn không dám có chút gì quá đà về cử chỉ lời nói với Tần Lưu Ly. Hắn thật sự muốn bắt đầu từ tình bạn với Tần Lưu Ly và hiệu quả khá ổn.
Nhưng cuộc đối thoại của Tô Minh và Tần Lưu Ly lúc này như chạm phải giới hạn của hắn.
Hắn không thích vợ sắp cưới của mình nói đùa với người đàn ông khác.
“Mời!”, Tô Minh cất bước, lên trước một bước, mặt đối mặt với Chu Huyền.
“Giết đi! Đừng nương tay”, Viên Châm căn dặn, trong lời nói đều là vẻ tàn nhẫn.
Tần Lưu Ly lùi về sau một bước nhường lại vị trí chính giữa cho Tô Minh và Chu Huyền.
Chương 605: Đế huyết thần uy
“Không biết sống chết là gì”, Tần Lưu Ly nhìn Tô Minh thật lâu rồi hừ lạnh một tiếng. Nửa tháng nay cô ta hiểu quá rõ Chu Huyền mạnh đến mức nào.
Sức mạnh đó có thể khiến người khác tuyệt vọng.
“Anh Triệu! Anh nghĩ Huyền Nhi có thể giải quyết thằng nhóc kia trong mấy chiêu?”, Viên Châm nhìn Chu Huyền và Tô Minh rồi khẽ cười hỏi Triệu Phong Niên đứng ở cách đó không xa.
Lúc này tâm trạng của ông ta vô cùng tốt, vì vậy mới có hứng thú nói chuyện với Triệu Phong Niên.
“Chắc là mười chiêu!”, Triệu Phong Niên đoán.
“Tôi đoán là ba chiêu”, Viên Châm cười, nói.
“Không thể nào!”, Triệu Phong Niên lắc đầu, nói: “Tô Minh không yếu đâu”.
Tất nhiên là không yếu rồi. Chỉ dựa vào một chiêu là có thể giết chết Dư Thiên Hành trong tích tắc đủ thấy thực lực không yếu rồi?
“Chi bằng đánh cược đi! Cược một hecta đất linh thạch cực phẩm thì thế nào?”, Viên Châm vuốt râu, nói.
Còn Triệu Phong Niên thì trầm ngâm không nói gì.
“Có phải là anh Triệu không dám?”, Viên Châm nói với vẻ kích tướng.
“Cược thì cược”, Triệu Phong Niên hừ lạnh một tiếng, nói.
“Ha ha…”, Viên Châm cười ha hả rồi đột nhiên thấp giọng nói: “Nếu đã cược thì tôi sẽ tiết lộ cho anh một bí mật. Huyền Nhi đã hoàn toàn tiếp nhận được huyết mạch đế huyết của vị tổ thứ 4 thời viễn cổ của học viện Tiên Lạc rồi”.
Cái gì?
Sắc mặt Triệu Phong Niên biến đổi.
Học viện đẳng cấp như học viện Tiên Lạc mặc dù hiện giờ chưa xuất hiện Đại Đế, cũng không có pháp môn Chứng Đạo Đại Đế nhưng ở thời viễn cổ thì học viện Tiên Lạc không chỉ xuất hiện một Đại Đế.
Vị tổ thứ 4 của thời viễn cổ chính là một vị Đại Đế trong đó.
Vậy mà Chu Huyền hoàn toàn tiếp nhận được huyết mạch của vị Đại Đế đó?
Đó chẳng phải là dung hòa được đế huyết rồi sao?
Quá kinh khủng.
“À phải rồi! Phải tiết lộ với anh Triệu một tin nữa. Chẳng phải học viện Tiên Lạc của chúng tôi có một môn đạo thuật cấm kỵ sao? Huyền Nhi đã tu luyện đến mức Tiểu Thành rồi”, Viên Châm lại nói: “Hiện giờ anh cảm thấy Huyền Nhi có cần đến mười chiêu mới giải quyết được thằng nhóc đó không?”
Sắc mặt Triệu Phong Niên càng khó coi hơn, thậm chí là vẻ kiêng kị.
Tên Chu Huyền kia quá mạnh!
“Ha ha…”, Tần Lưu Ly nghe thấy rõ cuộc đối thoại và đánh cược giữa Viên Châm và Triệu Phong Niên. Cô ta không kìm nổi mà quét nhìn Triệu Phong Niên một cái, trong lòng thầm thấy khinh bỉ. Viện trưởng học viện Thiên Uyên cơ đấy, thế mà chả có chút đầu óc nào.
Đồng thời lúc này, dưới vô số ánh mắt, Chu Huyền đột nhiên ra tay mà không khách khí với Tô Minh.
“Móc tiên!”, vừa bước lên hắn đã dùng đến móc câu màu đỏ đen thường dắt ở hông.
Lúc này trời đất rung chuyển, đại đạo thần lôi gào thét.
Hình ảnh móc câu sáng lấp lánh màu đỏ đen tạo nên không gian sát ý cổ xưa. Ánh sáng này như khóa chặt lấy Tô Minh.
Không gian mà Tô Minh đang đứng ngay lập tức bị đánh thành mớ hỗn độn hư vô.
Khí tức sắc bén, gợn sóng từ phía trước móc câu màu đỏ đen, chỉ cảm thấy móc câu đang bao trùm vạn giới.
Nó tràn đầy sát ý, sáng quắc rồi đâm về phía Tô Minh.
Không chỉ vậy, đại đạo thần lôi trên trời sau một vòng xoay chuyển thì từ trên trời bao trùm xuống toàn bộ móc câu đó.
Nhất thời, cả hồ Tiên Lạc đều có cảm giác vỡ vụn.
Ngay cả học viện Tiên Lạc cũng như bị đánh thành đống hoang tàn.
Cũng may, trong lúc quan trọng Viên Châm sử dụng đại trận Tiên Lạc nên mới có thể khiến cả không gian không bị sụp xuống.
“Chuyện này…”, hàng tỷ ánh mắt đờ đẫn cả ra.
Mạnh quá!
Triệu Phong Niên hít một hơi lạnh…
Từ trước đến nay ông ta luôn cảm thấy Lôi Ma Phùng Thiên Lệ đứng đầu yêu nghiệt học viện Thiên Uyên có cơ hội đuổi kịp Chu Huyền, thậm chí còn thường xuyên lấy Chu Huyền ra để khích lệ Phùng Thiên Lệ.
Nhưng hiện giờ….
Nói không khoa trương thì Chu Huyền dùng một tay cũng có thể bóp chết Phùng Thiên Lệ. Cách biệt là quá lớn…
“Kinh khủng quá đi!”, Hách Liên Tô co rúm người lại, kể cả đòn tấn công của Chu Huyền đã khóa chặt Tô Minh và cô ta chỉ cảm nhận được một chút khí tức từ xa nhưng vẫn cảm thấy nguy hiểm và uy hiếp chí mạng.
Sao lại có thể mạnh đến nỗi vậy được?
Sao thế giới Đại Thiên lại xuất hiện một tên yêu nghiệt trở thành nỗi bi thương của tất cả mọi người ở cùng thời đại như này?
Còn cô ta không cần nghĩ đến kết cục của Tô Minh nữa. Chỉ cần là người có chút đầu óc thì đều biết, Tô Minh đã phạm phải tội chết.
“Quy luật Tử Vong còn mạnh hơn nhiều so với quy luật Tử Vong của tôi”.
“Lôi Lực! Không ngờ lại dùng đến đại đạo thần phạt này, đúng là bất ngờ”.
…
Trong chớp mắt, Tô Minh đúng là cảm nhận được chút nguy hiểm và áp lực nhưng anh không những không sợ mà ngược lại còn có chút hứng thú, trong lòng lẩm bẩm một câu.
“Xoẹt!”, Tô Minh lấy kiếm ra.
450 triệu kg sức mạnh cộng với quy luật không gian, quy luật Tử Vong và cả sức mạnh ngưng tụ.
Hơn nữa anh còn dùng cả ‘Kiếm Nhị Thập Tam Đại Nhật Phong Bạo’, ‘Thập Kiếm Vĩnh Hằng’, ‘Cửu Kiếm Kinh Tiên’ và ‘Sinh Tử Chớp Ảnh’.
Anh không hề nương tay. Lúc này Long Ngục Kiếm đã bước vào nhập thần, ánh sáng lấp lánh.
Kiếm chém ra, không đợi mọi người phản ứng lại thì…
“Cheng!”, chỉ nghe thấy một âm thanh kim loại giòn tan vang lên.
Sau đó chiếc móc câu như trấn áp cả đất trời lúc này cũng vỡ vụn.
Ngay cả đại đạo thần lôi bao trùm bên trên cũng bị xé tan.
Đồng thời lúc này, Chu Huyền lùi mạnh về sau nửa bước, thậm chí khóe miệng còn chảy máu.
“Anh…”, Chu Huyền kinh hãi hô lên.
Đã lâu hắn không ở tâm thế run rẩy như vậy rồi.
“Có chiêu bài hay chiêu thức gì thì dùng đi. Nếu chỉ có chút này thì thất vọng quá đấy”, Tô Minh nói.
Lời nói vừa dứt thì…
“Xoẹt…”, lại xuất hiện từng kiếm quang giống với ban nãy.
Các đường kiếm quang xuất hiện liên tiếp không ngừng.
Chu Huyền cứ tưởng kiếm ban nãy của Tô Minh là mạnh nhất và khủng khiếp nhất rồi và tưởng chỉ có thể dùng một lần. Tất nhiên chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến hắn chấn động rồi.
Nhưng nào ngờ…
Thoắt cái, trước mặt lại xuất hiện hàng trăm, hàng ngàn thậm chí là chục ngàn đường kiếm quang?
Chu Huyền đã cảm nhận được sự uy hiếp sinh tử, đâu còn do dự gì nữa.
Lúc này hắn hét rống lên: “Đế huyết thần uy!”
Ngay lập tức một luồng khí tức sục sôi trong cơ thể hắn.
Bình luận facebook