Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 222: KHÔNG KỊP CHỜ ĐỢI
Tung tích của con gái? Toàn thân Mai Thùy Hân đều trở nên run rẩy, cô dùng tay đè lên tim mình, giọng nói vội vàng đến mức run rẩy: "Con gái của tôi đang ở đâu? Trịnh Thiên Ngọc, anh đang nói cái gì vậy? Con gái của tôi nó, nó còn sống đúng không?"
Nghe thấy Mai Thùy Hân vội vàng đến mức giọng nói cũng trở nên run rẩy, lòng Trịnh Thiên Ngọc vô cùng đau xót suýt chút nữa đã thốt ra sự thật nhưng lại bị anh miễn cưỡng ngăn chặn lại.
"Đúng, con bé vẫn còn sống, nếu như em tới tham gia lễ đính hôn của anh thì anh sẽ nói cho em biết tung tích của con bé."
Con gái vẫn còn sống! Trái tim của Mai Thùy Hân bị chấn động đến mức cứng lại, điên dại kêu lên: "Con bé đang ở đâu? Trịnh Thiên Ngọc, anh nói cho tôi biết đi, con bé đang ở đâu?"
"Con bé vẫn rất tốt, rất vui vẻ, dáng dấp rất đáng yêu, đợi tới lúc em nhìn thấy con bé thì sẽ biết." Trịnh Thiên Ngọc bảo đảm nói: "Chỉ cần em chịu tham gia lễ đính hôn của anh thì anh nhất định sẽ nói cho em biết tất cả mọi thứ về con bé."
Mai Thùy Hân nắm điện thoại thật chặt, huyết dịch cả người đều bởi vì câu nói của Trịnh Thiên Ngọc mà sôi trào lên, con gái của cô vẫn còn sống! Thì ra ông trời đối với cô cuối cùng cũng không quá tàn nhẫn!
Những giọt nước mắt ngạc nhiên khiến đôi mắt trở nên mơ hồ, Mai Thùy Hân nặng nề gật đầu với cái điện thoại: "Trịnh Thiên Ngọc, tôi đồng ý với anh nhất định sẽ tới tham gia lễ đính hôn của anh."
Trịnh Thiên Ngọc chưa từng nói dối, anh nói con gái vẫn còn sống vậy thì nhất định là còn sống.
Mai Thùy Hân đã cúp điện thoại rồi nhưng Trịnh Thiên Ngọc vẫn còn cầm di động, tự lẩm bẩm: Thùy Hân, anh sẽ cho em một sự ngạc nhiên, nhẫn nại chờ thêm mấy ngày nữa thôi! Anh cam đoan sau này mỗi ngày của em đều là ngày hạnh phúc nhất!
Tin tức của con gái khiến cho toàn thân Mai Thùy Hân đều tản ra vui sướng, vẻ lo lắng trong nhiều ngày qua cũng phai nhạt đi không ít, cả người đều mặt mày tỏa sáng.
Mỗi ngày cô đều quanh quẩn ở trong trung tâm thương mại, váy nhỏ, mũ nhỏ, búp bê, truyện cổ tích, các loại đồ chơi, mỗi ngày đều mua sắm rất nhiều, năm năm qua con gái thiếu tình thương của mẹ nên bù đắp như thế nào thì vẫn là không đủ.
Các loại vật phẩm màu hồng dàng cho bé gái chất đầy trong phòng ngủ, mỗi đêm trước khi ngủ Mai Thùy Hân đều nhìn xem những thứ này trong lòng cũng trở nên ngọt nào, cô tưởng tượng ra dáng vẻ xinh đẹp nhu thuận của con gái mình lòng chờ đợi càng ngày càng thiếu kiên nhẫn hơn.
Cẩm Tâm đã có thai đến nhà Mai Thùy Hân thăm cô lập tức bị phòng ngủ chất đầy đồ đạc của trẻ con làm cho sợ ngây người: "Thùy Hân, mình biết trong lòng cậu vẫn canh cánh chuyện con gái bị thiệt thòi nhưng mua như thế này cũng là quá nhiều rồi! Cậu cũng không biết hình dáng và sở thích bây giờ của con bé như thế nào chẳng may những thứ này con bé đều không thích thì làm thế nào?"
Mai Thùy Hân dùng ngón tay vuốt ve mái tóc dài vàng óng của con búp bê, nụ cười tràn đầy ước mơ: "Nếu như con bé không thích thì mình sẽ đi mua lại một lần nữa cho tới khi nào nó thích thì mới thôi."
Cẩm Tâm xoa bóp mặt của cô: "Quả nhiên vẫn là cậu rất có tình thương của người mẹ, con của mình cũng gần năm tháng rồi nhưng bây giờ ngay cả một thứ đồ dùng của trẻ nhỏ mình cũng chưa mua nữa!"Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Mai Thùy Hân liếc cô ấy một cái: "Được rồi, đừng đến đây khoe khoang tình cảm nữa, ai mà chẳng biết Bùi Tuấn đã sớm chuẩn bị xong hết rồi, còn cả mẹ chồng cậu cũng vô cùng chiều chuộng cậu nữa! Công chúa cũng không sánh với cậu được mà phải gọi cậu là Thái hậu nương nương mới đúng!"
Cẩm Tâm bị Mai Thùy Hân đâm thủng ngụy trang cũng không hề tức giận, cười hì hì ôm cổ cô: "Vậy phải làm sao bây giờ, số mình tốt như vậy thật sao!"
Mai Thùy Hân mỉm cười nhìn khuôn mặt của bạn thân mình đã bắt đầu trở nên phúc hậu, chân thành tha thiết nói: "Cẩm Tâm, cố mà trân trọng nó."
Cẩm Tâm cảm động gật đầu: "Ừm, Thùy Hân, mình cảm thấy cậu và Trịnh Thiên Ngọc sẽ không kết thúc như vậy đâu, Thùy Hân, cậu chắc chắn cũng sẽ hạnh phúc."
Đôi mắt Mai Thùy Hân ảm ảm: "Chuyện với Trịnh Thiên Ngọc mình đã không thèm nghĩ tới nữa rồi, bây giờ mình chỉ muốn tìm được con gái sau đó chăm lo cho con bé thật tốt."
Cẩm Tâm nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Thùy Hân, yên tâm đi, tất cả rồi sẽ ổn thôi, người tốt nhất định sẽ được báo đáp tốt."
Mai Thùy Hân nhe răng cười một tiếng: "Ừm, ngày mai chắc chẵn sẽ tốt hơn so với hôm nay, sau này mỗi một ngày đều sẽ tốt hơn so với bây giờ."
Nghe thấy Mai Thùy Hân vội vàng đến mức giọng nói cũng trở nên run rẩy, lòng Trịnh Thiên Ngọc vô cùng đau xót suýt chút nữa đã thốt ra sự thật nhưng lại bị anh miễn cưỡng ngăn chặn lại.
"Đúng, con bé vẫn còn sống, nếu như em tới tham gia lễ đính hôn của anh thì anh sẽ nói cho em biết tung tích của con bé."
Con gái vẫn còn sống! Trái tim của Mai Thùy Hân bị chấn động đến mức cứng lại, điên dại kêu lên: "Con bé đang ở đâu? Trịnh Thiên Ngọc, anh nói cho tôi biết đi, con bé đang ở đâu?"
"Con bé vẫn rất tốt, rất vui vẻ, dáng dấp rất đáng yêu, đợi tới lúc em nhìn thấy con bé thì sẽ biết." Trịnh Thiên Ngọc bảo đảm nói: "Chỉ cần em chịu tham gia lễ đính hôn của anh thì anh nhất định sẽ nói cho em biết tất cả mọi thứ về con bé."
Mai Thùy Hân nắm điện thoại thật chặt, huyết dịch cả người đều bởi vì câu nói của Trịnh Thiên Ngọc mà sôi trào lên, con gái của cô vẫn còn sống! Thì ra ông trời đối với cô cuối cùng cũng không quá tàn nhẫn!
Những giọt nước mắt ngạc nhiên khiến đôi mắt trở nên mơ hồ, Mai Thùy Hân nặng nề gật đầu với cái điện thoại: "Trịnh Thiên Ngọc, tôi đồng ý với anh nhất định sẽ tới tham gia lễ đính hôn của anh."
Trịnh Thiên Ngọc chưa từng nói dối, anh nói con gái vẫn còn sống vậy thì nhất định là còn sống.
Mai Thùy Hân đã cúp điện thoại rồi nhưng Trịnh Thiên Ngọc vẫn còn cầm di động, tự lẩm bẩm: Thùy Hân, anh sẽ cho em một sự ngạc nhiên, nhẫn nại chờ thêm mấy ngày nữa thôi! Anh cam đoan sau này mỗi ngày của em đều là ngày hạnh phúc nhất!
Tin tức của con gái khiến cho toàn thân Mai Thùy Hân đều tản ra vui sướng, vẻ lo lắng trong nhiều ngày qua cũng phai nhạt đi không ít, cả người đều mặt mày tỏa sáng.
Mỗi ngày cô đều quanh quẩn ở trong trung tâm thương mại, váy nhỏ, mũ nhỏ, búp bê, truyện cổ tích, các loại đồ chơi, mỗi ngày đều mua sắm rất nhiều, năm năm qua con gái thiếu tình thương của mẹ nên bù đắp như thế nào thì vẫn là không đủ.
Các loại vật phẩm màu hồng dàng cho bé gái chất đầy trong phòng ngủ, mỗi đêm trước khi ngủ Mai Thùy Hân đều nhìn xem những thứ này trong lòng cũng trở nên ngọt nào, cô tưởng tượng ra dáng vẻ xinh đẹp nhu thuận của con gái mình lòng chờ đợi càng ngày càng thiếu kiên nhẫn hơn.
Cẩm Tâm đã có thai đến nhà Mai Thùy Hân thăm cô lập tức bị phòng ngủ chất đầy đồ đạc của trẻ con làm cho sợ ngây người: "Thùy Hân, mình biết trong lòng cậu vẫn canh cánh chuyện con gái bị thiệt thòi nhưng mua như thế này cũng là quá nhiều rồi! Cậu cũng không biết hình dáng và sở thích bây giờ của con bé như thế nào chẳng may những thứ này con bé đều không thích thì làm thế nào?"
Mai Thùy Hân dùng ngón tay vuốt ve mái tóc dài vàng óng của con búp bê, nụ cười tràn đầy ước mơ: "Nếu như con bé không thích thì mình sẽ đi mua lại một lần nữa cho tới khi nào nó thích thì mới thôi."
Cẩm Tâm xoa bóp mặt của cô: "Quả nhiên vẫn là cậu rất có tình thương của người mẹ, con của mình cũng gần năm tháng rồi nhưng bây giờ ngay cả một thứ đồ dùng của trẻ nhỏ mình cũng chưa mua nữa!"Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Mai Thùy Hân liếc cô ấy một cái: "Được rồi, đừng đến đây khoe khoang tình cảm nữa, ai mà chẳng biết Bùi Tuấn đã sớm chuẩn bị xong hết rồi, còn cả mẹ chồng cậu cũng vô cùng chiều chuộng cậu nữa! Công chúa cũng không sánh với cậu được mà phải gọi cậu là Thái hậu nương nương mới đúng!"
Cẩm Tâm bị Mai Thùy Hân đâm thủng ngụy trang cũng không hề tức giận, cười hì hì ôm cổ cô: "Vậy phải làm sao bây giờ, số mình tốt như vậy thật sao!"
Mai Thùy Hân mỉm cười nhìn khuôn mặt của bạn thân mình đã bắt đầu trở nên phúc hậu, chân thành tha thiết nói: "Cẩm Tâm, cố mà trân trọng nó."
Cẩm Tâm cảm động gật đầu: "Ừm, Thùy Hân, mình cảm thấy cậu và Trịnh Thiên Ngọc sẽ không kết thúc như vậy đâu, Thùy Hân, cậu chắc chắn cũng sẽ hạnh phúc."
Đôi mắt Mai Thùy Hân ảm ảm: "Chuyện với Trịnh Thiên Ngọc mình đã không thèm nghĩ tới nữa rồi, bây giờ mình chỉ muốn tìm được con gái sau đó chăm lo cho con bé thật tốt."
Cẩm Tâm nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Thùy Hân, yên tâm đi, tất cả rồi sẽ ổn thôi, người tốt nhất định sẽ được báo đáp tốt."
Mai Thùy Hân nhe răng cười một tiếng: "Ừm, ngày mai chắc chẵn sẽ tốt hơn so với hôm nay, sau này mỗi một ngày đều sẽ tốt hơn so với bây giờ."
Bình luận facebook