Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 249: BẤT NGỜ TRONG HÔN LỄ
Hôn lễ của tổng giám đốc Trịnh Thiên Ngọc tập đoàn Trịnh thị, không thể nghi ngờ gì đây chính là hôn lễ xa hoa nhất trong lịch sử của thành phố C, hôn lễ mà hàng vạn người chú ý đến. Tấm thảm đỏ thật dài dường như trải dài từ phía đông thành phố đến phía tây thành phố, hai bên dây lụa đỏ có đầy người dân trong thành phố đến xem hôn lễ.
Không ngồi xe hơi, Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân ngồi trên một chiếc xe ngựa kéo màu vàng kim, nương theo đó là tiếng đàn violin êm tai xuyên qua thành phố, áo cưới viền ren thật dài bay phấp phới trong gió làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp rực rỡ của người ngồi trong xe ngựa.
"Ba ơi, có nhiều người nhìn chúng ta quá kìa." Tư Hàn ngồi giữa Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân tò mò mở to hai mắt nhìn.
"Hôm nay là ngày mà ba và mẹ kết hôn với nhau, tất cả mọi người đều đến đây để chúc phúc chúng ta đó." Tâm trạng của Trịnh Thiên Ngọc cực kỳ tốt, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy nụ cười, vẻ âm u từ sâu trong đáy mắt kia cũng không nhìn thấy nữa, cả người thoạt nhìn đều tràn đầy ánh nắng.
Trên gương mặt xinh đẹp của Mai Thùy Hân cũng là sự vui sướng dạt dào, mặc dù có nhiều người xem như vậy khiến cô có chút xấu hổ, nhưng để người khác chứng kiến hạnh phúc của cô, dù sao cũng là một chuyện vui vẻ.
"Wow! Mẹ ơi, mẹ nhìn lên bầu trời đi kìa." Tư Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên, ngón tay nhỏ đang chỉ lên bầu trời với Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân ngẩng đầu lên nhìn, có hàng chục nghìn quả bong bóng đang được thả lên từ mỗi ngóc ngách trong thành phố, đỏ, cam, vàng, xanh, tím, đủ loại màu sắc, bầu trời gần như bị che kín hoàn toàn bởi bóng bay.
"Mẹ ơi, bầu trời biến thành bảy sắc cầu vồng rồi kìa." Tư Hàn vui vẻ vỗ tay.
Mai Thùy Hân ngạc nhiên, chẳng lẽ là công ty bóng bay bị hư cái gì hay sao, tại sao có nhiều bóng bay bay ra ngoài như vậy?
Đột nhiên, bên trong mấy quả bóng bay có một quả lớn nhất sáng chiếu lấp lánh, có một dòng chữ rất lớn có thể nhìn thấy rất rõ ràng: Thùy Hân, anh yêu em, anh sẽ cố gắng yêu thương và trân trọng em.
Là... bong bóng bay do Trịnh Thiên Ngọc thả?
Mai Thùy Hân kinh ngạc mở to hai mắt ra, cánh mũi đột nhiên hơi ê ẩm, trong lòng tràn đầy hạnh phúc và cảm động.
"Thùy Hân, em có thích không?" Trịnh Thiên Ngọc nắm chặt lấy tay của Mai Thùy Hân, trong đôi mắt thâm thúy đều là ý cười.
"Thích! Em rất thích." Giọng nói của Mai Thùy Hân có chút nghẹn ngào.
"Mẹ ơi, mẹ khóc hả?" Tư Hàn duỗi bàn tay nhỏ ra muốn lau nước mắt giúp cho Mai Thùy Hân.
Bàn tay nhỏ bị bàn tay lớn của Trịnh Thiên Ngọc ngăn lại: "Tư Hàn à, hôm nay mẹ con đã trang điểm, con không thể lau chùi lung tung trên mặt của mẹ con được, để ba làm cho."
Trịnh Thiên Ngọc giật cái nơ chú rể trên cổ áo mình xuống giúp Mai Thùy Hân lau nước mắt.
Mai Thùy Hân vừa bực mình lại vừa cảm thấy buồn cười, lườm anh một cái: "Hôn lễ của chúng ta còn chưa bắt đầu đâu đó, anh lại tháo cái nơ xuống rồi."
Ban nãy muốn chảy nước mắt, nhưng bởi vì động tác này của Trịnh Thiên Ngọc nên đã rút trở về.
Trịnh Thiên Ngọc mỉm cười ngớ ngẩn nhìn Mai Thùy Hân: "Không đeo nơ thì em cũng phải gả cho anh."
Hôn lễ này có thể được gọi là hoàn mỹ, mặt cỏ xanh tươi mát mẻ dưới tán cây, vải lụa mỏng màu trắng mang đến một trận gió mát mẻ cho ngày hè, hoa tươi và ly rượu sâm banh được xếp thành núi, trên mặt của tất cả mọi người đều mang theo nụ cười ngọt ngào.
Đi dọc theo thảm đỏ, sau khi cùng đeo nhẫn cho nhau, lúc nụ hôn ấm áp của Trịnh Thiên Ngọc rơi vào trên môi của Mai Thùy Hân, cô mới đột nhiên ý thức được mình đã thật sự gả cho Trịnh Thiên Ngọc rồi.
Cô và anh từ đây hợp hai thành một, cô yêu anh, an ủi anh, tôn trọng anh, bảo vệ anh giống như cô yêu bản thân mình vậy. Cho dù anh ốm đau hay là khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, từ đầu đến cuối đều phải thủy chung với anh, thẳng cho đến một giây cuối cùng của cuộc đời.
Môi Trịnh Thiên Ngọc lưu luyến không rời khỏi môi của cô, trên mặt của người chủ trì hôn lễ mang theo nụ cười, lớn tiến tuyên bố: "Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân chính thức trở thành vợ chồng, ba đời ba kiếp, mãi mãi không đổi."
Mai Thùy Hân quay đầu lại nhìn về phía Trịnh Thiên Ngọc, hạnh phúc rơi nước mắt, "ba đời ba kiếp, vĩnh viễn không thay đổi", câu nói này nhất định là do Trịnh Thiên Ngọc đã dạy cho người chủ trì.
"Thiên Ngọc, em yêu anh." Mai Thùy Hân thì thầm nói nhỏ, đang chuẩn bị đưa tay kéo cánh tay của Trịnh Thiên Ngọc, bỗng nhiên trời đất trước mắt quay cuồng, thân thể mềm nhũn đến nỗi không có một chút sức lực nào, dựa vào Trịnh Thiên Ngọc mà chậm rãi ngã xuống.
Không ngồi xe hơi, Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân ngồi trên một chiếc xe ngựa kéo màu vàng kim, nương theo đó là tiếng đàn violin êm tai xuyên qua thành phố, áo cưới viền ren thật dài bay phấp phới trong gió làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp rực rỡ của người ngồi trong xe ngựa.
"Ba ơi, có nhiều người nhìn chúng ta quá kìa." Tư Hàn ngồi giữa Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân tò mò mở to hai mắt nhìn.
"Hôm nay là ngày mà ba và mẹ kết hôn với nhau, tất cả mọi người đều đến đây để chúc phúc chúng ta đó." Tâm trạng của Trịnh Thiên Ngọc cực kỳ tốt, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy nụ cười, vẻ âm u từ sâu trong đáy mắt kia cũng không nhìn thấy nữa, cả người thoạt nhìn đều tràn đầy ánh nắng.
Trên gương mặt xinh đẹp của Mai Thùy Hân cũng là sự vui sướng dạt dào, mặc dù có nhiều người xem như vậy khiến cô có chút xấu hổ, nhưng để người khác chứng kiến hạnh phúc của cô, dù sao cũng là một chuyện vui vẻ.
"Wow! Mẹ ơi, mẹ nhìn lên bầu trời đi kìa." Tư Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên, ngón tay nhỏ đang chỉ lên bầu trời với Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân ngẩng đầu lên nhìn, có hàng chục nghìn quả bong bóng đang được thả lên từ mỗi ngóc ngách trong thành phố, đỏ, cam, vàng, xanh, tím, đủ loại màu sắc, bầu trời gần như bị che kín hoàn toàn bởi bóng bay.
"Mẹ ơi, bầu trời biến thành bảy sắc cầu vồng rồi kìa." Tư Hàn vui vẻ vỗ tay.
Mai Thùy Hân ngạc nhiên, chẳng lẽ là công ty bóng bay bị hư cái gì hay sao, tại sao có nhiều bóng bay bay ra ngoài như vậy?
Đột nhiên, bên trong mấy quả bóng bay có một quả lớn nhất sáng chiếu lấp lánh, có một dòng chữ rất lớn có thể nhìn thấy rất rõ ràng: Thùy Hân, anh yêu em, anh sẽ cố gắng yêu thương và trân trọng em.
Là... bong bóng bay do Trịnh Thiên Ngọc thả?
Mai Thùy Hân kinh ngạc mở to hai mắt ra, cánh mũi đột nhiên hơi ê ẩm, trong lòng tràn đầy hạnh phúc và cảm động.
"Thùy Hân, em có thích không?" Trịnh Thiên Ngọc nắm chặt lấy tay của Mai Thùy Hân, trong đôi mắt thâm thúy đều là ý cười.
"Thích! Em rất thích." Giọng nói của Mai Thùy Hân có chút nghẹn ngào.
"Mẹ ơi, mẹ khóc hả?" Tư Hàn duỗi bàn tay nhỏ ra muốn lau nước mắt giúp cho Mai Thùy Hân.
Bàn tay nhỏ bị bàn tay lớn của Trịnh Thiên Ngọc ngăn lại: "Tư Hàn à, hôm nay mẹ con đã trang điểm, con không thể lau chùi lung tung trên mặt của mẹ con được, để ba làm cho."
Trịnh Thiên Ngọc giật cái nơ chú rể trên cổ áo mình xuống giúp Mai Thùy Hân lau nước mắt.
Mai Thùy Hân vừa bực mình lại vừa cảm thấy buồn cười, lườm anh một cái: "Hôn lễ của chúng ta còn chưa bắt đầu đâu đó, anh lại tháo cái nơ xuống rồi."
Ban nãy muốn chảy nước mắt, nhưng bởi vì động tác này của Trịnh Thiên Ngọc nên đã rút trở về.
Trịnh Thiên Ngọc mỉm cười ngớ ngẩn nhìn Mai Thùy Hân: "Không đeo nơ thì em cũng phải gả cho anh."
Hôn lễ này có thể được gọi là hoàn mỹ, mặt cỏ xanh tươi mát mẻ dưới tán cây, vải lụa mỏng màu trắng mang đến một trận gió mát mẻ cho ngày hè, hoa tươi và ly rượu sâm banh được xếp thành núi, trên mặt của tất cả mọi người đều mang theo nụ cười ngọt ngào.
Đi dọc theo thảm đỏ, sau khi cùng đeo nhẫn cho nhau, lúc nụ hôn ấm áp của Trịnh Thiên Ngọc rơi vào trên môi của Mai Thùy Hân, cô mới đột nhiên ý thức được mình đã thật sự gả cho Trịnh Thiên Ngọc rồi.
Cô và anh từ đây hợp hai thành một, cô yêu anh, an ủi anh, tôn trọng anh, bảo vệ anh giống như cô yêu bản thân mình vậy. Cho dù anh ốm đau hay là khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, từ đầu đến cuối đều phải thủy chung với anh, thẳng cho đến một giây cuối cùng của cuộc đời.
Môi Trịnh Thiên Ngọc lưu luyến không rời khỏi môi của cô, trên mặt của người chủ trì hôn lễ mang theo nụ cười, lớn tiến tuyên bố: "Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân chính thức trở thành vợ chồng, ba đời ba kiếp, mãi mãi không đổi."
Mai Thùy Hân quay đầu lại nhìn về phía Trịnh Thiên Ngọc, hạnh phúc rơi nước mắt, "ba đời ba kiếp, vĩnh viễn không thay đổi", câu nói này nhất định là do Trịnh Thiên Ngọc đã dạy cho người chủ trì.
"Thiên Ngọc, em yêu anh." Mai Thùy Hân thì thầm nói nhỏ, đang chuẩn bị đưa tay kéo cánh tay của Trịnh Thiên Ngọc, bỗng nhiên trời đất trước mắt quay cuồng, thân thể mềm nhũn đến nỗi không có một chút sức lực nào, dựa vào Trịnh Thiên Ngọc mà chậm rãi ngã xuống.
Bình luận facebook