• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full CÙNG VƯƠNG GIA NÃO TÀN YÊU ĐƯƠNG (3 Viewers)

  • Phần 6 END

Nhật ký bí mật của Trầm Mạn Thanh

Tôi dùng hoa đào của cả đời tôi xin thề! Tôi thật sự không biết Tiêu Như Thần yêu tôi thật mà.

Năm ấy lần đầu tiên tôi xuyên tới cổ đại, mới mười sáu tuổi, lúc ấy tôi còn đang là thiếu nữ học cấp hai.

Tôi ngủ một, hồn tôi liền bay về xuyên tới cổ đại 'nuôi nấng' trẻ con, Tiêu Như Thần phiền muộn u uất như vậy, tôi rất sợ cậu nhóc cứ thế mà hỏng mất.

Khó trách được sau này lớn lên Tiêu Như Thần làm Nhiếp Chính vương thích cười như thế, nguyên do tất cả đều tại tôi.

Tôi từng nói với anh ấy :"Tiêu Tiêu, say này em phải cười lên nhiều hơn, em cười lên rạng rỡ như thế,không cần phải che che giấu giấu làm gì."

Kết quả là khen ngược anh ấy, thực hiện nghiêm túc quá luôn rồi.

Thời điểm tính toán người khác cũng cười, tức giận cũng cười, giễu cợt người khác cũng cười, đây không phải là thể loại cười cười điển hình kiểu khẩu Phật tâm xà sao trời!

Hai năm trôi qua từ mười sáu thành mười tám tuổi, bản thân cũng vẫn là thiếu nữ hài hước tiếu lâm, chỉ vừa mới biết đến tình yêu*, làm sao có thể nhận ra được Tiêu Như Thần yêu tôi.

*情窦未开: tình đậu vị khai: ẩn ý thiếu nữ mới lớn, vừa mới chạm ngõ tình yêu, vẫn còn chưa thấu đáo tình yêu là gì

Hơn nữa khi ấy Tiêu Như Thần chỉ mới mười lăm tuổi, dĩ nhiên tôi sẽ không thể suy nghĩ theo hướng đó!

"Há há, người đó đã chờ mày mười năm." Tiêu Ngư tặc lưỡi chậc chậc nói :"Mày nói có một câu mà khiến con người ta đã thủ thân như ngọc nhiều năm như thế. Trầm Mạn Thanh, nếu mày thật sự không có tâm tư tình cảm kia thì thôi, dứt khoát cự tuyệt anh ta đi. Hai mươi lắm tuổi rồi còn chưa kết hôn, anh ta thành trai ế rồi đó mày biết chưa."

Con nhỏ này hiện giờ rất tự hào í, nó bái Tiêu Như Thần làm sư phụ, sau ba năm ngắn ngủi đã trở thành một bậc Quân Vương đĩnh đạc ngon lành cành đào.

Tiêu Như Thần chính thức thối lui khỏi triều đình, lựa chọn làm một vị Vương gia nhàn rỗi.

Tiêu Ngư lén lút nói với tôi: "Anh ta thối lui không phải vì sợ tao trừ khử, cắt đứt hậu hoạn. Bây-bê à, tao thấy nha, anh ta làm vì mày đấy, sợ mày ở lại cổ đại này không có cảm giác an toàn. Vì vậy đem hết quyền lực giao lại cho tao, hai chúng ta mới được vô tư lự như vậy. Mày đúng là khá lắm nha bồ, năm đó có thể xuyên không được, vậy mà có thể dạy ra được một người não tàn yêu đương nha."

Tui rầu quá mà, thiệt luôn.

Tiêu Như Thần đúng là cao một mét tám lăm, cơ bụng tám múi, lớn lên lại đẹp zai tuân thủ nam đức.

Tôi đã theo bước chân anh ấy từ năm tuổi tới mười lăm tuổi, đương nhiễn hiểu rõ anh trong lòng bàn tay.

Tôi khi không có ở đây trong mười năm, Trầm Mạn Thanh còn viết nhật ký theo dõi anh ta!

Nói tới điểm này tôi bái phục luôn.

Trong nhật ký của Trầm Mạn Thanh, em ấy viết ra tên tất cả những người phụ nữ đã tiếp xúc với Tiêu Như Thần!

Bé con năm tuổi hay bà dì năm mươi tuổi, cũng viết không bỏ sót chi tiết nào!

Trầm Mạn Thanh, haizzzz, nghĩ đến cô bé ấy lòng tôi lại đau nhói.

Tuổi còn nhỏ đã bị di nương PUA, nếu không có tôi xuyên vào, đoán chừng cô bé ấy sớm bị trầm cảm rồi.

Tiêu Như Thần nói, từ khi tôi rời đi, Tiêu Như Thần mới đầu có còn sức sống, về sau càng ngày càng trầm mặc ít nói hẳn.

Sau nữa, cô bé ấy tinh thần đều ngẩn ngơ bần thần.

Sau khi vào lãnh cung, em ấy thường bỏ ăn.

Tiêu Như Thần từng bí mật phái người qua khuyên em, nhưng Trầm Mạn Thanh không nghe lời người đó khuyên.

Em ấy ở trong lãnh cung, cứ như thế lẳng lặng không một dấu hiệu báo trước mà ra đi.

Tôi cùng Tiêu Như Thần lập mộ phần cho em ấy, hy vọng kiếp sau cô bé của tôi có thể được sống tự do vui vẻ.

. . .

Về phần tình cảm của Tiêu Như Thần dành cho tôi, sau khi trí nhớ tôi được khôi phục, anh ấy thộ lộ với tôi.

Tôi lúc ấy phản ứng không kịp, còn chưa trả lời cho anh ta biết, liền quay người cắm đầu chạy biến!

Tôi thừa nhận, tôi cũng có tâm tư đen tối với Tiêu Như Thần đấy, hắc hắc.

Tôi cắn răng lẻn vào Vương phủ nhìn anh ta một cái.

Nửa đêm rồi mà anh ta không ngủ được, ở trong sân uống rượu múa kiếm.

Anh í mặt mày như hoạ, tuấn lãng xuất chúng, chỉ có mỗi uống rượu thôi cũng bày ra khí phách phong lưu.

"Nàng tới làm gì vậy." Tiêu Như Thần vẫn ôn hoà với tôi, bình đạm nói :"Nàng quên ta mười năm, cũng tiêu sái mười năm. Phần tình cảm này của ta đối với nàng cái gì cũng không phải. Nếu nàng cảm thấy áy náy, không cần phải vậy đâu, tất cả đều là ta tự nguyện, không liên quan gì đến nàng."

Tôi xoa xoa lòng bàn tay, đi tới rụt rè nói :"Tiêu Tiêu, chúng ta í, từng bước từng bước một đến với nhau có được không? Đầu tiên nói chuyện tình cảm yêu đương, nếu như nói xong rồi, thì có thể hàn huyên tâm sự những thứ khác sâu sắc hơn mà."

Sắc mặt Tiêu Như Thần càng lạnh hơn, "Nàng năm ấy sợ Trầm Mạn Thanh bị nam nhân lừa gạt, nói với muội ấy nếu yêu đương mà không dùng việc kết hôn làm mục đích hướng đến, tất cả đều là đùa bỡn, lừa dối. Làm sao bây giờ nàng lại đùa giỡn với ta?"?

Tôi bị bại lộ rồi, thẹn quá hoá giận :"Không cho nói thì thôi coi như xong! Cứ xem như tôi không có đến đây."

Nhưng tôi vừa quay người chuẩn bị đi, Tiêu Như Thần liền kéo tôi lại, hôn tôi.

Lâu thật lâu, anh ấy nói với tôi :"Mạn Mạn nàng đúng là chẳng có kiên nhẫn chút nào."

Anh ấy đẩy tôi ra, buộc lại thắt lưng, nhẹ nhàng cười nói :"Nàng muốn từ từ nói chuyện, ta đồng ý. Chỉ là con người của ta cổ hủ, có một số việc chỉ riêng đêm động phòng hoa chúc mới có thể làm. Được rồi, đêm khuya đường vắng, nàng về đi."

Tiêu Như Thần đuổi tôi đi nè!

Tôi quay lại trong cung, đi tìm Tiêu Ngư tâm sự mỏng.

Tiêu Ngư khuyên tôi: "Được rồi, cốt lõi đàn ông thời cổ đại cơ bản đều như thế cả. Mày dính phải đàn ông cũng có gì tốt đâu, kết hôn thôi mà, có phải là muốn mạng của mày đâu, kết không được thì rời đi. Với lại, bây giờ tao chính là Hoàng thượng rồi, để đó tao phong mày thành Công chúa. Tương lai mày muốn chơi-xong-dzong, thì cứ đi tìm mấy anh trai lơ là được, có gì to tát đâu nà."

"Mày nói vậy làm như tao là tráp-gơn á." Tôi nhịn không được lý sự vài câu với nó :"Tao thấy chẳng qua là bọn tao chưa có nền tảng tình cảm sâu đậm, bây giờ kết hôn chưa thích hợp lắm."

Tiêu Ngư cạn lời :" Người ta đều bên cạnh mày từ lúc năm tuổi đến mười lăm tuổi. Từ mười lăm tuổi đến nay đã hai lăm tuổi, mòn mỏi chờ mày mười năm. Còn mày á,năm ấy xuyên về lại hiện đại, mém chút nữa mày chơi khô máu luôn ba mày. Ổng phải cưỡng chế lôi mày đi thôi miên, mới cứu lại được cái mạng nhỏ của mày. Ủa dị đó, mày nói tao nghe xem, cái này có gọi làm tình cảm đậm sâu không?"

Tôi nói không nên lời, mặc lại quần áo quay trở về.

Tiêu Như Thần rõ ràng còn đứng ở đình viện chờ.

Hoa tiền nguyệt hạ, anh ấy mỉn cười nhìn tôi.

Tôi hướng về phía anh ấy hét lên thật to :"Tiêu Như Thần, kết hôn đi!"

Tiêu Như Thần tiến đến ôm tôi thật chặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom