9.
Ba tôi là cái ông thầy bói mánh khoé đi khắp các nơi, là cái ông mà tôi từng nói qua í.
Năm mười sáu tuổi xuân xanh ấy, ổng thình lình tìm được tôi, không biết ở đâu có được một sợi dây chuyền mặt ngọc, bảo tôi đeo bên người.
Ổng nói :"Tương lai con sẽ gặp một cửa ải sinh tử, mau đem máu của con nhỏ vào ,nhỡ đâu có lúc lại dùng tới."
Lúc đó tôi không để ý mấy.
Tôi còn cảm thấy ổng thần thần bí bí kiểu gì ấy, còn nói cái gì mà số tôi đoản mệnh, phải ra tay giúp tôi nghịch thiên cải mệnh.
Nhưng tôi thực sự sống lại rồi nè, tôi cũng không thể không tin ổng luôn.
Nếu tôi không rù quến được Tiêu Như Thần, sự tình bại lộ là tôi với con nhỏ Tiêu Ngư toi đời, bây giờ là thời khắc sống còn.
Chọn ngày hoàng đạo mát giời, tôi rủ Tiêu Ngư đến canh chừng cho tôi, tôi nhỏ máu lên miếng ngọc.
Kết quả chờ đến khi hai đứa tôi lăn quay ra ngủ cũng chả có gì phát sinh.
Tôi bị âm thanh kêu cứu đánh thức tỉnh dậy.
---
Một tiếng hét thảm thiết vang lên :"Không được chạm vào ta!"
Tôi đang phiêu phiêu trong gió, lơ lửng giữa không trung, thấy ngay cảnh một tên đàn ông cao to đen hôi đang đè một phụ nữa quần áo bần hàn.
Hắn cười dữ tợn :"Muốn đổi đồ ăn thì phải phong lưu với ta."
Trong góc có một cậu bé gầy yếu không thể tả, ngó chừng đã đói đến mức hoa mắt chóng mặt rồi.
Moá! Thằng kia là thứ choá* nào đếy, vậy mà dám khinh nhục mẹ goá con côi!
(*́ ̉ ℎ ̀ ‘đ̂̀ ℎ́’ ̂ ℎ̛́ ̂́ ℎ̂ ̣)
Tôi muốn xông lên hỗ trợ lại phát hiện mình chỉ còn là một hồn phách.
Phía bên kia bức tường có một cô bé đang đứng trên cái thang, lặng lẽ ngó sang đây.
Cô bé con chần chừ hồi lâu, muốn ra tay giúp đỡ mà nghĩ chắc không được, chuẩn bị bỏ đi.
Tôi vội vàng bay vèo tới muốn giữ cô bé ấy lại.
Ai ngờ lúc vừa định kéo cô bé đi, cả người cô bé đột nhiên run lên, giống như bị điện giật.
Cô bé con ngơ ngác nhìn xung quanh :"Á!Tôi đang nằm mơ hả? Còn mơ tới cổ đại mới ghê chớ!"
Tôi cũng choáng váng, ồ mai gót, đâu là tình huống gì dzẫy nè?
Người phụ nữ kia vẫn đang kêu cứu.
Cô bé con nghe được lập tức leo tường phi vèo qua, bớ lấy tảng đá nện choáng váng mặt mày tên cốt đột kia.
"Cô ơi cô sao rồi?" Cô bé đỡ người phụ nữ ngồi dậy, ân cần hỏi han.
Sau khi nhìn rõ bề ngoài của người phụ nữ, tôi và cô bé đồng thanh hô lên :"Cô Trần, sao cô lại ở đây?"
Cô Trần Vận - em gái của ba tôi.
Tôi với cô tình cảm rất tốt, đến năm tôi mười sáu tuổi, cô tôi đột ngột mất tích.
Làm sao mà cô mình xuất hiện ở đây được vậy.
Càng làm tôi sốc tới tận óc hơn nữa là, cô bé con kia chính là tôi!
Cô bé là bảo sao version mini của tôi á!
"Mạn Mạn, là con à Mạn Mạn." Tay cô run run vuốt ve bé Mạn Thanh mini, nghẹn ngào khóc lên :"Con đã tới rồi, cuối cùng con đã tới."
Tôi phiêu đãng trên không, đau đầu muốn tét não.
Rốt cuộc cũng nghĩ ra rồi!
Năm mười sáu tuổi sau khi cô tôi mất tích, tôi bắt đầu nằm mơ nhiều lần.
Tôi mơ thấy mình nhập vào thân thể Trầm Mạn Thanh mini, cô tôi cầu cứu bảo tôi đưa Tiêu Như Thần trốn ra ngoài.
Trời ạ, té ra mấy giấc mộng khi còn bé, lại chính là sự việc chân thật đã xảy ra!
Trong giấc mơ hồn tôi bay xuyên vào thân thể Trầm Mạn Thanh!
10.
Trong giấc mơ đầu tiên, Tôi nhập hồn vào Trầm Mạn Thanh sáu tuổi, ở cổ đại chờ đợi vỏn vẹn nửa tháng trời.
Tiêu Như Thần cùng cô tôi ở Thiên Viện, vừa khéo nhà Mạn Thanh là Trầm gia ở cạnh ngay Mai Viên.
Tôi nghĩ đủ loại biện pháp đem Tiêu Như Thần trốn ra ngoài, tìm được Phương thúc* đang ẩn náu trong kinh thành, ổng là tâm phúc thân cận của cô tôi.
Phương thúc nhìn thấy chúng tôi, nước mắt ướt nhoè :"Sau khi tiểu thư sinh hạ tiểu thiếu gia, thân thể liên tục không tốt. Nàng đem hơn một nửa sản nghiệp giao cho An vương quản lý, cũng không đợi được nàng ra tháng, Bỗng nhiên thời tiết biển đổi. Sản nghiệp của tiểu thư nhà tại hạ đều bị tên An vương đó chiếm đoạt hết, bản thân tiểu thư thì bị nhốt trong phủ. Bọn tại hạ tìm kiếm đủ mọi cách để cứu viện nàng, thế nhưng, thương gia làm sao đấu lại quan binh chứ, tổn thương nặng nề."
"Cuối cùng, tại hạ chỉ có thể trông coi cẩn thận sản nghiệp, ẩn náu mà vực dậy."
Tiêu Như Thần nghe những lời này, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm xuống mặt đất không nói lời nào.
Cậu bé giống như khúc gỗ, bên ngoài phát ra âm thanh gì cũng không có phản ứng.
Phương thúc nói với tôi: "Cô nương, ta đi xử lý một ít chuyện, người chờ ta một chút nhé."
Chờ Phương thúc đi khỏi, Tiêu Như Thần bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, viết chữ "c-h-ạ-y" trong lòng bàn tay.
Trong lòng tôi đánh bộp một tiếng, không cần nghĩ ngợi, tôi dẫn theo cậu ta lập tức bỏ chạy.
Chúng tôi trốn trong xe lừa đang chở nước vo gạo, nhìn thấy Phương thúc dẫn theo một đám binh lính lôm côm đuổi giết chúng tôi!
Thằng choá già này rõ ràng sớm đã theo phe An vương!
Nếu không phải Tiêu Như Thần nhạy bén, hai người chúng tôi liền game over ngay tại chỗ rồi.
Khó trách lúc tìm tới Phương thúc, Tiêu Như Thần lại bảo tôi đeo mặt nạ.
Này mà biết rõ mặt tôi là Trầm Mạn Thanh, thằng cha đó không quay lại bứng luôn gốc rễ mồ mả tổ tông nhà tôi mới là lạ.
Hiện giờ người bên ngoài cũng không dám tin tưởng nữa, chỉ có thể ỉu xìu dẫn Tiêu Như Thần mang về Trầm gia.
Vừa hay đúng dịp tiểu nha hoàn của Trầm Mạn Thanh trước đấy bị lây bệnh, nên đã đuổi về nhà.
Tôi liền thừa cơ hội này, đem Tiêu Như Thần đã hoá trang thành tiểu cô nương, bảo hạ nhân ghi tên vào sổ sách, nói là tiểu nha đầu mới chọn mua về nhà.
Trầm Mạn Thanh mặc dù là thứ nữ Trầm gia, nhưng mà di nương của cô bé cũng được mấy phần sủng ái.
Quyền lợi mua một người hầu nhỏ thì vẫn có.
Tiêu Như Thần không có phản kháng, cứ lẳng lặng đấy mặc cho tôi sửa soạn lại vẻ ngoài.
Tôi lúc đó đúng là thông minh tuyệt đỉnh mà, dẫn theo Tiêu Như Thần thật sự ở lại Trầm gia suông sẻ.
"Tiêu Tiêu, từ giờ trở đi ấy, chúng ta bớt giao thiệp với người ngoài, bớt đi nhiều việc." Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiêu Như Thần, dẫn dắt từng bước : “Bên ngoài quá nhiều người xấu, hai chúng ta phải đặt ra ám hiệu. Lỡ như có rời xa, liền dùng ám hiệu để liên hệ.”
Tiêu Như Thần nghe tôi gọi cái tên như thế, ngẩng đầu nhìn tôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập ba chữ 'không vừa ý'.
Tôi trịnh trọng đem ám hiệu nói cho cậu ta nghe một lần.
Lông mày của Tiêu Như Thần đều nhăn nhúm lại với nhau.
Tôi đột nhiên cảm thấy đau dữ dội ở đầu ngón tay và hét lên.
11.
"Á á á á . . đừng chích đừng chích !"
Sau khi tôi tỉnh lại liền thấy cảnh Thái y đang đem mười ngón tay của tôi chọt kim xuyên vô!
Tiêu Ngư hết hồn nhìn tôi :"Hoàng Hậu cuối cùng đã tỉnh, nàng đã ngủ li bì suốt hai ngày nay, kinh động đến cả Vương thúc rồi."
Nó đá lông nheo với tôi.
Tôi đẩy nó sang một bên, kính động nhảy xuống giường, lao tới cầm thật chặt tay Tiêu Như Thần nói :"Tiêu Tiêu! Thời niên thiếu không nhớ chị đây sao?"
Tiêu Như Thần chậm rãi nhìn tôi hồi lâu, lui về sau hai bước, đánh giá tôi.
"Nàng có phải bị điên rồi không?" Tiêu Ngư nhanh chân bước lên, nói nhỏ :"Ghẹo trai cũng phải có nơi có chốn chứ pà! Tiêu Tiêu mà pà cũng dám gọi nữa hẻ?"
Tôi nhìn Tiêu Như Thần không trả lời, tâm hồn đang tan nát đây nè.
Tình hướng giờ như nào đây, chẳng lẽ sau khi tôi xuyên không trở về thế giới cũ, Tiêu Như Thần bị mất hết ký ức?
Tôi không cam lòng.
"Vương gia." Tôi không bỏ cuộc ráng hỏi :"Ngài có nhớ hay không, lúc năm tuổi, ngài cùng ta ngồi xổm nước trong lu đựng nước vo gạo tránh truy binh ấy."
Tiêu Như Thần vẫn không nói lời nào, nhăn mặt nhíu mày.
Tôi cắn răng, tung chiêu lớn hơn, đi qua đứng cạnh anh ta lặng lẽ thì thầm :"Ngài vừa tới Trầm gia, đêm đầu tiên í bị thấy ác mộng, khi tỉnh lại cứ khăng khăng lôi kéo tay của ta, gọi tỷ tỷ, tỷ đừng đi."
"Ta thật không nhớ rõ." Tôi tuyệt vọng quá rồi nha.
Cẩn thận suy tính lại, sau khi Tiêu Như Thần mười lăm tuổi, tôi không còn xuyên hồn vào thân thể Trầm Mạn Thanh nữa.
Đều đã trôi qua mười năm, Trầm Mạn Thanh ở thế giới này cũng không còn, Tiêu Như Thần có lẽ đã quên hẳn tôi.
Ngay lúc tôi đang âu sầu thảm não, Tiêu Như Thần tà tà nói ra một ám hiệu.
Anh ta rù rù hơn nửa ngày mới chịu nói ra một câu :"Tỷ tỷ thả rắm nào cũng đều thơm thơm."
Tôi hét to, bổ nhào qua ôm lấy anh ta :" A a a, anh nhớ được, Tiêu Tiêu! Anh đều nhớ kỹ!"
Tiêu Như Thần dí ngón tay vào trán tôi, mặt mày đen kìn kịt nói: "Ta lúc nào cũng nhớ kỹ, chỉ có nàng lại quên sạch sành sanh. Trầm Mạn Thanh, nàng đúng là phụ lòng người khác."
"Xin lỗi mà, thật sự xin lỗi." Tôi ôm thật chặt anh, khóc nhè đến rối tinh rối mù.
Trong giấc mơ linh hồn tôi nhập vào cơ thể Trầm Mạn Thanh, ở bên anh ấy mười năm.
Sau đó tôi đưa mặt ngọc cho cô tôi, đem cô từ cổ đại quay về, cũng không còn biện pháp nào có thể xuyên qua được nữa.
Tôi không thể quay lại cổ đại nữa, trong lòng sợ Tiêu Như Thần với Trầm Mạn Thanh lo lắng cho tôi, gấp đến độ muốn phát sốt luôn.
Ông ba tôi vì muốn cắt đứt chấp niệm nhớ thương của tôi, liền na tôi đi thôi miên, những ký ức về Tiêu Như Thần cùng nhiều thứ đều giấu đi.
*Phương thúc là người cổ đại, không xưng chú Phương được
Bình luận facebook