• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full CÙNG VƯƠNG GIA NÃO TÀN YÊU ĐƯƠNG (2 Viewers)

  • Phần 5

Tiêu Như Thần ngoại truyện

1.

Trầm Mạn Thanh trước khi ra đi chỉ lưu lại cho ta một lá thư, lơ thơ mấy lời, ta nhìn rồi lại nhìn thật lâu.

"Tiêu Như Thần, muội không còn sức lực để chờ đợi thêm nữa. Huynh nói sau khi muội tạ thế, nàng ấy có quay về đây hay không? Muội rất nhớ nàng. Nếu như nàng thật sự có quay về, nhờ huynh đến trước mộ của muội đốt cho muội một lá thư nhé."

Đúng vậy, nàng ấy đã trở về đây.

Trong nháy mắt thấy nàng từ lãnh cung chạy đến, ta biết ngay đó là nàng đã quay trở về.

Nhưng nàng đã quên hết tất cả, chạy về phía Tiêu Ngư.

Bọn họ tha thiết ôm nhau tại chỗ, dường như ta chỉ là một người đứng ngoài cuộc.

Nghe bẩm báo của thám tử, ta đoán Tiêu Ngư là bạn tốt của nàng.

Khi đó ta cũng chưa biết Tiêu Ngư là nữ tử.

Ta ghen ghét phát cuồng lên được, đêm hôm khuya khoắt ta đem nàng ra khỏi tẩm cung của Tiêu Ngư, cũng vì vậy mà bị lão cáo già Vạn Đại Tướng Quân để ý tới.
Ta không ngừng tự nhủ với chính mình phải thật tỉnh táo, trước khi diệt trừ được lão Vạn Đại Tướng Quân, ta không thể để lộ ra điểm yếu của bản thân được.

Nàng cùng Tiêu Ngư hoảng sợ không thể chịu nổi dù chỉ một ngày, sợ ta phát hiện thân phận của các nàng, ra tay trừ khử.

Ta suy nghĩ thật lâu, tự đem nhược điểm của mình đưa đến cho họ.

Sau khi mẫu thân ta mất, mọi dấu vết của người cũng bị xoá sạch.

Không ai biết rõ mẫu thân của Tiêu Như Thần ta, đã từng bị Tiên hoàng phán định là yêu nghiệt.

Một khi chứng cớ này còn bị người gây khó dễ, cả đời ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Ai ngờ các nàng bắt được điểm yếu của ta, ngược lại còn sợ hơn nữa, bọn họ trông thấy ta liền né đi đường vòng.

Mạn Mạn của ta thật là thông minh cực kỳ, Tiêu Ngư cũng coi như có vài phần mưu lược.

Mỗi lần các nàng ở trước mặt ta, trên mặt đều hiện rõ tám trăm tâm tư trong lòng, thật sự là làm cho người ta phải thở dài.

Ta quyết tâm nắm thật chặt cơ hội diệt trừ lão cáo già Vạn Đại Tướng Quân, mau chóng chỉnh đốn triều cương, trải đường cho Tiêu Ngư.

Ta lợi dụng Vạn Quý phi, suông sẻ trừ khử Vạn Tướng Quân.

Tiêu Ngư bản gốc mềm yếu vô năng, ta đối với nàng không còn trông mong gì nổi.

Không ngờ đổi một linh hồn tới, ngược lại là một người có tài cán.
Ta ngẫm nghĩ một tí, tự mình mang Tiêu ngư xử lý triều chính, nàng đúng thật không làm ta thất vọng.

Ta nghĩ nếu ta có thể nâng đỡ Tiêu Ngư tự mình chấp chính, nàng cùng Mạn Mạn cán đán, có thể Mạn Mạn sẽ càng vui vẻ hơn.

Dù sao thì lúc trước nàng không chỉ một lần nói với ta, nếu như mẫu thân ta lựa chọn tự mình nắm quyền trong tay, mà không cần phải dựa vào Phụ vương không đáng tin của ta, có lẽ cũng không dẫn đến kết cục ấy.

Đang lúc xử lý chính sự, tin tức Mạn Mạn hôn mê bất tỉnh truyền đến.

Ta sợ hãi tới mức không thể đứng thẳng người, bần thần thật lâu mới đi ra ngoài.

Ta trông giữ nàng hai ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Mạn Mạn vừa nhìn thấy ta liền nhào tới, khóc nhè mà gọi ta là Tiêu Tiêu.

Ta nghe được hai chữ này liền biết, nàng đã nhớ ra.

Mười năm, ta đã chờ nàng chờ đến mười năm đằng đẵng.

Có những khi đêm khuya vắng người, ta từ trong mộng choàng tỉnh.
Lúc ấy phảng phất ta đều cảm giác, thời gian từng ở cạnh nàng, tất cả chỉ là ảo mộng của bản thân ta.

Mười năm đợi chờ người thương quay về, không phải là giấc mộng hoàng lương**.
---

(Trong truyện "Chẩm Trung Ký" thời Đường kể chuyện một chàng trai gặp một đạo sĩ trong một quán trọ. Đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi. Bấy giờ chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy, cơm kê vàng vẫn chưa chín, sau ví với sự vỡ mộng.)





2.

Trước khi lên năm tuổi, ta đã trải qua cuộc sống không bằng heo chó, ta cùng mẫu thân bị nhốt tại tiểu viện nhỏ bé, chịu đói rét cơ hàn, chịu tủi chịu nhục.

Ta thậm chí chỉ vì một cái bánh bao mà phải quỳ gối van xin đám hạ nhân tôi tớ, bắt chước tiếng chó sủa.

Nhưng những thứ này, ta nào dám để cho mẫu thân trong thấy.

Nếu người nhìn thấy chỉ thêm buồn lòng hơn.

Mã đến khi ta được năm tuổi, đã hai ngày ta đói bụng có gì để ăn rồi.

Tên đầy tớ đưa cơm đè mẫu thân ta xuống đất, ý đồ vấy bẩn người.

Ta rất muốn đứng lên cứu mẫu thân, nhưng bụng đói trống rỗng đến mức một chút sức lực cũng không có.

Vừa lúc ấy, Mạn Mạn xuất hiện.

Nàng cầm một tảng đá cực lớn, nên choáng váng tên đầy tớ khốn kiếp kia.

Ta nghe được mẫu thân ta và nàng nói chuyện với nhau, mới biết được nàng ấy là chất nữ của mẫu thân.

Mẫu thân ta bảo nàng dẫn ta trốn đi.

Nàng chỉ là một hài tử nhỏ nhắn, ấy thế mà hành sự vừa bình tĩnh vừa chặt chẽ dứt khoát.

Chúng ta đi băng qua bức tường phía sau của Trầm gia chạy ra ngoài, đi tìm tâm phúc của mẫu thân.

Vừa nhìn thấy Phương thúc, ta chắc chắn hai ta gặp nguy rồi.

Khi còn trong Vương phủ ta đã thấy qua hắn ta.

Qua nhiên sau khi ta và Mạn Mạn bỏ chạy, Phương thúc mang theo truy binh đuổi theo chúng ta ráo riết.

Mạn Mạn lại suy nghĩ, đem ta về Trầm gia, lại trang điểm cho ta thành bộ dáng tiểu a hoàn.

Nàng nói với ta: "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, không ai nghĩ tới em trốn ở sát cạnh Vương phủ. Tiêu Tiêu, từ nay về sau chị sẽ bảo vệ em."

Nàng còn định ra một ám hiệu để liên hệ với nhau, cái ám hiệu kia ta không nói tới cũng được đi.

Về sau ta hỏi nàng tại sao lại đặt cái ám hiệu như thế.

Nàng mặt ủ mày chau nói với ta :"Ái da, có một khoảng thời gian áp lực học tập lớn quá, mỗi ngày đều đánh rắm thúi lắm, bi thảm chịu không nổi luôn. Vừa hay chị đã xuyên tới đây, lúc đó chị đã cảm thấy chắc đây chỉ là một giấc mơ, liền đặt ra cái ám hiệu như thế, trêu ghẹo em thôi."

. . .

Nếu như nói mẫu thân cho ta sinh mệnh, thì Mạn Mạn chính là người mang lại ánh sáng chiếu rọi cuộc đời ta.

Nàng giống ánh sao Kim toả sáng trên bầu trời, để cho ta dù trong đêm đen vẫn tìm được phương hướng.

Trầm Mạn Thanh muội ấy đã từng hỏi ta đối với Mạn Mạn có cảm tình không, muội ấy sợ ta không hiểu rõ lòng của mình, chậm trễ tương lai của Mạn Mạn một cách vô ích.

Ta là người rõ ràng hơn ai hết, ta yêu Mạn Mạn, nếu không là nàng thì sẽ không là ai hết.

Nếu trên thế gian này có một người giống như ngôi sao sáng trân quý trong cuộc đời ngươi, những người đó cho dù tốt, trong mắt ta cũng chỉ là tảng đá không hơn kém.

Nếu đã yêu một người, thì không cần phải nói ra lý do.

Lý do của ta ư, rất nhiều rất nhiều.

Từng tia sáng vụt qua nơi đáy mắt nàng, đều giống như một đạo bút hoạ khắc sâu vào tim ta.

Đợi nàng đi rồi, ta cúi đầu nhìn lại, tên của nàng thiên thiên vạn vạn đều khảm vào từng ngóc ngách xương tuỷ ta.

. . .

Ta từ trước đến nay có được nhiều cảm xúc với thế giới ngoài kia, đều là Mạn Mạn ban tặng cho ta.

Tỉ như cảm giác e thẹn, khi hai chúng ta về tới Trầm gia, nàng giúp ta tắm rửa.

"Để chị tắm rửa kỳ cọ cho em trước." Mạn Mạn rầu rĩ nói :"Tiêu Tiêu à, chị biết rõ người thời đại này nấu nước khó khăn, vì thế không thường xuyên tắm rửa. Nhưng mà em đó nha, nhất định phải là cậu bé giữ gìn vệ sinh sạch sẽ, cố gắng hết cỡ ba ngày gội đầu một lần, một tuần tắm một lần, bình thường trước khi đi ngủ phải lau chùi cơ thể nhé."

Ta nhìn chậu nước đục ấy, lần đầu tiên trong đời sinh ra cảm giác xấu hổ.

Nàng bảo ta cứ an tâm mà ngủ đi, bản thân ở bên ngoài đi dạo quanh một lần.

Sau khi trở về chống eo tức giận muốn ngất đi :"Ôi trời đất ơi, mẹ của Trầm Mạn Thanh đúng là PUA* sành sỏi nha, em có biết bà ấy sau khi nhìn thấy chị đã mắng chị như thế nào không?"

Nàng giả vờ đắng hắng giọng một cái, âm dương quái khí đứng lên :"Trầm Mạn Thanh ơi là Trầm Mạn Thanh, nhìn một cái xem, tài học thì kém Tam muội con, dung mạo thì kém Nhị tỷ. Trước mặt cha cùng tổ mẫu con, con y như hũ nút làm người ta phát bực lên được. Con cứ như vậy làm một nữ tử không tài cán không dung mạo xinh đẹp, tương lai chỉ có thể gả thấp. Con nha, đừng trách nương nói con như vậy. Nương cũng là vì tốt cho con, mới từng thời nhắc nhở con suốt thế này đấy.”

Ta nhìn bộ dạng sinh động của nàng, lặng yên đưa qua một chén trà.

Lúc đấy nội tâm ta rất muốn nói, giọng nói của nàng thật dễ nghe.

Cảm xúc vui sướng, thì ra chính là được nghe một người mặt mày hớn hở nói, trong thâm tâm ta sao lại vui đến thế.

"Tiêu Tiêu, chị đã nói với em, đây chính là điển hình của việc giáo dục áp bức. Nàng uống xong chén trà, lại nói với ta :"Nếu tương lai có ai nói với em như thế, em cứ coi như người đó là rắm thúi."

Ta không nói, lặng yên đem lời của nàng đặt trong lòng. Về sau khi được Phụ vương đón về Vương phủ, ông nói ta lưu lạc tại nhân gian nhiều năm, không tài vô đức, tương lai tuyệt đối sẽ không truyền Vương vị cho ta. Ta mắng ông một câu :"Thật thối rắm." Biểu tình của ông lúc đó cả đời ta khó quên.

Mạn Mạn lại có ưu sầu rồi, nàng nói :"Em nói thử xem, chị đến đây rồi thì Trầm Mạn Thanh đi nơi nào. Ai dà, cô bé này, mới sáu tuổi đã bị mẹ gây áp lực, chắc là khó chịu lắm."

Ta cũng không kìm lòng được mà ưu tư theo nàng, dường như từng thời khắc đều bị tâm tình của nàng ảnh hưởng.

(*PUA: một dạng thao túng tâm lý người khác, kiểm soát tinh thần người ta; nặng hơn có thể khiến người ta bị lẩn quẩn trong mối quan hệ đó, trong suy nghĩ đó không cách nào thoát ra được.

Lúc đầu nó chỉ được dùng với nghĩa đơn giản hơn là nghệ thuật tán tỉnh trai gái thôi, còn bây giờ nó chỉ những điều tồi tệ hơn, mở rộng hơn.)


3.

Về sau, Trầm Mạn Thanh nói, muội ấy giống như đang ở trong một gian phòng nhỏ, từ đó quan sát được hết thảy mọi chuyện bên ngoài.

Mạn Mạn lúc nào cũng bất thình lình biến mất, rồi đột nhiên xuất hiện.

Khi nàng vừa biến mất, ta sợ hãi, hoảng hốt.

Sau này, ta học được cách che giấu tâm trạng của mình.

Trước khi Mạn Mạn biết mất, đã lưu lại cho ta bài học, ta có việc để làm, lại càng thêm trông mong.

Trầm Mạn Thanh là tiểu cô nương ít nói, hai người chúng ta không có cái gì để nói cả.

Lúc nàng thêu thùa luyện chữ, ta đọc sách làm công khoá*.

*Bài tập về nhà

Mạn Mạn ở bên ngoài tìm học đường cho ta, ta ngày ngày đều phải cải trang ra ngoài tới lớp.

Nàng nói :"Tiêu Tiêu, những thứ chị học được, ở xã hội này không có tác dụng. Chị sợ bản thân mình chậm trễ em, vì vậy tìm cho em trường học hiếu học, em phải học tập cho thật giỏi."

Chuyện ta học tập đọc sách, Mạn Mạn rất nghiêm túc.

Nàng nói cho ta biết: "Tiêu Tiêu, muốn mang vương miện nhất định nhận chịu được sức nặng của nó, thân phận càng cao trách nhiệm càng lớn. Em chỉ có đem những quyển sách kia đọc thấu đáo, đem đạo đã lý học hiểu rõ cặn kẽ, đem những cốt lõi học được đặt trong lòng mình, tương lai mới có thể đứng trước nguy nan mà kiên cường đối đầu."

Mạn Mạn nói không thể giảng giải cho ta được bất cứ cái gì, lời này nàng quá khiêm tốn rồi.

Ta bị bắt nạt tại học đường, nàng dạy ta :"Một cái hàng rào đều có ba cái cọc, một hảo hán có ba người giúp đỡ. Đơn đả độc đấu không thể được, Tiêu Tiêu, em phải học được cách kết giao với bằng hữu. Như vầy đi, chị mua cho em một túm kẹo, em phát cho tất cả mọi người, còn những kẻ đã bắt nạt em thì không phát kẹo cho chúng. Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, lần sau bọn chúng lại bắt nạt em, những người khác cũng không lý nào ngồi im bàng quan được."

Ta hỏi nàng :"Nếu những người đã cầm kẹo của đệ rồi lại không giúp đệ thì làm sao bây giờ?"

Mạn mạn hừ mũi, nói cho ta biết :"Rèn sắt ngay lúc còn nóng, từ hôm nay trở đi em phải rèn luyện thân thể, học tập võ thuật. Gặp người dám bắt nạt em, cứ dùng nắm đấm mà nói chuyện."

Nàng thần thần bí bí đưa ra cho ta một quyển sách nhỏ.

"Xem thêm cái này đi, đây chính là một chiến lược tư tưởng kinh điển và danh ngôn của một bậc vĩ nhân, sẽ giúp được em đấy nhe."

Ta hoài nghi giở ra xem, không hiểu tại sao sau khi đọc những dòng chữ đó, cảm thấy da mặt ta đỏ rực.

. . .

Năm tuổi ta gặp được Mạn mạn, chúng ta ở Trầm gia chờ đợi tròn mười năm.

Lúc đầu nàng biết mất năm ba ngày, càng về sau thành biến mất tới mười ngày nửa tháng.

Trầm Mạn Thanh giống ta, muội ấy cùng ta ở nơi đây dằng dặc đợi chờ.

Những năm trôi qua, muội ấy được sự chỉ bảo của Mạn Mạn, đã dám ngẩng đầu đi bộ, cũng đã biết cười đùa.

Có đôi khi ta sợ hãi sự chờ đợi, sợ rằng một ngày sẽ không còn tin tức gì nữa.

Mạn Mạn nói cho muội ấy biết :"Di nương của bé nói mấy lời tính toán kia thối lắm, lần sau bà ấy còn mắng bé nữa, bé cứ tự nhủ với lòng mình, không nghe người xấu tụng kinh. Chị nói cho bé biết, bé không hề xấu. Hai ta lớn lên giống nhau, chị đối với nhan sắc của mình có chút tin tưởng ấy nhé. Đi đường đừng cúi ngực còng lưng nữa, con gái mười tám tuổi đều thay da đổi thịt, tương lai chúng mình càng ngày càng xinh đẹp đấy."

"Còn có, bé không hề ngốc, học toán giỏi như vậy, đến cả Tiêu Tiêu cũng không học nhanh bằng bé đâu."

"Tay nghề thêu thùa của em thật khéo nha, chị đã từng được nhìn thấy Phi Di Tô Tú* cùng với tay nghề em ngang ngửa nhau đó nha."

(*非遗苏绣: di sản văn hoá thêu thùa phi vật thể Tô Châu)

"Trời ạ, bạn học Trầm Mạn Thanh của tui ơi, chữ viết rõ ràng đẹp như này!"

Nàng ấy lúc nào cũng có trăm ngàn lý do để khen Trầm Mạn Thanh.

Ngày sinh thần của Trầm Mạn Thanh, nàng sẽ tỉ mỉ chuẩn bị món quà sinh nhật.

Nàng ấy vì Trầm Mạn Thanh hoạ một tập sách nhỏ, khi nàng ấy lật qua lật lại thật nhanh, những nhân vật kia dường như bắt đầu chuyển động.

Trầm Mạn Thanh khi thấy được lần đầu tiên, muội ấy oà khóc đến sưng cả hai mắt.

Trên trang sách đều có một Trầm Mạn Thanh nho nhỏ, Trầm Mạn Thanh mặc đủ loại váy áo màu sắc, nhẹ nhàng nhảy múa.

Mạn Mạn nói :"Mạn Thanh, bé mặc chiếc váy công chúa mà chị đã làm cho bé, tự tin lên mà tung cánh bay đi."

Ta ao ước vô cùng, ngầm ngầm ra hiệu cho Mạn Mạn.

Mạn Mạn khó xử nói với ta: "Nhưng mà con trai mặc váy công chúa không tốt lắm đâu... À à hổng phải chị có ý tứ kỳ thị gì đâu nha."

Nàng ấy cưng chiều Trầm Mạn Thanh, còn dạy muội ấy tìm nơi ổn định cuộc sống.

"Công chúa Trầm Mạn Thanh phải vui vẻ! Phải dũng cảm! Đừng sợ lớn lên! Di nương của bé nó bé cả đời này chỉ có thể dựa vào đàn ông, đều là xàm xí cả đấy. Chị thấy bé khứu giác rất tốt, phẩm vị cũng không tệ, chị dạy bé điều chế son phấn bột nước, tương lai đi ra ngoài mở cửa hàng, vấn đề mưu sinh không có gì là không được.Chị ở nơi đó của chúng ta học cố gắng nhớ thật nhiều phương thuốc cổ truyền, tất cả đều là độc nhất vô nhị, giao lại cho em, hí hí hí."

Năm mười lăm tuổi đó, chúng ta chờ đợi nàng tận nửa năm.

"A a a, sắp chết đi rồi đây này, rốt cuộc tốt nghiệp cấp ba rồi! Kỳ thi Đại học muốn lột luôn một tầng da của người ta vậy ớ."

Vừa mở mắt ra, nàng đã bắt đầu cằn nhằn, sau khi nhìn thấy ta, nàng cũng ngẩn ra :"Tiêu Tiêu? Đây là chuyện gì vậy ? Chị mới biến mất có nửa tháng, em đã lớn như vậy rồi ư?"

Ta cố gắng kìm lại xúc động muốn nhào tới ôm lấy nàng, nói cho nàng biết, nàng đã rời xa ta nửa năm.

Nàng chạy đến soi gương cả buổi :"Vụ gì đây, chẳng lẽ mình xuyên không mà cũng tuỳ thời ngẫu nhiên? Rõ ràng mình mới về bên kia có nửa tháng, thời gian trước cũng chỉ hơn kém nhau có vài ngày, một hai tháng, giờ thì càng ngày càng dài quá rồi."
Nàng nói xong lại tới véo má ta :" Chúng ta chỉ cách nhau hai tuổi, đừng có nói là lần sau chị lại trở về, em bằng chị rồi nhé!"

Mạn Mạn vẫn y như cũ kiểm tra công khoá của ta, sau lại xem tới thư của Mạn Thanh lưu lại cho nàng, mỗi lần Mạn Mạn biến mất, muội ấy đều có thói quen viết thư, đợi Mạn Mạn của ta tỉnh lại xem.

"Tích lại nhiều thư như thế, phải đọc hết nha." Mạn Mạn đọc thư, bỗng dưng đau bụng.

Nàng la lên một tiếng:"Tiêu Tiêu!Chị tới kỳ rồi! Cao xanh ơi, sao mà thân thể Trầm Mạn Thanh đến kỳ lại đau dữ dzị nè."

Đấy là lần đâu tiên ta nhận ra, Mạn Mạn là một nữ nhân.

Lần sau đến kỳ nguyệt sự, nàng ấy không còn hoạt bát như trước đây nữa.

Đúng là không thể ngồi yên được mà, nàng nằm ỉu xìu ở trên giường không có tí tinh thần nào.

Ta nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh giá của nàng ấy, hận không thể chịu đau thay nàng.

Nàng giãy tay khỏi tay ta, rồi giấu nhẹm vào trong chăn.

"Tiêu Tiêu, đây là cơ thể của Trầm Mạn Thanh, cô bé đã tới kỳ, chứng tỏ rằng đã là thiếu nữ. Tương lai chúng ta ở chung phải chú ý có chừng mực."

Mạn Mạn nghiêm túc nói với ta, "Chị đã dùng thân thể của cô bé, càng phải chú ý điểm này. Mặc dù đang ở chỗ chị, nắm tay nhau là rất bình thường, nhưng mà ở chỗ này không thể làm vậy được. Ai da, tính như vậy, ba người chúng ta đều biết nhau mười năm rồi. Năm đó em còn là một củ cải nhỏ, Trầm Mạn Thanh còn sợ hãi dán đầy bùa chú trên người để xua đuổi chị đấy."

"Em nói cho chị nghe thử đi, gần đây Trầm Mạn Thanh có phải yêu thích em rồi không? Nếu như có, nên có dự định sớm đi, chị phải nghĩ cách sớm giúp cô bé kiếm tiền tích luỹ đồ cưới, di nương của cô bé hận không thể đưa cô ấy qua cho nhà quan lại làm thiếp, căn bản không thể tin tưởng được."

Ta nói không có, nhịn không được hỏi nàng :"Vậy còn tỷ? Tỷ có yêu mến ai không?"

Đôi mắt của nàng lập tức loé sáng :"Ấy ấy em đừng nói, đừng có nói tới mà. Số một động bóng rổ của trường học, số mười hai của đội bơi lội, đội trưởng đội danh dự, ba người này người nào chị cũng thích hết. Mấy cơ bụng kia thật là tuyệt vời. Chị đang có ý định sau khi thi thử xong, chị sẽ giăng lưới thả câu, có thể câu được một anh thì tính một anh."

Ta cũng có cơ bụng nha.

Ta nhỏ giọng hỏi nàng :"Vậy tỷ cảm thế đệ như thế nào?"

Nàng không nghe rõ, hỏi lại ta một câu: "Em nói cái gì á?"

Nhưng ta còn chưa có cơ hội nói lại lần thứ hai.

Mạn Mạn nói với ta: "Chị biết rõ xã hội các em ba vợ bốn nàng hầu là chuyện rất bình thường. Con trai mà, mười bốn mười lăm tuổi liền đi kiếm đối tượng, qua đêm với phụ nữ. Nhưng mà Tiêu Tiêu em nhất định phải giữ mình trong sạch. Con trai mà không biết tự ái tự trọng y như củ cải nát. Trong sạch chính là sính lễ tốt nhất của một nam nhân. Tương lai em gặp được người em yêu, mới có sức mạnh mà cầu hôn người ta."

Ta luôn nhớ kỹ lời nàng nói, không dám để nữ tử gần kề ta, e sợ bị mất trong sạch.

Ta tưởng rằng, chúng ta có thể cứ như thế mà ở bên cạnh nhau mãi.

Chung quy ta vẫn đợi chờ nàng, cũng không sao cả, chỉ cần trở về, tất cả đều là đáng giá.

Nhưng cuối cùng cũng xảy ra chuyện.

Mạn Mạn sau khi dẫn ta trốn được ra, Nàng lại nghĩ cách đem người sắp xếp vào Vương phủ, muốn cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt của mẫu thân ta.

Nàng nói với ta :"Hiện giờ cô vẫn còn ổn, ăn đủ no mặc đủ ấm, tiêu Tiêu, nếu chúng ta muốn cứu cô ra, còn phải dựa vào em. Ở cái thế giới mà hoàng quyền lớn hơn hết thảy mọi thứ, những trò khôn vặt của chị đều không thể sử dụng được."

Có vết xe đổ của mẫu thân ta, Mạn Mạn ở trong thân thể của Trầm Mạn Thanh cũng không dám phô trương.

Nàng ấy còn tiếc nuối thì thầm :"Ai da, trong tiểu thuyết xuyên không, nếu không làm thơ thì chính là nhà phát minh, cũng chỉ có mình mình lăn lộn thảm như này, cái gì cũng không dám làm, chỉ sợ người ta bắt đi thôi."

Lúc đó, ta liền hiểu rõ được chí hướng suốt đời của chính mình.

Ta muốn trở thành người nắm giữ quyền lực cao nhất tại Hoàng triều này, tương lai mới có thể cho Mạn Mạn một bầu trời tự do.

Thế nhưng, nàng không đợi nổi đến khi ta lớn mạnh lên, liền biến mất hoàn toàn.

. . .

Tuyến nhân* bẩm báo, mẹ ta đã xảy ra chuyện.

(*Người làm nhiệm vụ tình báo)

Năm đó Kinh thành xảy ra địa chấn, thiên thạch rơi xuống phía Tây Bắc.

Mà con của thường dân tị nạn, không ngờ thi đậu Trạng Nguyên.

Mẫu thân ta gieo ngọn lửa hy vọng khắp nơi, lan tới Kinh thành, cũng muốn chính là sinh mệnh của bà.

Thánh Thượng hạ mật chỉ, muốn mẫu thân ta phải bị t-h-i-e-u sống.

Ta cùng Mạn Mạn lẻn vào phòng bà, muốn cứu bà đi.

Khắp nơi đều sặc mùi dầu hoả, ánh lửa dâng cao tận trời.

"Chạy đi! Các con chạy mau!" Mẫu thân ta sốt ruột "Nếu các con không thì thì sẽ không kịp mất."

"Cô ơi, con không thể giương mắt đứng nhìn cô bị lửa nuốt chửng được! Mạn Mạn tháo ngọc bội đang đeo trên cổ xuống, đưa cho mẫu thân :"Cô ơi, chính là cái mặt ngọc này dẫn con đến đây đấy, nó nhất định sẽ đưa cô trở về nhà bình an."

Mẫu thân giao cho ta một chiếc hộp :" Như Thần, đây là tâm huyết nửa đời của ta, bên trong có tiền tài cùng với lực lượng ẩn giấu, con có thể chống lại Phụ vương con rồi. Con nhất định phải giấu tài không được hiển lộ ra, tích luỹ lực lượng."

Mạn Mạn đã từng nói, mẫu thân ta đã làm rất nhiều thứ cải thiện đời sống của dân chúng.

Nhưng trước khi ta năm tuổi, người cũng không dạy ta điều gì.

"Tiêu Tiêu, em đừng trách cô ấy." Mạn Mạn ôm ta nói :"Em là con trai của Vương gia, những thứ chúng ta đã học được, cô ấy thấy không thích hợp dạy cho em. Còn tương lai, em sẽ trở thành một Vương gia. Haizzz... dạy em làm một Vương gia biết người người bình đẳng cũng không thể được, điều này không thực tế ở đây. Dù sao tương lai em hành sự, chỉ cần trong tâm đều tồn tại một tia thiện niệm."

Đây là câu nói cuối cùng nàng nói với ta trước khi hoàn toàn biến mất.

Nàng nói xong, liền ngất xỉu.

Ngọc bội trên cổ mẫu thân ta biến mất, thân thể người cũng lạnh ngắt.

Ta ôm Mạn Mạn trở về, canh giữ bên người nàng ba ngày.

Nhưng khi tỉnh lại, lại là Trầm Mạn Thanh.

Trầm Mạn Thanh khóc nói với ta: "Tiêu Như Thần, muội cuối cùng cảm thấy, Mạn Mạn không thể trở về đây được nữa rồi."

Chúng ta cứ chờ đợi, chính là mười năm.

Mười năm này, ta đã trở thành Nhiếp Chính vương quyền hành điên đảo vương triều.

Trầm Mạn Thanh vì giúp ta đối phó với Vạn Quý phi, muội ấy gả vào nội cung làm Hoàng hậu.

Trầm Mạn Thanh là nữ nhi yếu đuối mỏng manh, nhưng muội ấy đã tiếp nhận dũng khí to lớn của Mạn Mạn, tranh đấu gay gắt ở hậu cung, cuối cùng cũng vững được Hậu vị.

Muội ấy nói :"Chờ tỷ ấy trở lại, muốn làm thánh thơ cũng được, muốn làm nhà phát minh cũng tốt, chúng ta có quyền lực, có thể che chở cho tỷ ấy một một đời một thế, để tỷ ấy có thể tự do làm bất cứ chuyện gì mà không phải sợ hãi nữa."

Chúng ta thường ngồi lại uống rượu, kẻ phàm phu tục tử lại nghĩ ta có cảm tình với Trầm Mạn Thanh.

Khi chúng ta ngồi cùng nhau, những điều tâm sự chỉ là về Mạn Mạn.

Hai ta đều sợ hãi, bỗng một ngày nào đấy đều bất chợt già đi rồi.

Tuổi già lưng còng đến, sẽ không còn nhớ nổi Mạn mạn nữa.

Rồi bỗng nhiên một ngày nàng trở về bên cạnh chúng ta, vẫn là thiếu nữ hoạt bát trong sáng ấy.

Nàng kinh ngạc hỏi :"Ái chà chà, chị mới đi có vài năm, sao tụi em lại già rồi thế kia."

Thật tốt, trời cao rủ lòng thương xót.

Thật tốt, nàng trở về lúc ta vẫn còn chưa già.

Ta đốt cho Trầm Mạn Thanh một lá thư, gió nổi lên, ánh lửa đầy trời, có lẽ muội ấy đã nhận được thư chăng?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom