Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117: Nghe nói dạo này trôm chó hơi nhiều
Cố Khang Dật hơi nhướng mày, hỏi, “Cô tìm ai?"
“Tôi tìm chị Quân Dao”
“Chị Quân Dao? Cô quen cô ấy?” Cố Khang Dật tỏ vẻ hứng thú.Anh ta chỉ biết Quân Dao có một cô em gái tên Quân Tú Anh, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp động lòng người, tiếc rằng nhân cách quá tệ nên không lọt được vào mắt Cố Khang Dật.
“Dĩ nhiên là quen rồi, tôi là em gái chị ấy mà, tôi đang ở cùng chị ấy, hôm nay muốn rủ chị ấy đi ăn kem.” Từ Mạn Nhu bây giờ đã trở về là một cô gái mười chín tuổi xinh đẹp rực rỡ, luôn vui vẻ yêu đời.
“Ô, cô đang ở Dao Uyển? Được, vậy đi theo tôi, tôi đưa cô đi gặp chị Quân Dao của cô.”
Lễ tân dĩ nhiên không dám ngăn cản, Cố Khang Dật dẫn Từ Mạn Nhu vào thang máy riêng dành cho lãnh đạo tập đoàn, sau đó ấn nút thang máy.
“Em gái nhỏ tên gì?”
Anh ta nghiêng đầu, hỏi. “Từ Mạn Nhu.”
Cố Khang Dật gật đầu, “Tên giống người, rất đẹp.”
“Cảm ơn” Từ Mạn Nhu mỉm cười, đuôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, hoàn toàn tự nhiên, vui vẻ đón nhận lời khen từ một người lạ.
“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Cố Khang Dật dẫn Từ Mạn Nhu lên thẳng phòng Cố Tư Bạch, anh ta đưa tay gõ nhẹ lên cửa.
“Mời vào.” Tiếng Cố Tư Bạch Vọng ra.
Cố Khang Dật đẩy cửa đi vào. Cố Tư Bạch ngồi sau bàn làm việc, anh hơi ngẩng đầu liếc nhìn qua, nhưng khi thấy Từ Mạn Nhu đi cùng Cố Khang Dật thì có chút ngạc nhiên.
“Sao em lại đến đây?” Anh hỏi.
“Anh rể, em đến tìm chị, muốn rủ chị đi dạo phố, ăn kem, anh đi không?”
“Anh còn có việc bận, em ngồi đi.”
Nói rồi anh ấn nút điện thoại gọi ra phòng thư kí, Quan Tư Mỹ nhận máy, “Bảo thiếu phu nhân vào phòng tôi một chút.” Quan Tư Mỹ lập tức gật đầu, “Vâng ạ.”
Quân Dao nghe Quan Tư Mỹ nói thì đi vào, cô cắn môi, chẳng lẽ anh lại lên cơn “nhớ vợ”? Đúng là chẳng chuyên nghiệp chút nào, thi thoảng anh vẫn lén lút gọi cô vào để ôm ôm hôn hôn vì nghiện VỢ, nhớ vợ không chịu được, nhưng chưa bao giờ gọi trực tiếp ra phòng thư kí như này.
Nhưng lúc đi vào phòng Cố Tư Bạch, Quân Dao hơi bất ngờ khi thấy Cố Khang Dật và Từ Mạn Nhu cũng ở đây.
Đã rất lâu rồi cô không gặp lại Cố Khang Dật, người đàn ông này vẫn đẹp trai sáng chói và tỏa ra khí tức nguy hiểm như ngày nào.
Nhìn thấy Quần Dao, Cố Khang Dật cong môi cười, “Chị dâu càng ngày càng đẹp nha, anh hai đúng là giỏi chăm đấy”
Cố Tư Bạch liếc nhìn Cố Khang Dật, anh tiến lên, ôm lấy eo cô, thậm chí còn không biết xấu hổ mà hôn nhẹ lên má cô một cái để đánh dấu chủ quyền.
“Chú cũng tự tìm cho mình một người đi, đừng suốt ngày long nhong ngoài đường như thế, nghe nói dạo này trộm chó nhiều lắm.”
“Anh... Có cần phải nói khó nghe thế không? Em vừa giúp anh chuyện lớn mà.” .
Quân Dao và Từ Mạn Nhu đều che môi cười, không ngờ Cố Tư Bạch ngày thường ít nói, nhưng khi nói lại khiến Cố Khang Dật mất mặt ngay tức khắc như thế. .
“Chị dâu, nghe nói chị mới có cô em gái này, thật là xinh đẹp nha. Hay là...”
“Đừng hòng” Quân Dao đột nhiên xù lông nhím, cô trừng mắt lừ Cố Khang Dật, “Cô ấy là em gái tôi, anh đừng hòng động vào” .
“Vợ à, em xưng hộ sai rồi, Khang Dật là em trai anh, em phải gọi là em hoặc chú xưng chị, không được gọi như thế” Cố Tư Bạch sửa lại.
Quân Dao lập tức gật đầu, “Đúng vậy, chú không được động vào cô ấy” .
“Chị dâu càng ngày càng sắc bén, đúng là khiến người ta nhìn bằng con mắt khác.Anh hai, đừng sỉ nhục em mãi thế, nếu không có em sao anh giải quyết được tên Hoắc Thiên Phong khó nhằn đó.”
Cố Khang Dật vừa nói vừa ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, dáng vẻ thong dong, tự tại.
“Dao Dao, Mạn Nhu đến tìm em đi chơi, hai chị em đi xuống còn tin ăn kem đi, lát anh đưa hai người về.Anh còn có việc bàn với chú ba.”
“Vâng.” Quân Dao gật đầu, kéo tay Từ Mạn Nhu rời khỏi phòng.
Ánh mắt Cố Khang Dật nhìn theo hai cô gái, sau đó thở dài, “Anh hai, giới thiệu cô gái đó cho em đi, nể tình anh em ta”
“Tôi đã chia cổ phần cho chú, lợi nhuận cũng là 50-50, chẳng lẽ còn chưa đủ? Cô ấy còn nhỏ, cũng rất đơn thuần, không hợp với chủ đầu”.
“Anh nói thế là có ý gì chứ?” Cố Khang Dật bĩu môi, “Em thấy cô ấy rất hợp với em, đúng là trai tài gái sắc.”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nói vào chuyện chính đi.”
“Tôi tìm chị Quân Dao”
“Chị Quân Dao? Cô quen cô ấy?” Cố Khang Dật tỏ vẻ hứng thú.Anh ta chỉ biết Quân Dao có một cô em gái tên Quân Tú Anh, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp động lòng người, tiếc rằng nhân cách quá tệ nên không lọt được vào mắt Cố Khang Dật.
“Dĩ nhiên là quen rồi, tôi là em gái chị ấy mà, tôi đang ở cùng chị ấy, hôm nay muốn rủ chị ấy đi ăn kem.” Từ Mạn Nhu bây giờ đã trở về là một cô gái mười chín tuổi xinh đẹp rực rỡ, luôn vui vẻ yêu đời.
“Ô, cô đang ở Dao Uyển? Được, vậy đi theo tôi, tôi đưa cô đi gặp chị Quân Dao của cô.”
Lễ tân dĩ nhiên không dám ngăn cản, Cố Khang Dật dẫn Từ Mạn Nhu vào thang máy riêng dành cho lãnh đạo tập đoàn, sau đó ấn nút thang máy.
“Em gái nhỏ tên gì?”
Anh ta nghiêng đầu, hỏi. “Từ Mạn Nhu.”
Cố Khang Dật gật đầu, “Tên giống người, rất đẹp.”
“Cảm ơn” Từ Mạn Nhu mỉm cười, đuôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, hoàn toàn tự nhiên, vui vẻ đón nhận lời khen từ một người lạ.
“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Cố Khang Dật dẫn Từ Mạn Nhu lên thẳng phòng Cố Tư Bạch, anh ta đưa tay gõ nhẹ lên cửa.
“Mời vào.” Tiếng Cố Tư Bạch Vọng ra.
Cố Khang Dật đẩy cửa đi vào. Cố Tư Bạch ngồi sau bàn làm việc, anh hơi ngẩng đầu liếc nhìn qua, nhưng khi thấy Từ Mạn Nhu đi cùng Cố Khang Dật thì có chút ngạc nhiên.
“Sao em lại đến đây?” Anh hỏi.
“Anh rể, em đến tìm chị, muốn rủ chị đi dạo phố, ăn kem, anh đi không?”
“Anh còn có việc bận, em ngồi đi.”
Nói rồi anh ấn nút điện thoại gọi ra phòng thư kí, Quan Tư Mỹ nhận máy, “Bảo thiếu phu nhân vào phòng tôi một chút.” Quan Tư Mỹ lập tức gật đầu, “Vâng ạ.”
Quân Dao nghe Quan Tư Mỹ nói thì đi vào, cô cắn môi, chẳng lẽ anh lại lên cơn “nhớ vợ”? Đúng là chẳng chuyên nghiệp chút nào, thi thoảng anh vẫn lén lút gọi cô vào để ôm ôm hôn hôn vì nghiện VỢ, nhớ vợ không chịu được, nhưng chưa bao giờ gọi trực tiếp ra phòng thư kí như này.
Nhưng lúc đi vào phòng Cố Tư Bạch, Quân Dao hơi bất ngờ khi thấy Cố Khang Dật và Từ Mạn Nhu cũng ở đây.
Đã rất lâu rồi cô không gặp lại Cố Khang Dật, người đàn ông này vẫn đẹp trai sáng chói và tỏa ra khí tức nguy hiểm như ngày nào.
Nhìn thấy Quần Dao, Cố Khang Dật cong môi cười, “Chị dâu càng ngày càng đẹp nha, anh hai đúng là giỏi chăm đấy”
Cố Tư Bạch liếc nhìn Cố Khang Dật, anh tiến lên, ôm lấy eo cô, thậm chí còn không biết xấu hổ mà hôn nhẹ lên má cô một cái để đánh dấu chủ quyền.
“Chú cũng tự tìm cho mình một người đi, đừng suốt ngày long nhong ngoài đường như thế, nghe nói dạo này trộm chó nhiều lắm.”
“Anh... Có cần phải nói khó nghe thế không? Em vừa giúp anh chuyện lớn mà.” .
Quân Dao và Từ Mạn Nhu đều che môi cười, không ngờ Cố Tư Bạch ngày thường ít nói, nhưng khi nói lại khiến Cố Khang Dật mất mặt ngay tức khắc như thế. .
“Chị dâu, nghe nói chị mới có cô em gái này, thật là xinh đẹp nha. Hay là...”
“Đừng hòng” Quân Dao đột nhiên xù lông nhím, cô trừng mắt lừ Cố Khang Dật, “Cô ấy là em gái tôi, anh đừng hòng động vào” .
“Vợ à, em xưng hộ sai rồi, Khang Dật là em trai anh, em phải gọi là em hoặc chú xưng chị, không được gọi như thế” Cố Tư Bạch sửa lại.
Quân Dao lập tức gật đầu, “Đúng vậy, chú không được động vào cô ấy” .
“Chị dâu càng ngày càng sắc bén, đúng là khiến người ta nhìn bằng con mắt khác.Anh hai, đừng sỉ nhục em mãi thế, nếu không có em sao anh giải quyết được tên Hoắc Thiên Phong khó nhằn đó.”
Cố Khang Dật vừa nói vừa ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, dáng vẻ thong dong, tự tại.
“Dao Dao, Mạn Nhu đến tìm em đi chơi, hai chị em đi xuống còn tin ăn kem đi, lát anh đưa hai người về.Anh còn có việc bàn với chú ba.”
“Vâng.” Quân Dao gật đầu, kéo tay Từ Mạn Nhu rời khỏi phòng.
Ánh mắt Cố Khang Dật nhìn theo hai cô gái, sau đó thở dài, “Anh hai, giới thiệu cô gái đó cho em đi, nể tình anh em ta”
“Tôi đã chia cổ phần cho chú, lợi nhuận cũng là 50-50, chẳng lẽ còn chưa đủ? Cô ấy còn nhỏ, cũng rất đơn thuần, không hợp với chủ đầu”.
“Anh nói thế là có ý gì chứ?” Cố Khang Dật bĩu môi, “Em thấy cô ấy rất hợp với em, đúng là trai tài gái sắc.”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nói vào chuyện chính đi.”
Bình luận facebook