• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cố thiếu gia, đừng giả vờ nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật (3 Viewers)

  • Chương 114: Hoắc Phong Thiên xuất hiện

“Đây là trách nhiệm của tôi.” Tiểu Hoa cúi đầu, vẫn quỳ dưới đất.

Quân Dao biết tổ chức phải có luật lệ nghiêm minh thì kẻ dưới mới phục tùng, nhưng cô cũng gắn bó với Tiểu Hoa thời gian dài, không nhẫn tâm để cô ấy chịu khổ.

“Tự Bạch!” Cô nhìn anh, ánh mắt tràn đầy cầu


khẩn.

Anh thở dài một hơi, ánh mắt tức giận bây giờ tràn đầy đau thương.

“Mỗi anh em đều là máu thịt của chúng ta, cô đứng dậy rồi đi tạ lỗi với họ. Chuyện sau này khi nào vết thương của cô lành sẽ nói sau” .

“Cảm ơn thiếu gia.” Tiểu Hoa chống tay đứng dậy.


Trên bụng cô ấy có một vết máu đỏ chầm chậm thấm ra, rõ ràng vết thương rất nặng, mới vừa liền lại được một chút nhưng đã xuống giường đi đến đây khiến cho vết thương lại rách ra, chảy máu. Quân Dao nhìn thấy vừa lo lắng vừa đau lòng.

“Tiểu Hoa, vết thương của cô chảy máu rồi. Mau về phòng bệnh nghỉ ngơi đi.”

Ánh mắt Tiểu Hoa tràn đầy đau khổ và mất mát, để xảy ra những chuyện như thế, cô ấy là người đau lòng nhất. Thậm chí khi vừa tỉnh lại, cô đã muốn tự kết liễu bản thân để tạ tội với anh

em.

Nhưng lúc đó Cố Tư Bạch đã đi đến, chỉ nói với cô ấy một câu, “Cô chết thì có xứng với anh em không?” rồi bỏ đi.

Câu nói ấy khiến Tiểu Hoa không tự sát nữa, cô ấy trước tiên muốn đi tạ tội với những người bị thương, tạ tội với gia đình và cả hai người anh

em đã khuất của mình. Còn sau đó sẽ tùy tổ chức xử lý.

“Cô mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng cậy mạnh” Quân Dao nhẹ nhàng an ủi.

Tiểu Hoa cúi đầu chào CỐ Tư Bạch và Quân Dao, sau đó nặng nề cố đứng thẳng, rời khỏi phòng, nhưng bước chân run rẩy của cô ấy khiến Quân Dao càng đau lòng, rõ ràng là vết thương đau đớn như vậy lại cố gắng chịu đựng, cố gắng mạnh mẽ. Là phụ nữ với nhau, Quân Dao càng thương xót Tiểu Hoa nhiều hơn.

Trời đất đột nhiên xoay chuyển, Quân Dao giật mình, hóa ra Cố Tư Bạch vừa bế cô, đặt lên giường.

“Em nữa đó, đừng cậy mạnh, cẩn thận một chút.”

Anh đặt cô xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho cô, Quân Dao níu lấy tay anh.

“Cô ấy là con gái, lại một mình lăn lộn như vậy chắc chắn rất cực khổ, anh đừng trừng phạt cô ấy nghiêm khắc quá”.

Cố Tư Bạch ngồi xuống bên cạnh giường, anh đưa tay xoa xoa ấn đường đau nhức, “Tiểu Hoa đi theo anh từ nhỏ, anh coi cô ấy như em gái của mình. Nhưng quy định là quy định, nếu thiên vị sẽ khiến người khác không phục.”

“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Quân Dao hỏi.

Anh cầm lấy tay cô, bàn tay nhỏ bé mấy ngày nay nằm viện càng gầy hơn, lộ ra những đường gân xanh mỏng mảnh yếu ớt.

“Đây vốn dĩ đều là kế hoạch của anh.”

Quân Dao vô cùng ngạc nhiên, tròn mắt nhìn anh. Cố Tư Bạch kể cho cô nghe.Anh biết đêm hôm trước chắc chắn người của Hoắc Thiên Phong không phục, bọn họ sẽ tìm thời cơ tấn công Thiết huyết. Mà ngoài sáng hai tập đoàn cũng đang cạnh tranh vô cùng khốc liệt.

Chờ thời không bằng nhân cơ hội này diệt gọn bọn họ, trừ bỏ mọi hậu họa sau này. Chính vì vậy CỐ Tư Bạch đã cố tình để lộ tin tình báo về bữa tiệc.Anh cũng sắp xếp một số anh em chủ chốt dẫn người bao vây vòng ngoài,

Bữa tiệc ấy chính là mồi nhử Hoắc Thiên Phong tới, trong đánh ra, ngoài đánh vào.Vì có kẻ nằm vùng âm mưu bán rẻ Thiết huyết, Cố Tư Bạch khó khăn lắm mới nắm được chút tin tức về hắn ta, lần tung tin này cũng đồng thời moi được ra kẻ đó là ai.

Bởi vì tính cơ mật của hành động, cộng thêm việc phải để cho kẻ nội gián không chút nghi ngờ nên anh không nói với bất kì ai, kể cả Tiểu Hoa về kế hoạch của mình. Nhưng anh đã dặn dò cô ấy bữa tiệc cần tiết chế, uống ít rượu, phải luôn tỉnh táo.Anh cũng rất tin tưởng vào năng lực làm việc của Tiểu Hoa và các anh em khác.
1639964565238.png

Ngay khi Tiểu Hoa bị thương ở bụng, mất máu quá nhiều sắp ngất đi vẫn níu tay người khác dặn dò phải đi tìm thiếu phu nhân. Lúc Cố Tư Bạch nghe được tin này, anh như muốn phát điện, lập tức huy động tất cả mọi người đi tìm cô.

Anh đã tìm rất lâu, rất lâu, tưởng chừng như tuyệt vọng, nhưng may mắn cuối cùng đã tìm thấy cô. Lúc anh chạy đến, ôm cô vào lòng chỉ thấy cả người cô lạnh ngắt, đôi môi khô khốc khẽ thì thầm “Cố Tư Bạch, em yêu anh!”.


Lời này như nhát dao đâm vào tim anh, anh hoảng hốt, lo sợ khi thấy hơi thở của cô mỏng manh như sợi chỉ, cả người lạnh ngắt.

Đứng trước cửa phòng phẫu thuật, cả người CỐ Tư Bạch cứng ngắc, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đến tận khi bác sĩ đi ra, nói rằng cô đã qua cơn nguy kịch anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Tư Bạch, em muốn đi thăm Mạn Nhu, em khỏe rồi.” Quân Dao nhìn anh, dịu dàng nói.

“Được.” Cô hơi bất ngờ khi thấy Cố Tư Bạch lại dễ


dàng đồng ý như vậy.

“Nhưng có chuyện anh phải nói trước với em."

Quân Dao thoáng cái lại trở nên căng thẳng, cô nhìn anh chờ đợi, Cố Tư Bạch miết nhẹ lên tay cô, nói, “Đầu Từ Mạn Nhu bị đập vào tảng đá gây tụ máu, có một khối máu đông chèn vào dây thần kinh khiến cô ấy bị mất trí nhớ tạm thời. Hiện tại sức khỏe của cô ấy không cho phép phẫu thuật. Hơn nữa bác sĩ cũng nói chỉ là mất trí nhớ tạm thời, nếu điều trị tốt, vẫn có khả năng cao sẽ nhớ lại được.”

Cô sửng sốt trước tin này, hơi ngẩn người, hóa ra mấy ngày trước anh nhất quyết không cho cô đi gặp Từ Mạn Nhu là vì lí do này, có lẽ anh sợ cô sẽ đau lòng mà vết thương càng tồi tệ hơn. Nhưng điều Cố Tư Bạch không ngờ được lại. chính là vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Quân Dao.

“Quên cũng tốt, cô ấy từng nói với em ước gì có thể quên đi tất cả những tháng ngày đó, trở lại là một cô gái đơn thuần như trước kia. Bây giờ em sẽ đi thăm cô ấy, em muốn giúp cô ấy lại được đi học, được là cô sinh viên vui vẻ, không chút âu lo” .

Anh gật đầu, bế cô lên xe lăn rồi đẩy qua phòng Từ Mạn Nhu. Lúc hai người đang đi trên hành lang, thì nghe tiếng xôn xao, rồi một nhóm người mặc áo đen đi tới, vệ sĩ của CỐ Tư Bạch

cũng lập tức siết chặt lại, bảo vệ hai người bên trong.

Có điều Quân Dao không thể ngờ được người đang đi tới lại là Hoắc Thiên Phong. Hắn mặc một bộ vest đen, vẫn dáng vẻ cao lớn thường ngày, nhưng đôi mắt tối tăm, vô hồn, hàm râu có lẽ mấy ngày rồi không được cạo nên lún phún râu, dáng vẻ có phần hốc hác, chật vật.

CỐ Tư Bạch dừng bước, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Hoắc Thiên Phong, hơi bất ngờ, vì kẻ này trước nay luôn tự cao tự đại, vô cùng kiêu ngạo, dù thua nhưng anh không nghĩ hắn sẽ mang bộ dạng thê thảm này đến gặp kẻ tử thù của mình.

“Cố Tư Bạch, tôi có chuyện muốn nói với anh” Hoắc Thiên Phong nói.

Cố Tư Bạch hơi nghiêng đầu, ánh mắt tỏ ra hứng thú nhìn Hoắc Thiên Phong.

“Tôi sẽ rút hoàn toàn khỏi Giang Thành, chỉ cần anh cho tôi đưa cô ấy đi.”

“Ồ, không ngờ Hoắc tổng lại si tình như vậy?” Cố Tư Bạch nhếch môi cười.

Hoắc Thiên Phong cắn cắn khóe môi, đột nhiên cười rộ lên, “Cố thiếu gia, lần này anh thắng. Tôi nhận thua, sau này có cơ hội gặp lại, anh cứ chuẩn bị cho tốt đi.”

“Không được” Quân Dao đột nhiên lên tiếng khiến Hoắc Thiên Phong nhìn cô chằm chằm.
1639964615845.png

“Cố thiếu phu nhân, tôi đã chấp nhận từ bỏ mảnh đất Giang Thành này, tôi nghĩ cô cũng sẽ rõ lợi hại chứ?”

Quân Dao lắc đầu, cương quyết.


“Chuyện gì tôi cũng nghe theo Tự Bạch, nhưng chuyện này do tôi quyết. Mạn Nhu là em gái tôi, tôi nợ cô ấy một mạng, tôi sẽ không để anh làm hại cô ấy nữa đâu. Huống hồ khó khăn lắm cô ấy mới quên được tên ác ma như anh.”

“Cái gì?” Hoắc Thiên Phong sửng sốt kêu lên, “Cô ấy bị làm sao?”

Quân Dao phát hiện bản thân đã lỡ lời, nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của Hoắc Thiên Phong, cô biết hắn không diễn kịch, cũng không cần diễn kịch. Cô và Từ Mạn Nhu đều cho rằng hắn giam cầm Từ Mạn Nhu vì dục vọng bản thân, nhưng giờ phút này, nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng cùng hoảng hốt của Hoắc Thiên Phong, cô phát hiện, tên ác ma


này không ngờ lại rơi vào lưới tình rồi.

“Cô ấy bị mất trí nhớ, đã quên anh rồi.”

Quân Dao chậm rãi nói, giọng cô rất nhẹ nhàng nhưng rơi vào tai Hoắc Thiên Phong lại như một tiếng nổ lớn, khiến hắn đờ đẫn mất mấy giây mới hồi phục được tinh thần.

“Cô ấy đã quên tôi”
Giọng Hoắc Thiên Phong trầm xuống, ánh mắt cũng lộ rõ vẻ âm u. Quân Dao thở dài, nói tiếp.

“Kí ức của cô ấy về anh chẳng vui vẻ gì, anh đừng xuất hiện nữa, để cô ấy bắt đầu lại cuộc sống mới đi.Yêu không phải làm chiếm hữu, giam cầm, yêu là trân trọng và để người mình yêu được hạnh phúc.”.

Hoắc Thiên Phong nhìn chằm chằm Quân Dao, trong đầu hắn lướt qua những hình ảnh cũ.Từ Mạn Nhu nằm trong bồn tắm, bồn tắm đầy máu đỏ đến chói mắt. Từ Mạn Nhu nửa năm trời ở bên hắn, luôn ủ rũ, vô hồn, nằm dưới thân hắn cũng cắn chặt răng, cắn đến chảy máu môi. Từ Mạn Nhu cười rạng rỡ khi đi uống bia cùng Quân Dao. Kể cả lần cố ý quyến rũ để hạ độc hắn, cô cũng chưa từng cho hắn nụ cười tươi như thế.

Hắn từng coi cô chỉ là con búp bê xinh đẹp để tùy ý chơi đùa. Nhưng không biết từ lúc nào, cô chầm chậm tiến vào, khắc sâu trong tim hắn. Để bây giờ, thứ tình cảm không nên có nhất cuối cùng lại xuất hiện. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rung động trước một người con gái. Nhưng bây giờ

không chỉ là rung động, mà là khắc sâu vào tâm trí, khiến hắn không ngừng nhớ đến cô.

Đêm hôm đó, sau khi thua trở về, toàn thân tôi tả và mỏi mệt, hắn muốn đến tìm Từ Mạn Nhu, hắn không biết tại sao mình lại làm như vậy. Nhưng cả đời cao cao tại thượng, lần đầu tiên thua cuộc, sự kiêu ngạo của hắn bị đả kích vô cùng nặng nề. Hắn đột nhiên muốn ôm cô, muốn ngửi mùi hương chỉ thuộc về cô.

Nhưng Từ Mạn Nhu không có ở trại trẻ, cũng không ở chỗ trọ cũ. Hắn còn tưởng cô muốn trốn hắn lần nữa, trong lòng vô cùng chua chát, cho người lục tung cả Giang Thành để tìm cô.

Tìm suốt mấy ngày trời cũng không thấy cô, hắn đang rơi vào tuyệt vọng thì biết được tin Từ Mạn Nhu đang ở bệnh viện, mà người của Cố Tư Bạch canh gác nghiêm ngặt, người của hắn không thể tra được tin tức hay đi vào được.

Sau khi suy nghĩ rất nhiều, dưới tình hình hiện tại, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của nhà họ Cố. Bởi lẽ không chỉ thế lực của Cố Tư Bạch mạnh lên, mà vì lợi ích chung của nhà họ Cố, lần này Cố Tư Bạch và Cố Khang Dật bắt tay hợp tác,

đời phải ăn quả đắng như vậy. Cuối cùng hắn quyết định đến đây, thỏa hiệp cùng Cố Tư Bạch, nhưng hắn ngàn vạn lần không thể ngờ Từ Mạn Nhu lại mất trí nhớ, quên đi hắn.

Không lí nào lại trùng hợp như vậy được. Hoắc Thiên Phong khẽ nhíu mày, môi mỏng hơi cong lên.
“Cố thiếu phu nhân, chút trò này của cô không qua mặt được tôi đâu, tôi muốn gặp cô ấy”.

Thấy khí thế của Hoắc Thiên Phong, các vệ sĩ lập tức siết chặt lại, nhìn hắn chằm chằm, Quân Dao lắc đầu, thở dài.


“Tùy anh.” Rồi cô quay qua nói với Cố Tư Bạch, “Tư Bạch, chúng ta đi thăm cô ấy thôi.”

Cố Tư Bạch đẩy xe đưa cô về phía phòng bệnh. Hoắc Thiên Phong nhìn thái độ hờ hững của hai người thì trong lòng bán tín bán nghi, đi theo Cố Tư Bạch và Quân Dao..

“Hoắc tổng, đây là phòng bệnh nhân, anh mang nhiều người như vậy đến e rằng không hay Quân Dạo quay đầu, lạnh nhạt nói với hắn.

Hoắc Thiên Phong giơ tay, ra hiệu cho người của mình lùi lại, chỉ còn một mình hắn, hắn giơ hai tay ra hiệu bản thân không mang theo vũ khí, Quân Dao nhìn hắn, chỉ buông ra một câu.

“Cô ấy mới tỉnh lại, đừng khiến cô ấy bị xúc động, ảnh hưởng sức khỏe.”


Ba người cùng vào phòng bệnh của Từ Mạn Nhu.Từ Mạn Nhu đang ngồi dựa người trên giường xem tivi. Khuôn mặt xinh đẹp hơi nhợt nhạt nhưng càng đẹp đến động lòng người, vẻ

đẹp yếu đuối, mong manh như sương khói.

“Mạn Nhu! Em thấy thế nào rồi?” Quân Dao vui vẻ kêu lên.

Từ Mạn Nhu chầm chậm đưa mắt nhìn Quân Dao, đôi mắt trong veo nhưng ngơ ngác.

“Cô là ai?”

Đáy lòng Quân Dao thoáng chốc chìm xuống, CỐ Tư Bạch đẩy xe lăn đến gần, cô cầm lấy tay Từ Mạn Nhu, vô cùng xót xa.

“Chị là Quân Dao, là chị gái của em” Khóe mắt Quân Dao rưng rưng.

Từ Mạn Nhu hơi nghiêng đầu nhìn Quân Dao chăm chú, rồi khóe môi xinh đẹp mấp máy, “Chị!”

Quân Dao không kìm nổi, rơi nước mắt, “Em gái ngoan, từ giờ chị sẽ chăm sóc em”.

Hoắc Thiên Phong chầm chậm bước đến, hắn vẫn chăm chăm nhìn Từ Mạn Nhu, nhưng cô hoàn toàn không nhìn hắn dù chỉ một cái.

“Mấy hôm nữa em khỏe, chị em mình cùng về nhà.” Quân Dao VỖ VỖ tay Mạn Nhu.

“Chị, em bị sao vậy, sao em không nhớ gì hết? Đầu em rất đau.” Từ Mạn Nhu nói.

Cô ấy đã tỉnh dậy mấy ngày, lúc mới tỉnh dậy vô cùng hoảng hốt, sợ hãi khi thấy xung quanh vô cùng xa lạ, trong đầu cô cũng là khoảng trống không mờ nhạt. Không phải cô hoàn toàn không nhớ gì, mà chính là những hình ảnh quá vụn vặt và

mờ nhạt, không cách nào ghép nối lại với nhau được. Mỗi lần Từ Mạn Nhu cố gắng nhớ mọi chuyện thì đầu lại đau nhức vô cùng.

Trong thời gian này các bác sĩ và y tá chăm sóc cô ấy rất chu đáo. Cố Tư Bạch cũng đến thăm cô ấy vài lần, nhưng chỉ dặn dò cô ấy nghỉ ngơi cho tốt, ngoài ra không nói gì, điều này càng khiến Từ Mạn Nhu hoang mang hơn.

Bây giờ người chị này xuất hiện, mặc dù cô ấy không thể nhớ, nhưng lại có cảm giác vô cùng thân thiết. Đây có lẽ đúng là chị gái của cô ấy rồi.

“Chị, em khỏe rồi, mình về nhà đi, ở đây chán lắm, suốt ngày phải nằm một chỗ” Từ Mạn Nhu nói.

“Được, để chị đi hỏi bác sĩ, nếu tình hình ổn thì mình cùng về.” Quân Dao gật đầu.

Lúc này ánh mắt Từ Mạn Nhu vô tình lướt qua người đàn ông lạ mặt còn lại trong phòng. Một hình ảnh lóe lên, đầu đau dữ dội làm cô ấy vô thức ôm lấy đầu.
1639964672599.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom