Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113:Cái bẫy
“Cô làm gì vậy? Sao lại đứng lên? Mau ngồi xuống đi, cẩn thận kẻo ảnh hưởng vết thương” Quân Dao lo lắng vội vã nói.
Rồi đột nhiên, không một dấu hiệu báo trước, Tiểu Hoa quỳ xuống, lưng thẳng tắp, đôi mắt đen láy nhìn Quân Dao, giọng hơi khàn khàn, “Thiếu phu nhân, xin hãy trừng phạt tôi!”
Một lần nữa tỉnh dậy, Quân Dao mở mắt, ánh sáng chói mắt đập vào, quá sáng, quá chói mắt. Trước mắt cô một màu trắng toát. Thần trí mơ hồ, cô đã chết rồi ư?
“Dao Dao!"
Tiếng gọi trầm ấm bên cạnh đánh động tâm trí Quân Dao, cô khó khăn nghiêng đầu nhìn, là Cố Tư Bạch.Anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của cô, khuôn mặt anh cũng phờ phạc rất nhiều, dưới cằm lún phún râu chưa cao.
“Dao Dao, em tỉnh rồi!”
“Em chưa chết ư?” Quân Dao mấp máy môi, những lời không ra được khỏi họng, chỉ là những tiếng nhỏ đứt quãng.
Nhưng dường như Cố Tư Bạch vẫn hiểu hết được câu hỏi của cô, anh nắm lấy bàn tay của cô, đưa lên môi hôn.
“Sao anh có thể mất em được. Em bị hôn mê mấy ngày, bây giờ mới tỉnh, phải nghỉ ngơi cho thật tốt”
“Mạn Nhu...” Quân Dao Cố nói, cổ họng đau như xé, cô thậm chí có cảm nhận được vị máu
tanh nơi khoang miệng, có lẽ cổ họng bị thương, bây giờ nói khiến vết thương rách ra, chảy chút máu.
“Từ Mạn Nhu vẫn chưa tỉnh, đầu cô ấy và đập vào đá, đã phẫu thuật, bác sĩ nói đã qua cơn nguy kịch, có lẽ sắp tỉnh lại rồi”
Quân Dao lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cô cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi. Cố Tư Bạch vuốt ve khuôn mặt Quân Dao.
“Anh xin lỗi, là anh đến trễ, đã khiến em chịu khổ rồi” .
Lúc này Quân Dao mới hoàn toàn tỉnh táo, nhớ đến đêm hôm đó, những cảm xúc sợ hãi, lo lắng, tuyệt vọng ùa về, cô hoảng hốt nhìn Cố Tư Bạch, hé môi mấp máy.
“Tiểu Hoa... cùng những người khác...”
Ánh mắt Cố Tư Bạch trầm xuống, giọng anh cũng trầm trầm, “Em đừng lo, Tiểu Hoa không sao, chỉ bị thương nhẹ. Những anh em khác cũng đều ổn."
“Thật không? Đừng giấu em?” Nhìn dáng vẻ của anh, cô không tin, có thể anh chỉ đang nói dối để cô yên tâm nghỉ ngơi dưỡng thương mà thôi.
“Anh không giấu em, có hai anh em qua đời, mấy người bị thương đều đang được chữa trị tốt. Tiểu Hoa chỉ bị thương thôi, một hai hôm nữa vết thương của cô ấy ổn anh sẽ bảo cô ấy qua đây thăm em”
Quân Dao lắc đầu, mấp máy môi, “Không cần, cứ để cô ấy nghỉ ngơi.”
“Bây giờ em yên tâm rồi chứ?”.
Cô gật nhẹ đầu, cảm giác cả người vô cùng nặng nề, đau đớn. Cố Tư Bạch nắm bàn tay của cô, trong lòng anh tràn đầy hối hận và tự trách.Anh đã hứa sẽ bảo vệ, chăm sóc cô cả đời, nhưng nhìn xem, anh đã khiến cô phải trải qua không biết bao nhiều chuyện, đã mấy lần thập tử nhất sinh, những đau đớn cô phải gánh chịu như xé nát trái tim anh.
Nếu có thể, anh mong tất cả đau đớn ấy hãy đổ lên anh, cô gái của anh nhỏ bé, yếu đuối là như vậy.Yết hầu Cố Tư Bạch khẽ lay động, trên trán cũng nổi đầy gân xanh, anh cố gắng nhẫn nhịn lửa giận trong lòng xuống, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể để Quân Dao không lo lắng hay phải suy nghĩ gì.
Mấy ngày tiếp theo, vết thương trên vai Quân Dao hồi phục rất tốt, cô đã có thể được tháo đống dây nhợ khắp người ra, chỉ còn nằm trên giường bệnh, ngày mấy lần bác sĩ đến thăm khám, thay băng.
Quân Dao mỉm cười, thấy anh thật ngốc nghếch, nhưng sâu thẳm trong lòng cô cũng vô cùng cảm động. Bởi chính cô vào thời khắc sinh tử ấy, điều luyến tiếc duy nhất chính là phải rời xa anh, từ bỏ quãng thời gian êm ấm hạnh phúc của hai người.
“Chỉ cần có em, tất cả những thứ khác đều không quan trọng nữa!” Anh cúi đầu, hôn lên trán cô. Quân Dao mỉm cười, ngẩng đầu hôn nhẹ vào má anh.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. “Ai?” Cố Tư Bạch cảnh giác hỏi.
“Thiếu gia, tôi tới tạ lỗi với thiếu phu nhân” Một giọng nói ẩn nhẫn vang lên, là giọng của Tiểu Hoa.
“Tiểu Hoa à, mau vào đi, cô thế nào rồi?” Quân Dạo lập tức lên tiếng, cổ họng cô đã đỡ đau, có thể nói chuyện được rồi, nhưng nói lớn thì vẫn đau đau. Cô vẫn nhớ đêm đó là Tiểu Hoa quên cả an nguy của bản thân để cứu cô, cô mang ơn cô
ấy.
Tiểu Hoa ngồi trên chiếc xe lăn, mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, mấy ngày không gặp, cô ấy gầy rộc đi. Quân Dao xót xa nhìn Tiểu Hoa đẩy xe lăn tiến vào phòng.
“Tiểu Hoa, cô bị thương ở đâu, cứ nghỉ ngơi đi, không cần qua thăm tôi đâu”.
Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn Quân Dao, đôi mắt đen láy, cô ấy chống tay lên thành xe lăn, chầm chậm đứng dậy, vì dùng sức mà trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Cô làm gì vậy? Sao lại đứng lên? Mau ngồi xuống đi, cẩn thận kẻo ảnh hưởng vết thương” Quân Dao lo lắng vội vã nói.
Rồi đột nhiên, không một dấu hiệu báo trước, Tiểu Hoa quỳ xuống, lưng thẳng tắp, đôi mắt đen láy nhìn Quân Dao, giọng hơi khàn khàn, “Thiếu phu nhân, xin hãy trừng phạt tôi!”
A
“Tiểu Hoa, cô làm gì vậy?”
Quân Dao hoảng hốt muốn xuống giường, nhưng Cố Tư Bạch ấn tay cô lại, anh nhìn Tiểu Hoa bằng ánh mắt rét lạnh. Tiểu Hoa hơi cúi đầu.
“Thiếu phu nhân, lần này đều là lỗi của tôi. Thiếu gia đã dặn trước bữa tiệc này chỉ có thể uống một chút, cần đề cao cảnh giác, nhưng tôi không nghe lời thiếu gia, còn đưa thiếu phu nhân đi theo, khiến bên chúng ta tổn thất nặng nề, phu nhân gặp nguy hiểm, đều là lỗi của tôi”.
“Tiểu Hoa, nếu không phải vì cô đi theo tôi nhiều năm, tôi đã giết cô rồi.” Cố Tư Bạch siết chặt quai hàm, lạnh lùng nói.
“Xin thiếu gia trừng phạt, tôi không xứng với các anh em!”
CỐ Tư Bạch rút thắt lưng ra một khẩu súng ngắn, chĩa thẳng về phía Tiểu Hoa, Quân Dao kinh hãi nén đau bật dậy.
“Tư Bạch, anh làm gì vậy? Cô ấy là Tiểu Hoa mà."
Theo những lời Tiểu Hoa nói, Quân Dao lờ mờ hiểu được Tiểu Hoa lần này đã phạm phải sai lầm nên mới dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như
vậy, nhưng không thể vì thế mà xử phạt cô ấy được.
“Tư Bạch, anh nghe em nói, em không sao, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe” Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của CỐ Tư Bạch, Quân Dao cũng phải hoảng sợ, cô đã quá quen với ánh mắt ôn nhu, ấm áp của anh rồi, “Tư Bạch!” Cô kêu lên khe khẽ, giọng nói cũng nghẹn lại.
Anh quay đầu nhìn sang, thấy dáng vẻ hoảng hốt cùng lo lắng của cô thì anh biết cô đã bị dọa sợ rồi. Khuôn mặt anh cũng dần thả lỏng, Cố Tư Bạch thở dài một hơi.
“Đi tạ lỗi với anh em của cô đi.” “Cảm ơn thiếu gia”
Quân Dao nén đau, bước về phía Tiểu Hoa, những cánh tay bị Cố Tư Bạch giữ lại, “Em nghỉ ngơi đi, chuyện này không liên quan em”.
“Tiểu Hoa, cô mau đứng dậy đi, tôi không sao rồi, đừng lo, cũng đừng tự trách bản thân. Cảm ơn cô vì hôm đó đã không màng nguy hiểm cứu tôi.”
Rồi đột nhiên, không một dấu hiệu báo trước, Tiểu Hoa quỳ xuống, lưng thẳng tắp, đôi mắt đen láy nhìn Quân Dao, giọng hơi khàn khàn, “Thiếu phu nhân, xin hãy trừng phạt tôi!”
Một lần nữa tỉnh dậy, Quân Dao mở mắt, ánh sáng chói mắt đập vào, quá sáng, quá chói mắt. Trước mắt cô một màu trắng toát. Thần trí mơ hồ, cô đã chết rồi ư?
“Dao Dao!"
Tiếng gọi trầm ấm bên cạnh đánh động tâm trí Quân Dao, cô khó khăn nghiêng đầu nhìn, là Cố Tư Bạch.Anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của cô, khuôn mặt anh cũng phờ phạc rất nhiều, dưới cằm lún phún râu chưa cao.
“Dao Dao, em tỉnh rồi!”
“Em chưa chết ư?” Quân Dao mấp máy môi, những lời không ra được khỏi họng, chỉ là những tiếng nhỏ đứt quãng.
Nhưng dường như Cố Tư Bạch vẫn hiểu hết được câu hỏi của cô, anh nắm lấy bàn tay của cô, đưa lên môi hôn.
“Sao anh có thể mất em được. Em bị hôn mê mấy ngày, bây giờ mới tỉnh, phải nghỉ ngơi cho thật tốt”
“Mạn Nhu...” Quân Dao Cố nói, cổ họng đau như xé, cô thậm chí có cảm nhận được vị máu
tanh nơi khoang miệng, có lẽ cổ họng bị thương, bây giờ nói khiến vết thương rách ra, chảy chút máu.
“Từ Mạn Nhu vẫn chưa tỉnh, đầu cô ấy và đập vào đá, đã phẫu thuật, bác sĩ nói đã qua cơn nguy kịch, có lẽ sắp tỉnh lại rồi”
Quân Dao lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cô cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi. Cố Tư Bạch vuốt ve khuôn mặt Quân Dao.
“Anh xin lỗi, là anh đến trễ, đã khiến em chịu khổ rồi” .
Lúc này Quân Dao mới hoàn toàn tỉnh táo, nhớ đến đêm hôm đó, những cảm xúc sợ hãi, lo lắng, tuyệt vọng ùa về, cô hoảng hốt nhìn Cố Tư Bạch, hé môi mấp máy.
“Tiểu Hoa... cùng những người khác...”
Ánh mắt Cố Tư Bạch trầm xuống, giọng anh cũng trầm trầm, “Em đừng lo, Tiểu Hoa không sao, chỉ bị thương nhẹ. Những anh em khác cũng đều ổn."
“Thật không? Đừng giấu em?” Nhìn dáng vẻ của anh, cô không tin, có thể anh chỉ đang nói dối để cô yên tâm nghỉ ngơi dưỡng thương mà thôi.
“Anh không giấu em, có hai anh em qua đời, mấy người bị thương đều đang được chữa trị tốt. Tiểu Hoa chỉ bị thương thôi, một hai hôm nữa vết thương của cô ấy ổn anh sẽ bảo cô ấy qua đây thăm em”
Quân Dao lắc đầu, mấp máy môi, “Không cần, cứ để cô ấy nghỉ ngơi.”
“Bây giờ em yên tâm rồi chứ?”.
Cô gật nhẹ đầu, cảm giác cả người vô cùng nặng nề, đau đớn. Cố Tư Bạch nắm bàn tay của cô, trong lòng anh tràn đầy hối hận và tự trách.Anh đã hứa sẽ bảo vệ, chăm sóc cô cả đời, nhưng nhìn xem, anh đã khiến cô phải trải qua không biết bao nhiều chuyện, đã mấy lần thập tử nhất sinh, những đau đớn cô phải gánh chịu như xé nát trái tim anh.
Nếu có thể, anh mong tất cả đau đớn ấy hãy đổ lên anh, cô gái của anh nhỏ bé, yếu đuối là như vậy.Yết hầu Cố Tư Bạch khẽ lay động, trên trán cũng nổi đầy gân xanh, anh cố gắng nhẫn nhịn lửa giận trong lòng xuống, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể để Quân Dao không lo lắng hay phải suy nghĩ gì.
Mấy ngày tiếp theo, vết thương trên vai Quân Dao hồi phục rất tốt, cô đã có thể được tháo đống dây nhợ khắp người ra, chỉ còn nằm trên giường bệnh, ngày mấy lần bác sĩ đến thăm khám, thay băng.
Quân Dao mỉm cười, thấy anh thật ngốc nghếch, nhưng sâu thẳm trong lòng cô cũng vô cùng cảm động. Bởi chính cô vào thời khắc sinh tử ấy, điều luyến tiếc duy nhất chính là phải rời xa anh, từ bỏ quãng thời gian êm ấm hạnh phúc của hai người.
“Chỉ cần có em, tất cả những thứ khác đều không quan trọng nữa!” Anh cúi đầu, hôn lên trán cô. Quân Dao mỉm cười, ngẩng đầu hôn nhẹ vào má anh.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. “Ai?” Cố Tư Bạch cảnh giác hỏi.
“Thiếu gia, tôi tới tạ lỗi với thiếu phu nhân” Một giọng nói ẩn nhẫn vang lên, là giọng của Tiểu Hoa.
“Tiểu Hoa à, mau vào đi, cô thế nào rồi?” Quân Dạo lập tức lên tiếng, cổ họng cô đã đỡ đau, có thể nói chuyện được rồi, nhưng nói lớn thì vẫn đau đau. Cô vẫn nhớ đêm đó là Tiểu Hoa quên cả an nguy của bản thân để cứu cô, cô mang ơn cô
ấy.
Tiểu Hoa ngồi trên chiếc xe lăn, mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, mấy ngày không gặp, cô ấy gầy rộc đi. Quân Dao xót xa nhìn Tiểu Hoa đẩy xe lăn tiến vào phòng.
“Tiểu Hoa, cô bị thương ở đâu, cứ nghỉ ngơi đi, không cần qua thăm tôi đâu”.
Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn Quân Dao, đôi mắt đen láy, cô ấy chống tay lên thành xe lăn, chầm chậm đứng dậy, vì dùng sức mà trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Cô làm gì vậy? Sao lại đứng lên? Mau ngồi xuống đi, cẩn thận kẻo ảnh hưởng vết thương” Quân Dao lo lắng vội vã nói.
Rồi đột nhiên, không một dấu hiệu báo trước, Tiểu Hoa quỳ xuống, lưng thẳng tắp, đôi mắt đen láy nhìn Quân Dao, giọng hơi khàn khàn, “Thiếu phu nhân, xin hãy trừng phạt tôi!”
A
“Tiểu Hoa, cô làm gì vậy?”
Quân Dao hoảng hốt muốn xuống giường, nhưng Cố Tư Bạch ấn tay cô lại, anh nhìn Tiểu Hoa bằng ánh mắt rét lạnh. Tiểu Hoa hơi cúi đầu.
“Thiếu phu nhân, lần này đều là lỗi của tôi. Thiếu gia đã dặn trước bữa tiệc này chỉ có thể uống một chút, cần đề cao cảnh giác, nhưng tôi không nghe lời thiếu gia, còn đưa thiếu phu nhân đi theo, khiến bên chúng ta tổn thất nặng nề, phu nhân gặp nguy hiểm, đều là lỗi của tôi”.
“Tiểu Hoa, nếu không phải vì cô đi theo tôi nhiều năm, tôi đã giết cô rồi.” Cố Tư Bạch siết chặt quai hàm, lạnh lùng nói.
“Xin thiếu gia trừng phạt, tôi không xứng với các anh em!”
CỐ Tư Bạch rút thắt lưng ra một khẩu súng ngắn, chĩa thẳng về phía Tiểu Hoa, Quân Dao kinh hãi nén đau bật dậy.
“Tư Bạch, anh làm gì vậy? Cô ấy là Tiểu Hoa mà."
Theo những lời Tiểu Hoa nói, Quân Dao lờ mờ hiểu được Tiểu Hoa lần này đã phạm phải sai lầm nên mới dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như
vậy, nhưng không thể vì thế mà xử phạt cô ấy được.
“Tư Bạch, anh nghe em nói, em không sao, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe” Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của CỐ Tư Bạch, Quân Dao cũng phải hoảng sợ, cô đã quá quen với ánh mắt ôn nhu, ấm áp của anh rồi, “Tư Bạch!” Cô kêu lên khe khẽ, giọng nói cũng nghẹn lại.
Anh quay đầu nhìn sang, thấy dáng vẻ hoảng hốt cùng lo lắng của cô thì anh biết cô đã bị dọa sợ rồi. Khuôn mặt anh cũng dần thả lỏng, Cố Tư Bạch thở dài một hơi.
“Đi tạ lỗi với anh em của cô đi.” “Cảm ơn thiếu gia”
Quân Dao nén đau, bước về phía Tiểu Hoa, những cánh tay bị Cố Tư Bạch giữ lại, “Em nghỉ ngơi đi, chuyện này không liên quan em”.
“Tiểu Hoa, cô mau đứng dậy đi, tôi không sao rồi, đừng lo, cũng đừng tự trách bản thân. Cảm ơn cô vì hôm đó đã không màng nguy hiểm cứu tôi.”
Bình luận facebook