• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cố thiếu gia, đừng giả vờ nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật (9 Viewers)

  • Chương 132:Bồi ngủ

Từ Mạn Nhu cố ngồi dậy, nhưng cánh tay của Hoắc Thiên Phong quá cứng, cô không cách nào đẩy ra được, nếu cô dùng hết sức bình sinh có lẽ được, nhưng chắc chắn ảnh hưởng vết thương của hắn.

“Tôi bị thương thế này rồi em vẫn không động lòng chút nào sao?”.


Giọng hắn trầm trầm, sao nghe còn có chút tủi thân nhỉ? Từ Mạn Nhu khẽ bĩu môi.

“Đều là tự anh làm” Cô lẩm bẩm.

“Không phải có người nói chỉ cần tôi tự đâm mình thì sẽ làm bạn gái của tôi nên tôi mới làm, em nghĩ tôi ngốc đến mức khiến bản thân bị thương?


Từ Mạn Nhu cứng họng, không phản bác được nữa.

“Nằm im tôi ôm một lát.”

Hắn ra lệnh cho cô. Từ Mạn Nhu hung hăng liếc hắn, nhưng cũng không dám động đậy, cô sợ ảnh hưởng vết thương của hắn, chắc hẳn đau lắm nhỉ?

“Nhưng tôi nằm như này sẽ vẹo cột sống mất”.

Nửa người trên của cô bị hắn ôm vào lòng, nửa người dưới vẫn đứng, cả người nghiêng nghiêng vẹo vẹo, vô cùng khổ sở. Hoắc Thiên Phong lập tức dịch người sang một chút.

“Nằm vào đây Từ Mạn Nhu cắn răng, trèo lên nằm bên cạnh hắn, người cô căng thẳng đến mức cứng đờ. Nhưng Hoắc Thiên Phong lại vô cùng vui vẻ, cùng cô chen chúc trên chiếc giường đơn, ngửi mùi thơm thanh nhạt của cô. Hoắc Thiên Phong vòng tay ôm lấy cô, những ngày này hắn đều không thể ngủ ngon, tính tình cũng nóng nảy thất thường hơn rất nhiều. Nhưng bây giờ ôm cổ, rất nhanh hai mắt hắn díu lại, trước khi chìm vào giấc ngủ hắn không quên bá đạo nói.

“Em ở đây bồi tôi ngủ, rời khỏi giường chặt một chân.”

Nói rồi hắn yên tâm ngủ say. Từ Mạn Nhu hung hăng lườm hắn, đe dọa ai kia chứ?Tưởng cô là con nít à? Nhưng vừa rồi hình như cô làm ồn khiến hắn không được nghỉ ngơi tốt, Từ Mạn Nhu đột nhiên cũng cảm thấy có chút áy náy.

Cô nghiêng đầu, nhìn người đàn ông đang ôm cô ngủ. Bình thường khí thế bức người như thế, nhưng khi hắn ngủ lại có vẻ ôn hoa hơn rất nhiều. Sống mũi cao thẳng tắp, xương cằm cũng rất đẹp, hàng mi dài rủ xuống, lông mày đậm hơi cau lại.

Từ Mạn Nhu nhẹ nhàng lấy ngón tay di di lên mi tâm của hắn, khiến hàng lông mày đang hơi cau từ từ giãn ra, khiến gương mặt hắn càng ôn hòa, dễ gần hơn.

Kể ra thì khi hắn im lặng ngủ như thế này đẹp trai hơn lúc hống hách ra lệnh hoặc dai dẳng bám theo cô như đỉa đói. Cảm giác chân thực và gần gũi hơn rất nhiều.

Khuôn mặt hai người rất gần nhau, chỉ cách chừng mười xăng ti mét, cô có thể cảm nhận hơi thở nóng rực của hắn vờn quanh.

1640976123397.png

Lúc Từ Mạn Nhu ngủ chán chê thì duỗi người, muốn tỉnh dậy. Đột nhiên tay đụng phải “thứ” gì đó. Cô giật nảy mình, mở bừng mắt, nhìn thấy một người đàn ông bên cạnh thì suýt chút nữa hét ầm lên.

Nhưng rất nhanh cô nhớ ra, là tên điên này đòi ôm cô, làm cô ngủ quên mất. Hoắc Thiên Phong cũng đã tỉnh, hắn nhìn cô, ánh mắt như có lửa.


“Anh... anh tỉnh rồi... vậy tôi xuống giường đây...” Từ Mạn Nhu cười cười, nói.

“Em đúng là đáng chết” giọng Hoắc Thiên Phong trầm trầm, khàn khàn.

“Hả? Tôi vừa giúp anh ngủ đấy.” Từ Mạn Nhu cãi lại. Nhưng cô lập tức ý thức được, hình như có gì đó không đúng. Bởi nơi tay cô đụng phải hình như đang “lớn” lên.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom