Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201-205
Sau khi ăn tối cùng Từ Mạn Nhu và các em bé trong trại trẻ xong, Quân Dao lên xe trở về.Về đến nhà trời đã tối nhưng Cố Tư Bạch và Ngũ hổ vẫn chưa trở về.
Ngũ hổ là nhóm năm người đắc lực nhất dưới trướng Cố Tư Bạch, Tiểu Hoa là cô gái duy nhất trong nhóm. Mặc dù là nữ nhưng cô không thua kém bất kỳ ai, điều này khiến Quân Dao vẫn luôn ngưỡng mộ Tiểu Hoa, chỉ tiếc rằng năng lực cô có hạn, không thể trở nên mạnh mẽ như cô ấy.
Cho nên sau này có con gái, cô nhất định sẽ cho con bé đi theo Tiểu Hoa, để ngầu như vậy. Đột nhiên, suy nghĩ có con gái khiến Quân Dao vừa vui vui vừa xấu hổ.
Nhưng cô cũng hơi nhíu mày, hai người họ đã làm chuyện đó rất nhiều lần, đều không dùng biện pháp gì, vậy tại sao đến bây giờ cũng chưa động đậy gì nhỉ?
Quân Dao mím môi, trong lòng cô hơi lo lắng, không biết liệu có chuyện gì không? Cố Tư Bạch luôn yêu thương, cưng chiều cô, thậm chí còn chưa từng hối thúc chuyện con cái, Quân Dao cảm thấy bản thân cũng còn trẻ, không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại cô có hơi lo lắng.
Đáng lý ra bọn họ phải có tin vui rồi chứ, liệu sức khỏe cô có vấn đề gì không?
Cô lên mạng tra thông tin một chút, nhưng càng đọc mấy bài báo trên mạng càng cảm thấy hoang mang, cuối cùng cô quyết định tắt máy, không đọc nữa.Vốn đang lo lắng cho Cố Tự Bạch, bây giờ lại lo lắng chuyện này nữa, cô lăn qua lăn lại mãi không ngủ được.
Trằn trọc đến gần sáng, Cố Tư Bạch vẫn chưa về, điện thoại cũng không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào. Cô vừa lo vừa xót xa.
Nếu người phụ nữ khác chồng cả đêm không về chắc chắn sẽ lo lắng chồng đang đi cùng người phụ nữ nào khác, nhưng Quân Dao thì khác, cô tin tưởng Cố Tư Bạch một trăm phần trăm, cũng như anh tin tưởng cô vậy. Cô chỉ lo anh sẽ gặp nguy hiểm mà thôi.
Bởi chính cô đã tận mắt nhìn thấy cuộc đọ súng của anh với mấy tên sát thủ khi hai người họ trên đường về nhà chính. Rồi cả chuyện Hoắc Thiên Phong bắt cóc cô nữa. Càng nghĩ lòng Quân Dao càng nóng như lửa đốt.
Năm giờ sáng, trời đã tang tảng sáng, những tia nắng ban mai lấp ló phía đằng đông khiến sương mù giăng mắc bắt đầu nhè nhẹ tan ra, bầu trời chuyển từ tối thẫm sang màu xanh sữa.
Quân Dao lấy một chiếc áo choàng mỏng, mặc lên người, đi ra ngoài cửa, vệ sĩ đang đứng ở cửa thấy cô đi ra thì hơi giật mình.
“Thiếu phu nhân, cô có việc gì ư?”.
“Không có, tôi đi dạo loanh quanh thôi.”
Cô lắc đầu, ý không có chuyện gì, rồi đi dép lê ra lối đi trải sỏi dẫn ra phía ngoài cổng. Cô đi đi lại lại lối đi cả chục lần, vệ sĩ đứng từ xa quan sát, nếu có chuyện gì có thể đến bất cứ lúc nào.
Chiếc áo choàng mỏng màu xanh ánh lên vệt hơi sương lạnh buổi sớm mới tan ra, cô thấy hơi lành lạnh nên quyết định đi nhanh hơn một chút cho ấm người. Ngóng ra phía cổng, cánh cổng vẫn đóng im lìm.
Quân Dao thở dài, ngước đầu nhìn những tia nắng vàng rực buổi sớm chiếu xuống ngọn cỏ lá cây xanh mơn mởn..
Quân Dao cúi đầu, nhìn những hàng sỏi trắng tinh dưới chân, cứ đi như thế, chẳng biết qua bao lâu, tới khi cô ngẩng đầu lần nữa đã thấy ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi, trái tim cô càng trùng xuống, lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận bản thân quá yếu đuối, vô dụng nên mới phải đứng trông ngóng ở đây mà không giúp gì được cho anh.
“Rầm rầm...” Tiếng xe từ xa vọng đến, Quân Dao lập tức đứng thẳng lưng, dòng tai lắng nghe, tiếng xe càng ngày càng gần, là một đoàn xe. Cô vui mừng chạy về phía cổng, ấn nút mở cổng.
Vệ sĩ thấy thế hốt hoảng chạy theo, “Thiếu phu nhân, đợi đã.”
Một vệ sĩ khác nhìn từ camera quan sát, ra dấu Với vệ sĩ đang chạy theo Quân Dao, người đó mới
yên tâm đứng lại.
Quân Dao đứng ở cổng, nhìn đoàn xe đang đi đến gần, trái tim càng bồn chồn, lo lắng, nhưng cũng vui mừng vì cuối cùng anh đã về rồi.
Chiếc xe đầu tiên dừng lại trước cổng, người trên xe bước xuống, chân anh dài, chỉ vài bước đã đến bên cô, ôm lấy Quần Dao.
“Sao em lại ra đây, có chuyện gì?” Cố Tư Bạch lo lắng hỏi.
Quân Dao nhìn anh từ trên xuống dưới, bàn tay nhỏ bé của cô sờ khắp người anh, không thấy vết thương thì trái tim treo lơ lửng của cô mới được đặt xuống. Cô thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt rưng rưng vì mừng rỡ, ôm chầm lấy anh.
“Anh không sao là tốt rồi. Em lo quá.” Cô nức nở khe khẽ.
Cố Tư Bạch cũng siết chặt tay, ôm cô vào lòng, rồi anh nhẹ đẩy cô ra, hơi nhíu mày, “Sao áo em ướt thế này?”
“Em... chắc là do sương...”
Anh càng cau mày chặt, “Em dầm sương cả đêm? Nhỡ bị cảm thì sao?”
“Không có, em mới đi ra đây một lúc thôi, thật đấy” Ánh mắt cô như cún con vô tội nhìn anh.
Lông mày Cố Tư Bạch lúc này mới giãn ra một chút. “Mau vào nhà thay đồ đi kẻo bị cảm”
Chiếc xe thứ hai hạ cửa kính, một người thò đầu ra. “Thiếu gia, thiếu phu nhân, người bị thương là tôi đó, hai người tình chàng ý thiếp như vậy có nghĩ đến tôi vừa chảy máu đến chết vừa phải thồn cơm chó của hai người không?”
Quân Dao nghe tiếng nói thì giật mình quay đầu lại nhìn, là Tiểu Hoa đang nhăn nhó mặt mày.
“Tiểu Hoa, cô bị thương ở đâu, để tôi xem nào” .
Quân Dao đẩy Cố Tư Bạch ra, chạy về phía Tiểu Hoa, mở cửa xe, ngó vào,“Trời, áo có đầy máu rồi, mau vào nhà.”
Cố Tư Bạch thong thả đi phía sau, anh nhìn vợ mình đang cuống quýt chăm sóc cho Tiểu Hoa thì hắng giọng, “Đã cầm máu rồi, không chết được đâu.”
“Thiếu gia, anh vô lương tâm thật đấy.” Tiểu Hoa làu bàu.
Quân Dao cũng quay đầu lườm anh, “Cô ấy đang bị thương mà anh nói thế được à?” Rồi cô quay qua đỡ Tiểu Hoa đi vào, “Nào, đi cẩn thận.”
Sau khi vào nhà chính, bác sĩ kiểm tra vết thương, sát trùng và khâu lại. May là chỉ là vết thương vượt qua cánh tay nên khá nhẹ, nghỉ ngơi vài hôm là ổn. Cũng có vài anh em khác bị thương, nặng thì được đưa thẳng đến bệnh viện, nhẹ đều về để bác sĩ ở Dao Uyển xử lý cho.
“Tiểu Hoa, cô nhớ tránh mấy thứ như trứng, tôm... kẻo sẽ tạo sẹo lồi đấy” Quân Dao giúp Tiểu Hoa mặc áo, dặn dò.
“Thiếu phu nhân, tôi không sao đâu, chút vết thương nhỏ này vài hôm là lành ấy mà, tôi quen rồi.”
Nhìn Tiểu Hoa bị thương, khuôn mặt cũng nhợt nhạt hơn nhưng dáng vẻ không chút đau đớn hay khổ sở, vẫn vững chãi như ngày thường khiến Quân Dao vừa xót xa vừa khâm phục. Cô gái nhỏ này đã phải trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể vững vàng như thế này chứ.
Quân Dao đi vào nhà bếp, bưng tô cháo thơm phức mới nấu xong đi về phía phòng Tiểu Hoa, Cố Tư Bạch đứng bên bàn ăn, nhìn cô, “Dao Dao, ông xã em ở bên này mà.”
Cô giật mình quay ra, mỉm cười, “Đợi em một chút nhé, em mang cháo vào cho Tiểu Hoa đã.” Nói rồi cô đi thẳng một nước, để người nào đó nhìn theo, mặt đen sì.
Vừa rồi cô còn dầm sương đợi anh, khiến anh cảm động không thôi, vậy mà bây giờ thoắt cái không thèm để tâm tới người chồng này mà xoắn xuýt lo lắng cho Tiểu Hoa. Hừ, biết vậy anh cũng bị thương một chút cho vợ thương.
Quân Dao nào biết suy nghĩ của Cố Tư Bạch, cô đi vào phòng Tiểu Hoa, đặt bát cháo lên bàn.
“Mau ăn chút cháo nóng cho ấm bụng rồi nghỉ ngơi đi, cô vất vả rồi”
“Thiếu phu nhân, cảm ơn cô, tối nay anh em sẽ tổ chức tiệc khải hoàn, không biết thiếu gia có tham gia không nữa.”
“Sao anh ấy lại không tham gia?” Quân Dao khó hiểu.
“Còn việc ở công ty nữa, sắp có dự án đi vào hoạt động nên chắc thiếu gia sẽ rất bận. Nếu thiếu gia bận không đi được thiếu phu nhân bớt chút thời gian đến chung vui với anh em chúng tôi nhé.”
“Dĩ nhiên là được rồi.” Quân Dao mỉm cười, sau đó rời khỏi phòng Tiểu Hoa, cho cô ấy còn nghỉ ngơi.
Đi ra phòng ăn, thấy Cố Tư Bạch đang buồn chán ngồi bên bàn ăn. Cô bước đến, ngồi bên cạnh anh, dịu dàng nói.
“Anh ăn cháo nhé. Ăn cháo cho dễ tiêu”
“Hừ, tưởng em chỉ quan tâm Tiểu Hoa, không thèm để ý đến anh.”
Nhìn vẻ mặt giận dỗi của Cố Tư Bạch, cô bật cười, sao càng ngày anh càng giống con nít thế này?
“Anh lại còn ghen với cả Tiểu Hoa nữa, nào, em múc cháo rồi, anh ăn đi.”
“Anh mệt lắm, không muốn tự ăn”
Quân Dao lắc đầu, người này không phải rất uy vũ sao, sao bây giờ chẳng khác gì đứa trẻ mới lên ba tuổi thế này.
“Được rồi, vậy để em hầu hạ ông xã” Quân Dao dỗ ngọt, múc một thìa cháo nhỏ đưa đến bên miệng anh. CỐ Tư Bạch lập tức ngoan ngoãn há miệng.Vậy là cô phải múc hết cả bát cháo cho anh.
Anh ăn xong, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, cười hì hì ôm lấy eo nhỏ của cô, “Bà xã vẫn thương anh.”
“Em không thương anh thì thương ai chứ?” “Em ăn gì, để anh lấy cho.” Cố Tư Bạch nói.
“Em cũng ăn cháo thôi, buổi sáng không muốn ăn nhiều.”
Quân Dao định mức cho mình một bát cháo thì đã bị người nào đó tranh lấy, múc cho cô từng thìa nhỏ, dỗ dành như dỗ trẻ nhỏ. Quân Dao mỉm cười phối hợp ăn cho anh vui. Trái tim hôm qua thấp thỏm không yên suốt đêm bây giờ mới được nhẹ nhõm. Hạnh phúc như tia nắng buổi sớm mai, dịu dàng lan tỏa.
“Anh vào ngủ một giấc cho đỡ mệt, em đi làm đây.” Sau khi ăn xong, Quân Dao đứng dậy, vội vàng chạy vào phòng ngủ để lấy quần áo đi thay, sắp đến giờ làm mất rồi.
Cô chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng cách điệu, thêm chiếc chân váy bút chì đen có thiết kế nếp gấp phía bên eo tạo điểm nhấn và bộ trang sức mảnh gắn sophie xanh lấy cảm hứng biển xanh.
“Anh ra ngoài đi, cho em thay đồ.” Quân Dao đi đến, đẩy đẩy anh để đóng cửa phòng thay đồ, nhưng anh bất ngờ ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình.
“Hôm nay nghỉ làm đi” Cơ thể mềm mại của cô được anh ôm trọn, hơi thở nam tính nóng rực phả bên tai cùng giọng nói trầm ấm quyến rũ.
“Cái... cái gì chứ?” Quân Dao giật bắn mình.
“Anh mệt quá, cho anh ôm em ngủ một giấc.” Vừa nói Cố Tư Bạch vừa vùi đầu vào hõm cổ cô, hít hà mùi thơm chỉ thuộc về Quân Dao.
Quân Dao biết hôm nay mà nghỉ làm nữa sẽ làm lạm dụng việc là vợ anh mà nghỉ làm lung tung, cũng biết luôn là ở nhà thế nào cũng bị người này dở trò xấu xa, nhưng nhìn dáng vẻ dựa người vào cô của anh, cô không nỡ từ chối. Cô biết anh mệt là thật, một mình xử lý nhiều công việc như thế, sao có thể không mệt.
Dù không trực tiếp tham gia hay hỏi đến, nhưng chỉ nhìn bằng việc những vệ sĩ trở về bị thương là đủ biết cuộc chiến ấy khốc liệt thế nào. Còn chưa kể những anh em trong tổ chức, cô hoàn toàn không biết mặt bọn họ.
“Nhưng mà...” Quân Dao yếu ớt nói.
Cố Tư Bạch cong môi mỉm cười, anh biết cô không phản đối rồi, liền giơ tay đoạt lấy mấy món đồ trên tay cô, đặt bừa xuống bên cạnh, sau đó bể bổng Quân Dao lên.
“Anh làm gì vậy? Mau bỏ em xuống đi!” Quân Dao hốt hoảng kêu lên khe khẽ.
Cố Tư Bạch không trả lời, anh bế thẳng cố đến nhà tắm, sau đó mới đặt cô đứng xuống.Anh xả nước ấm vào chiếc bồn lớn, cởi áo khoác, chiếc áo còn bám đầy bụi. Quân Dao liền với tay đổ tinh dầu vào bồn tắm cho anh.
“Cởi giúp anh”
Cố Tư Bạch đứng thẳng người, nói. Cô khẽ lườm anh, nhưng vẫn đưa tay tháo từng nút áo sơ mi. Từng nút áo mở ra, để lộ vòm ngực màu lúa mạch khỏe mạnh, cường tráng. Hai má cô nóng dần lên, chiếc áo rơi xuống đất. Quân Dao chần chừ nhìn chiếc quần. Anh vẫn đứng im, ánh mắt chăm chú nhìn cô. Cô hít sâu một hơn, đưa tay Cởi nốt chiếc quần, chẳng hiểu sao đã là vợ chồng bao lâu rồi, cô vẫn cảm thấy rất ngại.
“Cả cơ thể anh còn chỗ nào mà em chưa nhìn thấy đâu, có gì ngại chứ?” Cố Tư Bạch bình tĩnh nói, giọng anh trầm trầm, vô cùng quyến rũ.
Cô mặc kệ anh, không thèm đáp lời, thấy nước đã đủ, cô vươn tay tắt vòi nước.
“Nước được rồi, anh mau tắm đi.”
Nói rồi cô quay lưng bước ra ngoài, nhưng còn chưa đi nối hai bước eo đã bị hai bàn tay tóm lại, chiếc áo choàng nhanh như chớp bị lột ra khỏi vai. Rồi nghe roẹt một cái, chiếc váy ngủ bên trong cũng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Cảm giác có thể lành lạnh khiến Quân Dao giật mình nhìn xuống, sao có thể nhanh đến mức cô còn chưa kịp định thần như thế chứ?
Ngũ hổ là nhóm năm người đắc lực nhất dưới trướng Cố Tư Bạch, Tiểu Hoa là cô gái duy nhất trong nhóm. Mặc dù là nữ nhưng cô không thua kém bất kỳ ai, điều này khiến Quân Dao vẫn luôn ngưỡng mộ Tiểu Hoa, chỉ tiếc rằng năng lực cô có hạn, không thể trở nên mạnh mẽ như cô ấy.
Cho nên sau này có con gái, cô nhất định sẽ cho con bé đi theo Tiểu Hoa, để ngầu như vậy. Đột nhiên, suy nghĩ có con gái khiến Quân Dao vừa vui vui vừa xấu hổ.
Nhưng cô cũng hơi nhíu mày, hai người họ đã làm chuyện đó rất nhiều lần, đều không dùng biện pháp gì, vậy tại sao đến bây giờ cũng chưa động đậy gì nhỉ?
Quân Dao mím môi, trong lòng cô hơi lo lắng, không biết liệu có chuyện gì không? Cố Tư Bạch luôn yêu thương, cưng chiều cô, thậm chí còn chưa từng hối thúc chuyện con cái, Quân Dao cảm thấy bản thân cũng còn trẻ, không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại cô có hơi lo lắng.
Đáng lý ra bọn họ phải có tin vui rồi chứ, liệu sức khỏe cô có vấn đề gì không?
Cô lên mạng tra thông tin một chút, nhưng càng đọc mấy bài báo trên mạng càng cảm thấy hoang mang, cuối cùng cô quyết định tắt máy, không đọc nữa.Vốn đang lo lắng cho Cố Tự Bạch, bây giờ lại lo lắng chuyện này nữa, cô lăn qua lăn lại mãi không ngủ được.
Trằn trọc đến gần sáng, Cố Tư Bạch vẫn chưa về, điện thoại cũng không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào. Cô vừa lo vừa xót xa.
Nếu người phụ nữ khác chồng cả đêm không về chắc chắn sẽ lo lắng chồng đang đi cùng người phụ nữ nào khác, nhưng Quân Dao thì khác, cô tin tưởng Cố Tư Bạch một trăm phần trăm, cũng như anh tin tưởng cô vậy. Cô chỉ lo anh sẽ gặp nguy hiểm mà thôi.
Bởi chính cô đã tận mắt nhìn thấy cuộc đọ súng của anh với mấy tên sát thủ khi hai người họ trên đường về nhà chính. Rồi cả chuyện Hoắc Thiên Phong bắt cóc cô nữa. Càng nghĩ lòng Quân Dao càng nóng như lửa đốt.
Năm giờ sáng, trời đã tang tảng sáng, những tia nắng ban mai lấp ló phía đằng đông khiến sương mù giăng mắc bắt đầu nhè nhẹ tan ra, bầu trời chuyển từ tối thẫm sang màu xanh sữa.
Quân Dao lấy một chiếc áo choàng mỏng, mặc lên người, đi ra ngoài cửa, vệ sĩ đang đứng ở cửa thấy cô đi ra thì hơi giật mình.
“Thiếu phu nhân, cô có việc gì ư?”.
“Không có, tôi đi dạo loanh quanh thôi.”
Cô lắc đầu, ý không có chuyện gì, rồi đi dép lê ra lối đi trải sỏi dẫn ra phía ngoài cổng. Cô đi đi lại lại lối đi cả chục lần, vệ sĩ đứng từ xa quan sát, nếu có chuyện gì có thể đến bất cứ lúc nào.
Chiếc áo choàng mỏng màu xanh ánh lên vệt hơi sương lạnh buổi sớm mới tan ra, cô thấy hơi lành lạnh nên quyết định đi nhanh hơn một chút cho ấm người. Ngóng ra phía cổng, cánh cổng vẫn đóng im lìm.
Quân Dao thở dài, ngước đầu nhìn những tia nắng vàng rực buổi sớm chiếu xuống ngọn cỏ lá cây xanh mơn mởn..
Quân Dao cúi đầu, nhìn những hàng sỏi trắng tinh dưới chân, cứ đi như thế, chẳng biết qua bao lâu, tới khi cô ngẩng đầu lần nữa đã thấy ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi, trái tim cô càng trùng xuống, lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận bản thân quá yếu đuối, vô dụng nên mới phải đứng trông ngóng ở đây mà không giúp gì được cho anh.
“Rầm rầm...” Tiếng xe từ xa vọng đến, Quân Dao lập tức đứng thẳng lưng, dòng tai lắng nghe, tiếng xe càng ngày càng gần, là một đoàn xe. Cô vui mừng chạy về phía cổng, ấn nút mở cổng.
Vệ sĩ thấy thế hốt hoảng chạy theo, “Thiếu phu nhân, đợi đã.”
Một vệ sĩ khác nhìn từ camera quan sát, ra dấu Với vệ sĩ đang chạy theo Quân Dao, người đó mới
yên tâm đứng lại.
Quân Dao đứng ở cổng, nhìn đoàn xe đang đi đến gần, trái tim càng bồn chồn, lo lắng, nhưng cũng vui mừng vì cuối cùng anh đã về rồi.
Chiếc xe đầu tiên dừng lại trước cổng, người trên xe bước xuống, chân anh dài, chỉ vài bước đã đến bên cô, ôm lấy Quần Dao.
“Sao em lại ra đây, có chuyện gì?” Cố Tư Bạch lo lắng hỏi.
Quân Dao nhìn anh từ trên xuống dưới, bàn tay nhỏ bé của cô sờ khắp người anh, không thấy vết thương thì trái tim treo lơ lửng của cô mới được đặt xuống. Cô thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt rưng rưng vì mừng rỡ, ôm chầm lấy anh.
“Anh không sao là tốt rồi. Em lo quá.” Cô nức nở khe khẽ.
Cố Tư Bạch cũng siết chặt tay, ôm cô vào lòng, rồi anh nhẹ đẩy cô ra, hơi nhíu mày, “Sao áo em ướt thế này?”
“Em... chắc là do sương...”
Anh càng cau mày chặt, “Em dầm sương cả đêm? Nhỡ bị cảm thì sao?”
“Không có, em mới đi ra đây một lúc thôi, thật đấy” Ánh mắt cô như cún con vô tội nhìn anh.
Lông mày Cố Tư Bạch lúc này mới giãn ra một chút. “Mau vào nhà thay đồ đi kẻo bị cảm”
Chiếc xe thứ hai hạ cửa kính, một người thò đầu ra. “Thiếu gia, thiếu phu nhân, người bị thương là tôi đó, hai người tình chàng ý thiếp như vậy có nghĩ đến tôi vừa chảy máu đến chết vừa phải thồn cơm chó của hai người không?”
Quân Dao nghe tiếng nói thì giật mình quay đầu lại nhìn, là Tiểu Hoa đang nhăn nhó mặt mày.
“Tiểu Hoa, cô bị thương ở đâu, để tôi xem nào” .
Quân Dao đẩy Cố Tư Bạch ra, chạy về phía Tiểu Hoa, mở cửa xe, ngó vào,“Trời, áo có đầy máu rồi, mau vào nhà.”
Cố Tư Bạch thong thả đi phía sau, anh nhìn vợ mình đang cuống quýt chăm sóc cho Tiểu Hoa thì hắng giọng, “Đã cầm máu rồi, không chết được đâu.”
“Thiếu gia, anh vô lương tâm thật đấy.” Tiểu Hoa làu bàu.
Quân Dao cũng quay đầu lườm anh, “Cô ấy đang bị thương mà anh nói thế được à?” Rồi cô quay qua đỡ Tiểu Hoa đi vào, “Nào, đi cẩn thận.”
Sau khi vào nhà chính, bác sĩ kiểm tra vết thương, sát trùng và khâu lại. May là chỉ là vết thương vượt qua cánh tay nên khá nhẹ, nghỉ ngơi vài hôm là ổn. Cũng có vài anh em khác bị thương, nặng thì được đưa thẳng đến bệnh viện, nhẹ đều về để bác sĩ ở Dao Uyển xử lý cho.
“Tiểu Hoa, cô nhớ tránh mấy thứ như trứng, tôm... kẻo sẽ tạo sẹo lồi đấy” Quân Dao giúp Tiểu Hoa mặc áo, dặn dò.
“Thiếu phu nhân, tôi không sao đâu, chút vết thương nhỏ này vài hôm là lành ấy mà, tôi quen rồi.”
Nhìn Tiểu Hoa bị thương, khuôn mặt cũng nhợt nhạt hơn nhưng dáng vẻ không chút đau đớn hay khổ sở, vẫn vững chãi như ngày thường khiến Quân Dao vừa xót xa vừa khâm phục. Cô gái nhỏ này đã phải trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể vững vàng như thế này chứ.
Quân Dao đi vào nhà bếp, bưng tô cháo thơm phức mới nấu xong đi về phía phòng Tiểu Hoa, Cố Tư Bạch đứng bên bàn ăn, nhìn cô, “Dao Dao, ông xã em ở bên này mà.”
Cô giật mình quay ra, mỉm cười, “Đợi em một chút nhé, em mang cháo vào cho Tiểu Hoa đã.” Nói rồi cô đi thẳng một nước, để người nào đó nhìn theo, mặt đen sì.
Vừa rồi cô còn dầm sương đợi anh, khiến anh cảm động không thôi, vậy mà bây giờ thoắt cái không thèm để tâm tới người chồng này mà xoắn xuýt lo lắng cho Tiểu Hoa. Hừ, biết vậy anh cũng bị thương một chút cho vợ thương.
Quân Dao nào biết suy nghĩ của Cố Tư Bạch, cô đi vào phòng Tiểu Hoa, đặt bát cháo lên bàn.
“Mau ăn chút cháo nóng cho ấm bụng rồi nghỉ ngơi đi, cô vất vả rồi”
“Thiếu phu nhân, cảm ơn cô, tối nay anh em sẽ tổ chức tiệc khải hoàn, không biết thiếu gia có tham gia không nữa.”
“Sao anh ấy lại không tham gia?” Quân Dao khó hiểu.
“Còn việc ở công ty nữa, sắp có dự án đi vào hoạt động nên chắc thiếu gia sẽ rất bận. Nếu thiếu gia bận không đi được thiếu phu nhân bớt chút thời gian đến chung vui với anh em chúng tôi nhé.”
“Dĩ nhiên là được rồi.” Quân Dao mỉm cười, sau đó rời khỏi phòng Tiểu Hoa, cho cô ấy còn nghỉ ngơi.
Đi ra phòng ăn, thấy Cố Tư Bạch đang buồn chán ngồi bên bàn ăn. Cô bước đến, ngồi bên cạnh anh, dịu dàng nói.
“Anh ăn cháo nhé. Ăn cháo cho dễ tiêu”
“Hừ, tưởng em chỉ quan tâm Tiểu Hoa, không thèm để ý đến anh.”
Nhìn vẻ mặt giận dỗi của Cố Tư Bạch, cô bật cười, sao càng ngày anh càng giống con nít thế này?
“Anh lại còn ghen với cả Tiểu Hoa nữa, nào, em múc cháo rồi, anh ăn đi.”
“Anh mệt lắm, không muốn tự ăn”
Quân Dao lắc đầu, người này không phải rất uy vũ sao, sao bây giờ chẳng khác gì đứa trẻ mới lên ba tuổi thế này.
“Được rồi, vậy để em hầu hạ ông xã” Quân Dao dỗ ngọt, múc một thìa cháo nhỏ đưa đến bên miệng anh. CỐ Tư Bạch lập tức ngoan ngoãn há miệng.Vậy là cô phải múc hết cả bát cháo cho anh.
Anh ăn xong, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, cười hì hì ôm lấy eo nhỏ của cô, “Bà xã vẫn thương anh.”
“Em không thương anh thì thương ai chứ?” “Em ăn gì, để anh lấy cho.” Cố Tư Bạch nói.
“Em cũng ăn cháo thôi, buổi sáng không muốn ăn nhiều.”
Quân Dao định mức cho mình một bát cháo thì đã bị người nào đó tranh lấy, múc cho cô từng thìa nhỏ, dỗ dành như dỗ trẻ nhỏ. Quân Dao mỉm cười phối hợp ăn cho anh vui. Trái tim hôm qua thấp thỏm không yên suốt đêm bây giờ mới được nhẹ nhõm. Hạnh phúc như tia nắng buổi sớm mai, dịu dàng lan tỏa.
“Anh vào ngủ một giấc cho đỡ mệt, em đi làm đây.” Sau khi ăn xong, Quân Dao đứng dậy, vội vàng chạy vào phòng ngủ để lấy quần áo đi thay, sắp đến giờ làm mất rồi.
Cô chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng cách điệu, thêm chiếc chân váy bút chì đen có thiết kế nếp gấp phía bên eo tạo điểm nhấn và bộ trang sức mảnh gắn sophie xanh lấy cảm hứng biển xanh.
“Anh ra ngoài đi, cho em thay đồ.” Quân Dao đi đến, đẩy đẩy anh để đóng cửa phòng thay đồ, nhưng anh bất ngờ ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình.
“Hôm nay nghỉ làm đi” Cơ thể mềm mại của cô được anh ôm trọn, hơi thở nam tính nóng rực phả bên tai cùng giọng nói trầm ấm quyến rũ.
“Cái... cái gì chứ?” Quân Dao giật bắn mình.
“Anh mệt quá, cho anh ôm em ngủ một giấc.” Vừa nói Cố Tư Bạch vừa vùi đầu vào hõm cổ cô, hít hà mùi thơm chỉ thuộc về Quân Dao.
Quân Dao biết hôm nay mà nghỉ làm nữa sẽ làm lạm dụng việc là vợ anh mà nghỉ làm lung tung, cũng biết luôn là ở nhà thế nào cũng bị người này dở trò xấu xa, nhưng nhìn dáng vẻ dựa người vào cô của anh, cô không nỡ từ chối. Cô biết anh mệt là thật, một mình xử lý nhiều công việc như thế, sao có thể không mệt.
Dù không trực tiếp tham gia hay hỏi đến, nhưng chỉ nhìn bằng việc những vệ sĩ trở về bị thương là đủ biết cuộc chiến ấy khốc liệt thế nào. Còn chưa kể những anh em trong tổ chức, cô hoàn toàn không biết mặt bọn họ.
“Nhưng mà...” Quân Dao yếu ớt nói.
Cố Tư Bạch cong môi mỉm cười, anh biết cô không phản đối rồi, liền giơ tay đoạt lấy mấy món đồ trên tay cô, đặt bừa xuống bên cạnh, sau đó bể bổng Quân Dao lên.
“Anh làm gì vậy? Mau bỏ em xuống đi!” Quân Dao hốt hoảng kêu lên khe khẽ.
Cố Tư Bạch không trả lời, anh bế thẳng cố đến nhà tắm, sau đó mới đặt cô đứng xuống.Anh xả nước ấm vào chiếc bồn lớn, cởi áo khoác, chiếc áo còn bám đầy bụi. Quân Dao liền với tay đổ tinh dầu vào bồn tắm cho anh.
“Cởi giúp anh”
Cố Tư Bạch đứng thẳng người, nói. Cô khẽ lườm anh, nhưng vẫn đưa tay tháo từng nút áo sơ mi. Từng nút áo mở ra, để lộ vòm ngực màu lúa mạch khỏe mạnh, cường tráng. Hai má cô nóng dần lên, chiếc áo rơi xuống đất. Quân Dao chần chừ nhìn chiếc quần. Anh vẫn đứng im, ánh mắt chăm chú nhìn cô. Cô hít sâu một hơn, đưa tay Cởi nốt chiếc quần, chẳng hiểu sao đã là vợ chồng bao lâu rồi, cô vẫn cảm thấy rất ngại.
“Cả cơ thể anh còn chỗ nào mà em chưa nhìn thấy đâu, có gì ngại chứ?” Cố Tư Bạch bình tĩnh nói, giọng anh trầm trầm, vô cùng quyến rũ.
Cô mặc kệ anh, không thèm đáp lời, thấy nước đã đủ, cô vươn tay tắt vòi nước.
“Nước được rồi, anh mau tắm đi.”
Nói rồi cô quay lưng bước ra ngoài, nhưng còn chưa đi nối hai bước eo đã bị hai bàn tay tóm lại, chiếc áo choàng nhanh như chớp bị lột ra khỏi vai. Rồi nghe roẹt một cái, chiếc váy ngủ bên trong cũng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Cảm giác có thể lành lạnh khiến Quân Dao giật mình nhìn xuống, sao có thể nhanh đến mức cô còn chưa kịp định thần như thế chứ?
Bình luận facebook