• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cố thiếu gia, đừng giả vờ nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật (6 Viewers)

  • Chương 191-195

Trở lại bàn làm việc, mặc dù các thư kí đã được Quan Tư Mỹ quán triệt không được làm ảnh hưởng Quân Dao, nhưng cô biết, thi thoảng họ vẫn lén nhìn cô. Bởi lẽ ngoại trừ Quan Tư Mỹ biết cô có quan hệ gì đó với Cố tổng, còn lại đều không biết, đều nghĩ cô cũng giống như bọn họ, cùng lắm cũng là quen biết Quan Tư Mỹ mà thôi.

Vậy mà bây giờ cô đột nhiên biến thành phu nhân Cố tổng, lại còn đang dính phải scandal lớn, không tò mò mới là lạ. Bọn họ rất bối rối, không biết nên đến an ủi Quân Dao vài câu, nhân tiện lấy

lòng phu nhân của bọn họ, hay cứ mặc kệ, coi như không biết gì, để sóng gió đó cho phòng quan hệ công chúng giải quyết, khi nào yên ổn mới ra mặt.

Cả ngày hôm đó tâm trạng Quân Dao không tốt, cô đợi sau khi mọi người đã ra về hết mới đứng dậy, xách túi ra về. Đi xuống tầng một, Tiểu Hoa đang đỗ xe phía trước tòa nhà đợi cô. Cô ấy mặc quần âu, áo sơ mi, khoác ngoài một chiếc blazer kẻ, nhìn vừa trẻ trung vừa mạnh mẽ, phóng khoáng.

“Thiếu phu nhân, bên này” Tiểu Hoa vẫy tay.

Quân Dao đi đến, gật đầu chào Tiểu Hoa rồi bước lên xe.

“Hôm nay tâm trạng cô không tốt?” Tiểu Hoa hỏi.

Quân Dao dựa người vào ghế xe, gật đầu. “Ừm”

“Mấy chuyện nhỏ nhặt đó đừng bận tâm, CỐ thị có thể giải quyết êm xuôi mà”

“Hình như có kẻ cố tình nhằm vào Cố thị, tôi đã đọc báo rồi, chúng ta dìm tin xuống, đẩy tin đính chính lên thì bên đó bọn họ lại đẩy tin xấu lên lại”

“Đối thủ chơi xấu, thiếu phu nhân đừng bận tâm”

“Mong là Cố thị không bị ảnh hưởng gì nhiều.” Điện thoại trong túi đột nhiên reo vang, Quận

Dao liền lấy ra xem. Là Cố Tư Bạch gọi đến. Cô bật lên, giọng anh bên kia lập tức gấp gáp vang lên.

“Dao Dao, em không sao chứ? Xin lỗi em, anh họp bây giờ mới xong.”

“Em không sao, Tiểu Hoa đang chở em về Dao Uyển.”

“Anh xin lỗi không ở bên em lúc này được” giọng anh trầm ấm, khiến trái tim mệt mỏi của cô tức khắc được xoa dịu.

“Em không sao thật mà. Đó đều là mấy tin đồn vô căn cứ, người trong ảnh cũng không phải là em. Em có gì phải sợ chứ.”

“Được, vậy em về cẩn thận, lát xong việc anh sẽ gọi lại nhé” Anh ân cần nói.

“Anh cũng đừng bận tâm cho em nhiều quá, anh nhớ giữ gìn sức khỏe đó.”

“Vâng vợ” Anh hôn lên điện thoại, rồi cúp máy.

“Hai người đúng là sến chết đi được.” Tiểu Hoa vừa đánh tay lái vừa nói.

Hai má Quân Dao tức khắc đỏ bừng, “Vậy cô cũng kiếm người yêu đi thôi.”

“Xi, yêu đương phiền phức chết đi được, tôi vẫn thích như này hơn”.

Quân Dao mỉm cười, Tiểu Hoa tuy tuổi còn nhỏ nhưng tính cách đã rất trưởng thành, mạnh mẽ, cô cũng tò mò không biết người đàn ông như thế nào mới khiến Tiểu Hoa rung động đây?

Còn đang mải suy nghĩ, điện thoại lại vang lên, Quân Dao cong khóe môi cười, là Cố Tư Bạch gọi lại ư?

Nhưng khi mở điện thoại ra, cô thoáng hụt hẫng khi thấy một dãy số lạ gọi đến.

“Alô.” Quân Dao bắt máy. “Xin chào Cố thiếu phu nhân, chúng tôi là phóng viên báo Tin nhanh, Cố thiếu phu nhân có thể cho chúng tôi xin vài phút được không?” Người bên kia lập tức lên tiếng.

“Xin lỗi, anh nhầm máy rồi.”

Nói rồi Quân Dao chán nản cúp máy, không biết tại sao bọn họ có số điện thoại của cô, từ sáng đến giờ có tới mười mấy cuộc gọi làm phiền rồi.

“Thiếu phu nhân, hay cô tắt máy đi, tôi sẽ mua số điện thoại khác để cô liên lạc riêng với Cố tổng”

Quân Dao gật đầu, “Có lẽ phải như vậy thôi.”

Điện thoại lại reo vang, Quân Dao chán nản. muốn bấm không nhận cuộc gọi thì thấy tên trên màn hình, cô liền bấm nút nghe.

“Dao Dao à?” giọng Quân Khải vang lên đầu bên kia điện thoại, “Con ổn không?”

“Bố, con không sao.”

“Lần này không phải Tú Anh làm đâu.” Quân Khải lên tiếng.

“Bố đừng bênh vực cô ta nữa được không? Con đã nhân nhượng cho cô ta rất nhiều rồi, vậy mà cô ta không biết điều một chút.” Quân Dao nổi giận nói, cô đã tha thứ cho Quân Tú Anh và Trương Như Ngọc quá nhiều lần rồi, vậy mà bọn họ không chút trân trọng, mới yên ổn được vài tháng, bây giờ đã lôi cô vào chuyện này.

“Dao Dao, nghe bố nói được không?” Quân Khải nói, giọng van nài.

“Từ nhỏ bố đã luôn thiên vị cho cô ta, con cũng không để tâm nữa. Nhưng bây giờ liệu bố có thể công bằng một lần được không? Con đã tha thứ cho cô ta nhiều như thế, có phải cô ta cho rằng con không có giới hạn, cô ta muốn làm gì cũng được?”.

Quân Khải ở đầu dây bên kia chỉ có thể lặng lẽ thở dài, đợi vài giây sau, khi Quân Dao đã nguôi giận một chút, ông ấy mới lên tiếng.

“Thực sự không phải như con nghĩ đầu, con nghe bố nói một lát thôi, được không?”

“Được rồi, bố nói đi.” Quân Dao dựa người ra sau ghế, mệt mỏi nhắm mắt.

“Bố biết Tú Anh luôn ghen tị với con, nhưng chuyện này quả thực không phải nó làm” Quân Khải bắt đầu nói, “Tú Anh vừa gọi điện thoại về cho bố, nó khóc nói rằng công ty đang làm căng việc lộ bức ảnh đó. Nó nói có người gài bẫy nó.

Cho nên mới thành ra như vậy. Bây giờ nó cũng đang bị dừng các hợp đồng. Nó vừa gây dựng được chút danh tiếng, không thể nào tự hại mình như vậy được.”

“Vậy cô ta nhờ bố điều gì?” Quân Dao mệt mỏi nói.

“Dao Dao, bố biết không nên nói điều nó nhờ. Bố chỉ muốn giải thích để con không hiểu lầm là do Tú Anh làm thôi.”

“Bố, vậy tại sao ảnh nóng của cô ta lại bị bịa đặt thành tên con?”

“Bố cũng không biết, Tú Anh bây giờ cũng rất rối, nó cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.”

“Cô ta không hiểu chẳng lẽ con hiểu? Có phải cô ta nói với bố rằng bố hãy đi nói với con, để con nhận người trong ảnh đó là con, người đàn ông kia là Cố Tư Bạch, hai người đã là vợ chồng, chuyện thân mật cũng là bình thường, đúng không?”

“Chuyện này...” Quân Khải ấp úng, đúng là Quân Tú Anh có gọi điện về, khóc lóc năn nỉ ông ấy nhờ Quân Dao đứng ra nhận giúp, như vậy cô ta sẽ thoát được kiếp nạn này.
1639222112166.png

Quân Dao rút giấy ăn Tiểu Hoa đưa cho, lau nước mắt.

“Thiếu phu nhân, mệt quá thì cứ khóc đi, khóc được sẽ nhẹ lòng hơn” Tiểu Hoa an ủi cô.

“Tôi không sao, cũng quen rồi.”


Quân Dao gượng cười. Điện thoại trên đùi lại reo vang, Quân Dao cau mày, thật muốn quảng điện thoại ra ngoài đường, tại sao không để cô yên lấy một phút cơ chứ.

Cô vươn tay, vốn muốn ấn nút tắt, nhưng lại thấy đó là số của Từ Mạn Nhu liền ấn nút nghe.

“Chị Dao Dao, EM TỰ DO RỒI!” giọng Từ Mạn Nhu vô cùng phấn khích.

“Tự do? Là sao?” Quân Dao hơi ngỡ ngàng, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.


“Chị, em mời chị đi ăn nhé, em tự do rồi, Hoắc Thiên Phong đã thả em rồi.” Từ Mạn Nhu ở đầu dây bên kia vô cùng vui vẻ, phấn khích nói.

Không hiểu sao nghe thấy thế, tâm trạng của Quân Dao cũng tốt hơn hẳn, có lẽ là được lấy niềm vui của Từ Mạn Nhu,

“Được, em ở đâu, để chị qua.”

“Thế em nhắn địa chỉ cho chị nhé. Em không biết nhiều chỗ ăn lắm, nhưng em rất thích lẩu cay gần trường” “Ừ” Quân Dao gật đầu.

Vài phút sau cô nhận được tin nhắn địa chỉ quán lẩu cay của Từ Mạn Nhu, Tiểu Hoa lại quay xe, đưa cô đến đó.

“Tiểu Hoa, chúng ta cùng ăn nhé, chẳng mấy khi có dịp”

Tiểu Hoa lắc đầu, “Tôi không thích mấy trò

Con gái đó.”

Mặt Quân Dao ngay đơ ra, “Cô... cũng là con gái mà.”

“Hi hi, nhưng tôi là một cô gái đặc biệt, thích chơi với dao súng, đánh đấm hơn là mặc váy, mua sắm và ăn vặt linh tinh”

Quân Dao bật cười, cô bé này đúng là đặc biệt thật đấy.

“Thiếu phu nhân yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt”.

“Sau này Tiểu Hoa lấy chồng cũng phải bảo vệ tôi đấy nhé.” Quân Dao đùa.

“Dĩ nhiên rồi, ai dám bắt nạt thiếu phu nhân, tôi liều mạng với kẻ đó” .

Khóe môi Quân Dao cong lên, những buồn chán, mệt mỏi suốt cả ngày nay cũng vội đi rất nhiều. Thấy tâm trạng cô tốt lên, Tiểu Hoa cũng trêu đùa cô thêm vài câu, làm Quần Dao cười không ngớt.

Hai người đến quán lẩu, thấy Từ Mạn Nhu đã đến từ bao giờ, mấy tháng không gặp, cô thấy cô ấy gầy đi nhiều, khuôn mặt cũng xanh xao hơn.

“Chị, em ở đây.” Từ Mạn Nhu vui vẻ vẫy tay.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Quân Dao thấy Từ Mạn Nhu có thể vui vẻ, thoải mái đúng với lứa tuổi của cô ấy như thế.

“Em đến lâu chưa?”

“Vừa tới thôi. Chị ngồi đây đi”.

Quán lẩu bình dân gần trường đại học nên có rất nhiều sinh viên, các bàn kê gần nhau, hơi nóng từ lẩu cay bốc ra nghi ngút. Cảm giác có chút ồn ào, chen lấn nhưng lại rất vui vẻ, thoải mái.

“Em đang học thì bị bắt cóc, bây giờ có thể đi học lại được rồi.” Từ Mạn Nhu vui vẻ nói.

Quân Dao nhớ ra, năm đó cô cũng năm nhất thì xảy ra biến cố lớn, nghĩ lại cô với Từ Mạn Nhu đúng là có nhiều điểm giống nhau.
“Kể chị nghe đi, tại sao Hoắc Thiên Phong thả em?"

Từ Mạn Nhu cười tươi rói, bỏ rau vào lẩu.

“Em không biết nữa. Mấy tháng trước em định giết hắn, nhưng hắn thoát được, hôm trước quá chán nản, em đã tự sát, cứ tưởng mình đi gặp Diêm Vương rồi, không ngờ hắn lại thả em đi.”


Quân Dao tròn mắt kinh ngạc nhìn Từ Mạn Nhu, chuyện nghiêm trọng như thế mà cô ấy kể như không.

“Em... thật ư?”

Cũng may quán lẩu ồn ào, ai cũng mải mê ăn uống nói cười nên không ai chú ý đến hai người bọn họ.

“Dĩ nhiên rồi, nên bây giờ em mới ngồi đây ne."

Sau đó hai người vừa ăn lẩu, uống bia, Từ Mạn

Nhu vừa kể cho Quân Dao nghe chuyện của cô ấy những ngày qua. Quân Dao cảm thấy rất đau lòng, nhưng cũng rất mừng vì cuối cùng Từ Mạn Nhu cũng đã thoát được khỏi tên ác ma kia.


Hai người ăn uống vui vẻ, đến tận khi ngà ngà say thì cũng đã no căng.

“Bây giờ em ở đâu?” Quân Dao hỏi.

“Em á? Em cũng chưa biết nữa. Chắc em sẽ thuê nhà để ở.

“Thế tối nay qua nhà chị đi, đằng nào Tư Bạch cũng đang đi công tác

Từ Mạn Nhu xua tay, “Không cần đâu ạ, em biết nhiều chỗ cho thuê nhà lắm, chắc bây giờ em sẽ về nhà, lâu lắm rồi không được về, vài ngày nữa sẽ đi tìm việc làm và thuê nhà để ở”.

“Thế cũng được, cẩn thận kẻo ngã” Quân Dao đỡ Từ Mạn Nhu đã lảo đảo suýt ngã.

“Chị, em vui quá, đi cũng không vững nữa, nhưng em vui quá.” Từ Mạn Nhu lải nhải mãi mấy câu đó, quả thực cô ấy đã say rồi, chân cũng đứng không vững.

Quán ăn cũng đã vắng khách, hai người thanh toán xong cùng dìu nhau đi ra ngoài. Tiểu Hoa đang đỗ xe ngoài đường liền đi đến, hơi nhướng mày, “Sao lại say đến thế này?”

“Cô ấy vui nên uống hơi nhiều” Quân Dao giải thích.

Tiểu Hoa nhún vai, đúng là ngốc, sao lại bị phụ thuộc cảm xúc vào đàn ông như thế cơ chứ?

“Mạn Nhu muốn qua trại trẻ ngủ đêm nay, chúng ta ghé qua đó một chút nhé.” Quân Dao nói.

Tiểu Hoa giơ tay, nhìn đồng hồ, “Được, để tôi đỡ cô ấy lên xe.”

Nói rồi Tiểu Hoa đi qua, đỡ Từ Mạn Nhu giúp Quân Dao, rồi mở cửa xe để Từ Mạn Nhu bước lên. Đúng lúc này, từ đầu xuất hiện một nhóm đàn ông hùng hùng hổ hổ, trên tay còn cầm gậy đi đến.

“Em gái, đi đâu đấy?” Một tên nhìn thấy Quân Dao xinh đẹp đang nghiêng ngả vòng qua xe đi về phía cửa bên kia thì lên tiếng nói.

Tiểu Hoa đang đỡ Từ Mạn Nhu, tay vừa chạm vào tay nắm cửa, nghe thấy thế lập tức bỏ Từ Mạn Nhu ra, đứng thẳng người, một tay đưa ra sau thắt lưng.

“Mấy em gái xinh đẹp lắm nha!”

Một tên nhìn thấy ba cô gái dáng vẻ ngả nghiêng thì lập tức cười hô hố, tiến về phía họ, nói.

Từ Mạn Nhu bên này xe, Quân Dao bên kia xe, Tiểu Hoa lập tức để Từ Mạn Nhu vịn vào xe để đứng cho vững, sau đó đi sang phía thiếu phu nhân của mình. Dáng vẻ lạnh lùng của Tiểu Hoa dọa cho đám người kia giật mình.

Nhưng bọn họ có tới chục người đàn ông cao to, còn Tiểu Hoa cùng lắm cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, bọn họ sợ gì chứ. Nghĩ vậy, tên cầm đầu liền huýt sáo, hất hàm.

“Đi chơi với anh không? Hôm nay anh đang vui, sẽ chiều các em tới bến.”

Tiểu Hoa nhấn nút gọi cho người của mình. “Đến chỗ tôi, gấp!” Sau đó cong môi cười với mấy gã đàn ông. “Mấy người làm nghề gì?”

“Ha ha... cô em này trông thú vị nhỉ, anh thích”Tên cầm đầu tiến về phía Tiểu Hoa. “Mặc dù không xinh bằng hai em kia, nhưng lại rất bạo dạn nha. Đi theo anh làm bà chủ không?”

Tiểu Hoa nhướng mày, cười cười, “Anh làm đòi nợ thuê a?”

“Ồ, không ngờ còn tinh mắt như thế?
1639222135125.png

“Tôi cho mấy người ba mươi giây, cút khỏi tầm mắt của tôi.”

Từ Mạn Nhu đứng bên kia xe, hai tay bám vào xe cho khỏi ngã, thò đầu ra nhìn, thấy Tiểu Hoa quá ngầu thì lập tức vỗ tay.

“Tuyệt quá!”


Mà cô ấy quên mất mình đang bám vào xe cho đỡ ngã, nên vừa vỗ tay xong thì thấy cả người ngã nhào xuống đất, lại phải khốn khổ chống tay đứng dậy. Quân Dao thấy bọn họ người đồng, cô và Từ Mạn Nhu không biết võ, chỉ sợ làm vướng tay vướng chân Tiểu Hoa, vì vậy đứng né ra xa, nói.

“Tiếu Hoa, đừng lo cho tôi.”

“Thiếu phu nhân yên tâm, mấy tên này chưa đủ tuổi.”

Nghe mấy lời khinh miệt của Tiểu Hoa, mấy tên đàn ông nóng máu. Bọn họ đều lăn lộn trên giang hồ bao nhiêu năm nay, làm cái nghề đòi nợ thuê đam thuê chém mướn, chỉ có kẻ khác sợ bọn họ, chứ chưa bao giờ có chuyện một cô gái dám khinh bỉ cả đám đàn ông như thế.


“Anh em, lên!”.

Mấy gã đàn ông lập tức hùng hổ xông lên, có kẻ vung gậy.Tiểu Hoa nhanh như cắt, lấy chiếc dao nhỏ trong túi quần ra, lao vào giữa đám người. Cô ấy có mang súng, nhưng đang giữa nơi đông người, vì vậy cũng không tiện dùng. Huống hồ đám

người này cũng không xứng để cô ấy phải rút súng.

Từ Mạn Nhu đã bò được dậy, tròn mắt nhìn Tiểu Hoa tả xung hữu đột giữa đám người, cô ấy há miệng, muốn khen ngợi mà không thốt nổi lên lời. Quả thực quá ngầu. Đây chính là kiểu phụ nữ Từ Mạn Nhu muốn hướng đến, tài giỏi, không sợ đàn ông!

Sau này có cơ hội nhất định phải tìm cô vệ sĩ này của chị Dao Dao xin chỉ giáo mới được.

Từ Mạn Nhu mê mẩn xem Tiểu Hoa đánh nhau với đám đàn ông kia, nhưng hình như bọn chúng cũng không kém cỏi lắm, nhất là đông người như vậy, hai bên vẫn rất cân bằng.

Quân Dao đứng nép vào một bên, từ từ lùi về phía bên kia xe, cùng phía với Từ Mạn Nhu để tránh bị đánh trúng hoặc kẻ nào đó lên cơn điên bắt cô làm con tin.

Đang lúc xem say sưa, Từ Mạn Nhu đột nhiên cảm thấy hơi thở nguy hiểm vây quanh mình, lập tức quay đầu nhìn lại. Cô sững người, lắp bắp một lúc lâu vẫn không lên lời.

Người đàn ông cao lớn, ánh mắt tối thẫm đứng trước mặt cô. Là Hoắc Thiên Phong. Tại sao lại gặp anh ta ở đây?

“Thế nào? Gặp tôi bất ngờ lắm à?” Hoắc Thiên Phong lên tiếng.

“Sao anh lại ở đây?” Mất một lúc lâu Từ Mạn Nhu mới thốt lên thành lời.

Quân Dao đứng bên nghe thấy thế cũng quay đầu nhìn, cô giật nảy mình, lập tức đi đến, đứng bên cạnh Hoắc Thiên Phong, trừng mắt nhìn hắn ta.

“Anh muốn làm gì?”

“Ồ, Quân Dao tiểu thư, quà tôi tặng cô cô thấy sao?”

“Qùa?” Quân Dao nhíu mày, nhìn thấy tên ác ma này, cô đã tỉnh hết bia trong người rồi, đột nhiên cô nhớ ra một chuyện, hỏi lại, “Những bức ảnh đó là do anh dựng lên?”.

Hoắc Thiên Phong cong môi cười lạnh, “Người phụ nữ của Cố Tư Bạch cũng thông minh đấy chứ?

“Anh...” Quân Dao tràn đầy lửa giận. “Mạn Nhu, chúng ta đi thôi, mặc kệ anh ta.”

Vừa nói cô vừa mở cửa xe, muốn kéo Từ Mạn Nhu vào trong xe, nhưng một bàn tay đã vươn ra chặn tay cô lại. Hoắc Thiên Phong cong khóe môi cười nhạt.

“Muốn cướp người phụ nữ của tôi? E rằng cô không có bản lĩnh đó rồi. Nhưng nếu” Hoắc Thiên Phong thong thả nói, ánh mắt lóe lên vẻ nguy hiểm, “Quân tiểu thư muốn đi cùng tôi cũng không từ chối đầu. Chúng ta có thể biến bức ảnh kia thành thật”

“Chị Quân Dao, hắn lại làm gì chị?” Từ Mạn Nhu rất sợ, nhưng vẫn còn chút men trong người nên cũng bạo dạn hơn, hỏi Quần Dao.

“Mạn Nhu, đó đều là mấy trò bẩn thỉu của kẻ tiểu nhân” Quân Dao nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiên Phong, vô cùng phẫn nộ.

“Cũng lớn gan đấy chứ.Vẻ ngoài cũng xinh đẹp, tôi cũng miễn cưỡng thu nhận vậy”

“Thiếu phu nhân nhà chúng tôi không cần ai phải miễn cưỡng thu nhận cả” Tiểu Hoa phủi phủi hai tay vào nhau, đá một tên côn đồ lăn lông lốc dưới đất, cô ấy vừa cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra vì nóng vừa đi đến bên cạnh Quân Dao.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom