• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cố thiếu gia, đừng giả vờ nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật (5 Viewers)

  • Chương 210-213

Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà giữa rừng, căn nhà được xây khá vững chãi, xung quanh là hàng rào thép gai. Tiểu Hoa mở cửa xe cho Quân Dao, dẫn cô vào, vừa đi vừa giới thiệu.


“Đây chỉ là một phân khu thôi, tổng bộ ở nơi bí mật, chỉ một số thành viên được phép đến, cũng không được phép tổ chức tiệc tùng hoặc uống rượu. Bữa tiệc này cũng chỉ có khoảng ba mươi anh em, một số anh em đang phải nằm viện, còn những người khác còn có nhiệm vụ cần làm.”

Bọn họ đi vào, bên trong đèn điện sáng choang, trái ngược với vẻ lạnh lẽo bên ngoài. Trong này những chai rượu đủ màu đủ kiểu bày khắp nơi, thịt nướng xèo xèo tỏa ra mùi thơm phức,

Thấy Tiểu Hoa và Quân Dao đi vào, mọi người lập tức quay đầu nhìn qua. Tiểu Hoa bước lên trước một bước, Vỗ tay. “Anh em, xin giới thiệu với mọi người, đây chính là thiếu phu nhân của chúng ta, mọi người mau lại chào hỏi thiếu phu nhân.”


Đám đàn ông lập tức xôn xao vui vẻ, tay cầm CỐc rượu đi tới.

“Chị dâu, không hổ danh là vợ Cố thiếu, quả là tuyệt sắc giai nhân.” Một người lên tiếng.

Quân Dao đón lấy một cốc rượu từ tay Tiểu Hoa, cô chạm cốc với từng người, nhưng chỉ nhấp mỗi một chút, dù sao cô cũng là phụ nữ, không uống nổi nhiều rượu như thế. .

“Các anh em, cảm ơn mọi người, rất vui vì hôm nay được tham gia với mọi người. Chúng ta cùng nâng ly mừng chiến thắng nào.” Quân Dao nói lớn.

“Hoan hô!”.

Mọi người lập tức hò reo, nâng ly uống cạn. Tiếng nhạc bật lên, âm thanh ầm ĩ rộn ràng, những người đàn ông ăn thịt, uống rượu, lắc lư người theo tiếng nhạc, Quân Dao dường như cũng cảm nhận được sự hào sảng, khí khái ở đây.

“Thiếu phu nhân, muốn thử chút không?”

Tiểu Hoa kéo cô đến bếp nướng thịt. Ở đây có rất nhiều loại thịt đã được chế biến sẵn, Tiểu Hoa lấy mấy xiên thịt cừu đặt lên bếp. Miếng thịt kêu lên xèo xèo, bắt đầu chín dần. Cô ấy thuần thục rắc lên chút hương liệu cho thơm hơn, sau khi chín liền nhấc ra, đưa một viên cho Quân Dao.

“Phải ăn trực tiếp như này mới có không khí

Vừa nói Tiểu Hoa vừa thổi phù phù cho xiên thịt nguội bớt, rồi ăn một miếng thịt cừu nướng, uống một ngụm rượu mạnh, dáng vẻ không kém gì mấy tay nam nhi bên cạnh. Quân Dao bắt chước

cô ấy, cắn một miếng thịt cừu nướng nóng hổi, thơm phức. Miếng thịt vào miệng hơi bỏng lưỡi, nhưng mùi vị quả thực không chê vào đâu được. Uống thêm một hớp rượu nhỏ, quả thực vô cùng tuyệt vời.

“Thế nào?” Tiểu Hoa hỏi. Quân Dao gật đầu, khen ngợi, “Ngon, vui!”

Tiểu Hoa bật cười sảng khoái, hai người ăn thịt nướng, uống rượu, trò chuyện trên trời dưới bể, cảm giác xa lạ ban đầu dần biến mất, bây giờ Quân Dao đã có thể hòa nhập cùng với mọi người. Thậm chí cô còn đi đến một góc, chơi phi tiêu với mấy người khác. Mặc dù cô chơi rất tệ, toàn thua, nhưng ai cũng vỗ tay khen ngợi.

Mọi người càng chơi càng vui, thêm men rượu khiến không khí sôi động đến mức tất cả đều quay cuồng, chìm đắm trong cuộc vui vẻ hiếm có. Ngày thường bọn họ đều theo chế độ luyện tập hà khắc nhất, luôn căng mình làm việc. Hiếm hoi lắm mới được dịp thả lỏng hoàn toàn như thế này.
Uống mấy cốc rượu mạnh, đầu Quân Dao đã hơi nằng nặng, cô lảo đảo đi về phía Tiểu Hoa, kéo kéo tay cô ấy. Tiểu Hoa đang chơi trò phi dao cùng mấy người khác, thấy Quân Dao kéo tay mình thì quay ra hỏi.

“Thiếu phu nhân sao thế?”


“Tôi hơi say rồi, chúng ta về đi”

Tiểu Hoa kéo tay áo xem đồng hồ, mới có hơn chín giờ, bọn họ mới ở đây được hơn một tiếng mà thôi.

“Thiếu phu nhân, còn sớm mà, có ai đi chơi chín giờ về chứ?”.

Quân Dao cười ngượng nghịu, gật đầu, “Cũng đúng, vậy cô chơi tiếp đi, tôi ra kia ngồi nghỉ một chút.”


“Thiếu phu nhân đừng uống nữa nhé, kẻo say”

“Tôi biết rồi?”

Quân Dao cũng thấy không nên bắt Tiểu Hoa đưa cô về sớm quá, dù sao cô ấy cũng đã vất vả nhiều, bị thương mà buổi chiều vẫn phải làm việc, hiếm hoi lắm mới có cơ hội chơi, cô không nên làm phiền.

Nghĩ vậy, Quân Dao đi tìm và rót cho mình một cốc nước cam, phải nói ở đây thứ đồ uống này rất khó kiếm, tìm mãi mới thấy một chai nước cam, là đồ công nghiệp chứ không phải nước cam tươi vắt, nhưng cô cũng biết đám đàn ông này sẽ thích uống rượu hơn uống mấy đồ lành mạnh, thôi có gì dùng nấy vậy.

Cô tìm một chiếc ghế ngồi ở một góc nhà, nơi này có chiếc cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài, cửa sổ có các thanh sắt kiên cố, còn có một lớp kính chống đạn, cô chỉ nhìn thấy bên ngoài có mấy cột đèn vàng vọt phía sân căn nhà.

Uống một chút nước ngọt mát, cô cũng cảm thấy tỉnh rượu hơn nhiều, chỉ cảm thấy hơi nhức đầu vì tiếng nhạc ầm ĩ, cũng may góc này xa trung tâm một chút nên cũng không quá ồn.

Mở túi xách xem điện thoại, không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào, có lẽ Cố Tư Bạch đang bận việc ở công ty, cô soạn một tin nhắn cho anh, “Anh nhớ ăn tối đúng giờ nhé, đừng bỏ bữa, sẽ đau dạ dày đấy.”

Chờ vài phút cũng không có tin nhắn hồi âm, cô đành cắt điện thoại vào trong túi, mơ màng nhìn ngắm mấy cây cột đèn vàng bên ngoài giết thời gian.

“Ầm... ầm...”.

Quân Dao có cảm giác cả người hơi rung lên, cô nhíu mày, là do nhạc mạnh quá à? Nhưng cô cũng mơ hồ nghe được thứ âm thanh gì đó lẫn lộn với tiếng nhạc. Quân Dao nhíu mày, cố gắng lắng nghe, nhưng không phân biệt được rõ ràng cho lắm.

Cô lắc đầu, có lẽ uống nhiều rượu nên bây giờ đầu óc mơ hồ rồi. Nhưng đúng lúc ấy, phía bên ngoài, nơi cột đèn vàng vọt, cô nhìn thấy những khối đen sì đang chuyển động đến gần...

Quân Dao dụi dụi mắt, liệu có phải cô uống say mà nhìn nhầm không? Cô nheo mắt cố gắng nhìn cho rõ, quả thật đúng là có cái gì đó động đậy bên ngoài. Một dự cảm không lành xộc đến, khiến Quân Dao tỉnh táo hoàn toàn, cô lập tức đứng bật dậy, chạy đến chỗ Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa cùng mấy người khác đang cười cười nói nói, cô ấy đưa người vào bàn, hai tay khoanh trước ngực nhìn một người đàn ông thua cuộc đang phải uống liền ba cốc rượu mạnh.

Cô kéo tay Tiểu Hoa, “Tiểu Hoa, hình như có gì đó bên ngoài” .



“Gì cơ?” Tiếng nhạc quá ồn khiến Tiểu Hoa phải nghiêng người, hỏi lại.

“Có gì đó bên ngoài.” Quân Dao phải hét lớn.

Đúng lúc này, tiếng còi báo động vang lên inh ỏi át cả tiếng nhạc ầm ĩ. Tiếng nhạc lập tức tắt phụt, đèn được bật hết lên, mọi người đứng thẳng nghe tiếng thông báo trong loa.

“Báo động, nguy hiểm! Có kẻ xâm nhập!”
Một người kéo mạnh tấm khăn trải bàn, chai rượu, cốc thủy tinh rơi xuống đất vang lên tiếng loảng xoảng, dưới đó là những ngăn lớn đựng đầy vũ khí. Tất cả nhanh chóng cầm lấy vũ khí của mình.

Tiểu Hoa lập tức nhặt một khẩu súng trường và một khẩu súng ngắn, kéo tay Quân Dao.


Đúng lúc này, tiếng ầm ầm vang lên, kèm theo đó là tiếng súng nổ chát chúa. Tiểu Hoa lập tức kéo Quân Dao ngồi xuống một tay che đầu Quân Dao, nói.

“Thiếu phu nhân đi sát tôi.”

Những người còn lại nhanh chóng phân chia đội hình, tiếng súng vang lên dữ dội trong đêm vắng. Quân Dao theo Tiểu Hoa chạy vào trong một hành lang dài.


“Chúng ta đi đâu vậy?” Cô hốt hoảng hỏi. “Đưa thiếu phu nhân rời khỏi đây” “Thế những người còn lại” “Không phải lo, bọn họ tự có cách”

Chạy qua những khúc hành lanh uốn lượn, Tiểu Hoa mở cửa một căn phòng, kéo Quân Dao vào, sau đó cô ấy đi đến đây mấy thùng gỗ xếp chồng lên nhau ra, bên dưới có một tấm thép lớn.

Tiểu Hoa dùng hai tay lật tấm thép lên, là một đường hầm nhỏ.

“Nhanh!” Cô ấy giục.

Quân Dao lập tức theo bậc thang nhỏ đi xuống đường hầm tối tăm. Tiếng súng đã vang lên trong hành lang. Tiểu Hoa nhíu chặt mày, chửi thề một câu rồi quay qua nói với Quân Dao..

“Cô xuống đường hầm này, chạy thật nhanh ra ngoài rồi gửi vị trí cho thiếu gia đến đón. Nhanh!”

“Còn cô?” Quân Dao hoảng hốt hỏi lại.

“Tôi ở đây chặn bọn chúng. Đi mau nếu không không kịp. Cô ở lại cũng không giúp được gì đâu.”

Quân Dao gật đầu, cô hiểu bản thân ở lại cũng chỉ làm vướng chân vướng tay mọi người mà thôi.Vì vậy lập tức đi thẳng xuống đường hầm. Nhưng ánh sáng từ bên trên đột nhiên tối lại làm Quân Dao hoảng hốt ngẩng đầu nhìn. Tiểu Hoa đã đậy tấm thép lại, cô ấy ở trên đó, tất cả mọi người ở lại, chỉ mình cô chạy trốn.

Trái tim Quân Dao trùng xuống, cô chính là kẻ hèn nhát chạy trốn duy nhất. Chưa bao giờ cô thấy hận bản thân mình yếu đuối, kém cỏi như lúc này. Nếu cô có thể mạnh mẽ như Tiểu Hoa, vậy có thể giúp đỡ mọi người rồi.

Âm thanh ầm ĩ bên ngoài vọng vào càng làm Quân Dao thêm lo lắng, nhưng cô vẫn cố gắng ổn định tinh thần, men theo đường hầm tăm tối chạy nhanh về phía trước.

Bởi cô biết, cô không chút năng lực phòng vệ, nếu quay lại đó không chỉ là tự đâm đầu vào chỗ chết mà còn gây nguy hiểm cho người khác khi phải bảo vệ cô. Bảo vệ chính mình, cũng là một cách giúp đỡ họ.



Chạy một lúc lâu, cô đâm sầm vào một vật cản khiến Quân Dao ngã bật ra đất, đầu hoa lên. Lúc này ở trong bóng tối hồi lâu nên mắt đã dần quen, Quân Dao đã có thể nhận ra trước mặt cô thì ra

là bức vách, vừa rồi chạy quá nhanh nên không nhìn thấy.

Cô đưa tay ra sờ thử, quả nhiên ở bên cạnh có những bậc thanh đi lên bằng những thanh sắt cắm sâu vào đất. Quân Dao dùng hết sức đẩy tấm chắn bên trên lên. Khó khăn lắm cô mới đẩy ra được, cô bò lên trên.

Nơi này cách căn nhà kia không xa lắm, chỉ chừng hơn trăm mét, cô có thể nhìn thấy căn nhà sáng rực giữa rừng cây cùng tiếng súng đạn chát chúa vô cùng đáng sợ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom