-
Chương 1
Trước khi khởi hành, phụ thân đã dặn dò ta phải kiềm chế lại cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt của mình, bởi vì vị tiểu thư kia có thân phận vô cùng cao quý, lỡ không may có gì sai sót lại rước họa vào thân.
Ta đặt tay lên vai ông xoa xoa và nói: “Phụ thân à, con là nữ nhi cơ mà.”
Phụ thân sững lại, lẩm bẩm một câu: “Chậc, suýt chút nữa thì ta quên mất...”
...
Một tháng trước, tiêu cục Hanh Thông của chúng ta nhận được một đơn hàng lớn, họ cần hộ tống một vị tiểu thư nhà quyền quý trở về kinh thành.
Ta cũng không muốn nhận cuộc giao dịch này, nhưng số tiền họ trả thật sự quá lớn, ta không nỡ từ chối.
Vốn là người có võ công cao nhất ở tiêu cục Hanh Thông, ta đương nhiên phải là người dẫn đầu chuyến đi.
Khi đến đón vị tiểu thư ấy thì trời đã về chiều, hoàng hôn rực rỡ ánh lên sắc đỏ làm rung động lòng người.
Nàng ta mặc một chiếc váy trắng như ánh trăng, đầu đội mũ có khăn che, dáng người thanh tao thoát tục.
Quả là một tuyệt thế mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!
Ta cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, không kìm được mà “chậc” một tiếng.
Nghe vậy vị tiểu sư đệ bên cạnh ta liền nhắc nhở: “Thiếu chủ, đương gia bảo ngài phải tiết chế lại một chút.”
Ta còn chưa kịp nói gì, hắn lại bổ sung thêm: “Hơn nữa, vị tiểu thư này trông cũng bình thường thôi mà...”
Ta đang chăm chú nhìn, quay qua liếc hắn một cái: “Người ta còn đội mũ mà, sao ngươi biết được chứ.”
Tiểu sư đệ vẻ mặt ngượng ngùng: “Nhưng nàng ta..... không có ngực.”
Ta xoay qua đấm một phát khiến hắn ngã ngựa: “Nông cạn!”
...
Từ bé đến lớn ta sống như một nam nhân vì vậy ta rất thích ngắm nhìn những nữ nhân xinh đẹp.
Sau khi vị tiểu thư đã yên vị ngồi vào xe ngựa, ta cưỡi ngựa đi lên đầu đội ngũ.
Thổi một tiếng còi, lớn tiếng nói: “Kiểm tra nhân lực! Chuẩn bị xuất phát!”
Nói xong, ta liếc nhìn cỗ xe ngựa cười lém lỉnh hô to: “Xin tiểu thư hãy ngồi vững, đoạn đường phía trước không dễ đi đâu!”
Tiết trời đang vào mùa xuân, hai bên đường hoa dại mọc khắp nơi, những cánh hoa vươn lên đón ánh hoàng hôn rực rỡ, thật là một khung cảnh đẹp tuyệt vời.
Ta ngoảnh đầu nhìn cỗ xe ngựa vẫn đóng kín cửa sổ, bất giác mà thúc ngựa chậm lại.
Ta cưỡi ngựa song song với cỗ xe ngựa, đưa tay gõ nhẹ vào cửa sổ.
“Tiểu thư, bên ngoài phong cảnh rất đẹp, nàng có thể mở cửa sổ ra nhìn ngắm nhìn một chút.”
Bên trong xe không có hồi âm.
Ta nhíu mày, không nói gì thêm, tiện tay hái vài bông hoa dại, cắm vào khe cửa sổ.
“Ta biết nàng ngại gặp người lạ, ta để hoa bên ngoài cửa sổ, nếu nàng không chê thì mang vào ngắm nhé.”
Không chờ nàng hồi đáp, ta đã thúc ngựa đi lên đầu đội ngũ.
Chỉ là một lát sau quay lại nhìn, những bông hoa dại ngoài cửa sổ đã biến mất không dấu vết.
Ta khẽ nhếch môi cười.
Chậc, tiểu thư dù sao cũng là một cô nương mà, dễ dỗ ngọt.
Ta đặt tay lên vai ông xoa xoa và nói: “Phụ thân à, con là nữ nhi cơ mà.”
Phụ thân sững lại, lẩm bẩm một câu: “Chậc, suýt chút nữa thì ta quên mất...”
...
Một tháng trước, tiêu cục Hanh Thông của chúng ta nhận được một đơn hàng lớn, họ cần hộ tống một vị tiểu thư nhà quyền quý trở về kinh thành.
Ta cũng không muốn nhận cuộc giao dịch này, nhưng số tiền họ trả thật sự quá lớn, ta không nỡ từ chối.
Vốn là người có võ công cao nhất ở tiêu cục Hanh Thông, ta đương nhiên phải là người dẫn đầu chuyến đi.
Khi đến đón vị tiểu thư ấy thì trời đã về chiều, hoàng hôn rực rỡ ánh lên sắc đỏ làm rung động lòng người.
Nàng ta mặc một chiếc váy trắng như ánh trăng, đầu đội mũ có khăn che, dáng người thanh tao thoát tục.
Quả là một tuyệt thế mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!
Ta cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, không kìm được mà “chậc” một tiếng.
Nghe vậy vị tiểu sư đệ bên cạnh ta liền nhắc nhở: “Thiếu chủ, đương gia bảo ngài phải tiết chế lại một chút.”
Ta còn chưa kịp nói gì, hắn lại bổ sung thêm: “Hơn nữa, vị tiểu thư này trông cũng bình thường thôi mà...”
Ta đang chăm chú nhìn, quay qua liếc hắn một cái: “Người ta còn đội mũ mà, sao ngươi biết được chứ.”
Tiểu sư đệ vẻ mặt ngượng ngùng: “Nhưng nàng ta..... không có ngực.”
Ta xoay qua đấm một phát khiến hắn ngã ngựa: “Nông cạn!”
...
Từ bé đến lớn ta sống như một nam nhân vì vậy ta rất thích ngắm nhìn những nữ nhân xinh đẹp.
Sau khi vị tiểu thư đã yên vị ngồi vào xe ngựa, ta cưỡi ngựa đi lên đầu đội ngũ.
Thổi một tiếng còi, lớn tiếng nói: “Kiểm tra nhân lực! Chuẩn bị xuất phát!”
Nói xong, ta liếc nhìn cỗ xe ngựa cười lém lỉnh hô to: “Xin tiểu thư hãy ngồi vững, đoạn đường phía trước không dễ đi đâu!”
Tiết trời đang vào mùa xuân, hai bên đường hoa dại mọc khắp nơi, những cánh hoa vươn lên đón ánh hoàng hôn rực rỡ, thật là một khung cảnh đẹp tuyệt vời.
Ta ngoảnh đầu nhìn cỗ xe ngựa vẫn đóng kín cửa sổ, bất giác mà thúc ngựa chậm lại.
Ta cưỡi ngựa song song với cỗ xe ngựa, đưa tay gõ nhẹ vào cửa sổ.
“Tiểu thư, bên ngoài phong cảnh rất đẹp, nàng có thể mở cửa sổ ra nhìn ngắm nhìn một chút.”
Bên trong xe không có hồi âm.
Ta nhíu mày, không nói gì thêm, tiện tay hái vài bông hoa dại, cắm vào khe cửa sổ.
“Ta biết nàng ngại gặp người lạ, ta để hoa bên ngoài cửa sổ, nếu nàng không chê thì mang vào ngắm nhé.”
Không chờ nàng hồi đáp, ta đã thúc ngựa đi lên đầu đội ngũ.
Chỉ là một lát sau quay lại nhìn, những bông hoa dại ngoài cửa sổ đã biến mất không dấu vết.
Ta khẽ nhếch môi cười.
Chậc, tiểu thư dù sao cũng là một cô nương mà, dễ dỗ ngọt.
Bình luận facebook