-
Chương 6
Trước lễ thành hôn, ta được sắp xếp theo một vị nhũ mẫu học lễ nghi, quy củ trong cung suốt một tháng trời.
Rồi vào ngày, giờ đã định sẵn trong thánh chỉ, ta ngồi trong kiệu hoa đỏ, được đưa vào Đông Cung của Thái tử.
Sau khi hoàn thành các nghi lễ phức tạp trong buổi lễ, eo ta mỏi đến mức gần như muốn gãy ra làm đôi.
Điều này còn mệt hơn cả khi luyện võ!
Ta đội khăn che mặt ngồi bên giường đợi Thái tử.
Thật là bức bối, ta muốn đi vệ sinh.
Nhưng đợi mãi, Thái tử vẫn chưa đến.
Không thể nhịn được nữa, ta giật mạnh khăn che mặt xuống lao ra ngoài.
…
Sau khi giải quyết xong, ta mới nhận ra nơi này thật sự quá rộng lớn, khi nảy ta không để ý đường đi nên giờ không biết làm sao để quay trở về phòng.
Đi lòng vòng mấy lượt, vẫn không tìm được đường về phòng tân hôn.
Lạ thật, làm sao thế nhỉ?
Nhìn quanh không thấy ai, ta nhún chân nhảy lên bức tường.
Nhảy lên phía trên để quan sát xung quanh, ta phát hiện bên kia bức tường có một người đang đứng, bỗng người ấy xoay qua, ta va hắn chạm mắt nhìn nhau.
“Miên Miên?”
Tần Miên đứng dưới ngước lên nhìn ta, vẻ mặt ngơ ngác.
Ta lập tức nhảy xuống, đứng trước mặt nàng.
Nàng mặc áo đỏ, tóc buộc bằng dây lụa đỏ, trông thật đẹp.
“Nàng thật xinh đẹp.”
Ta không tiếc lời khen nàng một câu, sau đó đột nhiên phản ứng lại.
“Nhưng nàng sao lại ở đây?”
“Còn mặc hỉ phục nữa chứ?”
Nàng ngẩn ra một chút, đang muốn mở miệng.
Ta lại mơ hồ đoán được gì đó.
“Thái tử cũng lấy nàng rồi sao?”
Tần Miên nhìn ta, thần sắc có chút bối rối.
Ta đã bắt đầu bất bình: “Thái tử này thật không có đạo đức! Bản thân mình sắp ch/3t thì thôi đi, còn cưới một nương tử như hoa như ngọc để nàng phải sống kiếp góa phụ!”
Tần Miên nhíu mày, tỏ vẻ thắc mắc: “Thái tử sắp ch/3t à?”
Ta tự tin gật đầu: “Đúng vậy! Ta nghe đồn hắn không còn sống được bao lâu nữa!”
Dù thân phận nữ nhi của ta tám phần là do nàng tiết lộ, nhưng ta thật không nỡ trách nàng.
Không có cách nào, nàng thực sự quá xinh đẹp rồi.
“Haiz.” Ta thở dài một hơi, “Nàng đừng lo, chờ sau khi Thái tử ch/3t, ta sẽ đưa nàng đi.”
“Nàng xinh đẹp thế này, chắc chắn có thể tìm được một phu quân tốt hơn hắn.”
Vừa nói xong, phía trước và sau đều vang lên những tiếng bước chân gấp gáp.
Ta phản ứng rất nhanh, một tay nắm lấy cánh tay Tần Miên: “Mau chạy!”
Nàng kéo tay ta lại: “Sao ta phải chạy, chạy đi đâu?”
Ta ngẩn ra, đúng rồi, chạy cái gì?
Ta đâu có làm chuyện gì trái lương tâm.
Nói xong, phía trước và sau đều đã bị người chặn lại.
Một vị nhũ mẫu mặc hỉ phục vội vã chạy đến trước mặt Tần Miên: “Thái tử điện hạ! Không hay rồi, Thái tử phi không thấy đâu nữa rồi...”
Ánh mắt bà ấy lướt qua mặt ta.
Lời nói đột ngột dừng lại.
“... Tìm thấy Thái tử phi rồi.”
Trong tân phòng.
Ta và Tần Miên ngồi đối diện nhau.
Đúng vậy, Tần Miên, là Thái tử Tần Miên.
Ta rung chân, chống cằm nhìn hắn: “Giải thích đi nào, Thái tử điện hạ.”
Bốn chữ cuối cùng ta nhấn mạnh.
Tần Miên im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Chuyện này, ta phải xin lỗi nàng.”
“Năm trước ta đi Hoành Châu dưỡng bệnh, đột nhiên kinh thành triệu về gấp nên ta không thể không trở về.”
“Nhưng trong triều có gian thần luôn muốn làm hại ta, ta chắc chắn trong lần về kinh này hắn sẽ cho người đến ám sát ta, để che mắt, ta chọn cách cải trang, và thuê người của tiêu cục nàng hộ tống.”
Ta gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Tần Miên ngước mắt nhìn ta: “Còn việc muốn thành thân với nàng, là ta đặc biệt thỉnh cầu Thánh thượng.”
Ta giơ tay ngắt lời hắn.
“Thái tử điện hạ.” ta cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn “Chúng ta đã bái đường thành thân rồi, giờ ta và ngài cũng đã ngồi chung trên một chiếc thuyền.”
“Có chuyện gì ngài cứ nói thẳng ra, không cần phải giấu diếm ta.”
“Thân phận của ta, ngài chắc chắn đã biết từ lâu.”
Rồi vào ngày, giờ đã định sẵn trong thánh chỉ, ta ngồi trong kiệu hoa đỏ, được đưa vào Đông Cung của Thái tử.
Sau khi hoàn thành các nghi lễ phức tạp trong buổi lễ, eo ta mỏi đến mức gần như muốn gãy ra làm đôi.
Điều này còn mệt hơn cả khi luyện võ!
Ta đội khăn che mặt ngồi bên giường đợi Thái tử.
Thật là bức bối, ta muốn đi vệ sinh.
Nhưng đợi mãi, Thái tử vẫn chưa đến.
Không thể nhịn được nữa, ta giật mạnh khăn che mặt xuống lao ra ngoài.
…
Sau khi giải quyết xong, ta mới nhận ra nơi này thật sự quá rộng lớn, khi nảy ta không để ý đường đi nên giờ không biết làm sao để quay trở về phòng.
Đi lòng vòng mấy lượt, vẫn không tìm được đường về phòng tân hôn.
Lạ thật, làm sao thế nhỉ?
Nhìn quanh không thấy ai, ta nhún chân nhảy lên bức tường.
Nhảy lên phía trên để quan sát xung quanh, ta phát hiện bên kia bức tường có một người đang đứng, bỗng người ấy xoay qua, ta va hắn chạm mắt nhìn nhau.
“Miên Miên?”
Tần Miên đứng dưới ngước lên nhìn ta, vẻ mặt ngơ ngác.
Ta lập tức nhảy xuống, đứng trước mặt nàng.
Nàng mặc áo đỏ, tóc buộc bằng dây lụa đỏ, trông thật đẹp.
“Nàng thật xinh đẹp.”
Ta không tiếc lời khen nàng một câu, sau đó đột nhiên phản ứng lại.
“Nhưng nàng sao lại ở đây?”
“Còn mặc hỉ phục nữa chứ?”
Nàng ngẩn ra một chút, đang muốn mở miệng.
Ta lại mơ hồ đoán được gì đó.
“Thái tử cũng lấy nàng rồi sao?”
Tần Miên nhìn ta, thần sắc có chút bối rối.
Ta đã bắt đầu bất bình: “Thái tử này thật không có đạo đức! Bản thân mình sắp ch/3t thì thôi đi, còn cưới một nương tử như hoa như ngọc để nàng phải sống kiếp góa phụ!”
Tần Miên nhíu mày, tỏ vẻ thắc mắc: “Thái tử sắp ch/3t à?”
Ta tự tin gật đầu: “Đúng vậy! Ta nghe đồn hắn không còn sống được bao lâu nữa!”
Dù thân phận nữ nhi của ta tám phần là do nàng tiết lộ, nhưng ta thật không nỡ trách nàng.
Không có cách nào, nàng thực sự quá xinh đẹp rồi.
“Haiz.” Ta thở dài một hơi, “Nàng đừng lo, chờ sau khi Thái tử ch/3t, ta sẽ đưa nàng đi.”
“Nàng xinh đẹp thế này, chắc chắn có thể tìm được một phu quân tốt hơn hắn.”
Vừa nói xong, phía trước và sau đều vang lên những tiếng bước chân gấp gáp.
Ta phản ứng rất nhanh, một tay nắm lấy cánh tay Tần Miên: “Mau chạy!”
Nàng kéo tay ta lại: “Sao ta phải chạy, chạy đi đâu?”
Ta ngẩn ra, đúng rồi, chạy cái gì?
Ta đâu có làm chuyện gì trái lương tâm.
Nói xong, phía trước và sau đều đã bị người chặn lại.
Một vị nhũ mẫu mặc hỉ phục vội vã chạy đến trước mặt Tần Miên: “Thái tử điện hạ! Không hay rồi, Thái tử phi không thấy đâu nữa rồi...”
Ánh mắt bà ấy lướt qua mặt ta.
Lời nói đột ngột dừng lại.
“... Tìm thấy Thái tử phi rồi.”
Trong tân phòng.
Ta và Tần Miên ngồi đối diện nhau.
Đúng vậy, Tần Miên, là Thái tử Tần Miên.
Ta rung chân, chống cằm nhìn hắn: “Giải thích đi nào, Thái tử điện hạ.”
Bốn chữ cuối cùng ta nhấn mạnh.
Tần Miên im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Chuyện này, ta phải xin lỗi nàng.”
“Năm trước ta đi Hoành Châu dưỡng bệnh, đột nhiên kinh thành triệu về gấp nên ta không thể không trở về.”
“Nhưng trong triều có gian thần luôn muốn làm hại ta, ta chắc chắn trong lần về kinh này hắn sẽ cho người đến ám sát ta, để che mắt, ta chọn cách cải trang, và thuê người của tiêu cục nàng hộ tống.”
Ta gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Tần Miên ngước mắt nhìn ta: “Còn việc muốn thành thân với nàng, là ta đặc biệt thỉnh cầu Thánh thượng.”
Ta giơ tay ngắt lời hắn.
“Thái tử điện hạ.” ta cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn “Chúng ta đã bái đường thành thân rồi, giờ ta và ngài cũng đã ngồi chung trên một chiếc thuyền.”
“Có chuyện gì ngài cứ nói thẳng ra, không cần phải giấu diếm ta.”
“Thân phận của ta, ngài chắc chắn đã biết từ lâu.”
Bình luận facebook