• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân (2 Viewers)

  • Chương 8

Từ khi ta và Tần Miên thành thân, công việc của hắn ở triều đình cũng vì thế mà được thuận lợi hơn nhiều. Hắn có thể dựa vào phe Thanh Lưu mà từng bước thực hiện hoài bão của mình.

Nhị hoàng tử, người có quyền lực hô phong hoán vũ trong triều cũng phải kiêng nể hắn vài phần.

Mọi thứ dường như đang tiến triển suôn sẻ theo chiều hướng tốt.

Còn ta mỗi ngày chỉ quẩn quanh trong sân viện này, ăn uống, chăm hoa, chơi đùa cùng với thú cưng.

Cuộc sống còn thoải mái hơn bên cạnh lão già ở tiêu cục.

Ta cũng không vướng bận việc gì, lúc buồn chán ta mang kiếm ra luyện võ, chơi đùa cũng những tì nữ trong cung. Ngày tháng nhàn hạ cứ thế trôi qua.

Thế nhưng có người nhìn ta không vừa mắt, nhất định phải đến gây chuyện.

“Thái tử phi, Nhị hoàng phi mời người cùng đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

Ta đặt cây kiếm dài trong tay xuống, đưa tay nhận lấy thiệp mời mà nhũ mẫu đưa.

“Không đi có được không?”

Nhũ mẫu do dự một lúc rồi nói: “Về tình về lý Thái tử phi khó mà từ chối được ạ!”

Ta gật đầu: “Ta biết rồi.”

Vậy thì đi thôi.

Nha hoàn giúp ta trang điểm và chỉnh trang một chút.

Ta nhấc bộ xiêm y dài thượt đi ra ngoài phủ.

Nhũ mẫu gọi lại, biểu cảm có chút khó nói: “Thái tử phi, người... đi chậm chút.”

Ta đáp: “Được thôi.”

Rồi “vút” một cái, ta nhảy vào xe ngựa.

...

Ta vừa đến cửa điện của Hoàng hậu nương nương thì gặp ngay Nhị hoàng phi Lương Chiêu.

Nàng ta thấy ta liền giở giọng điệu châm chọc: “Ô, đây chẳng phải là Thái tử phi sao?”

Ta cười: “Ngươi không nhìn nhầm đâu.”

Nàng ta cười khẩy một tiếng: “Cái đồ nhà quê còn tự coi mình là tiểu thư danh giá cơ đấy?”

Ta tiếp tục cười: “Không không, Nhị hoàng phi mới là thực sự là một bảo vật, ta thì làm sao bì kịp chứ.”

Lương Chiêu: “...”

Mặt nàng ta biến sắc, chuẩn bị nổi giận thì một vị nhũ mẫu hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu bước ra.

“Thái tử phi, Nhị hoàng phi, Hoàng hậu nương nương cho mời các vị vào trong.”

Ta không nhìn Lương Chiêu nữa, bước vào điện trước.

Hoàng hậu là mẫu phi của Tần Miên tất nhiên đối xử với ta không tệ. Ngược lại, mẫu phi của Nhị hoàng tử là sủng phi Dương thị, Hoàng hậu vốn không ưa gì bà ta nên đối với Lương Chiêu cũng không vừa mắt cho lắm.

Ngồi một lúc, Hoàng hậu liền cảm thấy mệt nên cho bọn ta lui ra.

Ta cùng Lương Chiêu cáo lui rời khỏi điện, ta định quay về thì bị nàng ta giữ chặt cánh tay.

“Thái tử phi có việc gì mà vội vàng thế?” Lương Chiêu cười nói với ta, “Đúng lúc ở chỗ Dương Quý phi có tiệc thưởng hoa, chúng ta cùng đi xem sao?”

Nhìn nụ cười giả tạo trên mặt nàng ta, ta chân thành nói: “Đại tỷ, đừng cười nữa, mặt đã cứng đờ rồi.”

Rốt cuộc ta vẫn bị ép phải đi dự tiệc thưởng hoa.

Dù sao, tránh được mồng một, không tránh được ngày rằm.

Người muốn gây chuyện, ta cũng không tránh nổi.

Tiệc thưởng hoa rất đông người tham dự, nhưng khi chúng ta bước vào không khí liền trở nên yên lặng.

Nhìn sắc mặt và cử chỉ của họ ta cũng đoán được những người này đều cùng phe với Lương Chiêu.

Ta mỉm cười suốt buổi, gặp ai cũng “Vâng vâng vâng, đúng đúng đúng, người nói rất đúng.”

Dù không có uy lực gì to lớn, nhưng với tài ăn nói của ta cũng đủ để ứng phó với người khác.

Đi một vòng thưởng hoa cùng các nương nương, Lương Chiêu không đạt được mục đích làm ta bẽ mặt nên sắc mặt có chút khó coi.

Ta mỉm cười với nàng ta: “Hoa cũng đã thưởng xong rồi, không làm phiền mọi người nữa, ta hơi mệt xin phép về trước.”

Ta không đợi nàng ta nói thêm lời nào, quay người bỏ đi ngay lập tức.

Ch/3t tiệt, bộ y phục này thật khó chịu! Giày cũng khó chịu! Thứ đội trên đầu cũng khó chịu!

Toàn thân chẳng thoải mái chút nào, phải nhanh chóng về nhà thay đồ thôi!

Ta vội vã trở về nhà, hoàn toàn không để ý đến Lương Chiêu đang đuổi theo sau.

Khi đi qua cây cầu đá nhỏ bên cạnh hòn non bộ, Lương Chiêu bất ngờ kéo lấy ta: “Thái tử phi…”

Ta bị nàng kéo ngã ngửa người rơi xuống hồ.

Trước khi rơi xuống, ta nhìn thấy nụ cười đầy ác ý của Lương Chiêu.

Nhưng mà —

Ta là ai chứ?

Ta là Hạ Anh!

Thiếu chủ anh tuấn phong lưu, võ nghệ cao cường của Hanh Thông tiêu cục đấy.

Dễ dàng rơi xuống nước thế sao?

Không thể nào, tuyệt đối không thể.

Ta dùng sức từ eo bụng đạp vào thành cầu, rồi nhanh chóng mượn lực nhảy lên đỉnh hòn non bộ cạnh cầu.

Ta ngồi trên đó, cúi đầu nhìn xuống Lương Chiêu.

Không nhịn được mà huýt sáo: “Lên đây ngồi không?”

Mọi người: “...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom