-
Chương 3
Nàng tên là Tần Miên, sau nhiều lần gặng hỏi nàng mới chịu nói cho ta.
Tần Miên quay đầu nhìn ta, chưa kịp nói gì, ta đã nắm lấy cổ tay nàng.
“Đi! Ta dẫn nàng đi xem!”
Nàng lảo đảo bị ta kéo đi, giọng có chút khó chịu: “Ta không…”
“Đảm bảo nàng sẽ thích!”
Ta kéo nàng ra khỏi hang động, men theo dấu vết đã đánh dấu đi thẳng lên núi.
Trên đỉnh núi, ta phát hiện một dòng suối nước nóng có phong cảnh rất đẹp.
Ta đứng bên bờ suối, chỉ cho nàng xem: “Nhìn này!”
Lông mày của Tần Miên giãn ra một chút.
Ta nói: “Nàng đi đường cả ngày, bụi bặm bám đầy người rồi, có thể xuống tắm rửa một chút.”
Tần Miên ngẩn ra, đột ngột quay đầu nhìn ta.
Ta giật mình, rồi nhanh chóng phản ứng lại.
“Cái đó, không phải ý đó, ta không có ý muốn lợi dụng nàng.”
“Thực ra... thực ra ta cũng là nữ tử.”
Tần Miên tròn mắt kinh ngạc nhìn ta.
Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng có biểu cảm bất ngờ như vậy.
Biết rằng nàng không tin, ta chỉ còn cách thở dài một hơi, rồi nắm lấy tay nàng đặt lên ngực mình.
“Nàng sờ thử đi, ta đã mặc áo bó ngực.”
Tần Miên không nói nên lời : “…”
Nàng vội vã rút tay lại, sắc mặt đỏ ửng, có phần bối rối.
Ta vốn đã đứng không vững vì nơi này khá trơn trượt, bị nàng đẩy mạnh một cái, mất thăng bằng ngã thẳng vào suối nước nóng bên cạnh.
Nước bắn lên ướt đẫm Tần Miên.
Ta từ dưới nước đứng lên, vội vàng lau mặt.
Khi tầm nhìn trở lại bình thường, chỉ thấy bóng lưng Tần Miên đang nhanh chóng rời đi.
Ta vội vàng gọi: “Đợi đã!”
Tần Miên dừng lại nhưng không quay đầu.
Ta hạ giọng: “Tần tiểu thư, nàng thực sự không muốn tắm suối nước nóng sao?”
Nàng vẫn không quay đầu: “Không tắm.”
Ta vừa cởi áo vừa hỏi nàng: “Vậy liệu nàng có thể giúp ta một việc không?”
Tần Miên: “Ngươi nói đi.”
Ta thở dài: “Nàng có thể lại gần một chút không?”
Phía trên suối nước nóng đầy sương mù, ta không nhìn rõ nàng, nàng cũng không nhìn rõ ta, nói chuyện thế này thật khó chịu.
Tần Miên không nói gì, một lúc sau ta nghe thấy tiếng nàng bước lại gần.
Khi chỉ còn cách vài bước, nàng đột nhiên dừng lại, giọng biến đổi: “Ngươi đang làm gì thế?”
Ta nhìn lại thân thể trần trụi của mình, thành thật nói: “Thì chuẩn bị tắm suối nước nóng đấy.”
Ơ kìa, vị tiểu thư này thật kỳ lạ, bản thân mình không tắm thì thôi, sao lại không cho ta tắm chứ?
Tần Miên giọng trầm xuống: “Gọi ta đến đây rốt cuộc là để làm gì?”
Vị tiểu thư này không chỉ kỳ lạ, tính tình cũng không được ổn cho lắm.
Ta không chần chừ nữa, cúi xuống lấy từ trong áo ra một lọ thuốc nhỏ, đưa tay đặt trên phiến đá bên cạnh suối nước nóng.
“Phiền Tần tiểu thư giúp ta bôi thuốc, ta thực sự không với tới.”
...
Chỉ là bôi thuốc thôi mà, thế nhưng Tần tiểu thư lại lề mề cả một nén hương mới chậm rãi bước đến chỗ ta.
Ta đang định quay người thì bị nàng giữ chặt lấy vai.
“Đừng quay lại!”
Ta ngẩn ra một lúc: “Ồ.”
Dù sao vết thương cũng nằm ở lưng, ta cũng không cần quay lại.
Ta nằm úp trên phiến đá trơn, nhắm mắt lại: “Làm phiền tiểu thư rồi!”
Tiểu thư nhìn phía sau ta một hồi lâu nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì.
“Nói xem, vết thương trên lưng ngươi làm sao mà có?”
Ta nhẹ “à” một tiếng, không để ý đáp: “Ta đánh nhau với bọn cướp, không may bị c.h.é.m một nhát.”
Tần Miên không nói gì, cầm lấy lọ thuốc ngồi xuống phía sau ta.
Ta cảm thấy bầu không khí có phần căng thẳng, nên nói đùa: “Sao? Lưng ta với lưng của các tiểu thư nhà giàu không giống nhau sao?”
Thật xấu, đầy những vết sẹo lớn nhỏ, không đếm nổi.
Ta cười: “Bôi thuốc cho ta, thật là làm khó cô nương rồi.”
Tiếng cười ngưng lại, theo sau là một tiếng hít sâu—
Tần Miên lặng lẽ rắc bột thuốc lên vết thương chưa lành của ta.
Cô tiểu thư này!
Thật là thô lỗ quá!
Ta sai rồi, cứ tưởng sẽ được nàng ta bôi thuốc một cách nhẹ nhàng, tỉ mỉ chứ.
Ai mà ngờ được lại ra tay mạnh bạo như vậy, biết trước thế ta tự làm còn hơn.
Ta đau đến phát run, Tần Miên đặt lọ thuốc xuống: “Xong rồi.”
Ta nghiến răng: “Xin đa tạ tiểu thư.”
Tần Miên: “Không có gì.”
Ta: “...”
Tần Miên quay đầu nhìn ta, chưa kịp nói gì, ta đã nắm lấy cổ tay nàng.
“Đi! Ta dẫn nàng đi xem!”
Nàng lảo đảo bị ta kéo đi, giọng có chút khó chịu: “Ta không…”
“Đảm bảo nàng sẽ thích!”
Ta kéo nàng ra khỏi hang động, men theo dấu vết đã đánh dấu đi thẳng lên núi.
Trên đỉnh núi, ta phát hiện một dòng suối nước nóng có phong cảnh rất đẹp.
Ta đứng bên bờ suối, chỉ cho nàng xem: “Nhìn này!”
Lông mày của Tần Miên giãn ra một chút.
Ta nói: “Nàng đi đường cả ngày, bụi bặm bám đầy người rồi, có thể xuống tắm rửa một chút.”
Tần Miên ngẩn ra, đột ngột quay đầu nhìn ta.
Ta giật mình, rồi nhanh chóng phản ứng lại.
“Cái đó, không phải ý đó, ta không có ý muốn lợi dụng nàng.”
“Thực ra... thực ra ta cũng là nữ tử.”
Tần Miên tròn mắt kinh ngạc nhìn ta.
Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng có biểu cảm bất ngờ như vậy.
Biết rằng nàng không tin, ta chỉ còn cách thở dài một hơi, rồi nắm lấy tay nàng đặt lên ngực mình.
“Nàng sờ thử đi, ta đã mặc áo bó ngực.”
Tần Miên không nói nên lời : “…”
Nàng vội vã rút tay lại, sắc mặt đỏ ửng, có phần bối rối.
Ta vốn đã đứng không vững vì nơi này khá trơn trượt, bị nàng đẩy mạnh một cái, mất thăng bằng ngã thẳng vào suối nước nóng bên cạnh.
Nước bắn lên ướt đẫm Tần Miên.
Ta từ dưới nước đứng lên, vội vàng lau mặt.
Khi tầm nhìn trở lại bình thường, chỉ thấy bóng lưng Tần Miên đang nhanh chóng rời đi.
Ta vội vàng gọi: “Đợi đã!”
Tần Miên dừng lại nhưng không quay đầu.
Ta hạ giọng: “Tần tiểu thư, nàng thực sự không muốn tắm suối nước nóng sao?”
Nàng vẫn không quay đầu: “Không tắm.”
Ta vừa cởi áo vừa hỏi nàng: “Vậy liệu nàng có thể giúp ta một việc không?”
Tần Miên: “Ngươi nói đi.”
Ta thở dài: “Nàng có thể lại gần một chút không?”
Phía trên suối nước nóng đầy sương mù, ta không nhìn rõ nàng, nàng cũng không nhìn rõ ta, nói chuyện thế này thật khó chịu.
Tần Miên không nói gì, một lúc sau ta nghe thấy tiếng nàng bước lại gần.
Khi chỉ còn cách vài bước, nàng đột nhiên dừng lại, giọng biến đổi: “Ngươi đang làm gì thế?”
Ta nhìn lại thân thể trần trụi của mình, thành thật nói: “Thì chuẩn bị tắm suối nước nóng đấy.”
Ơ kìa, vị tiểu thư này thật kỳ lạ, bản thân mình không tắm thì thôi, sao lại không cho ta tắm chứ?
Tần Miên giọng trầm xuống: “Gọi ta đến đây rốt cuộc là để làm gì?”
Vị tiểu thư này không chỉ kỳ lạ, tính tình cũng không được ổn cho lắm.
Ta không chần chừ nữa, cúi xuống lấy từ trong áo ra một lọ thuốc nhỏ, đưa tay đặt trên phiến đá bên cạnh suối nước nóng.
“Phiền Tần tiểu thư giúp ta bôi thuốc, ta thực sự không với tới.”
...
Chỉ là bôi thuốc thôi mà, thế nhưng Tần tiểu thư lại lề mề cả một nén hương mới chậm rãi bước đến chỗ ta.
Ta đang định quay người thì bị nàng giữ chặt lấy vai.
“Đừng quay lại!”
Ta ngẩn ra một lúc: “Ồ.”
Dù sao vết thương cũng nằm ở lưng, ta cũng không cần quay lại.
Ta nằm úp trên phiến đá trơn, nhắm mắt lại: “Làm phiền tiểu thư rồi!”
Tiểu thư nhìn phía sau ta một hồi lâu nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì.
“Nói xem, vết thương trên lưng ngươi làm sao mà có?”
Ta nhẹ “à” một tiếng, không để ý đáp: “Ta đánh nhau với bọn cướp, không may bị c.h.é.m một nhát.”
Tần Miên không nói gì, cầm lấy lọ thuốc ngồi xuống phía sau ta.
Ta cảm thấy bầu không khí có phần căng thẳng, nên nói đùa: “Sao? Lưng ta với lưng của các tiểu thư nhà giàu không giống nhau sao?”
Thật xấu, đầy những vết sẹo lớn nhỏ, không đếm nổi.
Ta cười: “Bôi thuốc cho ta, thật là làm khó cô nương rồi.”
Tiếng cười ngưng lại, theo sau là một tiếng hít sâu—
Tần Miên lặng lẽ rắc bột thuốc lên vết thương chưa lành của ta.
Cô tiểu thư này!
Thật là thô lỗ quá!
Ta sai rồi, cứ tưởng sẽ được nàng ta bôi thuốc một cách nhẹ nhàng, tỉ mỉ chứ.
Ai mà ngờ được lại ra tay mạnh bạo như vậy, biết trước thế ta tự làm còn hơn.
Ta đau đến phát run, Tần Miên đặt lọ thuốc xuống: “Xong rồi.”
Ta nghiến răng: “Xin đa tạ tiểu thư.”
Tần Miên: “Không có gì.”
Ta: “...”
Bình luận facebook