Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-91
Chương 91: Suýt chút nữa thì cướp cò
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tại sao Kinh Thiên đột nhiên lại bị tạm giam?
Trong sự kiện ở trường Thành Anh, tôi không tìm được bất kỳ nguyên nhân nào có thể làm cho Kình Thiên bị bắt vào phòng tạm giam cả.
Từ đầu đến cuối, phương pháp xử lý của anh ta đều rất chính xác và thỏa đáng, anh ta còn cứu tôi nữa.
Tại sao Kình Thiên lại bị tạm giam? Nếu như bởi vì ảnh hưởng quá lớn, khiến quá nhiều người bị liên lụy, vậy thì chắc hẳn đó cũng là trách nhiệm của cái tên Phương Năng kia.
Chính cậu ta làm tổn thương người khác, còn Kình Thiên và mọi người đều đã cố gắng ngăn cản cậu ta.
Rốt cuộc chúng tôi đã làm sai chuyện gì? Không có ai có thể dự kiến được năng lực của một người dị năng mới, Kình Thiên đã cố gắng hết sức để khống chế tình hình.
Năng lực của cái tên Phương Năng đó thật sự rất mạnh.
Chắc chắn năng lực của cậu ta không chỉ là khống chế não bộ, nỗi hận thù đã khiến cho năng lực của cậu ta trở nên mạnh hơn.
Giống như lời mà hiệu trưởng đã nói, rất nhiều người khởi động được năng lực của mình nhờ vào các loại cảm xúc yêu, hận, tức giận, vui vẻ của bản thân.
Khi một người có tâm hồn méo mó lại có được tính năng mạnh mẽ, kẻ đó sẽ biến thành ác ma.
“Phiên điều trần là nơi nghiêm túc và công chính” Đột nhiên, Bạch Mặc ở một bên không thèm nhìn Kinh Không nhưng lại nói với giọng thâm trầm: “Chúng tôi chỉ có thể nói thật, không biết..” Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Bạch Mặc bỗng nhiên liếc qua khuôn mặt căng thẳng của Kinh Không: “Nói đỡ.” Bạch Mặc và Kinh Không lạnh lùng đối diện với nhau, trong mắt của Kinh Không lập tức tràn đầy nỗi phẫn uất và không cam lòng.
“Hừ! Sớm biết các người sẽ không giúp đội trưởng!” Kinh Không phẫn uất nói.
Lúc quay đầu nhìn tôi, trong mắt cậu ta lộ ra vẻ bị thương: “Mạng của cô là do đội trưởng cứu lại! Hy vọng cô đừng làm cho anh ấy đau lòng!” Nói xong, Kinh Không cũng không thèm quay đầu lại mà trực tiếp đi xuyên qua cửa.
Ngay cả thời gian mở cửa mà cậu ta cũng chẳng muốn lãng phí, giống như muốn nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh của tôi.
“Bạch Mặc! Cậu làm gì vậy?” Tôi khó hiểu nhìn Bạch Ngốc nhà mình, tại sao cậu ấy lại đối xử với Kinh Không như vậy chứ.
Lúc này Bạch Mặc đã khôi phục lại khuôn mặt lạnh nhạt không có cảm xúc.
Cậu ấy đi tới bên cạnh bó hoa mà Kinh Không đưa đến, rút hoa ra khỏi bình.
“Bạch Mặc!” Tôi lại kêu cậu ấy lần nữa.
Sự lãnh đạm của Bạch Mặc giờ đây khiến tôi rất không thích.
Tôi không thích nhìn thấy dáng vẻ quá yên lặng như lúc này của cậu ấy, bởi vì tôi không biết trong lòng cậu ấy đang gì.
Thậm chí, sự yên lặng của Bạch Mặc khiến tôi cảm thấy vô cùng bất an.
“Kình Thiên để cậu rơi vào nguy hiểm, hại cậu bị thương.
Điều đó là do anh ta thất trách, vì vậy anh ta mới bị tạm giam.” Bạch Mặc dửng dưng nói hết câu, hơn nữa còn bỏ hoa mà Kinh Không tặng vào trong thùng rác.
Trong ánh mắt đó là sự lạnh giá khiến người ta phải run rẩy, giống như là ánh mắt của thần chết, không hề có một chút thương tiếc nào với bó hoa tươi xinh đẹp kia.
“Năng lực của tớ mất khống chế là do chính tớ kém cỏi.
Đó là chuyện của tớ! Sao cậu có thể trách anh ta được?” “Anh ta là đội trưởng, cậu là người mới.
Anh ta có trách nhiệm chỉ đạo cậu sử dụng tinh năng một cách chính xác, cũng phải nhắc nhở cậu dừng phóng tinh năng đúng lúc, phòng trường hợp mất khống chết” Bạch Mặc bỗng nhiên trở nên hùng hổ dọa người.
“Sao cậu biết là anh ta không làm chứ!” Tôi hét lớn.
Bạch Mặc nhìn về phía tôi.
Trong đôi mắt đen, ngoại trừ sự âm u lạnh lẽo trước đó còn có thêm chút sát khí, giống như chuyện tôi đề cập đến Kinh Thiên khiến cho cơn tức giận mà cậu ấy đang kìm nén càng mãnh liệt hơn.
Tôi cũng không biết tại sao mình chợt cảm thấy giận dữ, thế nhưng dáng vẻ cậu ấy trách móc và chỉ trích Kinh Không, Kinh Thiên vào lúc này khiến tôi rất tức giận.
“Kình Thiên đã cứu tớ!” Tôi hét lớn lần nữa, tức giận đến mức ngoảnh mặt sang hướng khác: “Hơn nữa tớ rất thích mấy bông hoa đó! Hoa chẳng có tội tình gì cả! Cậu cắm lại cho tớ đi!” Tôi lớn tiếng ra lệnh, không nhìn vào mặt cậu ấy nữa.
Cả phòng bệnh lập tức rơi vào sự yên tĩnh gần như nghẹt thở.
Sự yên tĩnh này giống như một tảng đá lớn đè nặng lên ngực tôi, khiến tôi cảm thấy buồn bực và ngột ngạt.
Tôi biết chuyện mình bị thương đã khiến Bạch Mặc rất lo lắng, điều này cũng làm cho cậu ấy đổ hết lỗi lầm lên Kinh Thiên.
Tuy nhiên, đây là một sự cố, ngay cả Kình Thiên cũng không nghĩ tới, đây không phải là lỗi của anh ta.
Bạch Mặc nhẹ nhàng lấy hoa tươi ra khỏi thùng rác, cắm lại vào bình, sau đó bước về bên cạnh giường của tôi.
Tôi ngoảnh mặt sang hướng khác, tiếp tục không nhìn cậu ấy.
“Kình Thiên hôn cậu.” Bạch Mặc bỗng nói với giọng hơi tủi thân.
Mặt của tôi lập tức đỏ lên, không thể tin được mà quay đầu nhìn Bạch Mặc.
Trên khuôn mặt của Bạch Mặc chỉ có vẻ tủi thân và vô tội, giống như lúc nãy tôi đã bắt nạt cậu ấy vậy.
Cho nên từ nãy đến giờ Bạch Mặc giận dỗi là vì, là vì...
Kinh Thiên đã hô hấp nhân tạo cho tôi? Cái tên Bạch Ngốc này, người ta là bình giấm, cậu ấy là biển giấm hả! “Kinh Thiên hô hấp nhân tạo cho tớ mà!” Nếu Bạch Mặc không đề cập tới, suýt chút nữa thì tôi đã quên mất chuyện này.
Vào lúc sống còn mà, đâu có ai sẽ suy nghĩ nhiều như vậy.
Hơn nữa, có phải trọng điểm chú ý của cậu ấy bị lệch rồi không? Một việc cứu mạng bình thường lại bị cậu ấy nói thành mập mờ.
Bạch Mặc yên lặng một lúc, lại nói: “Hơn nữa còn hôn lâu như vậy.” Tôi đỡ trán, không muốn để ý đến cậu ấy nữa.
“Anh ta còn sờ ngực của cậu.” Mặt của tôi lập tức đỏ như trái cà chua, không nhịn được mà hét lên với Bạch Mặc: “Đầu óc của cậu toàn thứ không đâu vậy hả! Cậu bị cái tên Bạch Ngốc ở thế giới 20 khống chế rồi sao? Kinh Thiên đang, đang ép tim cho tớ, để hồi sức tim phổi! Cậu, cậu, cậu để tiện!” Tôi sắp tức chết rồi, tức đến mức nói lắp luôn.
Cho nên, bởi vì Kình Thiên hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi cho tôi nên cái tên Bạch Ngốc này hận Kình Thiên đến thế? Cũng đúng, cái tên bá đạo này, ngay cả nam sinh khác ngồi bên cạnh tôi mà cậu ấy còn không cho phép, lại bảo anh em của mình là Tình Thánh chiếm chỗ.
“Anh ta, nếu anh ta không làm như vậy, cậu muốn tớ chết sao! Sau này nếu tớ có vấn đề gì cần phải đi khám bác sĩ, cậu cũng đừng cho bác sĩ khám, cứ để tớ chết là được!” Tôi thật sự sắp tức chết rồi, cái phân thân 2D của Bạch Mặc thật sự quá đen tối! Bạch Mặc bị tôi hét xong thì không nói gì nữa, nhìn qua có vẻ cậu ấy đã trở lại thành Tiểu Bạch đàng hoàng, ngoan ngoãn nghe lời rồi.
Bạch Mặc lẳng lặng ngồi xuống.
Cậu ấy gục đầu, vẻ mặt vẫn tủi thân như trước: “Tớ còn chưa từng sờ...” Tôi nhất thời sụp đổ.
“Cậu đi chết đi!” Tôi nhấc chân đạp ngay.
Bạch Mặc bắt lấy chân của tôi, ôm vào lòng mình như đang ôm một cái gối.
Cậu ấy vẫn cúi mặt xuống: “Tớ biết anh ta làm vậy là để cứu cậu, thế nhưng tớ vẫn không nhịn được mà ghen, không nhịn được mà giận anh ta.” “Vậy cậu muốn sao hả?” Tôi dùng tay trái, cánh tay duy nhất có thể cử động để mà chống nạnh rồi trừng mắt nhìn Bạch Mặc.
Bạch Mặc đột nhiên ngẩng lên, đôi mắt đen như bỗng biến thành hồ nước sâu không thấy đáy: “Tớ chỉ muốn hỏi cậu, cậu có muốn tớ hay không?” Hai má cậu ấy hơi phồng lên, vẻ mặt có chút đau thương như một chú cún con bị bỏ rơi.
Tôi chán nản, cạn lời mà nhìn Bạch Mặc, sau đó lớn tiếng nói: “Bạch Mặc! Cậu muốn tớ nói bao nhiêu lần đây? Tớ không muốn cậu thì còn muốn ai? Cậu có cần phải ghen với Kình Thiên không? Tớ với anh ta đâu có thân thiết gì! Cậu còn giận lây sang Kinh Không! Kinh Không đâu có làm hồi sức tim phổi cho tớ! Cậu, cậu làm vậy là rất trẻ con!” Bạch Mặc chớp mắt mấy cái, khóe miệng bắt đầu cong lên, lộ ra nụ cười mỉm như đang mừng thầm trong bụng.
Cái tên Bạch Ngốc này đã thỏa mãn.
Bạch Mặc cười cái rồi thôi, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Cậu ấy nhìn tôi chăm chú: “Vậy là cậu muốn tớ thật?” Cái loại câu hỏi ngu xuẩn gì đây? Tôi trừng mắt nhìn Bạch Mặc: “Phải! Tớ muốn! Tớ muốn! Tớ muốn cậu được chưa!” Tôi nói liền ba lần, như vậy có thể làm cho cậu ấy yên tâm rồi chứ.
Bạch Mặc nhìn tôi một lúc lâu, sau đó đứng lên.
“Được.” Cậu ấy nói.
Sau đó, Bạch Mặc cầm góc áo thun rồi bắt đầu kéo lên trên, từ từ để lộ ra làn da trắng nõn và đường rãnh bụng.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong sự kiện ở trường Thành Anh, tôi không tìm được bất kỳ nguyên nhân nào có thể làm cho Kình Thiên bị bắt vào phòng tạm giam cả.
Từ đầu đến cuối, phương pháp xử lý của anh ta đều rất chính xác và thỏa đáng, anh ta còn cứu tôi nữa.
Tại sao Kình Thiên lại bị tạm giam? Nếu như bởi vì ảnh hưởng quá lớn, khiến quá nhiều người bị liên lụy, vậy thì chắc hẳn đó cũng là trách nhiệm của cái tên Phương Năng kia.
Chính cậu ta làm tổn thương người khác, còn Kình Thiên và mọi người đều đã cố gắng ngăn cản cậu ta.
Rốt cuộc chúng tôi đã làm sai chuyện gì? Không có ai có thể dự kiến được năng lực của một người dị năng mới, Kình Thiên đã cố gắng hết sức để khống chế tình hình.
Năng lực của cái tên Phương Năng đó thật sự rất mạnh.
Chắc chắn năng lực của cậu ta không chỉ là khống chế não bộ, nỗi hận thù đã khiến cho năng lực của cậu ta trở nên mạnh hơn.
Giống như lời mà hiệu trưởng đã nói, rất nhiều người khởi động được năng lực của mình nhờ vào các loại cảm xúc yêu, hận, tức giận, vui vẻ của bản thân.
Khi một người có tâm hồn méo mó lại có được tính năng mạnh mẽ, kẻ đó sẽ biến thành ác ma.
“Phiên điều trần là nơi nghiêm túc và công chính” Đột nhiên, Bạch Mặc ở một bên không thèm nhìn Kinh Không nhưng lại nói với giọng thâm trầm: “Chúng tôi chỉ có thể nói thật, không biết..” Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Bạch Mặc bỗng nhiên liếc qua khuôn mặt căng thẳng của Kinh Không: “Nói đỡ.” Bạch Mặc và Kinh Không lạnh lùng đối diện với nhau, trong mắt của Kinh Không lập tức tràn đầy nỗi phẫn uất và không cam lòng.
“Hừ! Sớm biết các người sẽ không giúp đội trưởng!” Kinh Không phẫn uất nói.
Lúc quay đầu nhìn tôi, trong mắt cậu ta lộ ra vẻ bị thương: “Mạng của cô là do đội trưởng cứu lại! Hy vọng cô đừng làm cho anh ấy đau lòng!” Nói xong, Kinh Không cũng không thèm quay đầu lại mà trực tiếp đi xuyên qua cửa.
Ngay cả thời gian mở cửa mà cậu ta cũng chẳng muốn lãng phí, giống như muốn nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh của tôi.
“Bạch Mặc! Cậu làm gì vậy?” Tôi khó hiểu nhìn Bạch Ngốc nhà mình, tại sao cậu ấy lại đối xử với Kinh Không như vậy chứ.
Lúc này Bạch Mặc đã khôi phục lại khuôn mặt lạnh nhạt không có cảm xúc.
Cậu ấy đi tới bên cạnh bó hoa mà Kinh Không đưa đến, rút hoa ra khỏi bình.
“Bạch Mặc!” Tôi lại kêu cậu ấy lần nữa.
Sự lãnh đạm của Bạch Mặc giờ đây khiến tôi rất không thích.
Tôi không thích nhìn thấy dáng vẻ quá yên lặng như lúc này của cậu ấy, bởi vì tôi không biết trong lòng cậu ấy đang gì.
Thậm chí, sự yên lặng của Bạch Mặc khiến tôi cảm thấy vô cùng bất an.
“Kình Thiên để cậu rơi vào nguy hiểm, hại cậu bị thương.
Điều đó là do anh ta thất trách, vì vậy anh ta mới bị tạm giam.” Bạch Mặc dửng dưng nói hết câu, hơn nữa còn bỏ hoa mà Kinh Không tặng vào trong thùng rác.
Trong ánh mắt đó là sự lạnh giá khiến người ta phải run rẩy, giống như là ánh mắt của thần chết, không hề có một chút thương tiếc nào với bó hoa tươi xinh đẹp kia.
“Năng lực của tớ mất khống chế là do chính tớ kém cỏi.
Đó là chuyện của tớ! Sao cậu có thể trách anh ta được?” “Anh ta là đội trưởng, cậu là người mới.
Anh ta có trách nhiệm chỉ đạo cậu sử dụng tinh năng một cách chính xác, cũng phải nhắc nhở cậu dừng phóng tinh năng đúng lúc, phòng trường hợp mất khống chết” Bạch Mặc bỗng nhiên trở nên hùng hổ dọa người.
“Sao cậu biết là anh ta không làm chứ!” Tôi hét lớn.
Bạch Mặc nhìn về phía tôi.
Trong đôi mắt đen, ngoại trừ sự âm u lạnh lẽo trước đó còn có thêm chút sát khí, giống như chuyện tôi đề cập đến Kinh Thiên khiến cho cơn tức giận mà cậu ấy đang kìm nén càng mãnh liệt hơn.
Tôi cũng không biết tại sao mình chợt cảm thấy giận dữ, thế nhưng dáng vẻ cậu ấy trách móc và chỉ trích Kinh Không, Kinh Thiên vào lúc này khiến tôi rất tức giận.
“Kình Thiên đã cứu tớ!” Tôi hét lớn lần nữa, tức giận đến mức ngoảnh mặt sang hướng khác: “Hơn nữa tớ rất thích mấy bông hoa đó! Hoa chẳng có tội tình gì cả! Cậu cắm lại cho tớ đi!” Tôi lớn tiếng ra lệnh, không nhìn vào mặt cậu ấy nữa.
Cả phòng bệnh lập tức rơi vào sự yên tĩnh gần như nghẹt thở.
Sự yên tĩnh này giống như một tảng đá lớn đè nặng lên ngực tôi, khiến tôi cảm thấy buồn bực và ngột ngạt.
Tôi biết chuyện mình bị thương đã khiến Bạch Mặc rất lo lắng, điều này cũng làm cho cậu ấy đổ hết lỗi lầm lên Kinh Thiên.
Tuy nhiên, đây là một sự cố, ngay cả Kình Thiên cũng không nghĩ tới, đây không phải là lỗi của anh ta.
Bạch Mặc nhẹ nhàng lấy hoa tươi ra khỏi thùng rác, cắm lại vào bình, sau đó bước về bên cạnh giường của tôi.
Tôi ngoảnh mặt sang hướng khác, tiếp tục không nhìn cậu ấy.
“Kình Thiên hôn cậu.” Bạch Mặc bỗng nói với giọng hơi tủi thân.
Mặt của tôi lập tức đỏ lên, không thể tin được mà quay đầu nhìn Bạch Mặc.
Trên khuôn mặt của Bạch Mặc chỉ có vẻ tủi thân và vô tội, giống như lúc nãy tôi đã bắt nạt cậu ấy vậy.
Cho nên từ nãy đến giờ Bạch Mặc giận dỗi là vì, là vì...
Kinh Thiên đã hô hấp nhân tạo cho tôi? Cái tên Bạch Ngốc này, người ta là bình giấm, cậu ấy là biển giấm hả! “Kinh Thiên hô hấp nhân tạo cho tớ mà!” Nếu Bạch Mặc không đề cập tới, suýt chút nữa thì tôi đã quên mất chuyện này.
Vào lúc sống còn mà, đâu có ai sẽ suy nghĩ nhiều như vậy.
Hơn nữa, có phải trọng điểm chú ý của cậu ấy bị lệch rồi không? Một việc cứu mạng bình thường lại bị cậu ấy nói thành mập mờ.
Bạch Mặc yên lặng một lúc, lại nói: “Hơn nữa còn hôn lâu như vậy.” Tôi đỡ trán, không muốn để ý đến cậu ấy nữa.
“Anh ta còn sờ ngực của cậu.” Mặt của tôi lập tức đỏ như trái cà chua, không nhịn được mà hét lên với Bạch Mặc: “Đầu óc của cậu toàn thứ không đâu vậy hả! Cậu bị cái tên Bạch Ngốc ở thế giới 20 khống chế rồi sao? Kinh Thiên đang, đang ép tim cho tớ, để hồi sức tim phổi! Cậu, cậu, cậu để tiện!” Tôi sắp tức chết rồi, tức đến mức nói lắp luôn.
Cho nên, bởi vì Kình Thiên hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi cho tôi nên cái tên Bạch Ngốc này hận Kình Thiên đến thế? Cũng đúng, cái tên bá đạo này, ngay cả nam sinh khác ngồi bên cạnh tôi mà cậu ấy còn không cho phép, lại bảo anh em của mình là Tình Thánh chiếm chỗ.
“Anh ta, nếu anh ta không làm như vậy, cậu muốn tớ chết sao! Sau này nếu tớ có vấn đề gì cần phải đi khám bác sĩ, cậu cũng đừng cho bác sĩ khám, cứ để tớ chết là được!” Tôi thật sự sắp tức chết rồi, cái phân thân 2D của Bạch Mặc thật sự quá đen tối! Bạch Mặc bị tôi hét xong thì không nói gì nữa, nhìn qua có vẻ cậu ấy đã trở lại thành Tiểu Bạch đàng hoàng, ngoan ngoãn nghe lời rồi.
Bạch Mặc lẳng lặng ngồi xuống.
Cậu ấy gục đầu, vẻ mặt vẫn tủi thân như trước: “Tớ còn chưa từng sờ...” Tôi nhất thời sụp đổ.
“Cậu đi chết đi!” Tôi nhấc chân đạp ngay.
Bạch Mặc bắt lấy chân của tôi, ôm vào lòng mình như đang ôm một cái gối.
Cậu ấy vẫn cúi mặt xuống: “Tớ biết anh ta làm vậy là để cứu cậu, thế nhưng tớ vẫn không nhịn được mà ghen, không nhịn được mà giận anh ta.” “Vậy cậu muốn sao hả?” Tôi dùng tay trái, cánh tay duy nhất có thể cử động để mà chống nạnh rồi trừng mắt nhìn Bạch Mặc.
Bạch Mặc đột nhiên ngẩng lên, đôi mắt đen như bỗng biến thành hồ nước sâu không thấy đáy: “Tớ chỉ muốn hỏi cậu, cậu có muốn tớ hay không?” Hai má cậu ấy hơi phồng lên, vẻ mặt có chút đau thương như một chú cún con bị bỏ rơi.
Tôi chán nản, cạn lời mà nhìn Bạch Mặc, sau đó lớn tiếng nói: “Bạch Mặc! Cậu muốn tớ nói bao nhiêu lần đây? Tớ không muốn cậu thì còn muốn ai? Cậu có cần phải ghen với Kình Thiên không? Tớ với anh ta đâu có thân thiết gì! Cậu còn giận lây sang Kinh Không! Kinh Không đâu có làm hồi sức tim phổi cho tớ! Cậu, cậu làm vậy là rất trẻ con!” Bạch Mặc chớp mắt mấy cái, khóe miệng bắt đầu cong lên, lộ ra nụ cười mỉm như đang mừng thầm trong bụng.
Cái tên Bạch Ngốc này đã thỏa mãn.
Bạch Mặc cười cái rồi thôi, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Cậu ấy nhìn tôi chăm chú: “Vậy là cậu muốn tớ thật?” Cái loại câu hỏi ngu xuẩn gì đây? Tôi trừng mắt nhìn Bạch Mặc: “Phải! Tớ muốn! Tớ muốn! Tớ muốn cậu được chưa!” Tôi nói liền ba lần, như vậy có thể làm cho cậu ấy yên tâm rồi chứ.
Bạch Mặc nhìn tôi một lúc lâu, sau đó đứng lên.
“Được.” Cậu ấy nói.
Sau đó, Bạch Mặc cầm góc áo thun rồi bắt đầu kéo lên trên, từ từ để lộ ra làn da trắng nõn và đường rãnh bụng.