Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-90
Chương 90: Gấu trắng nói chuyện
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Gấu quần dài màu đen được gắn lên một chút, mặt bên trong có màu nâu sẫm.
Đây là thiết kế vốn có của cái quần này, phần gấu phía dưới vốn là để xắn lên.
Mái tóc dài màu phớt xanh vẫn được buộc gọn sau đầu, nhìn anh ta ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, lại cực hợp mốt, lộ ra khí chất ngang ngược, phản nghịch của những chàng trai trẻ.
“Mấy cậu tới chưa?” Kình Thiên nói chuyện với không khí.
Không, chắc chắn trên người anh ta có thiết bị liên lạc kỹ thuật cao loại tàng hình gì đó.
Ai? Lẽ nào là bọn Kinh Không? Tôi muốn hỏi, nhưng ngẫm lại vừa rồi anh ta không đoái hoài gì đến tôi cho nên chắc chắn bây giờ cũng sẽ không trả lời câu hỏi của tôi.
Đột nhiên, một luồng khí khổng lồ thổi từ trên trời xuống, giống như có cái gì đó đang đến gần chúng tôi.
Quả nhiên, không khí trước mặt chúng tôi chấn động, giống như mặt nước yên ả đột ngột rung động.
Tiếp sau đó, một điểm đen xuất hiện trong không khí phía trước, rồi cái điểm đen đỏ bắt đầu lan rộng, cho đến khi một chiếc xe bay có phù hiệu Tinh Tộc xuất hiện! Cửa xe vừa mở ra thì Kình Thiên đã nhảy vọt lên, còn Kinh Không đang ngồi ở vị trí lái trong xe.
Tôi chỉ thấy Kinh Không, không thấy bọn Hải Cơ.
Tôi đờ đẫn đứng đó, trong đầu tự hỏi, xe này còn có thể tàng hình?!!! “Lên xe đi! Đứng ngây ra đó làm gì!” Kình Thiên quát tôi, nhìn có vẻ rất là bực mình.
Anh ta bực bội cũng phải, vì từ khi gặp nhau thì không có bất kỳ chuyện gì mà tôi làm anh ta vừa lòng cả.
Tôi không biết việc bị buộc quay về trường là khái niệm gì đối với nhân vật “lớn” như bọn họ, nhưng tôi thấy đó chắc hẳn là chuyện cực kỳ mất mặt.
Thôi bỏ đi, tôi là người rộng lượng, không so đó với anh ta.
Chỉ mong ba lần thực hiện nhiệm vụ kết thúc thì sẽ không còn dây mơ rễ má gì với anh ta nữa.
Tôi vội vàng lên xe.
Sau khi hiểu biết về Doanh trại đặc nhiệm Tinh năng, tôi đã biết nhiệm vụ của họ đều rất quan trọng.
Tôi và Kình Thiên không ưa gì nhau, nhưng vẫn phải lấy nhiệm vụ làm đầu.
Tôi sẽ không giở tính đại tiểu thư với anh ta, do trường hợp này không thích hợp.
Sau khi tôi ngồi lên xe, Kinh Không quay đầu nhìn tôi: “Mau thắt dây an toàn vào.” “Ờ” Tôi vô thức quơ tay ra sau kéo dây an toàn giống như bình thường.
Vừa mò được cái thì tôi cũng ngu người, không có mà.
Tôi quay đầu nhìn, hóa ra thiết kế dây an toàn của xe bay hoàn toàn khác với xe bình thường của chúng tôi.
“Thật sự là đủ rồi.” Sau khi Kình Thiên nói ra câu đó với giọng điệu bực bội thì cánh tay dài của anh ta đột nhiên giơ ngang trước mặt tôi, vỗ vào cái tay đang tìm dây an toàn của tôi chẳng hề dịu dàng, “Đừng sờ lung tung!” Anh ta hung dữ quát tôi.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, rốt cuộc ai mới đủ rồi?! Gương mặt nhỏ như bàn tay của anh ta đang ở ngay trước mặt tôi.
Do anh ta giơ tay ngang người tôi nên cơ thể anh ta đương nhiên cũng dựa sát vào tôi.
Hai người gần gũi, lập tức mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh ta ra cũng bay vào mũi tôi.
Hiện giờ, nam sinh rất thích làm đẹp, dán kích mí mắt, xịt chút nước hoa là chuyện thường.
Tôi không phản cảm với việc nam sinh thích làm đẹp.
Cái thời đại cho rằng người đầy lông lá là gợi cảm, cả người toàn mồ hôi mới có nam tính đã qua rồi.
Con gái bây giờ cũng không thích đàn ông lông lá rậm rạp lại còn bốc mùi.
Thẩm mỹ của đàn ông bọn họ cũng đang tiến hóa và thay đổi.
Anh ta liếc tôi, bàn tay thình lình ấn vào cái nút trên cửa bên cạnh tôi, lập tức hai sợi dây màu bạc bung mạnh ra luồn qua hai bên vai tôi.
Cảnh tượng chúng xuất hiện hơi giống với chiếc vòng Như Ý của tôi.
Chúng nó vươn ra, kéo dài, đan vào nhau trước mặt tôi bằng tốc độ rất nhanh, tiếp đó lại luồn qua hai bên eo để cố định tôi lại, giống như hai sợi dây leo trói tôi lại trong tích tắc.
Kình Thiên cười nhạo, ngồi lại chỗ cũ: “Xuất phát!” Mệnh lệnh vang lên từ miệng anh ta có vài phần uy nghiêm của đội trưởng.
Kinh Không quay người lại, xe bay tức thì tăng tốc lao nhanh về phía trước Ngoài cửa sổ là Học viện Tinh năng vẫn còn chìm trong yên tĩnh.
Chúng tôi bay lướt nhanh qua không trung.
Qua cửa sổ, tôi có thể nhìn bao quát được toàn bộ kiến trúc của Học viện Tinh năng.
Lúc này tôi mới phát hiện hòn đảo này lớn cỡ nào, trong thoáng chốc không thấy được ranh giới.
“Tại sao anh không thắt dây an toàn?” Tôi nhìn Kình Thiên ngồi rất thoải mái còn bản thân thì như bị trói chặt vào chỗ ngồi.
Anh ta bắt tréo chân, nhìn ra cửa sổ rồi cười giễu cợt: “Xì, tôi không chết được...
Ghế cô ngồi là ghế phóng, đồng thời được gắn thêm thiết bị định vị và dù.
Nếu có sự cố phát sinh...” Anh ta quay đầu đi, nhếch mép lộ ra nụ cười như trào phúng, “Yên tâm...
Bất kể cô rơi xuống đầu, chúng tôi vẫn có thể nhặt cô về...” Ánh mắt anh ta lộ vẻ khinh thường giống như muốn nói năng lực của cô tệ hại thế, có gì bất trắc xảy ra thì chắc chắn sẽ chết rất nhanh.
“Đội trưởng có thể bay còn cô đâu bay được.” Kinh Không giống như đang bổ sung, thả tay rời khỏi vô lăng rồi quay lại nhìn tôi cười ha ha, “Người không thể bay được thì ngoan ngoãn thắt dây an toàn vào.
Đây là xe bay, rơi xuống chắc chắn sẽ tan xác.
Mỗi đoạn xương trên người cô đều bị dập nát, đến lúc đó cô sẽ giống như một tấm da người được cấp trên mặt đất...”Kinh Không vừa cười vừa làm động tác như đang cố ý dọa tôi, ấu trĩ giống như nam sinh kể truyện kinh dị để hù dọa nữ sinh.
Tôi lườm Kinh Không, không nhìn cậu ta nữa mà nhìn cảnh ngoài cửa sổ, phát hiện xe bay đã ra khỏi biên giới hòn đảo, đang chạy trên mặt biển.
Học viện Tinh năng sau lưng tôi càng ngày càng xa.
“Hôm nay là nhiệm vụ đầu tiên của cô, đội trưởng đặc biệt chọn nhiệm vụ này cho cô.
Nhiệm vụ không khó, cô nhắm mắt ngủ một giấc cũng có thể hoàn thành.” Kinh Không cười hì hì nói xong thì quay lại đặt tay lên vô lăng.
Tôi hỏi ngay: “Nhiệm vụ gì...” “Bọn Hải Cơ đã xuất phát chưa?” Kình Thiên hoàn toàn không cho tôi cơ hội nói chuyện, nói đúng hơn là anh ta coi tôi như không khí, hoặc là món hàng mang kèm trên xe.
“Xuất phát từ lâu rồi, bọn họ đi thẳng từ chỗ Doanh trại đặc nhiệm rồi.
Hôm nay địa điểm của chúng ta với họ khác nhau.” “Ừ.” Kình Thiên gật đầu, lúc quay sang nhìn tôi thì lại bực mình ra mặt, “Thẻ thông hành khởi động chưa?” Tôi cố sức rút tấm thẻ ra từ trên cái thân đang bị trói chặt này.
Lúc đi vội vàng, không mang ba lô mà chỉ mang được cái điện thoại.
“Là cái này à?” Tôi cầm tấm thẻ trên tay.
Kình Thiên liếc nhìn nó rồi nâng mắt nhìn tôi, sắc mặt âm trầm: “Cất kỹ, nhiệm vụ kết thúc sẽ thu hồi.” Anh ta dứt câu thì không nói thêm gì mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi bĩu môi, nhìn tấm thẻ.
Trên màn hình trong suốt đã xuất hiện một tấm bản đồ, một điểm nhỏ đang di chuyển hiện trên đó.
Điểm nhỏ này...
chẳng lẽ là tôi? Một thứ hình bán nguyệt dần xuất hiện ở phía trước bản đồ, nó là cái quái gì thế? Tôi ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài trời xanh mây trắng, vốn không nhìn thấy kiến trúc nào có hình bán nguyệt cả.
Vì tôi bị cột chặt nên tầm nhìn trở nên hạn hẹp.
Tôi vịn khẽ vào cửa xe, muốn nhìn xa chút, đột nhiên không biết ấn phải cái gì khiến cửa sổ bật mở.
“Đừng chạm lung tung!” Thình lình Kình Thiên tiến sát gần tôi, ấn tay lên bàn tay tôi đang đặt trên cửa sổ.
Cửa sổ lại bị đóng lại, đồng thời, thế giới bên ngoài cửa sổ bỗng rung chuyển, tiếp đó những ký hiệu giống như số liệu hóa bỗng hiện ra.
Cả bầu trời đã nứt...
nứt ra!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đây là thiết kế vốn có của cái quần này, phần gấu phía dưới vốn là để xắn lên.
Mái tóc dài màu phớt xanh vẫn được buộc gọn sau đầu, nhìn anh ta ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, lại cực hợp mốt, lộ ra khí chất ngang ngược, phản nghịch của những chàng trai trẻ.
“Mấy cậu tới chưa?” Kình Thiên nói chuyện với không khí.
Không, chắc chắn trên người anh ta có thiết bị liên lạc kỹ thuật cao loại tàng hình gì đó.
Ai? Lẽ nào là bọn Kinh Không? Tôi muốn hỏi, nhưng ngẫm lại vừa rồi anh ta không đoái hoài gì đến tôi cho nên chắc chắn bây giờ cũng sẽ không trả lời câu hỏi của tôi.
Đột nhiên, một luồng khí khổng lồ thổi từ trên trời xuống, giống như có cái gì đó đang đến gần chúng tôi.
Quả nhiên, không khí trước mặt chúng tôi chấn động, giống như mặt nước yên ả đột ngột rung động.
Tiếp sau đó, một điểm đen xuất hiện trong không khí phía trước, rồi cái điểm đen đỏ bắt đầu lan rộng, cho đến khi một chiếc xe bay có phù hiệu Tinh Tộc xuất hiện! Cửa xe vừa mở ra thì Kình Thiên đã nhảy vọt lên, còn Kinh Không đang ngồi ở vị trí lái trong xe.
Tôi chỉ thấy Kinh Không, không thấy bọn Hải Cơ.
Tôi đờ đẫn đứng đó, trong đầu tự hỏi, xe này còn có thể tàng hình?!!! “Lên xe đi! Đứng ngây ra đó làm gì!” Kình Thiên quát tôi, nhìn có vẻ rất là bực mình.
Anh ta bực bội cũng phải, vì từ khi gặp nhau thì không có bất kỳ chuyện gì mà tôi làm anh ta vừa lòng cả.
Tôi không biết việc bị buộc quay về trường là khái niệm gì đối với nhân vật “lớn” như bọn họ, nhưng tôi thấy đó chắc hẳn là chuyện cực kỳ mất mặt.
Thôi bỏ đi, tôi là người rộng lượng, không so đó với anh ta.
Chỉ mong ba lần thực hiện nhiệm vụ kết thúc thì sẽ không còn dây mơ rễ má gì với anh ta nữa.
Tôi vội vàng lên xe.
Sau khi hiểu biết về Doanh trại đặc nhiệm Tinh năng, tôi đã biết nhiệm vụ của họ đều rất quan trọng.
Tôi và Kình Thiên không ưa gì nhau, nhưng vẫn phải lấy nhiệm vụ làm đầu.
Tôi sẽ không giở tính đại tiểu thư với anh ta, do trường hợp này không thích hợp.
Sau khi tôi ngồi lên xe, Kinh Không quay đầu nhìn tôi: “Mau thắt dây an toàn vào.” “Ờ” Tôi vô thức quơ tay ra sau kéo dây an toàn giống như bình thường.
Vừa mò được cái thì tôi cũng ngu người, không có mà.
Tôi quay đầu nhìn, hóa ra thiết kế dây an toàn của xe bay hoàn toàn khác với xe bình thường của chúng tôi.
“Thật sự là đủ rồi.” Sau khi Kình Thiên nói ra câu đó với giọng điệu bực bội thì cánh tay dài của anh ta đột nhiên giơ ngang trước mặt tôi, vỗ vào cái tay đang tìm dây an toàn của tôi chẳng hề dịu dàng, “Đừng sờ lung tung!” Anh ta hung dữ quát tôi.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, rốt cuộc ai mới đủ rồi?! Gương mặt nhỏ như bàn tay của anh ta đang ở ngay trước mặt tôi.
Do anh ta giơ tay ngang người tôi nên cơ thể anh ta đương nhiên cũng dựa sát vào tôi.
Hai người gần gũi, lập tức mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh ta ra cũng bay vào mũi tôi.
Hiện giờ, nam sinh rất thích làm đẹp, dán kích mí mắt, xịt chút nước hoa là chuyện thường.
Tôi không phản cảm với việc nam sinh thích làm đẹp.
Cái thời đại cho rằng người đầy lông lá là gợi cảm, cả người toàn mồ hôi mới có nam tính đã qua rồi.
Con gái bây giờ cũng không thích đàn ông lông lá rậm rạp lại còn bốc mùi.
Thẩm mỹ của đàn ông bọn họ cũng đang tiến hóa và thay đổi.
Anh ta liếc tôi, bàn tay thình lình ấn vào cái nút trên cửa bên cạnh tôi, lập tức hai sợi dây màu bạc bung mạnh ra luồn qua hai bên vai tôi.
Cảnh tượng chúng xuất hiện hơi giống với chiếc vòng Như Ý của tôi.
Chúng nó vươn ra, kéo dài, đan vào nhau trước mặt tôi bằng tốc độ rất nhanh, tiếp đó lại luồn qua hai bên eo để cố định tôi lại, giống như hai sợi dây leo trói tôi lại trong tích tắc.
Kình Thiên cười nhạo, ngồi lại chỗ cũ: “Xuất phát!” Mệnh lệnh vang lên từ miệng anh ta có vài phần uy nghiêm của đội trưởng.
Kinh Không quay người lại, xe bay tức thì tăng tốc lao nhanh về phía trước Ngoài cửa sổ là Học viện Tinh năng vẫn còn chìm trong yên tĩnh.
Chúng tôi bay lướt nhanh qua không trung.
Qua cửa sổ, tôi có thể nhìn bao quát được toàn bộ kiến trúc của Học viện Tinh năng.
Lúc này tôi mới phát hiện hòn đảo này lớn cỡ nào, trong thoáng chốc không thấy được ranh giới.
“Tại sao anh không thắt dây an toàn?” Tôi nhìn Kình Thiên ngồi rất thoải mái còn bản thân thì như bị trói chặt vào chỗ ngồi.
Anh ta bắt tréo chân, nhìn ra cửa sổ rồi cười giễu cợt: “Xì, tôi không chết được...
Ghế cô ngồi là ghế phóng, đồng thời được gắn thêm thiết bị định vị và dù.
Nếu có sự cố phát sinh...” Anh ta quay đầu đi, nhếch mép lộ ra nụ cười như trào phúng, “Yên tâm...
Bất kể cô rơi xuống đầu, chúng tôi vẫn có thể nhặt cô về...” Ánh mắt anh ta lộ vẻ khinh thường giống như muốn nói năng lực của cô tệ hại thế, có gì bất trắc xảy ra thì chắc chắn sẽ chết rất nhanh.
“Đội trưởng có thể bay còn cô đâu bay được.” Kinh Không giống như đang bổ sung, thả tay rời khỏi vô lăng rồi quay lại nhìn tôi cười ha ha, “Người không thể bay được thì ngoan ngoãn thắt dây an toàn vào.
Đây là xe bay, rơi xuống chắc chắn sẽ tan xác.
Mỗi đoạn xương trên người cô đều bị dập nát, đến lúc đó cô sẽ giống như một tấm da người được cấp trên mặt đất...”Kinh Không vừa cười vừa làm động tác như đang cố ý dọa tôi, ấu trĩ giống như nam sinh kể truyện kinh dị để hù dọa nữ sinh.
Tôi lườm Kinh Không, không nhìn cậu ta nữa mà nhìn cảnh ngoài cửa sổ, phát hiện xe bay đã ra khỏi biên giới hòn đảo, đang chạy trên mặt biển.
Học viện Tinh năng sau lưng tôi càng ngày càng xa.
“Hôm nay là nhiệm vụ đầu tiên của cô, đội trưởng đặc biệt chọn nhiệm vụ này cho cô.
Nhiệm vụ không khó, cô nhắm mắt ngủ một giấc cũng có thể hoàn thành.” Kinh Không cười hì hì nói xong thì quay lại đặt tay lên vô lăng.
Tôi hỏi ngay: “Nhiệm vụ gì...” “Bọn Hải Cơ đã xuất phát chưa?” Kình Thiên hoàn toàn không cho tôi cơ hội nói chuyện, nói đúng hơn là anh ta coi tôi như không khí, hoặc là món hàng mang kèm trên xe.
“Xuất phát từ lâu rồi, bọn họ đi thẳng từ chỗ Doanh trại đặc nhiệm rồi.
Hôm nay địa điểm của chúng ta với họ khác nhau.” “Ừ.” Kình Thiên gật đầu, lúc quay sang nhìn tôi thì lại bực mình ra mặt, “Thẻ thông hành khởi động chưa?” Tôi cố sức rút tấm thẻ ra từ trên cái thân đang bị trói chặt này.
Lúc đi vội vàng, không mang ba lô mà chỉ mang được cái điện thoại.
“Là cái này à?” Tôi cầm tấm thẻ trên tay.
Kình Thiên liếc nhìn nó rồi nâng mắt nhìn tôi, sắc mặt âm trầm: “Cất kỹ, nhiệm vụ kết thúc sẽ thu hồi.” Anh ta dứt câu thì không nói thêm gì mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi bĩu môi, nhìn tấm thẻ.
Trên màn hình trong suốt đã xuất hiện một tấm bản đồ, một điểm nhỏ đang di chuyển hiện trên đó.
Điểm nhỏ này...
chẳng lẽ là tôi? Một thứ hình bán nguyệt dần xuất hiện ở phía trước bản đồ, nó là cái quái gì thế? Tôi ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài trời xanh mây trắng, vốn không nhìn thấy kiến trúc nào có hình bán nguyệt cả.
Vì tôi bị cột chặt nên tầm nhìn trở nên hạn hẹp.
Tôi vịn khẽ vào cửa xe, muốn nhìn xa chút, đột nhiên không biết ấn phải cái gì khiến cửa sổ bật mở.
“Đừng chạm lung tung!” Thình lình Kình Thiên tiến sát gần tôi, ấn tay lên bàn tay tôi đang đặt trên cửa sổ.
Cửa sổ lại bị đóng lại, đồng thời, thế giới bên ngoài cửa sổ bỗng rung chuyển, tiếp đó những ký hiệu giống như số liệu hóa bỗng hiện ra.
Cả bầu trời đã nứt...
nứt ra!
Bình luận facebook