Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-34
Chương 34: Tiểu bạch rất bám người
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lần đầu xa cậu như vậy, tớ không ngủ được.] [Tôi]nhướng mày: Cút! [Bạch Ngốc]: Đi mà...
Tớ đã tắm rửa thơm ngào ngạt rồi3 nè [Một meme đang tắm với vẻ mặt hưởng thụ.
[Bạch Ngốc]: Tớ không muốn ở cù2ng với Tỉnh Thánh đâu [lại một chuỗi meme vẻ mặt run rẩy].
Tôi định an ủi cậu ta, nhưng lại không bi4ết phải nói gì.
Đối mặt với một phiên bản luôn làm nũng của cậu ta trong điện thoại, trước giờ tôi đều chỉ biết bó tay.0
Tôi vứt điện thoại sang một bên, đi ngủ.
Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, là yêu cầu gọi video của Bạch Ngốc.
Thường thì lúc nói chuyện qua video, cậu ta nói rất ít, giống hệt như lúc nói chuyện trực tiếp vậy.
Tôi ấn vào kết nối, trừng mắt nhìn cậu ta: “Cậu gọi làm gì! Tớ đang ngủ đấy!” Cậu ta không nói lời nào, chỉ nhìn vào màn hình điện thoại.
Quả nhiên, trong thực tế cậu ta rất yên tĩnh.
“Nếu như không có gì để nói thì tớ đi ngủ đây.” “Oh.” Tôi định tắt điện thoại.
“Đừng.” Đột nhiên cậu ta thốt lên.
Tôi nhìn cậu ta.
Cậu ta cụp mắt xuống, hàng mi dài che phủ đôi mắt đen: “Để tớ nhìn cậu ngủ nhé, tớ không ngủ được.” Nhìn vẻ mặt của cậu ta đáng thương như vậy, tôi mềm lòng.
Tôi nhắm hai mắt lại: “Tùy cậu, đừng nói chuyện là được.” “Ừ.” Cậu ta đáp lại một tiếng trầm thấp.
Tôi để điện thoại tựa vào tường, mặc cho cậu ta nhìn tôi ngủ.
Không hiểu vì sao khi biết cậu ta đang nhìn thì trong lòng tôi lại cảm thấy bình tĩnh lạ.
Cho dù nhắm mắt lại, tôi cũng cảm nhận được ánh mắt cậu ta yên lặng nhìn tôi, giống như đã về nhà, khiến người ta vô cùng an tâm.
Trong ánh mắt an tĩnh đó, tôi chậm rãi đi vào giấc ngủ, một đêm không mộng mị.
Tình cảm giữa tôi và Bạch Mặc rốt cuộc là gì? Chúng tôi, hoặc là nói...
ngay chính tôi...
cũng...
không biết rõ nữa...
Bởi vì tình cảm của chúng tôi đã quá sâu đậm...
Cuộc sống của tôi và Bạch Mặc ở Học viện cứ thể bắt đầu.
Cuối cùng, tôi chọn học ngành Di truyền học về gen tinh năng.
Tôi muốn tìm hiểu bản thân, tìm hiểu xem người dị năng rốt cuộc là thế nào.
Vì sao chúng tôi lại biển dị, năng lượng vũ trụ thần bí này rốt cuộc là gì, cái gì đã xâm nhập vào gen của chúng tôi, khiến cho chúng tôi thay đổi nhiều đến vậy, và nó sẽ mang lại điều gì cho toàn thế giới.
Tôi mang theo máy tính bảng đến lớp học từ rất sớm.
Lớp học có dạng nửa hình tròn.
Đằng trước là bàn giáo viên, còn lại chính là những dãy bàn ghế trùng trùng điệp điệp.
Bục giảng và ghế gỗ đều có màu nâu sậm, khiến cho nơi này như nhuốm thêm màu lịch sử, mang tới cảm giác như môn Di truyền học này là một môn học rất thần bí.
Lớp Di truyền học về gen tinh năng này mới khai giảng chưa lâu, phần đầu là những lý luận di truyền cơ bản, tôi cảm thấy mình có thể theo kịp.
Giảng viên của lớp này tên là Tư Dạ, không biết thầy là người như thế nào? Liệu có phải là một giáo sư già bị hói đầu không? Ngẫm nghĩ một hồi, tôi lại cảm thấy hơi kích động.
Là sinh viên, tôi cũng cảm thấy nỗi kích động này hơi kỳ quái.
Có thể là do cuộc sống hằng ngày quá khô khan, bởi vậy khi nghe đến việc mình sẽ gặp giáo viên mới thì tôi mới mong chờ như vậy.
Cũng có thể là do hiện tại mọi người trong trường đều đang đoán xem năng lực của tôi và Bạch Mặc là gì.
Có rất nhiều người từ nhỏ đã sống trên hòn đảo này, cho dù đại học có mấy vạn người đi chăng nữa thì bọn họ cũng đã quen biết nhau.
Mỗi ngày sinh hoạt đều chỉ quanh quanh như vậy, thế nên đối với bọn họ mà nói, tôi và Bạch Mặc là những người vô cùng mới lạ.
“Tít tít.” Điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của Nhan Lăng.
Rất nhanh, tôi được thêm vào một nhóm tên là: Nhóm những kẻ quái dị.
[Tattoo Girl]: Tổ Linh, cậu thật sự đi học lớp Di truyền học về gen tinh năng à? [Tôi]: Đúng vậy, tớ đến lớp rồi.
Bậc Thầy Tạo Hình]: [Biểu cảm] Thật đáng sợ đáng sợ đáng sợ [Tattoo Girl]: [Biểu cảm] Thật đáng sợ đáng sợ đáng sợ [Tắc Kè Hoa]: [Biểu cảm] Thật đáng sợ đáng sợ đáng sợ [Tôi]: Sao lại đáng sợ, các cậu làm sao vậy? Môn học này đáng sợ như vậy sao? [Tattoo Girl]: Là thầy Tư Dạ khủng bố ấy.
Khi cậu thấy thấy thì tuyệt đối đừng tỏ ra kinh ngạc nhé! Nếu không ngày hôm sau thầy ấy sẽ bắt cậu mặc quần áo giống hệt thầy ấy đấy! [Bậc Thầy Tạo Hình]: Nhưng mà Tô Linh mặc đồ giống thầy Tư Dạ cũng đâu có sao.
[Tắc Kè Hoa]: Cũng đúng ha, dù sao Tố Linh cũng là nữ mà.
[Tattoo Girl]: Dù sao tớ cũng không dám nhìn thẳng thầy ấy quá hai giây.
Tổ Linh, cậu nhớ kỹ, nếu như cậu nhìn thấy thầy Tư Dạ, chỉ cần đừng cảm thấy thầy kỳ quái là được rồi.
Rốt cuộc thầy Tư Dạ là một người như thế nào? Tại sao bọn họ lại sợ thầy như vậy? Còn nhắc nhở tôi đừng cảm thấy thầy kỳ quái? Lẽ nào thấy không phải là người? Lời nói của bọn họ khiến tôi vừa lo lắng vừa háo hức, rất muốn nhanh chóng thấy người có thể khiến bọn họ sợ hãi như vậy.
Mà tôi càng tò mò hơn chính là tính tình của thầy Tư Dạ, nghiêm khắc, khủng bố hay là đạt đến đẳng cấp biến thái rồi?
Mỗi giáo viên lại có tính cách khác nhau.
Ví dụ như thầy giáo dạy Số học của chúng tôi giống như một người đàn ông trung niên đến kỳ mãn kinh, lúc nào cũng thấy chúng tôi rất chướng mắt.
Giáo viên dạy Ngữ văn lại là nam thần của tôi! Thầy ấy là một người rất dịu dàng, ấm áp, đối xử với chúng tôi cũng rất tốt, xem chúng tôi gống như em trai, em gái của thầy ấy.
Còn giáo viên dạy Hóa học của tôi thì chính là một chị đại dũng mãnh.
Cô thường làm một số thí nghiệm không có trong sách vở để dọa chúng tôi, khiến chúng tôi lúc nào cũng cảm thấy lo sợ rằng mình sẽ biến thành chuột bạch của cô.
Vì vậy, tính cách và ngoại hình của thầy Tư Dạ sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới kết quả học tập môn Di truyền học của tôi.
Bỗng nhiên có người ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi nhìn sang bên cạnh liền kinh ngạc: “Bạch Mặc?! Sao cậu lại ở đây?” Bạch Mặc ngồi cạnh tôi, khuôn mặt không biểu cảm.
Cậu ta đặt máy tính bảng trên tay xuống: “Tớ cũng học Di truyền học.” “Không phải cậu học Luật sao?!” Tôi nhìn sang hai bên, sinh viên trong lớp khá ít.
Bạch Mặc bình tĩnh xem nội dung trên máy tính bảng của mình, trên đó đã mở sẵn sách của môn Di truyền học này: “Lớp Luật bắt đầu vào buổi trưa, buổi sáng tớ trống.
Tớ khá hứng thú với gen di truyền.
Tớ còn học cả Lịch sử Tinh năng, Vật lí Tinh năng, Sinh vật học Tinh năng, Khoa học vũ trụ Tinh năng...” Tôi trợn mắt há mồm nhìn cậu ta, cậu học nhiều vậy sao! Như vậy liệu có học nổi không đây?! So sánh với cậu ta, tôi cảm thấy mình hoàn toàn bị đè bẹp! Tôi chỉ học có một môn thôi.
Tôi là người thích làm mọi thứ từng bước một.
Trước hết tôi muốn thích nghi với cuộc sống đại học tự do này, tiếp theo là tìm hiểu thật kỹ về hoàn cảnh xã hội hoàn toàn mới mẻ xung quanh, sau đó mới là thiết lập cho bản thân một chương trình học hợp lý.
Vậy mà Bạch Mặc đã hòa nhập với môi trường này rồi sao??? Cậu ta chưa bị các môn học hồi cấp ba hành hạ đủ à?! “Tô Linh! Bạch Mặc! Chào hai người!” Có bạn học đến chào chúng tôi.
Trông họ khá quen mắt, chắc là tối qua có tới tham gia bữa tiệc.
Tôi hơi ngại ngùng mỉm cười với họ, tôi cũng đâu có biết họ tên gì.
“Chào các cậu, Một Mắt, Người Bay, Hiệp sĩ lực từ...” Bạch Mặc chào từng người, còn đập tay với họ.
Lần thứ hai tôi phải trợn mắt, há mồm nhìn cậu ta, cậu ta biết tất cả bọn họ! Hơn nữa có vẻ cậu ta ở chung với bọn họ khá hòa hợp nữa!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tớ đã tắm rửa thơm ngào ngạt rồi3 nè [Một meme đang tắm với vẻ mặt hưởng thụ.
[Bạch Ngốc]: Tớ không muốn ở cù2ng với Tỉnh Thánh đâu [lại một chuỗi meme vẻ mặt run rẩy].
Tôi định an ủi cậu ta, nhưng lại không bi4ết phải nói gì.
Đối mặt với một phiên bản luôn làm nũng của cậu ta trong điện thoại, trước giờ tôi đều chỉ biết bó tay.0
Tôi vứt điện thoại sang một bên, đi ngủ.
Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, là yêu cầu gọi video của Bạch Ngốc.
Thường thì lúc nói chuyện qua video, cậu ta nói rất ít, giống hệt như lúc nói chuyện trực tiếp vậy.
Tôi ấn vào kết nối, trừng mắt nhìn cậu ta: “Cậu gọi làm gì! Tớ đang ngủ đấy!” Cậu ta không nói lời nào, chỉ nhìn vào màn hình điện thoại.
Quả nhiên, trong thực tế cậu ta rất yên tĩnh.
“Nếu như không có gì để nói thì tớ đi ngủ đây.” “Oh.” Tôi định tắt điện thoại.
“Đừng.” Đột nhiên cậu ta thốt lên.
Tôi nhìn cậu ta.
Cậu ta cụp mắt xuống, hàng mi dài che phủ đôi mắt đen: “Để tớ nhìn cậu ngủ nhé, tớ không ngủ được.” Nhìn vẻ mặt của cậu ta đáng thương như vậy, tôi mềm lòng.
Tôi nhắm hai mắt lại: “Tùy cậu, đừng nói chuyện là được.” “Ừ.” Cậu ta đáp lại một tiếng trầm thấp.
Tôi để điện thoại tựa vào tường, mặc cho cậu ta nhìn tôi ngủ.
Không hiểu vì sao khi biết cậu ta đang nhìn thì trong lòng tôi lại cảm thấy bình tĩnh lạ.
Cho dù nhắm mắt lại, tôi cũng cảm nhận được ánh mắt cậu ta yên lặng nhìn tôi, giống như đã về nhà, khiến người ta vô cùng an tâm.
Trong ánh mắt an tĩnh đó, tôi chậm rãi đi vào giấc ngủ, một đêm không mộng mị.
Tình cảm giữa tôi và Bạch Mặc rốt cuộc là gì? Chúng tôi, hoặc là nói...
ngay chính tôi...
cũng...
không biết rõ nữa...
Bởi vì tình cảm của chúng tôi đã quá sâu đậm...
Cuộc sống của tôi và Bạch Mặc ở Học viện cứ thể bắt đầu.
Cuối cùng, tôi chọn học ngành Di truyền học về gen tinh năng.
Tôi muốn tìm hiểu bản thân, tìm hiểu xem người dị năng rốt cuộc là thế nào.
Vì sao chúng tôi lại biển dị, năng lượng vũ trụ thần bí này rốt cuộc là gì, cái gì đã xâm nhập vào gen của chúng tôi, khiến cho chúng tôi thay đổi nhiều đến vậy, và nó sẽ mang lại điều gì cho toàn thế giới.
Tôi mang theo máy tính bảng đến lớp học từ rất sớm.
Lớp học có dạng nửa hình tròn.
Đằng trước là bàn giáo viên, còn lại chính là những dãy bàn ghế trùng trùng điệp điệp.
Bục giảng và ghế gỗ đều có màu nâu sậm, khiến cho nơi này như nhuốm thêm màu lịch sử, mang tới cảm giác như môn Di truyền học này là một môn học rất thần bí.
Lớp Di truyền học về gen tinh năng này mới khai giảng chưa lâu, phần đầu là những lý luận di truyền cơ bản, tôi cảm thấy mình có thể theo kịp.
Giảng viên của lớp này tên là Tư Dạ, không biết thầy là người như thế nào? Liệu có phải là một giáo sư già bị hói đầu không? Ngẫm nghĩ một hồi, tôi lại cảm thấy hơi kích động.
Là sinh viên, tôi cũng cảm thấy nỗi kích động này hơi kỳ quái.
Có thể là do cuộc sống hằng ngày quá khô khan, bởi vậy khi nghe đến việc mình sẽ gặp giáo viên mới thì tôi mới mong chờ như vậy.
Cũng có thể là do hiện tại mọi người trong trường đều đang đoán xem năng lực của tôi và Bạch Mặc là gì.
Có rất nhiều người từ nhỏ đã sống trên hòn đảo này, cho dù đại học có mấy vạn người đi chăng nữa thì bọn họ cũng đã quen biết nhau.
Mỗi ngày sinh hoạt đều chỉ quanh quanh như vậy, thế nên đối với bọn họ mà nói, tôi và Bạch Mặc là những người vô cùng mới lạ.
“Tít tít.” Điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của Nhan Lăng.
Rất nhanh, tôi được thêm vào một nhóm tên là: Nhóm những kẻ quái dị.
[Tattoo Girl]: Tổ Linh, cậu thật sự đi học lớp Di truyền học về gen tinh năng à? [Tôi]: Đúng vậy, tớ đến lớp rồi.
Bậc Thầy Tạo Hình]: [Biểu cảm] Thật đáng sợ đáng sợ đáng sợ [Tattoo Girl]: [Biểu cảm] Thật đáng sợ đáng sợ đáng sợ [Tắc Kè Hoa]: [Biểu cảm] Thật đáng sợ đáng sợ đáng sợ [Tôi]: Sao lại đáng sợ, các cậu làm sao vậy? Môn học này đáng sợ như vậy sao? [Tattoo Girl]: Là thầy Tư Dạ khủng bố ấy.
Khi cậu thấy thấy thì tuyệt đối đừng tỏ ra kinh ngạc nhé! Nếu không ngày hôm sau thầy ấy sẽ bắt cậu mặc quần áo giống hệt thầy ấy đấy! [Bậc Thầy Tạo Hình]: Nhưng mà Tô Linh mặc đồ giống thầy Tư Dạ cũng đâu có sao.
[Tắc Kè Hoa]: Cũng đúng ha, dù sao Tố Linh cũng là nữ mà.
[Tattoo Girl]: Dù sao tớ cũng không dám nhìn thẳng thầy ấy quá hai giây.
Tổ Linh, cậu nhớ kỹ, nếu như cậu nhìn thấy thầy Tư Dạ, chỉ cần đừng cảm thấy thầy kỳ quái là được rồi.
Rốt cuộc thầy Tư Dạ là một người như thế nào? Tại sao bọn họ lại sợ thầy như vậy? Còn nhắc nhở tôi đừng cảm thấy thầy kỳ quái? Lẽ nào thấy không phải là người? Lời nói của bọn họ khiến tôi vừa lo lắng vừa háo hức, rất muốn nhanh chóng thấy người có thể khiến bọn họ sợ hãi như vậy.
Mà tôi càng tò mò hơn chính là tính tình của thầy Tư Dạ, nghiêm khắc, khủng bố hay là đạt đến đẳng cấp biến thái rồi?
Mỗi giáo viên lại có tính cách khác nhau.
Ví dụ như thầy giáo dạy Số học của chúng tôi giống như một người đàn ông trung niên đến kỳ mãn kinh, lúc nào cũng thấy chúng tôi rất chướng mắt.
Giáo viên dạy Ngữ văn lại là nam thần của tôi! Thầy ấy là một người rất dịu dàng, ấm áp, đối xử với chúng tôi cũng rất tốt, xem chúng tôi gống như em trai, em gái của thầy ấy.
Còn giáo viên dạy Hóa học của tôi thì chính là một chị đại dũng mãnh.
Cô thường làm một số thí nghiệm không có trong sách vở để dọa chúng tôi, khiến chúng tôi lúc nào cũng cảm thấy lo sợ rằng mình sẽ biến thành chuột bạch của cô.
Vì vậy, tính cách và ngoại hình của thầy Tư Dạ sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới kết quả học tập môn Di truyền học của tôi.
Bỗng nhiên có người ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi nhìn sang bên cạnh liền kinh ngạc: “Bạch Mặc?! Sao cậu lại ở đây?” Bạch Mặc ngồi cạnh tôi, khuôn mặt không biểu cảm.
Cậu ta đặt máy tính bảng trên tay xuống: “Tớ cũng học Di truyền học.” “Không phải cậu học Luật sao?!” Tôi nhìn sang hai bên, sinh viên trong lớp khá ít.
Bạch Mặc bình tĩnh xem nội dung trên máy tính bảng của mình, trên đó đã mở sẵn sách của môn Di truyền học này: “Lớp Luật bắt đầu vào buổi trưa, buổi sáng tớ trống.
Tớ khá hứng thú với gen di truyền.
Tớ còn học cả Lịch sử Tinh năng, Vật lí Tinh năng, Sinh vật học Tinh năng, Khoa học vũ trụ Tinh năng...” Tôi trợn mắt há mồm nhìn cậu ta, cậu học nhiều vậy sao! Như vậy liệu có học nổi không đây?! So sánh với cậu ta, tôi cảm thấy mình hoàn toàn bị đè bẹp! Tôi chỉ học có một môn thôi.
Tôi là người thích làm mọi thứ từng bước một.
Trước hết tôi muốn thích nghi với cuộc sống đại học tự do này, tiếp theo là tìm hiểu thật kỹ về hoàn cảnh xã hội hoàn toàn mới mẻ xung quanh, sau đó mới là thiết lập cho bản thân một chương trình học hợp lý.
Vậy mà Bạch Mặc đã hòa nhập với môi trường này rồi sao??? Cậu ta chưa bị các môn học hồi cấp ba hành hạ đủ à?! “Tô Linh! Bạch Mặc! Chào hai người!” Có bạn học đến chào chúng tôi.
Trông họ khá quen mắt, chắc là tối qua có tới tham gia bữa tiệc.
Tôi hơi ngại ngùng mỉm cười với họ, tôi cũng đâu có biết họ tên gì.
“Chào các cậu, Một Mắt, Người Bay, Hiệp sĩ lực từ...” Bạch Mặc chào từng người, còn đập tay với họ.
Lần thứ hai tôi phải trợn mắt, há mồm nhìn cậu ta, cậu ta biết tất cả bọn họ! Hơn nữa có vẻ cậu ta ở chung với bọn họ khá hòa hợp nữa!