Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-126
Chương 126: Mặt người tim quỷ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chị Pattaya đặt cốc cà phê xuống, cất bước duyên dáng đi tới chỗ Kinh Không, khoanh hai tay trước ngực cúi người nhìn cậu ta: “Kinh Không, năng lực của Bạch Mặc chính là chuyển đổi năng lượng, mà tinh năng cũng là một loại năng lượng nha...
Hôm nay cậu ấy chưa hút khô em là em gặp may đấy.” Chị ấy nói xong bèn cười híp mắt nhìn về phía Bạch Mặc, đưa tay véo má cậu ấy, “Ôi Tiểu Mặc, em đáng yêu thật, chị càng lúc càng thích em...
Chị thích nhất kiểu giết người không chớp mắt như em đấy, giống hệt như thần chết vậy!” Chị Pattaya làm ra vẻ sợ hãi ôm chặt chính mình, híp mặt mỉm cười rời đi.
Tôi lại nhìn về phía Kinh Không, cậu ta vẫn đang nằm trên mặt đất không thể đứng dậy nổi.
Lời nói của chị Pattaya khiến tôi hơi giật mình.
Thật ra hiểu biết của tôi về năng lực của Bạch Mặc không nhiều, chỉ biết năng lực của cậu ấy là chuyển đổi năng lượng.
Cậu ấy giống như một cái máy biến đổi năng lượng, có thể biến bất cứ loại năng lượng nào thành một loại khác.
Trong mắt tôi, cậu ấy lại giống máy phát điện hơn, bởi vì cậu có thể biến bất kỳ năng lượng nào trở thành điện năng.
Nhưng mà tới ngày hôm nay, tôi mới phát hiện ra năng lực của cậu ấy đáng sợ tới mức nào.
Cậu ấy có thể dễ dàng làm cho Kinh Không mất hết năng lượng nằm xụi lơ ở đó, mặt xanh môi trắng giống hệt xác chết vừa được đào lên.
Rốt cuộc Bạch Mặc đã làm gì với cậu ta? Chị Pattaya đã nói một chữ: hút.
Cho nên trong quá trình chuyển đổi năng lượng, Bạch Mặc đang hấp thu và giải phóng.
Cậu ấy đã hút lấy năng lượng của Kinh Không.
Tinh năng cũng là một loại năng lượng, cho nên chẳng khác nào cậu ấy hấp thu sức mạnh của Kinh Không khiến cậu ta không thể sử dụng năng lực của mình.
Như vậy nhìn từ góc độ nào đó, năng lực của tôi và cậu ấy mang lại hiệu quả giống nhau.
Nhưng lúc sử dụng năng lực, Bạch Mặc đang giữ chặt tay Kinh Không, cho nên nếu Bạch Mặc muốn cướp năng lượng của đối phương thì phải chạm vào họ.
Thì ra năng lực của Bạch Mặc mang tính chất tiếp xúc.
Trước đây tôi thấy cậu ấy chuyển đổi ra năng lượng từ hư vô, nhưng thì ra không phải tự nhiên mà làm được, mà là vì năng lượng gió, năng lượng mặt trời luôn hiện diện xung quanh chúng ta, nên nói là bản thân chúng ta đang nằm trong các nguồn năng lượng này mới phải.
Vì vậy nên khi Bạch Mặc chuyển đổi năng lượng mới khiến cho người khác cảm thấy cậu ấy không cần phải tiếp xúc với bất cứ thứ gì, nhưng thật ra cậu ấy đã ở trong những nguồn năng lượng đó, được năng lượng bao bọc lại.
Nói vậy thì năng lực của Bạch Mặc không phải là mạnh bình thường đâu! Lúc chị Pattaya đưa chúng tôi về phòng bệnh, sát khí trên người Bạch Mặc vẫn chưa tiêu tan.
Với cái miệng gây vạ của tên Kinh Không kia, sớm muộn gì cậu ta không bị đại ca của mình giết thì cũng bị Bạch Mặc giết.
“Tiểu Linh, hôm nay em có thể xuất viện rồi.” Chị Pattaya nhìn tôi cười, tôi kích động nhảy cẫng lên: “Thật sao ạ? Tốt quá!” Tôi còn đang ước mình mau chóng được ra viện, ở trong này tôi sắp chết vì buồn chán rồi.
Chị Pattaya liếc nhìn Bạch Mặc vẫn đang im lặng đứng bên cạnh tôi, cười nói: “Các em chuẩn bị đi, lát nữa sẽ có người tới đây làm trị liệu lần cuối cho em.” Chị Pattaya nói xong thì ra khỏi phòng bệnh.
Có người tới làm trị liệu lần cuối cho tôi nữa sao? Là làm gì vậy? Tôi nghênh ngang đi tới giường bệnh rồi ngồi xuống, sai bảo Bạch Ngốc nhà tôi: “Mau dọn đồ đi, sắp ra viện rồi.”
Bạch Mặc sầm mặt, bắt đầu thu dọn đồ đạc cho tôi.
Tôi nhìn vẻ mặt này của cậu ấy thì biết ngay cậu ấy vẫn chưa hết giận: “Tiểu Bạch, đó là phép khích tướng của Kinh Thiên, vậy mà cậu lại trúng chiêu của anh ta.” Tôi chẳng biết nói sao nữa.
Bạch Mặc đang thu dọn chai lọ, nghe vậy liền giận dỗi liếc mắt sang nhìn tôi: “Bởi vì chuyện này có liên quan tới cậu.” Mặt cậu ấy lại sầm xuống, “Ngay cả chuyện hôm đó cậu ăn cái gì anh ta cũng nhớ hết”.
“.” Tôi nhất thời câm nín.
Lần này Kình Thiên đã đả kích Bạch Ngốc nhà tôi đến mức hỏng người rồi.
Bạch Mặc thu dọn chai lọ vào một cái túi, sau đó lại quay sang sắp xếp quần áo.
Cậu ấy lấy quần áo của tôi ra rồi lẳng lặng nhìn tôi: “Tớ không muốn đi.” Tôi sững sờ nhìn cậu ấy: “Cậu còn muốn ở lại đây? Cậu không muốn tớ xuất viện à?” “Ừ.” Cậu ấy cụp mắt xuống, đặt quần áo lát nữa tôi phải thay lên giường.
“Sao vậy?” Tôi không hiểu nhìn cậu ấy, “Tớ xuất viện không tốt sao?” Cậu ấy hơi ngẩng lên, lưu luyến nhìn về cái gối bên cạnh tôi: “Ra viện rồi thì tớ không thể ngủ chung với cậu nữa...” Cậu ấy tủi thân quay mặt sang chỗ khác, “Sau khi ra viện, cậu sẽ nói nếu tớ biến thành gấu bông thì mới được ngủ chung với cậu...” “.” Lời nói ra như bát nước hắt đi, nếu như tôi tự rút lại thì rất mất mặt.
Tôi cũng rất cần thể diện.
“Ở đây chỉ có hai chúng ta...” Bạch Mặc lại tiếp tục nói, hơi thất thần nhìn về phía trước, “Chỉ có cậu và tớ...
Trong thế giới hai người...
Rất hạnh phúc...” Khóe miệng của cậu ấy hơi cong lên, lộ ra nụ cười mỉm hiếm hoi.
Cậu ấy ngẩng mặt lên, đi tới trước mặt tôi, rồi chậm rãi cúi người xuống chống hai tay bên người tôi, mỉm cười nhìn tôi.
Vào khoảnh khắc này, dường như thời gian đã dừng lại.
Vào lúc thời gian ngừng trôi đó, cậu ấy càng lúc càng tiến gần tới, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, sự yên tĩnh lướt qua giữa cánh môi cả hai.
Cậu ấy hôn tôi dịu dàng và tỉ mỉ, như đang cẩn thận thưởng thức một miếng bánh ga-tô ngon lành.
Tiếng hít thở dần phá vỡ sự yên tĩnh này, dường như cả thế giới chỉ còn lại tôi và cậu ấy, cùng tiếng hít thở hòa vào nhau của chúng tôi.
Bạch Mặc chậm rãi rời khỏi môi tôi, tôi mặt đỏ tim đập cúi thấp đầu không dám đối diện với đôi mắt đen nồng nàn tình cảm ấy.
Tôi bám chặt vào mép giường, tay cậu ấy từ từ bao bọc lấy bàn tay tôi.
Cậu ấy hôn khẽ khàng lên tóc tôi: “Linh, tớ yêu cậu, trong lòng cậu cũng chỉ có thể có tớ mà thôi.” “Ừ.” Tôi cắn nhẹ môi, cảm thấy ngượng đến nỗi không thể ngẩng mặt lên.
Khi chúng tôi thu dọn xong thì tiến sĩ Cổ và tiến sĩ Lâm lại tới, ngoài ra còn có thêm một bác sĩ nữ rất xinh đẹp.
Tôi thấy trên thẻ công tác của cô ấy ghi là bác sĩ Phương.
Cô ấy mỉm cười nhìn tôi, sau đó bắt đầu gỡ thạch cao trên tay phải của tôi xuống.
Bạch Mặc đứng bên cạnh tỏ ra có chút căng thẳng, hệt như tôi đang cắt chỉ sau phẫu thuật.
Sau khi gỡ thạch cao xong, tôi thấy cánh tay vẫn còn hơi bầm tím của mình, nhìn qua có vẻ nó vẫn chưa khỏi hẳn.
Lúc trước Phương Năng khống chế cô giám thị lấy ghế đập tôi nên đã khiến tôi bị rạn xương cánh tay.
Thân thể con người là một cơ chế rất kỳ diệu, bản thân nó đã tự có trí tuệ.
Nếu như khi còn nhỏ đã tập luyện Thiết Bổ Sam, quyền anh thì bạn có thể có được một cơ thể cứng như sắt thép, cơ bắp rắn chắc sẽ trở thành thứ bảo vệ xương cốt tốt nhất.
Còn loại thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt như chúng tôi chỉ cần gõ một cái là đã bị rạn xương rồi.
Thân thể như vậy thì sau này làm sao đối phó với kẻ địch được đây? Làm sao có thể tiến hành chiến đấu bằng năng lực với bọn họ được? Kình Thiên nói không sai, thật ra năng lực của tôi có cũng được không có cũng chẳng sao.
Khi tôi khiến cho người khác không thể sử dụng năng lực thì người ta vẫn có thể đạp một cú đá bay tôi như thường, cho nên năng lực này hoàn toàn vô dụng trong thực chiến.
Bàn tay vừa ấm áp vừa mềm mại của bác sĩ Phương xoa nhẹ lên cánh tay tôi.
Tôi không biết cô ấy muốn làm gì cho nên hơi căng thẳng.
Đột nhiên lòng bàn tay cô ấy bắt đầu tỏa ra một luồng khí ấm áp kỳ lạ.
Cô ấy xoa đến đâu thì vết bầm tím trên cánh tay tôi cũng biến mất theo đó, giống như cô ấy đang cầm cục tẩy nhẹ nhàng xóa đi tất cả thương tổn và đau đớn trên tay tôi.
Chờ tới khi vết bầm tím trên cánh tay tôi biến mất hoàn toàn, trán của bác sĩ Phương đã rịn ra chút mồ hôi.
Tiến sĩ Cổ lập tức lấy khăn giấy đưa cho bác sĩ Phương.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hôm nay cậu ấy chưa hút khô em là em gặp may đấy.” Chị ấy nói xong bèn cười híp mắt nhìn về phía Bạch Mặc, đưa tay véo má cậu ấy, “Ôi Tiểu Mặc, em đáng yêu thật, chị càng lúc càng thích em...
Chị thích nhất kiểu giết người không chớp mắt như em đấy, giống hệt như thần chết vậy!” Chị Pattaya làm ra vẻ sợ hãi ôm chặt chính mình, híp mặt mỉm cười rời đi.
Tôi lại nhìn về phía Kinh Không, cậu ta vẫn đang nằm trên mặt đất không thể đứng dậy nổi.
Lời nói của chị Pattaya khiến tôi hơi giật mình.
Thật ra hiểu biết của tôi về năng lực của Bạch Mặc không nhiều, chỉ biết năng lực của cậu ấy là chuyển đổi năng lượng.
Cậu ấy giống như một cái máy biến đổi năng lượng, có thể biến bất cứ loại năng lượng nào thành một loại khác.
Trong mắt tôi, cậu ấy lại giống máy phát điện hơn, bởi vì cậu có thể biến bất kỳ năng lượng nào trở thành điện năng.
Nhưng mà tới ngày hôm nay, tôi mới phát hiện ra năng lực của cậu ấy đáng sợ tới mức nào.
Cậu ấy có thể dễ dàng làm cho Kinh Không mất hết năng lượng nằm xụi lơ ở đó, mặt xanh môi trắng giống hệt xác chết vừa được đào lên.
Rốt cuộc Bạch Mặc đã làm gì với cậu ta? Chị Pattaya đã nói một chữ: hút.
Cho nên trong quá trình chuyển đổi năng lượng, Bạch Mặc đang hấp thu và giải phóng.
Cậu ấy đã hút lấy năng lượng của Kinh Không.
Tinh năng cũng là một loại năng lượng, cho nên chẳng khác nào cậu ấy hấp thu sức mạnh của Kinh Không khiến cậu ta không thể sử dụng năng lực của mình.
Như vậy nhìn từ góc độ nào đó, năng lực của tôi và cậu ấy mang lại hiệu quả giống nhau.
Nhưng lúc sử dụng năng lực, Bạch Mặc đang giữ chặt tay Kinh Không, cho nên nếu Bạch Mặc muốn cướp năng lượng của đối phương thì phải chạm vào họ.
Thì ra năng lực của Bạch Mặc mang tính chất tiếp xúc.
Trước đây tôi thấy cậu ấy chuyển đổi ra năng lượng từ hư vô, nhưng thì ra không phải tự nhiên mà làm được, mà là vì năng lượng gió, năng lượng mặt trời luôn hiện diện xung quanh chúng ta, nên nói là bản thân chúng ta đang nằm trong các nguồn năng lượng này mới phải.
Vì vậy nên khi Bạch Mặc chuyển đổi năng lượng mới khiến cho người khác cảm thấy cậu ấy không cần phải tiếp xúc với bất cứ thứ gì, nhưng thật ra cậu ấy đã ở trong những nguồn năng lượng đó, được năng lượng bao bọc lại.
Nói vậy thì năng lực của Bạch Mặc không phải là mạnh bình thường đâu! Lúc chị Pattaya đưa chúng tôi về phòng bệnh, sát khí trên người Bạch Mặc vẫn chưa tiêu tan.
Với cái miệng gây vạ của tên Kinh Không kia, sớm muộn gì cậu ta không bị đại ca của mình giết thì cũng bị Bạch Mặc giết.
“Tiểu Linh, hôm nay em có thể xuất viện rồi.” Chị Pattaya nhìn tôi cười, tôi kích động nhảy cẫng lên: “Thật sao ạ? Tốt quá!” Tôi còn đang ước mình mau chóng được ra viện, ở trong này tôi sắp chết vì buồn chán rồi.
Chị Pattaya liếc nhìn Bạch Mặc vẫn đang im lặng đứng bên cạnh tôi, cười nói: “Các em chuẩn bị đi, lát nữa sẽ có người tới đây làm trị liệu lần cuối cho em.” Chị Pattaya nói xong thì ra khỏi phòng bệnh.
Có người tới làm trị liệu lần cuối cho tôi nữa sao? Là làm gì vậy? Tôi nghênh ngang đi tới giường bệnh rồi ngồi xuống, sai bảo Bạch Ngốc nhà tôi: “Mau dọn đồ đi, sắp ra viện rồi.”
Bạch Mặc sầm mặt, bắt đầu thu dọn đồ đạc cho tôi.
Tôi nhìn vẻ mặt này của cậu ấy thì biết ngay cậu ấy vẫn chưa hết giận: “Tiểu Bạch, đó là phép khích tướng của Kinh Thiên, vậy mà cậu lại trúng chiêu của anh ta.” Tôi chẳng biết nói sao nữa.
Bạch Mặc đang thu dọn chai lọ, nghe vậy liền giận dỗi liếc mắt sang nhìn tôi: “Bởi vì chuyện này có liên quan tới cậu.” Mặt cậu ấy lại sầm xuống, “Ngay cả chuyện hôm đó cậu ăn cái gì anh ta cũng nhớ hết”.
“.” Tôi nhất thời câm nín.
Lần này Kình Thiên đã đả kích Bạch Ngốc nhà tôi đến mức hỏng người rồi.
Bạch Mặc thu dọn chai lọ vào một cái túi, sau đó lại quay sang sắp xếp quần áo.
Cậu ấy lấy quần áo của tôi ra rồi lẳng lặng nhìn tôi: “Tớ không muốn đi.” Tôi sững sờ nhìn cậu ấy: “Cậu còn muốn ở lại đây? Cậu không muốn tớ xuất viện à?” “Ừ.” Cậu ấy cụp mắt xuống, đặt quần áo lát nữa tôi phải thay lên giường.
“Sao vậy?” Tôi không hiểu nhìn cậu ấy, “Tớ xuất viện không tốt sao?” Cậu ấy hơi ngẩng lên, lưu luyến nhìn về cái gối bên cạnh tôi: “Ra viện rồi thì tớ không thể ngủ chung với cậu nữa...” Cậu ấy tủi thân quay mặt sang chỗ khác, “Sau khi ra viện, cậu sẽ nói nếu tớ biến thành gấu bông thì mới được ngủ chung với cậu...” “.” Lời nói ra như bát nước hắt đi, nếu như tôi tự rút lại thì rất mất mặt.
Tôi cũng rất cần thể diện.
“Ở đây chỉ có hai chúng ta...” Bạch Mặc lại tiếp tục nói, hơi thất thần nhìn về phía trước, “Chỉ có cậu và tớ...
Trong thế giới hai người...
Rất hạnh phúc...” Khóe miệng của cậu ấy hơi cong lên, lộ ra nụ cười mỉm hiếm hoi.
Cậu ấy ngẩng mặt lên, đi tới trước mặt tôi, rồi chậm rãi cúi người xuống chống hai tay bên người tôi, mỉm cười nhìn tôi.
Vào khoảnh khắc này, dường như thời gian đã dừng lại.
Vào lúc thời gian ngừng trôi đó, cậu ấy càng lúc càng tiến gần tới, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, sự yên tĩnh lướt qua giữa cánh môi cả hai.
Cậu ấy hôn tôi dịu dàng và tỉ mỉ, như đang cẩn thận thưởng thức một miếng bánh ga-tô ngon lành.
Tiếng hít thở dần phá vỡ sự yên tĩnh này, dường như cả thế giới chỉ còn lại tôi và cậu ấy, cùng tiếng hít thở hòa vào nhau của chúng tôi.
Bạch Mặc chậm rãi rời khỏi môi tôi, tôi mặt đỏ tim đập cúi thấp đầu không dám đối diện với đôi mắt đen nồng nàn tình cảm ấy.
Tôi bám chặt vào mép giường, tay cậu ấy từ từ bao bọc lấy bàn tay tôi.
Cậu ấy hôn khẽ khàng lên tóc tôi: “Linh, tớ yêu cậu, trong lòng cậu cũng chỉ có thể có tớ mà thôi.” “Ừ.” Tôi cắn nhẹ môi, cảm thấy ngượng đến nỗi không thể ngẩng mặt lên.
Khi chúng tôi thu dọn xong thì tiến sĩ Cổ và tiến sĩ Lâm lại tới, ngoài ra còn có thêm một bác sĩ nữ rất xinh đẹp.
Tôi thấy trên thẻ công tác của cô ấy ghi là bác sĩ Phương.
Cô ấy mỉm cười nhìn tôi, sau đó bắt đầu gỡ thạch cao trên tay phải của tôi xuống.
Bạch Mặc đứng bên cạnh tỏ ra có chút căng thẳng, hệt như tôi đang cắt chỉ sau phẫu thuật.
Sau khi gỡ thạch cao xong, tôi thấy cánh tay vẫn còn hơi bầm tím của mình, nhìn qua có vẻ nó vẫn chưa khỏi hẳn.
Lúc trước Phương Năng khống chế cô giám thị lấy ghế đập tôi nên đã khiến tôi bị rạn xương cánh tay.
Thân thể con người là một cơ chế rất kỳ diệu, bản thân nó đã tự có trí tuệ.
Nếu như khi còn nhỏ đã tập luyện Thiết Bổ Sam, quyền anh thì bạn có thể có được một cơ thể cứng như sắt thép, cơ bắp rắn chắc sẽ trở thành thứ bảo vệ xương cốt tốt nhất.
Còn loại thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt như chúng tôi chỉ cần gõ một cái là đã bị rạn xương rồi.
Thân thể như vậy thì sau này làm sao đối phó với kẻ địch được đây? Làm sao có thể tiến hành chiến đấu bằng năng lực với bọn họ được? Kình Thiên nói không sai, thật ra năng lực của tôi có cũng được không có cũng chẳng sao.
Khi tôi khiến cho người khác không thể sử dụng năng lực thì người ta vẫn có thể đạp một cú đá bay tôi như thường, cho nên năng lực này hoàn toàn vô dụng trong thực chiến.
Bàn tay vừa ấm áp vừa mềm mại của bác sĩ Phương xoa nhẹ lên cánh tay tôi.
Tôi không biết cô ấy muốn làm gì cho nên hơi căng thẳng.
Đột nhiên lòng bàn tay cô ấy bắt đầu tỏa ra một luồng khí ấm áp kỳ lạ.
Cô ấy xoa đến đâu thì vết bầm tím trên cánh tay tôi cũng biến mất theo đó, giống như cô ấy đang cầm cục tẩy nhẹ nhàng xóa đi tất cả thương tổn và đau đớn trên tay tôi.
Chờ tới khi vết bầm tím trên cánh tay tôi biến mất hoàn toàn, trán của bác sĩ Phương đã rịn ra chút mồ hôi.
Tiến sĩ Cổ lập tức lấy khăn giấy đưa cho bác sĩ Phương.