Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-124
Chương 124: Sáng sớm tới chặn cửa
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Suốt buổi chiều, tôi đều ở trong phòng thí nghiệm riêng của thầy Tư Dạ để quan sát cọng lông kia.
Nó giống như vật thể sống, thỉnh thoảng lại uốn éo một cái.
Thế giới dưới lớp kính hiển vi khiến tôi cảm thấy như mình đã mở ra cánh cửa tới một vũ trụ khác.
Tất cả những thứ chúng ta không thể nhìn thấy lúc bình thường lại xuất hiện một cách thần kỳ dưới kính hiển vi.
Nến thăm dò thế giới mới hay là chiến đấu ở tuyển đầu để trừ hại cho dân? Đây chắc chắn là một sự lựa chọn rất khó khăn.
Và sở trường của Tô Linh tôi là gì? Khi quyết định những chuyện lớn, tôi sẽ vô cùng thận trọng.
Nhất là những lúc như hiện tại, không có cha mẹ ở bên cạnh, không thể nhờ họ đưa ra lời khuyên.
Vào lúc này, tôi thực sự rất muốn nghe thử ý kiến của họ.
Thật ra...
Tôi vẫn còn có một người thân.
Nhưng người này nhất định sẽ không hề do dự mà bảo tôi đừng vào Lực lượng đặc nhiệm, bởi vì cậu ấy đặt sự an toàn của tôi lên trên hết.
Việc đi theo đội đặc nhiệm chấp hành nhiệm vụ vốn đã có tính nguy hiểm nhất định.
Mà sau sự kiện Thành Anh lần này, chắc chắn cậu ấy càng không đồng ý cho tôi gia nhập vào Lực lượng đặc nhiệm tinh năng.
Hầy, nghĩ đến cái tên Bạch Ngốc kia là tôi lại càng buồn bực hơn.
Cái tên ngu ngốc này, cái tên con trai thẳng đuột như sắt thép này! Quả thật khiến tôi giận mà không thể trút ra được.
Tôi cảm thấy hiện tại mình như đang trong thời kỳ mãn kinh vậy, cứ buồn bực vô cớ! Lúc tôi quay lại ký túc xá, phòng khách đã rất náo nhiệt.
Hóa ra nhóm ba nhà tạo hình lại đang mở cuộc họp.
Thật ra nhóm tạo hình của Nhan Lăng, Hàn và anh Béo rất nổi tiếng trong Học viện Tinh năng.
Có ai mà không thích đẹp chứ?
Giờ đã không còn là thời đại mà bàn về cái đẹp là đổi phong bại tục, luận về ngoại hình là không biết lễ nghĩa liêm sỉ nữa.
Mọi người đều thoải mái theo đuổi cái đẹp, phẫu thuật thẩm mỹ chỉ là chuyện bình thường.
Vì vậy nhóm tạo hình của đám Nhan Lăng rất ăn nên làm ra.
Đúng như lời bọn họ từng nói, sau này khi bước vào xã hội, bọn họ sẽ có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Ba người họ không hề khoác lác tẹo nào.
Nam sinh nữ sinh trong trường đều thích đặt một suất tạo hình riêng ở chỗ họ.
Mà mỗi lần có đơn hàng, họ đều phải mở cuộc họp như vậy.
“Không được không được, màu tóc này không hợp với Khách Bộ Hành cho lắm.” Nhan Lăng lắc đầu nguầy nguậy.
“Lần này là tỏ tình, tớ cảm thấy quần áo trang trọng một chút thì hay hơn.” Hàn múa may hai tay giống như đang mô tả.
Tôi nhìn thoáng qua.
Ở giữa ba người bọn họ có hình ảnh 3D của một nam sinh không được cao cho lắm.
“Chị Tổ Linh, chị về rồi.” Tiểu Ngộ Không đang ngồi khoanh chân ở trên mép bàn trà quay sang nhìn tôi.
Ba người Nhan Lăng cũng nhìn về phía tôi, tôi nói ngay: “Các cậu cứ làm việc của mình đi.” Bọn họ cười gật đầu với tôi rồi họp tiếp.
“À Tiểu Linh, hình như trong phòng của cậu có hàng chuyển phát nhanh đấy.
Tớ nghe thấy tiếng động.
Cậu lên xem thử đi.” Nhan Lăng chỉ lên trên lầu, sau đó lúc quay lại thì hình như đã nhìn thấy cái gì đó cực kỳ tệ hại, khiến cô ấy không nhịn được mà hét lớn: “Ôi trời ơi! Cái màu này không được! Các cậu làm cho da của cậu ta đen hơn rồi!” Nhan Lăng lại bắt đầu gào lên, tôi mau chóng chuồn mất.
Vào những lúc thế này thì Nhan Lăng nóng tính đến mức có thể giết người, không thể trêu vào được.
Mà hôm nay tôi có đặt hàng chuyển phát nhanh đâu nhỉ? Khi tôi đẩy cửa phòng ra thì lập tức giật mình.
Trong phòng tôi có một cái hộp to màu hồng nhạt! Cái hộp này cao bằng người tôi, vuông vức, lại còn được thắt nơ bướm bằng ren trắng! Giấy gói hộp có màu hồng phấn thiếu nữ và được in hình trái tim, cái nơ bướm bằng ren to đùng cũng đánh thẳng vào trái tim thiếu nữ.
Chẳng trách Nhan Lăng lại nghe thấy tiếng động.
Một cái hộp to đùng đoàng như vậy, đương nhiên sẽ phát ra âm thanh rồi.
Tôi kéo cái nơ ren ra.
Lần đầu tiên mở một hộp quà cao bằng cả người mình, lòng tôi tự dưng trở nên phấn khích đến lạ! Trong đầu cũng bắt đầu suy đoán, đây là quà ai tặng cho mình nhỉ.
Lẽ nào đây là quà khen thưởng cho tôi vì đã trợ giúp bắt giữ Phương Năng? Hú hú hú, nếu mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều được nhận một món quà lớn thế này thì tôi nhất định phải vào Lực lượng đặc nhiệm tinh năng: Lực lượng đặc nhiệm dùng quà để mua chuộc tôi, đánh giá năm sao! Dù Tô Linh tôi có lý trí đến mấy thì cũng chỉ là một người trần tục, ai mà không thích quà chứ? Khi dải ren thật dài bị tối kéo xuống, cái nơ con bướm ở trên cũng lỏng ra theo.
Đây là lần đầu tiên tôi mở quà mà cần dùng đến nhiều sức lực như lúc kéo co thể này.
Bởi vì dải ren đẹp như vậy, tôi không nỡ cắt đứt.
Rốt cuộc, dải ren cũng tuột ra, chỉ còn lại cái hộp cao bằng người tôi.
Cái hộp đẹp quá, tôi cũng không muốn làm hỏng nó.
Hai bên hộp có chốt, xem ra người thiết kế chiếc hộp này cũng biết muốn mở hộp ra từ phía trên thì rất tốn công.
Tôi mở một cái chốt ra, trái tim bắt đầu đập thình thịch.
Mong chờ quá đi.
Cái hộp lớn như vậy, có khi nào là một món trang bị rất oách không! Tôi từ từ mở cái chết còn lại ra.
Ngay lập tức, cả một mặt hộp đổ ập xuống như bức tường bị sụp.
Một con gấu to màu trắng dần hiện ra trước mắt tôi.
Tôi lập tức đứng ngày ra trước cái hộp, mắt to trừng mắt nhỏ với con gấu trắng to đùng đang ngồi kia.
Con gấu trắng to đùng ấy không ngồi dưới đất như thú bông bình thường, mà nó ngồi trên một cái ghế cao! Điều này khiến nó chỉ ngồi không cũng cao bằng tối.
Đôi mắt to màu xanh của nó nhìn chăm chú vào tôi một cách ngơ ngác! Gấu trắng khổng lồ? Sao lại thế? Một con gấu! Tuy rằng tôi là con gái, tuy rằng tôi cũng thích gấu bông, nhưng bởi vì lúc trước tôi mong chờ quá lớn, vẫn luôn hy vọng đây là một món trang bị công nghệ cao, mà cuối cùng nó lại chỉ là một con gấu bông bình thường nên tôi cảm thấy khá là thất vọng.
Dù sao bây giờ trên người tôi đã có một cái vòng Như Ý công nghệ tiên tiến vô cùng, sao tôi có thể để mắt đến một con gấu bông bình thường chứ? Lẽ nào con gấu bông này có trí tuệ nhân tạo? “Xin chào.” Tôi làm chuyện ngu xuẩn nhất trên đời, đó chính là giơ tay lên chào con gấu trắng trước mặt.
Chuyện này ngu xuẩn đến mức tôi cho rằng mình đã bị Bạch Mặc trong thế giới 2D nhập xác.
Nói lại thì, sao cái ghế này cao vậy chứ!
Gấu trắng khổng lồ...
Không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cứ ngồi thôn mặt ra thế thôi.
Quả nhiên nó không phải trí tuệ nhân tạo...
Được rồi, vậy thì đây chỉ là một con gấu bông màu trắng bình thường.
Ai tặng? Lẽ nào là Tôi lập tức nheo mắt lại, nhìn chăm chú vào đôi mắt của con gấu: “Hừ! Đừng tưởng rằng cậu tặng cho tớ một con gấu thì tớ sẽ nguôi giận!” Rốt cuộc trước mặt con gấu này, tôi cũng có thể hất mặt một cách chỉnh cún rồi.
Tôi vênh mặt, hai tay khoanh trước ngực: “Cái tên Bạch Mặc ngớ ngẩn! Cái bình giấm thành tinh! Có phải lúc dì mang thai cậu đã uống quá nhiều giấm hay không? Cậu lớn lên trong bình giấm hả?” Tôi nói xong thì mặt lập tức đỏ lên.
Mình nói quá rồi.
Dì đã qua đời rồi, tôi nói như vậy là bất kính với người đã khuất.
Tôi nhanh chóng quay mặt lại rồi cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, cháu quá đáng rồi.
Cháu không nên nói dì như vậy.
Chuyện này chẳng có liên quan gì đến dì cả, là do cháu tức đến chập mạch, chắc chắn là đầu óc cháu bị làm sao rồi...” Tôi áy náy đứng yên thật lâu trước mặt con gấu.
Nó vẫn ngồi đó nhìn tôi.
Gió biển nhẹ nhàng vén tấm rèm trắng tinh trong suốt trên ban công lên.
Ánh chiều tà dần buông, kéo dài cái bóng của tôi, cũng hắt cái bóng của hộp quà to này lên trên tường.
Con gấu vẫn còn ngồi trong hộp, vẫn mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ với tôi.
Dáng vẻ ngu ngốc đáng yêu ấy bỗng dưng hơi giống với Bạch Mặc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nó giống như vật thể sống, thỉnh thoảng lại uốn éo một cái.
Thế giới dưới lớp kính hiển vi khiến tôi cảm thấy như mình đã mở ra cánh cửa tới một vũ trụ khác.
Tất cả những thứ chúng ta không thể nhìn thấy lúc bình thường lại xuất hiện một cách thần kỳ dưới kính hiển vi.
Nến thăm dò thế giới mới hay là chiến đấu ở tuyển đầu để trừ hại cho dân? Đây chắc chắn là một sự lựa chọn rất khó khăn.
Và sở trường của Tô Linh tôi là gì? Khi quyết định những chuyện lớn, tôi sẽ vô cùng thận trọng.
Nhất là những lúc như hiện tại, không có cha mẹ ở bên cạnh, không thể nhờ họ đưa ra lời khuyên.
Vào lúc này, tôi thực sự rất muốn nghe thử ý kiến của họ.
Thật ra...
Tôi vẫn còn có một người thân.
Nhưng người này nhất định sẽ không hề do dự mà bảo tôi đừng vào Lực lượng đặc nhiệm, bởi vì cậu ấy đặt sự an toàn của tôi lên trên hết.
Việc đi theo đội đặc nhiệm chấp hành nhiệm vụ vốn đã có tính nguy hiểm nhất định.
Mà sau sự kiện Thành Anh lần này, chắc chắn cậu ấy càng không đồng ý cho tôi gia nhập vào Lực lượng đặc nhiệm tinh năng.
Hầy, nghĩ đến cái tên Bạch Ngốc kia là tôi lại càng buồn bực hơn.
Cái tên ngu ngốc này, cái tên con trai thẳng đuột như sắt thép này! Quả thật khiến tôi giận mà không thể trút ra được.
Tôi cảm thấy hiện tại mình như đang trong thời kỳ mãn kinh vậy, cứ buồn bực vô cớ! Lúc tôi quay lại ký túc xá, phòng khách đã rất náo nhiệt.
Hóa ra nhóm ba nhà tạo hình lại đang mở cuộc họp.
Thật ra nhóm tạo hình của Nhan Lăng, Hàn và anh Béo rất nổi tiếng trong Học viện Tinh năng.
Có ai mà không thích đẹp chứ?
Giờ đã không còn là thời đại mà bàn về cái đẹp là đổi phong bại tục, luận về ngoại hình là không biết lễ nghĩa liêm sỉ nữa.
Mọi người đều thoải mái theo đuổi cái đẹp, phẫu thuật thẩm mỹ chỉ là chuyện bình thường.
Vì vậy nhóm tạo hình của đám Nhan Lăng rất ăn nên làm ra.
Đúng như lời bọn họ từng nói, sau này khi bước vào xã hội, bọn họ sẽ có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Ba người họ không hề khoác lác tẹo nào.
Nam sinh nữ sinh trong trường đều thích đặt một suất tạo hình riêng ở chỗ họ.
Mà mỗi lần có đơn hàng, họ đều phải mở cuộc họp như vậy.
“Không được không được, màu tóc này không hợp với Khách Bộ Hành cho lắm.” Nhan Lăng lắc đầu nguầy nguậy.
“Lần này là tỏ tình, tớ cảm thấy quần áo trang trọng một chút thì hay hơn.” Hàn múa may hai tay giống như đang mô tả.
Tôi nhìn thoáng qua.
Ở giữa ba người bọn họ có hình ảnh 3D của một nam sinh không được cao cho lắm.
“Chị Tổ Linh, chị về rồi.” Tiểu Ngộ Không đang ngồi khoanh chân ở trên mép bàn trà quay sang nhìn tôi.
Ba người Nhan Lăng cũng nhìn về phía tôi, tôi nói ngay: “Các cậu cứ làm việc của mình đi.” Bọn họ cười gật đầu với tôi rồi họp tiếp.
“À Tiểu Linh, hình như trong phòng của cậu có hàng chuyển phát nhanh đấy.
Tớ nghe thấy tiếng động.
Cậu lên xem thử đi.” Nhan Lăng chỉ lên trên lầu, sau đó lúc quay lại thì hình như đã nhìn thấy cái gì đó cực kỳ tệ hại, khiến cô ấy không nhịn được mà hét lớn: “Ôi trời ơi! Cái màu này không được! Các cậu làm cho da của cậu ta đen hơn rồi!” Nhan Lăng lại bắt đầu gào lên, tôi mau chóng chuồn mất.
Vào những lúc thế này thì Nhan Lăng nóng tính đến mức có thể giết người, không thể trêu vào được.
Mà hôm nay tôi có đặt hàng chuyển phát nhanh đâu nhỉ? Khi tôi đẩy cửa phòng ra thì lập tức giật mình.
Trong phòng tôi có một cái hộp to màu hồng nhạt! Cái hộp này cao bằng người tôi, vuông vức, lại còn được thắt nơ bướm bằng ren trắng! Giấy gói hộp có màu hồng phấn thiếu nữ và được in hình trái tim, cái nơ bướm bằng ren to đùng cũng đánh thẳng vào trái tim thiếu nữ.
Chẳng trách Nhan Lăng lại nghe thấy tiếng động.
Một cái hộp to đùng đoàng như vậy, đương nhiên sẽ phát ra âm thanh rồi.
Tôi kéo cái nơ ren ra.
Lần đầu tiên mở một hộp quà cao bằng cả người mình, lòng tôi tự dưng trở nên phấn khích đến lạ! Trong đầu cũng bắt đầu suy đoán, đây là quà ai tặng cho mình nhỉ.
Lẽ nào đây là quà khen thưởng cho tôi vì đã trợ giúp bắt giữ Phương Năng? Hú hú hú, nếu mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều được nhận một món quà lớn thế này thì tôi nhất định phải vào Lực lượng đặc nhiệm tinh năng: Lực lượng đặc nhiệm dùng quà để mua chuộc tôi, đánh giá năm sao! Dù Tô Linh tôi có lý trí đến mấy thì cũng chỉ là một người trần tục, ai mà không thích quà chứ? Khi dải ren thật dài bị tối kéo xuống, cái nơ con bướm ở trên cũng lỏng ra theo.
Đây là lần đầu tiên tôi mở quà mà cần dùng đến nhiều sức lực như lúc kéo co thể này.
Bởi vì dải ren đẹp như vậy, tôi không nỡ cắt đứt.
Rốt cuộc, dải ren cũng tuột ra, chỉ còn lại cái hộp cao bằng người tôi.
Cái hộp đẹp quá, tôi cũng không muốn làm hỏng nó.
Hai bên hộp có chốt, xem ra người thiết kế chiếc hộp này cũng biết muốn mở hộp ra từ phía trên thì rất tốn công.
Tôi mở một cái chốt ra, trái tim bắt đầu đập thình thịch.
Mong chờ quá đi.
Cái hộp lớn như vậy, có khi nào là một món trang bị rất oách không! Tôi từ từ mở cái chết còn lại ra.
Ngay lập tức, cả một mặt hộp đổ ập xuống như bức tường bị sụp.
Một con gấu to màu trắng dần hiện ra trước mắt tôi.
Tôi lập tức đứng ngày ra trước cái hộp, mắt to trừng mắt nhỏ với con gấu trắng to đùng đang ngồi kia.
Con gấu trắng to đùng ấy không ngồi dưới đất như thú bông bình thường, mà nó ngồi trên một cái ghế cao! Điều này khiến nó chỉ ngồi không cũng cao bằng tối.
Đôi mắt to màu xanh của nó nhìn chăm chú vào tôi một cách ngơ ngác! Gấu trắng khổng lồ? Sao lại thế? Một con gấu! Tuy rằng tôi là con gái, tuy rằng tôi cũng thích gấu bông, nhưng bởi vì lúc trước tôi mong chờ quá lớn, vẫn luôn hy vọng đây là một món trang bị công nghệ cao, mà cuối cùng nó lại chỉ là một con gấu bông bình thường nên tôi cảm thấy khá là thất vọng.
Dù sao bây giờ trên người tôi đã có một cái vòng Như Ý công nghệ tiên tiến vô cùng, sao tôi có thể để mắt đến một con gấu bông bình thường chứ? Lẽ nào con gấu bông này có trí tuệ nhân tạo? “Xin chào.” Tôi làm chuyện ngu xuẩn nhất trên đời, đó chính là giơ tay lên chào con gấu trắng trước mặt.
Chuyện này ngu xuẩn đến mức tôi cho rằng mình đã bị Bạch Mặc trong thế giới 2D nhập xác.
Nói lại thì, sao cái ghế này cao vậy chứ!
Gấu trắng khổng lồ...
Không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cứ ngồi thôn mặt ra thế thôi.
Quả nhiên nó không phải trí tuệ nhân tạo...
Được rồi, vậy thì đây chỉ là một con gấu bông màu trắng bình thường.
Ai tặng? Lẽ nào là Tôi lập tức nheo mắt lại, nhìn chăm chú vào đôi mắt của con gấu: “Hừ! Đừng tưởng rằng cậu tặng cho tớ một con gấu thì tớ sẽ nguôi giận!” Rốt cuộc trước mặt con gấu này, tôi cũng có thể hất mặt một cách chỉnh cún rồi.
Tôi vênh mặt, hai tay khoanh trước ngực: “Cái tên Bạch Mặc ngớ ngẩn! Cái bình giấm thành tinh! Có phải lúc dì mang thai cậu đã uống quá nhiều giấm hay không? Cậu lớn lên trong bình giấm hả?” Tôi nói xong thì mặt lập tức đỏ lên.
Mình nói quá rồi.
Dì đã qua đời rồi, tôi nói như vậy là bất kính với người đã khuất.
Tôi nhanh chóng quay mặt lại rồi cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, cháu quá đáng rồi.
Cháu không nên nói dì như vậy.
Chuyện này chẳng có liên quan gì đến dì cả, là do cháu tức đến chập mạch, chắc chắn là đầu óc cháu bị làm sao rồi...” Tôi áy náy đứng yên thật lâu trước mặt con gấu.
Nó vẫn ngồi đó nhìn tôi.
Gió biển nhẹ nhàng vén tấm rèm trắng tinh trong suốt trên ban công lên.
Ánh chiều tà dần buông, kéo dài cái bóng của tôi, cũng hắt cái bóng của hộp quà to này lên trên tường.
Con gấu vẫn còn ngồi trong hộp, vẫn mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ với tôi.
Dáng vẻ ngu ngốc đáng yêu ấy bỗng dưng hơi giống với Bạch Mặc.
Bình luận facebook