Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-127
Chương 127: Năng lực của thù lị
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Còn ngẩn ra làm gì hả!” Kinh Thiên lại quát lên chói tai, làm tôi sợ đến mức vội vàng nằm sấp xuống.
Thế mà Bạch Ngốc nhà tôi lại ghen với cái tên này? Người ta đến đây là để ngược tôi đấy! “Một!”
“Hai!”
“Ba! Ba...
Sao cô còn chưa lên!” Lúc đếm đến ba, Kình Thiên đã mất hết kiên nhẫn.
“Bổn...” Sau đó, anh ta đếm theo nhịp chậm.
“Năm.” Lúc này Kình Thiên bực bội bước nhanh đến bên cạnh tôi: “Tô Linh! Cơ thể của cô sao vậy hả? Hít đất chậm thể sao?” Anh ta gần như là vì quá kinh ngạc nên thốt ra câu hỏi.
Trước đây khi ở bên Kình Thiên, tôi đã phát hiện ra anh ta là người nóng nảy và dễ nổi cáu.
Đương nhiên, có lẽ điều này có liên quan đến công việc hiện tại của anh ta.
Người phải chịu áp lực lớn đương nhiên tính tình sẽ không được dễ chịu cho lắm.
Vì vậy, đối với tốc độ hít đất này của tôi, rõ ràng là Kình Thiên cực kỳ không hài lòng!
“Nhanh lên!” Anh ta lại giục thêm một tiếng.
Tôi đảo mắt, nảy ra một ý: “Anh thì lợi hại rồi.
Vậy anh hít đất nhanh đến mức nào?” Tôi dứt khoát không làm nữa, ngồi bệt dưới đất nhìn anh ta với vẻ bất chấp.
Kình Thiên cúi xuống nhìn tôi rồi ngoảnh mặt đi, liếm môi cười khẽ: “Xì.” Tiếp đó, anh ta đột nhiên nằm xuống trước mặt tôi rồi bắt đầu hít đất.
Tôi nhanh chóng đếm: “Một! Hai! Ba! Bốn!” Oa! Nhanh thật! Khi tôi đếm đến mười, Kình Thiển chỉ dùng một tay.
Tôi càng thêm sùng bái: “Đội trưởng tuyệt lắm! Đội trưởng lợi hại quá! Đội trưởng hít thêm nữa đi! Một trăm cái được không?” Anh ta bỗng nhiên dừng lại, một tay vẫn chống đất, vẻ mặt không hề mệt mỏi mà quay qua nhìn tôi: “Tôi cho cô dừng sao! Tôi muốn cô đuổi theo tốc độ của tôi đó, hiểu không?” “Không theo nổi!” Tôi nói thẳng.
Kình Thiên cau mày, sau đó cũng ngồi bệt xuống đất như tôi.
Anh ta có một chân lên, đôi mắt màu xanh thẫm nhìn thẳng vào tối.
Đó là một ánh nhìn uy nghiêm lại như đe dọa, khiến người ta vô cớ dần cảm thấy chột dạ, sau đó phục tùng anh ta.
“Cô đang chơi tôi đúng không?” Kinh Thiên nhìn ra rồi...
Tôi không dám nói gì, tiếp tục thành thật bò trên đất, bắt đầu hít đất.
Mà khi cái cơ thể như người già của tôi bắt đầu hít đất một cách run rẩy, Kinh Thiên bèn đỡ trán, hiển nhiên là vô cùng khó chịu.
Thế này giống như nỗi khổ khi một nam sinh có kỹ thuật chơi bóng rổ cao siêu đột nhiên nhìn thấy một nữ sinh ôm bóng, uốn éo mông rồi nhọc nhằn ném bóng đi.
Nỗi khổ này là vô hình, thế nhưng lại đủ “trí mạng”, cũng giống như Kinh Thiên vào lúc này.
“Tôi không ngờ thể lực của cô lại tệ đến thế..” Anh ta đỡ trán, nói một cách khô khan.
“Phù...
Phù..” Tôi đã bắt đầu thở hồng hộc, run run rẩy rẩy hít được một nửa thì nằm sấp xuống thẳng cẳng: “Tôi, tôi không ổn rồi...” Cánh tay của tôi mỏi nhừ giống như sắp đứt ra.
“A...” Kình Thiên ngửa mặt lên trời thở dài như đã từ bỏ, sau đó cúi xuống nhìn tôi: “Bây giờ cô có thể gập bụng bao nhiêu cái?” Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh.
“Một phút...
Năm mươi cái...” Tôi hoàn toàn nằm sấp xuống, hai tay duỗi thẳng về phía trước nằm ngay đơ.
“Một phút chỉ được năm mươi cái? Học sinh tiểu học cũng phải sáu mươi cái mới đạt tiêu chuẩn!” Kinh Thiên không giữ được bình tĩnh nữa, bỗng nhiên rống to bên tai tôi, một tay đè mạnh xuống gáy tôi: “Bây giờ cô là người già hả!” Giống như anh ta muốn phun mỗi một từ vào sâu trong đại não tôi vậy.
“Ừ.” Tôi che một lỗ tai, tiếng gào thét của anh ta sắp làm điếc cả tai tôi rồi: “Bởi vì tôi phải thi đại học, sao còn có thời gian tập thể dục chứ?” Tôi cũng rất buồn phiền, quay mặt qua hét lại vào mặt anh ta.
Bất thình lình, khuôn mặt của tôi sượt qua chóp mũi của Kình Thiên.
Cả khuôn mặt của anh ta lập tức chiếm trọn tầm mắt của tôi, giống như nhét cái thế giới nhỏ bé trong mặt tôi bị nhồi nhét thêm cái mặt của anh ta.
Hơi thở va chạm nhau, dường như chút không khí còn sót lại giữa chúng tôi cũng bị ép ra.
Tôi vô thức lùi về phía sau, lúc này trái tim mới bắt đầu đập loạn như mới kịp phản ứng.
Kình Thiên cũng ngẩn ra, vội vã lùi về phía sau, rút cái tay đang đè sau gáy tôi lại.
Bầu không khí chợt trở nên lúng túng.
Lúc nãy anh ta cũng không biết tôi sẽ đột nhiên quay đầu, còn...
Suýt chút nữa thì đụng vào anh ta.
Ai bảo Kinh Thiên lại hét to vào tai tôi chứ? Có phải tôi bị điếc đâu.
Anh ta ngoảnh mặt sang hướng khác, nắm tay đặt ở bên mặt, gò má hơi đỏ lên.
Tôi thì chớp mắt mấy cái, nhìn xuống mặt đất.
“Khụ.
Nằm sấp xuống.” Kình Thiên ho nhẹ một tiếng rồi nói với vẻ hơi lúng túng, giọng cũng hơi khàn.
“Làm gì?” Tôi đề phòng nhìn anh ta.
Chẳng lẽ vì tôi làm không được nên anh ta định giẫm lên người tôi hả.
“Nói nhảm gì đấy?” Anh ta lập tức nhướng mày hét lên với tôi, rốt cuộc cũng đã bình thường lại: “Bây giờ tôi là huấn luyện viên của cô! Tôi bảo cô nằm sấp xuống thì làm ngay đi!” Tôi bĩu môi, nằm ngay đơ một lần nữa.
“Xì.Kinh Thiên bực mình.
Anh ta đi đến bên cạnh tôi thì bỗng cúi người xuống.
Cả người tôi lập tức căng thẳng.
Không biết tại sao, bây giờ khi anh ta đột nhiên đến gần, thân thể của tôi sẽ vô thức trở nên căng thẳng, không được thoải mái cho lắm.
Ngay sau đó, Kình Thiên bắt lấy cổ tay tôi rồi đột ngột kéo cánh tay tôi về phía sau.
“A! Đau đau đau!”
“Haizz!” Anh ta thở dài một hơi, sau đó lại kéo một cánh tay khác của tôi về phía sau.
“A!”
Tiếp đó, Kình Thiên bắt đầu tách cẳng chân tôi ra.
“Aaa!”
“Haizz!”
Mỗi một lần duỗi tứ chi đều kèm theo tiếng thở dài nặng nề của anh ta.
Tôi cảm thấy hôm nay anh ta đã thở ra hết lượng CO2 của cả đời này luôn rồi.
“A...”
“Sao người cô lại cứng như vậy hả!” Kình Thiên bực mình nói: “Cô là con gái đấy!”
“Anh đi xem học sinh thi đại học đi, tất cả đều như vậy hết!” Tôi cũng bực mình rống to: “Tôi đây đã được xem là hơi bị khá rồi!”
“Cô mà khá sao? Có khác gì cái ván cửa không! Chỗ này của cô còn không cong lên được nữa là!” Anh ta kéo hai cánh tay của tôi, hai chân đặt ở hai bên đùi tối, nhìn như đang cười lên người tôi nhưng thực tế là nửa ngồi nửa quỳ.
Kinh Thiên khuya một đầu gối xuống đất để chống đỡ cơ thể mình, dường như để cho bản thân không chạm vào tôi dù chỉ là một chút.
Sau đó, anh ta bắt đầu kéo tôi về phía sau, tiến hành việc kéo duỗi cho phần eo của tôi.
“Đau! Đau đau đau!” Tôi cảm thấy eo mình sắp gãy rồi.
Thật ra tôi chỉ có thể ngưỡng người lên nhiều nhất là ba mươi độ, ngay cả bốn mươi lăm độ cũng chưa tới được.
Kình Thiên buông tay tôi ra.
Tôi lập tức nằm ngay để ở trên sàn nhà một lần nữa, cảm thấy như sắp chết, cả người không có chỗ nào là không đau.
“Haizz!” Lại là một tiếng thở dài ngao ngán, tôi cảm giác được anh ta vẫn đang ngồi xổm ở phía sau tôi: “Còn không bằng ở trong phòng tạm giam...” Tiếng nói trầm thấp của Kinh Thiên lộ ra sự mệt mỏi về tinh thần một cách sâu sắc.
Tôi không nhịn được cười.
Chẳng ngờ tôi lại làm cho Kinh Thiên chỉ muốn về phòng tạm giam: “Đội trưởng.” Tôi nằm trên mặt đất mà lầm bầm.
“Cái gì?” Tiếng nói phiền muộn này giống như bản thân anh ta còn kiệt sức hơn tôi.
“Lúc mới bắt đầu...
Tôi cảm thấy bọn họ cho anh đến đây để ngược tôi...” “Ha..” Kinh Thiên khẽ cười, từ phía sau tôi chuyển đến ngồi bên người tôi: “Bây giờ tôi cảm thấy tôi đến đây là để cô ngược tôi thì có.”
“Hà...”
“Cô còn cười?” Một cú đấm nhẹ giáng xuống đỉnh đầu tôi.
“Bốp!” một tiếng.
“Bộ dạng cô thế này, sao có thể vào Doanh trại đặc nhiệm đây? Sáng sớm ngày mai chạy ba nghìn mét cho tôi!” “Đừng mà!” Tôi lập tức ngồi bật dậy, sau đó bởi vì bật người quá nhanh nên đã động đến cái eo mới vừa bị hành hạ của mình.
Tôi đỡ eo, đau đến mức nhíu chặt lông mày.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thế mà Bạch Ngốc nhà tôi lại ghen với cái tên này? Người ta đến đây là để ngược tôi đấy! “Một!”
“Hai!”
“Ba! Ba...
Sao cô còn chưa lên!” Lúc đếm đến ba, Kình Thiên đã mất hết kiên nhẫn.
“Bổn...” Sau đó, anh ta đếm theo nhịp chậm.
“Năm.” Lúc này Kình Thiên bực bội bước nhanh đến bên cạnh tôi: “Tô Linh! Cơ thể của cô sao vậy hả? Hít đất chậm thể sao?” Anh ta gần như là vì quá kinh ngạc nên thốt ra câu hỏi.
Trước đây khi ở bên Kình Thiên, tôi đã phát hiện ra anh ta là người nóng nảy và dễ nổi cáu.
Đương nhiên, có lẽ điều này có liên quan đến công việc hiện tại của anh ta.
Người phải chịu áp lực lớn đương nhiên tính tình sẽ không được dễ chịu cho lắm.
Vì vậy, đối với tốc độ hít đất này của tôi, rõ ràng là Kình Thiên cực kỳ không hài lòng!
“Nhanh lên!” Anh ta lại giục thêm một tiếng.
Tôi đảo mắt, nảy ra một ý: “Anh thì lợi hại rồi.
Vậy anh hít đất nhanh đến mức nào?” Tôi dứt khoát không làm nữa, ngồi bệt dưới đất nhìn anh ta với vẻ bất chấp.
Kình Thiên cúi xuống nhìn tôi rồi ngoảnh mặt đi, liếm môi cười khẽ: “Xì.” Tiếp đó, anh ta đột nhiên nằm xuống trước mặt tôi rồi bắt đầu hít đất.
Tôi nhanh chóng đếm: “Một! Hai! Ba! Bốn!” Oa! Nhanh thật! Khi tôi đếm đến mười, Kình Thiển chỉ dùng một tay.
Tôi càng thêm sùng bái: “Đội trưởng tuyệt lắm! Đội trưởng lợi hại quá! Đội trưởng hít thêm nữa đi! Một trăm cái được không?” Anh ta bỗng nhiên dừng lại, một tay vẫn chống đất, vẻ mặt không hề mệt mỏi mà quay qua nhìn tôi: “Tôi cho cô dừng sao! Tôi muốn cô đuổi theo tốc độ của tôi đó, hiểu không?” “Không theo nổi!” Tôi nói thẳng.
Kình Thiên cau mày, sau đó cũng ngồi bệt xuống đất như tôi.
Anh ta có một chân lên, đôi mắt màu xanh thẫm nhìn thẳng vào tối.
Đó là một ánh nhìn uy nghiêm lại như đe dọa, khiến người ta vô cớ dần cảm thấy chột dạ, sau đó phục tùng anh ta.
“Cô đang chơi tôi đúng không?” Kinh Thiên nhìn ra rồi...
Tôi không dám nói gì, tiếp tục thành thật bò trên đất, bắt đầu hít đất.
Mà khi cái cơ thể như người già của tôi bắt đầu hít đất một cách run rẩy, Kinh Thiên bèn đỡ trán, hiển nhiên là vô cùng khó chịu.
Thế này giống như nỗi khổ khi một nam sinh có kỹ thuật chơi bóng rổ cao siêu đột nhiên nhìn thấy một nữ sinh ôm bóng, uốn éo mông rồi nhọc nhằn ném bóng đi.
Nỗi khổ này là vô hình, thế nhưng lại đủ “trí mạng”, cũng giống như Kinh Thiên vào lúc này.
“Tôi không ngờ thể lực của cô lại tệ đến thế..” Anh ta đỡ trán, nói một cách khô khan.
“Phù...
Phù..” Tôi đã bắt đầu thở hồng hộc, run run rẩy rẩy hít được một nửa thì nằm sấp xuống thẳng cẳng: “Tôi, tôi không ổn rồi...” Cánh tay của tôi mỏi nhừ giống như sắp đứt ra.
“A...” Kình Thiên ngửa mặt lên trời thở dài như đã từ bỏ, sau đó cúi xuống nhìn tôi: “Bây giờ cô có thể gập bụng bao nhiêu cái?” Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh.
“Một phút...
Năm mươi cái...” Tôi hoàn toàn nằm sấp xuống, hai tay duỗi thẳng về phía trước nằm ngay đơ.
“Một phút chỉ được năm mươi cái? Học sinh tiểu học cũng phải sáu mươi cái mới đạt tiêu chuẩn!” Kinh Thiên không giữ được bình tĩnh nữa, bỗng nhiên rống to bên tai tôi, một tay đè mạnh xuống gáy tôi: “Bây giờ cô là người già hả!” Giống như anh ta muốn phun mỗi một từ vào sâu trong đại não tôi vậy.
“Ừ.” Tôi che một lỗ tai, tiếng gào thét của anh ta sắp làm điếc cả tai tôi rồi: “Bởi vì tôi phải thi đại học, sao còn có thời gian tập thể dục chứ?” Tôi cũng rất buồn phiền, quay mặt qua hét lại vào mặt anh ta.
Bất thình lình, khuôn mặt của tôi sượt qua chóp mũi của Kình Thiên.
Cả khuôn mặt của anh ta lập tức chiếm trọn tầm mắt của tôi, giống như nhét cái thế giới nhỏ bé trong mặt tôi bị nhồi nhét thêm cái mặt của anh ta.
Hơi thở va chạm nhau, dường như chút không khí còn sót lại giữa chúng tôi cũng bị ép ra.
Tôi vô thức lùi về phía sau, lúc này trái tim mới bắt đầu đập loạn như mới kịp phản ứng.
Kình Thiên cũng ngẩn ra, vội vã lùi về phía sau, rút cái tay đang đè sau gáy tôi lại.
Bầu không khí chợt trở nên lúng túng.
Lúc nãy anh ta cũng không biết tôi sẽ đột nhiên quay đầu, còn...
Suýt chút nữa thì đụng vào anh ta.
Ai bảo Kinh Thiên lại hét to vào tai tôi chứ? Có phải tôi bị điếc đâu.
Anh ta ngoảnh mặt sang hướng khác, nắm tay đặt ở bên mặt, gò má hơi đỏ lên.
Tôi thì chớp mắt mấy cái, nhìn xuống mặt đất.
“Khụ.
Nằm sấp xuống.” Kình Thiên ho nhẹ một tiếng rồi nói với vẻ hơi lúng túng, giọng cũng hơi khàn.
“Làm gì?” Tôi đề phòng nhìn anh ta.
Chẳng lẽ vì tôi làm không được nên anh ta định giẫm lên người tôi hả.
“Nói nhảm gì đấy?” Anh ta lập tức nhướng mày hét lên với tôi, rốt cuộc cũng đã bình thường lại: “Bây giờ tôi là huấn luyện viên của cô! Tôi bảo cô nằm sấp xuống thì làm ngay đi!” Tôi bĩu môi, nằm ngay đơ một lần nữa.
“Xì.Kinh Thiên bực mình.
Anh ta đi đến bên cạnh tôi thì bỗng cúi người xuống.
Cả người tôi lập tức căng thẳng.
Không biết tại sao, bây giờ khi anh ta đột nhiên đến gần, thân thể của tôi sẽ vô thức trở nên căng thẳng, không được thoải mái cho lắm.
Ngay sau đó, Kình Thiên bắt lấy cổ tay tôi rồi đột ngột kéo cánh tay tôi về phía sau.
“A! Đau đau đau!”
“Haizz!” Anh ta thở dài một hơi, sau đó lại kéo một cánh tay khác của tôi về phía sau.
“A!”
Tiếp đó, Kình Thiên bắt đầu tách cẳng chân tôi ra.
“Aaa!”
“Haizz!”
Mỗi một lần duỗi tứ chi đều kèm theo tiếng thở dài nặng nề của anh ta.
Tôi cảm thấy hôm nay anh ta đã thở ra hết lượng CO2 của cả đời này luôn rồi.
“A...”
“Sao người cô lại cứng như vậy hả!” Kình Thiên bực mình nói: “Cô là con gái đấy!”
“Anh đi xem học sinh thi đại học đi, tất cả đều như vậy hết!” Tôi cũng bực mình rống to: “Tôi đây đã được xem là hơi bị khá rồi!”
“Cô mà khá sao? Có khác gì cái ván cửa không! Chỗ này của cô còn không cong lên được nữa là!” Anh ta kéo hai cánh tay của tôi, hai chân đặt ở hai bên đùi tối, nhìn như đang cười lên người tôi nhưng thực tế là nửa ngồi nửa quỳ.
Kinh Thiên khuya một đầu gối xuống đất để chống đỡ cơ thể mình, dường như để cho bản thân không chạm vào tôi dù chỉ là một chút.
Sau đó, anh ta bắt đầu kéo tôi về phía sau, tiến hành việc kéo duỗi cho phần eo của tôi.
“Đau! Đau đau đau!” Tôi cảm thấy eo mình sắp gãy rồi.
Thật ra tôi chỉ có thể ngưỡng người lên nhiều nhất là ba mươi độ, ngay cả bốn mươi lăm độ cũng chưa tới được.
Kình Thiên buông tay tôi ra.
Tôi lập tức nằm ngay để ở trên sàn nhà một lần nữa, cảm thấy như sắp chết, cả người không có chỗ nào là không đau.
“Haizz!” Lại là một tiếng thở dài ngao ngán, tôi cảm giác được anh ta vẫn đang ngồi xổm ở phía sau tôi: “Còn không bằng ở trong phòng tạm giam...” Tiếng nói trầm thấp của Kinh Thiên lộ ra sự mệt mỏi về tinh thần một cách sâu sắc.
Tôi không nhịn được cười.
Chẳng ngờ tôi lại làm cho Kinh Thiên chỉ muốn về phòng tạm giam: “Đội trưởng.” Tôi nằm trên mặt đất mà lầm bầm.
“Cái gì?” Tiếng nói phiền muộn này giống như bản thân anh ta còn kiệt sức hơn tôi.
“Lúc mới bắt đầu...
Tôi cảm thấy bọn họ cho anh đến đây để ngược tôi...” “Ha..” Kinh Thiên khẽ cười, từ phía sau tôi chuyển đến ngồi bên người tôi: “Bây giờ tôi cảm thấy tôi đến đây là để cô ngược tôi thì có.”
“Hà...”
“Cô còn cười?” Một cú đấm nhẹ giáng xuống đỉnh đầu tôi.
“Bốp!” một tiếng.
“Bộ dạng cô thế này, sao có thể vào Doanh trại đặc nhiệm đây? Sáng sớm ngày mai chạy ba nghìn mét cho tôi!” “Đừng mà!” Tôi lập tức ngồi bật dậy, sau đó bởi vì bật người quá nhanh nên đã động đến cái eo mới vừa bị hành hạ của mình.
Tôi đỡ eo, đau đến mức nhíu chặt lông mày.
Bình luận facebook