Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-125
Chương 125: Bắt người
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Từ lúc tôi tỉnh lại cho đến bây giờ, chẳng có ai nói chi tiết cho tôi biết quá trình Kình Thiên cứu tôi cả.
Nếu không phải do hiện tượng quái dị lúc đó, tôi cũng không thể nào biết được trong lúc tôi hôn mê, Kinh Thiên đã làm gì với mình.
Cho dù là Bạch Mặc, cậu ấy cũng chỉ nói với tôi là “Anh ta hôn cậu”.
Nếu tôi không biết Kình Thiên đã hô hấp nhân tạo cho mình, chắc hẳn phản ứng đầu tiên của tôi là giật mình, nghi hoặc, tức giận hoặc hỏi ngược lại đã xảy ra chuyện gì? Tôi sẽ không giải thích với Bạch Mặc là Kình Thiên đã hô hấp nhân tạo cho tôi ngay khi bị chất vấn.
“Nhưng tớ đã nhìn thấy.
Tớ còn nhìn thấy...
quỷ sai...” Trong khi tôi đang nói, Bạch Mặc trở nên thất thần, ngơ ngác mà nhìn xuống mặt đất.
Tôi kéo tay cậu ấy lại: “Người đó nói với tớ rằng, cô nên về đi thôi, sau đó ném tớ về thân thể của mình.
Bạch Mặc, cậu đọc sách nhiều hơn tớ, cậu cũng hiểu biết nhiều hơn tớ, cậu có thể giải thích cho tớ không? Khi đó...
Linh hồn của tớ đã bay ra khỏi thân thể thật sao?”
Bạch Mặc quay mặt sang hướng khác chớp mắt, sau đó lại quay lại rồi ngơ ngác nhìn tôi: “Vậy có lẽ thật sự có linh hồn...” Không ai biết được rốt cuộc con người có linh hồn hay không.
Rất nhiều người được cứu sống thường sẽ nói ra một số hiện tượng mà người ta không thể nào tưởng tượng được, mà khoa học cũng không thể giải thích nổi.
Ví dụ như nhìn thấy một luồng sáng trắng, ví dụ như cảm thấy mình trở về quá khứ.
Ví dụ giống như tôi, rời khỏi cơ thể của bản thân, nhìn thấy người khác đang cứu mình.
Thời khắc đó thật sự rất kỳ lạ, dường như bởi vì giật mình quá đỗi mà quên mất nỗi sợ, sợ chết.
Mãi đến bây giờ khi nhớ lại, tôi mới cảm thấy sợ hãi.
Nếu tôi chết rồi, chắc chắn bố mẹ sẽ rất đau khổ, còn có...
Bạch Ngốc nhà tôi...
Sau khi tỉnh lại thì tôi khôi phục rất nhanh, hơn nữa còn nhanh cảm thấy đói bụng, một ngày phải ăn năm sáu bữa.
Hôm sau thì tôi đã có thể xuống giường, hôm sau nữa thì kim truyền trên tay tôi và tất cả máy móc trong phòng đều đã được dẹp đi.
“A...” Mỗi ngày Bạch Mặc đều đút cơm cho tôi ăn, thật hạnh phúc.
Tôi ăn nốt miếng gà rán cuối cùng, cả người bừng bừng sức sống.
Bạch Mặc dọn dẹp đồ thừa sạch sẽ, sau đó quay về ngồi ở bên giường rồi ngơ ngác nhìn tôi.
“Có chuyện mau nói, có rắm mau đánh.” Tôi gác thẳng chân lên đùi Bạch Mặc, cậu ấy bắt đầu xoa bóp cho tôi một cách rất tự nhiên.
“Tiểu Linh, cậu ăn uống no đủ rồi...” Cậu ấy hỏi một cách cẩn thận.
“Ừm.” Một tay tôi cầm di động bấm xem tin tức mới.
Sự kiện Thành Anh đã bị tin nội chiến của nhóm 3x lấn át.
Sự chú ý của cộng đồng mạng chuyên hóng dưa đúng là rất dễ bị mấy tin vỉa hè của minh tinh kéo đi.
“Vậy cậu có muốn chơi đùa ông chồng này không?” Bạch Mặc bỗng nhiên hỏi rất thật thà.
Tôi đơ người mất một lúc, khi quay mặt sang nhìn cậu ấy thì cậu ấy lập tức gật đầu một cách đương nhiên: “Ừ ừ, ăn uống no đủ rồi chơi chồng, có thể trợ giúp việc tiêu hóa.” Bạch Mặc còn nghiêm mặt mà nhấn mạnh.
Tôi giật nhẹ chân mày rồi giơ tay lên, hết sức chăm chú vẽ ra một ngôi sao năm cánh trong không khí, sau đó đẩy về phía cậu ấy rồi hét lên giống như nữ chính trong thế giới 2d đang phong ấn yêu quái: “Sắc lệnh, phân thân 2d của Bạch Mặc mau biến! Phong ấn!”
“Bốp!” Tôi ấn lên trán của Bạch Mặc.
Cậu ấy cũng đơ người trong thoáng chốc.
Hiển nhiên việc tôi đột ngột trở nên dở hơi khiến cậu ấy bất ngờ và không thể thích ứng kịp.
Bạch Mặc chớp mắt mấy cái, vẻ mặt đã lại như bình thường.
Sau đó, cậu ấy nhìn tôi: “Có muốn đi dạo lại một lát không? Tốt cho tiêu hóa.
Tớ cảm thấy gần đây cậu mập lên rồi.” “Phù...” Tôi phối hợp diễn tiếp với cậu ấy.
Muốn cho cái tên ngốc này trở nên bình thường thì tôi phải trở nên không bình thường mới được.
Tôi rút chân ra khỏi đùi cậu ấy, đứng dậy: “Tớ muốn đi thăm Kình Thiên.” “Cậu đi thăm anh ta làm gì?” Quả nhiên, sắc mặt của Bạch Mặc lập tức trở nên âm u, tốc độ nói cũng nhanh hơn: “Anh ta đang ở trong phòng tạm giam, bất kỳ ai cũng không được vào thăm.” Bạch Mặc nói với giọng điệu âm trầm.
“Tớ có thể xin phép hiệu trưởng.
Tớ muốn đi cảm ơn anh ta, nếu không thì tớ sẽ luôn cảm thấy day dứt ở trong lòng.
Cậu mong tớ sẽ luôn nhớ đến chuyện này hay sao?” Tôi hỏi lại Bạch Mặc.
Bạch Mặc không nói lời nào, lông mày nhíu chặt lại, ấm ức mà ngoảnh mặt đi.
Đương nhiên là cậu ấy không muốn.
Cậu ấy bá đạo và hẹp hòi như vậy mà.
“Tớ không thích nợ ân tình của người khác.
Kình Thiên đã cứu tớ.
Cầu cảm ơn này, tớ nhất định phải chính miệng nói với anh ta.” Tôi nói rất nghiêm túc.
Việc bây giờ cảm ơn và sau này gặp được Kình Thiên rồi mới cảm ơn là không giống nhau.
Nói bây giờ mới bày tỏ được thành ý của Tô Linh tôi, sau này gặp được mới nói thì có vẻ rất tùy tiện.
Bạch Mặc im lặng trong chốc lát, sau đó cậu ấy ngước mắt nhìn tôi: “Cậu hỏi hiệu trưởng trước đi.” “Không cần hỏi.” Đột nhiên, Tiểu Ngộ Không từ trên trời giáng xuống, ngồi khoanh chân ở trên giường bệnh của tôi: “Chú hiệu trưởng đã nói, chị Tổ Linh và anh Kinh Không có thể đi thăm anh Kinh Thiên.” Tiểu Ngộ Không nói xong lại nghiêm túc nhìn tôi: “Chị Tô Linh, nếu chị đã quyết định thì em sẽ báo cho dì Pattaya.
Dì ấy sẽ dẫn chị đi.” Tôi gật đầu, không đếm xỉa đến sát khí trên người Bạch Mặc.
Tiểu Ngộ Không lập tức biến mất khỏi phòng bệnh của tôi.
Tôi nghiêm nghị liếc Bạch Mặc: “Cậu có thể rộng lượng chút không?” Bạch Mặc rủ mí mắt chứ không lên tiếng, hiển nhiên đang nói không thể.
Bạch Mặc xoay người đi đến bên cạnh tủ quần áo, đột nhiên lấy một chiếc áo lót ra, sau đó ngước mắt nhìn tôi: “Ít nhất thì cậu phải mặc cái này.” Tôi nhìn đồ lót trong tay cậu ấy, mặt đỏ bừng.
Mấy hôm nay tôi mặc quần áo bệnh nhân đều không mặc thêm áo lót.
Tôi bước nhanh đến trước mặt cậu ấy cướp lại: “Lưu manh!” Tôi vội vã vào nhà vệ sinh, cậu ấy thì tủi thân mà theo sát tôi: “Cậu là vợ của tớ, tớ lấy đồ lót cho cậu thì có sao đâu chứ.” Nghe cậu ấy nói như là tôi ghẻ lạnh cậu ấy lắm vậy.
“Ai là vợ của cậu hả!” Tôi đỏ mặt quay lại trừng mắt nhìn Bạch Mặc.
Cậu ấy nhìn tôi, nói rất đàng hoàng, trịnh trọng: “Cậu chứ ai, chúng ta đã kết hôn rồi.” “Lúc nào?” Tôi nhảy giật lùi về phía sau.
Sao chuyện quan trọng như kết hôn mà tôi lại không có tí ấn tượng gì chứ! Mắt Bạch Mặc chớp rồi lại chớp.
Cậu ấy hơi phồng má lên mà lầm bầm: “Lúc bảy tuổi chúng ta đã kết hôn...” Tôi mệt mỏi đỡ trán: “Đó là trò chơi gia đình mà thôi!” “Một mình cậu mặc được không vậy?” Bạch Mặc đột nhiên hỏi sang chuyện khác.
Cậu ấy chỉ vào cánh tay còn đang bó bột của tôi.
Tôi ngẩn người chốc lát, rồi hất mặt lên trừng cậu ấy: “Cậu nhắm mắt lại đi!” Bạch Mặc bĩu môi, mắt nhìn sang chỗ khác nhưng lại bắt đầu làu bàu: “Cậu là của tớ, nhìn thì sao chứ.” “Dù sao cũng không được phép nhìn!” Tôi tức giận đến mức giơ chân.
“Ai...” Trái lại Bạch Mặc còn thở dài một hơi, giống như tôi đang cố tình gây sự.
Cậu ấy mím môi rồi nhắm hai mắt lại.
Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Mặc.
Khi cậu ấy nhắm mắt lại thì lông mi cũng khẽ run.
Sau khi kiểm tra kỹ là cậu ấy không lén hỉ mắt, tôi bắt đầu cởi đồ bệnh nhân ra, sau đó mặc áo lót qua cánh tay phải không thế cử động trước rồi mới trong qua cánh tay trái.
Tiếp đó tôi nhanh chóng khoác áo ngoài vào, xoay người đưa lưng về phía Bạch Mặc: “Bây giờ cậu có thể cài vào giúp tớ.” “Biết rồi...
Ai...” Cậu ấy lại thở dài một hơi, sau đó vén lưng áo của tôi lên.
Khi đầu ngón tay của cậu ấy vượt qua lưng tôi, tim của tôi lập tức đập mạnh thình thịch thình thịch.
Mỗi một tấc da tấc thịt đều trở nên vô cùng mẫn cảm, vành tai càng lúc càng nóng.
Chiếc gương trang điểm trước mặt tôi phản chiếu ra vẻ mặt bình tĩnh và chuyên chú của Bạch Mặc.
Ánh mắt của cậu ấy đặt lên lưng tôi, rõ ràng nhìn qua thì rất bình thản thế nhưng lại mang theo sự nồng cháy mơ hồ.
Khi ánh mắt ấy lướt qua lưng tôi, hệt như đã để lại một dấu ấn nóng bỏng.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nếu không phải do hiện tượng quái dị lúc đó, tôi cũng không thể nào biết được trong lúc tôi hôn mê, Kinh Thiên đã làm gì với mình.
Cho dù là Bạch Mặc, cậu ấy cũng chỉ nói với tôi là “Anh ta hôn cậu”.
Nếu tôi không biết Kình Thiên đã hô hấp nhân tạo cho mình, chắc hẳn phản ứng đầu tiên của tôi là giật mình, nghi hoặc, tức giận hoặc hỏi ngược lại đã xảy ra chuyện gì? Tôi sẽ không giải thích với Bạch Mặc là Kình Thiên đã hô hấp nhân tạo cho tôi ngay khi bị chất vấn.
“Nhưng tớ đã nhìn thấy.
Tớ còn nhìn thấy...
quỷ sai...” Trong khi tôi đang nói, Bạch Mặc trở nên thất thần, ngơ ngác mà nhìn xuống mặt đất.
Tôi kéo tay cậu ấy lại: “Người đó nói với tớ rằng, cô nên về đi thôi, sau đó ném tớ về thân thể của mình.
Bạch Mặc, cậu đọc sách nhiều hơn tớ, cậu cũng hiểu biết nhiều hơn tớ, cậu có thể giải thích cho tớ không? Khi đó...
Linh hồn của tớ đã bay ra khỏi thân thể thật sao?”
Bạch Mặc quay mặt sang hướng khác chớp mắt, sau đó lại quay lại rồi ngơ ngác nhìn tôi: “Vậy có lẽ thật sự có linh hồn...” Không ai biết được rốt cuộc con người có linh hồn hay không.
Rất nhiều người được cứu sống thường sẽ nói ra một số hiện tượng mà người ta không thể nào tưởng tượng được, mà khoa học cũng không thể giải thích nổi.
Ví dụ như nhìn thấy một luồng sáng trắng, ví dụ như cảm thấy mình trở về quá khứ.
Ví dụ giống như tôi, rời khỏi cơ thể của bản thân, nhìn thấy người khác đang cứu mình.
Thời khắc đó thật sự rất kỳ lạ, dường như bởi vì giật mình quá đỗi mà quên mất nỗi sợ, sợ chết.
Mãi đến bây giờ khi nhớ lại, tôi mới cảm thấy sợ hãi.
Nếu tôi chết rồi, chắc chắn bố mẹ sẽ rất đau khổ, còn có...
Bạch Ngốc nhà tôi...
Sau khi tỉnh lại thì tôi khôi phục rất nhanh, hơn nữa còn nhanh cảm thấy đói bụng, một ngày phải ăn năm sáu bữa.
Hôm sau thì tôi đã có thể xuống giường, hôm sau nữa thì kim truyền trên tay tôi và tất cả máy móc trong phòng đều đã được dẹp đi.
“A...” Mỗi ngày Bạch Mặc đều đút cơm cho tôi ăn, thật hạnh phúc.
Tôi ăn nốt miếng gà rán cuối cùng, cả người bừng bừng sức sống.
Bạch Mặc dọn dẹp đồ thừa sạch sẽ, sau đó quay về ngồi ở bên giường rồi ngơ ngác nhìn tôi.
“Có chuyện mau nói, có rắm mau đánh.” Tôi gác thẳng chân lên đùi Bạch Mặc, cậu ấy bắt đầu xoa bóp cho tôi một cách rất tự nhiên.
“Tiểu Linh, cậu ăn uống no đủ rồi...” Cậu ấy hỏi một cách cẩn thận.
“Ừm.” Một tay tôi cầm di động bấm xem tin tức mới.
Sự kiện Thành Anh đã bị tin nội chiến của nhóm 3x lấn át.
Sự chú ý của cộng đồng mạng chuyên hóng dưa đúng là rất dễ bị mấy tin vỉa hè của minh tinh kéo đi.
“Vậy cậu có muốn chơi đùa ông chồng này không?” Bạch Mặc bỗng nhiên hỏi rất thật thà.
Tôi đơ người mất một lúc, khi quay mặt sang nhìn cậu ấy thì cậu ấy lập tức gật đầu một cách đương nhiên: “Ừ ừ, ăn uống no đủ rồi chơi chồng, có thể trợ giúp việc tiêu hóa.” Bạch Mặc còn nghiêm mặt mà nhấn mạnh.
Tôi giật nhẹ chân mày rồi giơ tay lên, hết sức chăm chú vẽ ra một ngôi sao năm cánh trong không khí, sau đó đẩy về phía cậu ấy rồi hét lên giống như nữ chính trong thế giới 2d đang phong ấn yêu quái: “Sắc lệnh, phân thân 2d của Bạch Mặc mau biến! Phong ấn!”
“Bốp!” Tôi ấn lên trán của Bạch Mặc.
Cậu ấy cũng đơ người trong thoáng chốc.
Hiển nhiên việc tôi đột ngột trở nên dở hơi khiến cậu ấy bất ngờ và không thể thích ứng kịp.
Bạch Mặc chớp mắt mấy cái, vẻ mặt đã lại như bình thường.
Sau đó, cậu ấy nhìn tôi: “Có muốn đi dạo lại một lát không? Tốt cho tiêu hóa.
Tớ cảm thấy gần đây cậu mập lên rồi.” “Phù...” Tôi phối hợp diễn tiếp với cậu ấy.
Muốn cho cái tên ngốc này trở nên bình thường thì tôi phải trở nên không bình thường mới được.
Tôi rút chân ra khỏi đùi cậu ấy, đứng dậy: “Tớ muốn đi thăm Kình Thiên.” “Cậu đi thăm anh ta làm gì?” Quả nhiên, sắc mặt của Bạch Mặc lập tức trở nên âm u, tốc độ nói cũng nhanh hơn: “Anh ta đang ở trong phòng tạm giam, bất kỳ ai cũng không được vào thăm.” Bạch Mặc nói với giọng điệu âm trầm.
“Tớ có thể xin phép hiệu trưởng.
Tớ muốn đi cảm ơn anh ta, nếu không thì tớ sẽ luôn cảm thấy day dứt ở trong lòng.
Cậu mong tớ sẽ luôn nhớ đến chuyện này hay sao?” Tôi hỏi lại Bạch Mặc.
Bạch Mặc không nói lời nào, lông mày nhíu chặt lại, ấm ức mà ngoảnh mặt đi.
Đương nhiên là cậu ấy không muốn.
Cậu ấy bá đạo và hẹp hòi như vậy mà.
“Tớ không thích nợ ân tình của người khác.
Kình Thiên đã cứu tớ.
Cầu cảm ơn này, tớ nhất định phải chính miệng nói với anh ta.” Tôi nói rất nghiêm túc.
Việc bây giờ cảm ơn và sau này gặp được Kình Thiên rồi mới cảm ơn là không giống nhau.
Nói bây giờ mới bày tỏ được thành ý của Tô Linh tôi, sau này gặp được mới nói thì có vẻ rất tùy tiện.
Bạch Mặc im lặng trong chốc lát, sau đó cậu ấy ngước mắt nhìn tôi: “Cậu hỏi hiệu trưởng trước đi.” “Không cần hỏi.” Đột nhiên, Tiểu Ngộ Không từ trên trời giáng xuống, ngồi khoanh chân ở trên giường bệnh của tôi: “Chú hiệu trưởng đã nói, chị Tổ Linh và anh Kinh Không có thể đi thăm anh Kinh Thiên.” Tiểu Ngộ Không nói xong lại nghiêm túc nhìn tôi: “Chị Tô Linh, nếu chị đã quyết định thì em sẽ báo cho dì Pattaya.
Dì ấy sẽ dẫn chị đi.” Tôi gật đầu, không đếm xỉa đến sát khí trên người Bạch Mặc.
Tiểu Ngộ Không lập tức biến mất khỏi phòng bệnh của tôi.
Tôi nghiêm nghị liếc Bạch Mặc: “Cậu có thể rộng lượng chút không?” Bạch Mặc rủ mí mắt chứ không lên tiếng, hiển nhiên đang nói không thể.
Bạch Mặc xoay người đi đến bên cạnh tủ quần áo, đột nhiên lấy một chiếc áo lót ra, sau đó ngước mắt nhìn tôi: “Ít nhất thì cậu phải mặc cái này.” Tôi nhìn đồ lót trong tay cậu ấy, mặt đỏ bừng.
Mấy hôm nay tôi mặc quần áo bệnh nhân đều không mặc thêm áo lót.
Tôi bước nhanh đến trước mặt cậu ấy cướp lại: “Lưu manh!” Tôi vội vã vào nhà vệ sinh, cậu ấy thì tủi thân mà theo sát tôi: “Cậu là vợ của tớ, tớ lấy đồ lót cho cậu thì có sao đâu chứ.” Nghe cậu ấy nói như là tôi ghẻ lạnh cậu ấy lắm vậy.
“Ai là vợ của cậu hả!” Tôi đỏ mặt quay lại trừng mắt nhìn Bạch Mặc.
Cậu ấy nhìn tôi, nói rất đàng hoàng, trịnh trọng: “Cậu chứ ai, chúng ta đã kết hôn rồi.” “Lúc nào?” Tôi nhảy giật lùi về phía sau.
Sao chuyện quan trọng như kết hôn mà tôi lại không có tí ấn tượng gì chứ! Mắt Bạch Mặc chớp rồi lại chớp.
Cậu ấy hơi phồng má lên mà lầm bầm: “Lúc bảy tuổi chúng ta đã kết hôn...” Tôi mệt mỏi đỡ trán: “Đó là trò chơi gia đình mà thôi!” “Một mình cậu mặc được không vậy?” Bạch Mặc đột nhiên hỏi sang chuyện khác.
Cậu ấy chỉ vào cánh tay còn đang bó bột của tôi.
Tôi ngẩn người chốc lát, rồi hất mặt lên trừng cậu ấy: “Cậu nhắm mắt lại đi!” Bạch Mặc bĩu môi, mắt nhìn sang chỗ khác nhưng lại bắt đầu làu bàu: “Cậu là của tớ, nhìn thì sao chứ.” “Dù sao cũng không được phép nhìn!” Tôi tức giận đến mức giơ chân.
“Ai...” Trái lại Bạch Mặc còn thở dài một hơi, giống như tôi đang cố tình gây sự.
Cậu ấy mím môi rồi nhắm hai mắt lại.
Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Mặc.
Khi cậu ấy nhắm mắt lại thì lông mi cũng khẽ run.
Sau khi kiểm tra kỹ là cậu ấy không lén hỉ mắt, tôi bắt đầu cởi đồ bệnh nhân ra, sau đó mặc áo lót qua cánh tay phải không thế cử động trước rồi mới trong qua cánh tay trái.
Tiếp đó tôi nhanh chóng khoác áo ngoài vào, xoay người đưa lưng về phía Bạch Mặc: “Bây giờ cậu có thể cài vào giúp tớ.” “Biết rồi...
Ai...” Cậu ấy lại thở dài một hơi, sau đó vén lưng áo của tôi lên.
Khi đầu ngón tay của cậu ấy vượt qua lưng tôi, tim của tôi lập tức đập mạnh thình thịch thình thịch.
Mỗi một tấc da tấc thịt đều trở nên vô cùng mẫn cảm, vành tai càng lúc càng nóng.
Chiếc gương trang điểm trước mặt tôi phản chiếu ra vẻ mặt bình tĩnh và chuyên chú của Bạch Mặc.
Ánh mắt của cậu ấy đặt lên lưng tôi, rõ ràng nhìn qua thì rất bình thản thế nhưng lại mang theo sự nồng cháy mơ hồ.
Khi ánh mắt ấy lướt qua lưng tôi, hệt như đã để lại một dấu ấn nóng bỏng.