Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-103
Chương 103: Bạch mặc quá nổi tiếng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Đang qua kết giới! Cô không hiểu thì đừng lộn xộn!” Bên tại là tiếng Kình Thiên quát tháo hung dữ, còn tôi vẫn đang ngơ ngác nhìn hình ảnh tráng lệ khi bầu trời mở ra!
Cả thế giới giống như xuất hiện một cánh cổng đứng sừng sững giữa đất trời được mở ra.
Bên ngoài cánh cửa là trời xanh biển rộng, không khác gì với bên trong cánh cửa, nhưng bầu trời hai bên lại xếp chồng lên nhau, tầng mây bị ngăn cách.
Hình ảnh thần kỳ này làm tôi thán phục không ngớt.
Tôi tức thì quay đầu nhìn ra phía sau, vết nứt phía sau đang khép lại với tốc độ nhanh chóng.
Trời xanh mây trắng bị kéo lại giống như rèm cửa sổ.
Thời khắc khe hở biến mất, phía sau tôi lại là biển rộng trời xanh không thấy biên giới, nhưng đã không thấy hòn đảo của Học viện Tinh năng đau nữa!
“Đó là cái gì?!” Tôi kinh ngạc quay sang hỏi Kình Thiên, nhưng lúc tôi nhìn anh ta thì ngẩn người, anh ta cũng đơ người ra.
Vì anh ta ngắn tôi mở cửa sổ nên cả người dựa sát vào tôi, thậm chí lồng ngực anh ta đang đè lên cánh tay tôi.
Cánh tay tôi còn có thể mơ hồ cảm nhận được nhịp tim trong lồng ngực dưới lớp áo ba lỗ mỏng manh.
Tay anh ta vẫn đang đè lên tay tôi.
Anh ta nhất thời để người vì đối diện với ánh mắt tôi.
“Mẹ nó, con nhóc gà mờ này suýt nữa chưa kịp qua cửa thì đã chết rồi.
Đội trưởng, anh nói xem đúng không?” Kinh Không thình lình quay lại.
Con ngươi xanh biếc của Kình Thiên co lại mạnh mẽ, dường như giờ mới hoàn hồn.
Anh ta thuận thể tóm cổ tay tôi rồi hất mạnh ra, sau đó mới xụ mặt ngồi về chỗ mình, chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, “Ừ.” Tiếng đáp nặng nề, chứa đựng sự bực dọc vô hạn của anh ta.
“Thứ vừa rồi là gì thế?” Tôi hỏi Kinh Không.
Thoạt nhìn thái độ của Kinh Không đối với tôi vẫn đỡ hơn nhiều.
“Là kết giới.” Kinh Không quay mặt lại đáp, “Là một kỹ thuật kiểu mới kết hợp photon và trường lực với nhau, có khả năng mô phỏng trạng thái môi trường và phòng ngự.
Người không có thể thông thành sẽ không thể đi qua cửa Thiên Cảnh, cũng chính là kết giới vừa rồi.” “Nói nhiều với cô ta làm gì? Cô ta hiểu chắc?” Kình Thiên giễu cợt.
Tôi không chịu nổi nữa liền nói thẳng: “Thế cậu hiểu chắc?” Kình Thiên căng người, bàn tay đang chống cằm đã nắm lại thành quyền.
“Ha ha ha ha...” Kinh Không ngồi phía trước cười to, “Đội trưởng à, xem ra anh phải đọc nhiều sách hơn rồi.” “Cậu câm miệng!” Kình Thiên đấm lên ghế Kinh Không, tạo ra một tiếng vang đầy sức mạnh.
Kinh Không giật nảy người, vội vàng nắm vô lăng: “Ấy...
Thật ra chúng ta không cần phải hiểu, chúng ta chỉ cần biết dùng là được.
Trên thế giới có hai loại người, một loại người hiểu để phát minh, còn loại không hiểu thì sử dụng những phát minh đó.
Hai loại người đó, mỗi loại đều có ý nghĩa tồn tại khác nhau.
Đội trưởng, anh thấy em nói đúng không?” Kinh Không giống như đang lấy cớ cho Kình Thiên.
Anh em làm đến bước này cũng đủ nghĩa khí rồi.
“Hừ.” Kình Thiên liếc Kinh Không rồi hừ khẽ, “Tôi chỉ biết hôm nay cậu nói rất nhiều.” “Đội trưởng, em đang cố gắng giúp anh cải thiện quan hệ với Tổ Linh mà.” Kinh Không quay lại đá lông nheo với Kình Thiên.
Dường như Kình Thiên thấy bộ dạng này của Kinh Không thì lại nổi điên: “Tại sao tôi phải cải thiện quan hệ với con nhỏ chỉ biết gây phiền phức này?”
“Không phải anh muốn bạn trai của người ta à?” Kinh Không tùy tiện nói.
Tôi và Kình Thiên gần như cùng “nhảy dựng” kêu lên.
“Ai muốn bạn trai cô ta?!” “Mấy người muốn bạn trai tôi!” Tôi bèn trừng mắt nhìn Kình Thiên, đề phòng nhìn anh ta giống như đang nhìn tình địch: “Anh muốn bạn trai tôi làm gì?!” Kình Thiên lập tức xị mặt, quay sang nhìn cửa sổ, không muốn để ý tới tôi.
“Mời gọi vào đội Thanh Long chúng tôi nha.” Kinh Không trả lời câu hỏi giúp Kình Thiên.
Tôi sững người, hóa ra là muốn mời Bạch Mặc vào đội Thanh Long! Điều này hẳn là vinh dự tối cao trong Học viện Tinh năng bởi Hàn và Anh Béo đều cực kỳ sùng bái bọn Kình Thiên - những đội viên của Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng này.
Kinh Không cũng hỏi tôi: “Nhưng thoạt nhìn bạn trai cô chẳng hứng thú gì với đội đặc nhiệm cả.
Gia nhập đội đặc nhiệm chúng tôi còn vui hơn học hành nhiều.
Học hành có gì vui chứ? Chán chết người.” Tôi xụ mặt nhìn cậu ta: “Xin lỗi, ước mơ của Bạch Mặc là làm luật sư, xin các người đừng làm phiền cậu ấy.”
“Làm luật sư phí lắm, năng lực của cậu ta mạnh thế kia mà.” Kinh Không tiếp tục nói không dứt, “Năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn.
Có khả năng cứu vớt thế giới thì ru rú trong nhà làm gì? Hay là thế này, cậu cũng...” “Câm mồm!” Kình Thiên đột ngột đấm vào lưng ghế của Kinh Không, mặt đầy sát khí, “Đội Thanh Long chúng ta không phải trạm thu nhận, có phải cậu muốn tự lập đội không?! Cậu có năng lực này chắc!” “Xin lỗi, xin lỗi đội trưởng.” Kinh Không rụt cổ, không dám nói nữa.
Dọc đường đi Kinh Không không nói nữa, không khí trong xe cực kỳ nặng nề, mà bọn họ vẫn chẳng nói cho tôi biết nội dung nhiệm vụ lần này.
“Tít tít.” Đột nhiên điện thoại vang lên.
Tôi lại có sức móc điện thoại ra khỏi túi áo.
Do tôi bị “trói” nên quần áo cũng bị siết chặt, lấy đồ ra rất tốn sức.
Lấy điện thoại ra nhìn, là Bạch Mặc.
Chắc chắn cậu ấy đến đón tôi đi học, phát hiện tôi không có ở đó.
Tôi đang tính mở điện thoại trả lời thì đã bị Kình Thiên giật khỏi tay: “Trong lúc làm nhiệm vụ, không được liên lạc với người khác.” Anh ta cầm lấy điện thoại, nhìn tôi với sắc mặt lạnh lùng: “Tôi tạm thời tịch thu.” Nói rồi anh ta thắng tay tắt nguồn điện thoại.
Tôi bực mình híp mắt, hừ một tiếng cũng quay mặt đi không thèm đoái hoài đến anh ta.
Đột nhiên tôi nhìn thấy phía dưới có nhà cửa xuất hiện, hơn nữa rất quen thuộc, chính là thành phố Anh nơi tôi ở.
Giờ là bảy giờ ba mươi, xe cộ chạy qua chạy lại trên đường, nổi đuổi không dứt, đã sắp bước vào giờ cao điểm buổi sáng.
Đúng lúc này, xe bay từ từ hạ xuống, phía dưới xuất hiện một ngôi trường mà tôi quen thuộc.
Đó hình như là trường Thành Anh ở phía nam thành phố.
Vào giờ này, trong trường rất yên tĩnh, xe bay đáp xuống vườn hoa ở trung tâm trường.
Khu trung tâm trường Thành Anh có một công viên rừng rậm lớn, đây là nơi có môi trường tốt nhất ở Tô Thành.
Trên con đường trong khu rừng đã có vài chiếc xe tương đối bí ẩn đậu ở đó, một trong số đó còn là xe thùng mui kín.
Lúc chúng tôi dừng lại, có hai cảnh sát tinh năng bước xuống từ chiếc xe thùng đó, cũng có vài cảnh sát bước xuống khỏi những chiếc xe khác, là cảnh sát bình thường.
Họ bước nhanh đến chỗ xe bay của chúng tôi, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.
Dây an toàn trên người tôi đã thu về, còn Kình Thiên và Kinh Không cũng đã mở cửa bước xuống.
“Lần này lại vất vả cho các bạn rồi.” Mấy viên cảnh sát vừa rồi đang bắt tay với Kình Thiên và Kinh Không, ông chú đi đầu có vẻ là đội trưởng.
Lúc tôi bước xuống, vị đội trưởng đó cũng đến bắt tay tôi.
Tôi ngu ngơ mất một hồi, cảm giác giống như đột nhiên được bắt tay với lãnh đạo vậy.
Tay ông chú cảnh sát thô ráp mà mạnh mẽ, giống như đã chuyển giao một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng vào tay chúng tôi, làm tôi lập tức cảm thấy vai gánh trách nhiệm nặng nề.
Tôi vẫn chưa biết nội dung nhiệm vụ là gì, nhưng áp lực đã tăng gấp bội vì bầu không khí sẵn sàng đón địch này.
Ông chú dẫn Kình Thiên và chúng tôi bước lên xe thùng.
Trong xe thùng có đủ loại máy móc đang nhấp nháy, ngoài ra còn có ba suất đồ ăn sáng được đặt trên cái bàn nhỏ bên cạnh.
“Đội trưởng Thanh Long, đây là bữa sáng, các bạn ăn nhanh đi.
Còn đây là giấy báo dự thi.” Ông chú đưa giấy báo dự thi cho Kình Thiên Kình Thiên ngó qua rồi quay sang nhìn tôi, “Cô đi thi.”
“Thi cái gì?” Tôi hoàn toàn mờ mịt.
Kình Thiên nhếch môi cười, phun ra hai chữ: “Đại học.” Cái gì?!!! Thi đại học?!!! Bảo tôi thi đại học?!!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cả thế giới giống như xuất hiện một cánh cổng đứng sừng sững giữa đất trời được mở ra.
Bên ngoài cánh cửa là trời xanh biển rộng, không khác gì với bên trong cánh cửa, nhưng bầu trời hai bên lại xếp chồng lên nhau, tầng mây bị ngăn cách.
Hình ảnh thần kỳ này làm tôi thán phục không ngớt.
Tôi tức thì quay đầu nhìn ra phía sau, vết nứt phía sau đang khép lại với tốc độ nhanh chóng.
Trời xanh mây trắng bị kéo lại giống như rèm cửa sổ.
Thời khắc khe hở biến mất, phía sau tôi lại là biển rộng trời xanh không thấy biên giới, nhưng đã không thấy hòn đảo của Học viện Tinh năng đau nữa!
“Đó là cái gì?!” Tôi kinh ngạc quay sang hỏi Kình Thiên, nhưng lúc tôi nhìn anh ta thì ngẩn người, anh ta cũng đơ người ra.
Vì anh ta ngắn tôi mở cửa sổ nên cả người dựa sát vào tôi, thậm chí lồng ngực anh ta đang đè lên cánh tay tôi.
Cánh tay tôi còn có thể mơ hồ cảm nhận được nhịp tim trong lồng ngực dưới lớp áo ba lỗ mỏng manh.
Tay anh ta vẫn đang đè lên tay tôi.
Anh ta nhất thời để người vì đối diện với ánh mắt tôi.
“Mẹ nó, con nhóc gà mờ này suýt nữa chưa kịp qua cửa thì đã chết rồi.
Đội trưởng, anh nói xem đúng không?” Kinh Không thình lình quay lại.
Con ngươi xanh biếc của Kình Thiên co lại mạnh mẽ, dường như giờ mới hoàn hồn.
Anh ta thuận thể tóm cổ tay tôi rồi hất mạnh ra, sau đó mới xụ mặt ngồi về chỗ mình, chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, “Ừ.” Tiếng đáp nặng nề, chứa đựng sự bực dọc vô hạn của anh ta.
“Thứ vừa rồi là gì thế?” Tôi hỏi Kinh Không.
Thoạt nhìn thái độ của Kinh Không đối với tôi vẫn đỡ hơn nhiều.
“Là kết giới.” Kinh Không quay mặt lại đáp, “Là một kỹ thuật kiểu mới kết hợp photon và trường lực với nhau, có khả năng mô phỏng trạng thái môi trường và phòng ngự.
Người không có thể thông thành sẽ không thể đi qua cửa Thiên Cảnh, cũng chính là kết giới vừa rồi.” “Nói nhiều với cô ta làm gì? Cô ta hiểu chắc?” Kình Thiên giễu cợt.
Tôi không chịu nổi nữa liền nói thẳng: “Thế cậu hiểu chắc?” Kình Thiên căng người, bàn tay đang chống cằm đã nắm lại thành quyền.
“Ha ha ha ha...” Kinh Không ngồi phía trước cười to, “Đội trưởng à, xem ra anh phải đọc nhiều sách hơn rồi.” “Cậu câm miệng!” Kình Thiên đấm lên ghế Kinh Không, tạo ra một tiếng vang đầy sức mạnh.
Kinh Không giật nảy người, vội vàng nắm vô lăng: “Ấy...
Thật ra chúng ta không cần phải hiểu, chúng ta chỉ cần biết dùng là được.
Trên thế giới có hai loại người, một loại người hiểu để phát minh, còn loại không hiểu thì sử dụng những phát minh đó.
Hai loại người đó, mỗi loại đều có ý nghĩa tồn tại khác nhau.
Đội trưởng, anh thấy em nói đúng không?” Kinh Không giống như đang lấy cớ cho Kình Thiên.
Anh em làm đến bước này cũng đủ nghĩa khí rồi.
“Hừ.” Kình Thiên liếc Kinh Không rồi hừ khẽ, “Tôi chỉ biết hôm nay cậu nói rất nhiều.” “Đội trưởng, em đang cố gắng giúp anh cải thiện quan hệ với Tổ Linh mà.” Kinh Không quay lại đá lông nheo với Kình Thiên.
Dường như Kình Thiên thấy bộ dạng này của Kinh Không thì lại nổi điên: “Tại sao tôi phải cải thiện quan hệ với con nhỏ chỉ biết gây phiền phức này?”
“Không phải anh muốn bạn trai của người ta à?” Kinh Không tùy tiện nói.
Tôi và Kình Thiên gần như cùng “nhảy dựng” kêu lên.
“Ai muốn bạn trai cô ta?!” “Mấy người muốn bạn trai tôi!” Tôi bèn trừng mắt nhìn Kình Thiên, đề phòng nhìn anh ta giống như đang nhìn tình địch: “Anh muốn bạn trai tôi làm gì?!” Kình Thiên lập tức xị mặt, quay sang nhìn cửa sổ, không muốn để ý tới tôi.
“Mời gọi vào đội Thanh Long chúng tôi nha.” Kinh Không trả lời câu hỏi giúp Kình Thiên.
Tôi sững người, hóa ra là muốn mời Bạch Mặc vào đội Thanh Long! Điều này hẳn là vinh dự tối cao trong Học viện Tinh năng bởi Hàn và Anh Béo đều cực kỳ sùng bái bọn Kình Thiên - những đội viên của Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng này.
Kinh Không cũng hỏi tôi: “Nhưng thoạt nhìn bạn trai cô chẳng hứng thú gì với đội đặc nhiệm cả.
Gia nhập đội đặc nhiệm chúng tôi còn vui hơn học hành nhiều.
Học hành có gì vui chứ? Chán chết người.” Tôi xụ mặt nhìn cậu ta: “Xin lỗi, ước mơ của Bạch Mặc là làm luật sư, xin các người đừng làm phiền cậu ấy.”
“Làm luật sư phí lắm, năng lực của cậu ta mạnh thế kia mà.” Kinh Không tiếp tục nói không dứt, “Năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn.
Có khả năng cứu vớt thế giới thì ru rú trong nhà làm gì? Hay là thế này, cậu cũng...” “Câm mồm!” Kình Thiên đột ngột đấm vào lưng ghế của Kinh Không, mặt đầy sát khí, “Đội Thanh Long chúng ta không phải trạm thu nhận, có phải cậu muốn tự lập đội không?! Cậu có năng lực này chắc!” “Xin lỗi, xin lỗi đội trưởng.” Kinh Không rụt cổ, không dám nói nữa.
Dọc đường đi Kinh Không không nói nữa, không khí trong xe cực kỳ nặng nề, mà bọn họ vẫn chẳng nói cho tôi biết nội dung nhiệm vụ lần này.
“Tít tít.” Đột nhiên điện thoại vang lên.
Tôi lại có sức móc điện thoại ra khỏi túi áo.
Do tôi bị “trói” nên quần áo cũng bị siết chặt, lấy đồ ra rất tốn sức.
Lấy điện thoại ra nhìn, là Bạch Mặc.
Chắc chắn cậu ấy đến đón tôi đi học, phát hiện tôi không có ở đó.
Tôi đang tính mở điện thoại trả lời thì đã bị Kình Thiên giật khỏi tay: “Trong lúc làm nhiệm vụ, không được liên lạc với người khác.” Anh ta cầm lấy điện thoại, nhìn tôi với sắc mặt lạnh lùng: “Tôi tạm thời tịch thu.” Nói rồi anh ta thắng tay tắt nguồn điện thoại.
Tôi bực mình híp mắt, hừ một tiếng cũng quay mặt đi không thèm đoái hoài đến anh ta.
Đột nhiên tôi nhìn thấy phía dưới có nhà cửa xuất hiện, hơn nữa rất quen thuộc, chính là thành phố Anh nơi tôi ở.
Giờ là bảy giờ ba mươi, xe cộ chạy qua chạy lại trên đường, nổi đuổi không dứt, đã sắp bước vào giờ cao điểm buổi sáng.
Đúng lúc này, xe bay từ từ hạ xuống, phía dưới xuất hiện một ngôi trường mà tôi quen thuộc.
Đó hình như là trường Thành Anh ở phía nam thành phố.
Vào giờ này, trong trường rất yên tĩnh, xe bay đáp xuống vườn hoa ở trung tâm trường.
Khu trung tâm trường Thành Anh có một công viên rừng rậm lớn, đây là nơi có môi trường tốt nhất ở Tô Thành.
Trên con đường trong khu rừng đã có vài chiếc xe tương đối bí ẩn đậu ở đó, một trong số đó còn là xe thùng mui kín.
Lúc chúng tôi dừng lại, có hai cảnh sát tinh năng bước xuống từ chiếc xe thùng đó, cũng có vài cảnh sát bước xuống khỏi những chiếc xe khác, là cảnh sát bình thường.
Họ bước nhanh đến chỗ xe bay của chúng tôi, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.
Dây an toàn trên người tôi đã thu về, còn Kình Thiên và Kinh Không cũng đã mở cửa bước xuống.
“Lần này lại vất vả cho các bạn rồi.” Mấy viên cảnh sát vừa rồi đang bắt tay với Kình Thiên và Kinh Không, ông chú đi đầu có vẻ là đội trưởng.
Lúc tôi bước xuống, vị đội trưởng đó cũng đến bắt tay tôi.
Tôi ngu ngơ mất một hồi, cảm giác giống như đột nhiên được bắt tay với lãnh đạo vậy.
Tay ông chú cảnh sát thô ráp mà mạnh mẽ, giống như đã chuyển giao một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng vào tay chúng tôi, làm tôi lập tức cảm thấy vai gánh trách nhiệm nặng nề.
Tôi vẫn chưa biết nội dung nhiệm vụ là gì, nhưng áp lực đã tăng gấp bội vì bầu không khí sẵn sàng đón địch này.
Ông chú dẫn Kình Thiên và chúng tôi bước lên xe thùng.
Trong xe thùng có đủ loại máy móc đang nhấp nháy, ngoài ra còn có ba suất đồ ăn sáng được đặt trên cái bàn nhỏ bên cạnh.
“Đội trưởng Thanh Long, đây là bữa sáng, các bạn ăn nhanh đi.
Còn đây là giấy báo dự thi.” Ông chú đưa giấy báo dự thi cho Kình Thiên Kình Thiên ngó qua rồi quay sang nhìn tôi, “Cô đi thi.”
“Thi cái gì?” Tôi hoàn toàn mờ mịt.
Kình Thiên nhếch môi cười, phun ra hai chữ: “Đại học.” Cái gì?!!! Thi đại học?!!! Bảo tôi thi đại học?!!