Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-102
Chương 102: Kính thiên lạ thường
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong khoang miệng, lỗ mũi của người chết đều không có tàn dư của xyanua, trong dạ dày cũng không kiểm tra ra, thế nhưng trong máu của người chết lại có xyanua với nồng độ cao.
Vì vậy bước đầu chúng ta đã có thể loại bỏ việc trúng độ qua đường miệng hoặc xoang mũi do hít phải khí xyanua...” Hải Cơ giơ tay lên, chỉ vào từng cái lỗ kim: “Chỉ có ở gần lỗ kim mới có thể tìm được xyanua còn sót lại...” “Vậy là tiêm vào?” Tôi nghi hoặc hỏi.
Hải Cơ nhíu chặt mày mà nhìn Kình Thiên.
Kình Thiên lười biếng dựa người vào ghế, hai chân vẫn gác lên trên bàn hội nghị, cả người từ từ quay qua quay lại: “Đúng đấy...
Mặt ngoài thì có vẻ là tiêm vào dẫn đến cái chết...” “Thế nhưng vấn đề là trong tất cả các camera theo dõi, y tá tiêm thuốc cho ba người đều không phải là một!” Thù Lị cảm thấy kỳ quái, khó hiểu mà nói: “Mà thuốc mấy y tá tiêm vào cho ba người cũng chỉ là thuốc chích và nước
muối bình thường, rốt cuộc xyanua ở đâu ra?” “Chúng tôi đã xem hết tất cả các video theo dõi.” Thần Ấn bình tĩnh đảo qua mặt bàn, trên mặt bàn xuất hiện các đoạn video: “Dưới sự giám thị của hệ thống an ninh trí tuệ nhân tạo hiện nay, nếu như có người đổi thuốc hoặc trước khi dùng thuốc lại tiêm xyanua vào thì sẽ được quay lại.
Nhưng trong cả quá trình lấy thuốc từ quầy thuốc, y tá cẩm thuốc, sau đó tiến vào cơ thể đều không có người thứ ba đụng vào thuốc, vậy xyanua này từ đầu ra?” Sau khi Thần Ấn nói xong, Kinh Không, Thù Lị và Hải Cơ cũng rơi vào trầm tư.
Còn tôi lại bị một đống câu hỏi chiếm cứ đại não...
Theo lý thường thì những người này đều bị tiêm xyanua vào người, thế nhưng tất cả các loại thuốc được tiêm vào đều được chứng thực là an toàn, cũng không có người nào khả nghi động vào thuốc.
Như vậy...
chất độc đến từ đâu? Là ai đưa chất độc vào trong cơ thể ba người hoàn toàn không quen biết nhau?
“Lần này hẳn là vụ giết người liên hoàn ngẫu nhiên.” Hải Cơ nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Hung thủ chọn người một cách ngẫu nhiên, bây giờ chúng ta đã biết điểm tương đồng là thời gian giết người: Ngày mùng 3 hằng tháng, địa điểm giết người: Bệnh viện Tây Thành, phương pháp giết người: Tạm thời không rõ, nhưng đều dùng chất độc xyanua.” “Còn một điều, người chết đều từng tiêm thuốc!” Kinh Không vội vàng nhắc nhở! Hải Cơ gật gù rồi nhìn về phía Đình Thiên.
Lập tức, Thần Ấn, Thù Lị và Kinh Không cũng nhìn về phía đội trưởng của mình.
Cái ghế mà Kinh Thiên đang ngồi dừng xoay qua xoay lại, thế nhưng anh ta vẫn duy trì tư thế ngồi ngả người.
Anh ta tùy ý nhìn lên trên, sau đó chậm rãi giơ tay trái lên rồi dựng thẳng ngón trỏ: “Một, tại sao phải là số 3? Rốt cuộc số 3 này đại diện cho ngày gì?” Hải Cơ, Thần Ấn, Kinh Không và Thù Lị đưa mắt nhìn nhau, trong mắt bọn họ cũng lộ ra sự khó hiểu.
“Hai” Kinh Thiên lại giơ ngón tay ở giữa lên: “Tại sao nhất định phải là chất độc xyanua?” “Xyanua là điểm rất quan trọng sao?” Hải Cơ hỏi ngược lại.
“Đúng đấy, đội trưởng.
Xyanua là một chất độc bình thường, thường thấy trong các vụ án mưu sát.” Kinh Không cũng mờ mịt mà bổ sung.
Kình Thiên ung dung lắc ngón tay: “Bất kỳ chuyện gì nhìn qua thì như bình thường, nhưng khi xuất hiện trong vụ án về Tinh Tộc thì đều trở nên không bình thường.
Vì vậy, tại sao hung thủ lại chọn chất độc xyanua.”
Mọi người thi nhau nhíu mày, rơi vào trầm tư một lần nữa.
Kinh Thiên lại giơ lên một ngón tay: “Ba, tại sao nhất định phải là Tinh Tộc?” Mọi người đều mặt ủ mày chau, bầu không khí trong phòng họp trở nên ngột ngạt.
“Có thể là người bình thường căm hận Tinh Tộc hay không?” Hải Cơ nghi vấn: “Mặt ngoài thì con người bình thường và Tinh Tộc chung sống rất hòa bình, thế nhưng thật ra quan hệ lại rất căng thẳng, rất nhiều người đều xem Tinh Tộc là kẻ địch.” “Chuyện này rất có khả năng.” Thần Ấn tán thành gật đầu: “Trong rất nhiều vụ án mưu sát Tinh Tộc, thủ phạm đều là do người bình thường gây ra.” “Tuy khả năng là người bình thường rất lớn, thế nhưng cũng không thể loại trừ khả năng hung thủ là Tinh Tộc.” Hai tay của Thủ tị nâng quai hàm: “Mọi người đã quên vụ án giết Tinh Tộc liên hoàn vào năm năm trước rồi sao? Hung thủ của sự kiện đó cũng là Tinh Tộc, người này cho rằng giết những Tinh Tộc khác, ăn não của bọn họ là có thể hấp thụ năng lực.
Đúng là biến thái, nói không chừng lần này cũng là một tên biến thái thì sao.” “Có khi nào là đám người của hội săn Tinh Tộc - Luyện Ngục không?” Kinh Không trợn mắt lên nói.
Lúc cậu ta vừa dứt lời, Hải Cơ, Thần Ấn và Thù Bị đồng thời ngẩng mặt lên nhìn về phía cậu ta.
Trong ánh mắt của bọn họ là sự sốt sắng và căng thẳng, giống như cái hội Luyện Ngục này là một tổ chức vô cùng nhạy cảm, bình thường không ai dám nhắc đến.
Kình Thiên cũng liếc mắt nhìn Kinh Không, Kinh Không lại mờ mịt nhìn mọi người: “Mọi người đều nhìn tôi làm gì? Người chết lần này là Tinh Tộc, chúng ta cũng cần phải hoài nghi tổ chức đó chứ.” Cả phòng họp đột nhiên trở nên yên tĩnh, Hải Cơ, Thần Ấn và Thù Lị đều trở nên nghiêm túc, trầm mặc không nói gì.
“Sự kiện lần này không giống thủ đoạn của bọn họ.” Kinh Thiên khoanh hai tay lại sau đầu: “Bọn họ thích khoe khoang thành quả của mình.
Cho tới bây giờ, không có bất kỳ thành viên nào trong hội tuyên bố mình đã thực hiện các vụ án mạng lần này trên trang mạng ẩn cả.” Vẻ mặt Kinh Thiên trong nghiêm túc một cách hiếm thấy, thậm chí còn nghiêm túc đến đáng sợ.
Mọi người lại trở nên yên tĩnh, bầu không khí nghiêm trọng làm cho người ta muốn nghẹt thở.
Kinh Không như đã làm sai điều gì đó mà méo miệng, cậu ta cúi mặt lầm bầm: “Tôi cũng chỉ đưa ra hoài nghi thổi...” Mọi người vẫn tiếp tục trầm mặc như trước.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho mọi người trở nên như vậy sau khi Kinh Không nhắc đến hội Luyện Ngục này chứ.
Tôi đến gần Kinh Không, đè thấp giọng mà hỏi: “Hội săn Tinh Tộc Luyện Ngục là cái gì thế?”.
Kinh Không nhìn những người khác, những người khác đều đang nhíu chặt hai hàng lông mày, phát ra từng tiếng hô hấp trầm trọng và nặng nề.
“Là một tổ chức ẩn ở trên mạng...” Kinh Không hơi nghiêng mặt nói nhỏ cho tôi nghe: “Trước mắt, nghe nói thành viên trong hội đều là người bình thường, lấy việc săn giết Tinh Tộc chúng ta làm vui.
Bọn họ coi chuyện săn giết Tinh Tộc trở thành một trò chơi trực tuyến, Tinh Tộc bị săn giết cũng phân thành cấp bậc thấp đến cao, theo cách nói của bọn họ là thăng cấp đánh quái.” Tôi lập tức kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm, trên thế giới lại tồn tại một tổ chức tàn nhẫn như vậy sao? “Ai!” Kinh Không căm phẫn thở dài, tiếp tục nói nhỏ: “Cô biết kẻ săn trộm không? Kẻ săn trộm thích đưa ảnh mà mình chụp chung với con mồi lên trên mạng để khoe khoang.
Thợ săn Tinh Tộc cũng giống như vậy, trong số bọn họ cũng có người không hề căm hận Tinh Tộc, thế nhưng lại lấy việc săn giết làm trò vui.
Đến nay chúng ta vẫn chưa thể nào điều tra ra được trụ sở chính của bọn họ để một mẻ hốt gọn.
Bọn họ đều ẩn nấp trên mạng, rất khó điều tra!” Kinh Không tức giận mà nhíu chặt mày, sau đó lại không cam tâm mà siết chặt nắm đấm.
“Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ điều tra ra đám người hội Luyện Ngục kia rồi diệt trừ, báo thù cho những Tinh Tộc bị bọn họ săn giết!” Thần Ấn tức giận nói, chuyện cô nàng đánh mất sự bình tĩnh là một chuyện rất hiếm thấy.
Hải Cơ đưa tay nắm lấy bàn tay đã siết chặt thành đấm vì giận dữ của Thù Lị: “Bình tĩnh, nhiệm vụ trước mắt của chúng ta là điều tra ra hung thủ của vụ án giết người liên hoàn này.” Thù Lị cũng khẽ vỗ lưng Thần Ấn.
Thần Ẩn hít sâu, khiến mình có thể lấy lại sự bình tĩnh.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vì vậy bước đầu chúng ta đã có thể loại bỏ việc trúng độ qua đường miệng hoặc xoang mũi do hít phải khí xyanua...” Hải Cơ giơ tay lên, chỉ vào từng cái lỗ kim: “Chỉ có ở gần lỗ kim mới có thể tìm được xyanua còn sót lại...” “Vậy là tiêm vào?” Tôi nghi hoặc hỏi.
Hải Cơ nhíu chặt mày mà nhìn Kình Thiên.
Kình Thiên lười biếng dựa người vào ghế, hai chân vẫn gác lên trên bàn hội nghị, cả người từ từ quay qua quay lại: “Đúng đấy...
Mặt ngoài thì có vẻ là tiêm vào dẫn đến cái chết...” “Thế nhưng vấn đề là trong tất cả các camera theo dõi, y tá tiêm thuốc cho ba người đều không phải là một!” Thù Lị cảm thấy kỳ quái, khó hiểu mà nói: “Mà thuốc mấy y tá tiêm vào cho ba người cũng chỉ là thuốc chích và nước
muối bình thường, rốt cuộc xyanua ở đâu ra?” “Chúng tôi đã xem hết tất cả các video theo dõi.” Thần Ấn bình tĩnh đảo qua mặt bàn, trên mặt bàn xuất hiện các đoạn video: “Dưới sự giám thị của hệ thống an ninh trí tuệ nhân tạo hiện nay, nếu như có người đổi thuốc hoặc trước khi dùng thuốc lại tiêm xyanua vào thì sẽ được quay lại.
Nhưng trong cả quá trình lấy thuốc từ quầy thuốc, y tá cẩm thuốc, sau đó tiến vào cơ thể đều không có người thứ ba đụng vào thuốc, vậy xyanua này từ đầu ra?” Sau khi Thần Ấn nói xong, Kinh Không, Thù Lị và Hải Cơ cũng rơi vào trầm tư.
Còn tôi lại bị một đống câu hỏi chiếm cứ đại não...
Theo lý thường thì những người này đều bị tiêm xyanua vào người, thế nhưng tất cả các loại thuốc được tiêm vào đều được chứng thực là an toàn, cũng không có người nào khả nghi động vào thuốc.
Như vậy...
chất độc đến từ đâu? Là ai đưa chất độc vào trong cơ thể ba người hoàn toàn không quen biết nhau?
“Lần này hẳn là vụ giết người liên hoàn ngẫu nhiên.” Hải Cơ nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Hung thủ chọn người một cách ngẫu nhiên, bây giờ chúng ta đã biết điểm tương đồng là thời gian giết người: Ngày mùng 3 hằng tháng, địa điểm giết người: Bệnh viện Tây Thành, phương pháp giết người: Tạm thời không rõ, nhưng đều dùng chất độc xyanua.” “Còn một điều, người chết đều từng tiêm thuốc!” Kinh Không vội vàng nhắc nhở! Hải Cơ gật gù rồi nhìn về phía Đình Thiên.
Lập tức, Thần Ấn, Thù Lị và Kinh Không cũng nhìn về phía đội trưởng của mình.
Cái ghế mà Kinh Thiên đang ngồi dừng xoay qua xoay lại, thế nhưng anh ta vẫn duy trì tư thế ngồi ngả người.
Anh ta tùy ý nhìn lên trên, sau đó chậm rãi giơ tay trái lên rồi dựng thẳng ngón trỏ: “Một, tại sao phải là số 3? Rốt cuộc số 3 này đại diện cho ngày gì?” Hải Cơ, Thần Ấn, Kinh Không và Thù Lị đưa mắt nhìn nhau, trong mắt bọn họ cũng lộ ra sự khó hiểu.
“Hai” Kinh Thiên lại giơ ngón tay ở giữa lên: “Tại sao nhất định phải là chất độc xyanua?” “Xyanua là điểm rất quan trọng sao?” Hải Cơ hỏi ngược lại.
“Đúng đấy, đội trưởng.
Xyanua là một chất độc bình thường, thường thấy trong các vụ án mưu sát.” Kinh Không cũng mờ mịt mà bổ sung.
Kình Thiên ung dung lắc ngón tay: “Bất kỳ chuyện gì nhìn qua thì như bình thường, nhưng khi xuất hiện trong vụ án về Tinh Tộc thì đều trở nên không bình thường.
Vì vậy, tại sao hung thủ lại chọn chất độc xyanua.”
Mọi người thi nhau nhíu mày, rơi vào trầm tư một lần nữa.
Kinh Thiên lại giơ lên một ngón tay: “Ba, tại sao nhất định phải là Tinh Tộc?” Mọi người đều mặt ủ mày chau, bầu không khí trong phòng họp trở nên ngột ngạt.
“Có thể là người bình thường căm hận Tinh Tộc hay không?” Hải Cơ nghi vấn: “Mặt ngoài thì con người bình thường và Tinh Tộc chung sống rất hòa bình, thế nhưng thật ra quan hệ lại rất căng thẳng, rất nhiều người đều xem Tinh Tộc là kẻ địch.” “Chuyện này rất có khả năng.” Thần Ấn tán thành gật đầu: “Trong rất nhiều vụ án mưu sát Tinh Tộc, thủ phạm đều là do người bình thường gây ra.” “Tuy khả năng là người bình thường rất lớn, thế nhưng cũng không thể loại trừ khả năng hung thủ là Tinh Tộc.” Hai tay của Thủ tị nâng quai hàm: “Mọi người đã quên vụ án giết Tinh Tộc liên hoàn vào năm năm trước rồi sao? Hung thủ của sự kiện đó cũng là Tinh Tộc, người này cho rằng giết những Tinh Tộc khác, ăn não của bọn họ là có thể hấp thụ năng lực.
Đúng là biến thái, nói không chừng lần này cũng là một tên biến thái thì sao.” “Có khi nào là đám người của hội săn Tinh Tộc - Luyện Ngục không?” Kinh Không trợn mắt lên nói.
Lúc cậu ta vừa dứt lời, Hải Cơ, Thần Ấn và Thù Bị đồng thời ngẩng mặt lên nhìn về phía cậu ta.
Trong ánh mắt của bọn họ là sự sốt sắng và căng thẳng, giống như cái hội Luyện Ngục này là một tổ chức vô cùng nhạy cảm, bình thường không ai dám nhắc đến.
Kình Thiên cũng liếc mắt nhìn Kinh Không, Kinh Không lại mờ mịt nhìn mọi người: “Mọi người đều nhìn tôi làm gì? Người chết lần này là Tinh Tộc, chúng ta cũng cần phải hoài nghi tổ chức đó chứ.” Cả phòng họp đột nhiên trở nên yên tĩnh, Hải Cơ, Thần Ấn và Thù Lị đều trở nên nghiêm túc, trầm mặc không nói gì.
“Sự kiện lần này không giống thủ đoạn của bọn họ.” Kinh Thiên khoanh hai tay lại sau đầu: “Bọn họ thích khoe khoang thành quả của mình.
Cho tới bây giờ, không có bất kỳ thành viên nào trong hội tuyên bố mình đã thực hiện các vụ án mạng lần này trên trang mạng ẩn cả.” Vẻ mặt Kinh Thiên trong nghiêm túc một cách hiếm thấy, thậm chí còn nghiêm túc đến đáng sợ.
Mọi người lại trở nên yên tĩnh, bầu không khí nghiêm trọng làm cho người ta muốn nghẹt thở.
Kinh Không như đã làm sai điều gì đó mà méo miệng, cậu ta cúi mặt lầm bầm: “Tôi cũng chỉ đưa ra hoài nghi thổi...” Mọi người vẫn tiếp tục trầm mặc như trước.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho mọi người trở nên như vậy sau khi Kinh Không nhắc đến hội Luyện Ngục này chứ.
Tôi đến gần Kinh Không, đè thấp giọng mà hỏi: “Hội săn Tinh Tộc Luyện Ngục là cái gì thế?”.
Kinh Không nhìn những người khác, những người khác đều đang nhíu chặt hai hàng lông mày, phát ra từng tiếng hô hấp trầm trọng và nặng nề.
“Là một tổ chức ẩn ở trên mạng...” Kinh Không hơi nghiêng mặt nói nhỏ cho tôi nghe: “Trước mắt, nghe nói thành viên trong hội đều là người bình thường, lấy việc săn giết Tinh Tộc chúng ta làm vui.
Bọn họ coi chuyện săn giết Tinh Tộc trở thành một trò chơi trực tuyến, Tinh Tộc bị săn giết cũng phân thành cấp bậc thấp đến cao, theo cách nói của bọn họ là thăng cấp đánh quái.” Tôi lập tức kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm, trên thế giới lại tồn tại một tổ chức tàn nhẫn như vậy sao? “Ai!” Kinh Không căm phẫn thở dài, tiếp tục nói nhỏ: “Cô biết kẻ săn trộm không? Kẻ săn trộm thích đưa ảnh mà mình chụp chung với con mồi lên trên mạng để khoe khoang.
Thợ săn Tinh Tộc cũng giống như vậy, trong số bọn họ cũng có người không hề căm hận Tinh Tộc, thế nhưng lại lấy việc săn giết làm trò vui.
Đến nay chúng ta vẫn chưa thể nào điều tra ra được trụ sở chính của bọn họ để một mẻ hốt gọn.
Bọn họ đều ẩn nấp trên mạng, rất khó điều tra!” Kinh Không tức giận mà nhíu chặt mày, sau đó lại không cam tâm mà siết chặt nắm đấm.
“Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ điều tra ra đám người hội Luyện Ngục kia rồi diệt trừ, báo thù cho những Tinh Tộc bị bọn họ săn giết!” Thần Ấn tức giận nói, chuyện cô nàng đánh mất sự bình tĩnh là một chuyện rất hiếm thấy.
Hải Cơ đưa tay nắm lấy bàn tay đã siết chặt thành đấm vì giận dữ của Thù Lị: “Bình tĩnh, nhiệm vụ trước mắt của chúng ta là điều tra ra hung thủ của vụ án giết người liên hoàn này.” Thù Lị cũng khẽ vỗ lưng Thần Ấn.
Thần Ẩn hít sâu, khiến mình có thể lấy lại sự bình tĩnh.
Bình luận facebook