Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1721
Chương 1721: Vẫn còn mặt mũi sao?
Chưởng môn vẫn chưa lên tiếng, lúc này tất cả đệ tử bên dưới cũng ồ lên.
"Chưởng môn sư tôn, Diệp Cô Thành đúng là phúc của tông Hư Vô chúng ta. Nhân tài như thế phải được xem là tương lai của tông Hư Vô chúng ta, phải tiến hành thật tốt, mong rằng chưởng môn sẽ không đắn đo nữa."
"Đúng thế, sư tỷ Tần Sương phá hủy khu cấm địa Tử Linh còn có thể được nhận trước thời hạn thì vì sao sư huynh Diệp Cô Thành lại không được chứ? Nếu bàn về độ khó thì thế nào sư huynh Diệp Cô Thành cũng mạnh hơn cả. Sư bá Nhất Phong cũng đã nói rồi, việc sư tỷ Tần Sương có thể phá hủy khu cấm địa Tử Linh là dựa vào thực lực hay do vận may vẫn chưa thể nói được. Nhưng sư huynh Diệp Cô Thành thật sự đã sử dụng Lục Hợp Kính Pháp."
"Đúng thế, mong chưởng môn sư tôn đồng ý."
Lý lẽ của trưởng lão Nhất Phong quả thật rất tốt. Xét riêng về độ khó thì quả thật việc phá hủy khu cấm địa Tử Linh có độ khó cao hơn nhưng vấn đề ở đây là, ông ta lại nói công lao của Tần Sương là nhờ vào may mắn.
Cộng thêm việc màn trình diễn vừa rồi của Diệp Cô Thành đã rành rành ra như thế, chiều hướng nhanh chóng thay đổi.
Đôi khi chỉ nghe người mới cười, ai nghe người cũ khóc thì cũng thấy vô cùng xót xa.
Chưởng môn gật đầu một cái, thật ra lần này ông ta phá lệ tấn thăng cho Tần Sương cũng đã suy nghĩ rất kĩ. Dù sao thì cũng không thể tùy tiện phá vỡ quy định của tông Hư Vô, nhưng việc Tần Sương có thể phá hủy khu cấm địa Tử Linh quả thật khiến ông ta vô cùng kinh ngạc, vì thế ông ta mới phá lệ.
Nhưng ông ta không ngờ là sau khi đi một vòng thì Diệp Cô Thành lại khiến ông ta phải phá lệ một lần nữa. Mặc dù những phép thuật của Diệp Cô Thành thật sự đã chứng minh việc hắn ta vô cùng tài giỏi, nhưng ở trong lòng chưởng môn thì cũng chỉ dừng lại ở cấp thiên tài mà thôi. Có thể chú trọng vào việc đào tạo, nhưng cũng không tới mức phải phá vỡ quy tắc. Có điều mọi người đều đã có ý như thế thì ông ta cũng chỉ còn cách bất lực nhìn về phía các đệ tử: "Được, nếu mọi người không phản đối thì ta xin tuyên bố, Diệp Cô Thành được đặc cách vào làm đệ tử của đại điện, cũng..."
"Chờ một chút, tôi phản đối."
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói vang lên, mọi người đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, nhưng cuối cùng đều trố mắt nhìn nhau. Trong suốt quá trình, không có bất kì ai lên tiếng, rốt cuộc người nói chuyện là ai chứ?
Lúc mọi người đang hoài nghi thì một đống đổ nát ở trong góc điện bỗng nhiên chuyển động.
Mọi người nghe thấy tiếng động, trong nháy mắt cau mày lại. Đống đổ nát kia không phải là do vừa rồi Diệp Cô Thành dùng Lục Hợp Kính Pháp gây ra sao?
Không lẽ?
"Hàn Tam Thiên." Ánh mắt Tần Sương đột nhiên sáng lên nhìn về hướng đó, nàng kinh ngạc thốt lên.
Đống đổ nát nhẹ nhàng chuyển động. Lúc này có một cánh tay gio ra, sau đó, cánh tay kia khẽ dùng lực, sau khi đẩy mấy khối bụi đất xung quanh ra thì một tên vô dụng lộ ra, một người toàn thân phủ đầy bụi bặm từ từ đứng dậy.
"Lúc tôi giúp sư tỷ phá hủy khu cấm địa Tử Linh thì cũng có thể xem là thập tử nhất sinh, nhưng ba chiêu vừa rồi thì, chậc chậc, cùng lắm cũng chỉ có như thế thôi." Hàn Tam Thiên phủi bụi đất trên người, khinh thường cười một tiếng.
Lúc này, tất cả mọi người đều há hốc miệng, làm gì còn để ý Hàn Tam Thiên đang nói gì chứ? Bọn họ đã sớm bị việc Hàn Tam Thiên có thể đứng dậy sau khi chịu sự công kích của Lục Hợp Kính Pháp mà khiến cho ngây ngẩn cả người.
Đó chính là Lục Hợp Kính Pháp đấy.
"Đây..."
"Đây..."
Trưởng lão Nhất Phong, Ngũ Phong và Lục Phong trố mắt nhìn nhau. Ngô Diễn và những vị trưởng lão khác cũng trợn tròn hai mắt, kinh ngạc tới mức không nói nên lời.
Điều này thật sự không thể!
Hàn Tam Thiên có thể không chết, nhưng làm sao còn có thể đứng dậy được chứ?
Nhìn Diệp Cô Thành đứng như trời trồng, Hàn Tam Thiên khinh thường cười một tiếng: "Tuy rằng Lục Hợp Kính Pháp rất mạnh nhưng đáng tiếc là có người học được nhưng bên trong hoàn toàn rỗng tuếch, chỉ có như thế mà còn không biết xấu hổ muốn được đặc cách, dám đứng ngang bằng với sư tỷ Tần Sương sao?"
Nói xong, Hàn Tam Thiên vỗ vào mặt Diệp Cô Thành một cái: "Cần mặt mũi nữa không?"
Diệp Cô Thành vừa tức giận vừa sợ hãi: "Tên hèn hạ kia, ngươi nói bậy nói bạ."
"Nói bậy nói bạ? Một chiêu Lục Hợp Kính Pháp cũng không thể đánh chết một tên nô lệ nhỏ bé, chuyện này mà truyền ra ngoài e rằng có thể khiến những môn phái bên ngoài cười nhạo. Thế mà một đám người còn tự xưng là thiên tài, các ngươi còn cần thể diện nữa không?" Hàn Tam Thiên không thèm để ý, lạnh lùng nói với tất cả mọi người.
Nghe thấy thế, đám đệ tử nhanh chóng xấu hổ cúi đầu xuống.
Diệp Cô Thành thấy thế, hoảng loạn nhìn Hàn Tam Thiên, nhưng lại không có cách nào bắt bẻ lại anh.
Ánh mắt Tần Sương lộ vẻ cười nhìn về phía Hàn Tam Thiên, anh không chết, Tần Sương đã cảm thấy vô cùng vui vẻ. Thấy Hàn Tam Thiên vả vào mặt Diệp Cô Thành và một nhóm đệ tử thì nàng lại càng nhìn Hàn Tam Thiên với một ánh mắt khác.
Trong mắt Tần Sương, Hàn Tam Thiên lúc này không còn là một tên nô lệ nữa mà là một người đàn ông thực thụ.
Chưởng môn khẽ cười, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ hài lòng khó tả.
"Nếu có người phản đối thì việc Diệp Cô Thành được đặc cách nhận vào làm đệ tử đại điện sẽ tạm thời gác lại." Lúc này, chưởng môn nhẹ giọng lên tiếng.
Nghe thấy thế, trưởng lão Nhất Phong là người đầu tiên phản đối: “Chưởng môn sư huynh, mặc dù Hàn Tam Thiên không chết nhưng việc Diệp Cô Thành có kỹ thuật Lục Hợp Kính Pháp là không thể thay đổi. Thứ hai, chuyện của tông Hư Vô chúng ta thì một tên nô lệ có tư cách gì mà phản đối chứ?"
"Tuy hắn chỉ là một tên nô lệ nhưng hắn lại là người gánh chịu chiêu Lục Hợp Kính Pháp này, đương nhiên hắn cũng có quyền lên tiếng." Tần %3D Sương đáp trả lại.
"Chuyện này. " Trưởng lão Nhất Phong không thể phản bác.
"Đúng thế, Sương nhi nói rất có lý. Chuyện này cứ tạm thời gác lại đi." Chưởng môn khoát khoát tay, khiến trưởng lão Nhất Phong không thể nói gì thêm. Sau đó, chưởng môn nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Chưởng môn vẫn chưa lên tiếng, lúc này tất cả đệ tử bên dưới cũng ồ lên.
"Chưởng môn sư tôn, Diệp Cô Thành đúng là phúc của tông Hư Vô chúng ta. Nhân tài như thế phải được xem là tương lai của tông Hư Vô chúng ta, phải tiến hành thật tốt, mong rằng chưởng môn sẽ không đắn đo nữa."
"Đúng thế, sư tỷ Tần Sương phá hủy khu cấm địa Tử Linh còn có thể được nhận trước thời hạn thì vì sao sư huynh Diệp Cô Thành lại không được chứ? Nếu bàn về độ khó thì thế nào sư huynh Diệp Cô Thành cũng mạnh hơn cả. Sư bá Nhất Phong cũng đã nói rồi, việc sư tỷ Tần Sương có thể phá hủy khu cấm địa Tử Linh là dựa vào thực lực hay do vận may vẫn chưa thể nói được. Nhưng sư huynh Diệp Cô Thành thật sự đã sử dụng Lục Hợp Kính Pháp."
"Đúng thế, mong chưởng môn sư tôn đồng ý."
Lý lẽ của trưởng lão Nhất Phong quả thật rất tốt. Xét riêng về độ khó thì quả thật việc phá hủy khu cấm địa Tử Linh có độ khó cao hơn nhưng vấn đề ở đây là, ông ta lại nói công lao của Tần Sương là nhờ vào may mắn.
Cộng thêm việc màn trình diễn vừa rồi của Diệp Cô Thành đã rành rành ra như thế, chiều hướng nhanh chóng thay đổi.
Đôi khi chỉ nghe người mới cười, ai nghe người cũ khóc thì cũng thấy vô cùng xót xa.
Chưởng môn gật đầu một cái, thật ra lần này ông ta phá lệ tấn thăng cho Tần Sương cũng đã suy nghĩ rất kĩ. Dù sao thì cũng không thể tùy tiện phá vỡ quy định của tông Hư Vô, nhưng việc Tần Sương có thể phá hủy khu cấm địa Tử Linh quả thật khiến ông ta vô cùng kinh ngạc, vì thế ông ta mới phá lệ.
Nhưng ông ta không ngờ là sau khi đi một vòng thì Diệp Cô Thành lại khiến ông ta phải phá lệ một lần nữa. Mặc dù những phép thuật của Diệp Cô Thành thật sự đã chứng minh việc hắn ta vô cùng tài giỏi, nhưng ở trong lòng chưởng môn thì cũng chỉ dừng lại ở cấp thiên tài mà thôi. Có thể chú trọng vào việc đào tạo, nhưng cũng không tới mức phải phá vỡ quy tắc. Có điều mọi người đều đã có ý như thế thì ông ta cũng chỉ còn cách bất lực nhìn về phía các đệ tử: "Được, nếu mọi người không phản đối thì ta xin tuyên bố, Diệp Cô Thành được đặc cách vào làm đệ tử của đại điện, cũng..."
"Chờ một chút, tôi phản đối."
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói vang lên, mọi người đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, nhưng cuối cùng đều trố mắt nhìn nhau. Trong suốt quá trình, không có bất kì ai lên tiếng, rốt cuộc người nói chuyện là ai chứ?
Lúc mọi người đang hoài nghi thì một đống đổ nát ở trong góc điện bỗng nhiên chuyển động.
Mọi người nghe thấy tiếng động, trong nháy mắt cau mày lại. Đống đổ nát kia không phải là do vừa rồi Diệp Cô Thành dùng Lục Hợp Kính Pháp gây ra sao?
Không lẽ?
"Hàn Tam Thiên." Ánh mắt Tần Sương đột nhiên sáng lên nhìn về hướng đó, nàng kinh ngạc thốt lên.
Đống đổ nát nhẹ nhàng chuyển động. Lúc này có một cánh tay gio ra, sau đó, cánh tay kia khẽ dùng lực, sau khi đẩy mấy khối bụi đất xung quanh ra thì một tên vô dụng lộ ra, một người toàn thân phủ đầy bụi bặm từ từ đứng dậy.
"Lúc tôi giúp sư tỷ phá hủy khu cấm địa Tử Linh thì cũng có thể xem là thập tử nhất sinh, nhưng ba chiêu vừa rồi thì, chậc chậc, cùng lắm cũng chỉ có như thế thôi." Hàn Tam Thiên phủi bụi đất trên người, khinh thường cười một tiếng.
Lúc này, tất cả mọi người đều há hốc miệng, làm gì còn để ý Hàn Tam Thiên đang nói gì chứ? Bọn họ đã sớm bị việc Hàn Tam Thiên có thể đứng dậy sau khi chịu sự công kích của Lục Hợp Kính Pháp mà khiến cho ngây ngẩn cả người.
Đó chính là Lục Hợp Kính Pháp đấy.
"Đây..."
"Đây..."
Trưởng lão Nhất Phong, Ngũ Phong và Lục Phong trố mắt nhìn nhau. Ngô Diễn và những vị trưởng lão khác cũng trợn tròn hai mắt, kinh ngạc tới mức không nói nên lời.
Điều này thật sự không thể!
Hàn Tam Thiên có thể không chết, nhưng làm sao còn có thể đứng dậy được chứ?
Nhìn Diệp Cô Thành đứng như trời trồng, Hàn Tam Thiên khinh thường cười một tiếng: "Tuy rằng Lục Hợp Kính Pháp rất mạnh nhưng đáng tiếc là có người học được nhưng bên trong hoàn toàn rỗng tuếch, chỉ có như thế mà còn không biết xấu hổ muốn được đặc cách, dám đứng ngang bằng với sư tỷ Tần Sương sao?"
Nói xong, Hàn Tam Thiên vỗ vào mặt Diệp Cô Thành một cái: "Cần mặt mũi nữa không?"
Diệp Cô Thành vừa tức giận vừa sợ hãi: "Tên hèn hạ kia, ngươi nói bậy nói bạ."
"Nói bậy nói bạ? Một chiêu Lục Hợp Kính Pháp cũng không thể đánh chết một tên nô lệ nhỏ bé, chuyện này mà truyền ra ngoài e rằng có thể khiến những môn phái bên ngoài cười nhạo. Thế mà một đám người còn tự xưng là thiên tài, các ngươi còn cần thể diện nữa không?" Hàn Tam Thiên không thèm để ý, lạnh lùng nói với tất cả mọi người.
Nghe thấy thế, đám đệ tử nhanh chóng xấu hổ cúi đầu xuống.
Diệp Cô Thành thấy thế, hoảng loạn nhìn Hàn Tam Thiên, nhưng lại không có cách nào bắt bẻ lại anh.
Ánh mắt Tần Sương lộ vẻ cười nhìn về phía Hàn Tam Thiên, anh không chết, Tần Sương đã cảm thấy vô cùng vui vẻ. Thấy Hàn Tam Thiên vả vào mặt Diệp Cô Thành và một nhóm đệ tử thì nàng lại càng nhìn Hàn Tam Thiên với một ánh mắt khác.
Trong mắt Tần Sương, Hàn Tam Thiên lúc này không còn là một tên nô lệ nữa mà là một người đàn ông thực thụ.
Chưởng môn khẽ cười, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ hài lòng khó tả.
"Nếu có người phản đối thì việc Diệp Cô Thành được đặc cách nhận vào làm đệ tử đại điện sẽ tạm thời gác lại." Lúc này, chưởng môn nhẹ giọng lên tiếng.
Nghe thấy thế, trưởng lão Nhất Phong là người đầu tiên phản đối: “Chưởng môn sư huynh, mặc dù Hàn Tam Thiên không chết nhưng việc Diệp Cô Thành có kỹ thuật Lục Hợp Kính Pháp là không thể thay đổi. Thứ hai, chuyện của tông Hư Vô chúng ta thì một tên nô lệ có tư cách gì mà phản đối chứ?"
"Tuy hắn chỉ là một tên nô lệ nhưng hắn lại là người gánh chịu chiêu Lục Hợp Kính Pháp này, đương nhiên hắn cũng có quyền lên tiếng." Tần %3D Sương đáp trả lại.
"Chuyện này. " Trưởng lão Nhất Phong không thể phản bác.
"Đúng thế, Sương nhi nói rất có lý. Chuyện này cứ tạm thời gác lại đi." Chưởng môn khoát khoát tay, khiến trưởng lão Nhất Phong không thể nói gì thêm. Sau đó, chưởng môn nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook