Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1722
Chương 1722: Thần công!
"Về phần Hàn Tam Thiên, trước đó hắn và Diệp Cô Thành đã có giao ước. Nếu sau ba chiêu, Hàn Tam Thiên vẫn không ngã xuống thì điều này chứng tỏ những gì Tần Sương nói là sự thật, Hàn Tam Thiên đúng là có công trợ giúp cho Tần Sương ở cấm địa Tử Linh, hiển nhiên có thể lấy công lao bù đắp. Lần này bổn tọa sẽ không truy cứu chuyện hắn vô lễ lúc trước, nhưng chắc chắn không có lần sau, nếu không sẽ nghiêm trị không tha." Chưởng môn tuyên bố.
Hàn Tam Thiên gật đầu: "Vâng, chưởng môn."
"Về việc của Tần Sương, nàng không có lỗi lại có công lao, mọi việc đều chiếu theo những gì đã định trước. Các vị, các ngươi có ý kiến gì không?"
Cả đám đệ tử đều gật đầu ủng hộ. Hàn Tam Thiên khiến cho bọn họ vô cùng khiếp sợ, nhưng bên cạnh đó cũng cho thấy rằng gương phép Lục Hợp của Diệp Cô Thành rất có thể chỉ có vẻ bề ngoài còn bên trong trống rỗng.
Dù sao, việc muốn bọn họ thừa nhận Hàn Tam Thiên rất mạnh nên mới có thể chống lại gương phép Lục Hợp, còn khó hơn so với việc làm cho bọn họ thừa nhận Diệp Cô Thành giả dối.
Trên đời này chẳng được mấy người bằng lòng chấp nhận một người còn kém hơn mình, đột nhiên một ngày nọ cưỡi lên đầu mình, còn ném mình đi rất xa.
Những định kiến của con người đôi khi chỉ là vô hình nhưng lại là thứ mạnh mẽ nhất.
Những người có thể rộng lượng và thay đổi nhanh chóng chỉ là số ít.
Trái Đất cũng như thế, thế giới Hiên Viên cũng như vậy, thế giới Bát Phương đương nhiên cũng không ngoại lệ, về lý thuyết thì nơi nào có người cũng sẽ như thế.
Cho nên bọn họ thà tin lời Hàn Tam Thiên nói, cũng không bằng lòng tin rằng Hàn Tam Thiên mạnh, đặc biệt đối với chuyện của Diệp Cô Thành cũng sẽ không tiếp tục chấp nhất, nhanh chóng đi ôm đùi của Tần Sương.
Thấy mọi người không phản đối, chưởng môn mỉm cười: "Vậy quyết định như thế đi, bắt đầu từ ngày mai Tần Sương sẽ tu hành ở chủ điện, bổn tọa sẽ tự mình chỉ đạo. Những người khác đều giải tán đi.Đúng rồi, Tứ trưởng lão, ngươi ở lại."
Diệp Cô Thành tức giận liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, hận không thể nuốt sống Hàn Tam Thiên. Nếu hôm nay không phải tên tiểu tử này phá hỏng chuyện tốt của hắn ta thì hắn ta cũng đã là đệ tử nhập điện, thậm chí đãi ngộ còn tốt hơn cả Tần Sương.
Nhưng Hàn Tam Thiên đã phá vỡ giấc mộng của hắn ta, còn làm nhục hắn ta.
"Hàn Tam Thiên, ta muốn người chết không được tử tế!" Diệp Cô Thành thầm mắng trong lòng, tức giận xoay người rời đi.
Lúc này Tần Sương bước nhanh đến trước mặt Hàn Tam Thiên, hưng phấn vỗ lên vai của Hàn Tam Thiên một cái: "Tam Thiên, chúng ta không sao rồi."
Một cái vỗ này, vỗ đến mức cả người Hàn Tam Thiên phải cắn rằng chịu đựng: "Sư tỷ, cô có thể nhẹ nhàng một chút không?"
Bây giờ nét mặt của Tần Sương mới mang theo vẻ áy náy, ngượng ngùng nhìn Hàn Tam Thiên: "Xin lỗi, tại ta vui quá, cho nên quên mất ngươi..."
"Không sao, cô có thể đỡ tôi ra khỏi đây được không? Tôi muốn nghỉ ngơi, tôi sắp không chịu nổi nữa." Hàn Tam Thiên cười đau khổ.
Tần Sương gật đầu: "Được, ta đưa ngươi trở về."
"Đừng quay về nhà tranh, không thể để người khác biết." Hàn Tam Thiên nhẹ giọng nói.
Tần Sương nhẹ giọng nói: "Yên tâm, ta đưa ngươi về phòng của ta, sẽ không có ai biết người bị sao đâu."
Nói xong, Tần Sương đưa Hàn Tam Thiên ra khỏi chủ điện, dưới cái nhìn chăm chú của cả đám đệ tử, bay thẳng về phía Tử Phong.
Đệ tử canh giữ ở khu sân của Tứ Phong nhìn thấy Tần Sương trở về, cả đám vô cùng hưng phấn tập họp về phía trước, muốn chúc mừng Tần Sương, nhưng lại thấy dáng vẻ vội vàng của Tần Sương không để ý đến ai, đồng thời còn đỡ tên nô lệ Hàn Tam Thiên của Tứ Phong bọn họ. Điều càng khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc là Tần Sương đưa Hàn Tam Thiên đi thẳng về phòng ngủ của nàng.
"Sư... tỷ Tần Sương sao lại đưa Hàn Tam Thiên về phòng?"
"Đó là khuê phòng của Tần Sương sư tỷ, chưa bao giờ có bất kỳ người đàn ông nào đi vào."
Lúc này trong chủ điện, thấy mọi người đã giải tán hết, chỉ còn lại trưởng lão Tứ Phong, chưởng môn mới khẽ thở dài một tiếng, sau đó làm động tác tay kỳ lạ, hàng mi dài nhíu lại, nhìn về phía Lâm Mộng Tịch: "Tứ sư muội, cách thức làm động tác tay vừa rồi của ta, muội đã từng trông thấy chưa?"
Lúc chưởng môn làm động tác, Lâm Mộng Tịch vẫn luôn nghiêm túc quan sát, lúc này nàng ta không khỏi lắc đầu: "Chưởng môn, Mộng Tịch chưa bao giờ trông thấy."
"Ta cũng chưa từng trông thấy, nhưng dường như ta đã thấy ở trong Hư Vô Chí các thế hệ chưởng môn của Hư Vô Tông." Chưởng môn nói xong, thở dài một tiếng: "Là thần công Vô Tướng thất truyền đã lâu. Hư Vô Chí ghi lại rằng uy lực của nó rất đáng kinh ngạc, có khả năng tấn công và phòng thủ, vô cùng siêu phàm, nhưng một nghìn năm trước đã bị thất truyền."
Lâm Mộng Tịch đã từng nghe sư phụ nhắc tới, nhưng vì đã bị thất truyền, Hư Vô Tông cũng không có tư liệu gì về nó, cho nên cũng không hiểu: "Chưởng môn chẳng lẽ ngài tìm được thần công Vô Tướng rồi sao?"
Chưởng môn lắc đầu: "Không, một chiêu này là chiêu thức vừa rồi Hàn Tam Thiên sử dụng khi ngăn cản Diệp Cô Thành."
Lâm Mộng Tịch lập tức kinh sợ: "Chưởng môn, ý của ngài là lẽ nào Hàn Tam Thiên biết thần công Vô Tướng? Điều đó không phải là không thể sao?"
"Đây cũng là điểm ta đang nghi ngờ. Hơn một nghìn năm trước thần công Vô Tướng đã thất truyền, ghi chép của Hư Vô Tông ta về nó cũng vì vậy mà bị cắt đứt. Hàn Tam Thiên ở Hư Vô Tông chưa được bao lâu, tại sao hắn lại có thể học được? Nhưng nếu không phải thần công Vô Tướng, vậy sử dụng loại phép thuật gì? Trong cách thức giảng dạy của Hư Vô Tông ta hiện nay không có loại động tác tay như vậy." Chưởng môn cau mày nói.
"Thật ra nói đến cũng lạ, tuy rằng gương phép Lục Hợp của Diệp Cô Thành quả thật không đến mức ghê gớm, nhưng chắc chắn mạnh mẽ. Ban đầu ta tưởng rằng Hàn Tam Thiên đã không còn cơ hội sống, nhưng không ngờ tiểu tử này không chỉ không chết, ngược lại còn có thể đứng lên được." Lâm Mộng Tịch nói.
Chưởng môn nghĩ vậy, cũng không khỏi mim cười: "Khó tin hơn chính là hắn còn có sức để đánh lại Diệp Cô Thành."
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
"Về phần Hàn Tam Thiên, trước đó hắn và Diệp Cô Thành đã có giao ước. Nếu sau ba chiêu, Hàn Tam Thiên vẫn không ngã xuống thì điều này chứng tỏ những gì Tần Sương nói là sự thật, Hàn Tam Thiên đúng là có công trợ giúp cho Tần Sương ở cấm địa Tử Linh, hiển nhiên có thể lấy công lao bù đắp. Lần này bổn tọa sẽ không truy cứu chuyện hắn vô lễ lúc trước, nhưng chắc chắn không có lần sau, nếu không sẽ nghiêm trị không tha." Chưởng môn tuyên bố.
Hàn Tam Thiên gật đầu: "Vâng, chưởng môn."
"Về việc của Tần Sương, nàng không có lỗi lại có công lao, mọi việc đều chiếu theo những gì đã định trước. Các vị, các ngươi có ý kiến gì không?"
Cả đám đệ tử đều gật đầu ủng hộ. Hàn Tam Thiên khiến cho bọn họ vô cùng khiếp sợ, nhưng bên cạnh đó cũng cho thấy rằng gương phép Lục Hợp của Diệp Cô Thành rất có thể chỉ có vẻ bề ngoài còn bên trong trống rỗng.
Dù sao, việc muốn bọn họ thừa nhận Hàn Tam Thiên rất mạnh nên mới có thể chống lại gương phép Lục Hợp, còn khó hơn so với việc làm cho bọn họ thừa nhận Diệp Cô Thành giả dối.
Trên đời này chẳng được mấy người bằng lòng chấp nhận một người còn kém hơn mình, đột nhiên một ngày nọ cưỡi lên đầu mình, còn ném mình đi rất xa.
Những định kiến của con người đôi khi chỉ là vô hình nhưng lại là thứ mạnh mẽ nhất.
Những người có thể rộng lượng và thay đổi nhanh chóng chỉ là số ít.
Trái Đất cũng như thế, thế giới Hiên Viên cũng như vậy, thế giới Bát Phương đương nhiên cũng không ngoại lệ, về lý thuyết thì nơi nào có người cũng sẽ như thế.
Cho nên bọn họ thà tin lời Hàn Tam Thiên nói, cũng không bằng lòng tin rằng Hàn Tam Thiên mạnh, đặc biệt đối với chuyện của Diệp Cô Thành cũng sẽ không tiếp tục chấp nhất, nhanh chóng đi ôm đùi của Tần Sương.
Thấy mọi người không phản đối, chưởng môn mỉm cười: "Vậy quyết định như thế đi, bắt đầu từ ngày mai Tần Sương sẽ tu hành ở chủ điện, bổn tọa sẽ tự mình chỉ đạo. Những người khác đều giải tán đi.Đúng rồi, Tứ trưởng lão, ngươi ở lại."
Diệp Cô Thành tức giận liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, hận không thể nuốt sống Hàn Tam Thiên. Nếu hôm nay không phải tên tiểu tử này phá hỏng chuyện tốt của hắn ta thì hắn ta cũng đã là đệ tử nhập điện, thậm chí đãi ngộ còn tốt hơn cả Tần Sương.
Nhưng Hàn Tam Thiên đã phá vỡ giấc mộng của hắn ta, còn làm nhục hắn ta.
"Hàn Tam Thiên, ta muốn người chết không được tử tế!" Diệp Cô Thành thầm mắng trong lòng, tức giận xoay người rời đi.
Lúc này Tần Sương bước nhanh đến trước mặt Hàn Tam Thiên, hưng phấn vỗ lên vai của Hàn Tam Thiên một cái: "Tam Thiên, chúng ta không sao rồi."
Một cái vỗ này, vỗ đến mức cả người Hàn Tam Thiên phải cắn rằng chịu đựng: "Sư tỷ, cô có thể nhẹ nhàng một chút không?"
Bây giờ nét mặt của Tần Sương mới mang theo vẻ áy náy, ngượng ngùng nhìn Hàn Tam Thiên: "Xin lỗi, tại ta vui quá, cho nên quên mất ngươi..."
"Không sao, cô có thể đỡ tôi ra khỏi đây được không? Tôi muốn nghỉ ngơi, tôi sắp không chịu nổi nữa." Hàn Tam Thiên cười đau khổ.
Tần Sương gật đầu: "Được, ta đưa ngươi trở về."
"Đừng quay về nhà tranh, không thể để người khác biết." Hàn Tam Thiên nhẹ giọng nói.
Tần Sương nhẹ giọng nói: "Yên tâm, ta đưa ngươi về phòng của ta, sẽ không có ai biết người bị sao đâu."
Nói xong, Tần Sương đưa Hàn Tam Thiên ra khỏi chủ điện, dưới cái nhìn chăm chú của cả đám đệ tử, bay thẳng về phía Tử Phong.
Đệ tử canh giữ ở khu sân của Tứ Phong nhìn thấy Tần Sương trở về, cả đám vô cùng hưng phấn tập họp về phía trước, muốn chúc mừng Tần Sương, nhưng lại thấy dáng vẻ vội vàng của Tần Sương không để ý đến ai, đồng thời còn đỡ tên nô lệ Hàn Tam Thiên của Tứ Phong bọn họ. Điều càng khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc là Tần Sương đưa Hàn Tam Thiên đi thẳng về phòng ngủ của nàng.
"Sư... tỷ Tần Sương sao lại đưa Hàn Tam Thiên về phòng?"
"Đó là khuê phòng của Tần Sương sư tỷ, chưa bao giờ có bất kỳ người đàn ông nào đi vào."
Lúc này trong chủ điện, thấy mọi người đã giải tán hết, chỉ còn lại trưởng lão Tứ Phong, chưởng môn mới khẽ thở dài một tiếng, sau đó làm động tác tay kỳ lạ, hàng mi dài nhíu lại, nhìn về phía Lâm Mộng Tịch: "Tứ sư muội, cách thức làm động tác tay vừa rồi của ta, muội đã từng trông thấy chưa?"
Lúc chưởng môn làm động tác, Lâm Mộng Tịch vẫn luôn nghiêm túc quan sát, lúc này nàng ta không khỏi lắc đầu: "Chưởng môn, Mộng Tịch chưa bao giờ trông thấy."
"Ta cũng chưa từng trông thấy, nhưng dường như ta đã thấy ở trong Hư Vô Chí các thế hệ chưởng môn của Hư Vô Tông." Chưởng môn nói xong, thở dài một tiếng: "Là thần công Vô Tướng thất truyền đã lâu. Hư Vô Chí ghi lại rằng uy lực của nó rất đáng kinh ngạc, có khả năng tấn công và phòng thủ, vô cùng siêu phàm, nhưng một nghìn năm trước đã bị thất truyền."
Lâm Mộng Tịch đã từng nghe sư phụ nhắc tới, nhưng vì đã bị thất truyền, Hư Vô Tông cũng không có tư liệu gì về nó, cho nên cũng không hiểu: "Chưởng môn chẳng lẽ ngài tìm được thần công Vô Tướng rồi sao?"
Chưởng môn lắc đầu: "Không, một chiêu này là chiêu thức vừa rồi Hàn Tam Thiên sử dụng khi ngăn cản Diệp Cô Thành."
Lâm Mộng Tịch lập tức kinh sợ: "Chưởng môn, ý của ngài là lẽ nào Hàn Tam Thiên biết thần công Vô Tướng? Điều đó không phải là không thể sao?"
"Đây cũng là điểm ta đang nghi ngờ. Hơn một nghìn năm trước thần công Vô Tướng đã thất truyền, ghi chép của Hư Vô Tông ta về nó cũng vì vậy mà bị cắt đứt. Hàn Tam Thiên ở Hư Vô Tông chưa được bao lâu, tại sao hắn lại có thể học được? Nhưng nếu không phải thần công Vô Tướng, vậy sử dụng loại phép thuật gì? Trong cách thức giảng dạy của Hư Vô Tông ta hiện nay không có loại động tác tay như vậy." Chưởng môn cau mày nói.
"Thật ra nói đến cũng lạ, tuy rằng gương phép Lục Hợp của Diệp Cô Thành quả thật không đến mức ghê gớm, nhưng chắc chắn mạnh mẽ. Ban đầu ta tưởng rằng Hàn Tam Thiên đã không còn cơ hội sống, nhưng không ngờ tiểu tử này không chỉ không chết, ngược lại còn có thể đứng lên được." Lâm Mộng Tịch nói.
Chưởng môn nghĩ vậy, cũng không khỏi mim cười: "Khó tin hơn chính là hắn còn có sức để đánh lại Diệp Cô Thành."
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook