Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1720
Chương 1720: Không có tương lai?
"Chuyện này..."
"Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi, ông trời ơi."
Một nhóm đệ tử nhanh chóng tỏ ra kinh ngạc, Lục Hợp Kinh Pháp là pháp thuật cao cấp nhất của tông Hư Vô, kỹ thuật tấn công vô cùng mạnh mẽ. Nhưng muốn học được kỹ thuật này thì người đó ngoại trừ có khả năng thiên phú hơn người mà quan trọng hơn là sức mạnh trong cơ thể phải vô cùng vững chắc.
Bởi vì chiêu thức này đòi hỏi phải thúc đẩy một năng lượng cao, và điều cần thiết chính là bản thân người thực hiện kỹ thuật này phải có một nền tảng thật vững chắc để dẫn dắt. Ngoài ra cần phải có một sức lực mạnh mẽ để có thể chống đỡ được, nếu không, việc cưỡng ép thúc đẩy sức mạnh như thế này sẽ vì không thể chống đỡ được bạo thể mà chết ngay lập tức.
Vì thế những đệ tử chính thức luôn cảm thấy do dự trước những loại pháp thuật cao cấp như thế này, không muốn động tới.
Cứ cho là đệ tử đó đã thông qua kỳ thi sát hạch, trở thành đệ tử của chưởng môn tại đại điện thì bình thường cũng cần thời gian rất lâu mới có thể tích luỹ được. Nhưng Diệp Cô Thành trước khi vào đại điện đã có được phép thuật cao cấp như thế, chuyện này thật sự khiến người khác phải trố mắt nghẹn lời.
Không chỉ có các đệ tử mà có một nhóm các trưởng lão cũng trợn tròn mắt không dám tin.
Trước kia tông Hư Vô, cho dù là đệ tử đã vào đại điện thì vẫn cần sự dạy dỗ của chưởng môn và sự trợ giúp của một số tài liệu của tông Hư Vô, bên cạnh đó còn phải bỏ ra mấy năm. Thế nhưng Diệp Cô Thành lại có thể lĩnh hội được nó sớm như thế.
Dùng kinh động người trời để hình dung cũng không ngoa.
Trưởng lão Nhất Phong và mấy trưởng lão cùng phe với ông ta sau khi hết kinh sợ thì nhanh chóng vỗ tay khen hay. Đây chính là đệ tử mình dạy dỗ, họ tự hào thì có sao chứ?
"Không ngờ Diệp Cô Thành còn trẻ mà đã lĩnh hội được những phép thuật như thế, tương lai của tiểu tử này thật sự không thể đoán trước được." Trưởng lão Nhị Phong khẽ lắc đầu, không khỏi hâm mộ lên tiếng.
"Mấy người chúng ta, sau khi được nhận vào đại điện thì phải đến ba mươi năm sau mới lĩnh hội được Lục Hợp Kính Pháp. Hơn nữa, lúc đó năng lượng mà chúng ta phóng ra vẫn kém xa so với năng lượng mạnh mẽ mà hắn đã phóng ra. Một khi người này vào đại điện, có sự hỗ trợ của kho báu đất trời của tông Hư Vô, rất có thể hắn sẽ là người đứng đầu tông Hư Vô chúng ta trong trăm năm của." Trưởng lão Tam Phong cũng nặng nề gật đầu một cái.
Lâm Mộng Tịch không nói gì, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Với tình hình hiện tại, biểu hiện của Hàn Tam Thiên đã vượt khỏi dự tính của tất cả mọi người. Một tên nô lệ nhỏ bé, đừng nói là có thể đỡ nổi hai chiêu đánh của Diệp Cô Thành, cho dù có thể đỡ nổi hai chiêu đánh của học trò mới nhập môn bình thường thì cũng được xem là vô cùng thành công rồi.
Vì thế, từ góc độ của Lâm Mộng Tịch, Hàn Tam Thiên thật sự là một người tài có thể đào tạo được. Nàng ta cũng bắt đầu hiểu được vì sao Tần Thanh Phong nguyện thu nhận anh làm đệ tử và chưởng môn cũng muốn nàng ta âm thầm truyền thụ công pháp cho Hàn Tam Thiên.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là nàng ta đã nhìn lầm Hàn Tam Thiên. Nếu như tương lai nàng ta có thể đào tạo anh thì chắc chắn người này sẽ có tương lai. Chỉ tiếc rằng, theo tình hình bây giờ thì Hàn Tam Thiên không có tương lai.
Dưới sự tấn công của Lục Hợp Kính Pháp, làm sao có thể an toàn, nguyên vẹn được chứ?
Là một người trưởng lão, nhóm Lâm Mộng Tịch hiểu rõ uy lực của Lục Hợp Kính Pháp hơn bất kì ai. Nếu Hàn Tam Thiên nhận sự tấn công như thế thì cơ bản là không còn bất kì cơ hội sống sót nào.
Không sai, là bất kì. Với tính cách của Lâm Mộng Tịch, nàng ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện kết luận bất cứ chuyện gì. Cũng như hai sự tấn công vừa rồi của Diệp Cô Thành dành cho Hàn Tam Thiên, nàng ta không hề phán đoán điều gì mặc dù, đối với nhiều người mà nói, đây là việc không hề hồi hộp chút nào.
Nhưng bây giờ, Lâm Mộng Tịch lại đưa ra kết luận.
Bởi vì nàng ta hiểu rõ những thương tổn mà Lục Hợp Kinh Pháp mang lại.
Lúc này, trong sân đã từ từ trở thành một cơn lốc lớn, không ít đồ trang sức bên trong điện đang không ngừng đong đưa, có thể bị cơn lốc hút đi bất cứ lúc nào.
Ngay sau đó, cơn lốc kia đột nhiên ngừng lại, Lục Hợp đến trước mặt Diệp Cô Thành, ánh sáng đột nhiên tỏa sáng, sáu đường tấn công hội tụ lại một nơi, tạo thành một năng lượng cực kì mạnh mẽ tiến thắng về phía Hàn Tam Thiên.
Biển năng lượng thành Lục Hợp, thành thạo tụ họp Lục Hợp về một chỗ, thao tác như thế này, có thể biến năng lượng trở nên mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.
Năng lượng vô cùng lớn đánh tới khiến cả người Hàn Tam Thiên hoàn toàn không thể mở mắt được. Nhưng lúc này, anh không hề tránh cũng không hề né, trong mắt những người bên cạnh anh trông nhiên một kẻ ngốc vậy. Đối mặt với sự tấn công như thế mà không chạy thì còn chờ gì nữa chứ?
Hàn Tam Thiên chậm rãi ngồi xuống. Mặc dù anh tới thế giới Bát Phương này chưa lâu nhưng cũng biết năng lượng ở thế giới Bát Phương mạnh đến mức anh không có cách nào tưởng tượng nổi. Anh không trông cậy gì vào việc có thể trốn thoát thành công dưới sự tấn công này, anh cũng không trông mong gì vào thứ năng lượng màu vàng kia có thể bảo vệ anh khỏi sứt mẻ.
"Hàn Tam Thiên, mau tránh đi." Lâm Mộng Tịch gấp tới mức không nhịn được kêu lớn lên.
Người luôn luôn trầm tính như nàng ta, lúc này cũng đổ mồ hôi thay Hàn Tam Thiên.
Nhưng Hàn Tam Thiên cũng chỉ nhắm hai mắt, đồng thời tay anh bắt đầu làm ra những động tác khiến nàng ta không hiểu được. Ngay sau đó, cả người Hàn Tam Thiên được bao bọc bởi một thứ ánh sáng màu vàng, nhưng năng lượng của Diệp Cô Thành quả thật vô cùng mạnh mẽ, khiến không ai để ý tới sự tồn tại của thứ ảnh sáng màu vàng này.
Bùm!
Nhưng dường như vào lúc này, sự tấn công mạnh mẽ này lướt thẳng về phía Hàn Tam Thiên, tay chưởng môn vội vàng động đậy, dùng năng lượng của chính mình khống chế năng lượng đang lan tràn này, tránh cho đại điện bị tổn thương.
Năng lượng này lướt qua, bụi khói cũng theo đó mà cuồn cuộn, Diệp Cô Thành đắc ý thu tay lại, trong ánh mắt tràn ngập vẻ đắc ý.
Hắn ta chỉ mới lĩnh hội được Lục Hợp Kính Pháp gần đây, vốn muốn dùng nó để trở nên nổi tiếng trong cuộc thi sát hạch vào điện. Nhưng hắn ta lại không ngờ mình lại bị một tên nô lệ ép tới mức phải tung ra lá bài chủ chốt của mình.
Mặc dù tiếc nuối nhưng nghĩ lại thì Diệp Cô Thành cũng cảm thấy không sao, vì hắn ta cũng đã gây chấn động trước toàn bộ người ở tông Hư Vô.
"Sư huynh Diệp thật sự rất mạnh, không ngờ ngay cả Lục Hợp Kính Pháp mà sư huynh cũng có thể học được, quả thật là tương lai của tông Hư Vô chúng ta."
"Ta cũng tin, sư huynh Diệp nhất định có thể khiến tông Hư Vô chúng ta trở lại đỉnh cao trong tương lai."
"Ai có thể nói không chứ? Sư huynh Diệp không chỉ có thể đưa tông Hư Vô của chúng ta đến đỉnh vinh quang trong tương lai, mà thậm chí còn có thể náo loạn toàn bộ thế giới Bát Phương, đây chính là thiên tài trong thiên tài."
Các đệ tử vội vàng lên tiếng tâng bốc khiến Diệp Cô Thành rất vui vẻ.
Lúc này, trưởng lão Nhất Phong cũng hãnh diện đứng dậy: "Ôi, ôi, như ta đã nói, ngay cả Lục Hợp Kính Pháp mà Diệp Cô Thành cũng có thể học được, vì thế hắn nên được đặc cách trở thành đệ tử đại điện. Tất cả những gì hắn đã làm đều dựa vào thực lực mạnh mẽ của bản thân, không giống như một số người, chẳng qua chỉ dùng mưu mẹo và may mắn, phá hủy khu cấm địa mà không ai trong chúng ta tận mắt chứng kiến."
Lời nói này vừa được phát ra, trưởng lão Ngũ Phong lập tức xin chỉ thị: "Không sai, Chưởng môn, Diệp Cô Thành đã hoàn thành môn học mà những đệ tử chính thức sau khi được nhận vào đại điện phải mất tới mười năm mới có thể làm được. Nếu không được đặc cách vào đại điện thì thật sự không còn gì để nói."
"Chưởng môn sư huynh, Ngũ sư huynh và Nhất Phong sư huynh nói đúng lắm." Lúc này, trưởng lão Lục Phong cũng lên tiếng phụ họa.
Chưởng môn cười ha ha một tiếng, nhìn về phía các trưởng lão giới viện đang ngồi một bên. Nhưng điều khiến ông ta không ngờ là lúc này Ngô Diễn cũng gật đầu tán thành: "Chưởng môn sư huynh, Cô Thành đã lĩnh hội được Lục Hợp Kính Pháp, quả là một thiên tài hiếm thấy. Theo lý mà nói là nên được đặc cách."
"Nếu nhân tài như thế không được đào tạo thêm thì chẳng phải là tông Hư Vô chúng ta đang phí của trời sao?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
"Chuyện này..."
"Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi, ông trời ơi."
Một nhóm đệ tử nhanh chóng tỏ ra kinh ngạc, Lục Hợp Kinh Pháp là pháp thuật cao cấp nhất của tông Hư Vô, kỹ thuật tấn công vô cùng mạnh mẽ. Nhưng muốn học được kỹ thuật này thì người đó ngoại trừ có khả năng thiên phú hơn người mà quan trọng hơn là sức mạnh trong cơ thể phải vô cùng vững chắc.
Bởi vì chiêu thức này đòi hỏi phải thúc đẩy một năng lượng cao, và điều cần thiết chính là bản thân người thực hiện kỹ thuật này phải có một nền tảng thật vững chắc để dẫn dắt. Ngoài ra cần phải có một sức lực mạnh mẽ để có thể chống đỡ được, nếu không, việc cưỡng ép thúc đẩy sức mạnh như thế này sẽ vì không thể chống đỡ được bạo thể mà chết ngay lập tức.
Vì thế những đệ tử chính thức luôn cảm thấy do dự trước những loại pháp thuật cao cấp như thế này, không muốn động tới.
Cứ cho là đệ tử đó đã thông qua kỳ thi sát hạch, trở thành đệ tử của chưởng môn tại đại điện thì bình thường cũng cần thời gian rất lâu mới có thể tích luỹ được. Nhưng Diệp Cô Thành trước khi vào đại điện đã có được phép thuật cao cấp như thế, chuyện này thật sự khiến người khác phải trố mắt nghẹn lời.
Không chỉ có các đệ tử mà có một nhóm các trưởng lão cũng trợn tròn mắt không dám tin.
Trước kia tông Hư Vô, cho dù là đệ tử đã vào đại điện thì vẫn cần sự dạy dỗ của chưởng môn và sự trợ giúp của một số tài liệu của tông Hư Vô, bên cạnh đó còn phải bỏ ra mấy năm. Thế nhưng Diệp Cô Thành lại có thể lĩnh hội được nó sớm như thế.
Dùng kinh động người trời để hình dung cũng không ngoa.
Trưởng lão Nhất Phong và mấy trưởng lão cùng phe với ông ta sau khi hết kinh sợ thì nhanh chóng vỗ tay khen hay. Đây chính là đệ tử mình dạy dỗ, họ tự hào thì có sao chứ?
"Không ngờ Diệp Cô Thành còn trẻ mà đã lĩnh hội được những phép thuật như thế, tương lai của tiểu tử này thật sự không thể đoán trước được." Trưởng lão Nhị Phong khẽ lắc đầu, không khỏi hâm mộ lên tiếng.
"Mấy người chúng ta, sau khi được nhận vào đại điện thì phải đến ba mươi năm sau mới lĩnh hội được Lục Hợp Kính Pháp. Hơn nữa, lúc đó năng lượng mà chúng ta phóng ra vẫn kém xa so với năng lượng mạnh mẽ mà hắn đã phóng ra. Một khi người này vào đại điện, có sự hỗ trợ của kho báu đất trời của tông Hư Vô, rất có thể hắn sẽ là người đứng đầu tông Hư Vô chúng ta trong trăm năm của." Trưởng lão Tam Phong cũng nặng nề gật đầu một cái.
Lâm Mộng Tịch không nói gì, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Với tình hình hiện tại, biểu hiện của Hàn Tam Thiên đã vượt khỏi dự tính của tất cả mọi người. Một tên nô lệ nhỏ bé, đừng nói là có thể đỡ nổi hai chiêu đánh của Diệp Cô Thành, cho dù có thể đỡ nổi hai chiêu đánh của học trò mới nhập môn bình thường thì cũng được xem là vô cùng thành công rồi.
Vì thế, từ góc độ của Lâm Mộng Tịch, Hàn Tam Thiên thật sự là một người tài có thể đào tạo được. Nàng ta cũng bắt đầu hiểu được vì sao Tần Thanh Phong nguyện thu nhận anh làm đệ tử và chưởng môn cũng muốn nàng ta âm thầm truyền thụ công pháp cho Hàn Tam Thiên.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là nàng ta đã nhìn lầm Hàn Tam Thiên. Nếu như tương lai nàng ta có thể đào tạo anh thì chắc chắn người này sẽ có tương lai. Chỉ tiếc rằng, theo tình hình bây giờ thì Hàn Tam Thiên không có tương lai.
Dưới sự tấn công của Lục Hợp Kính Pháp, làm sao có thể an toàn, nguyên vẹn được chứ?
Là một người trưởng lão, nhóm Lâm Mộng Tịch hiểu rõ uy lực của Lục Hợp Kính Pháp hơn bất kì ai. Nếu Hàn Tam Thiên nhận sự tấn công như thế thì cơ bản là không còn bất kì cơ hội sống sót nào.
Không sai, là bất kì. Với tính cách của Lâm Mộng Tịch, nàng ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện kết luận bất cứ chuyện gì. Cũng như hai sự tấn công vừa rồi của Diệp Cô Thành dành cho Hàn Tam Thiên, nàng ta không hề phán đoán điều gì mặc dù, đối với nhiều người mà nói, đây là việc không hề hồi hộp chút nào.
Nhưng bây giờ, Lâm Mộng Tịch lại đưa ra kết luận.
Bởi vì nàng ta hiểu rõ những thương tổn mà Lục Hợp Kinh Pháp mang lại.
Lúc này, trong sân đã từ từ trở thành một cơn lốc lớn, không ít đồ trang sức bên trong điện đang không ngừng đong đưa, có thể bị cơn lốc hút đi bất cứ lúc nào.
Ngay sau đó, cơn lốc kia đột nhiên ngừng lại, Lục Hợp đến trước mặt Diệp Cô Thành, ánh sáng đột nhiên tỏa sáng, sáu đường tấn công hội tụ lại một nơi, tạo thành một năng lượng cực kì mạnh mẽ tiến thắng về phía Hàn Tam Thiên.
Biển năng lượng thành Lục Hợp, thành thạo tụ họp Lục Hợp về một chỗ, thao tác như thế này, có thể biến năng lượng trở nên mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.
Năng lượng vô cùng lớn đánh tới khiến cả người Hàn Tam Thiên hoàn toàn không thể mở mắt được. Nhưng lúc này, anh không hề tránh cũng không hề né, trong mắt những người bên cạnh anh trông nhiên một kẻ ngốc vậy. Đối mặt với sự tấn công như thế mà không chạy thì còn chờ gì nữa chứ?
Hàn Tam Thiên chậm rãi ngồi xuống. Mặc dù anh tới thế giới Bát Phương này chưa lâu nhưng cũng biết năng lượng ở thế giới Bát Phương mạnh đến mức anh không có cách nào tưởng tượng nổi. Anh không trông cậy gì vào việc có thể trốn thoát thành công dưới sự tấn công này, anh cũng không trông mong gì vào thứ năng lượng màu vàng kia có thể bảo vệ anh khỏi sứt mẻ.
"Hàn Tam Thiên, mau tránh đi." Lâm Mộng Tịch gấp tới mức không nhịn được kêu lớn lên.
Người luôn luôn trầm tính như nàng ta, lúc này cũng đổ mồ hôi thay Hàn Tam Thiên.
Nhưng Hàn Tam Thiên cũng chỉ nhắm hai mắt, đồng thời tay anh bắt đầu làm ra những động tác khiến nàng ta không hiểu được. Ngay sau đó, cả người Hàn Tam Thiên được bao bọc bởi một thứ ánh sáng màu vàng, nhưng năng lượng của Diệp Cô Thành quả thật vô cùng mạnh mẽ, khiến không ai để ý tới sự tồn tại của thứ ảnh sáng màu vàng này.
Bùm!
Nhưng dường như vào lúc này, sự tấn công mạnh mẽ này lướt thẳng về phía Hàn Tam Thiên, tay chưởng môn vội vàng động đậy, dùng năng lượng của chính mình khống chế năng lượng đang lan tràn này, tránh cho đại điện bị tổn thương.
Năng lượng này lướt qua, bụi khói cũng theo đó mà cuồn cuộn, Diệp Cô Thành đắc ý thu tay lại, trong ánh mắt tràn ngập vẻ đắc ý.
Hắn ta chỉ mới lĩnh hội được Lục Hợp Kính Pháp gần đây, vốn muốn dùng nó để trở nên nổi tiếng trong cuộc thi sát hạch vào điện. Nhưng hắn ta lại không ngờ mình lại bị một tên nô lệ ép tới mức phải tung ra lá bài chủ chốt của mình.
Mặc dù tiếc nuối nhưng nghĩ lại thì Diệp Cô Thành cũng cảm thấy không sao, vì hắn ta cũng đã gây chấn động trước toàn bộ người ở tông Hư Vô.
"Sư huynh Diệp thật sự rất mạnh, không ngờ ngay cả Lục Hợp Kính Pháp mà sư huynh cũng có thể học được, quả thật là tương lai của tông Hư Vô chúng ta."
"Ta cũng tin, sư huynh Diệp nhất định có thể khiến tông Hư Vô chúng ta trở lại đỉnh cao trong tương lai."
"Ai có thể nói không chứ? Sư huynh Diệp không chỉ có thể đưa tông Hư Vô của chúng ta đến đỉnh vinh quang trong tương lai, mà thậm chí còn có thể náo loạn toàn bộ thế giới Bát Phương, đây chính là thiên tài trong thiên tài."
Các đệ tử vội vàng lên tiếng tâng bốc khiến Diệp Cô Thành rất vui vẻ.
Lúc này, trưởng lão Nhất Phong cũng hãnh diện đứng dậy: "Ôi, ôi, như ta đã nói, ngay cả Lục Hợp Kính Pháp mà Diệp Cô Thành cũng có thể học được, vì thế hắn nên được đặc cách trở thành đệ tử đại điện. Tất cả những gì hắn đã làm đều dựa vào thực lực mạnh mẽ của bản thân, không giống như một số người, chẳng qua chỉ dùng mưu mẹo và may mắn, phá hủy khu cấm địa mà không ai trong chúng ta tận mắt chứng kiến."
Lời nói này vừa được phát ra, trưởng lão Ngũ Phong lập tức xin chỉ thị: "Không sai, Chưởng môn, Diệp Cô Thành đã hoàn thành môn học mà những đệ tử chính thức sau khi được nhận vào đại điện phải mất tới mười năm mới có thể làm được. Nếu không được đặc cách vào đại điện thì thật sự không còn gì để nói."
"Chưởng môn sư huynh, Ngũ sư huynh và Nhất Phong sư huynh nói đúng lắm." Lúc này, trưởng lão Lục Phong cũng lên tiếng phụ họa.
Chưởng môn cười ha ha một tiếng, nhìn về phía các trưởng lão giới viện đang ngồi một bên. Nhưng điều khiến ông ta không ngờ là lúc này Ngô Diễn cũng gật đầu tán thành: "Chưởng môn sư huynh, Cô Thành đã lĩnh hội được Lục Hợp Kính Pháp, quả là một thiên tài hiếm thấy. Theo lý mà nói là nên được đặc cách."
"Nếu nhân tài như thế không được đào tạo thêm thì chẳng phải là tông Hư Vô chúng ta đang phí của trời sao?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook