Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1719
Chương 1719: Cao thủ thật sự sao?
Lúc này, ánh sáng màu xanh khắp người đã được dung nạp hoàn toàn vào trong tay hắn ta, hắn ta nhắm thẳng về phía Hàn Tam Thiên, toàn bộ ánh sáng xanh nhanh chóng bắn về phía trước.
Cho dù Hàn Tam Thiên đang đứng cách đó rất xa nhưng vẫn bị ánh sáng màu xanh kia nhanh chóng bắn thẳng tới khiến cả khuôn mặt anh đau đớn.
"Năng lượng này thật mạnh, chỉ là một cơn gió thôi mà đã sắc bén như đao rồi." Trong lòng Hàn Tam Thiên cảm thấy hoảng hốt, đồng thời thúc đẩy năng lượng màu vàng bên trong người mình, dự định sẽ ngăn cản đòn trí mạng của Diệp Cô Thành.
"Hàn Tam Thiên, cẩn thận." Tần Sương gấp gáp hỗ lớn.
"Bùm."
Khi ánh sáng xanh kia bay tới, nó nhanh chóng nuốt chửng cả người Hàn Tam Thiên, chỉ trong nháy mắt cuốn bay cả người anh.
Sau khi ánh sáng xanh lướt qua, một luồng gió mạnh cuốn bay đi một mảng gạch lớn trên nền sảnh chính. Ngay sau đó, ánh sáng xanh đó lại mạnh mẽ quét thêm mấy chục mét nữa rồi mới từ từ tản ra. Cơ thể Hàn Tam Thiên giống như một mảnh giấy trong cơn lốc, bay về sau mấy mét, cuối cùng rơi xuống đất một cách nặng nề.
"Trời ạ, sư huynh Diệp Cô Thành đã lĩnh hội được khả năng Diệt địa thần bí cao nhất trong phép thuật trung cấp của tông Hư Vô. Thật...thật sự quá đáng sợ."
"Chiêu Diệt địa này thật sự quá lợi hại, vật ở bên cạnh cũng có thể bị gió thổi mạnh tới mức choáng váng."
"Haha, sư huynh Diệp Cô Thành còn trẻ như thế mà đã tu luyện được đại pháp cao siêu vậy rồi, thật sự là hình mẫu của thế hệ ta. Chắc rằng ở thế giới Bát Phương có rất ít người làm được điều này chỉ trong một thời gian ngắn."
"Đây mới là cao thủ thật sự."
Cái đệ tử trố mắt nghẹn lời, liên tục lên tiếng thán phục. Lúc này đám người trưởng lão Nhất Phong cũng không ai không gật đầu kiêu ngạo, bọn họ vô cùng hài lòng với chiêu đánh này của Diệp Cô Thành.
Chưởng môn cười nhạt, đã lâu lắm rồi tông Hư Vô mới có một nhân tài có thể lĩnh hội được chiêu thức cuối cùng của pháp thuật trung cấp độ tuổi như thế.
Tần Sương là người duy nhất không nhìn về phía Diệp Cô Thành, nàng vẫn luôn lo lắng nhìn về phía Hàn Tam Thiên đang nằm trên đất. Bị Diệt địa cuốn đi, trên người Hàn Tam Thiên bây giờ chỉ toàn bụi bẩn, trông vô cùng chật vật. Máu xung quanh người anh cũng đủ để nói lên Hàn Tam Thiên đã gặp những tổn thương như thế nào.
Lúc ánh mắt Diệp Cô Thành nhìn về phía Tần Sương thì phát hiện ánh mắt quyến rũ của nàng đang lo lắng nhìn về phía Hàn Tam Thiên, khiến hắn ta vô cùng bất mãn.
Nhưng Hàn Tam Thiên cũng đã bị anh ta đánh chết, cũng coi như hắn ta đã xả giận được rồi.
Hon nữa, chiêu này của hắn ta có thể khiến mọi người hoài nghi lời nói của Tần Sương. Hắn ta cũng không muốn tỏ ra là một người kiêu ngạo trước mặt mọi người nên hừ lạnh một tiếng, nói: "Một tên vô dụng không đỡ nổi một chiêu."
"Sư huynh, môn toán của anh có vấn đề sao? Đây là một chiêu à? Anh đã đánh hai chiều rồi."
Bỗng nhiên một tiếng cười nhạo truyền tới, ánh mắt mọi người bắt đầu tìm kiếm xung quanh thế nhưng không thể tìm được nơi phát ra âm thanh. Có người nghĩ rằng hình như phát ra từ phía của Hàn Tam Thiên nhưng Hàn Tam Thiên đã bị đánh chết, sao có thể nói chuyện được chứ? Nếu như không chết thì đoán rằng chắc hẳn cũng rất chật vật, làm sao còn sức nói chuyện chứ?
"Anh còn thiếu một chiêu cuối cùng. Nếu ba chiêu của anh không thể giết chết một tên nô lệ thì tôi nghĩ anh nên hủy bỏ cái danh một trong ba đệ tử thiên tài của tông Hư Vô đi. Bằng không, nói ra sẽ rất mất mặt đấy?"
Ánh mắt Tần Sương lộ ra vẻ vui mừng và khó tin. Hàn Tam Thiên run rẩy đứng dậy, mặc dù cả người anh đang run rẩy nhưng anh nghiến răng đứng ở đó.
Trên đường quay trở lại, Hàn Tam Thiên bị những tên đệ tử của tông Hư Vô cưỡng ép mặc quần áo, lồng ngực anh lúc này đã vỡ nát, cổ áo và vai anh bị máu trong miệng mình nhuộm đỏ.
Nếu không phải anh đang mở mắt thì e rằng cũng không khác gì với người đã chết.
"Chuyện này..."
Các đệ tử của tông Hư Vô trợn tròn hai mắt, dường như không dám tin sự thật trước mắt mình. Vừa nhận một chiêu Diệt địa thế mà Hàn Tam Thiên vẫn có thể đứng dậy.
Lúc này, tất cả các trưởng lão, bao gồm cả trưởng lão Nhất Phong cũng nhíu mày. Trưởng lão Lục Phong thậm chí còn không dám tin xoa xoa hai mắt mình, ông ta vẫn nghĩ rằng mắt mình bị mờ nên đã nhìn lầm rồi.
Nhưng sự thật là Hàn Tam Thiên thật sự đã đứng dậy.
Trên trái đất, Hàn Tam Thiên đã từng bị làm nhục bằng ba cú đấm của Địa Ương. Hôm nay, anh lại đối mặt với cảnh tượng như thế ở tông Hư Vô. Đối với Hàn Tam Thiên mà nói, điều này quả thật vô cùng quen thuộc. Nhưng mở đầu quen thuộc cũng sẽ không có một kết thúc quen thuộc trên người Hàn Tam Thiên.
"Sư huynh, phiền anh cho tôi một chút sức mạnh. Thật sự thì hai chiêu của anh cũng không thể đánh chết tên nô lệ như tôi, tôi thật sự thấy xấu hổ thay anh." Hàn Tam Thiên nói xong, khinh thường nhổ một ngụm máu xuống đất.
"A!" Diệp Cô Thành sắp nổi điên rồi, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra với người này chứ? Nếu như nói chiêu thứ nhất, hắn ta còn giữ lại một chút năng lượng thì chiêu thứ hai, hắn ta thật sự đã dùng toàn bộ sức lực của mình.
Nhưng vì sao Hàn Tam Thiên vẫn có thể đứng dậy sau chiêu mà anh ta đã dùng hết sức lực chứ? Lần đầu tiên kể từ khi sinh ra không thể ngờ mình lại rơi vào tay một tên nô lệ!
"Ngươi đúng thật là một tên hèn hạ với một mạng sống rẻ mạt. Được, là do ngươi ép ta đẩy Hàn Tam Thiên." Diệp Cô Thành tức giận gầm lên một tiếng, cả người hắn ta nhanh chóng xử lý tất cả năng lượng bên trong cơ thể, sau đó điên cuồng bắn về phía Lục Hợp. Điểm sáng Lục Hợp vừa được bắn ra thì lúc này bên ngoài điện có vô số luồng gió mạnh thổi từ ngoài đại điện vào, thậm chí mây trên bầu trời bên ngoài lúc này cũng đang tiến vào đại điện.
"Trời ạ, kỹ thuật tấn công cao cấp, Lục Hợp Kính Pháp. Đây không phải là công pháp mà chỉ có trưởng lão mới có thể học hay sao? Thế mà sư huynh Diệp lại sử dụng kỹ thuật này."
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Lúc này, ánh sáng màu xanh khắp người đã được dung nạp hoàn toàn vào trong tay hắn ta, hắn ta nhắm thẳng về phía Hàn Tam Thiên, toàn bộ ánh sáng xanh nhanh chóng bắn về phía trước.
Cho dù Hàn Tam Thiên đang đứng cách đó rất xa nhưng vẫn bị ánh sáng màu xanh kia nhanh chóng bắn thẳng tới khiến cả khuôn mặt anh đau đớn.
"Năng lượng này thật mạnh, chỉ là một cơn gió thôi mà đã sắc bén như đao rồi." Trong lòng Hàn Tam Thiên cảm thấy hoảng hốt, đồng thời thúc đẩy năng lượng màu vàng bên trong người mình, dự định sẽ ngăn cản đòn trí mạng của Diệp Cô Thành.
"Hàn Tam Thiên, cẩn thận." Tần Sương gấp gáp hỗ lớn.
"Bùm."
Khi ánh sáng xanh kia bay tới, nó nhanh chóng nuốt chửng cả người Hàn Tam Thiên, chỉ trong nháy mắt cuốn bay cả người anh.
Sau khi ánh sáng xanh lướt qua, một luồng gió mạnh cuốn bay đi một mảng gạch lớn trên nền sảnh chính. Ngay sau đó, ánh sáng xanh đó lại mạnh mẽ quét thêm mấy chục mét nữa rồi mới từ từ tản ra. Cơ thể Hàn Tam Thiên giống như một mảnh giấy trong cơn lốc, bay về sau mấy mét, cuối cùng rơi xuống đất một cách nặng nề.
"Trời ạ, sư huynh Diệp Cô Thành đã lĩnh hội được khả năng Diệt địa thần bí cao nhất trong phép thuật trung cấp của tông Hư Vô. Thật...thật sự quá đáng sợ."
"Chiêu Diệt địa này thật sự quá lợi hại, vật ở bên cạnh cũng có thể bị gió thổi mạnh tới mức choáng váng."
"Haha, sư huynh Diệp Cô Thành còn trẻ như thế mà đã tu luyện được đại pháp cao siêu vậy rồi, thật sự là hình mẫu của thế hệ ta. Chắc rằng ở thế giới Bát Phương có rất ít người làm được điều này chỉ trong một thời gian ngắn."
"Đây mới là cao thủ thật sự."
Cái đệ tử trố mắt nghẹn lời, liên tục lên tiếng thán phục. Lúc này đám người trưởng lão Nhất Phong cũng không ai không gật đầu kiêu ngạo, bọn họ vô cùng hài lòng với chiêu đánh này của Diệp Cô Thành.
Chưởng môn cười nhạt, đã lâu lắm rồi tông Hư Vô mới có một nhân tài có thể lĩnh hội được chiêu thức cuối cùng của pháp thuật trung cấp độ tuổi như thế.
Tần Sương là người duy nhất không nhìn về phía Diệp Cô Thành, nàng vẫn luôn lo lắng nhìn về phía Hàn Tam Thiên đang nằm trên đất. Bị Diệt địa cuốn đi, trên người Hàn Tam Thiên bây giờ chỉ toàn bụi bẩn, trông vô cùng chật vật. Máu xung quanh người anh cũng đủ để nói lên Hàn Tam Thiên đã gặp những tổn thương như thế nào.
Lúc ánh mắt Diệp Cô Thành nhìn về phía Tần Sương thì phát hiện ánh mắt quyến rũ của nàng đang lo lắng nhìn về phía Hàn Tam Thiên, khiến hắn ta vô cùng bất mãn.
Nhưng Hàn Tam Thiên cũng đã bị anh ta đánh chết, cũng coi như hắn ta đã xả giận được rồi.
Hon nữa, chiêu này của hắn ta có thể khiến mọi người hoài nghi lời nói của Tần Sương. Hắn ta cũng không muốn tỏ ra là một người kiêu ngạo trước mặt mọi người nên hừ lạnh một tiếng, nói: "Một tên vô dụng không đỡ nổi một chiêu."
"Sư huynh, môn toán của anh có vấn đề sao? Đây là một chiêu à? Anh đã đánh hai chiều rồi."
Bỗng nhiên một tiếng cười nhạo truyền tới, ánh mắt mọi người bắt đầu tìm kiếm xung quanh thế nhưng không thể tìm được nơi phát ra âm thanh. Có người nghĩ rằng hình như phát ra từ phía của Hàn Tam Thiên nhưng Hàn Tam Thiên đã bị đánh chết, sao có thể nói chuyện được chứ? Nếu như không chết thì đoán rằng chắc hẳn cũng rất chật vật, làm sao còn sức nói chuyện chứ?
"Anh còn thiếu một chiêu cuối cùng. Nếu ba chiêu của anh không thể giết chết một tên nô lệ thì tôi nghĩ anh nên hủy bỏ cái danh một trong ba đệ tử thiên tài của tông Hư Vô đi. Bằng không, nói ra sẽ rất mất mặt đấy?"
Ánh mắt Tần Sương lộ ra vẻ vui mừng và khó tin. Hàn Tam Thiên run rẩy đứng dậy, mặc dù cả người anh đang run rẩy nhưng anh nghiến răng đứng ở đó.
Trên đường quay trở lại, Hàn Tam Thiên bị những tên đệ tử của tông Hư Vô cưỡng ép mặc quần áo, lồng ngực anh lúc này đã vỡ nát, cổ áo và vai anh bị máu trong miệng mình nhuộm đỏ.
Nếu không phải anh đang mở mắt thì e rằng cũng không khác gì với người đã chết.
"Chuyện này..."
Các đệ tử của tông Hư Vô trợn tròn hai mắt, dường như không dám tin sự thật trước mắt mình. Vừa nhận một chiêu Diệt địa thế mà Hàn Tam Thiên vẫn có thể đứng dậy.
Lúc này, tất cả các trưởng lão, bao gồm cả trưởng lão Nhất Phong cũng nhíu mày. Trưởng lão Lục Phong thậm chí còn không dám tin xoa xoa hai mắt mình, ông ta vẫn nghĩ rằng mắt mình bị mờ nên đã nhìn lầm rồi.
Nhưng sự thật là Hàn Tam Thiên thật sự đã đứng dậy.
Trên trái đất, Hàn Tam Thiên đã từng bị làm nhục bằng ba cú đấm của Địa Ương. Hôm nay, anh lại đối mặt với cảnh tượng như thế ở tông Hư Vô. Đối với Hàn Tam Thiên mà nói, điều này quả thật vô cùng quen thuộc. Nhưng mở đầu quen thuộc cũng sẽ không có một kết thúc quen thuộc trên người Hàn Tam Thiên.
"Sư huynh, phiền anh cho tôi một chút sức mạnh. Thật sự thì hai chiêu của anh cũng không thể đánh chết tên nô lệ như tôi, tôi thật sự thấy xấu hổ thay anh." Hàn Tam Thiên nói xong, khinh thường nhổ một ngụm máu xuống đất.
"A!" Diệp Cô Thành sắp nổi điên rồi, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra với người này chứ? Nếu như nói chiêu thứ nhất, hắn ta còn giữ lại một chút năng lượng thì chiêu thứ hai, hắn ta thật sự đã dùng toàn bộ sức lực của mình.
Nhưng vì sao Hàn Tam Thiên vẫn có thể đứng dậy sau chiêu mà anh ta đã dùng hết sức lực chứ? Lần đầu tiên kể từ khi sinh ra không thể ngờ mình lại rơi vào tay một tên nô lệ!
"Ngươi đúng thật là một tên hèn hạ với một mạng sống rẻ mạt. Được, là do ngươi ép ta đẩy Hàn Tam Thiên." Diệp Cô Thành tức giận gầm lên một tiếng, cả người hắn ta nhanh chóng xử lý tất cả năng lượng bên trong cơ thể, sau đó điên cuồng bắn về phía Lục Hợp. Điểm sáng Lục Hợp vừa được bắn ra thì lúc này bên ngoài điện có vô số luồng gió mạnh thổi từ ngoài đại điện vào, thậm chí mây trên bầu trời bên ngoài lúc này cũng đang tiến vào đại điện.
"Trời ạ, kỹ thuật tấn công cao cấp, Lục Hợp Kính Pháp. Đây không phải là công pháp mà chỉ có trưởng lão mới có thể học hay sao? Thế mà sư huynh Diệp lại sử dụng kỹ thuật này."
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook