Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Edit: tan_hye
Hiện tại ánh trăng đã nhô lên cao, hắn khoác áo choàng vội vàng chạy tới tiểu viện kia.
Bởi vì ở gần, lại thêm lần này hắn đi cũng không phải là chuyện gì dễ nghe cho nên không mang theo người. Trong bóng đêm lại thêm áo choàng trên người hắn, rất ít người biết người này chính là quốc sư đại nhân tuyệt đại phong hoa. Nhưng hắn không nghĩ đến, chân trước hắn vừa bước ra chân sau Diêu Viễn Từ đã được Xuân Hỉ đẩy tới tìm hắn, kết quả Xuân Hỉ nói: "Làm sao quốc sư đại nhân lại mặc áo choàng rộng như vậy một mình đi ra ngoài?"
Diêu Viễn Từ ngẩn ra, phụ thân của hắn ra cửa vẫn luôn mang theo tùy tùng, bởi vì thân là quốc sư luôn có chút người tìm tới gây bất lợi cho hắn. Bộ dáng đi ra ngoài như vậy nhất định là có đặc biệt chuyện, hắn lập tức nói với Xuân Hỉ nói: "Ngươi đẩy ta đi theo ở phía sau, không được để hắn phát hiện ra."
Xuân Hỉ đáp ứng một tiếng, lại thật sự thận trọng đi theo ở phía sau. Hắn là người thật cơ trí, biết nếu như chuyện theo đuôi này bị quốc sư đại nhân phát hiện ra, vậy hắn chỉ sợ nhất định sẽ bị xử phạt.
Diêu Viễn Từ không nhìn được, cứ bị Xuân Hỉ đẩy như vậy hồi lâu, hắn nhỏ giọng hỏi "Đây là nơi nào?"
Xuân Hỉ nói: "Tiểu viện nhà Trần viên ngoại, nhưng nửa năm trước bọn họ đã dọn đi rồi, tiểu viện này vẫn luôn rao bán, nhưng mà bởi vì giá tiền rất cao nên không có người để ý."
Diêu Viễn Từ nói: "Hắn đi vào sao?"
Xuân Hỉ nói: "Tiến vào, cửa lớn đã đóng lại."
Diêu Viễn Từ mặc dù hoài nghi, nhưng cửa đã đóng lại hắn cũng không vào được, không thể làm gì khác hơn nói: "Trở về thôi..."
"Cửa nách mở ra, mới vừa có một nha đầu đi ra ngoài từ đó." Xuân Hỉ thói quen làm mắt Diêu Viễn Từ, thích nói chuyện vừa thấy cho hắn nghe.
Diêu Viễn Từ vội vàng nói: "Đẩy ta đi vào, cẩn thận không nên để người khác bắt gặp."
Xuân Hỉ đáp ứng đẩy Diêu Viễn Từ vào, tiếp thấy xung quanh cũng không có người, lại chầm chậm đẩy Diêu Viễn Từ nhỏ giọng nói: "Gia đình này rất ít người làm, ngoại trừ nha đầu mới ra đi hình như không có người khác. Chỉ có một gian phòng ngủ nhà kế sáng đèn, phía sau có một rừng trúc, phía dưới có một cửa sổ nhỏ..."
Ý tứ của hắn, muốn đi đến nhìn lén hay là nghe lén? Diêu Viễn Từ nói: "Đường nào dễ đi thì đi qua đó."
Xuân Hỉ đẩy Diêu Viễn Từ nhiều năm, có nhiều khí lực, coi như đường không dễ đi lắm hắn chỉ cần dùng sức nhấc bánh xe gỗ lên một chút là có thể đi được.
Hai người thật vất vả đến trước cửa, Xuân Hỉ chưa có động thủ lấy hai ngón tay chọc thủng giấy dá cửa đã nghe thấy âm thanh người bên trong nói chuyện. Rất nhỏ, chỉ là có thể người trong phòng đứng gần cửa sổ cho nên nghe được rất là rõ ràng. Vừa nghe xong, đôi chủ tớ này đều sợ ngây người, thế nhưng lại không dám làm động tác tiếp theo.
Trong phòng, Diêu Thiên cất giọng đáp nói: "Thế nào đã ngủ một buổi chiều còn nói ngủ?" Trong giọng nói không nửa điểm trách cứ trái lại mang theo ý cưng chiều sủng nịch. Mà đổi thành một người khác nói chuyện, lại là giọng Kinh Kinh.
"Chính là ngủ không đủ, cánh tay đều là đau, thắt lưng cũng thế..." Trong giọng nói của nàng hàm chứa oán giận, lại mang theo chút ngọt ngấy cùng hương vị nũng nịu.
Diêu Thiên lại cười to, nói: "Được rồi được rồi, nàng chỉ cần ngủ tiếp là được, chỉ là cơm tối vẫn phải ăn. Chút nữa nha đầu mua bánh quế trở lại, nàng phải ăn mấy khối lại ngủ tiếp, biết không?"
"Tốt lắm ta biết rồi." Tiếp bọn họ nghe được âm thanh cởi giày và áo khoác, âm thanh giường kêu ken két. Nghĩ đến, hẳn là có người lên giường, tiếp âm thanh của bọn họ nhỏ hơn, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng cười nói.
Hai tay Diêu Viễn Từ nắm thật chặt bánh xe gỗ, cắn chặt môi dưới tới chảy ra máu. Cho dù không cần nhìn, hắn cũng nghe hiểu, Diêu Thiên ngồi lên giường Kinh Kinh, quan hệ của bọn họ tuyệt đối đã không còn là Công Công và con dâu đơn giản như vậy.
Lại một lát sau, liền nghe một tiếng kêu sợ hãi của Kinh Kinh, nói: "Chàng không phải là để cho ta ngủ, như thế nào... Còn muốn khi dễ ta đây?"
Diêu Thiên nhỏ giọng an ủi: "Nàng ở bên cạnh ta liền không nhịn được, nha đầu..."
Âm thanh sau đó Diêu Viễn Từ đã là người từng trải qua chuyện này hắn làm sao sẽ không biết được, chỉ cảm thấy đỉnh đầu tiếng sét nổ kinh sợ, đại não hắn trong nháy mắt trống không. Một là phụ thân mặc dù hắn có chút oán hận nhưng vẫn hết sức tôn kính, một là tiểu tiên nữ hắn cho là tốt nhất thế gian, cứu hắn một mạng. Hiện tại hai người ở trên một cái giường làm chuyện nam nữ, âm thanh dâm đãng không ngừng truyền ra, tim của hắn cũng càng ngày càng lạnh.
Mà phía sau Xuân Hỉ cũng là như thế, chuyện xấu thế này lại bị hắn phát hiện. Tuy nói quốc sư đại nhân mặt ngoài là một người ôn nhu như ngọc, nhưng thực tế ai không biết hắn thủ đoạn lôi đình. Người chết bởi một câu nói của hắn cũng không ít, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cũng không dám tiếp tục cử động nữa.
Một hồi lâu Diêu Viễn Từ mới nhỏ giọng nói: "Rời đi."
Xuân Hỉ cũng muốn cứ như vậy yên lặng mà rời khỏi, hắn đẩy bánh xe gỗ của Diêu Viễn Từ xoay người đi chỉ thấy một nam tử áo đen xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
"Xin thiếu gia và vị tiểu công tử này đi theo ta." Nói xong cũng không đợi Diêu Viễn Từ phản đối, đưa tay hai ngón tay điểm huyệt đạo của chủ tớ bọn họ, động tác nhanh đến mức Xuân Hỉ cũng không phát hiện hắn ra tay như thế nào. Nam tử áo đen kia động thủ, dẫn bọn hắn đến một gian phòng ở tiền sảnh, sau đó đóng cửa lại giải huyệt đạo cho Diêu Viễn Từ.
Quay đầu lại vung tay lên, lập tức đánh ngất Xuân Hỉ. Diêu Viễn Từ cười lạnh nói: "Thiên Ly?"
Thiên Ly nói: "Đúng vậy thiếu gia."
Diêu Viễn Từ nói: "Ngươi đây là có ý gì?"
Thiên Ly nói: "Quốc sư đại nhân phân phó, phàm là người phát hiện bí mật nơi này, toàn bộ xử quyết tại chỗ. Nhưng ngài là ngoại lệ, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là mời ngài tới nơi này."
Diêu Viễn Từ cười lạnh nói: "Hắn cũng biết mình làm không đúng sao? Hắn là quốc sư đại nhân, thân thể lại khỏe mạnh, muốn dạng nữ tử gì mà không có, tại sao phải để mắt tới tiểu tiên... Kinh Kinh, nàng là con dâu của hắn."
Thiên Ly không nói, loại chuyện như vậy hắn không có quyền lợi phát biểu ý kiến.
Diêu Viễn Từ lại nói: "Bọn họ khi nào thì bắt đầu? Là lần này đi tìm Kinh Kinh, hay vẫn là trước đó đã... Đã..." Chẳng lẽ là thời điểm đòi hắn hưu thư? Nhưng rõ ràng lúc đó phụ thân vẫn đang khích lệ bọn họ ở bên nhau. Chuyện là từ lúc nào thì trở nên không giống nữa? Hoặc là ngay lúc đó Diêu Thiên chỉ là giả bộ một chút mà thôi?
Thiên Ly vẫn không nói, cho dù hắn biết đời này không có mệnh lệnh của Diêu Thiên hắn chắc là sẽ không nói.
Diêu Viễn Từ nổi giận, nói: "Chẳng lẽ ngươi cứ nhìn bọn họ làm ra loại chuyện phá hoại đạo đức này ư, hơn nữa tại sao ngươi không ngăn cản ta trước khi ta phát hiện, mà là sau khi phát hiện?" Nếu như có thể lựa chọn, hắn tình nguyện cái gì mình cũng không biết.
Thiên Ly nói: "Ta chỉ phụ trách an toàn của Kinh Kinh cô nương."
Diêu Viễn Từ cười khổ nói: "Hắn thế nhưng cho ngươi đi bảo vệ Kinh Kinh, ha ha..." Người nam nhân này có lẽ là nghiêm túc với Kinh Kinh, Thiên Ly là người hắn khổ tâm huấn luyện, bình thường cũng sẽ không dễ dàng để cho hắn rời đi.
Thiên Ly nói: "Ta sẽ khóa cửa lại, đợi buổi sáng ngày mai quốc sư đại nhân sẽ tự xử lý chuyện này..."
"Sáng sớm ngày mai... Sáng sớm ngày mai..." Như vậy một đêm này, hắn một công công sẽ cùng con dâu của mình làm chuyện cấm kỵ này sao? Diêu Viễn Từ càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng tức giận!
Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau Diêu Thiên nghe được Thiên Ly ở ngoài cửa nói ra chuyện này hắn chỉ là chau mày, xem ra nên tới cuối cùng sẽ đến. Đêm qua mình cũng quá không cẩn thận, chỉ muốn tới gặp Kinh Kinh lại không nghĩ rằng rốt cuộc làm cho sự tình lại đến nông nỗi như vậy. Nhìn nha đầu đang thoải mái ngủ trên giường hắn than nhẹ, nói: "Ngươi tiếp tục bảo vệ nàng." Sau đó tự mình mặc y phục liền mở cửa đến gian phòng ở tiền sảnh.
Nơi này đã bị Diêu Viễn Từ đập phá rơi vãi khắp nơi, Xuân Hỉ núp ở một bên, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, mà Diêu Viễn Từ một thân lệ khí nghe được âm thanh cửa phòng mở ra liền cười lạnh nói: "Là ngươi sao? Diêu Thiên..."
Diêu Thiên cau mày, mặc dù đứa con trai này sau khi bị gãy hai chân bởi vì bị chính mình làm hại vẫn luôn hết sức lạnh nhạt đối với hắn, nhưng gọi tên hắn vẫn là lần đầu tiên. Diêu Thiên ở trong lòng thở dài, mặt ngoài hết sức lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi đã biết chuyện thì dễ làm, ta và Kinh Kinh như ngươi thấy đã có phu thê chi thực (quan hệ như vợ chồng thực sự), mà hiện tại các ngươi lại đã mất danh nghĩa phu thê. Cho nên một đoạn thời gian tới ta sẽ cưới nàng vào quốc sư phủ..."
Diêu Viễn Từ cười ha ha, nói: "Ý của ngươi là, để cho ta đổi giọng gọi nàng một tiếng nương?"
Diêu Thiên nói: "Đúng"
Diêu Viễn Từ chỉ vào chỗ Diêu Thiên đứng nói: "Diêu Thiên ngươi thật rất lãnh khốc, người khác đều nói quốc sư đại nhân thế nào nhiệt tình yêu thương con dân, nhưng ta lại biết lòng của ngươi căn bản là lạnh lẽo. Năm đó cũng bởi vì ngươi chỉ lo chuyện quốc sự hàng năm đều không ở nhà dẫn đến mẫu thân sinh non, làm hại ta trời sinh mắt mù. Nhiều năm sau, lại bởi vì ngươi làm hại ta bị kẻ địch của ngươi cắt đi hai chân. Nhưng ngươi thì sao? Ngay cả một giọt nước mắt cũng không có chảy xuống..."
Diêu Thiên nói: "Chuyện đã xảy ra đành chịu, cũng là ta dự tính sai lầm, quả thật là lỗi của ta. Nhưng mấy năm nay ngươi ở trong quốc sư phủ, nghĩ muốn cái gì ta nào có không đồng ý với ngươi?"
Diêu Viễn Từ phất tay nói: "Những thứ kia ngươi không cần cho ta cũng được, ta chỉ cần tiểu tiên nữ, ta chỉ muốn nàng."
Diêu Thiên nói: "Chỉ có nàng là không thể nào, nữ tử duy nhất kiếp này Diêu Thiên ta yêu sẽ không nhường cho bất luận kẻ nào."
Diêu Viễn Từ hừ nói: "Nhưng thân phận của các ngươi là cấm kỵ."
Diêu Thiên nói: "Hôm nay đã không phải."
Diêu Viễn Từ không ngờ Diêu Thiên đã quyết tâm, hắn vươn người cười to nói: "Được, ngươi đã không quan tâm vậy thì ta truyền chuyện này ra ngoài, để cho tất cả mọi người đều biết quốc sư đại nhân của bọn hắn và con dâu vụng trộm."
Diêu Thiên nói: "Ngươi muốn phá hủy Kinh Kinh sao?"
Diêu Viễn Từ lạnh lùng nói: "Phá hủy nàng là ngươi, không phải là ta." Nói xong hắn đẩy bánh xe gỗ muốn đi, nhưng hắn phát hiện nơi này không phải quốc sư phủ, những cánh cửa này hắn không ra được.
Âm thanh Diêu Thiên cũng lạnh, nói: "Trước khi có thánh chỉ để cho ta cưới Kinh Kinh, ai cũng không thể đem chuyện này truyền ra ngoài nửa câu, cho nên mời người..." Thiên Ly nhảy ra, Diêu Thiên nói: "Đem thiếu gia mang về thư phòng của hắn ở quốc sư phủ giam lại, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần, cũng không được cho bọn họ ra ngoài."
Thiên Ly đáp ứng một tiếng, động thủ mang người đi.
Một khắc Diêu Viễn Từ ngã xuống vẫn cười lạnh nói: "Lòng của ngươi là lạnh, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đối như vậy với Kinh Kinh..." Nói xong hắn ngã xuống trong ngực Thiên Ly.
Diêu Thiên sờ sờ tim của mình, nơi đó còn đang nhảy lên, nhưng đại khái kinh nghiệm nhiều nên coi như gặp loại chuyện như vậy vẫn không có nhảy nhanh hơn được bao nhiêu.
Hắn phát giác, trừ thời điểm lên giường với Kinh Kinh, cơ bản đã không có chuyện gì có thể làm tim của hắn mênh mông như nước thủy triều rồi. Có một ngày, hắn thật sự cũng sẽ đối như vậy với Kinh Kinh sao? Vì chuyện gì đó, lạnh lùng giam nàng lại? Suy nghĩ một chút hắn lại tiếc nuối, xem ra giữa tình thân và tình yêu hắn cơ hồ không chút do dự lựa chọn tình yêu trước kia hắn cho là rất hư ảo. Đứa con trai này, về sau chỉ sợ sẽ không nhận thức hắn người phụ thân này nữa rồi, nghĩ đến đây Diêu Thiên cười khổ! Hắn không nghĩ có đáng giá hay không, chỉ là nghĩ tới câu nói số mạng thật trêu cợt người. Hắn chính là người như thế, lựa chọn cũng không hối hận, cho dù chuyện này có lấy hay bỏ!
Hiện tại ánh trăng đã nhô lên cao, hắn khoác áo choàng vội vàng chạy tới tiểu viện kia.
Bởi vì ở gần, lại thêm lần này hắn đi cũng không phải là chuyện gì dễ nghe cho nên không mang theo người. Trong bóng đêm lại thêm áo choàng trên người hắn, rất ít người biết người này chính là quốc sư đại nhân tuyệt đại phong hoa. Nhưng hắn không nghĩ đến, chân trước hắn vừa bước ra chân sau Diêu Viễn Từ đã được Xuân Hỉ đẩy tới tìm hắn, kết quả Xuân Hỉ nói: "Làm sao quốc sư đại nhân lại mặc áo choàng rộng như vậy một mình đi ra ngoài?"
Diêu Viễn Từ ngẩn ra, phụ thân của hắn ra cửa vẫn luôn mang theo tùy tùng, bởi vì thân là quốc sư luôn có chút người tìm tới gây bất lợi cho hắn. Bộ dáng đi ra ngoài như vậy nhất định là có đặc biệt chuyện, hắn lập tức nói với Xuân Hỉ nói: "Ngươi đẩy ta đi theo ở phía sau, không được để hắn phát hiện ra."
Xuân Hỉ đáp ứng một tiếng, lại thật sự thận trọng đi theo ở phía sau. Hắn là người thật cơ trí, biết nếu như chuyện theo đuôi này bị quốc sư đại nhân phát hiện ra, vậy hắn chỉ sợ nhất định sẽ bị xử phạt.
Diêu Viễn Từ không nhìn được, cứ bị Xuân Hỉ đẩy như vậy hồi lâu, hắn nhỏ giọng hỏi "Đây là nơi nào?"
Xuân Hỉ nói: "Tiểu viện nhà Trần viên ngoại, nhưng nửa năm trước bọn họ đã dọn đi rồi, tiểu viện này vẫn luôn rao bán, nhưng mà bởi vì giá tiền rất cao nên không có người để ý."
Diêu Viễn Từ nói: "Hắn đi vào sao?"
Xuân Hỉ nói: "Tiến vào, cửa lớn đã đóng lại."
Diêu Viễn Từ mặc dù hoài nghi, nhưng cửa đã đóng lại hắn cũng không vào được, không thể làm gì khác hơn nói: "Trở về thôi..."
"Cửa nách mở ra, mới vừa có một nha đầu đi ra ngoài từ đó." Xuân Hỉ thói quen làm mắt Diêu Viễn Từ, thích nói chuyện vừa thấy cho hắn nghe.
Diêu Viễn Từ vội vàng nói: "Đẩy ta đi vào, cẩn thận không nên để người khác bắt gặp."
Xuân Hỉ đáp ứng đẩy Diêu Viễn Từ vào, tiếp thấy xung quanh cũng không có người, lại chầm chậm đẩy Diêu Viễn Từ nhỏ giọng nói: "Gia đình này rất ít người làm, ngoại trừ nha đầu mới ra đi hình như không có người khác. Chỉ có một gian phòng ngủ nhà kế sáng đèn, phía sau có một rừng trúc, phía dưới có một cửa sổ nhỏ..."
Ý tứ của hắn, muốn đi đến nhìn lén hay là nghe lén? Diêu Viễn Từ nói: "Đường nào dễ đi thì đi qua đó."
Xuân Hỉ đẩy Diêu Viễn Từ nhiều năm, có nhiều khí lực, coi như đường không dễ đi lắm hắn chỉ cần dùng sức nhấc bánh xe gỗ lên một chút là có thể đi được.
Hai người thật vất vả đến trước cửa, Xuân Hỉ chưa có động thủ lấy hai ngón tay chọc thủng giấy dá cửa đã nghe thấy âm thanh người bên trong nói chuyện. Rất nhỏ, chỉ là có thể người trong phòng đứng gần cửa sổ cho nên nghe được rất là rõ ràng. Vừa nghe xong, đôi chủ tớ này đều sợ ngây người, thế nhưng lại không dám làm động tác tiếp theo.
Trong phòng, Diêu Thiên cất giọng đáp nói: "Thế nào đã ngủ một buổi chiều còn nói ngủ?" Trong giọng nói không nửa điểm trách cứ trái lại mang theo ý cưng chiều sủng nịch. Mà đổi thành một người khác nói chuyện, lại là giọng Kinh Kinh.
"Chính là ngủ không đủ, cánh tay đều là đau, thắt lưng cũng thế..." Trong giọng nói của nàng hàm chứa oán giận, lại mang theo chút ngọt ngấy cùng hương vị nũng nịu.
Diêu Thiên lại cười to, nói: "Được rồi được rồi, nàng chỉ cần ngủ tiếp là được, chỉ là cơm tối vẫn phải ăn. Chút nữa nha đầu mua bánh quế trở lại, nàng phải ăn mấy khối lại ngủ tiếp, biết không?"
"Tốt lắm ta biết rồi." Tiếp bọn họ nghe được âm thanh cởi giày và áo khoác, âm thanh giường kêu ken két. Nghĩ đến, hẳn là có người lên giường, tiếp âm thanh của bọn họ nhỏ hơn, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng cười nói.
Hai tay Diêu Viễn Từ nắm thật chặt bánh xe gỗ, cắn chặt môi dưới tới chảy ra máu. Cho dù không cần nhìn, hắn cũng nghe hiểu, Diêu Thiên ngồi lên giường Kinh Kinh, quan hệ của bọn họ tuyệt đối đã không còn là Công Công và con dâu đơn giản như vậy.
Lại một lát sau, liền nghe một tiếng kêu sợ hãi của Kinh Kinh, nói: "Chàng không phải là để cho ta ngủ, như thế nào... Còn muốn khi dễ ta đây?"
Diêu Thiên nhỏ giọng an ủi: "Nàng ở bên cạnh ta liền không nhịn được, nha đầu..."
Âm thanh sau đó Diêu Viễn Từ đã là người từng trải qua chuyện này hắn làm sao sẽ không biết được, chỉ cảm thấy đỉnh đầu tiếng sét nổ kinh sợ, đại não hắn trong nháy mắt trống không. Một là phụ thân mặc dù hắn có chút oán hận nhưng vẫn hết sức tôn kính, một là tiểu tiên nữ hắn cho là tốt nhất thế gian, cứu hắn một mạng. Hiện tại hai người ở trên một cái giường làm chuyện nam nữ, âm thanh dâm đãng không ngừng truyền ra, tim của hắn cũng càng ngày càng lạnh.
Mà phía sau Xuân Hỉ cũng là như thế, chuyện xấu thế này lại bị hắn phát hiện. Tuy nói quốc sư đại nhân mặt ngoài là một người ôn nhu như ngọc, nhưng thực tế ai không biết hắn thủ đoạn lôi đình. Người chết bởi một câu nói của hắn cũng không ít, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cũng không dám tiếp tục cử động nữa.
Một hồi lâu Diêu Viễn Từ mới nhỏ giọng nói: "Rời đi."
Xuân Hỉ cũng muốn cứ như vậy yên lặng mà rời khỏi, hắn đẩy bánh xe gỗ của Diêu Viễn Từ xoay người đi chỉ thấy một nam tử áo đen xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
"Xin thiếu gia và vị tiểu công tử này đi theo ta." Nói xong cũng không đợi Diêu Viễn Từ phản đối, đưa tay hai ngón tay điểm huyệt đạo của chủ tớ bọn họ, động tác nhanh đến mức Xuân Hỉ cũng không phát hiện hắn ra tay như thế nào. Nam tử áo đen kia động thủ, dẫn bọn hắn đến một gian phòng ở tiền sảnh, sau đó đóng cửa lại giải huyệt đạo cho Diêu Viễn Từ.
Quay đầu lại vung tay lên, lập tức đánh ngất Xuân Hỉ. Diêu Viễn Từ cười lạnh nói: "Thiên Ly?"
Thiên Ly nói: "Đúng vậy thiếu gia."
Diêu Viễn Từ nói: "Ngươi đây là có ý gì?"
Thiên Ly nói: "Quốc sư đại nhân phân phó, phàm là người phát hiện bí mật nơi này, toàn bộ xử quyết tại chỗ. Nhưng ngài là ngoại lệ, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là mời ngài tới nơi này."
Diêu Viễn Từ cười lạnh nói: "Hắn cũng biết mình làm không đúng sao? Hắn là quốc sư đại nhân, thân thể lại khỏe mạnh, muốn dạng nữ tử gì mà không có, tại sao phải để mắt tới tiểu tiên... Kinh Kinh, nàng là con dâu của hắn."
Thiên Ly không nói, loại chuyện như vậy hắn không có quyền lợi phát biểu ý kiến.
Diêu Viễn Từ lại nói: "Bọn họ khi nào thì bắt đầu? Là lần này đi tìm Kinh Kinh, hay vẫn là trước đó đã... Đã..." Chẳng lẽ là thời điểm đòi hắn hưu thư? Nhưng rõ ràng lúc đó phụ thân vẫn đang khích lệ bọn họ ở bên nhau. Chuyện là từ lúc nào thì trở nên không giống nữa? Hoặc là ngay lúc đó Diêu Thiên chỉ là giả bộ một chút mà thôi?
Thiên Ly vẫn không nói, cho dù hắn biết đời này không có mệnh lệnh của Diêu Thiên hắn chắc là sẽ không nói.
Diêu Viễn Từ nổi giận, nói: "Chẳng lẽ ngươi cứ nhìn bọn họ làm ra loại chuyện phá hoại đạo đức này ư, hơn nữa tại sao ngươi không ngăn cản ta trước khi ta phát hiện, mà là sau khi phát hiện?" Nếu như có thể lựa chọn, hắn tình nguyện cái gì mình cũng không biết.
Thiên Ly nói: "Ta chỉ phụ trách an toàn của Kinh Kinh cô nương."
Diêu Viễn Từ cười khổ nói: "Hắn thế nhưng cho ngươi đi bảo vệ Kinh Kinh, ha ha..." Người nam nhân này có lẽ là nghiêm túc với Kinh Kinh, Thiên Ly là người hắn khổ tâm huấn luyện, bình thường cũng sẽ không dễ dàng để cho hắn rời đi.
Thiên Ly nói: "Ta sẽ khóa cửa lại, đợi buổi sáng ngày mai quốc sư đại nhân sẽ tự xử lý chuyện này..."
"Sáng sớm ngày mai... Sáng sớm ngày mai..." Như vậy một đêm này, hắn một công công sẽ cùng con dâu của mình làm chuyện cấm kỵ này sao? Diêu Viễn Từ càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng tức giận!
Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau Diêu Thiên nghe được Thiên Ly ở ngoài cửa nói ra chuyện này hắn chỉ là chau mày, xem ra nên tới cuối cùng sẽ đến. Đêm qua mình cũng quá không cẩn thận, chỉ muốn tới gặp Kinh Kinh lại không nghĩ rằng rốt cuộc làm cho sự tình lại đến nông nỗi như vậy. Nhìn nha đầu đang thoải mái ngủ trên giường hắn than nhẹ, nói: "Ngươi tiếp tục bảo vệ nàng." Sau đó tự mình mặc y phục liền mở cửa đến gian phòng ở tiền sảnh.
Nơi này đã bị Diêu Viễn Từ đập phá rơi vãi khắp nơi, Xuân Hỉ núp ở một bên, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, mà Diêu Viễn Từ một thân lệ khí nghe được âm thanh cửa phòng mở ra liền cười lạnh nói: "Là ngươi sao? Diêu Thiên..."
Diêu Thiên cau mày, mặc dù đứa con trai này sau khi bị gãy hai chân bởi vì bị chính mình làm hại vẫn luôn hết sức lạnh nhạt đối với hắn, nhưng gọi tên hắn vẫn là lần đầu tiên. Diêu Thiên ở trong lòng thở dài, mặt ngoài hết sức lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi đã biết chuyện thì dễ làm, ta và Kinh Kinh như ngươi thấy đã có phu thê chi thực (quan hệ như vợ chồng thực sự), mà hiện tại các ngươi lại đã mất danh nghĩa phu thê. Cho nên một đoạn thời gian tới ta sẽ cưới nàng vào quốc sư phủ..."
Diêu Viễn Từ cười ha ha, nói: "Ý của ngươi là, để cho ta đổi giọng gọi nàng một tiếng nương?"
Diêu Thiên nói: "Đúng"
Diêu Viễn Từ chỉ vào chỗ Diêu Thiên đứng nói: "Diêu Thiên ngươi thật rất lãnh khốc, người khác đều nói quốc sư đại nhân thế nào nhiệt tình yêu thương con dân, nhưng ta lại biết lòng của ngươi căn bản là lạnh lẽo. Năm đó cũng bởi vì ngươi chỉ lo chuyện quốc sự hàng năm đều không ở nhà dẫn đến mẫu thân sinh non, làm hại ta trời sinh mắt mù. Nhiều năm sau, lại bởi vì ngươi làm hại ta bị kẻ địch của ngươi cắt đi hai chân. Nhưng ngươi thì sao? Ngay cả một giọt nước mắt cũng không có chảy xuống..."
Diêu Thiên nói: "Chuyện đã xảy ra đành chịu, cũng là ta dự tính sai lầm, quả thật là lỗi của ta. Nhưng mấy năm nay ngươi ở trong quốc sư phủ, nghĩ muốn cái gì ta nào có không đồng ý với ngươi?"
Diêu Viễn Từ phất tay nói: "Những thứ kia ngươi không cần cho ta cũng được, ta chỉ cần tiểu tiên nữ, ta chỉ muốn nàng."
Diêu Thiên nói: "Chỉ có nàng là không thể nào, nữ tử duy nhất kiếp này Diêu Thiên ta yêu sẽ không nhường cho bất luận kẻ nào."
Diêu Viễn Từ hừ nói: "Nhưng thân phận của các ngươi là cấm kỵ."
Diêu Thiên nói: "Hôm nay đã không phải."
Diêu Viễn Từ không ngờ Diêu Thiên đã quyết tâm, hắn vươn người cười to nói: "Được, ngươi đã không quan tâm vậy thì ta truyền chuyện này ra ngoài, để cho tất cả mọi người đều biết quốc sư đại nhân của bọn hắn và con dâu vụng trộm."
Diêu Thiên nói: "Ngươi muốn phá hủy Kinh Kinh sao?"
Diêu Viễn Từ lạnh lùng nói: "Phá hủy nàng là ngươi, không phải là ta." Nói xong hắn đẩy bánh xe gỗ muốn đi, nhưng hắn phát hiện nơi này không phải quốc sư phủ, những cánh cửa này hắn không ra được.
Âm thanh Diêu Thiên cũng lạnh, nói: "Trước khi có thánh chỉ để cho ta cưới Kinh Kinh, ai cũng không thể đem chuyện này truyền ra ngoài nửa câu, cho nên mời người..." Thiên Ly nhảy ra, Diêu Thiên nói: "Đem thiếu gia mang về thư phòng của hắn ở quốc sư phủ giam lại, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần, cũng không được cho bọn họ ra ngoài."
Thiên Ly đáp ứng một tiếng, động thủ mang người đi.
Một khắc Diêu Viễn Từ ngã xuống vẫn cười lạnh nói: "Lòng của ngươi là lạnh, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đối như vậy với Kinh Kinh..." Nói xong hắn ngã xuống trong ngực Thiên Ly.
Diêu Thiên sờ sờ tim của mình, nơi đó còn đang nhảy lên, nhưng đại khái kinh nghiệm nhiều nên coi như gặp loại chuyện như vậy vẫn không có nhảy nhanh hơn được bao nhiêu.
Hắn phát giác, trừ thời điểm lên giường với Kinh Kinh, cơ bản đã không có chuyện gì có thể làm tim của hắn mênh mông như nước thủy triều rồi. Có một ngày, hắn thật sự cũng sẽ đối như vậy với Kinh Kinh sao? Vì chuyện gì đó, lạnh lùng giam nàng lại? Suy nghĩ một chút hắn lại tiếc nuối, xem ra giữa tình thân và tình yêu hắn cơ hồ không chút do dự lựa chọn tình yêu trước kia hắn cho là rất hư ảo. Đứa con trai này, về sau chỉ sợ sẽ không nhận thức hắn người phụ thân này nữa rồi, nghĩ đến đây Diêu Thiên cười khổ! Hắn không nghĩ có đáng giá hay không, chỉ là nghĩ tới câu nói số mạng thật trêu cợt người. Hắn chính là người như thế, lựa chọn cũng không hối hận, cho dù chuyện này có lấy hay bỏ!
Bình luận facebook