Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Edit: tan_hye
Trong kinh thành, từ Mễ gia tới quốc sư phủ mười dặm phố dài đều trải thảm đỏ. Quốc sư đại nhân mặc hỉ phục đỏ thẫm, vẻ mặt lạnh lẽo khiến bọn nô bộc không dám đến gần. Hắn mặc dù nhận được thư của Vân Phỉ gởi từ U châu phủ nói để cho hắn cứ chuẩn bị hôn lễ theo bình thường, nhưng tân nương mất tích mấy ngày hắn có thể nào không lo lắng. Quan trọng nhất là, hắn biết người cướp đi nàng là ai. Diêu Viễn Từ làm tất cả chứng minh, Diêu Viễn Từ buông xuống tất cả, chuẩn bị cùng với nàng cứ vậy rời đi. Trong phòng trừ Tố Vân ra không có một người sống, mà Tố Vân cho dù còn sống nàng cũng nói không ra nửa chữ, chỉ là run rẩy. Diêu Thiên không có biện pháp ép buộc nàng, bởi vì nữ nhân này dù sao cũng mang thai cháu của mình.
Đang lúc hắn tìm khắp nơi không thấy bóng người, gấp đến mức muốn xuống tay với Tố Vân thì nhận được tin tức Vân Phỉ truyền tới. Hắn nói rõ vợ hắn và Kinh Kinh là quan hệ sư tỷ muội, cho nên truyền lời nói nàng đã bình an, đang trên đường về. Người sẽ quay về hắn đương nhiên vui mừng, nhưng vẫn mất hứng bởi vì người là bị sư phụ đưa về. Người sư phụ kia nghĩ như thế nào cũng không làm cho người ta yên tâm.
Cưỡi ngựa mang theo cỗ kiệu tới Mễ gia, mà toàn bộ người Mễ gia đứng ở bên ngoài, bọn họ cũng run như cầy sấy, bởi vì nữ nhi không có ở đây bọn họ phải lấy gì giao cho quốc sư. Nhưng là người mất tích ở quốc sư phủ, bọn họ cũng chỉ có thể tin tưởng tin tức Diêu Thiên truyền đến, hôm nay nữ nhi nhất định có thể xuất hiện. Nhưng mắt thấy hai đội nhân mã sắp đến nơi rồi, người của toàn kinh thành đều ở đây nhìn, bọn họ nên làm cái gì? Mễ gia trước mặt mất đi bình tĩnh, Mễ mẫu thậm chí lung la lung lay, nước mắt sắp chảy ra. Ngay cả Mễ Tu Nguyên bình tĩnh nhất cũng xoa xoa tay, nói: "Này phải làm thế nào?"
Diêu Thiên cưỡi ngựa chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy của bọn họ, trầm giọng nói: "Bình tĩnh."
Mễ phụ giật giật khóe miệng dưới, cái tuổi này của bọn họ còn bị con rể quát khẽ, đây có tính là có chút mất mặt không. Nhưng mà hắn lôi kéo phu nhân, ở trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người nhất định phải bình tĩnh, nếu không chỉ sợ sẽ làm cho bọn họ nhìn ra bọn họ chột dạ.
Đúng, trên thánh chỉ mặc dù nói nữ nhi và con rể là thần tiên làm mối, nhưng là bọn hắn không tin người khác lại càng không tin. Nếu như bọn họ tự rối loạn trận tuyến, thanh âm phản đối chỉ sợ rất hơn. Đến lúc đó Mễ gia khả năng bị người cười một nữ gả hai lần, hơn nữa còn là hai cha con.
Mà tình huống Diêu Thiên chỉ sợ thảm hại hơn. Trên tiểu lâu đối diện, Bích Dao công chúa khẩn trương nắm cây cột, nhìn nhi tử phía dưới đã hành lễ với nhạc phụ nhạc mẫu, tiếp theo chỉ còn nhận tân nương là xong. Nếu là không có, vậy phải thu xếp như thế nào? Đến lúc đó chỉ sợ cái gọi là lời nói thần làm mối tự sụp đổ, nhi tử sắp bị người đời lần nữa cho là loạn luân, cũng bị nhạo báng thậm chí mất đi tất cả hiện tại đang có. Nàng không muốn loại chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa, bởi vì ban đầu nàng vì mình vui vẻ nhất thời từ đó làm cho Diêu Thiên không thể nhận tổ quy tông, sự sai lầm này không muốn lại xảy ra lần nữa trên người đời sau. Quan trọng nhất là, Viễn Từ đã là người bị hại.
Một bàn tay đưa khăn tới, Hoa Nhan thở dài nói: "Nàng không phải cần phải cái gì cũng đeo lên lưng chính mình, Bích Dao, đừng khóc."
Bích Dao công chúa nói: "Nhưng Tiểu Thiên..."
Hoa Nhan nói: "Vô luận hắn làm như thế nào đều là con của chúng ta."
Bích Dao nghĩ cũng phải, nàng nhìn biến hóa phía dưới, chờ!
Đột nhiên, thật chỉ là trong lúc bất chợt. Bầu trời chợt tối om om! Thật sự là trong lúc bất chợt, không có bất kỳ báo trước. Diêu Thiên giật mình, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, hắn hình như cảm giác được cái gì, sau đó nhìn thấy trên màn trời màu đen kia có lấm tấm ánh sáng chiếu xuống. Tiếp một bóng dáng lửa đỏ từ trong ánh sáng mờ ảo xuất hiện, chậm rãi hạ xuống, cuối cùng rơi vào trong ngực của hắn. Trên bầu trời hiện ra một mảnh hoa hoè, nhạc tiên nhẹ nhàng vang lên, trong ánh sáng như có tiên nhân khiêu vũ, tư thế uyển chuyển khác thường.
Mọi người đều chú ý trong kỳ cảnh, mà Diêu Thiên lại ôm tân nương của mình thở phào nhẹ nhõm cười nói: "Nàng vốn là ngoài dự đoán của mọi người như vậy."
Kinh Kinh đỏ mặt, nàng cũng không khiến sư phụ đặt nàng ở trong ngực hắn. "Những thứ này là sư phụ làm."
"Thật sao?"
Kinh Kinh nghe được giọng nói Diêu Thiên có chút hương vị chua chát, vì vậy nói: "Hắn có thể đúng hạn đưa ta tới đã là kỳ tích." Bởi vì lạc đường, cho nên chậm chút.
Diêu Thiên mới biết hôm nay là ngày đại hỉ của mình chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại, hắn ôm Kinh Kinh xuống ngựa, sau đó từ trong tay người Mễ gia nhận lấy khăn voan đội lên cho nàng.
Hiện tại tất cả mọi người đều giật mình trong dị cảnh, nào có người có tâm tư để ý đến bọn hắn.
Một lát sau lúc dị cảnh sắp biến mất, trên bầu trời có một tiếng khóc thê lương vang lên: "Nuôi đồ đệ mấy năm cuối cùng gả cho người khác, sư phụ đứt ruột đứt gan, đồ đệ có biết không? Đau khổ khuyên bảo, hối hận đến cùng, đồ nhi a..."
Gân xanh trên trán Diêu Thiên nhảy thình thịch, phất phất tay nói: "Điều cung tiễn thủ tới đây, bắn cho ta..."
"..."
Ngay cả Thần Tiên cũng dám bắn, không hổ là quốc sư đại nhân. Nhưng mà trước tình huống kỳ cảnh như vậy không người nào dám kêu, cuối cùng nghe tiếng khóc sư phụ càng ngày càng xa, bên này Kinh Kinh mới buông tay che hai lỗ tai ra.
Thật là muốn chết, người ta kết hôn hắn khóc cái gì? Đột nhiên nhớ tới sư phụ chỉ cần dùng mắt quá độ hoặc là vừa khóc xong thị lực sẽ giảm xuống rất nhiều, chẳng lẽ ngày đó ôm lấy mình thu làm đồ đệ hoàn toàn là bởi vì ngày đó sư tỷ thành thân, cho nên hắn chính là khóc rời đi như vậy? Không biết, hôm nay hắn có thể đụng phải tiểu sư muội của mình không đây? Đang suy nghĩ cỗ kiệu đã được nâng lên, tiếp nàng nghe được tiếng hoan hô.
"Quả nhiên là Thần Tiên gả đồ đệ, ban ngày còn có thể thấy Thần Tiên trên không trung khiêu vũ, thật lợi hại."
"Quốc sư đại nhân quả nhiên là con của Thần Tiên, nếu không Tiên Nhân thế nào chịu gả đồ đệ cho hắn?"
"Tân nương tử từ trên trời bay xuống, cái này tất cả mọi người thấy được chưa!"
Diêu Thiên lại không nghe những thứ này, hắn chỉ quan tâm lấy được tiểu thê tử về nhà trái tim lơ lửng này mới có thể hạ xuống.
Một đường diễn tấu sáo và trống, những người này một đường đưa tới. Không biết bọn họ sau này còn có thể nhìn chuyện kỳ quái hay không, không chừng có thể thấy Thần Tiên nhập tiệc.
Nhưng cuối cùng mọi người đều là vui vẻ mà đến mất hứng mà về, nhưng trong lòng khẳng định, cọc hôn sự này được thần tiên bảo vệ, không ai còn dám nhắc tới lời phản đối nữa.
Cũng cho đến lúc này, Bích Dao công chúa lễ cũng đến chỗ chủ trì. Nàng và Hoa Nhan ngồi ở vị trí cao đường chờ được thăng chức, tuy nói sự xuất hiện này quá đột ngột nhưng Diêu Thiên cũng không chút khiếp sợ nào.
Hắn đỡ Kinh Kinh bái cao đường, sau đó hai người được đưa vào động phòng. Dĩ nhiên là không ai dám tới náo quốc sư đại nhân động phòng, hắn nhẹ nhàng vén khăn voan lần thứ hai cho Kinh Kinh, sau đó phát hiện vẻ mặt thẹn thùng của Kinh Kinh là xinh đẹp như thế.
Đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: "Chịu khổ?"
Kinh Kinh nhìn chung quanh còn có người ngoài hắn còn làm động tác thân mật như vậy, mặt không khỏi càng đỏ, nói: "Không có."
Diêu Thiên gật đầu một cái, nói: "Các ngươi lui xuống hết đi!"
Bọn hạ nhân nhìn Diêu Thiên lại nhìn bên ngoài một chút, bọn họ rất muốn nói với hắn bây giờ là ban ngày. Nhưng mà mong muốn của Quốc sư nhà bọn hắn, này có biện pháp nào?
Mọi người rối rít rời khỏi, Diêu Thiên ôm lấy Kinh Kinh ngậm cái miệng nhỏ của nàng mút thật sâu. Vừa hút vừa làm một chút động tác thô bỉ, khiến cho Kinh Kinh thở dốc không ngừng, từ từ nằm trên giường.
Diêu Thiên cười ở bên tai nàng nói: "Muốn sao?"
Kinh Kinh vô cùng e thẹn nói: "Mới không có."
Diêu Thiên nói: "Ta lại muốn, tối nay tất nhiên sẽ hảo hảo thương ngươi."
Hắn đang muốn đưa tay cởi nút áo Kinh Kinh, thì nghe có người bên ngoài kêu lớn: "Diêu Thiên, hôm nay là ngày thật tốt ngươi trốn ở trong phòng làm cái gì, mau ra đây chúng ta cùng uống mấy chén, ngay cả hoàng thượng cũng đã tới, ngươi mau ra đây. Nếu không ra, ta sẽ tiến vào kéo ngươi ra ngoài." Là thanh âm Lôi Tử, hắn vừa nói vừa cười xem ra đã uống không ít.
Hai hàng lông mày thanh tú của Diêu Thiên vặn thành một cục, nói: "Mãng phu." Hôm nay là tân hôn của mình, người lại đang ở trong tân phòng có thể làm cái gì? Nhưng nghe được hoàng thượng tới, hắn biết là ôn tồn không nổi nữa.
Liền nói với Kinh Kinh: "Nàng nghỉ ngơi một chút đi, ta đi kêu bọn họ rất nhanh thì trở lại."
"Ừ." Kinh Kinh cũng cảm thấy ban ngày làm chuyện này quá gấp, vẫn là chờ muộn một chút tốt hơn. Thế nhưng một khi đã chờ là chờ đến nửa đêm, nàng khó khăn ngáp cũng không thấy Diêu Thiên trở lại. Nàng vốn là muốn hỏi, lại nghĩ đến mình là tân nương tử, vừa hỏi thì bọn họ còn không nói nàng là đêm tân hôn muốn tướng công rồi hả ? Tiếp tục đợi thêm một lát, lúc này mới thấy Diêu Thiên trở lại. Hắn hình như uống không ít, bước chân cũng có chút không vững. Nhưng mà lần này bọn hạ nhân không đợi hắn phân phó, trực tiếp rời đi. Mặt Diêu Thiên có chút hồng, mấy bước đi tới trước giường đẩy ngã Kinh Kinh, một hồi hôn tới tấp nói: "Thật vất vả tiễn bọn họ đi, Kinh Kinh ta thật sự nhớ nàng." Nói xong cầm lấy tay nàng tìm kiếm xuống dưới hạ thân mình. Kinh Kinh sợ hết hồn, nói: "Chàng...... Chàng đây là ăn cái gì sao?" Diêu Thiên cười nói: "Chưa ăn cái gì, chính là nghĩ tới nàng, lập tức không nhịn được." Kinh Kinh giật giật khóe miệng, hẳn là tác dụng của rượu đi! Nhưng mà hắn cũng đã lâu không có kích tình như vậy, theo hắn thôi. Nàng chuẩn bị dâng hiến chính mình, mà Diêu Thiên cũng nhìn ra được, vừa hôn nàng vừa gọi tên của nàng, nhanh chóng cởi áo khoác của nàng xuống, đưa tay cởi nút áo trung y. Nhưng chuyện lạ xảy ra, bởi vì nút áo này lại thế nào cũng không cởi được. Tim Kinh Kinh nhảy thình thịch chờ đợi mình bị người nào đó ăn sạch sành sanh, đột nhiên thấy hắn phấn đấu với nút áo mãi không khỏi mở mắt ra nói: "Thế nào?" Diêu Thiên cau mày nói: "Không cởi được." Kinh Kinh kỳ quái, hắn thế nào ngay cả cái nút áo cũng không cởi được? Mình đưa tay cởi, nhưng lại cũng không cởi được. Nàng ngẩn ra, nói: "Chuyện gì xảy ra?" Đúng, chuyện này Quá kỳ quái, trong thiên hạ nào có nút áo dùng nhiều khí lực cũng không cởi được đây? Diêu Thiên bởi vì uống rượu có chút nôn nóng nói: "Không cởi được thì xé là được rồi." Nói xong đưa tay xé bộ hôn bào (áo cưới) kia. Nhưng chuyện càng thêm kỳ quái xảy ra, hắn chẳng những không xé rách được bộ y phục này, trên y phục còn xuất hiện một hàng chữ. Phía trên là chữ viết của sư phụ, viết: Hôn bào này là lễ vật ta tặng cho đồ nhi, một ngày chỉ cho cởi xuống một cái. Diêu Thiên chỉ vào chữ phía trên, nói: "Đây là ý gì?" Kinh Kinh cũng giống nhau, nói: "Sư phụ là khảo nghiệm ý tứ của chàng đi!" Diêu Thiên nói: "Nàng tổng cộng mặc bao nhiêu món?" Kinh Kinh đếm, áo thêm quần hình như mặc mười mấy món. Nàng đưa ra mười ngón tay, Diêu Thiên đã nhảy xuống giường nói: "Cái người sư phụ này thật quá mức bướng bỉnh rồi, lần sau nếu gặp hắn ta nhất định không tha cho hắn." Kinh Kinh nói: "Hiện tại làm như thế nào?" Số lần hôm nay cởi y phục đã dùng hết, xem ra chỉ có thể chờ ngày mai lại cởi. Diêu Thiên tức không có chỗ phát, bởi vì người nghĩ đến loại phương pháp này là sư phụ không phải Kinh Kinh. Hắn đi vòng vo trên đất vài vòng, nói: "Nàng ngủ trước, ta tắm xong sẽ trở lại." Toàn thân nóng ran cộng thêm với uống rượu, nếu như không đi tắm nước lạnh chỉ sợ mình sẽ làm chính mình trướng chết. Kinh Kinh nhìn lưng của hắn nhẹ giọng nói: "Thật là vất vả cho chàng rồi, vẫn còn may không phải là một năm một cái."
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=383471
Trong kinh thành, từ Mễ gia tới quốc sư phủ mười dặm phố dài đều trải thảm đỏ. Quốc sư đại nhân mặc hỉ phục đỏ thẫm, vẻ mặt lạnh lẽo khiến bọn nô bộc không dám đến gần. Hắn mặc dù nhận được thư của Vân Phỉ gởi từ U châu phủ nói để cho hắn cứ chuẩn bị hôn lễ theo bình thường, nhưng tân nương mất tích mấy ngày hắn có thể nào không lo lắng. Quan trọng nhất là, hắn biết người cướp đi nàng là ai. Diêu Viễn Từ làm tất cả chứng minh, Diêu Viễn Từ buông xuống tất cả, chuẩn bị cùng với nàng cứ vậy rời đi. Trong phòng trừ Tố Vân ra không có một người sống, mà Tố Vân cho dù còn sống nàng cũng nói không ra nửa chữ, chỉ là run rẩy. Diêu Thiên không có biện pháp ép buộc nàng, bởi vì nữ nhân này dù sao cũng mang thai cháu của mình.
Đang lúc hắn tìm khắp nơi không thấy bóng người, gấp đến mức muốn xuống tay với Tố Vân thì nhận được tin tức Vân Phỉ truyền tới. Hắn nói rõ vợ hắn và Kinh Kinh là quan hệ sư tỷ muội, cho nên truyền lời nói nàng đã bình an, đang trên đường về. Người sẽ quay về hắn đương nhiên vui mừng, nhưng vẫn mất hứng bởi vì người là bị sư phụ đưa về. Người sư phụ kia nghĩ như thế nào cũng không làm cho người ta yên tâm.
Cưỡi ngựa mang theo cỗ kiệu tới Mễ gia, mà toàn bộ người Mễ gia đứng ở bên ngoài, bọn họ cũng run như cầy sấy, bởi vì nữ nhi không có ở đây bọn họ phải lấy gì giao cho quốc sư. Nhưng là người mất tích ở quốc sư phủ, bọn họ cũng chỉ có thể tin tưởng tin tức Diêu Thiên truyền đến, hôm nay nữ nhi nhất định có thể xuất hiện. Nhưng mắt thấy hai đội nhân mã sắp đến nơi rồi, người của toàn kinh thành đều ở đây nhìn, bọn họ nên làm cái gì? Mễ gia trước mặt mất đi bình tĩnh, Mễ mẫu thậm chí lung la lung lay, nước mắt sắp chảy ra. Ngay cả Mễ Tu Nguyên bình tĩnh nhất cũng xoa xoa tay, nói: "Này phải làm thế nào?"
Diêu Thiên cưỡi ngựa chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy của bọn họ, trầm giọng nói: "Bình tĩnh."
Mễ phụ giật giật khóe miệng dưới, cái tuổi này của bọn họ còn bị con rể quát khẽ, đây có tính là có chút mất mặt không. Nhưng mà hắn lôi kéo phu nhân, ở trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người nhất định phải bình tĩnh, nếu không chỉ sợ sẽ làm cho bọn họ nhìn ra bọn họ chột dạ.
Đúng, trên thánh chỉ mặc dù nói nữ nhi và con rể là thần tiên làm mối, nhưng là bọn hắn không tin người khác lại càng không tin. Nếu như bọn họ tự rối loạn trận tuyến, thanh âm phản đối chỉ sợ rất hơn. Đến lúc đó Mễ gia khả năng bị người cười một nữ gả hai lần, hơn nữa còn là hai cha con.
Mà tình huống Diêu Thiên chỉ sợ thảm hại hơn. Trên tiểu lâu đối diện, Bích Dao công chúa khẩn trương nắm cây cột, nhìn nhi tử phía dưới đã hành lễ với nhạc phụ nhạc mẫu, tiếp theo chỉ còn nhận tân nương là xong. Nếu là không có, vậy phải thu xếp như thế nào? Đến lúc đó chỉ sợ cái gọi là lời nói thần làm mối tự sụp đổ, nhi tử sắp bị người đời lần nữa cho là loạn luân, cũng bị nhạo báng thậm chí mất đi tất cả hiện tại đang có. Nàng không muốn loại chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa, bởi vì ban đầu nàng vì mình vui vẻ nhất thời từ đó làm cho Diêu Thiên không thể nhận tổ quy tông, sự sai lầm này không muốn lại xảy ra lần nữa trên người đời sau. Quan trọng nhất là, Viễn Từ đã là người bị hại.
Một bàn tay đưa khăn tới, Hoa Nhan thở dài nói: "Nàng không phải cần phải cái gì cũng đeo lên lưng chính mình, Bích Dao, đừng khóc."
Bích Dao công chúa nói: "Nhưng Tiểu Thiên..."
Hoa Nhan nói: "Vô luận hắn làm như thế nào đều là con của chúng ta."
Bích Dao nghĩ cũng phải, nàng nhìn biến hóa phía dưới, chờ!
Đột nhiên, thật chỉ là trong lúc bất chợt. Bầu trời chợt tối om om! Thật sự là trong lúc bất chợt, không có bất kỳ báo trước. Diêu Thiên giật mình, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, hắn hình như cảm giác được cái gì, sau đó nhìn thấy trên màn trời màu đen kia có lấm tấm ánh sáng chiếu xuống. Tiếp một bóng dáng lửa đỏ từ trong ánh sáng mờ ảo xuất hiện, chậm rãi hạ xuống, cuối cùng rơi vào trong ngực của hắn. Trên bầu trời hiện ra một mảnh hoa hoè, nhạc tiên nhẹ nhàng vang lên, trong ánh sáng như có tiên nhân khiêu vũ, tư thế uyển chuyển khác thường.
Mọi người đều chú ý trong kỳ cảnh, mà Diêu Thiên lại ôm tân nương của mình thở phào nhẹ nhõm cười nói: "Nàng vốn là ngoài dự đoán của mọi người như vậy."
Kinh Kinh đỏ mặt, nàng cũng không khiến sư phụ đặt nàng ở trong ngực hắn. "Những thứ này là sư phụ làm."
"Thật sao?"
Kinh Kinh nghe được giọng nói Diêu Thiên có chút hương vị chua chát, vì vậy nói: "Hắn có thể đúng hạn đưa ta tới đã là kỳ tích." Bởi vì lạc đường, cho nên chậm chút.
Diêu Thiên mới biết hôm nay là ngày đại hỉ của mình chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại, hắn ôm Kinh Kinh xuống ngựa, sau đó từ trong tay người Mễ gia nhận lấy khăn voan đội lên cho nàng.
Hiện tại tất cả mọi người đều giật mình trong dị cảnh, nào có người có tâm tư để ý đến bọn hắn.
Một lát sau lúc dị cảnh sắp biến mất, trên bầu trời có một tiếng khóc thê lương vang lên: "Nuôi đồ đệ mấy năm cuối cùng gả cho người khác, sư phụ đứt ruột đứt gan, đồ đệ có biết không? Đau khổ khuyên bảo, hối hận đến cùng, đồ nhi a..."
Gân xanh trên trán Diêu Thiên nhảy thình thịch, phất phất tay nói: "Điều cung tiễn thủ tới đây, bắn cho ta..."
"..."
Ngay cả Thần Tiên cũng dám bắn, không hổ là quốc sư đại nhân. Nhưng mà trước tình huống kỳ cảnh như vậy không người nào dám kêu, cuối cùng nghe tiếng khóc sư phụ càng ngày càng xa, bên này Kinh Kinh mới buông tay che hai lỗ tai ra.
Thật là muốn chết, người ta kết hôn hắn khóc cái gì? Đột nhiên nhớ tới sư phụ chỉ cần dùng mắt quá độ hoặc là vừa khóc xong thị lực sẽ giảm xuống rất nhiều, chẳng lẽ ngày đó ôm lấy mình thu làm đồ đệ hoàn toàn là bởi vì ngày đó sư tỷ thành thân, cho nên hắn chính là khóc rời đi như vậy? Không biết, hôm nay hắn có thể đụng phải tiểu sư muội của mình không đây? Đang suy nghĩ cỗ kiệu đã được nâng lên, tiếp nàng nghe được tiếng hoan hô.
"Quả nhiên là Thần Tiên gả đồ đệ, ban ngày còn có thể thấy Thần Tiên trên không trung khiêu vũ, thật lợi hại."
"Quốc sư đại nhân quả nhiên là con của Thần Tiên, nếu không Tiên Nhân thế nào chịu gả đồ đệ cho hắn?"
"Tân nương tử từ trên trời bay xuống, cái này tất cả mọi người thấy được chưa!"
Diêu Thiên lại không nghe những thứ này, hắn chỉ quan tâm lấy được tiểu thê tử về nhà trái tim lơ lửng này mới có thể hạ xuống.
Một đường diễn tấu sáo và trống, những người này một đường đưa tới. Không biết bọn họ sau này còn có thể nhìn chuyện kỳ quái hay không, không chừng có thể thấy Thần Tiên nhập tiệc.
Nhưng cuối cùng mọi người đều là vui vẻ mà đến mất hứng mà về, nhưng trong lòng khẳng định, cọc hôn sự này được thần tiên bảo vệ, không ai còn dám nhắc tới lời phản đối nữa.
Cũng cho đến lúc này, Bích Dao công chúa lễ cũng đến chỗ chủ trì. Nàng và Hoa Nhan ngồi ở vị trí cao đường chờ được thăng chức, tuy nói sự xuất hiện này quá đột ngột nhưng Diêu Thiên cũng không chút khiếp sợ nào.
Hắn đỡ Kinh Kinh bái cao đường, sau đó hai người được đưa vào động phòng. Dĩ nhiên là không ai dám tới náo quốc sư đại nhân động phòng, hắn nhẹ nhàng vén khăn voan lần thứ hai cho Kinh Kinh, sau đó phát hiện vẻ mặt thẹn thùng của Kinh Kinh là xinh đẹp như thế.
Đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: "Chịu khổ?"
Kinh Kinh nhìn chung quanh còn có người ngoài hắn còn làm động tác thân mật như vậy, mặt không khỏi càng đỏ, nói: "Không có."
Diêu Thiên gật đầu một cái, nói: "Các ngươi lui xuống hết đi!"
Bọn hạ nhân nhìn Diêu Thiên lại nhìn bên ngoài một chút, bọn họ rất muốn nói với hắn bây giờ là ban ngày. Nhưng mà mong muốn của Quốc sư nhà bọn hắn, này có biện pháp nào?
Mọi người rối rít rời khỏi, Diêu Thiên ôm lấy Kinh Kinh ngậm cái miệng nhỏ của nàng mút thật sâu. Vừa hút vừa làm một chút động tác thô bỉ, khiến cho Kinh Kinh thở dốc không ngừng, từ từ nằm trên giường.
Diêu Thiên cười ở bên tai nàng nói: "Muốn sao?"
Kinh Kinh vô cùng e thẹn nói: "Mới không có."
Diêu Thiên nói: "Ta lại muốn, tối nay tất nhiên sẽ hảo hảo thương ngươi."
Hắn đang muốn đưa tay cởi nút áo Kinh Kinh, thì nghe có người bên ngoài kêu lớn: "Diêu Thiên, hôm nay là ngày thật tốt ngươi trốn ở trong phòng làm cái gì, mau ra đây chúng ta cùng uống mấy chén, ngay cả hoàng thượng cũng đã tới, ngươi mau ra đây. Nếu không ra, ta sẽ tiến vào kéo ngươi ra ngoài." Là thanh âm Lôi Tử, hắn vừa nói vừa cười xem ra đã uống không ít.
Hai hàng lông mày thanh tú của Diêu Thiên vặn thành một cục, nói: "Mãng phu." Hôm nay là tân hôn của mình, người lại đang ở trong tân phòng có thể làm cái gì? Nhưng nghe được hoàng thượng tới, hắn biết là ôn tồn không nổi nữa.
Liền nói với Kinh Kinh: "Nàng nghỉ ngơi một chút đi, ta đi kêu bọn họ rất nhanh thì trở lại."
"Ừ." Kinh Kinh cũng cảm thấy ban ngày làm chuyện này quá gấp, vẫn là chờ muộn một chút tốt hơn. Thế nhưng một khi đã chờ là chờ đến nửa đêm, nàng khó khăn ngáp cũng không thấy Diêu Thiên trở lại. Nàng vốn là muốn hỏi, lại nghĩ đến mình là tân nương tử, vừa hỏi thì bọn họ còn không nói nàng là đêm tân hôn muốn tướng công rồi hả ? Tiếp tục đợi thêm một lát, lúc này mới thấy Diêu Thiên trở lại. Hắn hình như uống không ít, bước chân cũng có chút không vững. Nhưng mà lần này bọn hạ nhân không đợi hắn phân phó, trực tiếp rời đi. Mặt Diêu Thiên có chút hồng, mấy bước đi tới trước giường đẩy ngã Kinh Kinh, một hồi hôn tới tấp nói: "Thật vất vả tiễn bọn họ đi, Kinh Kinh ta thật sự nhớ nàng." Nói xong cầm lấy tay nàng tìm kiếm xuống dưới hạ thân mình. Kinh Kinh sợ hết hồn, nói: "Chàng...... Chàng đây là ăn cái gì sao?" Diêu Thiên cười nói: "Chưa ăn cái gì, chính là nghĩ tới nàng, lập tức không nhịn được." Kinh Kinh giật giật khóe miệng, hẳn là tác dụng của rượu đi! Nhưng mà hắn cũng đã lâu không có kích tình như vậy, theo hắn thôi. Nàng chuẩn bị dâng hiến chính mình, mà Diêu Thiên cũng nhìn ra được, vừa hôn nàng vừa gọi tên của nàng, nhanh chóng cởi áo khoác của nàng xuống, đưa tay cởi nút áo trung y. Nhưng chuyện lạ xảy ra, bởi vì nút áo này lại thế nào cũng không cởi được. Tim Kinh Kinh nhảy thình thịch chờ đợi mình bị người nào đó ăn sạch sành sanh, đột nhiên thấy hắn phấn đấu với nút áo mãi không khỏi mở mắt ra nói: "Thế nào?" Diêu Thiên cau mày nói: "Không cởi được." Kinh Kinh kỳ quái, hắn thế nào ngay cả cái nút áo cũng không cởi được? Mình đưa tay cởi, nhưng lại cũng không cởi được. Nàng ngẩn ra, nói: "Chuyện gì xảy ra?" Đúng, chuyện này Quá kỳ quái, trong thiên hạ nào có nút áo dùng nhiều khí lực cũng không cởi được đây? Diêu Thiên bởi vì uống rượu có chút nôn nóng nói: "Không cởi được thì xé là được rồi." Nói xong đưa tay xé bộ hôn bào (áo cưới) kia. Nhưng chuyện càng thêm kỳ quái xảy ra, hắn chẳng những không xé rách được bộ y phục này, trên y phục còn xuất hiện một hàng chữ. Phía trên là chữ viết của sư phụ, viết: Hôn bào này là lễ vật ta tặng cho đồ nhi, một ngày chỉ cho cởi xuống một cái. Diêu Thiên chỉ vào chữ phía trên, nói: "Đây là ý gì?" Kinh Kinh cũng giống nhau, nói: "Sư phụ là khảo nghiệm ý tứ của chàng đi!" Diêu Thiên nói: "Nàng tổng cộng mặc bao nhiêu món?" Kinh Kinh đếm, áo thêm quần hình như mặc mười mấy món. Nàng đưa ra mười ngón tay, Diêu Thiên đã nhảy xuống giường nói: "Cái người sư phụ này thật quá mức bướng bỉnh rồi, lần sau nếu gặp hắn ta nhất định không tha cho hắn." Kinh Kinh nói: "Hiện tại làm như thế nào?" Số lần hôm nay cởi y phục đã dùng hết, xem ra chỉ có thể chờ ngày mai lại cởi. Diêu Thiên tức không có chỗ phát, bởi vì người nghĩ đến loại phương pháp này là sư phụ không phải Kinh Kinh. Hắn đi vòng vo trên đất vài vòng, nói: "Nàng ngủ trước, ta tắm xong sẽ trở lại." Toàn thân nóng ran cộng thêm với uống rượu, nếu như không đi tắm nước lạnh chỉ sợ mình sẽ làm chính mình trướng chết. Kinh Kinh nhìn lưng của hắn nhẹ giọng nói: "Thật là vất vả cho chàng rồi, vẫn còn may không phải là một năm một cái."
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=383471
Bình luận facebook