Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Edit: tan_hye
Diêu Thiên cũng chỉ là nghe nói, thật sự chỉ là nghe hoàng thượng sắc lang từng nói, thời điểm trong người nữ tử chảy ra nước thì chứng minh nàng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, hơn nữa trạng thái tương đối thoải mái, đến lúc đó sẽ phải dùng hai ngón tay. Hắn do dự có muốn bỏ vào hay không, nhưng khi nhìn hai gò má Kinh Kinh ửng đỏ, dáng vẻ hai bắp chân trắng noãn run rẩy trên không trung, chính mình vậy mà trong lòng sinh ra cảm giác tà ác, lại vô cùng thuận tay bỏ vào. "Ừ..." Không bị phản đối, chỉ là khẽ hừ một tiếng. Diêu Thiên nhẹ nhàng thở ra, hắn phát hiện nha đầu đã không có cách nào nói chuyện, có lúc chỉ là nhăn nhẹ đầu mi hoặc là dùng ánh mắt vô cùng quyến rũ liếc hắn một cái. So với lần đầu tiên hơi phản kháng, trái lại lần này nàng thành thật rất nhiều, xem ra những biện pháp thối nát hoàng thượng nói kia cũng có tác dụng. Hắn thở dài, trước kia thời điểm hoàng thượng nói hắn luôn xấu hổ, nhưng những lời nói liên quan đến quan hệ với nữ nhân đó hiện tại hắn lại dùng hết, đây có tính là chính mình cũng sa đọa hay không đây? Chỉ là vì nha đầu này, cho dù xuống địa ngục cũng đáng giá. Ít nhất, hắn cho là hiện tại mình rất vui vẻ, nhất là chờ hồi lâu, trong nháy mắt hai người rốt cuộc kết hợp, hắn ôm Kinh Kinh, lớn tiếng nói: "Kinh Kinh..."
Kinh Kinh chỉ là nặng nề hừ một tiếng, trong đầu nghĩ lại là, thật sự không quá đau, hơn nữa còn có chút thoải mái. "Ừ, ta... Ta ở đây." Nàng mơ hồ trả lời, rất nhanh phát hiện mình trả lời là dư thừa, bởi vì sau khi Diêu Thiên đưa vật biểu tượng cho nam nhân vào trong, chỉ lo ra sức rong ruổi, làm cho nàng bị bao phủ trong từng đợt sóng triều.
Thời gian trôi qua nước có chút lạnh, Diêu Thiên ôm người lên giường. Trước tiên dùng chăn bao quanh nửa người trên miễn cho nàng bị lạnh, chính mình không cần bởi vì hiện tại còn đang chảy mồ hôi. Từ trước đến giờ hắn coi trọng văn nhã (lịch sự, nho nhã), chưa từng nghĩ tới mình cũng có thời khắc kích tình như thế, nhưng nữ nhân phía dưới quá hấp dẫn người rồi, làm cho hắn không thể nhịn được dùng hết sức lực chính mình đi xâm chiếm nàng.
Đêm nay Kinh Kinh không đau, thậm chí nàng cảm thấy cảm giác vui thích không giải thích được từ thân thể xâm nhập. Đêm nay Kinh Kinh cảm thấy, cho dù làm tiếp rất nhiều lần cũng là có thể. Đêm nay Kinh Kinh chưa từng có mệt như vậy, mệt mỏi nàng ngay cả hơi sức mở hai mắt ra cũng không có.
Mà một đêm này Diêu Thiên được thỏa mãn, hắn không ngờ mình còn có thể lợi hại như vậy, thế nhưng sau ba lần vẫn còn dư lực, nếu không phải thấy thân thể nho nhỏ của Kinh Kinh bị mình làm cho mệt rã rời nằm trên giường không nhúc nhích, bên trên chăn mền cũng là ẩm ướt ào ào một mảnh hắn còn có thể tiếp tục. Bất quá, đây là cảm giác trước nay chưa từng có. Hắn thậm chí cho là, coi như hiện tại thật sự nhảy ra một vị phụ thân thần tiên dẫn hắn đi, hắn cũng không chịu. Có Kinh Kinh, làm Thần Tiên lại có cái gì tốt?
Hai người ôm nhau ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau, lúc Kinh Kinh mở mắt ra thấy một đôi mắt tĩnh mịch sâu thẳm đang nhìn nàng chằm chằm. Trong lòng khẩn trương, nói: "Làm sao vậy? Có nước miếng?" Giơ tay lên lau, lại cảm thấy tay bị người ta tóm lấy, sau đó một đôi môi ấm áp hôn trụ nàng, một hồi lâu sau mới lưu luyến rời khỏi nói: "Ngủ ngon sao?" Kinh Kinh mặt đỏ lên, nói: "Ừm, ngủ ngon." Chính là cả người đều đau, nơi đó cũng có chút trướng, nhưng nhớ lại tình hình ngày hôm qua nàng cảm giác rất thỏa mãn.
Diêu Thiên vuốt cái miệng nhỏ nhắn của nàng, tóc bị rối xộn bởi ngày hôm qua quá mức kịch liệt, nói: "Tỉnh ngủ thì đứng lên dùng cơm đi, đói bụng không?"
Kinh Kinh lắc đầu nói: "Không cảm thấy đói, cảm thấy vẫn buồn ngủ."
Diêu Thiên cười ha ha nói: "Vậy sao, vậy ăn no rồi ngủ tiếp một lát, tránh cho lại mệt mỏi." Hắn ước gì có thể ở chỗ này lâu dài, nhưng có một số việc phải nhanh xử lý, nếu không... Tối hôm qua hắn đã rất cẩn thận rồi, cố gắng hết sức buông thả cái đó của chính mình ở bên ngoài nhưng dù sao ở thời khắc kích tình, khi đó những chuyện này đã sớm quên mất. Mà cố tình Kinh Kinh lại có loại ma lực để cho hắn quên mất, cho nên vẫn là phải đề phòng loại chuyện như vậy xảy ra. Hắn luôn luôn thích chuẩn bị tốt trước khi làm việc, bản thân Kinh Kinh chính là một ngoài ý muốn, nhưng hắn lại không muốn làm cho một ngoài ý muốn lại dẫn theo một ngoài ý muốn khác.
Kinh Kinh thấy hắn không nói, hỏi: "Chàng đang nghĩ cái gì?"
Diêu Thiên nói: "Nghĩ chuyện rất xa."
Kinh Kinh muốn đứng lên ngồi thẳng, nhưng mới vừa đứng dậy đã cảm thấy không thoải mái, nhẹ nhàng hí một tiếng.
Diêu Thiên chỉ sợ nàng phát ra loại âm thanh này, ngộ nhỡ lại kêu hết sức khổ sở để không muốn tiếp tục làm, hắn còn phải tốn sức đi dạy một lần. "Đau không?"
"Lưng đau, toàn thân đau..." Vừa nghĩ tới đêm qua hăng hái chiến đấu, Diêu Thiên co rút khóe miệng nói: "Vậy sao, nàng chỉ cần nghỉ ngơi là được đứng lên làm cái gì?"
Kinh Kinh đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Ta... Ta muốn đi nhà vệ sinh."
Mặt Diêu Thiên cũng không giải thích được đỏ lên, nói: "Ta mang nàng đi, nàng không cần phải đứng lên." Hắn đã sớm mặc xong y phục, hiện tại trực tiếp ngồi dậy, sau đó giúp Kinh Kinh tùy tiện mặc vào hai kiện y phục sau đó ôm nàng đi ra ngoài.
Kinh Kinh ngẩn ra nói: "Tự ta có thể đi."
Diêu Thiên nói: "Miễn cho nàng khó chịu, vẫn là ta ôm đi!"
Kinh Kinh có chút ngượng ngùng, nói: "Nhưng là, tối hôm qua động nhiều nhất rõ ràng là chàng."
Diêu Thiên bị loại lời nói vô tâm khiêu khích của nàng này làm cho toàn thân không được tự nhiên, nói: "Ta là nam nhân."
Kinh Kinh rất đơn thuần nói: "Vậy lần sau tới lượt ta động là được, chàng nghỉ ngơi."
Diêu Thiên vừa nghe có lần sau đầu tiên vui vẻ, nhưng lập tức nghe nàng nói nàng muốn chủ động trong lòng không khỏi hết sức không được tự nhiên, đây rõ ràng là khiêu khích năng lực nam nhân! Diêu Thiên cho ràng chính mình coi như trẻ tuổi, không cần để cho một tiểu nữ hài như nàng đè ở trên người. Tuy nói bởi vì hắn áy náy với phu nhân trước kia nên vẫn không có lấy vợ, thứ nhất bởi vì bận bịu thứ hai cũng tự nhận loại chuyện tình cảm này chỉ là nói suông, hai người nam nữ không hiểu biết lẫn nhau tại sao lại gọi là tình yêu. Nhưng mà đến hiện tại lại tin, rất tin tưởng không hề nghi ngờ. Rõ ràng ở bên người, nhưng vẫn luôn nhớ nhung, loại cảm giác tiếp xúc tốt đẹp này làm cho người không biết nên làm thế nào. Có một số việc nên đối mặt vẫn là phải đối mặt, tỷ như hồi kinh.
Triền miên hai ngày, Diêu Thiên vẫn là quyết định lên đường. Mặc dù hắn vô cùng không nỡ, nhưng vẫn sợ sau khi trở về tất cả không giống hiện tại. Kinh Kinh càng thêm lo lắng, nhưng nàng cho là chỉ cần là Diêu Thiên ở bên cạnh mình tất cả đều không vấn đề.
Hai người mang theo tâm tư chính mình trở về kinh, trên đường Diêu Thiên đã thương lượng xong với nàng, sau khi trở về nàng lập tức đi quan phủ giao hưu thư, chứng minh không còn bất kỳ quan hệ gì với Diêu Viễn Từ. Sau đó hắn sẽ an bài một tòa nhà cho nàng ở, đợi khi người kinh thành quên dần chuyện này sẽ lấy nàng làm vợ. Kinh Kinh cho là như vậy không tồi, liền theo Diêu Thiên đi quan phủ nộp hưu thư, đóng dấu. Bởi vì trên hưu thư có ấn tín của Diêu Viễn Từ, cho nên bọn họ đều không quái lạ. Hơn nữa Diêu Thiên cũng đi theo, tự nhiên không ai không tin tưởng. Kinh Kinh bây giờ là người bị chồng ruồng bỏ, nhưng tâm tình lại tốt không ngờ.
Diêu Thiên trực tiếp một tiểu viện nhỏ không xa quốc sư phủ, sau đó trở về muốn nói rõ ràng chuyện của nàng với Diêu Viễn Từ. Kinh Kinh bên này trái lại thoải mái, có người chăm sóc có gian phòng ngủ, chính là bổ xung mấy ngày nay nàng mệt nhọc.
Nhưng là Diêu Thiên về trong phủ lập tức nói rõ ràng với Diêu Viễn Từ, nói với hắn chuyện Kinh Kinh đã nộp hưu thư cho quan phủ, đầu tiên Diêu Viễn Từ ngẩn ra, sau đó liên tục lắc đầu nói: "Không thể nào, tiểu tiên nữ sẽ không bỏ ta đâu, ngươi gạt người, gạt người..."
"Ngươi đã có Tố Vân, thì thả nàng đi!" Không ngờ nhi tử lại có tình cảm với Kinh Kinh như vậy, trước kia thế nào hoàn toàn không nhìn ra được?
Diêu Viễn Từ lớn tiếng nói: "Ta không tin, ta không tin, Kinh Kinh ở đâu ta muốn đi gặp nàng."
"Viễn Từ, ngươi tìm trở về thì muốn như thế nào?" Diêu Thiên có chút tức giận, tuy nói hắn cảm thấy hết sức áy náy với người nhi tử này, nhưng không có nghĩa là có thể mang nữ nhân của mình tặng cho hắn.
Diêu Viễn Từ nghe hắn hỏi như vậy ngược lại không hề kích động nữa, chỉ nói: "Ta muốn tìm nàng trở lại cho nàng hạnh phúc suốt đời, A Cha ngươi nên biết Kinh Kinh là một nữ nhân đáng giá ta làm như vậy."
Diêu Thiên dĩ nhiên biết, nàng đáng giá, nhưng chính mình vẫn không thể cho. Nàng rõ ràng giao thân thể trong sạch cho hắn, hắn không thể để cho nàng khó xử. "Nàng đã tức giận rời đi, ta tin tưởng nàng sẽ không lại trở lại vì ngươi." Diêu Thiên than nhẹ ở trong lòng, hắn không đành lòng tổn thương nhi tử, nhưng hình như Diêu Viễn Từ cũng tương đối nghiêm túc.
Diêu Viễn Từ nói: "Nói cho ta biết nàng ở đâu, ta sẽ dùng thành tâm cảm động nàng, để cho nàng trở lại bên cạnh ta."
Diêu Thiên biết chuyện của mình với nàng không lừa được bao lâu, hắn há mồm muốn nói chuyện ra.
Nhưng ngoài cửa có người lớn tiếng nói: "Quốc sư đại nhân, quốc sư đại nhân Tố Vân cầu kiến gặp mặt ngài."
Diêu Thiên nghe là âm thanh Tố Vân, hắn nhìn thoáng qua Diêu Viễn Từ, thấy thần thái Diêu Viễn Từ có chút si mê giống như hoàn toàn không nghe được tiếng của nàng.
"Đi vào." Hắn ngồi xuống, không biết lúc này nàng tới có chuyện gì. Người bên ngoài cho người đi vào.
Tố Vân vừa tiến vào thì quỳ gối với Diêu Thiên, vẻ mặt đau khổ nói: "Quốc sư đại nhân xin làm chủ cho Tố Vân."
Diêu Thiên nói: "Có lời gì thì nói là được."
Tố Vân lau nước mắt, nói: "Quốc sư đại nhân, Tố Vân biết mình chỉ là tiểu thiếp không lên được mặt bàn, nhưng hiện tại ta mang thai máu mủ của tướng công, chỉ mong hắn có thể nể tình hài tử của hắn có thể tha thứ ta, tha thứ cho Tố Vân không đúng."
Diêu Thiên cau mày, nhìn Diêu Viễn Từ, thấy hắn cũng ngẩn ra xem ra cũng là lần đầu tiên nghe được.
Diêu Thiên cũng chỉ là nghe nói, thật sự chỉ là nghe hoàng thượng sắc lang từng nói, thời điểm trong người nữ tử chảy ra nước thì chứng minh nàng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, hơn nữa trạng thái tương đối thoải mái, đến lúc đó sẽ phải dùng hai ngón tay. Hắn do dự có muốn bỏ vào hay không, nhưng khi nhìn hai gò má Kinh Kinh ửng đỏ, dáng vẻ hai bắp chân trắng noãn run rẩy trên không trung, chính mình vậy mà trong lòng sinh ra cảm giác tà ác, lại vô cùng thuận tay bỏ vào. "Ừ..." Không bị phản đối, chỉ là khẽ hừ một tiếng. Diêu Thiên nhẹ nhàng thở ra, hắn phát hiện nha đầu đã không có cách nào nói chuyện, có lúc chỉ là nhăn nhẹ đầu mi hoặc là dùng ánh mắt vô cùng quyến rũ liếc hắn một cái. So với lần đầu tiên hơi phản kháng, trái lại lần này nàng thành thật rất nhiều, xem ra những biện pháp thối nát hoàng thượng nói kia cũng có tác dụng. Hắn thở dài, trước kia thời điểm hoàng thượng nói hắn luôn xấu hổ, nhưng những lời nói liên quan đến quan hệ với nữ nhân đó hiện tại hắn lại dùng hết, đây có tính là chính mình cũng sa đọa hay không đây? Chỉ là vì nha đầu này, cho dù xuống địa ngục cũng đáng giá. Ít nhất, hắn cho là hiện tại mình rất vui vẻ, nhất là chờ hồi lâu, trong nháy mắt hai người rốt cuộc kết hợp, hắn ôm Kinh Kinh, lớn tiếng nói: "Kinh Kinh..."
Kinh Kinh chỉ là nặng nề hừ một tiếng, trong đầu nghĩ lại là, thật sự không quá đau, hơn nữa còn có chút thoải mái. "Ừ, ta... Ta ở đây." Nàng mơ hồ trả lời, rất nhanh phát hiện mình trả lời là dư thừa, bởi vì sau khi Diêu Thiên đưa vật biểu tượng cho nam nhân vào trong, chỉ lo ra sức rong ruổi, làm cho nàng bị bao phủ trong từng đợt sóng triều.
Thời gian trôi qua nước có chút lạnh, Diêu Thiên ôm người lên giường. Trước tiên dùng chăn bao quanh nửa người trên miễn cho nàng bị lạnh, chính mình không cần bởi vì hiện tại còn đang chảy mồ hôi. Từ trước đến giờ hắn coi trọng văn nhã (lịch sự, nho nhã), chưa từng nghĩ tới mình cũng có thời khắc kích tình như thế, nhưng nữ nhân phía dưới quá hấp dẫn người rồi, làm cho hắn không thể nhịn được dùng hết sức lực chính mình đi xâm chiếm nàng.
Đêm nay Kinh Kinh không đau, thậm chí nàng cảm thấy cảm giác vui thích không giải thích được từ thân thể xâm nhập. Đêm nay Kinh Kinh cảm thấy, cho dù làm tiếp rất nhiều lần cũng là có thể. Đêm nay Kinh Kinh chưa từng có mệt như vậy, mệt mỏi nàng ngay cả hơi sức mở hai mắt ra cũng không có.
Mà một đêm này Diêu Thiên được thỏa mãn, hắn không ngờ mình còn có thể lợi hại như vậy, thế nhưng sau ba lần vẫn còn dư lực, nếu không phải thấy thân thể nho nhỏ của Kinh Kinh bị mình làm cho mệt rã rời nằm trên giường không nhúc nhích, bên trên chăn mền cũng là ẩm ướt ào ào một mảnh hắn còn có thể tiếp tục. Bất quá, đây là cảm giác trước nay chưa từng có. Hắn thậm chí cho là, coi như hiện tại thật sự nhảy ra một vị phụ thân thần tiên dẫn hắn đi, hắn cũng không chịu. Có Kinh Kinh, làm Thần Tiên lại có cái gì tốt?
Hai người ôm nhau ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau, lúc Kinh Kinh mở mắt ra thấy một đôi mắt tĩnh mịch sâu thẳm đang nhìn nàng chằm chằm. Trong lòng khẩn trương, nói: "Làm sao vậy? Có nước miếng?" Giơ tay lên lau, lại cảm thấy tay bị người ta tóm lấy, sau đó một đôi môi ấm áp hôn trụ nàng, một hồi lâu sau mới lưu luyến rời khỏi nói: "Ngủ ngon sao?" Kinh Kinh mặt đỏ lên, nói: "Ừm, ngủ ngon." Chính là cả người đều đau, nơi đó cũng có chút trướng, nhưng nhớ lại tình hình ngày hôm qua nàng cảm giác rất thỏa mãn.
Diêu Thiên vuốt cái miệng nhỏ nhắn của nàng, tóc bị rối xộn bởi ngày hôm qua quá mức kịch liệt, nói: "Tỉnh ngủ thì đứng lên dùng cơm đi, đói bụng không?"
Kinh Kinh lắc đầu nói: "Không cảm thấy đói, cảm thấy vẫn buồn ngủ."
Diêu Thiên cười ha ha nói: "Vậy sao, vậy ăn no rồi ngủ tiếp một lát, tránh cho lại mệt mỏi." Hắn ước gì có thể ở chỗ này lâu dài, nhưng có một số việc phải nhanh xử lý, nếu không... Tối hôm qua hắn đã rất cẩn thận rồi, cố gắng hết sức buông thả cái đó của chính mình ở bên ngoài nhưng dù sao ở thời khắc kích tình, khi đó những chuyện này đã sớm quên mất. Mà cố tình Kinh Kinh lại có loại ma lực để cho hắn quên mất, cho nên vẫn là phải đề phòng loại chuyện như vậy xảy ra. Hắn luôn luôn thích chuẩn bị tốt trước khi làm việc, bản thân Kinh Kinh chính là một ngoài ý muốn, nhưng hắn lại không muốn làm cho một ngoài ý muốn lại dẫn theo một ngoài ý muốn khác.
Kinh Kinh thấy hắn không nói, hỏi: "Chàng đang nghĩ cái gì?"
Diêu Thiên nói: "Nghĩ chuyện rất xa."
Kinh Kinh muốn đứng lên ngồi thẳng, nhưng mới vừa đứng dậy đã cảm thấy không thoải mái, nhẹ nhàng hí một tiếng.
Diêu Thiên chỉ sợ nàng phát ra loại âm thanh này, ngộ nhỡ lại kêu hết sức khổ sở để không muốn tiếp tục làm, hắn còn phải tốn sức đi dạy một lần. "Đau không?"
"Lưng đau, toàn thân đau..." Vừa nghĩ tới đêm qua hăng hái chiến đấu, Diêu Thiên co rút khóe miệng nói: "Vậy sao, nàng chỉ cần nghỉ ngơi là được đứng lên làm cái gì?"
Kinh Kinh đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Ta... Ta muốn đi nhà vệ sinh."
Mặt Diêu Thiên cũng không giải thích được đỏ lên, nói: "Ta mang nàng đi, nàng không cần phải đứng lên." Hắn đã sớm mặc xong y phục, hiện tại trực tiếp ngồi dậy, sau đó giúp Kinh Kinh tùy tiện mặc vào hai kiện y phục sau đó ôm nàng đi ra ngoài.
Kinh Kinh ngẩn ra nói: "Tự ta có thể đi."
Diêu Thiên nói: "Miễn cho nàng khó chịu, vẫn là ta ôm đi!"
Kinh Kinh có chút ngượng ngùng, nói: "Nhưng là, tối hôm qua động nhiều nhất rõ ràng là chàng."
Diêu Thiên bị loại lời nói vô tâm khiêu khích của nàng này làm cho toàn thân không được tự nhiên, nói: "Ta là nam nhân."
Kinh Kinh rất đơn thuần nói: "Vậy lần sau tới lượt ta động là được, chàng nghỉ ngơi."
Diêu Thiên vừa nghe có lần sau đầu tiên vui vẻ, nhưng lập tức nghe nàng nói nàng muốn chủ động trong lòng không khỏi hết sức không được tự nhiên, đây rõ ràng là khiêu khích năng lực nam nhân! Diêu Thiên cho ràng chính mình coi như trẻ tuổi, không cần để cho một tiểu nữ hài như nàng đè ở trên người. Tuy nói bởi vì hắn áy náy với phu nhân trước kia nên vẫn không có lấy vợ, thứ nhất bởi vì bận bịu thứ hai cũng tự nhận loại chuyện tình cảm này chỉ là nói suông, hai người nam nữ không hiểu biết lẫn nhau tại sao lại gọi là tình yêu. Nhưng mà đến hiện tại lại tin, rất tin tưởng không hề nghi ngờ. Rõ ràng ở bên người, nhưng vẫn luôn nhớ nhung, loại cảm giác tiếp xúc tốt đẹp này làm cho người không biết nên làm thế nào. Có một số việc nên đối mặt vẫn là phải đối mặt, tỷ như hồi kinh.
Triền miên hai ngày, Diêu Thiên vẫn là quyết định lên đường. Mặc dù hắn vô cùng không nỡ, nhưng vẫn sợ sau khi trở về tất cả không giống hiện tại. Kinh Kinh càng thêm lo lắng, nhưng nàng cho là chỉ cần là Diêu Thiên ở bên cạnh mình tất cả đều không vấn đề.
Hai người mang theo tâm tư chính mình trở về kinh, trên đường Diêu Thiên đã thương lượng xong với nàng, sau khi trở về nàng lập tức đi quan phủ giao hưu thư, chứng minh không còn bất kỳ quan hệ gì với Diêu Viễn Từ. Sau đó hắn sẽ an bài một tòa nhà cho nàng ở, đợi khi người kinh thành quên dần chuyện này sẽ lấy nàng làm vợ. Kinh Kinh cho là như vậy không tồi, liền theo Diêu Thiên đi quan phủ nộp hưu thư, đóng dấu. Bởi vì trên hưu thư có ấn tín của Diêu Viễn Từ, cho nên bọn họ đều không quái lạ. Hơn nữa Diêu Thiên cũng đi theo, tự nhiên không ai không tin tưởng. Kinh Kinh bây giờ là người bị chồng ruồng bỏ, nhưng tâm tình lại tốt không ngờ.
Diêu Thiên trực tiếp một tiểu viện nhỏ không xa quốc sư phủ, sau đó trở về muốn nói rõ ràng chuyện của nàng với Diêu Viễn Từ. Kinh Kinh bên này trái lại thoải mái, có người chăm sóc có gian phòng ngủ, chính là bổ xung mấy ngày nay nàng mệt nhọc.
Nhưng là Diêu Thiên về trong phủ lập tức nói rõ ràng với Diêu Viễn Từ, nói với hắn chuyện Kinh Kinh đã nộp hưu thư cho quan phủ, đầu tiên Diêu Viễn Từ ngẩn ra, sau đó liên tục lắc đầu nói: "Không thể nào, tiểu tiên nữ sẽ không bỏ ta đâu, ngươi gạt người, gạt người..."
"Ngươi đã có Tố Vân, thì thả nàng đi!" Không ngờ nhi tử lại có tình cảm với Kinh Kinh như vậy, trước kia thế nào hoàn toàn không nhìn ra được?
Diêu Viễn Từ lớn tiếng nói: "Ta không tin, ta không tin, Kinh Kinh ở đâu ta muốn đi gặp nàng."
"Viễn Từ, ngươi tìm trở về thì muốn như thế nào?" Diêu Thiên có chút tức giận, tuy nói hắn cảm thấy hết sức áy náy với người nhi tử này, nhưng không có nghĩa là có thể mang nữ nhân của mình tặng cho hắn.
Diêu Viễn Từ nghe hắn hỏi như vậy ngược lại không hề kích động nữa, chỉ nói: "Ta muốn tìm nàng trở lại cho nàng hạnh phúc suốt đời, A Cha ngươi nên biết Kinh Kinh là một nữ nhân đáng giá ta làm như vậy."
Diêu Thiên dĩ nhiên biết, nàng đáng giá, nhưng chính mình vẫn không thể cho. Nàng rõ ràng giao thân thể trong sạch cho hắn, hắn không thể để cho nàng khó xử. "Nàng đã tức giận rời đi, ta tin tưởng nàng sẽ không lại trở lại vì ngươi." Diêu Thiên than nhẹ ở trong lòng, hắn không đành lòng tổn thương nhi tử, nhưng hình như Diêu Viễn Từ cũng tương đối nghiêm túc.
Diêu Viễn Từ nói: "Nói cho ta biết nàng ở đâu, ta sẽ dùng thành tâm cảm động nàng, để cho nàng trở lại bên cạnh ta."
Diêu Thiên biết chuyện của mình với nàng không lừa được bao lâu, hắn há mồm muốn nói chuyện ra.
Nhưng ngoài cửa có người lớn tiếng nói: "Quốc sư đại nhân, quốc sư đại nhân Tố Vân cầu kiến gặp mặt ngài."
Diêu Thiên nghe là âm thanh Tố Vân, hắn nhìn thoáng qua Diêu Viễn Từ, thấy thần thái Diêu Viễn Từ có chút si mê giống như hoàn toàn không nghe được tiếng của nàng.
"Đi vào." Hắn ngồi xuống, không biết lúc này nàng tới có chuyện gì. Người bên ngoài cho người đi vào.
Tố Vân vừa tiến vào thì quỳ gối với Diêu Thiên, vẻ mặt đau khổ nói: "Quốc sư đại nhân xin làm chủ cho Tố Vân."
Diêu Thiên nói: "Có lời gì thì nói là được."
Tố Vân lau nước mắt, nói: "Quốc sư đại nhân, Tố Vân biết mình chỉ là tiểu thiếp không lên được mặt bàn, nhưng hiện tại ta mang thai máu mủ của tướng công, chỉ mong hắn có thể nể tình hài tử của hắn có thể tha thứ ta, tha thứ cho Tố Vân không đúng."
Diêu Thiên cau mày, nhìn Diêu Viễn Từ, thấy hắn cũng ngẩn ra xem ra cũng là lần đầu tiên nghe được.
Bình luận facebook