Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Edit: tan_hye
Diêu Thiên không hiểu nàng vì sao như thế, vội vàng nói: "Được được, tuyệt đối không đau." Thời điểm làm tiếp tận lực phải học chút kiến thức, không làm cho nàng có áp lực tâm lý mới được.
Nhưng cả người Kinh Kinh giống như bị sương lạnh vây lại, nhảy vọt qua liền ỉu xìu ở một bên, run giọng nói: "Còn phải làm như vậy sao? Không phải... Không phải chỉ một lần động phòng sao?" Cái loại chuyện đáng sợ đó cả đời làm một lần là đủ rồi, tại sao còn phải làm tiếp, vậy muốn làm mấy lần đây?
Diêu Thiên bóp trán, thì ra nàng cho là, chuyện nam nữ trong phòng cả đời chỉ làm một lần, một lần kia gọi động phòng! Hắn giật giật khóe miệng, nói: "Chuyện này..." Phải giải thích thế nào đây? Nói quá nặng, chỉ sợ nàng sợ hơn, nói quá nhẹ về sau nàng không cho mình đụng làm thế nào? Diêu Thiên rối rắm, một hồi lâu vẫn không thể nào trả lời được. Hắn thông minh cả đời, không ngờ chỉ việc này lại làm khó hắn.
Kinh Kinh thấy Diêu Thiên khó xử, nghĩ đến lúc đó vẻ mặt hắn kích động, nếu như làm như vậy có thể làm cho hắn càng thêm thích mình, vậy mình chịu một lần cũng được. "Vậy ta... Nhịn một lần nữa được không?"
Diêu Thiên cũng không phải muốn nàng nhịn, hắn run rẩy khóe miệng nói: "Tốt!" Lần này nhất định không thể để cho nàng cho rằng phải nhẫn nhịn. Thế nhưng dọc đường đi có địa phương nào có thể cho hai người xuống nghỉ ngơi? Hắn nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, nhếch môi cười một tiếng nói: "Phía trước hẳn có một đại trạch viện, tới đó ngủ lại."
Người bên ngoài đáp ứng một tiếng, chỉ chốc lát sau xe ngựa đã ngừng lại.
Kinh Kinh cảm thấy rất kỳ quái, trời còn chưa có tối đâu làm sao lại tìm địa phương nghỉ ngơi. Nhưng vừa đến đại trạch viện này, nàng đã cảm thấy nơi này rất phù hợp quan niệm thẩm mỹ của công công Diêu Thiên. Trong dãy núi có một tòa đại trạch tĩnh mịch, thoạt nhìn cũng không cũ lắm, hơn nữa cảnh trí rất đẹp.
"Nơi này là?" Kinh Kinh hỏi Diêu Thiên đang đỡ nàng xuống xe.
Diêu Thiên nói: "Trước kia, nơi này là địa phương ta bị giam cầm."
"Giam cầm?"
"Đúng vậy, một khoảng thời gian rất dài nhưng là rất bình thản. Đi thôi, cùng vào." Diêu Thiên dắt tay của nàng, người bên cạnh đều trung thành đến chết với mình, hắn không cần hoài nghi chuyện trái luân thường bị người truyền ra ngoài.
Đại trạch vẫn có người trông giữ, lúc này một lão đầu nhi (ông già) ra mở cửa, thấy người tới lại là Diêu Thiên không khỏi ngẩn ra, nói: "Không ngờ còn có một ngày ngài trở về."
"Đúng vậy, ta cũng vậy không ngờ." Diêu Thiên giương mắt liếc mắt nhìn bên trong, nói: "Vẫn như trước kia, có thể nhờ Việt bá chuẩn bị cho chúng ta một gian phòng hay không."
Việt bá liếc mắt nhìn Kinh Kinh, cái gì cũng không nói đã mời bọn họ đi vào.
Không có ai theo vào, bọn họ đều dừng ở bên ngoài.
Kinh Kinh bị hắn lôi kéo, vừa đi vừa nói: "Một mình ngươi bị giam ở loại địa phương này sao?"
Diêu Thiên nói: "Không, còn có hoàng thượng."
Kinh Kinh nói: "Hai người các ngươi?"
Diêu Thiên cười nói: "Đúng vậy, bởi vì chân chính muốn lật đổ tiền triều thay đổi tất cả chỉ có chúng ta mà thôi."
Kinh Kinh cảm thấy trong ánh mắt của hắn lộ ra kiên định chưa bao giờ có, vì vậy nói: "Như vậy các ngươi bị nhốt bao lâu."
Diêu Thiên nói: "Hai năm, lúc ấy hắn ở gian phòng này, còn ta ở gian phòng kia."
Trong lòng Kinh Kinh đột nhiên cảm thấy không thoải mái, nhìn trên mặt hắn lại lộ ra vẻ mặt hoài niệm càng thêm tức giận, nói: "Vậy hôm nay ta ngủ gian phòng này, ngươi ngủ phòng của hắn tốt lắm." Nàng cũng muốn Diêu Thiên có thể hoài niệm một đoạn quá khứ, cho nên tự động phân phối gian phòng xong rồi.
Diêu Thiên cười nói: "Nha đầu ngốc, ngươi và ta phải ngủ một căn phòng."
Mặt Kinh Kinh đỏ lên nói: "Vậy, phải làm..."
Lời còn chưa dứt miệng đã bị che, Diêu Thiên nhìn Việt bá nói: "Có thể phiền toái Việt bá lại đun chút nước nóng hay không."
Việt bá Đạo: "Dĩ nhiên có thể, thức ăn cũng chuẩn bị sao?"
Diêu Thiên nói: "Chuẩn bị đi, đơn giản chút cũng được, sau đó bưng vào trong phòng."
Việt bá gật đầu đáp ứng, tuổi hắn tuy lớn nhưng trong lòng cũng hiểu.
Vẻ mặt Diêu Thiên coi như chỉ liếc mắt cũng biết hắn nghĩ muốn làm cái gì, vì vậy quả nhiên chuẩn bị thức ăn đơn giản, nước tắm ngược lại chờ bọn hắn ăn xong đun mới tốt. Những lời này lại hợp ý Diêu Thiên, hắn chỉ là đơn giản rửa mặt, sau đó quay đầu lại phát hiện Kinh Kinh đang giơ khăn lông chờ đợi. Trong lòng không khỏi ấm áp, tuy nói trước kia nàng cũng phục vụ hắn như vậy, nhưng hắn nghĩ đấy chẳng qua là tạm thời, chờ một ngày quan hệ với Viễn Từ tốt hơn nàng tự sẽ rời đi. Nhưng không ngờ, người của nàng vẫn còn ở bên cạnh mình. Nhận lấy lau lau nói: "Về sau ngươi không cần như vậy, hiện tại chúng ta..." Hình như còn chưa phải là phu thê, hơn nữa đường này chỉ sợ rất khó đi.
Kinh Kinh nói: "Ta quen rồi."
Ngồi xuống cùng ăn cơm, Diêu Thiên thấy Kinh Kinh gắp thức ăn cho mình, động tác tự nhiên như vậy. Hắn muốn gặp một miếng thịt cho nàng, nhưng mặt đã đỏ ửng, mới bỏ thịt vào trong chén của nàng.
Kinh Kinh rất vui vẻ nói: "A Cha lần đầu tiên gắp món ăn cho ta!"
Mặt Diêu Thiên tái xanh, nói: "Gọi tên."
"Ừ, Diêu Thiên." Kinh Kinh lập tức nói, cái thói quen này một khi đã thành thật không phải nói đổi là có thể đổi. Cơm rất nhanh đã ăn xong, không khí ăn cơm hết sức ấm áp.
Rất nhiều năm Diêu Thiên vẫn một mình, hiện tại chuyện mong đợi sắp xảy ra này trong ngực thậm chí không khỏi có chút kích động. Chờ Việt bá nói nước tắm đã được rồi, Diêu Thiên thử nước ấm một chút nói: "Ngươi trước tắm đi!" Thật ra thì hắn càng muốn hai người cùng nhau tắm, bởi vì Việt bá thế nhưng lại mang thùng nước tắm lớn nhất tới.
Kinh Kinh đỏ mặt nói: "Ta... Thời điểm ta tắm chưa từng có người khác đứng ở bên cạnh."
Diêu Thiên đang ngọt ngào trong ảo tưởng như bị kim đâm lỗ hổng, nói: "Ta cũng không phải người ngoài, ngươi và ta có phu thê chi thực (đã làm chuyện phu thê) còn sợ gì?"
Kinh Kinh nghĩ cũng phải, sư phụ cũng nói chỉ có nam nhân cùng nữ nhân hợp làm một thể chính là người thân cận nhất trên đời rồi. Nàng đưa tay muốn cởi vạt áo, lại nâng lên mắc cở đỏ bừng mặt nói: "Vậy ngươi, xoay qua chỗ khác được không?"
Diêu Thiên thấy dáng vẻ nàng như vậy phía dưới đã thành trụ chống lên rồi, cứng ngắc xoay người đi, lại thấy trên đất một cái bóng dáng nho nhỏ từ từ cởi quần áo xuống.
Dưới ánh trăng bóng dáng của nàng rất nhỏ, nhưng lại đặt toàn bộ dáng người ở trên mặt đất. Bộ ngực cao vút, thắt lưng mảnh khảnh. Trong ngực Diêu Thiên như có một vật sắp nhảy ra bên ngoài, cho dù là lần đầu giao hợp với phu nhân trước kia cũng không có khẩn trương như vậy. Rốt cuộc vẫn không nhịn được, Diêu Thiên lần đầu tiên cảm thấy định lực của mình không tốt. Hắn nhanh chóng cởi y phục, lúc Kinh Kinh đang cúi đầu chiến đấu với cái tất đột nhiên ở phía sau ôm lấy nàng đi về phía thùng tắm.
"A..." Kinh Kinh sợ hết hồn, lúc kinh ngạc thấy Diêu Thiên đã ngồi ở đối diện mình. Mặt nàng đỏ lên, nói: "Ngươi cởi y phục thật là nhanh."
Diêu Thiên cười nói: "Là ngươi cởi chậm." Hắn cúi đầu nhìn nàng, đôi tay cũng vòng lên sờ cổ ngọc của nàng, lại xuống phía dưới.
"Ngươi đừng sờ ta." Càng sờ càng nóng, Kinh Kinh có chút không chịu nổi.
"Ta giúp ngươi tắm." Diêu Thiên thừa nhận mình muốn cho nàng hiểu thêm chuyện tốt đẹp giữa nam nữ, mới cố nhẫn nại khiêu khích nàng như vậy.
Mà Kinh Kinh chỉ cảm giác chính mình có chút kỳ quái, thân thể lại bởi vì hắn vuốt ve mà run rẩy, run rẩy. Một loại cảm giác khác thường từ bụng nhỏ truyền lên, lan tràn thẳng xuống phía dưới.
"Thoải mái không ?" Diêu Thiên áp thân thể về phía nàng, đến gần bên tai của nàng nói.
"Thoải mái... Cũng không thoải mái, cảm giác thật là kỳ quái, thật là nhột..." Kinh Kinh co rụt cổ lại, cảm thấy Diêu Thiên cố ý hà hơi ở bên tai nàng.
Tiểu nha đầu này thân thể thế nhưng cũng thật mẫn cảm, đã đến bước này còn cảm giác không tự nhiên. Xem ra, phải thêm chút sức lực mới được. Diêu Thiên ở trong nước xoay thân thể Kinh Kinh lại, để cho nàng ngồi ở trên chân mình, sau đó nâng hai chân nàng một trái một phải giơ lên làm trào nước tắm ra ngoài, chính mình vừa vuốt ve bụng và ngực của nàng, vừa nói: "Chớ lộn xộn, ta sẽ giúp ngươi tắm rửa sạch sẽ."
Kinh Kinh rất thẹn thùng, nhưng toàn thân đã vô lực mà co quắp ở trong lòng hắn, nói: "Ừ..." Dưới mông có cái gì đó cực nóng đang rung động, nàng biết là cái gì, nhưng nó luôn đứng thẳng sao? Vậy thời điểm Diêu Thiên đi bộ nhất định không thuận tiện...
Diêu Thiên nhẫn nại tính tình từng chút từng chút nói cho nàng biết, nói: "Nam nhân và nữ nhân bởi vì muốn tình cảm càng thêm tốt hơn, sẽ rất thích làm loại chuyện đó, nói thí dụ như ta càng thích nha đầu ngươi lại càng muốn cùng ngươi làm loại chuyện đó."
"Loại chuyện đó là?" Nơi quan trọng của Kinh Kinh được vuốt ve an ủi, cả người càng thêm cứng ngắc. Nhưng lại cảm thấy nơi đó trong nước vừa ướt vừa trơn hết sức thoải mái, thế nhưng không muốn tránh thoát.
Diêu Thiên nói: "Chính là việc ngày đó ta làm với ngươi."
Kinh Kinh chỉ cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ không rõ, nói: "Ừ... Nhưng là đau."
Diêu Thiên thổi hơi ở bên tai nàng nói: "Ta bảo đảm lần này chỉ có một chút, lần sau tuyệt đối không đau. Ngươi phải tin tưởng ta, nha đầu?"
"Tin tưởng, ừ... Tin tưởng..." Kinh Kinh muốn kẹp chặt hai chân, nhưng phát giác tay Diêu Thiên lại không hề rời đi, thậm chí còn đút một ngón tay vào bên trong. Dị vật vừa vào, nàng không thoải mái nhíu nhíu mày, bất quá cùng nước mà vào, động tác lại dịu dàng khác thường, khó chịu chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
"Đau không?" Diêu Thiên dừng hôn gò má của nàng hỏi.
"Không đau... Chỉ là có chút trướng." Kinh Kinh thực sự trả lời.
Một ngón tay cũng ngại trướng, thật không biết ngày đó nàng ấy thừa nhận thế nào. Diêu Thiên thở dài, nói: "Từ từ sẽ quen, đến ngoan ngoãn không cần kẹp tay của ta, ta sẽ đau."
Kinh Kinh lúc này mới nghĩ đến chân mình vẫn kẹp chặt, nghe được hắn sẽ đau liền từ từ mở ra, nói: "Ngươi không cần làm chuyện gì kỳ quái..."
Diêu Thiên cười nói: "Không biết, loại chuyện như vậy không có gì lạ." Nha đầu này lực chân không nhỏ, xem ra thật rất sợ, muốn bảo vệ mình. Bởi vì ở trong thùng tắm hắn không cần lo lắng không có thoải mái, đợi chân nàng vừa mở ra lại từ từ rút ngón tay ra, lại từ từ đút vào. Như thế vài chục cái, Kinh Kinh mới thật thích ứng, toàn thân bắt đầu buông lỏng, ánh mắt cũng biến thành mê ly.
Đây là điềm báo nữ nhân động tình, đặc biệt là chính Diêu Thiên cũng cảm thấy biến hóa của nàng. "Bây giờ là không phải thoải mái hơn?"
"Ừ... Nhưng là, tại sao dùng ngón tay?" Ngày đó dùng không phải là ngón tay!
"Bởi vì muốn cho nha đầu thoải mái hơn, sẽ không khổ sở." Diêu Thiên chính mình nhẫn nại, tốc độ nhanh hơn. Tốc độ nhanh hơn tiểu nha đầu lại không chịu nổi, lắc mông nói: "Thật kỳ quái, không cần..."
Diêu Thiên dụ dỗ nàng tựa như dụ đỗ tiểu hài, giọng nói của mình đã khàn khàn đến không cách nào nghe rõ đang nói cái gì: "Nha đầu chịu đựng một chút, lập tức sẽ thoải mái, ta cũng vậy đang nhẫn nhịn..."
Lạch cạch, một giọt mồ hôi rơi trên đầu Kinh Kinh, lúc này nàng mới mở mắt thấy Diêu Thiên thế nhưng một đầu mồ hôi. Là mình lộn xộn đè lên hắn, còn kẹp đau ngón tay của hắn? Nàng không rõ, tại sao hai người cũng khổ sở như vậy còn phải tiếp tục làm? Nhưng nếu Diêu Thiên thích, hắn nói càng thích càng phải làm chuyện này, như vậy tùy hắn đi! Kinh Kinh nhắm mắt lại, lần này thật sự là buông lỏng mình. Đồng thời buông lỏng ngược lại không có kỳ quái như vậy nữa, lửa nóng ở bụng quanh quẩn không đi, mà là đột nhiên bừng lên chạy ra khỏi một cái cửa động. "A..." Kinh Kinh sợ hết hồn, cúi đầu muốn nhìn có phải kinh nguyệt tới hay không, thế nào có cái gì đó nóng nóng chảy ra ngoài. Nhưng trên mặt nước thật yên lặng, cũng không có máu nổi lên.
Diêu Thiên không hiểu nàng vì sao như thế, vội vàng nói: "Được được, tuyệt đối không đau." Thời điểm làm tiếp tận lực phải học chút kiến thức, không làm cho nàng có áp lực tâm lý mới được.
Nhưng cả người Kinh Kinh giống như bị sương lạnh vây lại, nhảy vọt qua liền ỉu xìu ở một bên, run giọng nói: "Còn phải làm như vậy sao? Không phải... Không phải chỉ một lần động phòng sao?" Cái loại chuyện đáng sợ đó cả đời làm một lần là đủ rồi, tại sao còn phải làm tiếp, vậy muốn làm mấy lần đây?
Diêu Thiên bóp trán, thì ra nàng cho là, chuyện nam nữ trong phòng cả đời chỉ làm một lần, một lần kia gọi động phòng! Hắn giật giật khóe miệng, nói: "Chuyện này..." Phải giải thích thế nào đây? Nói quá nặng, chỉ sợ nàng sợ hơn, nói quá nhẹ về sau nàng không cho mình đụng làm thế nào? Diêu Thiên rối rắm, một hồi lâu vẫn không thể nào trả lời được. Hắn thông minh cả đời, không ngờ chỉ việc này lại làm khó hắn.
Kinh Kinh thấy Diêu Thiên khó xử, nghĩ đến lúc đó vẻ mặt hắn kích động, nếu như làm như vậy có thể làm cho hắn càng thêm thích mình, vậy mình chịu một lần cũng được. "Vậy ta... Nhịn một lần nữa được không?"
Diêu Thiên cũng không phải muốn nàng nhịn, hắn run rẩy khóe miệng nói: "Tốt!" Lần này nhất định không thể để cho nàng cho rằng phải nhẫn nhịn. Thế nhưng dọc đường đi có địa phương nào có thể cho hai người xuống nghỉ ngơi? Hắn nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, nhếch môi cười một tiếng nói: "Phía trước hẳn có một đại trạch viện, tới đó ngủ lại."
Người bên ngoài đáp ứng một tiếng, chỉ chốc lát sau xe ngựa đã ngừng lại.
Kinh Kinh cảm thấy rất kỳ quái, trời còn chưa có tối đâu làm sao lại tìm địa phương nghỉ ngơi. Nhưng vừa đến đại trạch viện này, nàng đã cảm thấy nơi này rất phù hợp quan niệm thẩm mỹ của công công Diêu Thiên. Trong dãy núi có một tòa đại trạch tĩnh mịch, thoạt nhìn cũng không cũ lắm, hơn nữa cảnh trí rất đẹp.
"Nơi này là?" Kinh Kinh hỏi Diêu Thiên đang đỡ nàng xuống xe.
Diêu Thiên nói: "Trước kia, nơi này là địa phương ta bị giam cầm."
"Giam cầm?"
"Đúng vậy, một khoảng thời gian rất dài nhưng là rất bình thản. Đi thôi, cùng vào." Diêu Thiên dắt tay của nàng, người bên cạnh đều trung thành đến chết với mình, hắn không cần hoài nghi chuyện trái luân thường bị người truyền ra ngoài.
Đại trạch vẫn có người trông giữ, lúc này một lão đầu nhi (ông già) ra mở cửa, thấy người tới lại là Diêu Thiên không khỏi ngẩn ra, nói: "Không ngờ còn có một ngày ngài trở về."
"Đúng vậy, ta cũng vậy không ngờ." Diêu Thiên giương mắt liếc mắt nhìn bên trong, nói: "Vẫn như trước kia, có thể nhờ Việt bá chuẩn bị cho chúng ta một gian phòng hay không."
Việt bá liếc mắt nhìn Kinh Kinh, cái gì cũng không nói đã mời bọn họ đi vào.
Không có ai theo vào, bọn họ đều dừng ở bên ngoài.
Kinh Kinh bị hắn lôi kéo, vừa đi vừa nói: "Một mình ngươi bị giam ở loại địa phương này sao?"
Diêu Thiên nói: "Không, còn có hoàng thượng."
Kinh Kinh nói: "Hai người các ngươi?"
Diêu Thiên cười nói: "Đúng vậy, bởi vì chân chính muốn lật đổ tiền triều thay đổi tất cả chỉ có chúng ta mà thôi."
Kinh Kinh cảm thấy trong ánh mắt của hắn lộ ra kiên định chưa bao giờ có, vì vậy nói: "Như vậy các ngươi bị nhốt bao lâu."
Diêu Thiên nói: "Hai năm, lúc ấy hắn ở gian phòng này, còn ta ở gian phòng kia."
Trong lòng Kinh Kinh đột nhiên cảm thấy không thoải mái, nhìn trên mặt hắn lại lộ ra vẻ mặt hoài niệm càng thêm tức giận, nói: "Vậy hôm nay ta ngủ gian phòng này, ngươi ngủ phòng của hắn tốt lắm." Nàng cũng muốn Diêu Thiên có thể hoài niệm một đoạn quá khứ, cho nên tự động phân phối gian phòng xong rồi.
Diêu Thiên cười nói: "Nha đầu ngốc, ngươi và ta phải ngủ một căn phòng."
Mặt Kinh Kinh đỏ lên nói: "Vậy, phải làm..."
Lời còn chưa dứt miệng đã bị che, Diêu Thiên nhìn Việt bá nói: "Có thể phiền toái Việt bá lại đun chút nước nóng hay không."
Việt bá Đạo: "Dĩ nhiên có thể, thức ăn cũng chuẩn bị sao?"
Diêu Thiên nói: "Chuẩn bị đi, đơn giản chút cũng được, sau đó bưng vào trong phòng."
Việt bá gật đầu đáp ứng, tuổi hắn tuy lớn nhưng trong lòng cũng hiểu.
Vẻ mặt Diêu Thiên coi như chỉ liếc mắt cũng biết hắn nghĩ muốn làm cái gì, vì vậy quả nhiên chuẩn bị thức ăn đơn giản, nước tắm ngược lại chờ bọn hắn ăn xong đun mới tốt. Những lời này lại hợp ý Diêu Thiên, hắn chỉ là đơn giản rửa mặt, sau đó quay đầu lại phát hiện Kinh Kinh đang giơ khăn lông chờ đợi. Trong lòng không khỏi ấm áp, tuy nói trước kia nàng cũng phục vụ hắn như vậy, nhưng hắn nghĩ đấy chẳng qua là tạm thời, chờ một ngày quan hệ với Viễn Từ tốt hơn nàng tự sẽ rời đi. Nhưng không ngờ, người của nàng vẫn còn ở bên cạnh mình. Nhận lấy lau lau nói: "Về sau ngươi không cần như vậy, hiện tại chúng ta..." Hình như còn chưa phải là phu thê, hơn nữa đường này chỉ sợ rất khó đi.
Kinh Kinh nói: "Ta quen rồi."
Ngồi xuống cùng ăn cơm, Diêu Thiên thấy Kinh Kinh gắp thức ăn cho mình, động tác tự nhiên như vậy. Hắn muốn gặp một miếng thịt cho nàng, nhưng mặt đã đỏ ửng, mới bỏ thịt vào trong chén của nàng.
Kinh Kinh rất vui vẻ nói: "A Cha lần đầu tiên gắp món ăn cho ta!"
Mặt Diêu Thiên tái xanh, nói: "Gọi tên."
"Ừ, Diêu Thiên." Kinh Kinh lập tức nói, cái thói quen này một khi đã thành thật không phải nói đổi là có thể đổi. Cơm rất nhanh đã ăn xong, không khí ăn cơm hết sức ấm áp.
Rất nhiều năm Diêu Thiên vẫn một mình, hiện tại chuyện mong đợi sắp xảy ra này trong ngực thậm chí không khỏi có chút kích động. Chờ Việt bá nói nước tắm đã được rồi, Diêu Thiên thử nước ấm một chút nói: "Ngươi trước tắm đi!" Thật ra thì hắn càng muốn hai người cùng nhau tắm, bởi vì Việt bá thế nhưng lại mang thùng nước tắm lớn nhất tới.
Kinh Kinh đỏ mặt nói: "Ta... Thời điểm ta tắm chưa từng có người khác đứng ở bên cạnh."
Diêu Thiên đang ngọt ngào trong ảo tưởng như bị kim đâm lỗ hổng, nói: "Ta cũng không phải người ngoài, ngươi và ta có phu thê chi thực (đã làm chuyện phu thê) còn sợ gì?"
Kinh Kinh nghĩ cũng phải, sư phụ cũng nói chỉ có nam nhân cùng nữ nhân hợp làm một thể chính là người thân cận nhất trên đời rồi. Nàng đưa tay muốn cởi vạt áo, lại nâng lên mắc cở đỏ bừng mặt nói: "Vậy ngươi, xoay qua chỗ khác được không?"
Diêu Thiên thấy dáng vẻ nàng như vậy phía dưới đã thành trụ chống lên rồi, cứng ngắc xoay người đi, lại thấy trên đất một cái bóng dáng nho nhỏ từ từ cởi quần áo xuống.
Dưới ánh trăng bóng dáng của nàng rất nhỏ, nhưng lại đặt toàn bộ dáng người ở trên mặt đất. Bộ ngực cao vút, thắt lưng mảnh khảnh. Trong ngực Diêu Thiên như có một vật sắp nhảy ra bên ngoài, cho dù là lần đầu giao hợp với phu nhân trước kia cũng không có khẩn trương như vậy. Rốt cuộc vẫn không nhịn được, Diêu Thiên lần đầu tiên cảm thấy định lực của mình không tốt. Hắn nhanh chóng cởi y phục, lúc Kinh Kinh đang cúi đầu chiến đấu với cái tất đột nhiên ở phía sau ôm lấy nàng đi về phía thùng tắm.
"A..." Kinh Kinh sợ hết hồn, lúc kinh ngạc thấy Diêu Thiên đã ngồi ở đối diện mình. Mặt nàng đỏ lên, nói: "Ngươi cởi y phục thật là nhanh."
Diêu Thiên cười nói: "Là ngươi cởi chậm." Hắn cúi đầu nhìn nàng, đôi tay cũng vòng lên sờ cổ ngọc của nàng, lại xuống phía dưới.
"Ngươi đừng sờ ta." Càng sờ càng nóng, Kinh Kinh có chút không chịu nổi.
"Ta giúp ngươi tắm." Diêu Thiên thừa nhận mình muốn cho nàng hiểu thêm chuyện tốt đẹp giữa nam nữ, mới cố nhẫn nại khiêu khích nàng như vậy.
Mà Kinh Kinh chỉ cảm giác chính mình có chút kỳ quái, thân thể lại bởi vì hắn vuốt ve mà run rẩy, run rẩy. Một loại cảm giác khác thường từ bụng nhỏ truyền lên, lan tràn thẳng xuống phía dưới.
"Thoải mái không ?" Diêu Thiên áp thân thể về phía nàng, đến gần bên tai của nàng nói.
"Thoải mái... Cũng không thoải mái, cảm giác thật là kỳ quái, thật là nhột..." Kinh Kinh co rụt cổ lại, cảm thấy Diêu Thiên cố ý hà hơi ở bên tai nàng.
Tiểu nha đầu này thân thể thế nhưng cũng thật mẫn cảm, đã đến bước này còn cảm giác không tự nhiên. Xem ra, phải thêm chút sức lực mới được. Diêu Thiên ở trong nước xoay thân thể Kinh Kinh lại, để cho nàng ngồi ở trên chân mình, sau đó nâng hai chân nàng một trái một phải giơ lên làm trào nước tắm ra ngoài, chính mình vừa vuốt ve bụng và ngực của nàng, vừa nói: "Chớ lộn xộn, ta sẽ giúp ngươi tắm rửa sạch sẽ."
Kinh Kinh rất thẹn thùng, nhưng toàn thân đã vô lực mà co quắp ở trong lòng hắn, nói: "Ừ..." Dưới mông có cái gì đó cực nóng đang rung động, nàng biết là cái gì, nhưng nó luôn đứng thẳng sao? Vậy thời điểm Diêu Thiên đi bộ nhất định không thuận tiện...
Diêu Thiên nhẫn nại tính tình từng chút từng chút nói cho nàng biết, nói: "Nam nhân và nữ nhân bởi vì muốn tình cảm càng thêm tốt hơn, sẽ rất thích làm loại chuyện đó, nói thí dụ như ta càng thích nha đầu ngươi lại càng muốn cùng ngươi làm loại chuyện đó."
"Loại chuyện đó là?" Nơi quan trọng của Kinh Kinh được vuốt ve an ủi, cả người càng thêm cứng ngắc. Nhưng lại cảm thấy nơi đó trong nước vừa ướt vừa trơn hết sức thoải mái, thế nhưng không muốn tránh thoát.
Diêu Thiên nói: "Chính là việc ngày đó ta làm với ngươi."
Kinh Kinh chỉ cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ không rõ, nói: "Ừ... Nhưng là đau."
Diêu Thiên thổi hơi ở bên tai nàng nói: "Ta bảo đảm lần này chỉ có một chút, lần sau tuyệt đối không đau. Ngươi phải tin tưởng ta, nha đầu?"
"Tin tưởng, ừ... Tin tưởng..." Kinh Kinh muốn kẹp chặt hai chân, nhưng phát giác tay Diêu Thiên lại không hề rời đi, thậm chí còn đút một ngón tay vào bên trong. Dị vật vừa vào, nàng không thoải mái nhíu nhíu mày, bất quá cùng nước mà vào, động tác lại dịu dàng khác thường, khó chịu chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
"Đau không?" Diêu Thiên dừng hôn gò má của nàng hỏi.
"Không đau... Chỉ là có chút trướng." Kinh Kinh thực sự trả lời.
Một ngón tay cũng ngại trướng, thật không biết ngày đó nàng ấy thừa nhận thế nào. Diêu Thiên thở dài, nói: "Từ từ sẽ quen, đến ngoan ngoãn không cần kẹp tay của ta, ta sẽ đau."
Kinh Kinh lúc này mới nghĩ đến chân mình vẫn kẹp chặt, nghe được hắn sẽ đau liền từ từ mở ra, nói: "Ngươi không cần làm chuyện gì kỳ quái..."
Diêu Thiên cười nói: "Không biết, loại chuyện như vậy không có gì lạ." Nha đầu này lực chân không nhỏ, xem ra thật rất sợ, muốn bảo vệ mình. Bởi vì ở trong thùng tắm hắn không cần lo lắng không có thoải mái, đợi chân nàng vừa mở ra lại từ từ rút ngón tay ra, lại từ từ đút vào. Như thế vài chục cái, Kinh Kinh mới thật thích ứng, toàn thân bắt đầu buông lỏng, ánh mắt cũng biến thành mê ly.
Đây là điềm báo nữ nhân động tình, đặc biệt là chính Diêu Thiên cũng cảm thấy biến hóa của nàng. "Bây giờ là không phải thoải mái hơn?"
"Ừ... Nhưng là, tại sao dùng ngón tay?" Ngày đó dùng không phải là ngón tay!
"Bởi vì muốn cho nha đầu thoải mái hơn, sẽ không khổ sở." Diêu Thiên chính mình nhẫn nại, tốc độ nhanh hơn. Tốc độ nhanh hơn tiểu nha đầu lại không chịu nổi, lắc mông nói: "Thật kỳ quái, không cần..."
Diêu Thiên dụ dỗ nàng tựa như dụ đỗ tiểu hài, giọng nói của mình đã khàn khàn đến không cách nào nghe rõ đang nói cái gì: "Nha đầu chịu đựng một chút, lập tức sẽ thoải mái, ta cũng vậy đang nhẫn nhịn..."
Lạch cạch, một giọt mồ hôi rơi trên đầu Kinh Kinh, lúc này nàng mới mở mắt thấy Diêu Thiên thế nhưng một đầu mồ hôi. Là mình lộn xộn đè lên hắn, còn kẹp đau ngón tay của hắn? Nàng không rõ, tại sao hai người cũng khổ sở như vậy còn phải tiếp tục làm? Nhưng nếu Diêu Thiên thích, hắn nói càng thích càng phải làm chuyện này, như vậy tùy hắn đi! Kinh Kinh nhắm mắt lại, lần này thật sự là buông lỏng mình. Đồng thời buông lỏng ngược lại không có kỳ quái như vậy nữa, lửa nóng ở bụng quanh quẩn không đi, mà là đột nhiên bừng lên chạy ra khỏi một cái cửa động. "A..." Kinh Kinh sợ hết hồn, cúi đầu muốn nhìn có phải kinh nguyệt tới hay không, thế nào có cái gì đó nóng nóng chảy ra ngoài. Nhưng trên mặt nước thật yên lặng, cũng không có máu nổi lên.
Bình luận facebook