-
Chương 1201: Trao đổi điều kiện
Khi Choi Jang Soo chứng kiến tài dùng dao điêu luyện của đầu bếp khi thái thịt vịt, cả người ông ta đều không ổn nữa.
Choi Jang Soo là một cao thủ Taekwondo, mọi người đều biết ông ta nổi tiếng với kỹ thuật đá tuyệt vời, nhưng rất ít người biết đến một tuyệt kỹ khác của ông ta, đó chính là đao pháp Tân Dậu.
Nghe nói loại đao pháp này được truyền lại từ danh tướng kháng giặc Oa thời cổ đại là Thích Kế Quang, từ vùng duyên hải Hoa Hạ truyền vào Cao Ly.
Giới võ thuật Cao Ly từng dấy lên tranh cãi về nguồn gốc của loại đao pháp này, cho rằng đây vốn là đao pháp do người Cao Ly phát minh, sau đó mới truyền vào triều đại nhà Minh.
Tuy nhiên, cách nói này thực sự khó mà vo tròn cho kín kẽ, nên vẫn luôn tồn tại tranh cãi. May mắn thay, sau đó có chuyên gia đưa ra luận chứng, chứng minh rằng Thích Kế Quang cũng là người Cao Ly, nhờ đó tranh luận mới chấm dứt, người người đều vui.
Choi Jang Soo chính là một cao thủ của đao pháp Tân Dậu, cũng nhờ loại đao pháp này mà ông ta đã vượt qua giới hạn của võ đạo rồi luyện thành võ hồn.
Tuy nhiên, khi ông ta chứng kiến đao pháp của ông Vinh, nỗi kinh hãi trong lòng ông ta thực sự không thể diễn tả bằng lời.
Đây đã không còn là đao pháp nữa, mà là thần kỹ!
Một bàn đầy ắp vịt quay đã hoàn toàn đánh mất sự tự tin suốt cả đời của Choi Jang Soo.
Choi Jang Soo hoàn toàn không có chút khẩu vị nào, đương nhiên, Lee Jae Sung cũng không muốn ăn, ngược lại là Trương Ân Khánh lại ăn khá nhiều. Là tổng giám đốc của Tam Tống ở khu vực Hoa Hạ, ông ta đã ở thủ đô không ít thời gian, đã ăn ở Toàn Tụ Đức vài lần, nhưng đến hôm nay, ông ta mới thực sự thưởng thức được vịt quay chính tông, không chỉ vì vịt quay chuẩn vị mà quan trọng nhất là cách thái cũng rất chính tông.
Trong bữa tiệc còn có một người là ông Hoàng, nhìn dáng vẻ có vẻ rất quen thuộc với Hầu quản gia và những người khác trong nhà họ Lý ở thủ đô, còn liếc mắt đưa tình với cô Bạch phụ trách bưng trà rót nước.
Choi Jang Soo đứng ngồi không yên, thậm chí trong lòng có chút hối hận khi đã đến Hoa Hạ. Tình cảnh hiện tại của ông ta rất khó xử, là khách và là bảo vệ của nhà họ Lee thuộc Tam Tống, ông ta phải đảm bảo an toàn cho Lee Jae Sung. Nhưng tình hình trước mắt, với năng lực của ông ta, đã không thể bảo vệ Lee Jae Sung được nữa rồi, như thể chỉ còn con đường hy sinh vì nghĩa lớn, chết trước mặt Lee Jae Sung nữa thôi.
Bữa tiệc mới chỉ diễn ra một nửa, Choi Jang Soo cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa, ông ta đứng dậy, chắp tay chào Hầu quản gia và Từ Thông, nói: "Hầu quản gia, ông Từ, chuyện đã đến nước này, tôi cũng xin nói rõ luôn vậy, khoản bồi thường một trăm tỷ, chắc chắn là không thể có được, quy mô của tập đoàn Tam Tống cực kỳ lớn, lợi ích phía sau có liên quan đến rất nhiều phía, không phải là chuyện có thể được quyết định chỉ bởi một hoặc hai người. Huống chi, một trăm tỷ, thực sự là quá nhiều."
Ông ta dừng lại một chút, nhìn thoáng qua Lee Jae Sung, rồi nói: "Nếu các vị muốn động đến cậu Lee, với sức lực của các vị, tôi e là không thể ngăn cản được, chỉ còn con đường chết mà thôi. Choi mỗ không phải là người sợ chết, chỉ là nghĩ các vị đã tốn bao nhiêu công sức như vậy, chắc chắn không phải muốn một kết cục cá chết lưới rách, đúng không?"
Từ Thông cười khẩy với giọng điệu đầy mỉa mai, nhưng cũng không phản bác lại.
Hầu Thất Quý cười lớn một tiếng, nói: "Ông Choi lo nghĩ nhiều rồi, tôi gọi các ông và ông Từ đến đây, lại còn mời cả ông Lang, chính là muốn làm người hòa giải, hòa khí sinh tài mà!"
Ông ta đặt đôi đũa xuống, nhìn một vòng rồi ánh mắt dừng lại trên người Trương Ân Khánh, nói: "Ông Trương, nghe nói mấy năm qua, công việc kinh doanh của tập đoàn Tam Tống tại Hoa Hạ phát triển không được thuận lợi?"
Có vẻ Trương Ân Khánh đã hiểu được ý đồ của Hầu Thất Quý, sau khi suy nghĩ một chút, trong lòng ông ta đã có tính toán, nhận ra đây chưa hẳn là chuyện xấu đối với mình, nói:
"Đúng vậy, lúc trước sai lầm trong quyết sách, một bước không cẩn thận, tất cả đều thất bại, thị trường thay đổi nhanh chóng, doanh nghiệp tại Hoa Hạ lại phát triển mạnh mẽ, quả thật mấy năm qua chúng tôi đã gặp rất nhiều khó khăn."
Hầu Thất Quý cười nói: "Ông Trương là người hiểu biết, thực ra Tập đoàn Tam Tống có thực lực cường đại, có kỹ thuật, có tài chính, có nhân tài, chỉ cần có thể theo kịp xu thế, bỏ qua thành kiến, và thật sự đặt mình ở góc độ của người tiêu dùng Hoa Hạ, việc phục hồi lại vinh quang ngày xưa cũng không phải là điều không thể."
"Haiz, nói thì dễ lắm!" Trương Ân Khánh thở dài, nhưng ánh mắt ông ta lại sáng lên đôi chút, chỉ có điều, khi nhìn về phía Lee Jae Sung, ánh mắt lại trở nên ảm đạm hẳn.
Hầu Thất Quý khẽ ho một tiếng, hắng giọng một cái, nói: "Tôi đưa ra một đề nghị nhé, bồi thường một trăm tỷ đúng là quá nhiều, hơn nữa tiền ấy mà, cũng chỉ là một con số, chẳng có ý nghĩa gì cả, ông Từ cũng là người làm việc lớn, hẳn là sẽ quan tâm đến sự phát triển lâu dài trong tương lai, theo tôi thấy ấy, chi bằng chúng ta hãy thử hợp tác cùng có lợi, cùng nhau tạo dựng tương lai, chỉ cần hợp tác vui vẻ, những ân oán dây mơ rễ má trong quá khứ thì cứ để chúng qua đi thôi. Ông Từ, ông thấy thế nào?"
Từ Thông nói: "Vậy phải xem bọn họ có thể lấy ra được bao nhiêu thành ý."
Hầu Thất Quý nhìn về phía Choi Jang Soo.
Choi Jang Soo nói: "Tôi chỉ là một vị khách, chuyện làm ăn tôi không can thiệp, cậu chủ và ông Trương cứ thương lượng với nhau là được."
Trương Ân Khánh mừng như mở hội, đối với ông ta thì đây chính là chuyện tốt vô cùng, ông ta há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì mà chỉ nhìn về phía Lee Jae Sung. Ông ta hiểu rằng, dù là phương án nào, thì phần lớn trụ sở chính sẽ không thông qua, quả thực hy vọng duy nhất chỉ còn nằm ở cậu chủ ngốc nghếch này nữa thôi.
Lee Jae Sung hỏi: "Các vị muốn hợp tác như thế nào?"
Không khí trong phòng lặng im vài phút, Hầu Thất Quý lên tiếng: "Về phương diện thương mại, tôi cũng là người ngoài cuộc, vì vậy hôm nay tôi đã mời ông Lang đến. Ông Trương thường xuyên ở Hoa Hạ, hẳn là biết ông Lang chứ?"
Trương Ân Khánh gật đầu nói: "Kỳ tài của giới thương nghiệp Giang Đông, làm sao tôi lại không biết chứ, huống chi hiện nay tập đoàn Kinh Lý lại đang lên như diều gặp gió."
"Vậy thì mời ông Lang nói đi." Hầu Thất Quý giơ tay lên làm thành tư thế ra hiệu mời.
Lang Dụ Văn cười nhẹ rồi nói: "Được rồi, vậy tôi sẽ chia sẻ một chút suy nghĩ của mình nhé, cũng mong mọi người cho ý kiến. Việc Tập đoàn Tam Tống trong những năm gần đây phát triển chậm lại là điều ai cũng thấy rõ, có rất nhiều lý do, tôi nghĩ Ông Trương và cậu Lee hẳn đã hiểu rõ hơn chúng tôi, tôi sẽ không nói lại nữa."
"Ông Từ có nền tảng vững chắc ở Giang Đông, đặc biệt là trong lĩnh vực thiết bị điện gia dụng, sở hữu mạng lưới kênh phân phối lấy Hoa Đông làm nền tảng rồi vươn ra khắp cả nước. Trong những năm gần đây, sự bố trí của ông Từ trong lĩnh vực truyền thông di động cũng đã bắt đầu đơm hoa kết trái, giờ đây chính là thời điểm để phát triển mạnh mẽ."
"Nói về tập đoàn Kinh Lý của chúng tôi một chút nhé, trong các ngành công nghiệp truyền thống, chúng tôi đã thiết lập được nền tảng vững chắc nhờ vào sự hợp tác với các gia tộc lớn, nhưng do thời gian thành lập còn ngắn, việc bứt phá trong ngành truyền thống không phải là điều dễ dàng, vì vậy chúng tôi càng chú trọng vào các thị trường mới nổi và lĩnh vực công nghệ tiên tiến, trong suốt một năm qua, tôi cũng đã bắt đầu lên kế hoạch và chuẩn bị cho hướng đi này."
"Căn cứ vào những điểm trên, tôi nghĩ mọi người có thể dễ dàng tìm ra được cơ sở hợp tác." Lang Dụ Văn dừng lại một chút, "Đề xuất cụ thể của tôi như sau: Thứ nhất, tranh chấp giữa ông Từ và Tam Tống tạm thời gác lại, không ai phải bồi thường cho đối phương nữa. Những nơi bị ông Từ phá hoại sẽ được ông Từ chịu trách nhiệm sửa chữa và bảo trì, đồng thời cũng sẽ bảo đảm sự an toàn và ổn định của Tam Tống tại khu vực Hoa Đông. Tam Tống sẽ thu hồi các cửa hàng trực tiếp và đại lý tại khu vực Hoa Đông, trao quyền đại lý duy nhất cho ông Từ, và sau này toàn bộ thị trường Hoa Đông sẽ giao cho ông Từ vận hành, dần dần mở rộng ra toàn quốc."
Trương Ân Khánh kinh ngạc nói: "Vậy chẳng phải chúng tôi sẽ mất đi quyền kiểm soát kênh phân phối sao, điều này khác gì tự cắt đứt một cánh tay của mình chứ!"
"Sự thật đã chứng minh, chiến lược thị trường và chiến lược kênh phân phối của các ông tại Hoa Hạ đều đã thất bại, các ông nên tập trung vào hoạt động nghiên cứu phát triển và dịch vụ sản phẩm."
Lời nói của Lang Dụ Văn chắc như đinh đóng cột, khiến Trương Ân Khánh không còn gì để nói nữa.
"Tôi xin nói tiếp về điểm thứ hai, tập đoàn Kinh Lý của chúng tôi có ý định tham gia vào ngành công nghiệp chip, xét thấy tập đoàn Tam Tống có vị trí dẫn đầu trong ngành công nghiệp bán dẫn, chúng tôi hy vọng hai bên có thể cùng nhau thành lập một trung tâm nghiên cứu và phát triển chip. Ngoài ra, chúng tôi sẽ thành lập một cơ sở gia công chất bán dẫn tại Hoa Hạ, đất đai, tài chính và chính sách đều không phải vấn đề. Tập đoàn Tam Tống chỉ cần cung cấp hỗ trợ kỹ thuật liền có thể hưởng một nửa lợi nhuận trong tương lai."
Cuối cùng Trương Ân Khánh cũng hiểu được dã tâm của Lang Dụ Văn, chuyện cậu chủ đánh người phải bồi thường, chẳng qua cũng chỉ là cái cớ mà thôi.
"Cái này... tôi dám chắc rằng, trụ sở chính sẽ không đồng ý đâu." Ông ta lắc đầu, cười khổ nói.
Lang Dụ Văn tự tin nói: "Cái này thì phải xem cậu Lee rồi."
Lee Jae Sung cười nhạt: "Ông cho rằng tôi ngu à?"
Lang Dụ Văn cười nói: "Đương nhiên cậu Lee không hề ngốc, kẻ ngốc thì sao có thể kế thừa một đế chế thương mại lớn như Tam Tống được? Nhưng mà cậu Lee, cậu phải biết rằng, nhà họ Lee không chỉ có mỗi một người cậu chủ là cậu, nếu cậu đồng ý, chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ cậu trong cuộc tranh đấu nội bộ sau này của gia tộc. Về thực lực của chúng tôi, nếu cậu vẫn chưa nhìn rõ thì có thể hỏi người ở bên cạnh cậu là ông Choi xem."
"Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?"
"Cũng rất đơn giản thôi, chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ một cậu chủ khác có thể đồng ý của nhà họ Lee, còn về cậu..."
Lang Dụ Văn chỉ khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Hầu Thất Quý tiếp lời nói: "Người trợ lý kia của cậu tên là Kim Moon Soo đúng không?"
Lee Jae Sung chợt rùng mình một cái, một luồng khí lạnh lẽo từ dâng lên tận đáy lòng.
Choi Jang Soo là một cao thủ Taekwondo, mọi người đều biết ông ta nổi tiếng với kỹ thuật đá tuyệt vời, nhưng rất ít người biết đến một tuyệt kỹ khác của ông ta, đó chính là đao pháp Tân Dậu.
Nghe nói loại đao pháp này được truyền lại từ danh tướng kháng giặc Oa thời cổ đại là Thích Kế Quang, từ vùng duyên hải Hoa Hạ truyền vào Cao Ly.
Giới võ thuật Cao Ly từng dấy lên tranh cãi về nguồn gốc của loại đao pháp này, cho rằng đây vốn là đao pháp do người Cao Ly phát minh, sau đó mới truyền vào triều đại nhà Minh.
Tuy nhiên, cách nói này thực sự khó mà vo tròn cho kín kẽ, nên vẫn luôn tồn tại tranh cãi. May mắn thay, sau đó có chuyên gia đưa ra luận chứng, chứng minh rằng Thích Kế Quang cũng là người Cao Ly, nhờ đó tranh luận mới chấm dứt, người người đều vui.
Choi Jang Soo chính là một cao thủ của đao pháp Tân Dậu, cũng nhờ loại đao pháp này mà ông ta đã vượt qua giới hạn của võ đạo rồi luyện thành võ hồn.
Tuy nhiên, khi ông ta chứng kiến đao pháp của ông Vinh, nỗi kinh hãi trong lòng ông ta thực sự không thể diễn tả bằng lời.
Đây đã không còn là đao pháp nữa, mà là thần kỹ!
Một bàn đầy ắp vịt quay đã hoàn toàn đánh mất sự tự tin suốt cả đời của Choi Jang Soo.
Choi Jang Soo hoàn toàn không có chút khẩu vị nào, đương nhiên, Lee Jae Sung cũng không muốn ăn, ngược lại là Trương Ân Khánh lại ăn khá nhiều. Là tổng giám đốc của Tam Tống ở khu vực Hoa Hạ, ông ta đã ở thủ đô không ít thời gian, đã ăn ở Toàn Tụ Đức vài lần, nhưng đến hôm nay, ông ta mới thực sự thưởng thức được vịt quay chính tông, không chỉ vì vịt quay chuẩn vị mà quan trọng nhất là cách thái cũng rất chính tông.
Trong bữa tiệc còn có một người là ông Hoàng, nhìn dáng vẻ có vẻ rất quen thuộc với Hầu quản gia và những người khác trong nhà họ Lý ở thủ đô, còn liếc mắt đưa tình với cô Bạch phụ trách bưng trà rót nước.
Choi Jang Soo đứng ngồi không yên, thậm chí trong lòng có chút hối hận khi đã đến Hoa Hạ. Tình cảnh hiện tại của ông ta rất khó xử, là khách và là bảo vệ của nhà họ Lee thuộc Tam Tống, ông ta phải đảm bảo an toàn cho Lee Jae Sung. Nhưng tình hình trước mắt, với năng lực của ông ta, đã không thể bảo vệ Lee Jae Sung được nữa rồi, như thể chỉ còn con đường hy sinh vì nghĩa lớn, chết trước mặt Lee Jae Sung nữa thôi.
Bữa tiệc mới chỉ diễn ra một nửa, Choi Jang Soo cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa, ông ta đứng dậy, chắp tay chào Hầu quản gia và Từ Thông, nói: "Hầu quản gia, ông Từ, chuyện đã đến nước này, tôi cũng xin nói rõ luôn vậy, khoản bồi thường một trăm tỷ, chắc chắn là không thể có được, quy mô của tập đoàn Tam Tống cực kỳ lớn, lợi ích phía sau có liên quan đến rất nhiều phía, không phải là chuyện có thể được quyết định chỉ bởi một hoặc hai người. Huống chi, một trăm tỷ, thực sự là quá nhiều."
Ông ta dừng lại một chút, nhìn thoáng qua Lee Jae Sung, rồi nói: "Nếu các vị muốn động đến cậu Lee, với sức lực của các vị, tôi e là không thể ngăn cản được, chỉ còn con đường chết mà thôi. Choi mỗ không phải là người sợ chết, chỉ là nghĩ các vị đã tốn bao nhiêu công sức như vậy, chắc chắn không phải muốn một kết cục cá chết lưới rách, đúng không?"
Từ Thông cười khẩy với giọng điệu đầy mỉa mai, nhưng cũng không phản bác lại.
Hầu Thất Quý cười lớn một tiếng, nói: "Ông Choi lo nghĩ nhiều rồi, tôi gọi các ông và ông Từ đến đây, lại còn mời cả ông Lang, chính là muốn làm người hòa giải, hòa khí sinh tài mà!"
Ông ta đặt đôi đũa xuống, nhìn một vòng rồi ánh mắt dừng lại trên người Trương Ân Khánh, nói: "Ông Trương, nghe nói mấy năm qua, công việc kinh doanh của tập đoàn Tam Tống tại Hoa Hạ phát triển không được thuận lợi?"
Có vẻ Trương Ân Khánh đã hiểu được ý đồ của Hầu Thất Quý, sau khi suy nghĩ một chút, trong lòng ông ta đã có tính toán, nhận ra đây chưa hẳn là chuyện xấu đối với mình, nói:
"Đúng vậy, lúc trước sai lầm trong quyết sách, một bước không cẩn thận, tất cả đều thất bại, thị trường thay đổi nhanh chóng, doanh nghiệp tại Hoa Hạ lại phát triển mạnh mẽ, quả thật mấy năm qua chúng tôi đã gặp rất nhiều khó khăn."
Hầu Thất Quý cười nói: "Ông Trương là người hiểu biết, thực ra Tập đoàn Tam Tống có thực lực cường đại, có kỹ thuật, có tài chính, có nhân tài, chỉ cần có thể theo kịp xu thế, bỏ qua thành kiến, và thật sự đặt mình ở góc độ của người tiêu dùng Hoa Hạ, việc phục hồi lại vinh quang ngày xưa cũng không phải là điều không thể."
"Haiz, nói thì dễ lắm!" Trương Ân Khánh thở dài, nhưng ánh mắt ông ta lại sáng lên đôi chút, chỉ có điều, khi nhìn về phía Lee Jae Sung, ánh mắt lại trở nên ảm đạm hẳn.
Hầu Thất Quý khẽ ho một tiếng, hắng giọng một cái, nói: "Tôi đưa ra một đề nghị nhé, bồi thường một trăm tỷ đúng là quá nhiều, hơn nữa tiền ấy mà, cũng chỉ là một con số, chẳng có ý nghĩa gì cả, ông Từ cũng là người làm việc lớn, hẳn là sẽ quan tâm đến sự phát triển lâu dài trong tương lai, theo tôi thấy ấy, chi bằng chúng ta hãy thử hợp tác cùng có lợi, cùng nhau tạo dựng tương lai, chỉ cần hợp tác vui vẻ, những ân oán dây mơ rễ má trong quá khứ thì cứ để chúng qua đi thôi. Ông Từ, ông thấy thế nào?"
Từ Thông nói: "Vậy phải xem bọn họ có thể lấy ra được bao nhiêu thành ý."
Hầu Thất Quý nhìn về phía Choi Jang Soo.
Choi Jang Soo nói: "Tôi chỉ là một vị khách, chuyện làm ăn tôi không can thiệp, cậu chủ và ông Trương cứ thương lượng với nhau là được."
Trương Ân Khánh mừng như mở hội, đối với ông ta thì đây chính là chuyện tốt vô cùng, ông ta há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì mà chỉ nhìn về phía Lee Jae Sung. Ông ta hiểu rằng, dù là phương án nào, thì phần lớn trụ sở chính sẽ không thông qua, quả thực hy vọng duy nhất chỉ còn nằm ở cậu chủ ngốc nghếch này nữa thôi.
Lee Jae Sung hỏi: "Các vị muốn hợp tác như thế nào?"
Không khí trong phòng lặng im vài phút, Hầu Thất Quý lên tiếng: "Về phương diện thương mại, tôi cũng là người ngoài cuộc, vì vậy hôm nay tôi đã mời ông Lang đến. Ông Trương thường xuyên ở Hoa Hạ, hẳn là biết ông Lang chứ?"
Trương Ân Khánh gật đầu nói: "Kỳ tài của giới thương nghiệp Giang Đông, làm sao tôi lại không biết chứ, huống chi hiện nay tập đoàn Kinh Lý lại đang lên như diều gặp gió."
"Vậy thì mời ông Lang nói đi." Hầu Thất Quý giơ tay lên làm thành tư thế ra hiệu mời.
Lang Dụ Văn cười nhẹ rồi nói: "Được rồi, vậy tôi sẽ chia sẻ một chút suy nghĩ của mình nhé, cũng mong mọi người cho ý kiến. Việc Tập đoàn Tam Tống trong những năm gần đây phát triển chậm lại là điều ai cũng thấy rõ, có rất nhiều lý do, tôi nghĩ Ông Trương và cậu Lee hẳn đã hiểu rõ hơn chúng tôi, tôi sẽ không nói lại nữa."
"Ông Từ có nền tảng vững chắc ở Giang Đông, đặc biệt là trong lĩnh vực thiết bị điện gia dụng, sở hữu mạng lưới kênh phân phối lấy Hoa Đông làm nền tảng rồi vươn ra khắp cả nước. Trong những năm gần đây, sự bố trí của ông Từ trong lĩnh vực truyền thông di động cũng đã bắt đầu đơm hoa kết trái, giờ đây chính là thời điểm để phát triển mạnh mẽ."
"Nói về tập đoàn Kinh Lý của chúng tôi một chút nhé, trong các ngành công nghiệp truyền thống, chúng tôi đã thiết lập được nền tảng vững chắc nhờ vào sự hợp tác với các gia tộc lớn, nhưng do thời gian thành lập còn ngắn, việc bứt phá trong ngành truyền thống không phải là điều dễ dàng, vì vậy chúng tôi càng chú trọng vào các thị trường mới nổi và lĩnh vực công nghệ tiên tiến, trong suốt một năm qua, tôi cũng đã bắt đầu lên kế hoạch và chuẩn bị cho hướng đi này."
"Căn cứ vào những điểm trên, tôi nghĩ mọi người có thể dễ dàng tìm ra được cơ sở hợp tác." Lang Dụ Văn dừng lại một chút, "Đề xuất cụ thể của tôi như sau: Thứ nhất, tranh chấp giữa ông Từ và Tam Tống tạm thời gác lại, không ai phải bồi thường cho đối phương nữa. Những nơi bị ông Từ phá hoại sẽ được ông Từ chịu trách nhiệm sửa chữa và bảo trì, đồng thời cũng sẽ bảo đảm sự an toàn và ổn định của Tam Tống tại khu vực Hoa Đông. Tam Tống sẽ thu hồi các cửa hàng trực tiếp và đại lý tại khu vực Hoa Đông, trao quyền đại lý duy nhất cho ông Từ, và sau này toàn bộ thị trường Hoa Đông sẽ giao cho ông Từ vận hành, dần dần mở rộng ra toàn quốc."
Trương Ân Khánh kinh ngạc nói: "Vậy chẳng phải chúng tôi sẽ mất đi quyền kiểm soát kênh phân phối sao, điều này khác gì tự cắt đứt một cánh tay của mình chứ!"
"Sự thật đã chứng minh, chiến lược thị trường và chiến lược kênh phân phối của các ông tại Hoa Hạ đều đã thất bại, các ông nên tập trung vào hoạt động nghiên cứu phát triển và dịch vụ sản phẩm."
Lời nói của Lang Dụ Văn chắc như đinh đóng cột, khiến Trương Ân Khánh không còn gì để nói nữa.
"Tôi xin nói tiếp về điểm thứ hai, tập đoàn Kinh Lý của chúng tôi có ý định tham gia vào ngành công nghiệp chip, xét thấy tập đoàn Tam Tống có vị trí dẫn đầu trong ngành công nghiệp bán dẫn, chúng tôi hy vọng hai bên có thể cùng nhau thành lập một trung tâm nghiên cứu và phát triển chip. Ngoài ra, chúng tôi sẽ thành lập một cơ sở gia công chất bán dẫn tại Hoa Hạ, đất đai, tài chính và chính sách đều không phải vấn đề. Tập đoàn Tam Tống chỉ cần cung cấp hỗ trợ kỹ thuật liền có thể hưởng một nửa lợi nhuận trong tương lai."
Cuối cùng Trương Ân Khánh cũng hiểu được dã tâm của Lang Dụ Văn, chuyện cậu chủ đánh người phải bồi thường, chẳng qua cũng chỉ là cái cớ mà thôi.
"Cái này... tôi dám chắc rằng, trụ sở chính sẽ không đồng ý đâu." Ông ta lắc đầu, cười khổ nói.
Lang Dụ Văn tự tin nói: "Cái này thì phải xem cậu Lee rồi."
Lee Jae Sung cười nhạt: "Ông cho rằng tôi ngu à?"
Lang Dụ Văn cười nói: "Đương nhiên cậu Lee không hề ngốc, kẻ ngốc thì sao có thể kế thừa một đế chế thương mại lớn như Tam Tống được? Nhưng mà cậu Lee, cậu phải biết rằng, nhà họ Lee không chỉ có mỗi một người cậu chủ là cậu, nếu cậu đồng ý, chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ cậu trong cuộc tranh đấu nội bộ sau này của gia tộc. Về thực lực của chúng tôi, nếu cậu vẫn chưa nhìn rõ thì có thể hỏi người ở bên cạnh cậu là ông Choi xem."
"Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?"
"Cũng rất đơn giản thôi, chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ một cậu chủ khác có thể đồng ý của nhà họ Lee, còn về cậu..."
Lang Dụ Văn chỉ khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Hầu Thất Quý tiếp lời nói: "Người trợ lý kia của cậu tên là Kim Moon Soo đúng không?"
Lee Jae Sung chợt rùng mình một cái, một luồng khí lạnh lẽo từ dâng lên tận đáy lòng.
Bình luận facebook