• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (6 Viewers)

  • Chương 1196: Lửa địa ngục

Lâm Mộng Đình vốn là hoa khôi của Đại học Nam Giang, Triệu Xuyến đương nhiên biết cô, cộng thêm việc đã nghe bài giảng của Lý Dục Thần tại Ngô Đồng Cư, cũng có thể xem như đã quen biết.

“Hai người không sao chứ?” Lâm Mộng Đình hỏi.

“Không sao, chị Mộng Đình, sao chị lại đến đây?”

“Từ Thông gửi tin cho chị, nói rằng có thể em sẽ gặp nguy hiểm, nên chị đến thẳng đây luôn.”

Sau khi Lâm Mộng Đình xác nhận Đinh Hương và Triệu Xuyến không sao, cô nhìn về phía đối diện, sắc mặt chợt trở nên lạnh lùng, phong thái toát ra đầy vẻ uy nghiêm.

Cảnh tượng vừa rồi đã khiến những người đàn ông khác sợ hãi, ai nấy đều đứng ngây ra tại chỗ.

“Người vừa rồi nói nguyện giảm mười năm tuổi thọ, là anh đúng không?” Lâm Mộng Đình nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở giữa và hỏi.

“Tôi... tôi...”

Ban đầu, người đàn ông còn có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại. Hắn ta nghĩ chắc vừa rồi mình bị ảo giác, sao con người có thể bị thiêu cháy một cách kỳ quái như vậy được? Dù người phụ nữ này có mang theo súng phun lửa, thì việc thiêu chết một người cũng phải có quá trình chứ.

Hắn ta đã xem nhiều cảnh trong phim chiến tranh, ngay cả khi bom xăng napalm phát nổ thì cũng phải để lại dấu vết cháy đen, chứ đây có phải là bom nguyên tử đâu!

“Mày lại là đứa nào? Vừa rồi mày đã dùng cái trò quỷ gì? Biết ông đây là ai không? Mau biến anh em của tao trở lại, nếu không tao cho mày đẹp mặt!”

Đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp ở trước mắt, dường như người đàn ông đã mất đi cả lý trí lẫn khả năng phán đoán cơ bản.

Ngược lại, ánh mắt của người đàn ông thấp bé nói tiếng Cao Ly ở bên cạnh hắn ta lại trở nên cảnh giác và lo lắng, khẽ lùi về phía sau từng bước nhỏ, chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn bất cứ lúc nào.

“Nếu anh đã không biết trân trọng tuổi thọ của mình như thế thì tôi sẽ sẽ thay Diêm Vương thu lại, để dành cho những người cần hơn.”

Lâm Mộng Đình rút một chiếc trâm cài tóc màu vàng từ trên đầu ra, nhẹ nhàng vạch một đường hướng về giữa không trung.

Một ngọn lửa dữ dội bùng lên từ trên người của gã đàn ông, trong ánh lửa bừng bừng vang lên tiếng thét thảm thiết của hắn ta: “A ——!”

Những người khác nhìn Lâm Mộng Đình như thể đang nhìn ma quỷ.

Người Cao Ly co chân bỏ chạy, mắt thấy sắp lao ra khỏi đầu hẻm, nhưng không hiểu sao lại đột nhiên quay trở lại đúng vị trí ban đầu.

Ngọn lửa dữ dội cháy rực cho đến khi tàn lụi, chỉ còn lại một chút lửa xanh nhảy múa ở trên mặt đất, lóe lên một cái rồi biến mất, không để lại chút tro tàn hay dấu vết bị cháy xém nào.

Người Cao Ly nhìn ba người phụ nữ ở trước mặt, hai chân mềm nhũn, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất.

Lâm Mộng Đình nhìn Đinh Hương một cái, mỉm cười nói: “Giỏi đấy, Dục Thần nói em tự mình ngộ ra thuật Lục Hư Luân Chuyển, quả nhiên tuyệt diệu!”

Đinh Hương hơi xấu hổ nói: “Chị Mộng Đình, em còn kém xa chị lắm. Chúng ta cùng nhau học mà giờ đây chị đã giỏi như vậy rồi, còn em thì chỉ mới nhập môn thôi.”

“Mỗi người đều có cơ duyên khác nhau, chẳng qua là thời cơ của em chưa đến mà thôi, bây giờ thời cơ đã đến rồi, xem ra em và Lục Hư Luân Chuyển này có duyên phận không nhỏ. Chỉ là không biết nguồn gốc của môn pháp thuật này từ đâu mà ra?”

Lâm Mộng Đình nói xong lại quay sang nhìn người đàn ông Cao Ly đang quỳ ở trên mặt đất, dùng tiếng Cao Ly hỏi: “Nói đi, là ai sai các người đến đây?”

“Nếu tôi nói thì cô có thể tha cho tôi không?” Người đàn ông Cao Ly nói với giọng run rẩy.

“Anh nghĩ mình còn tư cách để mặc cả với tôi sao?”

Lâm Mộng Đình nhẹ nhàng vuốt ve cây trâm vàng ở trong tay.

Đây là trâm Hỏa Phụng, lấy được từ trên người hoàng hậu Mã trong bí cảnh Huyền Vũ tại Kim Lăng, có thể dẫn động Chu Tước Chân Hỏa. Lần này, Lý Dục Thần trở về từ Bắc Mễ đã mang theo một chiếc lông vũ thiên sứ. Anh nói rất có khả năng chiếc lông vũ này chính là lông vũ Hỏa Phụng trong truyền thuyết, nên đã luyện hóa nó cùng với trâm Hỏa Phụng thành một thể.

Có thêm lông vũ thiên sứ, trâm Hỏa Phụng không chỉ trở nên tinh xảo tuyệt mỹ hơn, mà uy lực dẫn lửa cũng trở nên cường đại hơn rất nhiều.

Nhìn cây trâm Hỏa Phụng trong tay Lâm Mộng Đình, nhớ lại ngọn lửa địa ngục vừa rồi, cơ thể của người đàn ông run lên một cái, biết rằng mọi sự chống cự cũng đều là vô ích nên đành thành thật khai báo: “Là cậu Lee bảo tôi đến.”

“Cậu Lee nào?”

“Cậu Lee Jae Sung của tập đoàn Tam Tống.”

Lâm Mộng Đình khẽ nhíu mày: “Tại sao Lee Jae Sung lại làm như vậy?”

“Vì Park Seong Gong, cậu ấy là bạn thân của Lee Jae Sung, cũng là đệ tử của ông Choi. Lee Jae Sung muốn cho ông Choi một lời giải thích. Cậu ấy nói cái chết của Park Seong Gong rất đáng ngờ, nên muốn bắt cô Đinh Hương về để tra hỏi cho rõ.”

“Lee Jae Sung ở Tiền Đường à?”

“Không, cậu ấy đang ở thủ đô. Chuyện ở Tiền Đường bên này do tôi phụ trách, tôi là Kim Moon Soo, một trong những trợ lý riêng của cậu Lee.”

Lâm Mộng Đình gật đầu một cái: “Được rồi, tôi sẽ thả anh về, nhưng cần anh để lại một thứ gì đó ở trên người lại.”

Dứt lời, cây trâm vàng trong tay cô khẽ vung một đường.

Kim Moon Soo sợ hết hồn, cho rằng mình đang bốc cháy và sẽ tan thành tro bụi không còn gì sót lại giống như tên vừa nãy. Hắn ta vội vàng dùng hai tay quờ quạng khắp người, mãi lâu sau mới chắc chắn rằng trên người không có lửa, mà chỉ mò ra được một thân mồ hôi.

“Tôi đã gieo một ngọn lửa lên trên người anh, trong vòng ba ngày, nếu như không được giải trừ thì anh cũng sẽ giống như tên vừa nãy.” Lâm Mộng Đình nói.

“Ôi, xin hãy tha cho tôi đi! Xin hãy tha cho tôi đi mà! Tôi chỉ là người làm cho cậu ấy thôi mà!” Kim Moon Soo cầu xin.

“Việc đến con hẻm này cũng là đi làm sao?”

“Cái này...”

“Đã anh trung thành như vậy thì chắc hẳn cậu Lee của anh cũng sẽ tìm đủ mọi biện pháp để cứu anh thôi.”

Lâm Mộng Đình lạnh lùng nhìn hắn ta.

“Về nói với Lee Jae Sung, hoặc là đến Ngô Đồng Cư ở Hòa Thành để nhận tội, hoặc là chờ ngọn lửa của địa ngục giáng xuống đi.”

...

Ba ngày sau tại thủ đô, trụ sở chính của tập đoàn Tam Tống ở Hoa Hạ.

Lee Jae Sung ngồi trong phòng làm việc, đang lắng nghe báo cáo từ người phụ trách khu vực Hoa Hạ của tập đoàn Tam Tống.

“Hai trung tâm nghiên cứu và phát triển ở khu vực Hoa Đông, mười bốn văn phòng đại diện và hơn bảy mươi chi nhánh kinh doanh trực thuộc của chúng ta đều đã bị đập phá, nhân viên cũng bị thương ở nhiều mức độ khác nhau và tổn thất trước mắt vẫn đang được ước tính.”

“Chuyện này là sao?” Lee Jae Sung giận dữ gầm lên. “Bộ phận bảo vệ của chúng ta đâu? Chính quyền địa phương thì sao? Chẳng lẽ không còn pháp luật nữa sao?”

“Chuyện này...” Người phụ trách nói với vẻ bất đắc dĩ, “Từ Thông là một kẻ cầm đầu tại địa phương, được mệnh danh là mãnh hổ Cô Tô, những năm gần đây thế lực của ông ta ở khu vực Hoa Đông bành trướng rất nhanh, lực lượng an ninh của chúng ta không thể đối đầu được với kẻ cầm đầu tại địa phương như vậy. Hơn nữa, ông ta hành động rất khôn ngoan, gần như mọi chuyện đều được ngụy trang thành tai nạn ngoài ý muốn. Không chỉ vậy, ông ta còn điều tra được rất nhiều thông tin nội bộ từ các nhà máy cùng trung tâm nghiên cứu và phát triển của chúng ta, nếu những thứ đó bị tiết lộ ra bên ngoài, chúng ta sẽ rơi vào tình thế bị toàn bộ Hoa Hạ lên án.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để ông ta đè đầu cưỡi cổ như vậy sao?” Lee Jae Sung tức giận nói.

Người phụ trách bĩu môi một cái, rất muốn nói: Ai bảo cậu đi chọc vào Từ Thông làm gì chứ? Cậu ngang ngược ở Nam Cao Ly thì đã đành, nhưng ở Hoa Hạ, chúng ta vẫn phải biết thu mình mà sống chứ!

Nhưng những lời này, ông ta không thể nói với Lee Jae Sung, bởi nếu nói ra, bát cơm của ông ta sẽ bay mất.

“Cậu Lee, đây gọi là phép vua phải thua lệ làng, chi bằng hãy tìm cách để bàn bạc với Từ Thông. Nếu như có thể hợp tác thì cũng sẽ rất có ích cho việc mở rộng kinh doanh của chúng ta ở khu vực Hoa Đông. Hoạt động kinh doanh ở nước ngoài của Từ Thông còn rất hạn chế, trong khi kênh phân phối toàn cầu của chúng ta thì không một ai sánh bằng, vì thế cũng có thể đàm phán ở phương diện này. Ai lại không muốn kiếm được nhiều tiền chứ?”

“Hừ!” Lee Jae Sung rất bất mãn, “Bảo tôi phải nhún nhường trước một tên côn đồ vừa mới phất lên á? Đừng quên ông là giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Tam Tống! Mặt mũi của Tam Tống đều bị ông làm mất hết rồi!”

Cơ mặt của người phụ trách run rẩy, nhưng lại không dám phản bác.

“Vậy ý của cậu Lee là?”

“Gây áp lực lên chính quyền địa phương! Lúc ban đầu khi để chúng ta đầu tư, bọn họ đã hứa sẽ bảo vệ sự an toàn của vốn đầu tư, giờ thì sao đây? Mấy người này nói chuyện như quần què vậy? Ngoài ra, tạo ra dư luận, liên kết với các nhà đầu tư nước ngoài khác để gây áp lực cho chính quyền địa phương.”

“Cậu Lee...” Người phụ trách khó xử nói, “Thời đại đã thay đổi, Hoa Hạ của hiện giờ đã không còn là thời kỳ phải cúi đầu trước vốn đầu tư nước ngoài nữa, huống chi, chúng ta còn có điểm yếu trong tay Từ Thông...”

“Đã bảo ông đi thì ông cứ đi đi! Tôi tuyệt đối sẽ không bàn chuyện hợp tác với thằng điên đấy đâu! Thầy Choi đã lên máy bay đến thủ đô rồi, đợi đến khi ông ấy tới, tôi sẽ cho mấy con chó cắn người kia biết tay!”

Lee Jae Sung nói với giọng đầy tức giận, rồi lại nhớ ra điều gì đó, nói: “Đi gọi Kim Moon Soo đến đây, không phải hắn nói rằng trong người có ngọn lửa của địa ngục gì đó sao? Thật nực cười, bị đám người Hoa Hạ này dọa đến mức như vậy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom