-
Chương 1199: Diễn trò
Trình độ tiếng Hoa Hạ của Lee Jae Sung gần như không nghe ra sự khác biệt giữa “gặp mặt” và “tiếp đãi”. Hắn bối rối nhìn về phía Trương Ân Khánh, ý muốn hỏi ông ta hai từ đấy có nghĩa gì.
Trương Ân Khánh ấp úng một lát, sau đó lại dùng tiếng Nam Cao Ly để giải thích: “Có lẽ ý người ta là gặp mặt đấy. Người này chỉ là quản gia, đương nhiên là không thể ngồi ngang hàng với cậu chủ rồi.”
Lee Jae Sung rất hài lòng, nói: “Được đấy, quyết định thế nhé, vậy Lý Dục Thần bảo chúng ta tới làm gì?”
Hầu Thất Quý mỉm cười, đột nhiên dùng tiếng Nam Cao Ly trả lời: “Đừng vội, mọi người cứ uống chén trà trước đã.”
“Ồ, hóa ra ông cũng biết tiếng Nam Cao Ly.” Lee Jae Sung rất bất ngờ, cũng vô cùng vui vẻ.
Trương Ân Khánh lặng lẽ lau mồ hôi.
Một cô gái xinh đẹp bưng khay trà đi tới.
Ngay khi nhìn thấy cô gái kia, tim Choi Jang Soo đột nhiên đập thình thịch. Cô gái rất đẹp, còn kèm theo một chút quyến rũ huyền bí, đúng là một mỹ nhân khó tìm. Nhưng ông ta cũng không hiểu tại sao lại cảm hoảng hốt vô cớ, cứ như thể có hàng loạt chiếc gai đang đâm vào lòng ông ta vậy.
Còn Lee Jae Sung trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm cô gái. Nếu đây vẫn đang ở Nam Cao Ly, có khi hắn đã nhào tới từ lâu rồi.
Nhưng hắn có một điểm rất không hài lòng, cô gái nọ lại đưa trà cho lão quản gia kia trước, lẽ ra phải ưu tiên khách trước chứ?
Đúng là không hiểu quy củ gì cả!
Sớm muộn gì cũng trói người đưa tới Giheng, để cô nàng học lễ nghi cho đàng hoàng mới được,
Lee Jae Sung nghĩ bụng.
“Ồ, Kinh Kinh hả, vất vả quá.” Hầu Thất Quý cười nói.
“Quản gia khách sáo rồi.” Bạch Kinh Kinh đáp, rồi đặt mấy chén trà còn lại xuống bàn, nhưng lại không đưa đến trước mặt mấy người kia: “Vậy tôi xin phép đi trước.”
Hầu quản gia gật đầu.
Lee Jae Sung lại bất mãn lên tiếng: “Này, có biết chút quy tắc gì không đấy hả cô em, để trà xa như thế, muốn tôi phải đứng lên lấy à?”
Hắn nhìn Bạch Kinh Kinh, định chờ lúc nó đi đến thì nhân cơ hội sờ tay một chút.
Bạch Kinh Kinh đang cầm khay định bước ra ngoài, nghe thấy vậy thì khẽ xoay người lại, phẩy tay một cái: “Còn muốn tôi mớm cho tận miệng hay gì?”
Ba chén trà đột nhiên bay thẳng tới trước mặt ba người kia, trà nóng trong chén của Lee Jae Sung bắn tung tóe lên, tạt thẳng vào mặt hắn.
“Á!” Trà nóng làm Lee Jae Sung đau rát, hắn nhảy dựng ra khỏi ghế, cuống cuồng lau mặt rồi giận dữ: “Muốn chết hả?”
Nói xong, hắn định lao tới.
Nhưng đúng lúc này, Choi Jang Soo lại kéo hắn trở lại ghế ngồi.
Bấy giờ, sự khiếp sợ của ông ta đang không thể nào diễn tả bằng lời.
Thủ pháp của cô gái đó, chắc chắn không phải là công phu võ đạo bình thường.
Nếu là ông ta, dùng chân khí điều khiển đồ vật từ xa có thể làm được; khiến nước trà bắn lên cũng có thể làm được, nhưng để thong thả như thế kia thì lại không thể.
Bởi vì công phu võ đạo thông thường, chân khí được phóng ra ngoài, sắc như đao như kiếm, chính là để tấn công người khác, mấu chốt của nó là ở chỗ phải bộc phá sức mạnh mới dùng được, chứ không phải điều khiến nó một cách h tinh tế như kia.
Có thể nhẹ nhàng kiểm soát chân khí, rõ ràng phải là người tu Huyền Môn đạo thuật, pháp lực cũng không hề thấp.
Choi Jang Soo nhìn quanh căn phòng khách. Đây rốt cuộc là chốn thần tiên nào thế này?
Người truyền lời là sát thủ của môn phái Cát Môn, tài xế lại là Tông Sư Chu Sa Chưởng, bảo vệ là cao thủ võ đạo, người hầu trà thì lại là nữ đạo sĩ Huyền Môn…
Ông ta nhìn lão quản gia trước mặt, không khỏi hoang mang, có khi nào người này cũng là một cao thủ đang giấu mình không? Người này còn không để lộ một sơ hở nào, chắc hẳn đã đạt đến cảnh giới cao lắm rồi.
Lúc này, Choi Jang Soo sao dám để Lee Jae Sung tiếp tục làm càn nữa.
Cậu chủ này nổi tiếng là kẻ ăn chơi trác táng. Ở Nam Cao Ly, không biết bao nhiêu ngôi sao bị hắn đùa giỡn, rồi cả cuộc đời cũng hủy hoại trong tay hắn. Nhưng dù ngang ngược đến đâu thì hắn vẫn rất được tâng bốc, bởi hắn chính là cậu chủ của nhà họ Lee, người thừa kế tương lai tập đoàn Tam Tống. Tập đoàn Tam Tống quả thật không chỉ thao túng mỗi thị trường Nam Cao Ly, mà còn bắt tay cùng nhiều tập đoàn tài chính lớn khác trên thế giới kiểm soát cục diện toàn cầu, nhưng lại ngoại trừ Hoa Hạ.
Nếu giờ đang ở Nam Cao Ly hay nơi nào khác, hắn muốn làm gì thì làm, chẳng sao cả. Nhưng Choi Jang Soo biết rất rõ, riêng hôm nay thì không được. Nơi này là Hoa Hạ, hơn nữa, đây còn là một gia tộc nhìn qua đã biết rất không nên đụng vào.
Chẳng trách cô gái lúc nãy lại nói, cả thủ đô này chỉ có một “Cậu Lý”.
Ông ta giữ chặt cổ tay Lee Jae Sung, chặt đến mức khiến hắn phải kêu lên vì đau: “A, thầy Choi… thầy làm gì vậy?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Choi Jang Soo làm đau hắn.
Choi Jang Soo không trả lời hắn, mà quay sang nhìn lão quản gia Hầu Thất Quý, khiêm tốn hỏi: “Hầu quản gia, không biết cậu Lý hôm nay gọi chúng tôi tới đây để bàn chuyện gì?”
“À, chuyện là thế này.” Hầu Thất Quý chậm rãi đáp: “Có phải tập đoàn Tam Tống các người có xích mích nhỏ với ông Từ ở Cô Tô không? Ý của cậu Lý là muốn làm trung gian để hai nhà ngồi xuống uống chén trà nói chuyện, phải hòa khí thì mới sinh tài được chứ!”
Choi Jang Soo thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng yên tâm hẳn.
Chỉ cần nói chuyện làm ăn thì được. Dù gì cũng chỉ là trao đổi lợi ích thôi mà, nói trắng ra cuối cùng vẫn chỉ vì tiền. Mà một khi tiền đã vào cuộc thì tập đoàn Tam Tống này chưa ngán một ai bao giờ.
“Được thôi, nói chuyện thì nói. Nhưng đâu thể một mình chúng tôi nói, bên kia đâu?”
“Ý ông là ông Từ hả? Ông ấy…” Hầu Thất Quý ngẩng đầu lên nhìn ra cửa lớn: “Nhìn kìa, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.”
Bên ngoài vọng vào tiếng cười lớn:
“Ha ha, Hầu quản gia, lâu rồi không gặp! Lần trước đến thủ đô, kiến thức uyên bác của Hầu quản gia thật khiến tôi phục sát đất!”
Từ Thông sải bước tiến vào, bên cạnh ông ta là Lang Dụ Văn - chủ tịch hiện tại của tập đoàn Kinh Lý, cùng với một thư ký của Lang Dụ Văn đang xách theo cặp công văn.
Hầu Thất Quý đứng lên nghênh đón: “Ông Lang! Ông Từ! Thất lễ rồi!”
“Khách sáo quá!”
Lang Dụ Văn vô cùng kính trọng Hầu Thất Quý. Ông ta phát triển tập đoàn Kinh Lý chủ yếu là ở phía Nam, sau khi nhà họ Lý ở thủ đô khôi phục lại thế lực, các sản nghiệp trước đây bây giờ rất cần người quản lý, nên lẽ ra Lang Dụ Văn sẽ phải trở về thủ đô để xử lý công việc. Bởi vì thủ đô chính là gốc rễ của nhà họ Lý. Nhưng tập đoàn Kinh Lý ở phía Nam đang phát triển rất mạnh mẽ, đang trên đà không thể dừng lại, còn ông ta thì lại chẳng phân thân ra để tiếp quản hết được.
May mà có Hầu Thất Quý ở thủ đô, quản lý sản nghiệp của nhà họ Lý đâu ra đó. Quan trọng là ông ta lại không hề can thiệp vào công việc kinh doanh của tập đoàn Kinh Ký, tất cả nghiệp vụ của tập đoàn vẫn được giao cho đội Lang Dụ Văn phái tới giải quyết. Hầu Thất Quý không tranh quyền, không giành công, càng khiến Lang Dụ Văn phải kính nể thêm mấy phần.
Hai bên đã ngồi xuống, Hầu Thất Quý giới thiệu, sau đó bắt đầu cuộc đàm phán.
“Chuyện là thế này. Tôi xin lỗi trước, là do người của tôi không biết điều, làm ảnh hướng tới hoạt động kinh doanh của tập đoàn Tam Tống tại Hoa Hạ này. Ây dà, mọi người cũng biết, đông người quá cũng khó quản hết được, nhất là với mấy tên nhà giàu mới nổi như chúng tôi, chưa trải việc đời là mấy. Không giống với Tam Tống của các cậu, là cả một doanh nghiệp lớn đẳng cấp thế giới! Tập đoàn lớn!”
Từ Thông giơ ngón cái lên, nở một nụ cười tươi rói, thậm chí trong cả ánh mắt cũng toát lên vẻ thiện chí, khiến người ta khó mà phân biệt được thật giả.
“Này là lỗi tôi rồi, tôi nhận, để tôi bồi thường! Cậu Lý, cậu nói xem, bồi thường bao nhiêu, bồi thường như thế nào đây?”
“Việc này tôi không quản, ông hỏi tổng giám đốc Trương ấy.” Lee Jae Sung qua loa đáp lại.
Từ Thông lại quay sang nhìn Trương Ân Khánh.
Trương Ân Khánh vẫn cứ cảm thấy Từ Thông kia đang âm mưu gì đó, nên đã cẩn thận trả lời: “Tổn thất ở khu vực Hoa Đông chúng tôi chưa tổng hợp xong. Hiếm khi ông Từ sảng khoái như vậy, chuyện bồi thường từ từ bàn sau cũng được. Mà thật ra, chúng tôi lại coi trọng sự phát triển hơn là bồi thường kia, nếu có thể hợp tác với ông Từ thì chuyện bồi thường cũng dễ nói hơn.”
Từ Thông lại nói: “Đừng, chuyện nào ra chuyện đấy chứ. Hợp tác thì cứ để sau bàn bạc, trước hết cứ nói chuyện bồi thường đi. Ông ước lượng một con số cho tôi là được.”
Trương Ân Khách liếc nhìn Lee Jae Sung, nhưng cậu chủ này không phản ứng gì, lắc đầu, biết là không thể trông cậy gì vào hắn, Trương Ân Khánh lại nhìn sang Choi Jang Soo, nhưng Choi Jang Soo chỉ là võ giả, một vệ sĩ, có giỏi đến đâu thì chuyện kinh doanh cũng phải chịu.
“Vâng, tổn thất trực tiếp thật ra không nhiều lắm, chỉ vài chục triệu thôi. Nhưng những tổn thất gián tiếp, ảnh hưởng đến dự án và cả sự phát triển tương lai của tập đoàn thì khó mà ước lượng được.”
“Không sao, ông cứ ước lượng cao lên.” Từ Thông nói.
Lang Dụ Văn nghe thấy vậy thì suýt bật cười thành tiếng. Cái gã Từ Thông này, đúng là biết cách diễn trò thật.
Trương Ân Khánh ấp úng một lát, sau đó lại dùng tiếng Nam Cao Ly để giải thích: “Có lẽ ý người ta là gặp mặt đấy. Người này chỉ là quản gia, đương nhiên là không thể ngồi ngang hàng với cậu chủ rồi.”
Lee Jae Sung rất hài lòng, nói: “Được đấy, quyết định thế nhé, vậy Lý Dục Thần bảo chúng ta tới làm gì?”
Hầu Thất Quý mỉm cười, đột nhiên dùng tiếng Nam Cao Ly trả lời: “Đừng vội, mọi người cứ uống chén trà trước đã.”
“Ồ, hóa ra ông cũng biết tiếng Nam Cao Ly.” Lee Jae Sung rất bất ngờ, cũng vô cùng vui vẻ.
Trương Ân Khánh lặng lẽ lau mồ hôi.
Một cô gái xinh đẹp bưng khay trà đi tới.
Ngay khi nhìn thấy cô gái kia, tim Choi Jang Soo đột nhiên đập thình thịch. Cô gái rất đẹp, còn kèm theo một chút quyến rũ huyền bí, đúng là một mỹ nhân khó tìm. Nhưng ông ta cũng không hiểu tại sao lại cảm hoảng hốt vô cớ, cứ như thể có hàng loạt chiếc gai đang đâm vào lòng ông ta vậy.
Còn Lee Jae Sung trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm cô gái. Nếu đây vẫn đang ở Nam Cao Ly, có khi hắn đã nhào tới từ lâu rồi.
Nhưng hắn có một điểm rất không hài lòng, cô gái nọ lại đưa trà cho lão quản gia kia trước, lẽ ra phải ưu tiên khách trước chứ?
Đúng là không hiểu quy củ gì cả!
Sớm muộn gì cũng trói người đưa tới Giheng, để cô nàng học lễ nghi cho đàng hoàng mới được,
Lee Jae Sung nghĩ bụng.
“Ồ, Kinh Kinh hả, vất vả quá.” Hầu Thất Quý cười nói.
“Quản gia khách sáo rồi.” Bạch Kinh Kinh đáp, rồi đặt mấy chén trà còn lại xuống bàn, nhưng lại không đưa đến trước mặt mấy người kia: “Vậy tôi xin phép đi trước.”
Hầu quản gia gật đầu.
Lee Jae Sung lại bất mãn lên tiếng: “Này, có biết chút quy tắc gì không đấy hả cô em, để trà xa như thế, muốn tôi phải đứng lên lấy à?”
Hắn nhìn Bạch Kinh Kinh, định chờ lúc nó đi đến thì nhân cơ hội sờ tay một chút.
Bạch Kinh Kinh đang cầm khay định bước ra ngoài, nghe thấy vậy thì khẽ xoay người lại, phẩy tay một cái: “Còn muốn tôi mớm cho tận miệng hay gì?”
Ba chén trà đột nhiên bay thẳng tới trước mặt ba người kia, trà nóng trong chén của Lee Jae Sung bắn tung tóe lên, tạt thẳng vào mặt hắn.
“Á!” Trà nóng làm Lee Jae Sung đau rát, hắn nhảy dựng ra khỏi ghế, cuống cuồng lau mặt rồi giận dữ: “Muốn chết hả?”
Nói xong, hắn định lao tới.
Nhưng đúng lúc này, Choi Jang Soo lại kéo hắn trở lại ghế ngồi.
Bấy giờ, sự khiếp sợ của ông ta đang không thể nào diễn tả bằng lời.
Thủ pháp của cô gái đó, chắc chắn không phải là công phu võ đạo bình thường.
Nếu là ông ta, dùng chân khí điều khiển đồ vật từ xa có thể làm được; khiến nước trà bắn lên cũng có thể làm được, nhưng để thong thả như thế kia thì lại không thể.
Bởi vì công phu võ đạo thông thường, chân khí được phóng ra ngoài, sắc như đao như kiếm, chính là để tấn công người khác, mấu chốt của nó là ở chỗ phải bộc phá sức mạnh mới dùng được, chứ không phải điều khiến nó một cách h tinh tế như kia.
Có thể nhẹ nhàng kiểm soát chân khí, rõ ràng phải là người tu Huyền Môn đạo thuật, pháp lực cũng không hề thấp.
Choi Jang Soo nhìn quanh căn phòng khách. Đây rốt cuộc là chốn thần tiên nào thế này?
Người truyền lời là sát thủ của môn phái Cát Môn, tài xế lại là Tông Sư Chu Sa Chưởng, bảo vệ là cao thủ võ đạo, người hầu trà thì lại là nữ đạo sĩ Huyền Môn…
Ông ta nhìn lão quản gia trước mặt, không khỏi hoang mang, có khi nào người này cũng là một cao thủ đang giấu mình không? Người này còn không để lộ một sơ hở nào, chắc hẳn đã đạt đến cảnh giới cao lắm rồi.
Lúc này, Choi Jang Soo sao dám để Lee Jae Sung tiếp tục làm càn nữa.
Cậu chủ này nổi tiếng là kẻ ăn chơi trác táng. Ở Nam Cao Ly, không biết bao nhiêu ngôi sao bị hắn đùa giỡn, rồi cả cuộc đời cũng hủy hoại trong tay hắn. Nhưng dù ngang ngược đến đâu thì hắn vẫn rất được tâng bốc, bởi hắn chính là cậu chủ của nhà họ Lee, người thừa kế tương lai tập đoàn Tam Tống. Tập đoàn Tam Tống quả thật không chỉ thao túng mỗi thị trường Nam Cao Ly, mà còn bắt tay cùng nhiều tập đoàn tài chính lớn khác trên thế giới kiểm soát cục diện toàn cầu, nhưng lại ngoại trừ Hoa Hạ.
Nếu giờ đang ở Nam Cao Ly hay nơi nào khác, hắn muốn làm gì thì làm, chẳng sao cả. Nhưng Choi Jang Soo biết rất rõ, riêng hôm nay thì không được. Nơi này là Hoa Hạ, hơn nữa, đây còn là một gia tộc nhìn qua đã biết rất không nên đụng vào.
Chẳng trách cô gái lúc nãy lại nói, cả thủ đô này chỉ có một “Cậu Lý”.
Ông ta giữ chặt cổ tay Lee Jae Sung, chặt đến mức khiến hắn phải kêu lên vì đau: “A, thầy Choi… thầy làm gì vậy?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Choi Jang Soo làm đau hắn.
Choi Jang Soo không trả lời hắn, mà quay sang nhìn lão quản gia Hầu Thất Quý, khiêm tốn hỏi: “Hầu quản gia, không biết cậu Lý hôm nay gọi chúng tôi tới đây để bàn chuyện gì?”
“À, chuyện là thế này.” Hầu Thất Quý chậm rãi đáp: “Có phải tập đoàn Tam Tống các người có xích mích nhỏ với ông Từ ở Cô Tô không? Ý của cậu Lý là muốn làm trung gian để hai nhà ngồi xuống uống chén trà nói chuyện, phải hòa khí thì mới sinh tài được chứ!”
Choi Jang Soo thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng yên tâm hẳn.
Chỉ cần nói chuyện làm ăn thì được. Dù gì cũng chỉ là trao đổi lợi ích thôi mà, nói trắng ra cuối cùng vẫn chỉ vì tiền. Mà một khi tiền đã vào cuộc thì tập đoàn Tam Tống này chưa ngán một ai bao giờ.
“Được thôi, nói chuyện thì nói. Nhưng đâu thể một mình chúng tôi nói, bên kia đâu?”
“Ý ông là ông Từ hả? Ông ấy…” Hầu Thất Quý ngẩng đầu lên nhìn ra cửa lớn: “Nhìn kìa, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.”
Bên ngoài vọng vào tiếng cười lớn:
“Ha ha, Hầu quản gia, lâu rồi không gặp! Lần trước đến thủ đô, kiến thức uyên bác của Hầu quản gia thật khiến tôi phục sát đất!”
Từ Thông sải bước tiến vào, bên cạnh ông ta là Lang Dụ Văn - chủ tịch hiện tại của tập đoàn Kinh Lý, cùng với một thư ký của Lang Dụ Văn đang xách theo cặp công văn.
Hầu Thất Quý đứng lên nghênh đón: “Ông Lang! Ông Từ! Thất lễ rồi!”
“Khách sáo quá!”
Lang Dụ Văn vô cùng kính trọng Hầu Thất Quý. Ông ta phát triển tập đoàn Kinh Lý chủ yếu là ở phía Nam, sau khi nhà họ Lý ở thủ đô khôi phục lại thế lực, các sản nghiệp trước đây bây giờ rất cần người quản lý, nên lẽ ra Lang Dụ Văn sẽ phải trở về thủ đô để xử lý công việc. Bởi vì thủ đô chính là gốc rễ của nhà họ Lý. Nhưng tập đoàn Kinh Lý ở phía Nam đang phát triển rất mạnh mẽ, đang trên đà không thể dừng lại, còn ông ta thì lại chẳng phân thân ra để tiếp quản hết được.
May mà có Hầu Thất Quý ở thủ đô, quản lý sản nghiệp của nhà họ Lý đâu ra đó. Quan trọng là ông ta lại không hề can thiệp vào công việc kinh doanh của tập đoàn Kinh Ký, tất cả nghiệp vụ của tập đoàn vẫn được giao cho đội Lang Dụ Văn phái tới giải quyết. Hầu Thất Quý không tranh quyền, không giành công, càng khiến Lang Dụ Văn phải kính nể thêm mấy phần.
Hai bên đã ngồi xuống, Hầu Thất Quý giới thiệu, sau đó bắt đầu cuộc đàm phán.
“Chuyện là thế này. Tôi xin lỗi trước, là do người của tôi không biết điều, làm ảnh hướng tới hoạt động kinh doanh của tập đoàn Tam Tống tại Hoa Hạ này. Ây dà, mọi người cũng biết, đông người quá cũng khó quản hết được, nhất là với mấy tên nhà giàu mới nổi như chúng tôi, chưa trải việc đời là mấy. Không giống với Tam Tống của các cậu, là cả một doanh nghiệp lớn đẳng cấp thế giới! Tập đoàn lớn!”
Từ Thông giơ ngón cái lên, nở một nụ cười tươi rói, thậm chí trong cả ánh mắt cũng toát lên vẻ thiện chí, khiến người ta khó mà phân biệt được thật giả.
“Này là lỗi tôi rồi, tôi nhận, để tôi bồi thường! Cậu Lý, cậu nói xem, bồi thường bao nhiêu, bồi thường như thế nào đây?”
“Việc này tôi không quản, ông hỏi tổng giám đốc Trương ấy.” Lee Jae Sung qua loa đáp lại.
Từ Thông lại quay sang nhìn Trương Ân Khánh.
Trương Ân Khánh vẫn cứ cảm thấy Từ Thông kia đang âm mưu gì đó, nên đã cẩn thận trả lời: “Tổn thất ở khu vực Hoa Đông chúng tôi chưa tổng hợp xong. Hiếm khi ông Từ sảng khoái như vậy, chuyện bồi thường từ từ bàn sau cũng được. Mà thật ra, chúng tôi lại coi trọng sự phát triển hơn là bồi thường kia, nếu có thể hợp tác với ông Từ thì chuyện bồi thường cũng dễ nói hơn.”
Từ Thông lại nói: “Đừng, chuyện nào ra chuyện đấy chứ. Hợp tác thì cứ để sau bàn bạc, trước hết cứ nói chuyện bồi thường đi. Ông ước lượng một con số cho tôi là được.”
Trương Ân Khách liếc nhìn Lee Jae Sung, nhưng cậu chủ này không phản ứng gì, lắc đầu, biết là không thể trông cậy gì vào hắn, Trương Ân Khánh lại nhìn sang Choi Jang Soo, nhưng Choi Jang Soo chỉ là võ giả, một vệ sĩ, có giỏi đến đâu thì chuyện kinh doanh cũng phải chịu.
“Vâng, tổn thất trực tiếp thật ra không nhiều lắm, chỉ vài chục triệu thôi. Nhưng những tổn thất gián tiếp, ảnh hưởng đến dự án và cả sự phát triển tương lai của tập đoàn thì khó mà ước lượng được.”
“Không sao, ông cứ ước lượng cao lên.” Từ Thông nói.
Lang Dụ Văn nghe thấy vậy thì suýt bật cười thành tiếng. Cái gã Từ Thông này, đúng là biết cách diễn trò thật.
Bình luận facebook