-
Chương 1194-1195
Chương 1194: Nổi trận lôi đình
Một tiếng ‘tách’ vang lên, khe khẽ nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Hoặc cũng có thể âm thanh đó chỉ là ảo giác.
Tất cả mọi người, ai nấy đều nhìn thấy viên đạn như tan ra trong không khí, ngay sau lưng của Lý Dục Thần.
Khuôn mặt của các võ sĩ tràn ngập sự khiếp sợ.
Quá kinh khủng.
Đối với những cao thủ kia, viên đạn không phải là thứ đáng sợ ở đây. Hầu hết trong số họ đều không sợ đạn của súng lục, thậm chí có người còn có thể điều khiến nó chỉ bằng ý nghĩ.
Nhưng để làm nó biến mất như thế kia thì lại không có ai làm được.
Họ có thể dùng đầu ngón tay nghiền nát viên đạn thành những mảnh nhỏ, thậm chí là thành bụi mịn, nhưng đến cuối cùng thì vẫn sẽ còn sót lại chút gì đó.
Vậy mà bây giờ, viên đạn đã biến mất, là thật sự biến mất, bị xóa sổ hoàn toàn, đến cả phần năng lượng nó mang theo cũng không còn tồn tại.
Lão võ sĩ Tiên Thiên có lẽ là người sốc nhất ở đây. Trong đám người vừa chứng kiến chuyện vừa rồi, có lẽ cũng chỉ có cảnh giới của ông ta may ra mới nhìn được chút manh mối.
“Đây là… tiểu vũ trụ trong truyền thuyết sao?” Lão ta lẩm bẩm.
Theo như lời của Đông Doanh, “tiểu vũ trụ” chính là loại tu hành cao nhất trong truyền thuyết, thường được các nhà họa sĩ truyện tranh manga và các tiểu thuyết gia dùng để chỉ nguồn năng lượng ẩn chứa trong cơ thể con người. Nhưng thực chất, nó lại không phải là một loại năng lượng, mà là một loại cảnh giới, một loại trải nghiệm độc đáo thoát ly hẳn khỏi trói buộc của thế giới hiện thực, đạt đến cảnh giới của bản thân.
Chỉ khi hai thế giới va chạm vào nhau thì mới có thể tạo ra hiện tượng khiến vật chất và năng lượng hoàn toàn bị chôn vùi như thế.
Vị tướng quân đã nổ súng cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc của ông ta lại hoàn toàn khác với các tu sĩ. Ông ta không cảm nhận được sự khủng khiếp của thuật chôn vùi, và vì là người bình thường nên ông ta cũng không thấy được đường bay của viên đạn.
Ông ta kinh ngạc chỉ vì trong phạm vi gần như thế mà mình lại chẳng thể bắn chết kẻ địch. Điều này khiến ông ta hoang mang, xấu hổ, cuối cùng là phẫn nộ.
Vị tướng quân kia hừ lạnh, ngón tay đầy vết chai sạn lại thành thạo bóp cò một lần nữa.
Lão võ sĩ vốn dĩ có thể ngăn ông ta lại, nhưng không biết vì cái uy của tướng quân quá lớn, hay là phát bắn vừa rồi đã đụng đến lòng tự trọng của bọn họ, rốt cuộc ông ta vẫn chỉ đứng đấy, im lặng quan sát.
Pằng, pằng, pằng, pằng, pằng!
Năm tiếng súng liên tiếp vang lên.
Năm viên đạn lao ra khỏi họng súng, xé toạc không gian.
Nhưng đúng lúc này, hai người ở phía trước – Lý Dục Thần và Mitarai Jange lại cùng biến mất.
Không một ai biết họ đã biến mất như thế nào.
Năm viên đạn vút qua nơi vốn là chỗ đứng của hai người, cuối cùng lại ghim vào thanh hồn đao sáng ngời mà uy nghiêm kia.
Sau một loạt tiếng va chạm sắc bén, thanh hồn đao rơi từ trên kệ rơi xuống.
Cả điện Phụng An như chết lặng.
Từ thời Minh Trị tới nay, thanh đao đó là nơi chứa đựng hồn phách của hàng ngàn võ sĩ đã chết, là vật nâng cao sĩ khí của các võ sĩ Đông Doanh, cũng là tín ngưỡng của các võ sĩ khác, giờ đây chỉ còn là một thanh đao nằm lăn lóc trên mặt đất, như đã chết.
Sắc mắt của tướng quân tối sầm, nhưng ngay sau đó ông ta đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
Ông ta bước đến, nhặt thanh đao kia lên, đặt nó lên giá đao trên bàn thờ, sau đó xoay người lại, nghiêm túc nói: “Chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài!”
Nói xong, ông ta bước đi, ngẩng cao đầu đi ra ngoài, cứ như một vị tướng quân vừa thắng trận trở về.
Các quân sĩ mặc thường phục trắng đen theo sau ông ta, hàng lối vô cùng chỉnh tề.
Để lại một đám võ sĩ ngơ ngác đứng trong điện Phụng An.
Lão võ sĩ nhìn thanh đao, thở một hơi thật dài. Ông ta biết, thanh đao kia giờ như đã chết, tinh thần võ sĩ đạo mà ông ta thờ phụng bấy lâu nay cũng đã tan biến. Bây giờ ở trên bàn chỉ còn là một thanh quỷ đao để mặc đám khách lợi dụng bất cứ lúc nào.
Lão nhớ tới Mitarai Jange, nhớ tới Ito Josai, đột nhiên ngộ ra.
Có lẽ, mọi thứ đã như vậy từ lâu rồi!
…
Lý Dục Thần và Mitarai Jange lúc này đang đứng trên một bờ biển cách xa sự nhộn nhịp của thành phố lúc nãy.
Trước mắt là biển cả rộng mênh mông vô bờ, hai người họ đứng trên bãi đá ngầm, mặc kệ gió biển thổi vạt áo bay tứ tung.
“Cậu nói thử xem, tận cùng của biển rốt cuộc là thứ gì?” Mitarai Jange hỏi.
“Một đại lục khác.” Lý Dục Thần đáp.
“Vậy sao người ta không ở lại bảo vệ nhà cửa của mình mà lại mặc kệ sóng biển nhấn chìm để mạo hiểm đi sang bờ bên kia?”
Mitarai Jange hỏi xong, bỗng nhiên lại bật cười, nụ cười hơi ngượng ngùng.
“Thứ lỗi cho sự ngớ ngẩn của tôi, tôi từ nhỏ đã sống ở Edo, đã hơn trăm năm chưa từng ra khỏi đó. Ngoại trừ luyện kiếm thì tôi gần như không quan tâm tới những chuyện khác. Tôi chỉ thắc mắc, rốt cuộc điểm cuối của tu hành là gì? Cũng giống như đại dương kia, từ lục địa này đến lục địa khác.”
“Có lẽ vậy.” Lý Dục Thần nhìn về phía xa xa: “Còn bờ bên kia trông như thế này, phải qua mới biết được.”
Mitarai Jange gật đầu, hỏi: “Vậy thì cậu Lý định đi đâu tiếp theo?”
Lý Dục Thần trầm ngâm một lát, rồi đáp: “Tôi không biết, có lẽ là địa ngục.”
Mitarai Jange khẽ giật mình, nhưng cũng không hỏi gì thêm.
“Ông thì sao?” Lý Dục Thần hỏi.
“Tôi á?” Mitarai Jange mỉm cười: “Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ ra khỏi Edo. Thế giới ngoài này quá xa lạ đối với tôi. Có lẽ cũng đã đến lúc phải làm một chuyến. Hoa anh đào ở Edo đã tàn, chẳng còn cảnh đẹp gì khiến tôi lưu luyến nữa rồi.”
“Ông định sang bờ bên kia à?”
“Ồ không, tôi chẳng tin có một thế giới khác ở bên kia. Có thể địa ngục mà cậu nói cũng là một ý hay đấy. Cậu Lý, hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại!”
“Được.” Lý Dục Thần gật đầu.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, rồi bóng dáng của họ lóe lên, mỗi người một hướng, biến mất trên mặt biến.
Trời đột nhiên nổi một cơn gió to, sóng lớn ập đến, nhấn chìm bãi đá ngầm nơi họ vừa đứng.
…
Từ Thông tức giận đạp đổ ghế nghỉ ở ngoài phòng bệnh.
“Ai — đã — làm — chuyện này?”
Tiếng rống đầy phẫn nộ của ông ta khiến các bác sĩ và y tá trong viện điều dưỡng tư nhân sợ đến mức không dám ho he gì.
Từ Hiểu Bắc nằm trong phòng bệnh, băng gạc trắng quấn kín cả người, không khác gì một cái xác ướp. Hai chân gã đang bị bó bột, treo lên cao.
Cậu quý tử của mãnh hổ Cô Tô - Từ Thông lại bị người ta đánh thừa sống thiếu chết ngay trên phố.
Những người chứng kiến kể rằng đám người đã đánh gã là những kẻ ngông cuồng kinh khủng. Từ Hiểu Bắc đã bất tỉnh nhân sự rồi mà chúng vẫn còn bẻ gãy nốt hai chân của gã rồi mới nghênh ngang bỏ đi.
Rất rõ ràng, đấy không thể nào là một lũ du côn bình thường được.
Chẳng có đám du côn bình thường nào mà lại chột mắt đến mức đụng vào con trai của Từ Thông cả. Vệ sĩ đi cạnh Từ Hiểu Bắc cũng không phải là người mà mấy tên du côn ất ơ đấu lại được.
“Ông Từ…” Một thuộc hạ run rẩy báo cáo: “Theo như camera an ninh ghi lại thì chúng tôi đã xác định được hung thủ. Toàn bộ anh em đã được phái đi, nhất định sẽ tìm được người.”
“Tôi cho các cậu một ngày. Trong vòng một ngày mà không tìm thấy người thì tất cả chết hết cho tao!”
“Vâng!”
Thuộc hạ kia quay người chạy ra ngoài.
Từ Thông vẫn chưa thể nào nguôi giận, gầm lên: “Chết tiệt!”
Sau đó ông ta rút một điếu thuốc, châm lửa rồi hít một hơi.
Đột nhiên, có một bàn tay nhỏ nhắn vươn đến giật phắt điếu thuốc trong miệng ông ta, dập lửa ngay trên thùng rác.
Từ Thông lại càng giận hơn. Là tên nào to gan dám cướp thuốc lá của ông đây?
Ông ta quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt mềm mại mà nghiêm túc, hai chữ “Chết tiệt” vừa ra đến miệng đã bị ông ta nuốt trở về.
Cô y tá chỉ vào tấm biển cấm hút thuốc trên tường, nói: “Ở đây cấm hút thuốc thưa ông.”
Từ Thông đưa tay lên xoa mặt, hỏi: “Cô gái nhỏ, cô biết tôi là ai không?”
Y tá quay người đẩy xe nhỏ vào trong phòng bệnh: “Ông có là Ngọc Hoàng thì vẫn không được hút thuốc đâu.”
Từ Thông đi theo vào, nhìn y tá thành thạo tháo băng gạc trên người con trai tra, thay thuốc, rồi lại quấn băng gạc mới.
“Các cô làm y tá đối xử với ai cũng dịu dàng và cẩn thận thế này hả?” Ông ta hỏi.
Cô y tá kia không ngẩng đầu lên, đáp: “Cũng tùy từng người thôi. Riêng với những người thích hút thuốc thì không được chu đáo như thế này đâu.”
“Ồ, vậy nếu như cô là mẹ kế của bệnh nhân, cô còn có thể dịu dàng như thế này không?”
“Gì cơ?” Cô y tá ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn Từ Thông: “Ý ông là sao?”
“Không có gì đâu, haha!” Từ Thông bật cười: “Cô cứ làm việc tiếp đi.”
“Ông Từ!” Một thuộc hạ đột nhiên chạy vào.
Từ Thông đanh mặt lại: “Khốn khiếp, vội đi đầu thai chọn nhà tốt hay gì mà gấp gáp như thế! Chuyện gì?”
Thuộc hạ kia thấy vậy thì sợ hãi, vội vàng lui ra ngoài.
Lúc này Từ Thông mới chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh.
“Đã tìm được đám du côn kia thưa ông. Chủ mưu là người Nam Cao Ly, thuộc hạ của Lee Jae Sung.”
“Lee Jae Sung? Cậu chủ của tập đoàn Tam Tống?”
Từ Thông hơi sửng sốt, vô thức rút một điếu thuốc ra, bật lửa cái tách. Nhưng ngay khi nhìn thấy tấm biển cấm hút thuốc trên tường, ông ta lại thoáng liếc vào phòng bệnh, tắt lửa, cất điếu thuốc lại vào bao.
Chương 1195: Chặn đường
"Gần đây chúng ta có dự án nào đụng độ với tập đoàn Tam Tống không?"
Trước tiên, Từ Thông nghĩ đến cạnh tranh thương mại. Thông thường, những người ở cấp độ như họ sẽ không sử dụng những thủ đoạn cạnh tranh thấp kém như vậy, nhưng nếu là một dự án do Lee Jae Sung, một cậu ấm trẻ tuổi, phụ trách, thì cũng không ngạc nhiên khi hắn ta làm chuyện như thế.
"Không, chúng ta không cạnh tranh với tập đoàn Tam Tống, trái lại còn có một số hợp tác trong công việc." Một cấp dưới đáp.
"Vậy thì kỳ lạ... Có điều tra được lý do chưa? Tại sao họ lại động đến Tiểu Bắc?"
"Vẫn chưa rõ, nhưng có thể liên quan đến chuyện đã xảy ra ở Tiền Đường gần đây."
"Chuyện gì ở Tiền Đường?"
"Ở Đại Hội thể thao quốc tế, một vài vận động viên Taekwondo của Nam Cao Ly đã quấy rối một bạn học nữ của thiếu gia. Thiếu gia đã đứng ra giúp cô ấy. Vận động viên đó tên là Park Seong Gong, là đại diện của tập đoàn Tam Tống."
"Hừ, chỉ là đại diện thôi mà!" Từ Thông khinh thường nói, "Tiểu Bắc đánh cho người đó tàn phế à?"
"Thiếu gia không đánh hắn, nhưng người tên Park Seong Gong đó sau đó đã chết vì đuối nước ở hồ Tiền Đường."
"Hồ Tiền Đường mà cũng có thể gây chết người sao?" Từ Thông suýt nữa thì bật cười, nhưng sau đó lại nghĩ, chuyện này không đơn giản như vậy. Nếu hồ Tiền Đường mà có thể gây chết người, thì mỗi năm chẳng phải biết bao nhiêu người chết ở đó rồi sao. "Rốt cuộc là sao?"
"Ừ, chuyện này hơi kỳ lạ, e là chỉ có thiếu gia và cô Đinh Hương mới biết."
"Cô Đinh Hương?" Từ Thông giật mình, "Cậu nói bạn học của Tiểu Bắc bị người Nam Cao Ly quấy rối tên là Đinh Hương à?"
"Đúng vậy."
"Chết tiệt! Tự tìm đường chết!" Từ Thông mắng một câu, "Với năng lực tình báo của tập đoàn Tam Tống, Lee Jae Sung không thể không biết được thân phận của Tiểu Bắc, hắn ta vì một đại diện bình thường mà đánh Tiểu Bắc ra nông nỗi này sao?"
"Người tên Park Seong Gong đó là vận động viên Taekwondo, sư phụ của anh ta - Choi Jang Soo, là một Tông Sư của Nam Cao Ly, được mệnh danh là người đứng đầu trong Taekwondo. Hơn nữa, Choi Jang Soo đã từng làm vệ sĩ cho Lý Khang Minh, là võ sư riêng của nhà họ Lý, hiện giờ vẫn theo bên cạnh Lee Jae Sung."
"Ừ, hèn gì." Từ Thông gật đầu trầm tư.
"Ông Từ... hung thủ đánh người thì xử lý thế nào?"
Từ Thông tức giận quát: "Chết tiệt! Cái này còn phải hỏi tôi sao? Đánh vỡ hết xương, chặt đứt gân tay chân, để lại một hơi thở, gửi về cho Lee Jae Sung. Ngoài ra, triệu tập người, phá hết tất cả các chi nhánh và điểm bán tự quản của tập đoàn Tam Tống ở địa khu Hoa Đông cho tôi!"
Cấp dưới hơi do dự: "Ông Từ, như vậy là chúng ta sẽ khai chiến với tập đoàn Tam Tống đấy."
Từ Thông cười khẩy: "Mặc dù nhà họ Từ tôi không thể sánh với Tam Tống, nhưng rồng cũng khó thắng được rắn địa phương. Tam Tống ở Nam Cao Ly có thể một tay che trời, nhưng đến trên địa bàn Hoa Hạ của tôi, là rồng phải cuộn lại, là hổ phải nằm xuống cho tôi! Ông đây muốn khai chiến với hắn đấy! Chết tiệt!"
Từ Thông hùng hổ mắng, khuôn mặt căng thẳng, lại lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc, bỏ vào miệng.
Cấp dưới ngoan ngoãn lấy bật lửa, bật lửa lên chuẩn bị đưa cho ông ta.
Đúng lúc đó, một y tá đẩy xe ra, liếc mắt nhìn họ, lạnh lùng nói: "Nơi này cấm hút thuốc."
Từ Thông sờ đầu, thấy cấp dưới còn đang cầm bật lửa, lại mắng: "Không nghe thấy à? Nơi này cấm hút thuốc! Còn dám châm lửa, dụ ông đây hút thuốc, chết tiệt! Cút cho tôi!"
Cấp dưới vội vàng thu lại bật lửa, xấu hổ bước đi.
"Chờ chút," Từ Thông gọi anh ta lại, "Đi thông báo cho Ngô Đồng Cư ở Hòa Thành, nói cô Đinh Hương gặp nguy hiểm, gần đây không nên đi ra ngoài."
Nghĩ một lúc lại thấy không ổn, ông ta nói "Thôi thôi bỏ đi, vẫn nên để tôi tự đi nói."
Ông ta bèn cầm lấy điện thoại, vừa lướt qua danh bạ vừa quay lại nhìn bóng lưng của y tá đang đẩy xe đi xa, rồi chạy theo và gọi:
"Này, cô y tá, đợi chút, có thể chỉ cho tôi chỗ nào có thể hút thuốc không, tốt nhất là có thể uống cà phê hay gì đó, tôi sẽ nói với viện trưởng, hôm nay cho cô nghỉ một ngày..."
...
Đinh Hương và Triệu Xuyến đi vào một quán ăn nhỏ.
"Ôi, hôm nay học cả ngày, đầu óc quay cuồng rồi, phải tự thưởng cho bản thân một bữa ngon." Triệu Xuyến lấy điện thoại gọi món ăn.
"Cậu không sợ mập à?" Đinh Hương cười nói, "Trước kia cậu rất kiềm chế đấy, thậm chí đến trà sữa còn chỉ uống hai ly một tuần."
"Đó là trước kia thôi, từ khi nghe anh trai cậu nói mấy điều đó, mình hiểu rồi, người thì sống phải thông suốt, có béo có gầy gì thì mình thấy thoải mái là được. Không ăn cái này, không ăn cái kia, chỉ để có thân hình đẹp cho người khác nhìn, nhưng lại làm khổ chính mình, thật sự không đáng." Triệu Xuyến nói.
"Cậu nghe một bài giảng mà ngộ ra được từng đó thôi à?"
"Có chứ, giải phóng bản chất mà! Con người phải sống cho chính mình, ăn ngon một chút, đó là bước đầu tiên!"
"Ha ha, mình thấy cậu giải phóng bản chất ham ăn thì có!"
Hai người đang vừa nói vừa cười, bỗng nhiên Đinh Hương cảm thấy có điều gì đó không ổn. Hai người đàn ông ở bàn bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào họ.
Nếu là trước đây, cô ấy chắc chắn sẽ không để ý. Đi đến đâu cô ấy cũng thu hút ánh mắt của đàn ông, điều này cô ấy đã quá quen rồi.
Nhưng dạo gần đây cô ấy trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, không biết là do trải qua cuộc hành trình ở bí cảnh thần kỳ Tam Đàm Ấn Nguyệt hay là vì học được La Bàn Kinh.
Ánh mắt của hai người đàn ông này không bình thường. Hơn nữa, Đinh Hương cảm nhận được khí thế hung hãn toát ra từ họ, cô ấy biết đây chính là thứ mà người tu hành gọi là “sát khí”.
Cô ấy liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Hiện tại đang là hoàng hôn, trời vẫn còn sáng, người đi đường cũng đông. Nhưng từ đây về trường học phải đi qua một con hẻm không người, đợi đến khi trời tối thì rất nguy hiểm.
"Triệu Xuyến, chúng ta đi thôi."
"Hả?" Triệu Xuyến nhìn bàn ăn với những món vừa được mang ra còn nóng hổi, "Chuyện gì thế? Mình còn chưa ăn mà?"
"Giúp cậu giảm cân." Đinh Hương nói rồi kéo Triệu Xuyến đứng dậy, đi ra ngoài.
"Ê ê ê, làm gì thế, làm gì thế..."
Triệu Xuyến bị Đinh Hương kéo ra khỏi cửa hàng ăn vặt.
Hai người đàn ông bàn bên cũng đứng lên rời đi, vừa đi vừa gọi điện thoại.
"Đinh Hương, cậu làm cái quái gì vậy?" Triệu Xuyến rất không vui, hất tay Đinh Hương ra, "Mình biết cậu giàu, nhưng mới gọi món mà cậu bỏ như thế thì lãng phí quá rồi?"
Đinh Hương quay lại nhìn phía sau, nhỏ giọng nói: "Có hai gã đàn ông đang theo dõi chúng ta."
"Hả? Kẻ háo sắc ư?" Triệu Xuyến phản ứng theo bản năng.
Đinh Hương lắc đầu: "Không giống. Mình nghi ngờ chuyện này liên quan đến sự việc lần trước. Chúng ta về trường trước đã."
"Ừ." Triệu Xuyến rất không tình nguyện, nhưng nghĩ đến chuyện lần trước thì toàn thân nổi da gà, cảm giác lạnh buốt của mùa thu như chạm vào da thịt.
Khi đi đến con hẻm nhỏ không người kia, bỗng nhiên có một nhóm người chặn đường họ, còn hai gã đàn ông theo dõi họ từ trước thì đứng chặn lối rút lui.
Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, Đinh Hương không ngờ bọn chúng gan đến mức dám ra tay giữa ban ngày ban mặt.
"Các người muốn làm gì?"
"Làm gì à, haha, tất nhiên là làm thịt cô rồi! Em gái nhỏ, em xinh đẹp thế này, mẹ em có biết không?" Một gã đàn ông thô bỉ nhếch nhác bước về phía họ.
Một gã đàn ông khác giữ tay hắn lại, lầm bầm vài câu bằng tiếng Cao Ly. Gã kia tỏ vẻ không bằng lòng nhưng vẫn dừng lại, từ trong lỗ mũi hừ ra một hơi:
"Mẹ nó, nếu không phải vì tiền, ông đây chẳng hơi đâu mà dây với mấy thằng Cao Ly các người! Cô em xinh đẹp thế này, bảo ông đây bỏ một đêm không chơi, cũng thấy tiếc như cắt mười năm tuổi thọ ấy!"
Hắn nhổ một bãi nước bọt xuống đất, "Anh em, lên! Bắt hai con bé này lại."
Đinh Hương không hề sợ hãi. Cô ấy vừa học được La Bàn Kinh, đang buồn vì không tìm được nơi thực hành. Mặc dù pháp thuật của Lục Hư Luân Chuyển không thể giết người trực tiếp giống kiếm thuật, nhưng muốn né tránh những tên côn đồ này thì vẫn dễ như trở bàn tay.
Cô ấy đang chuẩn bị niệm thần chú, thì bỗng nhiên trong không trung xuất hiện một ngọn lửa, xuyên ngang con hẻm.
Những gã đàn ông xông tới lập tức bốc cháy, chưa kịp hét lên đã hóa thành tro bụi.
Một người phụ nữ từ trên trời đáp xuống, đứng chắn trước mặt Đinh Hương và Triệu Xuyến.
"Chị Mộng Đình!" Đinh Hương kinh ngạc vui mừng gọi lớn.
Một tiếng ‘tách’ vang lên, khe khẽ nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Hoặc cũng có thể âm thanh đó chỉ là ảo giác.
Tất cả mọi người, ai nấy đều nhìn thấy viên đạn như tan ra trong không khí, ngay sau lưng của Lý Dục Thần.
Khuôn mặt của các võ sĩ tràn ngập sự khiếp sợ.
Quá kinh khủng.
Đối với những cao thủ kia, viên đạn không phải là thứ đáng sợ ở đây. Hầu hết trong số họ đều không sợ đạn của súng lục, thậm chí có người còn có thể điều khiến nó chỉ bằng ý nghĩ.
Nhưng để làm nó biến mất như thế kia thì lại không có ai làm được.
Họ có thể dùng đầu ngón tay nghiền nát viên đạn thành những mảnh nhỏ, thậm chí là thành bụi mịn, nhưng đến cuối cùng thì vẫn sẽ còn sót lại chút gì đó.
Vậy mà bây giờ, viên đạn đã biến mất, là thật sự biến mất, bị xóa sổ hoàn toàn, đến cả phần năng lượng nó mang theo cũng không còn tồn tại.
Lão võ sĩ Tiên Thiên có lẽ là người sốc nhất ở đây. Trong đám người vừa chứng kiến chuyện vừa rồi, có lẽ cũng chỉ có cảnh giới của ông ta may ra mới nhìn được chút manh mối.
“Đây là… tiểu vũ trụ trong truyền thuyết sao?” Lão ta lẩm bẩm.
Theo như lời của Đông Doanh, “tiểu vũ trụ” chính là loại tu hành cao nhất trong truyền thuyết, thường được các nhà họa sĩ truyện tranh manga và các tiểu thuyết gia dùng để chỉ nguồn năng lượng ẩn chứa trong cơ thể con người. Nhưng thực chất, nó lại không phải là một loại năng lượng, mà là một loại cảnh giới, một loại trải nghiệm độc đáo thoát ly hẳn khỏi trói buộc của thế giới hiện thực, đạt đến cảnh giới của bản thân.
Chỉ khi hai thế giới va chạm vào nhau thì mới có thể tạo ra hiện tượng khiến vật chất và năng lượng hoàn toàn bị chôn vùi như thế.
Vị tướng quân đã nổ súng cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc của ông ta lại hoàn toàn khác với các tu sĩ. Ông ta không cảm nhận được sự khủng khiếp của thuật chôn vùi, và vì là người bình thường nên ông ta cũng không thấy được đường bay của viên đạn.
Ông ta kinh ngạc chỉ vì trong phạm vi gần như thế mà mình lại chẳng thể bắn chết kẻ địch. Điều này khiến ông ta hoang mang, xấu hổ, cuối cùng là phẫn nộ.
Vị tướng quân kia hừ lạnh, ngón tay đầy vết chai sạn lại thành thạo bóp cò một lần nữa.
Lão võ sĩ vốn dĩ có thể ngăn ông ta lại, nhưng không biết vì cái uy của tướng quân quá lớn, hay là phát bắn vừa rồi đã đụng đến lòng tự trọng của bọn họ, rốt cuộc ông ta vẫn chỉ đứng đấy, im lặng quan sát.
Pằng, pằng, pằng, pằng, pằng!
Năm tiếng súng liên tiếp vang lên.
Năm viên đạn lao ra khỏi họng súng, xé toạc không gian.
Nhưng đúng lúc này, hai người ở phía trước – Lý Dục Thần và Mitarai Jange lại cùng biến mất.
Không một ai biết họ đã biến mất như thế nào.
Năm viên đạn vút qua nơi vốn là chỗ đứng của hai người, cuối cùng lại ghim vào thanh hồn đao sáng ngời mà uy nghiêm kia.
Sau một loạt tiếng va chạm sắc bén, thanh hồn đao rơi từ trên kệ rơi xuống.
Cả điện Phụng An như chết lặng.
Từ thời Minh Trị tới nay, thanh đao đó là nơi chứa đựng hồn phách của hàng ngàn võ sĩ đã chết, là vật nâng cao sĩ khí của các võ sĩ Đông Doanh, cũng là tín ngưỡng của các võ sĩ khác, giờ đây chỉ còn là một thanh đao nằm lăn lóc trên mặt đất, như đã chết.
Sắc mắt của tướng quân tối sầm, nhưng ngay sau đó ông ta đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
Ông ta bước đến, nhặt thanh đao kia lên, đặt nó lên giá đao trên bàn thờ, sau đó xoay người lại, nghiêm túc nói: “Chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài!”
Nói xong, ông ta bước đi, ngẩng cao đầu đi ra ngoài, cứ như một vị tướng quân vừa thắng trận trở về.
Các quân sĩ mặc thường phục trắng đen theo sau ông ta, hàng lối vô cùng chỉnh tề.
Để lại một đám võ sĩ ngơ ngác đứng trong điện Phụng An.
Lão võ sĩ nhìn thanh đao, thở một hơi thật dài. Ông ta biết, thanh đao kia giờ như đã chết, tinh thần võ sĩ đạo mà ông ta thờ phụng bấy lâu nay cũng đã tan biến. Bây giờ ở trên bàn chỉ còn là một thanh quỷ đao để mặc đám khách lợi dụng bất cứ lúc nào.
Lão nhớ tới Mitarai Jange, nhớ tới Ito Josai, đột nhiên ngộ ra.
Có lẽ, mọi thứ đã như vậy từ lâu rồi!
…
Lý Dục Thần và Mitarai Jange lúc này đang đứng trên một bờ biển cách xa sự nhộn nhịp của thành phố lúc nãy.
Trước mắt là biển cả rộng mênh mông vô bờ, hai người họ đứng trên bãi đá ngầm, mặc kệ gió biển thổi vạt áo bay tứ tung.
“Cậu nói thử xem, tận cùng của biển rốt cuộc là thứ gì?” Mitarai Jange hỏi.
“Một đại lục khác.” Lý Dục Thần đáp.
“Vậy sao người ta không ở lại bảo vệ nhà cửa của mình mà lại mặc kệ sóng biển nhấn chìm để mạo hiểm đi sang bờ bên kia?”
Mitarai Jange hỏi xong, bỗng nhiên lại bật cười, nụ cười hơi ngượng ngùng.
“Thứ lỗi cho sự ngớ ngẩn của tôi, tôi từ nhỏ đã sống ở Edo, đã hơn trăm năm chưa từng ra khỏi đó. Ngoại trừ luyện kiếm thì tôi gần như không quan tâm tới những chuyện khác. Tôi chỉ thắc mắc, rốt cuộc điểm cuối của tu hành là gì? Cũng giống như đại dương kia, từ lục địa này đến lục địa khác.”
“Có lẽ vậy.” Lý Dục Thần nhìn về phía xa xa: “Còn bờ bên kia trông như thế này, phải qua mới biết được.”
Mitarai Jange gật đầu, hỏi: “Vậy thì cậu Lý định đi đâu tiếp theo?”
Lý Dục Thần trầm ngâm một lát, rồi đáp: “Tôi không biết, có lẽ là địa ngục.”
Mitarai Jange khẽ giật mình, nhưng cũng không hỏi gì thêm.
“Ông thì sao?” Lý Dục Thần hỏi.
“Tôi á?” Mitarai Jange mỉm cười: “Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ ra khỏi Edo. Thế giới ngoài này quá xa lạ đối với tôi. Có lẽ cũng đã đến lúc phải làm một chuyến. Hoa anh đào ở Edo đã tàn, chẳng còn cảnh đẹp gì khiến tôi lưu luyến nữa rồi.”
“Ông định sang bờ bên kia à?”
“Ồ không, tôi chẳng tin có một thế giới khác ở bên kia. Có thể địa ngục mà cậu nói cũng là một ý hay đấy. Cậu Lý, hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại!”
“Được.” Lý Dục Thần gật đầu.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, rồi bóng dáng của họ lóe lên, mỗi người một hướng, biến mất trên mặt biến.
Trời đột nhiên nổi một cơn gió to, sóng lớn ập đến, nhấn chìm bãi đá ngầm nơi họ vừa đứng.
…
Từ Thông tức giận đạp đổ ghế nghỉ ở ngoài phòng bệnh.
“Ai — đã — làm — chuyện này?”
Tiếng rống đầy phẫn nộ của ông ta khiến các bác sĩ và y tá trong viện điều dưỡng tư nhân sợ đến mức không dám ho he gì.
Từ Hiểu Bắc nằm trong phòng bệnh, băng gạc trắng quấn kín cả người, không khác gì một cái xác ướp. Hai chân gã đang bị bó bột, treo lên cao.
Cậu quý tử của mãnh hổ Cô Tô - Từ Thông lại bị người ta đánh thừa sống thiếu chết ngay trên phố.
Những người chứng kiến kể rằng đám người đã đánh gã là những kẻ ngông cuồng kinh khủng. Từ Hiểu Bắc đã bất tỉnh nhân sự rồi mà chúng vẫn còn bẻ gãy nốt hai chân của gã rồi mới nghênh ngang bỏ đi.
Rất rõ ràng, đấy không thể nào là một lũ du côn bình thường được.
Chẳng có đám du côn bình thường nào mà lại chột mắt đến mức đụng vào con trai của Từ Thông cả. Vệ sĩ đi cạnh Từ Hiểu Bắc cũng không phải là người mà mấy tên du côn ất ơ đấu lại được.
“Ông Từ…” Một thuộc hạ run rẩy báo cáo: “Theo như camera an ninh ghi lại thì chúng tôi đã xác định được hung thủ. Toàn bộ anh em đã được phái đi, nhất định sẽ tìm được người.”
“Tôi cho các cậu một ngày. Trong vòng một ngày mà không tìm thấy người thì tất cả chết hết cho tao!”
“Vâng!”
Thuộc hạ kia quay người chạy ra ngoài.
Từ Thông vẫn chưa thể nào nguôi giận, gầm lên: “Chết tiệt!”
Sau đó ông ta rút một điếu thuốc, châm lửa rồi hít một hơi.
Đột nhiên, có một bàn tay nhỏ nhắn vươn đến giật phắt điếu thuốc trong miệng ông ta, dập lửa ngay trên thùng rác.
Từ Thông lại càng giận hơn. Là tên nào to gan dám cướp thuốc lá của ông đây?
Ông ta quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt mềm mại mà nghiêm túc, hai chữ “Chết tiệt” vừa ra đến miệng đã bị ông ta nuốt trở về.
Cô y tá chỉ vào tấm biển cấm hút thuốc trên tường, nói: “Ở đây cấm hút thuốc thưa ông.”
Từ Thông đưa tay lên xoa mặt, hỏi: “Cô gái nhỏ, cô biết tôi là ai không?”
Y tá quay người đẩy xe nhỏ vào trong phòng bệnh: “Ông có là Ngọc Hoàng thì vẫn không được hút thuốc đâu.”
Từ Thông đi theo vào, nhìn y tá thành thạo tháo băng gạc trên người con trai tra, thay thuốc, rồi lại quấn băng gạc mới.
“Các cô làm y tá đối xử với ai cũng dịu dàng và cẩn thận thế này hả?” Ông ta hỏi.
Cô y tá kia không ngẩng đầu lên, đáp: “Cũng tùy từng người thôi. Riêng với những người thích hút thuốc thì không được chu đáo như thế này đâu.”
“Ồ, vậy nếu như cô là mẹ kế của bệnh nhân, cô còn có thể dịu dàng như thế này không?”
“Gì cơ?” Cô y tá ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn Từ Thông: “Ý ông là sao?”
“Không có gì đâu, haha!” Từ Thông bật cười: “Cô cứ làm việc tiếp đi.”
“Ông Từ!” Một thuộc hạ đột nhiên chạy vào.
Từ Thông đanh mặt lại: “Khốn khiếp, vội đi đầu thai chọn nhà tốt hay gì mà gấp gáp như thế! Chuyện gì?”
Thuộc hạ kia thấy vậy thì sợ hãi, vội vàng lui ra ngoài.
Lúc này Từ Thông mới chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh.
“Đã tìm được đám du côn kia thưa ông. Chủ mưu là người Nam Cao Ly, thuộc hạ của Lee Jae Sung.”
“Lee Jae Sung? Cậu chủ của tập đoàn Tam Tống?”
Từ Thông hơi sửng sốt, vô thức rút một điếu thuốc ra, bật lửa cái tách. Nhưng ngay khi nhìn thấy tấm biển cấm hút thuốc trên tường, ông ta lại thoáng liếc vào phòng bệnh, tắt lửa, cất điếu thuốc lại vào bao.
Chương 1195: Chặn đường
"Gần đây chúng ta có dự án nào đụng độ với tập đoàn Tam Tống không?"
Trước tiên, Từ Thông nghĩ đến cạnh tranh thương mại. Thông thường, những người ở cấp độ như họ sẽ không sử dụng những thủ đoạn cạnh tranh thấp kém như vậy, nhưng nếu là một dự án do Lee Jae Sung, một cậu ấm trẻ tuổi, phụ trách, thì cũng không ngạc nhiên khi hắn ta làm chuyện như thế.
"Không, chúng ta không cạnh tranh với tập đoàn Tam Tống, trái lại còn có một số hợp tác trong công việc." Một cấp dưới đáp.
"Vậy thì kỳ lạ... Có điều tra được lý do chưa? Tại sao họ lại động đến Tiểu Bắc?"
"Vẫn chưa rõ, nhưng có thể liên quan đến chuyện đã xảy ra ở Tiền Đường gần đây."
"Chuyện gì ở Tiền Đường?"
"Ở Đại Hội thể thao quốc tế, một vài vận động viên Taekwondo của Nam Cao Ly đã quấy rối một bạn học nữ của thiếu gia. Thiếu gia đã đứng ra giúp cô ấy. Vận động viên đó tên là Park Seong Gong, là đại diện của tập đoàn Tam Tống."
"Hừ, chỉ là đại diện thôi mà!" Từ Thông khinh thường nói, "Tiểu Bắc đánh cho người đó tàn phế à?"
"Thiếu gia không đánh hắn, nhưng người tên Park Seong Gong đó sau đó đã chết vì đuối nước ở hồ Tiền Đường."
"Hồ Tiền Đường mà cũng có thể gây chết người sao?" Từ Thông suýt nữa thì bật cười, nhưng sau đó lại nghĩ, chuyện này không đơn giản như vậy. Nếu hồ Tiền Đường mà có thể gây chết người, thì mỗi năm chẳng phải biết bao nhiêu người chết ở đó rồi sao. "Rốt cuộc là sao?"
"Ừ, chuyện này hơi kỳ lạ, e là chỉ có thiếu gia và cô Đinh Hương mới biết."
"Cô Đinh Hương?" Từ Thông giật mình, "Cậu nói bạn học của Tiểu Bắc bị người Nam Cao Ly quấy rối tên là Đinh Hương à?"
"Đúng vậy."
"Chết tiệt! Tự tìm đường chết!" Từ Thông mắng một câu, "Với năng lực tình báo của tập đoàn Tam Tống, Lee Jae Sung không thể không biết được thân phận của Tiểu Bắc, hắn ta vì một đại diện bình thường mà đánh Tiểu Bắc ra nông nỗi này sao?"
"Người tên Park Seong Gong đó là vận động viên Taekwondo, sư phụ của anh ta - Choi Jang Soo, là một Tông Sư của Nam Cao Ly, được mệnh danh là người đứng đầu trong Taekwondo. Hơn nữa, Choi Jang Soo đã từng làm vệ sĩ cho Lý Khang Minh, là võ sư riêng của nhà họ Lý, hiện giờ vẫn theo bên cạnh Lee Jae Sung."
"Ừ, hèn gì." Từ Thông gật đầu trầm tư.
"Ông Từ... hung thủ đánh người thì xử lý thế nào?"
Từ Thông tức giận quát: "Chết tiệt! Cái này còn phải hỏi tôi sao? Đánh vỡ hết xương, chặt đứt gân tay chân, để lại một hơi thở, gửi về cho Lee Jae Sung. Ngoài ra, triệu tập người, phá hết tất cả các chi nhánh và điểm bán tự quản của tập đoàn Tam Tống ở địa khu Hoa Đông cho tôi!"
Cấp dưới hơi do dự: "Ông Từ, như vậy là chúng ta sẽ khai chiến với tập đoàn Tam Tống đấy."
Từ Thông cười khẩy: "Mặc dù nhà họ Từ tôi không thể sánh với Tam Tống, nhưng rồng cũng khó thắng được rắn địa phương. Tam Tống ở Nam Cao Ly có thể một tay che trời, nhưng đến trên địa bàn Hoa Hạ của tôi, là rồng phải cuộn lại, là hổ phải nằm xuống cho tôi! Ông đây muốn khai chiến với hắn đấy! Chết tiệt!"
Từ Thông hùng hổ mắng, khuôn mặt căng thẳng, lại lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc, bỏ vào miệng.
Cấp dưới ngoan ngoãn lấy bật lửa, bật lửa lên chuẩn bị đưa cho ông ta.
Đúng lúc đó, một y tá đẩy xe ra, liếc mắt nhìn họ, lạnh lùng nói: "Nơi này cấm hút thuốc."
Từ Thông sờ đầu, thấy cấp dưới còn đang cầm bật lửa, lại mắng: "Không nghe thấy à? Nơi này cấm hút thuốc! Còn dám châm lửa, dụ ông đây hút thuốc, chết tiệt! Cút cho tôi!"
Cấp dưới vội vàng thu lại bật lửa, xấu hổ bước đi.
"Chờ chút," Từ Thông gọi anh ta lại, "Đi thông báo cho Ngô Đồng Cư ở Hòa Thành, nói cô Đinh Hương gặp nguy hiểm, gần đây không nên đi ra ngoài."
Nghĩ một lúc lại thấy không ổn, ông ta nói "Thôi thôi bỏ đi, vẫn nên để tôi tự đi nói."
Ông ta bèn cầm lấy điện thoại, vừa lướt qua danh bạ vừa quay lại nhìn bóng lưng của y tá đang đẩy xe đi xa, rồi chạy theo và gọi:
"Này, cô y tá, đợi chút, có thể chỉ cho tôi chỗ nào có thể hút thuốc không, tốt nhất là có thể uống cà phê hay gì đó, tôi sẽ nói với viện trưởng, hôm nay cho cô nghỉ một ngày..."
...
Đinh Hương và Triệu Xuyến đi vào một quán ăn nhỏ.
"Ôi, hôm nay học cả ngày, đầu óc quay cuồng rồi, phải tự thưởng cho bản thân một bữa ngon." Triệu Xuyến lấy điện thoại gọi món ăn.
"Cậu không sợ mập à?" Đinh Hương cười nói, "Trước kia cậu rất kiềm chế đấy, thậm chí đến trà sữa còn chỉ uống hai ly một tuần."
"Đó là trước kia thôi, từ khi nghe anh trai cậu nói mấy điều đó, mình hiểu rồi, người thì sống phải thông suốt, có béo có gầy gì thì mình thấy thoải mái là được. Không ăn cái này, không ăn cái kia, chỉ để có thân hình đẹp cho người khác nhìn, nhưng lại làm khổ chính mình, thật sự không đáng." Triệu Xuyến nói.
"Cậu nghe một bài giảng mà ngộ ra được từng đó thôi à?"
"Có chứ, giải phóng bản chất mà! Con người phải sống cho chính mình, ăn ngon một chút, đó là bước đầu tiên!"
"Ha ha, mình thấy cậu giải phóng bản chất ham ăn thì có!"
Hai người đang vừa nói vừa cười, bỗng nhiên Đinh Hương cảm thấy có điều gì đó không ổn. Hai người đàn ông ở bàn bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào họ.
Nếu là trước đây, cô ấy chắc chắn sẽ không để ý. Đi đến đâu cô ấy cũng thu hút ánh mắt của đàn ông, điều này cô ấy đã quá quen rồi.
Nhưng dạo gần đây cô ấy trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, không biết là do trải qua cuộc hành trình ở bí cảnh thần kỳ Tam Đàm Ấn Nguyệt hay là vì học được La Bàn Kinh.
Ánh mắt của hai người đàn ông này không bình thường. Hơn nữa, Đinh Hương cảm nhận được khí thế hung hãn toát ra từ họ, cô ấy biết đây chính là thứ mà người tu hành gọi là “sát khí”.
Cô ấy liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Hiện tại đang là hoàng hôn, trời vẫn còn sáng, người đi đường cũng đông. Nhưng từ đây về trường học phải đi qua một con hẻm không người, đợi đến khi trời tối thì rất nguy hiểm.
"Triệu Xuyến, chúng ta đi thôi."
"Hả?" Triệu Xuyến nhìn bàn ăn với những món vừa được mang ra còn nóng hổi, "Chuyện gì thế? Mình còn chưa ăn mà?"
"Giúp cậu giảm cân." Đinh Hương nói rồi kéo Triệu Xuyến đứng dậy, đi ra ngoài.
"Ê ê ê, làm gì thế, làm gì thế..."
Triệu Xuyến bị Đinh Hương kéo ra khỏi cửa hàng ăn vặt.
Hai người đàn ông bàn bên cũng đứng lên rời đi, vừa đi vừa gọi điện thoại.
"Đinh Hương, cậu làm cái quái gì vậy?" Triệu Xuyến rất không vui, hất tay Đinh Hương ra, "Mình biết cậu giàu, nhưng mới gọi món mà cậu bỏ như thế thì lãng phí quá rồi?"
Đinh Hương quay lại nhìn phía sau, nhỏ giọng nói: "Có hai gã đàn ông đang theo dõi chúng ta."
"Hả? Kẻ háo sắc ư?" Triệu Xuyến phản ứng theo bản năng.
Đinh Hương lắc đầu: "Không giống. Mình nghi ngờ chuyện này liên quan đến sự việc lần trước. Chúng ta về trường trước đã."
"Ừ." Triệu Xuyến rất không tình nguyện, nhưng nghĩ đến chuyện lần trước thì toàn thân nổi da gà, cảm giác lạnh buốt của mùa thu như chạm vào da thịt.
Khi đi đến con hẻm nhỏ không người kia, bỗng nhiên có một nhóm người chặn đường họ, còn hai gã đàn ông theo dõi họ từ trước thì đứng chặn lối rút lui.
Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, Đinh Hương không ngờ bọn chúng gan đến mức dám ra tay giữa ban ngày ban mặt.
"Các người muốn làm gì?"
"Làm gì à, haha, tất nhiên là làm thịt cô rồi! Em gái nhỏ, em xinh đẹp thế này, mẹ em có biết không?" Một gã đàn ông thô bỉ nhếch nhác bước về phía họ.
Một gã đàn ông khác giữ tay hắn lại, lầm bầm vài câu bằng tiếng Cao Ly. Gã kia tỏ vẻ không bằng lòng nhưng vẫn dừng lại, từ trong lỗ mũi hừ ra một hơi:
"Mẹ nó, nếu không phải vì tiền, ông đây chẳng hơi đâu mà dây với mấy thằng Cao Ly các người! Cô em xinh đẹp thế này, bảo ông đây bỏ một đêm không chơi, cũng thấy tiếc như cắt mười năm tuổi thọ ấy!"
Hắn nhổ một bãi nước bọt xuống đất, "Anh em, lên! Bắt hai con bé này lại."
Đinh Hương không hề sợ hãi. Cô ấy vừa học được La Bàn Kinh, đang buồn vì không tìm được nơi thực hành. Mặc dù pháp thuật của Lục Hư Luân Chuyển không thể giết người trực tiếp giống kiếm thuật, nhưng muốn né tránh những tên côn đồ này thì vẫn dễ như trở bàn tay.
Cô ấy đang chuẩn bị niệm thần chú, thì bỗng nhiên trong không trung xuất hiện một ngọn lửa, xuyên ngang con hẻm.
Những gã đàn ông xông tới lập tức bốc cháy, chưa kịp hét lên đã hóa thành tro bụi.
Một người phụ nữ từ trên trời đáp xuống, đứng chắn trước mặt Đinh Hương và Triệu Xuyến.
"Chị Mộng Đình!" Đinh Hương kinh ngạc vui mừng gọi lớn.
Bình luận facebook