• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (7 Viewers)

  • Chương 3138: Đi đến núi Vân Đỉnh

Tuy rằng là lần đầu tiên luyện chế, nhưng lò đan dược thứ nhất đã đạt đến trung thượng phẩm, lò thứ hai là thượng thượng phẩm, lò thứ ba cũng đạt đến cực phẩm.

Sau khi uống một viên Thần Hình Câu Diệu Đan, Ngô Bình cảm thấy hiệu lực của nó mạnh hơn viên Bồi Nguyên Cường Thần Đan trước đó gấp mười lần!

Sau khi thành công, anh liên tục luyện chế ba lò, buổi tối tiếp tục tu luyện để tập hợp Thanh Long Tinh Lực trong cơ thể.

Ngày hôm sau, Ngô Bình giao đan dược cho Dương Đạo Mẫn để ông ta bán ra. Dương Đạo Mẫn thường xuyên đến thành Thanh Mộc và khá quen thuộc với nơi này, nên nhanh chóng tìm được người mua.

Buổi sáng bán đi bốn viên đan dược trung hạ phẩm, mỗi viên được bán với giá lên tới 25 vạn quan, bốn viên là 100 vạn quan.

Những người mua đan dược đã uống nó khi họ trở về nhà, không ngờ tác dụng lại tốt đến mức không ngờ, vì vậy mà danh tiếng của Thần Hình Câu Diệu Đan bỗng trở nên nổi tiếng, có vô số người tìm mua đan dược.

Dương Đạo Mẫn lại lấy ra ba viên đan dược thượng thượng phẩm và tiến hành bán đấu giá vào buổi trưa.

Viên đan dược đầu tiên được bán với giá trên trời là 65 vạn quan, viên thứ hai là 68 vạn và viên thứ ba là 70 vạn! Ba viên Thần Hình Câu Diệu Đan thượng thượng phẩm đã được bán với giá 203 vạn quan!

Khi Dương Đạo Mẫn trở lại quán trọ, trong mắt ông ta tràn đầy ý cười và nói với Ngô Bình: "Tử Minh, cha vừa mua một khoảng sân lớn có năm sân nhỏ, đi, chúng ta đi xem thử!"

Ngô Bình cười hỏi: "Thật sao, mua bao nhiêu tiền?"

Dương Đạo Mẫn: “90 vạn quan, tuy không hề rẻ, nhưng dù sao con cũng phải có chỗ ở, cứ ở trong quán trọ mãi cũng không tiện.”

Hai người đi đến căn nhà mà Dương Đạo Mẫn mua, vừa bước vào cửa, Ngô Bình đã nhìn thấy hơn chục người hầu hành lễ với mình: "Thiếu gia!"

Dương Đạo Mẫn: "Những nha hoàn và người hầu mà ta vừa mua đều đã được huấn luyện, trung thực giỏi giang."

Ngô Bình gật đầu: “Phụ thân, vậy con đi luyện công trước.”

Hai ngày tiếp theo, anh ngừng luyện đan, tập trung toàn bộ tinh lực vào tu luyện, tiếp tục hấp thu sức mạnh hỗn loạn của Thanh Long Tinh Lực.

Vài ngày sau, anh đã hấp thu được khoảng một phần mười sức mạnh của Thanh Long, nên tiếp tục tu luyện công pháp của nhà họ Dương. Chẳng bao lâu, anh đã đột phá cảnh giới thứ ba, buổi tối đột phá cảnh giới thứ tư, sáng sớm hôm sau đột phá cảnh giới thứ năm!

Cảnh giới thứ năm là một ngưỡng cửa, trước cảnh giới thứ năm không được coi là cao thủ, sau cảnh giới thứ năm sẽ sinh ra chân khí trong cơ thể, nếu tu luyện thêm một bước nữa thì có thể ngưng tụ sức mạnh thực sự ở cảnh giới thứ sáu!

Công pháp của nhà họ Dương quá đơn giản và dễ hiểu, Ngô Bình luôn cảm thấy còn thiếu chút gì đó, vì vậy anh đã tìm đến Dương Đạo Mẫn và hỏi: "Phụ thân, còn có bài công pháp nào mạnh hơn không?"

Dương Đạo Mẫn liếc nhìn con trai mình, gật đầu và nói: "Công pháp của nhà họ Dương chúng ta là công pháp cấp hai, vì vậy chúng rất thô sơ."

Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Vậy còn có công pháp nào cao cấp hơn không?”

Dương Đạo Mẫn liếc nhìn con trai mình với vẻ mặt phức tạp và nói: "Nếu muốn học công pháp cao cấp, có hai cách, một là không ngừng nâng cao tu vi, khi thực lực của con đủ mạnh, con có thể giành lấy công pháp của người khác."

Ngô Bình trợn mắt xem thường: "Vậy phải đợi đến khi nào, cách thứ hai thì sao?"

Dương Đạo Mẫn: "Phương pháp thứ hai cũng không dễ dàng, con có thể tiến vào động Ma Thiên, tu luyện công pháp ma đạo ở bên trong. Tuy những công pháp đó tràn đầy ma tính, nhưng uy lực lại rất mạnh mẽ, trong đó có một số công pháp thậm chí còn đạt tới cấp 20!"

Ngô Bình: "Công pháp cấp 20 à? Nếu đã như vậy, tại sao mọi người không tu luyện công pháp ma đạo?"

Dương Đạo Mẫn: "Trong số những công phá đó, có khá nhiều công pháp là cái bẫy, sau khi tu luyện sẽ trở thành 'đầy tớ ma' của người tạo ra công pháp, không bao giờ có thể trở lại được nữa. Cho dù có tìm được công pháp ma đạo an toàn, cũng có thể tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn bị ma hoá, trở thành ma nhân. Một khi ma nhân xuất hiện, sẽ bị cao thủ giết chết!"

"Chưa từng có người thành công sao?" Ngô Bình hỏi.

Dương Đạo Mẫn: "Có, nhưng mỗi năm cũng chỉ có một hai người thành công, sau khi một hai người này ra khỏi động Ma Thiên đều trở thành bá chủ của một phương, thậm chí có người còn trở thành thành chủ."

Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Phụ thân, con sẽ luyện chế thêm một ít đan dược, sau đó chúng ta sẽ đi đến thành cấp năm.”

Dương Đạo Mẫn giật mình: "Thành cấp năm! Nhưng chúng ta không có tư cách tiến vào chỗ như vậy!"

Ngô Bình: “Nếu con là luyện đan sư cũng không thể đi vào sao?”

Dương Đạo Mẫn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thân phận của luyện đan sư cần phải được kiểm tra."

Ngô Bình: “Kiểm tra ở đâu?”

Dương Đạo Mẫn: "Cách thành Thanh Mộc mười bảy nghìn dặm, có một ngọn núi Vân Đỉnh, trên núi có một đan quán để kiểm tra các luyện đan sư. Mỗi năm đều có hàng trăm ngàn người tham gia cuộc kiểm tra, nhưng cuối cùng chỉ có ba đến năm người vượt qua bài kiểm tra. Hơn nữa, ba năm người này cũng chỉ ở trình độ luyện đan sư học việc, chưa được coi là luyện đan sư.

Ngô Bình trợn to mắt nhìn: “Mười mấy vạn người chỉ có ba năm học đồ sao?”

Dương Đạo Mẫn: "Đúng vậy, Tử Minh, mặc dù con luyện chế ra một loại đan dược rất tốt, nhưng muốn vượt qua bài kiểm tra e là sẽ không dễ dàng."

Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta nhất định phải đi thành cấp năm. Phụ thân, ngày mai chúng ta đi núi Vân Đỉnh!"

Nhìn thấy Ngô Bình quyết tâm như vậy, Dương Đạo Mẫn đành phải gật đầu đồng ý, dù sao trong lòng ông ta cũng có chút ảo tưởng, nói: "Được rồi, chúng ta lên thuyền bay khởi hành đi."

Hành trình vạn dặm, đi xe ngựa ít nhất phải mất hai mươi mấy ngày, nhưng đi thuyền bay sẽ nhanh hơn rất nhiều. Tuy nhiên, giá của thuyền bay rất cao, mỗi một trăm dặm tính phí một nghìn quan, 17.000 dặm là 17.000 quan, nếu đi nhiều người thì phí sẽ cao hơn.

Cùng ngày, Ngô Bình lại luyện chế thêm một ít Thần Hình Câu Diệu Đan cực phẩm, trong này hôm đó đã bán ra 20 viên, mỗi viên trị giá 150 vạn quan, tổng cộng là 3000 vạn quan.

Ngày hôm sau, Ngô Bình, Dương Đạo Mẫn và hai người hầu lên thuyền bay và hướng đến núi Vân Đỉnh.

Thuyền bay là một loại pháp khí có hình dạng của một con thuyền, thường có thể chở từ một trăm đến một nghìn người, chiếc mà đám người Ngô Bình đi là một chiếc thuyền bay cỡ trung bình, có thể chứa 360 người.

Ghế ngồi trên thuyền bay đều không lớn, được xếp thành hàng, tương tự như ghế máy bay ở thế tục, chỉ là hơi lớn hơn một chút. Tất nhiên, trên thuyền bay có ghế hạng nhất nhưng giá đắt hơn gấp mấy lần.

Lúc này, Ngô Bình và Dương Đạo Mẫn đang ngồi ở ghế hạng nhất. Qua cửa sổ thuyền, Ngô Bình có thể nhìn thấy mây trắng bên ngoài.

Chỉ có hai mươi ghế hạng nhất, lúc này có mười ba người ngồi trên ghế hạng nhất, trước mặt Ngô Bình là một thiếu niên, khi thuyền bay cất cánh không bao lâu, thiếu niên lạnh lùng nói: "Đi ra phía sau đi, ta không thích có người ở phía sau."

Thiếu niên thậm chí còn không đứng dậy nhìn Ngô Bình và Dương Đạo Mẫn lấy một cái đã ra lệnh cho những người xung quanh. Một cường giả cảnh giới thứ chín đứng lên, liếc nhìn Ngô Bình, sau đó nhếch miệng sang một bên, ra hiệu cho Ngô Bình rời khỏi chỗ ngồi, đi ngồi ở phía sau.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Muốn yên tĩnh thì một mình ngươi có thể bao hết toàn bộ thuyền bay.”

Thiếu niên vẫn chưa đứng dậy, bình tĩnh nói: "Ném ra ngoài."

Cường giả cảnh giới thứ chín kia lập tức đưa tay ra tóm lấy Ngô Bình. Tuy Ngô Bình chỉ mới tu luyện đến cảnh giới thứ năm nhưng trong cơ thể anh có Thanh Long Tinh Lực, ngay khi tay đối phương vừa đưa tới, anh đã nắm lấy cổ tay đối phương và nhẹ nhàng ném một cái, người này liền đập vỡ đỉnh của chiếc thuyền bay và bay ra ngoài.

Ngô Bình liếc nhìn tay mình, có chút kinh ngạc, xem ra sức mạnh của Thanh Long Tinh Lực vẫn rất mạnh mẽ.

Thiếu niên cuối cùng cũng đứng dậy, sắc mặt hắn tái nhợt, môi mím chặt, lúc này hắn tức giận lườm Ngô Bình và nói: "Ngươi dám làm bị thương người của ta, ngươi thật to gan!"

Ngô Bình cũng đứng lên, bình tĩnh nói: “Nếu ngươi còn nói nhảm, ta cũng sẽ ném ngươi ra ngoài!”

Thiếu niên kia có tu vi bình thường, thấy tất cả tùy tùng là cường giả cảnh giới thứ chín đều bị ném ra ngoài, biết mình không phải đối thủ nên hung hãn trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó lại ngồi xuống.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ta không thích có người ngồi trước mặt ta, cút ra phía sau cho ta!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom