-
Chương 1040-1042
Chương 1040: Anh em ăn ýThái Vu Long Tăng ngẩng đầu lên nhìn về hướng lửa cháy sáng.
Tra Na Lệ lao đến như phát điên.
Xung quanh gió thổi ào ào, vô số bóng đen bay ra từ trong rừng, chui ra từ dưới đất, lao xuống từ trên cây...
Thái Vu Long Tăng cau mày, cơ thể nhanh chóng lùi lại, hắn ta vung tay đánh tan đám cổ trùng trước mặt.
"Cô là người của Huyền Hàng Môn?"
Tra Na Lệ lao đến trước mặt Mã Sơn, nhìn thấy lồng ngực mở to của anh ta thì nước mắt rơi như mưa, cô ta quay người lại rồi gào lên: "Trả tim anh ấy lại cho tôi!"
Trên mặt Mã Sơn nở một nụ cười: "Na Lệ, tim tôi từ lâu đã là của cô rồi!"
Tra Na Lệ kinh ngạc nhìn anh ta, vuốt ve khuôn mặt anh ta: "Anh không chết? Anh không chết! Mã Sơn, anh không chết!"
Nhưng Mã Sơn không nói gì nữa, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt vô hồn giống như người chết.
Thái Vu Long Tăng phát ra một tiếng cười quái dị: "Trái tim của anh ta ở trong tay ta sẽ không ngừng đập. Võ công của anh ta không ra gì nhưng thân thể của anh ta lại như được tiên nhân điều dưỡng, thoát thai hoán cốt, dịch cân tẩy tủy, là thượng phẩm hiếm có. Tôi sẽ mang anh ta về luyện hóa, trở thành hộ pháp kim cương thi mạnh nhất dưới trướng Na Già, trái tim của anh ta sẽ mãi mãi đập trong tay tôi, linh hồn của anh ta sẽ được trường sinh trong ngọn lửa Chúc Long Cửu Âm..."
"Không!" Tra Na Lệ hét lớn: "Tôi sẽ không để anh toại nguyện đâu! Tên ác quỷ này!"
Một bóng đen khổng lồ như rồng rắn nổi lên từ dưới chân Thái Vu Long Tăng, cuộn lên, quấn chặt lấy cơ thể hắn ta.
"Trăn rừng!" Thái Vu Long Tăng hơi ngạc nhiên: "Cô là truyền nhân của Pháp Đế Mã à? Nếu đúng như vậy, vì nể mặt nữ vu Rừng Xanh, tôi có thể tha cho cô một mạng."
Nhưng Tra Na Lệ không trả lời, hai tay kết ấn chỉ lo niệm chú.
Con trăn khổng lồ càng lúc càng dài, càng lúc càng to quấn chặt lấy Thái Vu Long Tăng, nó há to cái miệng trăn khổng lồ ra.
"Hừ, đã không biết điều thì đừng trách tôi không khách sáo. Cho dù nữ vu Rừng Xanh có đến cũng không dám làm gì trước mắt Na Già tôi đâu."
Lúc này, cái miệng trăn hướng xuống, đang há to định cắn, chỉ thấy nó sắp nuốt chửng Thái Vu Long Tăng.
Thái Vu Long Tăng khẽ lắc mình, thoát khỏi sự quấn chặt của trăn rừng, một tay vẫn nâng trái tim đang đập của Mã Sơn, tay kia vung lên, một luồng khí đen như tơ lụa bắn ra quấn ngược lại con trăn.
Cơ thể con trăn như bị thiêu đốt, đột nhiên co lại chỉ còn lại một lớp da rắn, sau đó mềm oặt rơi xuống đất.
Tra Na Lệ hét lên một tiếng thảm thiết rồi phun ra một ngụm máu tươi, phun trúng ngực Mã Sơn, máu thấm vào lồng ngực, hòa vào máu của Mã Sơn, chảy vào mạch máu.
Trái tim trên tay Thái Vu Long Tăng vẫn đập thình thịch.
Hắn ta từ từ bước tới, khuôn mặt xấu xí phát ra tiếng cười quái dị: "Đã như vậy thì cũng lấy trái tim của cô ra luyện hóa cùng nhau để các người trở thành một đôi xác sống đồng tâm, trở thành đôi hộ pháp đực cái trước thần Na Già của ta. Khặc khặc khặc khặc..."
Tra Na Lệ biết với bản lĩnh của mình sẽ không cứu được Mã Sơn, cũng không cứu được chính mình.
Thái Vu Long Tăng quá mạnh, trừ khi sư phụ đích thân đến.
Có lẽ đây chính là hồi kết của số phận.
Cô ta nhìn Mã Sơn, nhớ lại lời anh ta: "Trái tim tôi đã là của cô từ lâu rồi."
Cô ta đột nhiên cười. Tên này tim đã bị moi đi rồi mà vẫn có thể nói ra những lời như vậy!
Có lẽ hai trái tim luyện hóa cùng nhau trở thành một đôi xác sống cùng chung số phận cũng không tệ.
Chỉ không biết sẽ hại bao nhiêu người đây.
Nhưng lúc này còn có thể quan tâm nhiều như vậy sao!
Tra Na Lệ nhẹ nhàng ôm lấy Mã Sơn, chờ đợi phán quyết cuối cùng của số phận đối với mình.
Thái Vu Long Tăng đi đến trước mặt cô ta, ngón tay nâng cằm Tra Na Lệ lên:
"Cũng đẹp gái đó! Đẹp như sư phụ của cô vậy! Đáng tiếc không dám hưởng thụ hương vị của Nữ phù thủy rừng xanh thì hưởng thụ một chút đệ tử chân truyền của bà ta cũng không tệ."
"Không không không! Không thể như vậy! Mình là một tăng nhân, mình là đệ tử trước mặt Na Già, ta sao mình có thể vì sắc đẹp tầm thường này mà động lòng được! Những người phàm tục này thật đáng thương, họ cần được cứu rỗi!"
Nửa bên mặt hắn ta lộ ra nụ cười dâm đãng, nửa bên mặt còn lại đầy sẹo lại hiện ra vẻ bi thương.
Hắn ta đưa tay ra dựng đứng lòng bàn tay lại, mép lòng bàn tay sắc như dao chĩa thẳng vào ngực Tra Na Lệ.
Tiếng súng bên kia núi đã sớm dừng lại.
Ngay lúc này, một luồng sát khí lạnh thấu xương lan tỏa khắp đất trời như sương giá mùa đông làm đóng băng mọi thứ.
Thái Vu Long Tăng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy xa xa có một điểm sáng đen, ngay cả trong đêm tối cũng rất nổi bật.
Nó đen hơn cả màn đêm, như một vết nứt trong không gian, không có bất kỳ ánh sáng nào có thể thoát khỏi nó.
Khi Thái Vu Long Tăng ngẩng đầu lên, ánh sáng đen vẫn còn trên đỉnh núi, chỉ trong chớp mắt, nó đã ở ngay trên đầu ông ta.
Lúc này hắn ta mới nhìn rõ đó là một thanh kiếm.
Sát khí từ bốn phương tám hướng ùa đến rồi tụ lại trên thân kiếm mang theo sự kinh hoàng diệt trời diệt đất, đâm vào đỉnh đầu Thái Vu Long Tăng.
Ầm!
Cơ thể của một thế hệ yêu tăng chớp mắt cái đã tan thành tro bụi trong kiếm khí, kiếm thế không ngừng đập xuống đất tạo thành một cái hố sâu hun hút.
Trong bụi đất bay mù mịt, một chấm đỏ như lửa chảy bay qua rơi vào lồng ngực Mã Sơn.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng đáp xuống đứng trước người Mã Sơn, lòng bàn tay lướt qua ngực anh ta, lồng ngực đã mở ra khép lại như một chiếc khoá kéo, không để lại một vết sẹo nào.
Nhưng sắc mặt của Lý Dục Thần lại rất nghiêm trọng, tay đặt trên ngực Mã Sơn vẫn không buông ra.
Kiếm Huyền Minh giết chết Thái Vu Long Tăng chỉ trong nháy mắt, Tra Na Lệ hoàn toàn không phản ứng kịp, lúc đó cô ta còn tưởng rằng sư phụ đã đến. Mãi đến khi Lý Dục Thần xuất hiện lắp lại trái tim cho Mã Sơn và khâu lại vết thương trên ngực thì cô ta mới phản ứng lại, biết mình và Mã Sơn đã được cứu.
Nhưng nhìn thấy biểu cảm của Lý Dục Thần, trái tim cô ta lại treo lơ lửng.
"Anh ấy... Anh ấy thế nào rồi?" Cô ta cẩn thận hỏi.
Lý Dục Thần không nói gì.
Tra Na Lệ căng thẳng đến cực độ, răng cắn chặt môi, cắn đến chảy máu mà không hề hay biết.
Một lúc lâu sau, Mã Sơn đột nhiên ho.
Tra Na Lệ mừng đến phát khóc: "Anh ấy sống rồi! Anh ấy sống lại rồi!"
Mã Sơn ho càng lúc càng dữ dội, nôn ra nhiều cục máu và đờm.
Tra Na Lệ dùng quần áo của mình lau mặt và lau khóe miệng cho anh ta.
Đợi đến khi anh ta nôn xong, Lý Dục Thần mới buông tay ra.
Biểu cảm của anh vẫn rất nghiêm trọng, anh nói: "Mạch tim đã nối lại rồi, vết thương trên cơ thể không sao, dưỡng một thời gian là được. Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?" Tra Na Lệ chùng lòng, có một dự cảm không lành: "Ngay cả trái tim cậu cũng có thể nối lại, còn có gì làm không được sao?"
Lý Dục Thần lắc đầu: "Pháp tu của yêu tăng này rất kỳ lạ, hắn ta đã tách rời tim, hồn và thân xác của anh Mã Sơn rồi. Sức mạnh của hắn ta hẳn là đến từ một loại thần lực tự nhiên nguyên thủy nào đó. Đây là thứ mà chỉ cổ vu mới có thể khống chế."
"Vậy... Vậy cuối cùng anh ấy thế nào? Có sao không?" Bây giờ Tra Na Lệ chỉ quan tâm đến Mã Sơn thôi.
"Linh hồn của anh Mã Sơn tách rời, hồn phách và thân xác rất không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát ra ngoài. Tôi chỉ có thể tạm thời dùng pháp thuật giúp anh ấy giữ lại nhưng đây không phải là kế sách lâu dài."
"Kế sách lâu dài thì sao? Chắc chắn cậu có cách, đúng không?"
"Cách cơ bản là dựa vào tu luyện của bản thân, tăng cường linh hồn từng chút một, đợi đến khi anh ấy tu luyện đến Tiên Thiên, trải qua lôi kiếp tôi luyện thì linh hồn ắt sẽ ổn định."
"Tu luyện đến Tiên Thiên sao? Phải bao lâu nữa!" Tra Na Lệ sốt ruột nói: "Trước khi Tiên Thiên thì sao?"
"Trước khi Tiên Thiên thì có hai cách, một là tìm một pháp bảo định hồn mạnh mẽ, giúp anh ấy ổn định linh hồn. Nhưng loại pháp bảo này quá hiếm, rất khó tìm."
Lý Dục Thần cau mày, dường như đang suy nghĩ cách.
"Thứ hai thì sao?" Tra Na Lệ hỏi.
"Thứ hai là có một người có thể ở bên cạnh anh ấy mọi lúc mọi nơi. Tôi sẽ truyền cho người đó một bộ công pháp, để người đó và anh Mã Sơn song tu, có thể giúp anh ấy vượt qua tâm ma ở thời điểm quan trọng trong tu luyện, hai người đồng tâm thì linh hồn sẽ ổn định. Nhưng người như vậy thì phải dựa vào duyên phận, đi đâu tìm đây?"
"Tôi! Tôi bằng lòng!"
Tra Na Lệ buột miệng thốt ra, đột nhiên phản ứng lại, mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt nhìn Lý Dục Thần vẫn vô cùng kiên định.
"Cô ư?" Lý Dục Thần có vẻ hơi do dự: "Cô thực sự bằng lòng sao?"
"Thật." Tra Na Lệ nói.
Lý Dục Thần cuối cùng cũng gật đầu: "Được, vậy tôi truyền cho cô một bộ công pháp."
Tra Na Lệ chăm chú lắng nghe.
Mã Sơn sau lưng cô ta đột nhiên chớp mắt, lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Lý Dục Thần.
Chương 1041: Nữ vu Rừng Xanh
Lý Dục Thần đương nhiên có ý muốn giúp Mã Sơn nhưng lời anh nói cũng không phải là giả.
Mã Sơn bị yêu tăng mổ bụng moi tim lại còn bị yểm bùa, linh hồn bị tổn thương, nhất thời khó có thể phục hồi.
Nếu không có bảo vật hộ thể hoặc thánh dược chữa trị, chỉ có thể dựa vào tu vi của bản thân để từ từ nâng cao thì trong thời gian này cần có đạo lữ chăm sóc.
Thực ra chuyện này người tu hành cũng thường gặp trong quá trình tu luyện, bị thương hoặc luyện công nhập ma đều có thể dẫn đến, chỉ là không nghiêm trọng như Mã Sơn.
Vì vậy, tu hành chú trọng "Pháp tài lữ địa", trong đó “lữ" chính là đạo lữ, cùng nhau đi, cùng nhau bảo vệ, cùng nhau chống lại gian nan hiểm trở trên con đường tu hành.
Lý Dục Thần biết Mã Sơn thích Tra Na Lệ, lại thấy Tra Na Lệ không chút do dự đồng ý, biết chuyện tốt đã thành nên trong lòng anh đương nhiên vui mừng cho người anh em.
Anh cũng không giấu giếm mà truyền một bộ công pháp huyền diệu cho Tra Na Lệ để hai người song tu.
Tra Na Lệ từ nhỏ đã gia nhập Huyền Hàng Môn, tư chất ngộ tính cực kỳ tốt, lại được Pháp Đế Mã truyền thụ nên lĩnh ngộ bí thuật Huyền Môn rất thâm sâu, dưới sự chỉ điểm của Lý Dục Thần nên rất nhanh cô ta đã nắm vững bộ công pháp này.
Ngược lại, Mã Sơn lại kém hơn một chút, phải nhờ Tra Na Lệ dẫn dắt anh ta luyện tập.
Hai người họ trở thành đạo lữ, ở đó luyện công pháp, thân mật vô cùng, Lý Dục Thần lại nhớ đến Lâm Mộng Đình.
Hồn phách của Lâm Mộng Đình còn không biết ở đâu, muốn tìm lại hy vọng rất mong manh.
Nếu không tìm lại được, vậy chỉ có thể dựa vào một tia ma hồn của bản thân để tạm thời tỉnh táo.
Lý Dục Thần đột nhiên nghĩ, nếu mình thực sự nhập ma thì liệu Lâm Mộng Đình có thể tỉnh táo mãi mãi không?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu anh nhưng lại khiến chính anh giật mình.
Chính đạo, ma đạo, người yêu... Nên lựa chọn như thế nào đây? Mình nên đi tiếp như thế nào?
Anh cảm thấy số phận ngày càng khó lường, tương lai ngày càng không rõ ràng.
Đột nhiên gió nổi lên, rừng cây trong đêm đen lay động như điệu múa của quỷ dữ.
Một giọng nói theo gió mà đến:
"Huyền Thuật Thiên Đô, tông môn Vạn Tiên quả nhiên không giống bình thường. Nhưng hai người các người liên hợp lại để lừa gạt một cô gái nhỏ, có phải hơi quá đáng không hả!"
Giọng nói này nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua, yêu mị đến mức khiến người ta tê liệt cả xương cốt.
Lý Dục Thần nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ thấy trong rừng có một người phụ nữ bay tới, tóc mây trâm cài, mũ phù thủy áo choàng, áo ngực tơ lụa, thắt lưng tơ vàng, váy lụa mỏng, thoắt ẩn thoắt hiện khiến người ta có vô hạn tưởng tượng.
Bà ta vừa xuất hiện đã khiến trăng sáng mất màu, sao trời không còn ánh sáng, cảnh đẹp khắp trời đất chỉ còn lại một mình cô ta.
Vẻ đẹp của người phụ nữ này là kiểu trong sự quyến rũ có nét phiêu diêu, trong sự yêu kiều có nét thoát tục khiến người ta nhìn mà rung động, rung động nhưng lại không dám có chút ý nghĩ đùa giỡn nào.
Ngay cả Lý Dục Thần, khi nhìn thấy bà ta cũng không khỏi khựng lại.
"Sư phụ!" Tra Na Lệ vừa ngạc nhiên vừa mừng: "Sư phụ, sao người lại đến đây?"
Lúc này Lý Dục Thần mới biết thì ra người này chính là nữ phù thủy rừng xanh Pháp Đế Mã được mệnh danh là Nữ thần Đại Mã.
"Hầy, con sắp bỏ trốn với người ta rồi, ta còn không được đến nhìn sao?" Pháp Đế Mã nói.
"Sư phụ!" Tra Na Lệ mặt đỏ bừng: "Đệ tử chỉ là... Chỉ là..."
Cô ta ấp úng mãi, không nói nên lời.
"Được rồi, con không cần giải thích, Huyền Hàng Môn của ta không phải là ni cô am, ta cũng không phải là bà già không gần nhân tình." Pháp Đế Mã thở dài: "Sống trên đời, ai có thể thoát khỏi chữ tình chứ?"
Khi nói câu này, trên khuôn mặt đẹp hơn cả ánh trăng của bà ta thoáng hiện một tia buồn bã, sau đó bà ta vô tình nhìn thoáng qua Lý Dục Thần.
"Được rồi, bây giờ ta cần con trả lời ta một câu hỏi trong lúc hoàn toàn tỉnh táo."
Nói xong, bà ta đưa bàn tay trắng nõn thon dài ra rồi vuốt ve trên mặt Tra Na Lệ.
Ngay cả khi ở bên cạnh, Lý Dục Thần cũng có thể cảm nhận được luồng khí trong lành đó khiến người ta sảng khoái vô cùng.
"Con thực sự thích người đàn ông này và bằng lòng kết làm đạo lữ với anh ta không?" Pháp Đế Mã chỉ vào Mã Sơn hỏi.
"Sư phụ..." Tra Na Lệ trầm ngâm một lúc, trên mặt lộ vẻ quả quyết: "Con bằng lòng."
"Nhưng mà vừa rồi bọn họ đã lừa con đấy." Pháp Đế Mã nói: "Tuy linh hồn của anh ta có tổn thương nhưng không nghiêm trọng như lời tên nhóc họ Lý nói. Không có đạo lữ chăm sóc cũng không chết được, chỉ là tu luyện gian nan hơn một chút mà thôi."
"Sư phụ, không liên quan đến việc bọn họ có lừa con hay không. Người đã dạy con, tu hành phải tùy tâm mà làm, con chỉ theo trái tim mình thôi. Những ngày này, con ở bên cạnh anh ấy, tuy anh ấy có đủ thứ tật xấu nhưng luôn khiến con vui vẻ."
"Ta hiểu rồi." Pháp Đế Mã gật đầu: "Ta là phụ nữ, nếu nói trên đời đàn ông đều là kẻ bạc tình thì lời này có phần thiên lệch nhưng mà con à, ta phải nói cho con biết, chữ tình là thứ tổn thương người nhất, đặc biệt là chúng ta là phụ nữ. Con có thể đảm bảo người đàn ông này có thể đối xử tốt với con cả đời không? Từ xưa đến nay, tình si hận lầm đã lỡ nhiều mạng giai nhân lắm rồi!"
Mã Sơn "Phịch" một tiếng, quỳ xuống bên cạnh Tra Na Lệ, miệng nói: "Sư phụ! Nữ thần sư phụ! Mã Sơn tôi không có bản lĩnh gì khác, cả đời chỉ biết hai chuyện, trọng nghĩa khí và đánh nhau. Bây giờ có Na Lệ, tôi lại biết thêm một chuyện nữa - yêu cô ấy! Người cứ yên tâm, cả đời này, tôi chắc chắn không rời không bỏ, yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy hơn cả mạng sống của mình!"
Tra Na Lệ nhìn khuôn mặt nghiêng của Mã Sơn, nở một nụ cười ngọt ngào.
Pháp Đế Mã thở dài, tiếng thở dài nhẹ nhàng theo gió bay xa.
Bà ta không nhìn Tra Na Lệ và Mã Sơn nữa mà quay sang nhìn Lý Dục Thần, hỏi: "Cậu tên là Lý Dục Thần à?"
"Đúng vậy."
"Cậu từ Thiên Đô đến sao?"
"Đúng vậy."
Pháp Đế Mã gật đầu, ánh mắt xuyên qua bầu trời sâu thẳm, xuyên vào hư không xa xôi, một lúc lâu sau mới thu lại.
"Liệt Thừa Phong... Khỏe không?"
Lý Dục Thần sửng sốt: "Người biết nhị sư huynh của tôi sao?"
"Hóa ra, anh ta là nhị sư huynh của Thiên Đô!" Khóe miệng Pháp Đế Mã nở một nụ cười như đang tự giễu, vậy mà đến tận bây giờ mới biết thứ hạng của anh ấy.
"Tôi chưa từng gặp nhị sư huynh, kể từ khi huynh ấy xuống núi hai mươi năm trước, đến nay vẫn chưa từng quay về Thiên Đô." Lý Dục Thần nói.
"Hai mươi năm trước..." Pháp Đế Mã cười khúc khích, trong tiếng cười có chút thê lương: "Hóa ra đã xuống núi hai mươi năm rồi, hai mươi năm tiêu dao ngoài cõi thế, vậy mà không thèm đến thăm ta... Ha ha ha... Rừng Nam Dương này không lọt vào mắt anh ta sao?"
Trong lòng Lý Dục Thần kinh ngạc, chẳng lẽ vị nữ vu rừng xanh này và nhị sư huynh...
Anh không rõ chuyện trước kia của họ nhưng không muốn Pháp Đế Mã hiểu lầm, nhất là khi Mã Sơn và Tra Na Lệ sắp ở bên nhau rồi, anh không thể để xảy ra biến cố nữa, bèn nói:
"Tôi có nghe sư tỷ nói, nhị sư huynh có thể đã đến biển Trầm Quang rồi nên có lẽ không có thời gian đến đây."
"Biển Trầm Quang?!" Pháp Đế Mã giật mình: "Anh ta đến Trầm Quang Hải làm gì?"
"Giết Minh Vương." Lý Dục Thần nói.
Pháp Đế Mã vô cùng kinh ngạc, trong mắt tràn đầy sợ hãi và lo lắng: "Giết Minh Vương ư? Sao có thể! Tại sao các người không ngăn cản anh ta? Sao sư phụ của cậu sao không ngăn cản anh ta lại?"
"Nhị sư huynh có kiếm thuật vô song, có lẽ..."
"Tôi biết kiếm thuật của anh ta vô song! Tôi cũng biết chí hướng của anh ta cao xa! Nhưng mà đi giết Minh Vương..." Pháp Đế Mã lắc đầu: "Biển Trầm Quang ấy, đi rồi sẽ không bao giờ trở về đâu..."
Lý Dục Thần không biết gì về Minh Vương và biển Trầm Quang nhưng nhìn vào việc Minh Vương có thể phân thân đến Côn Luân thì thấy thực lực của Minh Vương chắc chắn rất mạnh.
"Tại sao đi rồi sẽ không bao giờ trở về?"
"Biển Trầm Quang ấy ngay cả ánh sáng cũng chìm xuống, không thoát ra được." Pháp Đế Mã nói.
Mã Sơn chen vào: "Vậy chẳng phải đây là hố đen mà các nhà khoa học nói sao? Chẳng lẽ biển Trầm Quang ở trung tâm của Ngân Hà sao?"
Câu nói này của anh ta khiến Pháp Đế Mã, Lý Dục Thần và Tra Na Lệ đều sửng sốt.
Mã Sơn gãi đầu, cười khan hai tiếng: "Thôi, các người cứ nói chuyện, coi như tôi chưa nói gì."
Lý Dục Thần nhìn Pháp Đế Mã hỏi: "Tiền bối, người có biết Ô Mộc Thiếp không?"
"Tất nhiên là biết." Pháp Đế Mã nói: "Bà ta là người dưới trướng Linh Lung, là một trong những người đầu tiên tu luyện thành công của Vu Môn."
Chương 1042: Nghĩa tình vô giá
Lý Dục Thần vui mừng khôn xiết, hỏi: “Tiền bối biết bà ta ở đâu sao?”
Pháp Đế Mã có chút kỳ quái nhìn anh, nói: “Ô Mộc Thiếp là thuật sĩ rất cổ xưa, truyền thuyết về bà ta đã có từ hơn ngàn năm trước, có lẽ đã ngã xuống từ lâu rồi. Người cậu muốn tìm, là bà ta à?”
Lý Dục Thần cũng không bất ngờ, vì nghi thức tế hồn Lâm Mộng Đình rất giống với nghi thức triệu thần nào đó.
Thứ bọn họ triệu hồi hiển nhiên không phải thần linh thật sự, nhưng nếu đó là một vị đại năng đã ngã xuống thì rất có thể.
“Không giấu gì tiền bối, hồn của bạn gái tôi đã bị cướp đi, trước mắt có thể xác định chuyện này có liên quan đến Ô Mộc Thiếp. Rất có thể người kế vị của Ô Mộc Thiếp định dùng nghi thức nào đó đánh thức bà ta”.
“Ra là thế!” Trong mắt Pháp Đế Mã lộ ra sự tiếc hận: “Vậy có khả năng linh hồn bạn gái cậu đã không còn nữa. Theo ta biết, trong vu hồn thuật đúng thật là có cách mượn hồn hoàn xác, linh hồn được mượn tất nhiên phải được tẩy luyện lại, dù vẫn còn đó nhưng cũng không phải người ban đầu. Nếu không thì không phải là mượn hồn hoàn xác, mà là mượn xác hoàn hồn”.
“Mặt khác, loại pháp thuật này vô cùng phức tạp, lại phạm vào Thiên Đạo, nên xác suất thành công rất thấp, thông thường chỉ là ước muốn đơn phương của người thi pháp, vô cớ tạo thành sát nghiệt. Ô Mộc Thiếp là người tinh thông vu thuật, sau này gia nhập ma giáo, đi theo Thiên Ma, là nhân vật trọng yếu của ma giáo, đã sớm bị tận diệt cùng ma giáo. Nếu như cậu nói, có người có ý đồ đánh thức bà ta, hơn nữa còn thật sự thành công, chứng tỏ bà ta đèn hồn chưa tắt. Vậy tìm được bà ta rồi cậu định làm thế nào? Cậu không có khả năng đánh thắng bà ta”.
Lý Dục Thần nhíu nhíu mày, ánh mắt kiên định, nói: “Dù cho hy vọng xa vời thế nào, gian nan nguy hiểm ra sao, tôi cũng phải tìm. Nếu đến linh hồn người mình yêu cũng không thể bảo vệ, vậy tôi tu tiên để làm gì? Gia quốc thiên hạ, trừ ma vệ đạo, cũng chỉ là lời nói suông mà thôi!”
Pháp Đế Mã ngơ ngác nhìn Lý Dục Thần, như bị lời nói của anh làm cho cảm động, ánh mắt để lộ sự khen ngợi.
“Không nghĩ đến Thiên Đô, cũng có người trọng tình như cậu! Ầy……”
Bà ta thở dài một tiếng, không biết là đang xúc động cái gì.
“Ô Mộc Thiếp là người Linh Lung, đắc đạo ở Bạch Sơn, cũng là người bảo vệ Bạch Sơn. Cậu đến đỉnh Bạch Sơn xem thử đi, nơi tu luyện ban đầu của bà ta hẳn là ở đó, có thu hoạch gì hay không đều dựa vào vận khí của cậu”.
Lý Dục Thần vội khom người cảm tạ.
Pháp Đế Mã xua tay nói: “Cậu cũng không cần cảm ơn ta, người tu hành có tình có nghĩa như cậu bây giờ không nhiều. Bọn trẻ bây giờ, nghĩ lấy cớ để giết chóc bừa bãi, cho rằng như thế có thể vào thẳng đại đạo, mà không hề biết có những đường nào để đến được đại đạo? Đại đạo trước giờ vẫn ở đó, nghĩ thông hay không, nó cũng vẫn ở đó. Vô tình vô nghĩa là đạo, có tình có nghĩa cũng là đạo, chỉ là mỗi người mỗi đường mà thôi”.
Nghe xong lời này, trong lòng Lý Dục Thần cũng rất là xúc động. Từ khi bước vào phàm trần đến nay, anh cũng lấp loáng giữa ranh giới có tình có nghĩa và vô tình vô nghĩa, khi thì nợ tình quấn thân, khi thì giết chóc vô độ, mà giữa hai con đường này lại có sự liên kết.
Nhưng lượn lờ ở giữa như thế, anh xuống núi được một năm mà đã qua hai lần độ lôi kiếp, tốc độ tu hành thế này không thể nói là không nhanh.
Có lẽ, đây là ý của sư phụ khi để anh xuống núi trải nghiệm cõi trần!
Bây giờ nhớ lại, nếu sau khi anh xuống núi, quyết đoán đoán hủy bỏ hôn ước, giết người nên giết, độc lai độc vãng, không dây vào nhân quả, chuyện hôm nay chưa chắc sẽ xảy ra.
Càng không nói đến việc lưu luyến hồng trần, ham mê hưởng lạc, danh lợi và sắc đẹp, ăn sung mặc sướng, ra ngoài thì như sao giữ trăng, vào rồi thì ruồi bu kiến đậu.
Tu hành giống giãy giụa trong vực sâu hơn, so với phi thăng thì càng dễ sa đọa, một bên thẳng tắp, một bên xoắn ốc.
Trong lúc Lý Dục Thần mơ màng, Pháp Đế mã ném một khối lệnh bài cho Tra Na Lệ, nói: “Ta muốn ra ngoài một thời gian, công việc trong môn giao cho sư huynh con giải quyết. Nhưng tương lai nếu ta không trở về, con chỉ cần dùng thần nữ lệnh này, tiếp quản Huyền Hàng Môn”.
“Sư phụ!” Tra Na Lệ kinh hãi: “Người muốn đi đâu?”
Pháp Đế Mã không trả lời, chỉ thấy bà liếc mắt nhìn Mã Sơn một cái, ánh mắt lộ ra vài phần mong đợi, nói: “Người trẻ tuổi à, nghĩa tình vô giá, mong các cô cậu đều hạnh phúc!”
Thanh âm bà ta bỗng trở nên mờ ảo, thân hình cũng vặn vẹo và tan biến như làn khói, chỉ còn lại một ảo ảnh nhàn nhạt trong rừng cây tăm tối.
Tra Na Lệ có hơi buồn tủi, Mã Sơn đỡ lấy cô nói: “Sư phụ cô đi tìm hạnh phúc của mình, chúng ta cùng chúc phúc cho bà ấy đi”.
Tra Na Lệ gật gật đầu.
Mã Sơn hỏi: “Những người kia đâu?”
Tra Na Lệ “A” một tiếng, mới nhớ tới chiếc xe tải còn đỗ ven đường rừng.
Ba người vội vàng sang đó tìm, còn may xe vẫn ở đó, người lẫn xe đều an toàn.
Lý Dục Thần cũng bay về mang theo cô gái được cứu ra từ quân doanh lại đây.
“Hai người lái xe đưa bọn họ đi trước, đến Thanh Lai chờ tôi. Tôi đi tìm Long Bà Ba Dục”. Lý Dục Thần nói.
Mã Sơn vốn muốn đi cùng anh, nhưng lại không yên tâm để Tra Na Lệ một mình lái xe chở theo mọi người, hơn nữa anh ta cũng biết linh hồn mình đang bị tổn thương, đi theo chỉ sợ làm vướng chân.
Tra Na Lệ nói: “Dục Thần anh cẩn thận chút, Long Bà Ba Dục thành danh sớm, đến sư phụ tôi cũng phải nhượng bộ vài phần. Sư phụ từng nói, nếu gặp được Long Bà Ba Dục ở sông Mê Kông, tuyệt đối không thể nảy sinh xung đột với ông ta”.
“Tại sao ở sông Mê Kông thì không được? Không lẽ ở nơi khác thì có thể?” Mã Sơn ngạc nhiên nói.
Tra Na Lệ lắc đầu: “Tôi cũng không biết, chỉ nghe sư phụ nói như vậy”.
Lý Dục Thần nhíu nhíu mày, anh nhớ tới cảm giác kỳ quái của thần thức trung kì kia, đồng bằng sông Mê Kông, dường như có giấu bí mật gì đó.
Anh gật gật đầu, nói với họ mình sẽ cẩn thận, sau đó bay lên trời, lướt qua Đại Kỳ Lực trên không, bay về phía thần thức cảm nhận được điểm dị thường.
Rất nhanh, một con sông rộng lớn vô cùng xuất hiện trong tầm nhìn của anh.
Mà lúc này, bầu trời phương đông trắng như bụng cá, một mặt trời đỏ nóng lòng muốn nhảy qua đường chân trời, đi vào nhân gian này.
……
Tra Na Lệ bế cô gái nhỏ lên thùng xe tải.
“Chị gái nhỏ!” Hà Ái San vô cùng vui vẻ nhìn cô gái nhỏ, cô ấy cho rằng không thể gặp lại cô gái nữa.
Cô gái nhìn cô ấy cười cười nói: “Tốt quá, các em đều được cứu”.
“Đúng đó, chị gái nhỏ, chị cũng được cứu!” Hà Ái San nói.
Cô ấy không biết sau đó chị gái nhỏ đã gặp phải chuyện gì, cũng không biết từ 'tạo hóa trêu ngươi'.
Cô ấy chỉ cảm thấy trong mắt chị gái nhỏ đã không còn thù hận nữa, nhưng cũng không có thêm ánh sáng rực rỡ nào, ngược lại có sự bình tĩnh đặc biệt, tựa như mặt hồ xanh biếc trên cao nguyên.
“Có thể trả nhẫn cho chị không?” Cô gái nhìn tay Hà Ái San nói: “Em hiện tại không thể dùng nó”.
“Tất nhiên là được!” Hà Ái San tháo nhẫn ra, còn không quên nói: “Cảm ơn chị gái nhỏ, chiếc nhẫn này rất đẹp!”
“Đúng vậy, nó rất đẹp”. Cô gái đeo nhẫn vào ngón tay.
Hà Ái San đã quên mất việc trong nhẫn có giấu độc, nhưng cô gái nhớ rõ.
Cô gái vĩnh viễn nhớ rõ khi cha dùng biểu cảm nghiêm túc cho cô gái chiếc nhẫn này, giọng nói còn hơi run rẩy.
Chiếc xe rung lắc, hướng về phía mặt trời, tiến vào quốc lộ.
Lăn lộn một đêm, mọi người đều mệt mỏi, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Cô gái nhìn Hà Ái San đang say giấc, cởi áo khoác quân trang không vừa vặn mà Lý Dục Thần tìm cho mình, khoác lên người Hà Ái San.
Sau đó tung người nhảy xuống xe.
Bầu trời phương đông phủ đầy mây đỏ, mà phía tây, dãy núi như Tử Thần còn đang say ngủ.
Cô gái nhỏ một mình, cô độc đi trên quốc lộ.
Phía trước có một biển hoa nhài, cô gái bước vào, lách qua như một con cá, sau đó ngả người xuống trên một mảnh sườn dốc.
Ánh ban mai chiếu lên khuôn mặt cùng sự trong sáng của cô gái.
Cô gái nâng tay lên, ngắm nhìn chiếc nhẫn Sapphire xanh tỏa sáng dưới ánh nắng.
Đẹp quá!
Nhưng cô gái biết, giấu sau vẻ đẹp lộng lẫy kia chính là thuốc độc.
Có lẽ những thứ xinh đẹp trên đời đều có độc chăng? Giống như hoa anh túc.
Anh trai kia nói, trên mảnh đất này sẽ không còn cây anh túc nào mọc lên nữa.
Trên mặt cô gái lộ ra ý cười, nói với không trung: “Bố, mẹ, con nhớ hai người!”
Cô gái nhỏ hôn nhẹ mặt nhẫn, cắn xuống.
……
Tra Na Lệ lao đến như phát điên.
Xung quanh gió thổi ào ào, vô số bóng đen bay ra từ trong rừng, chui ra từ dưới đất, lao xuống từ trên cây...
Thái Vu Long Tăng cau mày, cơ thể nhanh chóng lùi lại, hắn ta vung tay đánh tan đám cổ trùng trước mặt.
"Cô là người của Huyền Hàng Môn?"
Tra Na Lệ lao đến trước mặt Mã Sơn, nhìn thấy lồng ngực mở to của anh ta thì nước mắt rơi như mưa, cô ta quay người lại rồi gào lên: "Trả tim anh ấy lại cho tôi!"
Trên mặt Mã Sơn nở một nụ cười: "Na Lệ, tim tôi từ lâu đã là của cô rồi!"
Tra Na Lệ kinh ngạc nhìn anh ta, vuốt ve khuôn mặt anh ta: "Anh không chết? Anh không chết! Mã Sơn, anh không chết!"
Nhưng Mã Sơn không nói gì nữa, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt vô hồn giống như người chết.
Thái Vu Long Tăng phát ra một tiếng cười quái dị: "Trái tim của anh ta ở trong tay ta sẽ không ngừng đập. Võ công của anh ta không ra gì nhưng thân thể của anh ta lại như được tiên nhân điều dưỡng, thoát thai hoán cốt, dịch cân tẩy tủy, là thượng phẩm hiếm có. Tôi sẽ mang anh ta về luyện hóa, trở thành hộ pháp kim cương thi mạnh nhất dưới trướng Na Già, trái tim của anh ta sẽ mãi mãi đập trong tay tôi, linh hồn của anh ta sẽ được trường sinh trong ngọn lửa Chúc Long Cửu Âm..."
"Không!" Tra Na Lệ hét lớn: "Tôi sẽ không để anh toại nguyện đâu! Tên ác quỷ này!"
Một bóng đen khổng lồ như rồng rắn nổi lên từ dưới chân Thái Vu Long Tăng, cuộn lên, quấn chặt lấy cơ thể hắn ta.
"Trăn rừng!" Thái Vu Long Tăng hơi ngạc nhiên: "Cô là truyền nhân của Pháp Đế Mã à? Nếu đúng như vậy, vì nể mặt nữ vu Rừng Xanh, tôi có thể tha cho cô một mạng."
Nhưng Tra Na Lệ không trả lời, hai tay kết ấn chỉ lo niệm chú.
Con trăn khổng lồ càng lúc càng dài, càng lúc càng to quấn chặt lấy Thái Vu Long Tăng, nó há to cái miệng trăn khổng lồ ra.
"Hừ, đã không biết điều thì đừng trách tôi không khách sáo. Cho dù nữ vu Rừng Xanh có đến cũng không dám làm gì trước mắt Na Già tôi đâu."
Lúc này, cái miệng trăn hướng xuống, đang há to định cắn, chỉ thấy nó sắp nuốt chửng Thái Vu Long Tăng.
Thái Vu Long Tăng khẽ lắc mình, thoát khỏi sự quấn chặt của trăn rừng, một tay vẫn nâng trái tim đang đập của Mã Sơn, tay kia vung lên, một luồng khí đen như tơ lụa bắn ra quấn ngược lại con trăn.
Cơ thể con trăn như bị thiêu đốt, đột nhiên co lại chỉ còn lại một lớp da rắn, sau đó mềm oặt rơi xuống đất.
Tra Na Lệ hét lên một tiếng thảm thiết rồi phun ra một ngụm máu tươi, phun trúng ngực Mã Sơn, máu thấm vào lồng ngực, hòa vào máu của Mã Sơn, chảy vào mạch máu.
Trái tim trên tay Thái Vu Long Tăng vẫn đập thình thịch.
Hắn ta từ từ bước tới, khuôn mặt xấu xí phát ra tiếng cười quái dị: "Đã như vậy thì cũng lấy trái tim của cô ra luyện hóa cùng nhau để các người trở thành một đôi xác sống đồng tâm, trở thành đôi hộ pháp đực cái trước thần Na Già của ta. Khặc khặc khặc khặc..."
Tra Na Lệ biết với bản lĩnh của mình sẽ không cứu được Mã Sơn, cũng không cứu được chính mình.
Thái Vu Long Tăng quá mạnh, trừ khi sư phụ đích thân đến.
Có lẽ đây chính là hồi kết của số phận.
Cô ta nhìn Mã Sơn, nhớ lại lời anh ta: "Trái tim tôi đã là của cô từ lâu rồi."
Cô ta đột nhiên cười. Tên này tim đã bị moi đi rồi mà vẫn có thể nói ra những lời như vậy!
Có lẽ hai trái tim luyện hóa cùng nhau trở thành một đôi xác sống cùng chung số phận cũng không tệ.
Chỉ không biết sẽ hại bao nhiêu người đây.
Nhưng lúc này còn có thể quan tâm nhiều như vậy sao!
Tra Na Lệ nhẹ nhàng ôm lấy Mã Sơn, chờ đợi phán quyết cuối cùng của số phận đối với mình.
Thái Vu Long Tăng đi đến trước mặt cô ta, ngón tay nâng cằm Tra Na Lệ lên:
"Cũng đẹp gái đó! Đẹp như sư phụ của cô vậy! Đáng tiếc không dám hưởng thụ hương vị của Nữ phù thủy rừng xanh thì hưởng thụ một chút đệ tử chân truyền của bà ta cũng không tệ."
"Không không không! Không thể như vậy! Mình là một tăng nhân, mình là đệ tử trước mặt Na Già, ta sao mình có thể vì sắc đẹp tầm thường này mà động lòng được! Những người phàm tục này thật đáng thương, họ cần được cứu rỗi!"
Nửa bên mặt hắn ta lộ ra nụ cười dâm đãng, nửa bên mặt còn lại đầy sẹo lại hiện ra vẻ bi thương.
Hắn ta đưa tay ra dựng đứng lòng bàn tay lại, mép lòng bàn tay sắc như dao chĩa thẳng vào ngực Tra Na Lệ.
Tiếng súng bên kia núi đã sớm dừng lại.
Ngay lúc này, một luồng sát khí lạnh thấu xương lan tỏa khắp đất trời như sương giá mùa đông làm đóng băng mọi thứ.
Thái Vu Long Tăng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy xa xa có một điểm sáng đen, ngay cả trong đêm tối cũng rất nổi bật.
Nó đen hơn cả màn đêm, như một vết nứt trong không gian, không có bất kỳ ánh sáng nào có thể thoát khỏi nó.
Khi Thái Vu Long Tăng ngẩng đầu lên, ánh sáng đen vẫn còn trên đỉnh núi, chỉ trong chớp mắt, nó đã ở ngay trên đầu ông ta.
Lúc này hắn ta mới nhìn rõ đó là một thanh kiếm.
Sát khí từ bốn phương tám hướng ùa đến rồi tụ lại trên thân kiếm mang theo sự kinh hoàng diệt trời diệt đất, đâm vào đỉnh đầu Thái Vu Long Tăng.
Ầm!
Cơ thể của một thế hệ yêu tăng chớp mắt cái đã tan thành tro bụi trong kiếm khí, kiếm thế không ngừng đập xuống đất tạo thành một cái hố sâu hun hút.
Trong bụi đất bay mù mịt, một chấm đỏ như lửa chảy bay qua rơi vào lồng ngực Mã Sơn.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng đáp xuống đứng trước người Mã Sơn, lòng bàn tay lướt qua ngực anh ta, lồng ngực đã mở ra khép lại như một chiếc khoá kéo, không để lại một vết sẹo nào.
Nhưng sắc mặt của Lý Dục Thần lại rất nghiêm trọng, tay đặt trên ngực Mã Sơn vẫn không buông ra.
Kiếm Huyền Minh giết chết Thái Vu Long Tăng chỉ trong nháy mắt, Tra Na Lệ hoàn toàn không phản ứng kịp, lúc đó cô ta còn tưởng rằng sư phụ đã đến. Mãi đến khi Lý Dục Thần xuất hiện lắp lại trái tim cho Mã Sơn và khâu lại vết thương trên ngực thì cô ta mới phản ứng lại, biết mình và Mã Sơn đã được cứu.
Nhưng nhìn thấy biểu cảm của Lý Dục Thần, trái tim cô ta lại treo lơ lửng.
"Anh ấy... Anh ấy thế nào rồi?" Cô ta cẩn thận hỏi.
Lý Dục Thần không nói gì.
Tra Na Lệ căng thẳng đến cực độ, răng cắn chặt môi, cắn đến chảy máu mà không hề hay biết.
Một lúc lâu sau, Mã Sơn đột nhiên ho.
Tra Na Lệ mừng đến phát khóc: "Anh ấy sống rồi! Anh ấy sống lại rồi!"
Mã Sơn ho càng lúc càng dữ dội, nôn ra nhiều cục máu và đờm.
Tra Na Lệ dùng quần áo của mình lau mặt và lau khóe miệng cho anh ta.
Đợi đến khi anh ta nôn xong, Lý Dục Thần mới buông tay ra.
Biểu cảm của anh vẫn rất nghiêm trọng, anh nói: "Mạch tim đã nối lại rồi, vết thương trên cơ thể không sao, dưỡng một thời gian là được. Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?" Tra Na Lệ chùng lòng, có một dự cảm không lành: "Ngay cả trái tim cậu cũng có thể nối lại, còn có gì làm không được sao?"
Lý Dục Thần lắc đầu: "Pháp tu của yêu tăng này rất kỳ lạ, hắn ta đã tách rời tim, hồn và thân xác của anh Mã Sơn rồi. Sức mạnh của hắn ta hẳn là đến từ một loại thần lực tự nhiên nguyên thủy nào đó. Đây là thứ mà chỉ cổ vu mới có thể khống chế."
"Vậy... Vậy cuối cùng anh ấy thế nào? Có sao không?" Bây giờ Tra Na Lệ chỉ quan tâm đến Mã Sơn thôi.
"Linh hồn của anh Mã Sơn tách rời, hồn phách và thân xác rất không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát ra ngoài. Tôi chỉ có thể tạm thời dùng pháp thuật giúp anh ấy giữ lại nhưng đây không phải là kế sách lâu dài."
"Kế sách lâu dài thì sao? Chắc chắn cậu có cách, đúng không?"
"Cách cơ bản là dựa vào tu luyện của bản thân, tăng cường linh hồn từng chút một, đợi đến khi anh ấy tu luyện đến Tiên Thiên, trải qua lôi kiếp tôi luyện thì linh hồn ắt sẽ ổn định."
"Tu luyện đến Tiên Thiên sao? Phải bao lâu nữa!" Tra Na Lệ sốt ruột nói: "Trước khi Tiên Thiên thì sao?"
"Trước khi Tiên Thiên thì có hai cách, một là tìm một pháp bảo định hồn mạnh mẽ, giúp anh ấy ổn định linh hồn. Nhưng loại pháp bảo này quá hiếm, rất khó tìm."
Lý Dục Thần cau mày, dường như đang suy nghĩ cách.
"Thứ hai thì sao?" Tra Na Lệ hỏi.
"Thứ hai là có một người có thể ở bên cạnh anh ấy mọi lúc mọi nơi. Tôi sẽ truyền cho người đó một bộ công pháp, để người đó và anh Mã Sơn song tu, có thể giúp anh ấy vượt qua tâm ma ở thời điểm quan trọng trong tu luyện, hai người đồng tâm thì linh hồn sẽ ổn định. Nhưng người như vậy thì phải dựa vào duyên phận, đi đâu tìm đây?"
"Tôi! Tôi bằng lòng!"
Tra Na Lệ buột miệng thốt ra, đột nhiên phản ứng lại, mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt nhìn Lý Dục Thần vẫn vô cùng kiên định.
"Cô ư?" Lý Dục Thần có vẻ hơi do dự: "Cô thực sự bằng lòng sao?"
"Thật." Tra Na Lệ nói.
Lý Dục Thần cuối cùng cũng gật đầu: "Được, vậy tôi truyền cho cô một bộ công pháp."
Tra Na Lệ chăm chú lắng nghe.
Mã Sơn sau lưng cô ta đột nhiên chớp mắt, lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Lý Dục Thần.
Chương 1041: Nữ vu Rừng Xanh
Lý Dục Thần đương nhiên có ý muốn giúp Mã Sơn nhưng lời anh nói cũng không phải là giả.
Mã Sơn bị yêu tăng mổ bụng moi tim lại còn bị yểm bùa, linh hồn bị tổn thương, nhất thời khó có thể phục hồi.
Nếu không có bảo vật hộ thể hoặc thánh dược chữa trị, chỉ có thể dựa vào tu vi của bản thân để từ từ nâng cao thì trong thời gian này cần có đạo lữ chăm sóc.
Thực ra chuyện này người tu hành cũng thường gặp trong quá trình tu luyện, bị thương hoặc luyện công nhập ma đều có thể dẫn đến, chỉ là không nghiêm trọng như Mã Sơn.
Vì vậy, tu hành chú trọng "Pháp tài lữ địa", trong đó “lữ" chính là đạo lữ, cùng nhau đi, cùng nhau bảo vệ, cùng nhau chống lại gian nan hiểm trở trên con đường tu hành.
Lý Dục Thần biết Mã Sơn thích Tra Na Lệ, lại thấy Tra Na Lệ không chút do dự đồng ý, biết chuyện tốt đã thành nên trong lòng anh đương nhiên vui mừng cho người anh em.
Anh cũng không giấu giếm mà truyền một bộ công pháp huyền diệu cho Tra Na Lệ để hai người song tu.
Tra Na Lệ từ nhỏ đã gia nhập Huyền Hàng Môn, tư chất ngộ tính cực kỳ tốt, lại được Pháp Đế Mã truyền thụ nên lĩnh ngộ bí thuật Huyền Môn rất thâm sâu, dưới sự chỉ điểm của Lý Dục Thần nên rất nhanh cô ta đã nắm vững bộ công pháp này.
Ngược lại, Mã Sơn lại kém hơn một chút, phải nhờ Tra Na Lệ dẫn dắt anh ta luyện tập.
Hai người họ trở thành đạo lữ, ở đó luyện công pháp, thân mật vô cùng, Lý Dục Thần lại nhớ đến Lâm Mộng Đình.
Hồn phách của Lâm Mộng Đình còn không biết ở đâu, muốn tìm lại hy vọng rất mong manh.
Nếu không tìm lại được, vậy chỉ có thể dựa vào một tia ma hồn của bản thân để tạm thời tỉnh táo.
Lý Dục Thần đột nhiên nghĩ, nếu mình thực sự nhập ma thì liệu Lâm Mộng Đình có thể tỉnh táo mãi mãi không?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu anh nhưng lại khiến chính anh giật mình.
Chính đạo, ma đạo, người yêu... Nên lựa chọn như thế nào đây? Mình nên đi tiếp như thế nào?
Anh cảm thấy số phận ngày càng khó lường, tương lai ngày càng không rõ ràng.
Đột nhiên gió nổi lên, rừng cây trong đêm đen lay động như điệu múa của quỷ dữ.
Một giọng nói theo gió mà đến:
"Huyền Thuật Thiên Đô, tông môn Vạn Tiên quả nhiên không giống bình thường. Nhưng hai người các người liên hợp lại để lừa gạt một cô gái nhỏ, có phải hơi quá đáng không hả!"
Giọng nói này nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua, yêu mị đến mức khiến người ta tê liệt cả xương cốt.
Lý Dục Thần nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ thấy trong rừng có một người phụ nữ bay tới, tóc mây trâm cài, mũ phù thủy áo choàng, áo ngực tơ lụa, thắt lưng tơ vàng, váy lụa mỏng, thoắt ẩn thoắt hiện khiến người ta có vô hạn tưởng tượng.
Bà ta vừa xuất hiện đã khiến trăng sáng mất màu, sao trời không còn ánh sáng, cảnh đẹp khắp trời đất chỉ còn lại một mình cô ta.
Vẻ đẹp của người phụ nữ này là kiểu trong sự quyến rũ có nét phiêu diêu, trong sự yêu kiều có nét thoát tục khiến người ta nhìn mà rung động, rung động nhưng lại không dám có chút ý nghĩ đùa giỡn nào.
Ngay cả Lý Dục Thần, khi nhìn thấy bà ta cũng không khỏi khựng lại.
"Sư phụ!" Tra Na Lệ vừa ngạc nhiên vừa mừng: "Sư phụ, sao người lại đến đây?"
Lúc này Lý Dục Thần mới biết thì ra người này chính là nữ phù thủy rừng xanh Pháp Đế Mã được mệnh danh là Nữ thần Đại Mã.
"Hầy, con sắp bỏ trốn với người ta rồi, ta còn không được đến nhìn sao?" Pháp Đế Mã nói.
"Sư phụ!" Tra Na Lệ mặt đỏ bừng: "Đệ tử chỉ là... Chỉ là..."
Cô ta ấp úng mãi, không nói nên lời.
"Được rồi, con không cần giải thích, Huyền Hàng Môn của ta không phải là ni cô am, ta cũng không phải là bà già không gần nhân tình." Pháp Đế Mã thở dài: "Sống trên đời, ai có thể thoát khỏi chữ tình chứ?"
Khi nói câu này, trên khuôn mặt đẹp hơn cả ánh trăng của bà ta thoáng hiện một tia buồn bã, sau đó bà ta vô tình nhìn thoáng qua Lý Dục Thần.
"Được rồi, bây giờ ta cần con trả lời ta một câu hỏi trong lúc hoàn toàn tỉnh táo."
Nói xong, bà ta đưa bàn tay trắng nõn thon dài ra rồi vuốt ve trên mặt Tra Na Lệ.
Ngay cả khi ở bên cạnh, Lý Dục Thần cũng có thể cảm nhận được luồng khí trong lành đó khiến người ta sảng khoái vô cùng.
"Con thực sự thích người đàn ông này và bằng lòng kết làm đạo lữ với anh ta không?" Pháp Đế Mã chỉ vào Mã Sơn hỏi.
"Sư phụ..." Tra Na Lệ trầm ngâm một lúc, trên mặt lộ vẻ quả quyết: "Con bằng lòng."
"Nhưng mà vừa rồi bọn họ đã lừa con đấy." Pháp Đế Mã nói: "Tuy linh hồn của anh ta có tổn thương nhưng không nghiêm trọng như lời tên nhóc họ Lý nói. Không có đạo lữ chăm sóc cũng không chết được, chỉ là tu luyện gian nan hơn một chút mà thôi."
"Sư phụ, không liên quan đến việc bọn họ có lừa con hay không. Người đã dạy con, tu hành phải tùy tâm mà làm, con chỉ theo trái tim mình thôi. Những ngày này, con ở bên cạnh anh ấy, tuy anh ấy có đủ thứ tật xấu nhưng luôn khiến con vui vẻ."
"Ta hiểu rồi." Pháp Đế Mã gật đầu: "Ta là phụ nữ, nếu nói trên đời đàn ông đều là kẻ bạc tình thì lời này có phần thiên lệch nhưng mà con à, ta phải nói cho con biết, chữ tình là thứ tổn thương người nhất, đặc biệt là chúng ta là phụ nữ. Con có thể đảm bảo người đàn ông này có thể đối xử tốt với con cả đời không? Từ xưa đến nay, tình si hận lầm đã lỡ nhiều mạng giai nhân lắm rồi!"
Mã Sơn "Phịch" một tiếng, quỳ xuống bên cạnh Tra Na Lệ, miệng nói: "Sư phụ! Nữ thần sư phụ! Mã Sơn tôi không có bản lĩnh gì khác, cả đời chỉ biết hai chuyện, trọng nghĩa khí và đánh nhau. Bây giờ có Na Lệ, tôi lại biết thêm một chuyện nữa - yêu cô ấy! Người cứ yên tâm, cả đời này, tôi chắc chắn không rời không bỏ, yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy hơn cả mạng sống của mình!"
Tra Na Lệ nhìn khuôn mặt nghiêng của Mã Sơn, nở một nụ cười ngọt ngào.
Pháp Đế Mã thở dài, tiếng thở dài nhẹ nhàng theo gió bay xa.
Bà ta không nhìn Tra Na Lệ và Mã Sơn nữa mà quay sang nhìn Lý Dục Thần, hỏi: "Cậu tên là Lý Dục Thần à?"
"Đúng vậy."
"Cậu từ Thiên Đô đến sao?"
"Đúng vậy."
Pháp Đế Mã gật đầu, ánh mắt xuyên qua bầu trời sâu thẳm, xuyên vào hư không xa xôi, một lúc lâu sau mới thu lại.
"Liệt Thừa Phong... Khỏe không?"
Lý Dục Thần sửng sốt: "Người biết nhị sư huynh của tôi sao?"
"Hóa ra, anh ta là nhị sư huynh của Thiên Đô!" Khóe miệng Pháp Đế Mã nở một nụ cười như đang tự giễu, vậy mà đến tận bây giờ mới biết thứ hạng của anh ấy.
"Tôi chưa từng gặp nhị sư huynh, kể từ khi huynh ấy xuống núi hai mươi năm trước, đến nay vẫn chưa từng quay về Thiên Đô." Lý Dục Thần nói.
"Hai mươi năm trước..." Pháp Đế Mã cười khúc khích, trong tiếng cười có chút thê lương: "Hóa ra đã xuống núi hai mươi năm rồi, hai mươi năm tiêu dao ngoài cõi thế, vậy mà không thèm đến thăm ta... Ha ha ha... Rừng Nam Dương này không lọt vào mắt anh ta sao?"
Trong lòng Lý Dục Thần kinh ngạc, chẳng lẽ vị nữ vu rừng xanh này và nhị sư huynh...
Anh không rõ chuyện trước kia của họ nhưng không muốn Pháp Đế Mã hiểu lầm, nhất là khi Mã Sơn và Tra Na Lệ sắp ở bên nhau rồi, anh không thể để xảy ra biến cố nữa, bèn nói:
"Tôi có nghe sư tỷ nói, nhị sư huynh có thể đã đến biển Trầm Quang rồi nên có lẽ không có thời gian đến đây."
"Biển Trầm Quang?!" Pháp Đế Mã giật mình: "Anh ta đến Trầm Quang Hải làm gì?"
"Giết Minh Vương." Lý Dục Thần nói.
Pháp Đế Mã vô cùng kinh ngạc, trong mắt tràn đầy sợ hãi và lo lắng: "Giết Minh Vương ư? Sao có thể! Tại sao các người không ngăn cản anh ta? Sao sư phụ của cậu sao không ngăn cản anh ta lại?"
"Nhị sư huynh có kiếm thuật vô song, có lẽ..."
"Tôi biết kiếm thuật của anh ta vô song! Tôi cũng biết chí hướng của anh ta cao xa! Nhưng mà đi giết Minh Vương..." Pháp Đế Mã lắc đầu: "Biển Trầm Quang ấy, đi rồi sẽ không bao giờ trở về đâu..."
Lý Dục Thần không biết gì về Minh Vương và biển Trầm Quang nhưng nhìn vào việc Minh Vương có thể phân thân đến Côn Luân thì thấy thực lực của Minh Vương chắc chắn rất mạnh.
"Tại sao đi rồi sẽ không bao giờ trở về?"
"Biển Trầm Quang ấy ngay cả ánh sáng cũng chìm xuống, không thoát ra được." Pháp Đế Mã nói.
Mã Sơn chen vào: "Vậy chẳng phải đây là hố đen mà các nhà khoa học nói sao? Chẳng lẽ biển Trầm Quang ở trung tâm của Ngân Hà sao?"
Câu nói này của anh ta khiến Pháp Đế Mã, Lý Dục Thần và Tra Na Lệ đều sửng sốt.
Mã Sơn gãi đầu, cười khan hai tiếng: "Thôi, các người cứ nói chuyện, coi như tôi chưa nói gì."
Lý Dục Thần nhìn Pháp Đế Mã hỏi: "Tiền bối, người có biết Ô Mộc Thiếp không?"
"Tất nhiên là biết." Pháp Đế Mã nói: "Bà ta là người dưới trướng Linh Lung, là một trong những người đầu tiên tu luyện thành công của Vu Môn."
Chương 1042: Nghĩa tình vô giá
Lý Dục Thần vui mừng khôn xiết, hỏi: “Tiền bối biết bà ta ở đâu sao?”
Pháp Đế Mã có chút kỳ quái nhìn anh, nói: “Ô Mộc Thiếp là thuật sĩ rất cổ xưa, truyền thuyết về bà ta đã có từ hơn ngàn năm trước, có lẽ đã ngã xuống từ lâu rồi. Người cậu muốn tìm, là bà ta à?”
Lý Dục Thần cũng không bất ngờ, vì nghi thức tế hồn Lâm Mộng Đình rất giống với nghi thức triệu thần nào đó.
Thứ bọn họ triệu hồi hiển nhiên không phải thần linh thật sự, nhưng nếu đó là một vị đại năng đã ngã xuống thì rất có thể.
“Không giấu gì tiền bối, hồn của bạn gái tôi đã bị cướp đi, trước mắt có thể xác định chuyện này có liên quan đến Ô Mộc Thiếp. Rất có thể người kế vị của Ô Mộc Thiếp định dùng nghi thức nào đó đánh thức bà ta”.
“Ra là thế!” Trong mắt Pháp Đế Mã lộ ra sự tiếc hận: “Vậy có khả năng linh hồn bạn gái cậu đã không còn nữa. Theo ta biết, trong vu hồn thuật đúng thật là có cách mượn hồn hoàn xác, linh hồn được mượn tất nhiên phải được tẩy luyện lại, dù vẫn còn đó nhưng cũng không phải người ban đầu. Nếu không thì không phải là mượn hồn hoàn xác, mà là mượn xác hoàn hồn”.
“Mặt khác, loại pháp thuật này vô cùng phức tạp, lại phạm vào Thiên Đạo, nên xác suất thành công rất thấp, thông thường chỉ là ước muốn đơn phương của người thi pháp, vô cớ tạo thành sát nghiệt. Ô Mộc Thiếp là người tinh thông vu thuật, sau này gia nhập ma giáo, đi theo Thiên Ma, là nhân vật trọng yếu của ma giáo, đã sớm bị tận diệt cùng ma giáo. Nếu như cậu nói, có người có ý đồ đánh thức bà ta, hơn nữa còn thật sự thành công, chứng tỏ bà ta đèn hồn chưa tắt. Vậy tìm được bà ta rồi cậu định làm thế nào? Cậu không có khả năng đánh thắng bà ta”.
Lý Dục Thần nhíu nhíu mày, ánh mắt kiên định, nói: “Dù cho hy vọng xa vời thế nào, gian nan nguy hiểm ra sao, tôi cũng phải tìm. Nếu đến linh hồn người mình yêu cũng không thể bảo vệ, vậy tôi tu tiên để làm gì? Gia quốc thiên hạ, trừ ma vệ đạo, cũng chỉ là lời nói suông mà thôi!”
Pháp Đế Mã ngơ ngác nhìn Lý Dục Thần, như bị lời nói của anh làm cho cảm động, ánh mắt để lộ sự khen ngợi.
“Không nghĩ đến Thiên Đô, cũng có người trọng tình như cậu! Ầy……”
Bà ta thở dài một tiếng, không biết là đang xúc động cái gì.
“Ô Mộc Thiếp là người Linh Lung, đắc đạo ở Bạch Sơn, cũng là người bảo vệ Bạch Sơn. Cậu đến đỉnh Bạch Sơn xem thử đi, nơi tu luyện ban đầu của bà ta hẳn là ở đó, có thu hoạch gì hay không đều dựa vào vận khí của cậu”.
Lý Dục Thần vội khom người cảm tạ.
Pháp Đế Mã xua tay nói: “Cậu cũng không cần cảm ơn ta, người tu hành có tình có nghĩa như cậu bây giờ không nhiều. Bọn trẻ bây giờ, nghĩ lấy cớ để giết chóc bừa bãi, cho rằng như thế có thể vào thẳng đại đạo, mà không hề biết có những đường nào để đến được đại đạo? Đại đạo trước giờ vẫn ở đó, nghĩ thông hay không, nó cũng vẫn ở đó. Vô tình vô nghĩa là đạo, có tình có nghĩa cũng là đạo, chỉ là mỗi người mỗi đường mà thôi”.
Nghe xong lời này, trong lòng Lý Dục Thần cũng rất là xúc động. Từ khi bước vào phàm trần đến nay, anh cũng lấp loáng giữa ranh giới có tình có nghĩa và vô tình vô nghĩa, khi thì nợ tình quấn thân, khi thì giết chóc vô độ, mà giữa hai con đường này lại có sự liên kết.
Nhưng lượn lờ ở giữa như thế, anh xuống núi được một năm mà đã qua hai lần độ lôi kiếp, tốc độ tu hành thế này không thể nói là không nhanh.
Có lẽ, đây là ý của sư phụ khi để anh xuống núi trải nghiệm cõi trần!
Bây giờ nhớ lại, nếu sau khi anh xuống núi, quyết đoán đoán hủy bỏ hôn ước, giết người nên giết, độc lai độc vãng, không dây vào nhân quả, chuyện hôm nay chưa chắc sẽ xảy ra.
Càng không nói đến việc lưu luyến hồng trần, ham mê hưởng lạc, danh lợi và sắc đẹp, ăn sung mặc sướng, ra ngoài thì như sao giữ trăng, vào rồi thì ruồi bu kiến đậu.
Tu hành giống giãy giụa trong vực sâu hơn, so với phi thăng thì càng dễ sa đọa, một bên thẳng tắp, một bên xoắn ốc.
Trong lúc Lý Dục Thần mơ màng, Pháp Đế mã ném một khối lệnh bài cho Tra Na Lệ, nói: “Ta muốn ra ngoài một thời gian, công việc trong môn giao cho sư huynh con giải quyết. Nhưng tương lai nếu ta không trở về, con chỉ cần dùng thần nữ lệnh này, tiếp quản Huyền Hàng Môn”.
“Sư phụ!” Tra Na Lệ kinh hãi: “Người muốn đi đâu?”
Pháp Đế Mã không trả lời, chỉ thấy bà liếc mắt nhìn Mã Sơn một cái, ánh mắt lộ ra vài phần mong đợi, nói: “Người trẻ tuổi à, nghĩa tình vô giá, mong các cô cậu đều hạnh phúc!”
Thanh âm bà ta bỗng trở nên mờ ảo, thân hình cũng vặn vẹo và tan biến như làn khói, chỉ còn lại một ảo ảnh nhàn nhạt trong rừng cây tăm tối.
Tra Na Lệ có hơi buồn tủi, Mã Sơn đỡ lấy cô nói: “Sư phụ cô đi tìm hạnh phúc của mình, chúng ta cùng chúc phúc cho bà ấy đi”.
Tra Na Lệ gật gật đầu.
Mã Sơn hỏi: “Những người kia đâu?”
Tra Na Lệ “A” một tiếng, mới nhớ tới chiếc xe tải còn đỗ ven đường rừng.
Ba người vội vàng sang đó tìm, còn may xe vẫn ở đó, người lẫn xe đều an toàn.
Lý Dục Thần cũng bay về mang theo cô gái được cứu ra từ quân doanh lại đây.
“Hai người lái xe đưa bọn họ đi trước, đến Thanh Lai chờ tôi. Tôi đi tìm Long Bà Ba Dục”. Lý Dục Thần nói.
Mã Sơn vốn muốn đi cùng anh, nhưng lại không yên tâm để Tra Na Lệ một mình lái xe chở theo mọi người, hơn nữa anh ta cũng biết linh hồn mình đang bị tổn thương, đi theo chỉ sợ làm vướng chân.
Tra Na Lệ nói: “Dục Thần anh cẩn thận chút, Long Bà Ba Dục thành danh sớm, đến sư phụ tôi cũng phải nhượng bộ vài phần. Sư phụ từng nói, nếu gặp được Long Bà Ba Dục ở sông Mê Kông, tuyệt đối không thể nảy sinh xung đột với ông ta”.
“Tại sao ở sông Mê Kông thì không được? Không lẽ ở nơi khác thì có thể?” Mã Sơn ngạc nhiên nói.
Tra Na Lệ lắc đầu: “Tôi cũng không biết, chỉ nghe sư phụ nói như vậy”.
Lý Dục Thần nhíu nhíu mày, anh nhớ tới cảm giác kỳ quái của thần thức trung kì kia, đồng bằng sông Mê Kông, dường như có giấu bí mật gì đó.
Anh gật gật đầu, nói với họ mình sẽ cẩn thận, sau đó bay lên trời, lướt qua Đại Kỳ Lực trên không, bay về phía thần thức cảm nhận được điểm dị thường.
Rất nhanh, một con sông rộng lớn vô cùng xuất hiện trong tầm nhìn của anh.
Mà lúc này, bầu trời phương đông trắng như bụng cá, một mặt trời đỏ nóng lòng muốn nhảy qua đường chân trời, đi vào nhân gian này.
……
Tra Na Lệ bế cô gái nhỏ lên thùng xe tải.
“Chị gái nhỏ!” Hà Ái San vô cùng vui vẻ nhìn cô gái nhỏ, cô ấy cho rằng không thể gặp lại cô gái nữa.
Cô gái nhìn cô ấy cười cười nói: “Tốt quá, các em đều được cứu”.
“Đúng đó, chị gái nhỏ, chị cũng được cứu!” Hà Ái San nói.
Cô ấy không biết sau đó chị gái nhỏ đã gặp phải chuyện gì, cũng không biết từ 'tạo hóa trêu ngươi'.
Cô ấy chỉ cảm thấy trong mắt chị gái nhỏ đã không còn thù hận nữa, nhưng cũng không có thêm ánh sáng rực rỡ nào, ngược lại có sự bình tĩnh đặc biệt, tựa như mặt hồ xanh biếc trên cao nguyên.
“Có thể trả nhẫn cho chị không?” Cô gái nhìn tay Hà Ái San nói: “Em hiện tại không thể dùng nó”.
“Tất nhiên là được!” Hà Ái San tháo nhẫn ra, còn không quên nói: “Cảm ơn chị gái nhỏ, chiếc nhẫn này rất đẹp!”
“Đúng vậy, nó rất đẹp”. Cô gái đeo nhẫn vào ngón tay.
Hà Ái San đã quên mất việc trong nhẫn có giấu độc, nhưng cô gái nhớ rõ.
Cô gái vĩnh viễn nhớ rõ khi cha dùng biểu cảm nghiêm túc cho cô gái chiếc nhẫn này, giọng nói còn hơi run rẩy.
Chiếc xe rung lắc, hướng về phía mặt trời, tiến vào quốc lộ.
Lăn lộn một đêm, mọi người đều mệt mỏi, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Cô gái nhìn Hà Ái San đang say giấc, cởi áo khoác quân trang không vừa vặn mà Lý Dục Thần tìm cho mình, khoác lên người Hà Ái San.
Sau đó tung người nhảy xuống xe.
Bầu trời phương đông phủ đầy mây đỏ, mà phía tây, dãy núi như Tử Thần còn đang say ngủ.
Cô gái nhỏ một mình, cô độc đi trên quốc lộ.
Phía trước có một biển hoa nhài, cô gái bước vào, lách qua như một con cá, sau đó ngả người xuống trên một mảnh sườn dốc.
Ánh ban mai chiếu lên khuôn mặt cùng sự trong sáng của cô gái.
Cô gái nâng tay lên, ngắm nhìn chiếc nhẫn Sapphire xanh tỏa sáng dưới ánh nắng.
Đẹp quá!
Nhưng cô gái biết, giấu sau vẻ đẹp lộng lẫy kia chính là thuốc độc.
Có lẽ những thứ xinh đẹp trên đời đều có độc chăng? Giống như hoa anh túc.
Anh trai kia nói, trên mảnh đất này sẽ không còn cây anh túc nào mọc lên nữa.
Trên mặt cô gái lộ ra ý cười, nói với không trung: “Bố, mẹ, con nhớ hai người!”
Cô gái nhỏ hôn nhẹ mặt nhẫn, cắn xuống.
……
Bình luận facebook